Số lần đọc/download: 3843 / 38
Cập nhật: 2017-07-24 10:33:02 +0700
Chương 41: Phỉ Lệ Học Viện (1)
S
au khi Mã Quần chịu nộp tiền phạt phá hoại của công, mấy tên lão sư mới tiêu sái thản nhiên rời đi.
Chu Duy Thanh vỗ vỗ bả vai Mã Quần, cười híp mắt nói: “Xem như ngươi thức thời, vừa rồi hai cước kia ta chỉ mới dùng bốn thành lực lượng. Một tên đại ngốc, ba ngày sau gặp lại sau.” Nói xong, hắn mới xoay người kéo Thượng Quan Băng Nhi đi ra học viện.
Nhìn thấy Chu Duy Thanh biến mất dần trong tầm mắt, Mã Quần mới ôm bụng ngồi chổm hổm xuống, nôn khan mấy tiếng, thì thào nói: “vk***, người này cũng thật quá độc ác. Quả thật chính là tiếu diện hổ(nham hiểm), thật là xui xẻo. Đáng tiếc một con bé xinh đẹp như vậy, Hảo Bạch Thái(cải trắng. ý nói con TQBN) lại dành cho một con lợn. Bất quá, hắn cũng thật lợi hại, không cần dùng kỹ năng Thiên châu đã đánh ta ra nông nỗi này, quả thật chính là đồ biến thái mà.”
Chu Duy Thanh vừa kéo Thượng Quan Băng Nhi ra khỏi Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự liền tăng nhanh cước bộ. “Tiểu Béo, ngươi làm gì mà vội vã vậy?”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc: “Hảo băng Nhi thân ái của ta, ta thật nhớ ngươi muốn chết. Đương nhiên là nhanh chóng trở về tửu điếm, làm một chút chuyện tình yêu a.”
Thượng Quan Băng Nhi cũng đã là một đại cô nương mười chín tuổi rồi, làm sao lại không rõ ý của người này. Nhất thời nụ cười đỏ bừng, thấp giọng nói: “Không được.”
“Vì sao? Không phải ngươi nói lúc không có ai liền có thể sao?” Chu Duy Thanh vẻ mặt ủy khuất nói.
Thượng Quan Băng Nhi liền xấu hổ: “Ai nói? Kia chắc cũng ngươi nói. Trước lúc Ta đi ra ngoài, mẹ ta bảo, không thể cùng ngươi làm cái kia.”
“Ngươi?” Chu Duy Thanh giả bộ vẻ mặt không vui.
Khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi nhất thời ửng hồng: “Đúng vậy. Mẹ ta nói, trước lúc cùng ngươi kết hôn không được làm như thế. Nàng nói, nếu dễ dàng chiếm được, ngươi liền không biết quý trọng. Hơn nữa, nếu vạn nhất ta, ta có… thì làm sao bây giờ?”
Nghe nàng nói như thế, Chu Duy Thanh chính là trợn tròn mắt. Ở phương diện này hắn cũng là thái điểu chính cống. Mặc dù đã cùng Thượng Quan Băng Nhi phát sinh qua quan hệ, nhưng liên quan đến mấy cái kiến thức ngừa thai cao thâm thì chưa từng được chứng kiến quá, nhất thời cũng chỉ biết trợn tròn mắt.
Thượng Quan Băng Nhi trề đôi môi đỏ mọng nhỏ bé: “Tiểu Béo, ngươi cùng ta ở cùng một chỗ, chính là vì làm chuyện kia sao?” Ngươi…” Vừa nói, hốc mắt của nàng đã bắt đầu đỏ lên.
Chu Duy Thanh sợ nhất chính là nhìn bộ dạng nàng khóc, nhất thời có chút luống cuống, vội vàng chặn lại nói: “Không, không, dĩ nhiên là không phải thế. Ta chính là thích ngươi. Chuyện kia mặc dù tốt, nhưng ta có Hảo Băng Nhi lại càng trọng yếu. Mẹ ngươi nói như thế nào thì làm vậy đi. Ta tuyệt không ép ngươi.”
“Thật?” Thượng Quan Băng Nhi cũng đã nước mắt lã chã hy vọng nhìn hắn hỏi. Chu Duy Thanh liền vội vàng vỗ vỗ ngực một trận đảm bảo.
Thượng Quan Băng Nhi nín khóc mỉm cười: “Đây mới chính là Tiểu Béo ngoan chứ, Tỷ tỷ thương ngươi a!” Vừa nói, nàng chủ động kiểng mũi chân lên hôn trên mặt Chu Duy Thanh một cái. “A?” Chu Duy Thanh bây giờ mới hiểu được thì ra, căn bản bộ dạng kia lúc nãy của nàng là giả: “Băng Nhi, Ngươi học cái xấu.”
“Hừ. Còn không phải ở Thiên Cung Doang mưa dầm thấu sâu ư? chính các ngươi dạy hư nha. A! Ngươi đừng đến đây” Mắt thấy Chu Duy Thanh bộ dạng ác bá nhào đến, nàng liền xoay người bỏ chạy. Hai người một đuổi theo một bỏ trốn, cười đùa chạy ra ngoài.
Lập tức sẽ phải tiến vào Phỉ Lệ hoàng gia Học viện Quân sự học tập, hai ngày tiếp theo bọn họ đình chỉ tu luyện, hoàn toàn thư giãn một tí. Phỉ Lệ thành lớn như vậy, địa phương chơi đùa có rất nhiều. Chu Duy Thanh mang theo Thượng Quan Băng Nhi đi chơi suốt ba ngày. Dĩ nhiên, hắn còn không quên mỗi ngày hai lần chạy đến Thác Ấn cung, đem kỹ năng mình cần thác ấn hoàn toàn thác ấn hoàn thành. Cuối cùng, trử bỏ Tà Ác thuộc tính không có cách nào thác ấn, Thời Gian thuộc tính không có Thiên thú phù hợp phải thác ấn ở ngoài, những thuộc tính khác trong tam mai Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu đã thác ấn toàn bộ. Chu Duy Thanh chính thức được xem như là Tam Châu Biến Thạch Miêu Nhãn thực lực cường hãn.
Kể từ sau khi bọn họ nhận thức nhau, đây là lần đầu tiên Thượng Quan Băng Nhi nới lỏng. Bất quá, Chu Duy Thanh đồng học cũng không thể bò lên giường mỹ nữ. Vì dự phòng tiểu Tiểu Béo hàng lâm, Thượng Quan Băng Nhi thủy chung vẫn giữ vững trận địa cuối cùng, không để cho hắn tiến đến “lôi trì” thêm một bước.
Cuộc sống vui vẻ nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, cảnh tượng chen chúc chật chội trong khu vực trường học cũng đã dần giảm bớt. Tân học viên thì tràn đầy hưng phấn, không có thi đậu cũng chỉ có thể buồn bực một trận đợi năm sau thi lại hoặc tự mưu một con đường.
Sáng sớm, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đã tay trong tay đi đến Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chính thức trình diện. Có Thượng Quan Băng Nhi ở bên, nàng liền không để cho Chu Duy Thanh tiếp tục mặt mày đầy bụi đất như trước. Mặc dù vẫn một thân Bố y như cũ, nhưng gọn gàng sạch sẽ. Dù cho hắn không tính là anh tuấn, nhưng vóc người cao lớn phối cùng tướng mạo cũng không tính là quá khó nhìn nên cũng có mấy phần anh khí. Huống chi, nữ nhân mới chính là trang sức tốt nhất của nam nhân, tán tỉnh được mỹ nữ tuyệt sắc như Thượng Quan Băng Nhi cũng khiến cho người trên đoạn đường nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự hôm nay đã thanh tịnh hơn rất nhiều, Chỉ có hai mươi tên đệ tử cao cấp chờ ở cổng, chịu trách nhiệm hướng dẫn Tân sinh tiến hành thủ tục báo danh.
Khi chỉ điểm bọn hắn, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đi xuyên qua quảng trường học viện, đi vào trong tòa nhà cao lớn Giáo Học Lâu, rất dễ dàng tìm được nơi báo danh của Tân sinh.
Bọn họ đến tương đối sớm, nơi báo danh này còn chưa có người hết sức thanh tĩnh. Lão sư chịu trách nhiệm đón tiếp tân sinh bây giờ mới cũng chỉ có ba vị.
“Lão sư, ngài khỏe chứ. Chúng ta là tân sinh đến báo danh.” Thượng Quan Băng Nhi khẽ cười nói. Nàng là tuyệt sắc giai nhân nên nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mấy vị lão sư. Bất quá, may là mấy vị này cũng là nữ lão sư, nếu không Chu Duy Thanh bên cạnh đã như hổ rình mồi.
“Các ngươi là học viên bình dân sao?” Một vị lão sư tóc đã hoa râm cất giọng hỏi.
Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi: “Thời điểm dự thi, học viên quý tộc cùng bình dân đã đối đãi phân biệt, thi đậu rồi liệu có như vậy không?”
Vị lão sư kia nói: “Tự nhiên là có khác nhau. Ví dụ như, học viên bình dân thì học phí một năm chỉ là hai mươi kim tệ, mà học viên quý tộc lại là hai nghìn kim tệ. Trường học tự nhiên là giống nhau. Bất quá, kí túc xá cùng một chút phương tiện phụ trợ có hơi chút khác biệt. Còn một điều nữa là, học viên bình dân yêu cầu tối thiểu phải là Ngự Châu sư, còn học viên quý tộc thì không cần có cái hạn chế này.”
Vừa nghe nói tiêu chuẩn thu phí bất đồng, trong lòng Chu Duy Thanh miễn cưỡng cân bằng vài phần. Dù sao, học viện cũng là muốn kiếm tiền, người ta nộp phần nhiều nên tự nhiên ưu đãi hơn cũng là bình thường. Nhưng hắn đối với người phân cấp bậc thế này rất thập phần không ưa. Đều là người, cũng một đầu há miệng, có gì lại không đồng dạng như vậy?
“Vậy thì phiền lão sư hoàn thành thủ tục cho chúng ta vậy.” Thượng Quan Băng Nhi đụng Chu Duy Thanh một cái, ý bảo hắn không nên nói lung tung, đem hai tờ thông báo nhập học đưa tới.
“Đồng thời học viên bình dân có hai mươi chín người, mỗi năm học viên bình dân cũng chỉ có một ban, cho nên ban này của các ngươi liền gọi là Yên Bình ban. Học viên quý tộc có bốn ban. Các ngươi mỗi người đưa học phí hai mươi kim tệ, tiền ăn ở mỗi người năm mươi kim tệ. Ký túc xá ở phía sau Giáo Học lâu, ký túc xá bình dân ở một tầng, bên trái là ký túc xá nam, bên phải là ký túc xá nữ, tám người một gian phòng. Sau khi vào ở, nếu không có phê chuẩn liền không được tự tiện rời khỏi khuôn viên học viện, không được lên ký túc xá cao tầng. Phía trên chính là học viên quý tộc. Đây chính là đồng phục học viên của các ngươi, một người hai bộ. Sáng mai lễ khai giảng được tổ chức tại Lễ đường tầng một Giáo Học lâu, nhất định phải tham gia. Tốt lắm, các ngươi có thể rời đi.”
Chu Duy Thanh nhận lấy bộ đồng phục cùng chìa khóa phòng ký túc xá của hai người cùng với huy chương học viên. Thượng Quan Băng Nhi nhanh chóng thanh toán, rồi hai người lúc này mới ly khai.
Vừa ra khỏi cửa, Chu Duy Thanh liền bĩu môi: “Cái quái gì thế? Băng Nhi, ngươi xem đồng phục học viên của chúng ta này, xám, trắng hai màu, tài liệu còn không tốt bằng bố y của ta. Lúc chúng ta đi vào, nhìn thấy đồng phục quý tộc rõ ràng không phải như thế này, hoa lệ hơn rất nhiều. Khắp nơi Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự này thật đúng là hiển lộ rõ ràng cấp bậc bất đồng a!”
Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút. Tiểu Béo, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta đến là để học kiến thức, lại ăn nhờ ở đậu, có thể có biện pháp gì? Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng cũng không thể gây chuyện nha. Đi thôi, trước hết chúng ta đến ký túc xá sắp xếp một phen. Ta giúp ngươi sửa sang một chút.”
“Ừh.” Không biết có phải hay không hấp thu được khỏa Hắc châu kia làm ảnh hưởng, lúc này tâm tính Chu Duy Thanh có hơi chút táo bạo.
Ký túc xá phía sau Giáo Học Lâu so với nó hơi nhỏ hơn một chút, nhưng kích thước cũng tương đối khả quan. Dựa theo mấy chữ trên chìa khóa, Chu Duy Thanh rất nhanh tìm được gian phòng của mình dưới tầng một.
Mở cửa trong nháy mắt, một cỗ ý vị thối chân đập thẳng vào mặt, thiếu chút nữa đem Chu Duy thanh cũng té xuống. Hắn liền vội vàng ngăn cản không cho Thượng Quan Băng Nhi tiến vào. Chính mình tự thân nhuệ khí xông vào đem toàn bộ tất cả cửa sổ đều mở ra thông gió, xem như mới tốt hơn được một chút.
Diện tích gian phòng cũng không nhỏ, tầm khoảng bốn mươi thước vuông, ở bên trong bốn cái giường trên dưới còn chia ra làm tám khu vực, hai cái tủ sắt lớn, hai cái bàn đọc sách, bốn cái ghế, trừ bỏ ra còn không có cái gì nữa. Hơn nữa khắp nơi trong phòng đều là đổ bỏ đi, vừa bẩn vừa loạn. Giường vẫn là ván mộc chưa sơn, đêm chăn các loại linh tinh thì không có món nào. Khóe miệng Chu Duy Thanh co giật một hồi, cái này còn không bằng cái lều trong doanh trại quân đội của hắn.
Cũng là Thượng Quan Băng Nhi hết sức bình tĩnh thong dong: “Tiểu Béo, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta quét dọn sạch sẽ rồi nói. Ngay cả địa phương đặt chân cũng không có.”
“Vẫn là để ta tới.” Chu Duy Thanh vội vàng cản nàng lại.
Thượng Quan Băng Nhi buột miệng cười, nói: “Dọn dẹp thế này là việc của phụ nữ, ngươi đoạt của ta làm cái gì? Nam chủ ngoài, nữ chủ bên trong, không có ngươi đoạt cùng ta, nếu không ta tức giận đấy. Để cho ta luyện tập trước một chút làm sao chiếu cố ngươi đi. Ta đi trước mua cái chậu múc nước về lau.” Vừa nói nàng cười tự nhiên quay người bước đi.
Chu Duy Thanh vẫn đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng ung dung hưởng thụ nói không ra lời, nhìn thoáng qua bốn cái giường trên dưới có thể chứa được tám người, tàn bạo nói: “Chỉ tiện nghi cho mấy tên khác.” Vừa nói hắn cũng không nhàn rỗi. Thượng Quan Băng Nhi phải giúp hắn thu thập, nhưng hắn cũng không bỏ được chuẩn bị đem những thứ dơ bẩn này bỏ đi. Thừa dịp công phu thời gian Băng Nhi đi mua chậu, hắn nhanh chóng đem những món đồ dơ bẩn ấy vứt ra bên ngoài. Chờ Thượng Quan Băng Nhi sau khi múc nước về cũng chỉ còn phải làm công tác lau chùi.
“Băng Nhi, chờ lát nữa ta với ngươi qua bên ký túc xá nữ, giúp ngươi thu thập đồ bỏ đi. Cũng xem như nhận thức căn phòng một chút.” Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói.