To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 747 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Lá Cây Có Thể Đả Thương Người
iêu Thừa căn bản không quan tâm tới lời chửi rủa của tên tài xế, hắn nhảy vọt lên cửa xe của buồng lái, tay trái thò vào trong xe, cố gắng mở cửa xe. Đến lúc Diêu Thừa mở được cái cửa xe, tên tài xế mới kịp phản ứng, vẻ mặt hoảng sợ kinh hô:
- Mày muốn làm gì? Muốn cướp sao?
Hắn nhanh tay lấy cái cờ lê lớn ở phía dưới chỗ ngồi, dùng sức vạng xuống người Diêu Thừa.
- Dám động thủ với cả tao, mày ngon đó. Chỉ là hiện tại tao không có thời gian rảnh rỗi để đùa giỡn với mày.
Diêu Thừa không tránh né, để cho cái cờ lê đập vào mình, đồng thời tay phải chộp lên trên bả vai của tên tài xế nhanh như chớp, dùng chút lực lẳng tên tài xế nặng gần một trăm bốn mươi cân xuống đất:
- Cút xuống cho tao.
- A
~.
Người lái xe bị ngã xuống đất, ôm lấy bả vai kêu thảm thiết, có vẻ như đã bị Diêu Dưa bóp nát bả vai. Cùng lúc đó, Diêu Thừa nhảy vào ghế lái, đạp chân ga chạy trốn. Dù cho Chu Hiểu Xuyên đang chạy như điên, những vẫn cách Diêu Thừa khoảng mười thước, đành trơ mắt nhìn gã cướp xe. Chỉ là Chu Hiểu Xuyên vẫn không chịu thua, tiếp tục lao đến.
- Cướp xe rồi chạy? Nào dễ dàng như vậy!
Chu Hiểu Xuyên quát to lên một tiếng, liền ngắt một chiếc lá từ bụi cây bên đường, lia về phía Diêu Thừa. Trong thời gian Chu Hiểu Xuyên cầm lấy chiếc lá, năng lượng thần bí từ cơ thể hắn đã truyền vào trong chiếc lá khiến chiếc lá hơi lóe sáng yếu ớt, rồi nó trử nên cứng như một tấm thép. Thế nên khi chiếc lá bị lia đi, nó còn bay nhanh ngang với đạn bắn. Gần như chỉ trong nháy mắt, chiếc lá đã bay tới trước mặt Diêu Thừa. Tới lúc đó, Diêu Thừa mới nhận ra nguy hiểm, chỉ có điều là gã không kịp tránh né nữa rồi.
- Phập!
Một tiếng kêu như một vũ khí sắc bén găm vào da thịt, ngay sau đó gã cảm thấy trên cổ tay phải của mình có cảm giác đau đớn. Gã giật mình rút cánh tay lại, hai chân giận mạnh xuống, đạp cả ga lẫn phanh, khiến chiếc xe đánh “kít” một cái, lê một đoạn. Chỉ sau một hồi chiếc xe đã chết máy. (Dịch: xe Tàu lởm dễ chết máy)
“Tiêu tử này dùng ám khi gì mà bay nhanh vậy?” Tiêu Thừa vội cúi đầu nhìn ám khi trên cổ tay mình. Không nhìn còn đỡ, chứ nhìn vào lại làm gã giật mình.
“Đây không phải chỉ là lá cây thôi sao? Chẳng nhẽ ám khi làm mình bị thương là cái lá cây này? Sao có thể như thế được? Từ khi mình đạt được đến Dịch Cốt cảnh hậu kỳ, thân thể đã trở nên cứng rắn, tuy không thể chặn được đạn nhưng làm sao lại để một chiếc lá làm bị thương được? Chẳng nhẽ thằng đấy đã luyện ám khí đến cảnh giới dùng được hoa lá để làm vũ khí? Không thể nào! Nhìn kiểu gì thì thằng nhóc này cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, đâu thể luyện tập đến cảnh giới cao như vậy? Kể cả đắm chìm trong việc luyện tập ám khi cũng là một chuyện không thể nào.”
Diêu Thừa cứ mải mê nghĩ về ám khí bằng lá cây, nhất tời quên mất việc nổ lại máy. Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên cả Chu Hiểu Xuyên lẫn Lâm Thanh Huyên đâu có dễ dàng bỏ qua. Lâm Thanh Huyên tới trước, cô lấy còng tay ra, nhảy vào buồng lái, muốn còng Diêu Thừa lại. Thấy Lâm Thanh Huyên nhảy vào bằng hướng đó, Chu Hiểu Xuyên lập tức đổi hướng, thò tay mở chốt cửa bên tay lái phụ ra, rồi nhanh chóng nhảy lên, muốn cùng Lâm Thanh Huyên bắt Diêu Thừa. Diêu Thừa sau khi hết khiếp sợ, gã liền gầm lên một tiếng, tấn công cả Chu Hiểu Xuyên lẫn Lâm Thanh Huyên. Cả hai người đều không ngờ rằng kẻ này dáng người tuy mập mạp nhưng thân pháp lại vô cùng nhanh nhẹn, cái buồng lái hẹp vậy mà hắn còn có thể né tránh một cách tài tình. Hơn nữa sở trường của hắn là Cầm Nã Thủ, chiến đấu gần trong không gian hẹp như thế này có thể phát huy được uy lực của nó. Vì vậy dù Lâm Thanh Huyên có liên thủ với Chu Hiểu Xuyên cũng không đủ để khống chế được Diêu Thừa. Bỗng, không biết vì nguyên nhân gì mà Diêu Thừa không tránh được việc bị Lâm Thanh Huyên còng lấy tay.
- Tốt rồi! Lần này coi mi trốn đâu.
Lâm Thanh Huyên thấy thế mừng rỡ, liền còng đầu còng còn lại vào tay mình, để tránh việc tên Diêu Thừa tìm cách chạy thoát.
- Bị lừa rồi em ơi.
Diêu Thừa đột nhiên cười lạnh, sau đó tay trái vang lên tiếng ‘răng rắc’, các đốt ngón tay liền di chuyển sai lệch vị trí, sau đó cả bàn tay nhỏ lại.
- Súc Cốt Công?
Lâm Thanh Huyên kinh hãi, vội vàng muốn giữ cánh tay của Diêu Thừa lại. Chi là dù cô phản ứng khá nhanh nhưng Diêu Thừa còn nhanh hơn, gã đã nhanh chóng rút tay ra khỏi cái còng rồi. Cùng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên cũng đấm tới mặt hắn. Diêu Thừa nhìn thấy không lấy gì làm kinh sợ mà còn cười hung dữ:
- Tới đúng lúc lắm!
Bàn tay trái hắn lập tức khôi phục lại như bình thường hắn cầm lấy chiếc cánh tay mang còng của Lâm Thanh Huyên, chịu một quyền của Chu Hiểu Xuyên đánh tới.
“Bốp”
Chu Hiểu Xuyên đấm mạnh vào lồng ngực Diêu Thừa, khiến gã hộc máu. Nhưng tay trái của Chu Hiểu Xuyên cũng bị còng vào. Thế là hai người bị còng lại với nhau, cùng với đó cái còng cũng được vòng qua vô – lăng, khiến bọn họ khó lòng có thể hoạt động tốt được vì họ đâu có biết Súc Cốt Công.
- Đấm đau đấy!
Diêu Thừa không quan tâm đến viết thương, liền mượn cơ hội này mà chạy trốn. Không phải gã không nghĩ đến chuyện giết Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên nhưng gã hiểu rằng dưới tình hình hiện tại, muốn giết cả hai người không phải là không thể, chỉ là nó tốn rất nhiều thời gian. Một khi cảnh sát khác đuổi đến nơi, thì không những không giết được hai người, mà sẽ phải nhận một kết cục y như Cao Xuyên Hưng. Tất nhiên, gã không thích điều này.
- Đừng cho hắn chạy thoát.
Lâm Thanh Huyên nhận ra Diêu Thừa muốn tẩu thoát, vội vàng hô Chu Hiểu Xuyên, hy vọng hắn có thể cản được Diêu Thừa, còn mình thì đưa tay xuống thắt lưng, lấy chìa khóa còng. Nhưng không đợi Lâm Thanh Huyên lấy được cái chìa khóa thì Diêu Thừa đã vươn tay, tóm lấy các ngón tay của cô.
- A
!
Ngón tay truyền đến sự đau đớn làm Lâm Thanh Huyên la lên. Đồng thời cô cũng thấy cánh tay mình trở nên mệt mỏi, dần dần không còn sức lực, Diêu Thừa lấy chìa khóa còng một cách đơn giản.
- Đưa chìa khóa đây.
Chu Hiểu Xuyên thấy thế liền kinh hãi, vội vã đưa tay muốn đoạt lại cái chìa khóa. Bất quá trong cái không gian nhỏ hẹp này, bốn tay còn không chơi lại hai tay của gã nữa là bây giờ mỗi người chỉ còn một tay.
“Xoảng” một tiếng, Diêu Thừa tung mình đạp vỡ kính chắn gió, rồi nhảy ra khỏi khoang lái. Sau đó gã quay mặt lại nhìn đểu hai người Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Muốn cái chìa khóa này đấy hả? Tự túc là hạnh phúc đi!
Chợt hắn vung tay, đáp thẳng cái chìa khóa vào trong cống thoát nước.
- Hai đứa cứ ở trên này mà tâm tình với nhau nhá. Anh đi đây.
Nói xong câu đó, Diêu Thừa liền xoay người bỏ chạy.
- Nếu lần này để gã chạy thoát, e rằng về sau muốn bắt hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Nhìn bóng lưng Diêu Thừa chạy đi, Lâm Thanh Huyên nghiến răng nghiến lợi nói. Bỗng, cô thấy chìa khóa xe vẫn còn, cô liền nảy ra một ý, vội vàng bảo Chu Hiểu Xuyên:
- Mau ngồi vào ghế lái!
- Cái gì?
Chu Hiểu Xuyên lặng đi một chút, không hiểu cô có ý gì. Lâm Thanh Huyên vội giải thích:
- Tôi muốn lái xe đâm vào gã. Anh mau ngồi lên vào ghế tay lái đi, tôi ngồi lên người anh. Bằng không với tư thế của chúng ta hiện giờ, muốn đuổi cũng không dễ dàng. Thậm chí có thể gây lên tai nạn với người dân đi đường.
- Tôi hiểu rồi.
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Không đợi hắn ngồi vững, Lâm Thanh Huyên đã ngồi lên đùi hắn, nói:
- Đừng có làm rộn đấy!
Sau đó cô nổ máy, giậm chân ga, tức tốc đuổi theo Diêu Thừa.
Hoa Đô Thú Y Hoa Đô Thú Y - Ngũ Chí