"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 266-267
hương 266: Không lộ sơ hở
Lúc Trang Minh Hỉ ở đại sảnh nhìn thấy Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân đã thay quan phục tinh tươm, đại mã kim đao mà ngồi ở chính vị.
Quan phục màu đen nạm vàng ở viền áo, trước ngực thêu con mãng xà màu vàng oai hùng khiến hắn càng thêm khí phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng
Trang Minh Hỉ thật cẩn thận đi qua, hành lễ với hắn:
-         Dân phụ thỉnh an đại nhân.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, làm cho tim Trang Minh Hỉ run rẩy.
-         Nói lại, chúng ta quen biết đã lâu, không cần phải đa lễ. Minh Hỉ. Tạ Đình Quân nhìn Trang Minh Hỉ thản nhiên nói.
-         Dân phụ không dám.
Dưới ánh mắt sắc nhọn của hắn, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy da đầu run lên.
-         Không dám?
Tạ Đình Quân cười cười, đứng lên chậm rãi bước về phía Trang Minh Hỉ, vừa đi vừa nói:
-         Ta thấy lá gan của ngươi rất lớn mới đúng
Nói xong, hắn dừng lại bên cạnh Trang Minh Hỉ, cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên giọng trầm xuống:
-         Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trang Minh Hỉ trong lòng lo lắng, miễn cưỡng trấn tĩnh vững vàng:
-         Dân phụ không rõ ý của đại nhân…
Tạ Đình Quân lạnh lùng nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng:
-         Không rõ sao? Được, ta nhắc lại cho ngươi biết…
Hắn chậm rãi thong thả bước đi quanh người nàng, mỗi một bước giống như dẫm nát lòng nàng, dần dần, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề như không thể hô hấp.
-         Tay phiên dịch  họ Triệu lần này Tần Thiên mời vẫn đều lén liên lạc với ngươi, báo lại tình hình của Thịnh Thế và Gilson với ngươi. Còn cả người ngươi phái đi theo dõi Gilson ở biệt quán nữa…
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tạ Đình Quân. Hắn làm sao có thể biết điều này? Chẳng lẽ tất cả hành vi của mình đều nằm trong sự khống chế của hắn? Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tạ Đình Quân cười cười:
-         Tò mò ta làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?
Hắn dừng bước:
-         Nói cho ngươi cũng không sao, từ sau khi Tần Thiên đến Tuệ Châu, ta vẫn phái người trông chừng bọn họ, cũng luôn luôn tìm kiếm cơ hội. Ta không tìm được sơ hở gì trên người Tần Thiên nhưng lại phát hiện động tĩnh của ngươi. Ta nghĩ, ngươi lao sư động chúng như vậy nhất định có mục đích của ngươi, ta liền lẳng lặng ở một bên chờ, không nghĩ tới quả nhiên có con cá lớn là Gilson này đưa lên cửa. Đêm đó, Gilson mới ra khỏi biệt quán ta đã thu được tin tức, lúc người của ngươi lặng lẽ đi theo phía sau hắn, ta đã phái người ở phía trước chặn hắn lại…
Tạ Đình Quân nhìn về phía Trang Minh Hỉ cười nói:
-         Trang Minh Hỉ, ngươi không nghĩ tới bọ ngựa rình bắt ve sầu nào hay chim sẻ đã rình ở sau hay sao? Lại nói, ta cũng nên cảm ơn ngươi tặng cho ta cơ hội tốt như vậy. Nếu không, để tự ta động tay thì còn phức tạp hơn nhiều
-         Ngươi… ngươi….
Trang Minh Hỉ nhìn đôi mắt thâm trầm tối đen của hắn, chỉ cảm thấy giống như là động sâu không đáy, bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm vô cùng, làm cho người ta không rét mà run.
Tâm tư của một người bình thường sao có thể thâm trầm đáng sợ đến mức này?
Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy tim run lên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt Tạ Đình Quân đột nhiên trở nên âm lệ, hắn vươn tay nắm lấy chiếc cổ thanh tú của nàng, năm ngón tay dần dần thít chặt, như muốn ép hết không khí trong phổi nàng ra. Trang Minh Hỉ khó thở, nàng há miệng, nước mắt trào ra ngoài.
Nàng bất lực mà kéo tay hắn, lòng hoảng loạn cùng cực
Tạ Đình Quân không để ý tới chút phản kháng đó, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, năm ngón tay thít chặt còn có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu.
-         Trang Minh Hỉ, ta hiểu ngươi, ngươi làm như vậy, nhất định có mục đích của ngươi, mục đích cuối cùng của ngươi là cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi còn có chiêu gì sau cùng?
Tuy rằng Tạ Đình Quân thấy rõ mọi việc nàng làm nhưng với thủ đoạn cùng mục đích cuối cùng của nàng vẫn không chắc chắn. Trang Minh Hỉ bị hắn bóp cổ đến xanh cả mặt, sống chết giãy dụa, ngay lúc ý thức của nàng dần dần mơ hồ, Tạ Đình Quân bỗng nhiên buông tay, nàng ngã xuống đất, không khí đột nhiên được hít vào, Trang Minh Hỉ ho khù khụ.
Tạ Đình Quân đứng ở bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng với vẻ coi thường.
Trang Minh Hỉ ho một lúc mới bình ổn lại, nàng nhịn hận ý cùng sợ hãi trong lòng, quỳ trước mặt hắn, run run nói:
-         Đại nhân anh minh thần võ, nhìn rõ mọi việc, dân phụ chính là muốn có được mối làm ăn lần này của Gilson, cho nên mới dùng thủ đoạn này…
Sự tình đã phát triển đến nước này, chỉ cần nàng kiên trì che giấu, không phải không thể đạt được mục đích. Trang Minh Hỉ đã được hạ nhân báo lại, nàng phái người theo dõi ở Trang phủ phát hiện Tần Thiên vừa từ phủ Tổng đốc trở về.
Mặc kệ kẻ bị bắt là ai, tin tưởng Tạ Đình Quân cũng sẽ không bỏ mặc trước sự cầu xin của Tần Thiên, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần hắn có một chút mềm lòng, bao che cho Thịnh Thế, nàng vẫn sẽ có cơ hội lật đổ hắn.
Cho nên, hắn tuy rằng đáng sợ, tuy rằng ngoan độc, nàng cũng phải kiên trì che giấu!
Nợ máu phải trả bằng máu!
-         A, đã đến nước này, làm ăn thất bại, vì sao còn phái người tiếp tục theo dõi Gilson?
Nói xong, Tạ Đình Quân một cước đá nàng ngã lăn, lạnh lùng nói:
-         Trang Minh Hỉ, ngươi còn muốn giấu giếm ta!
Trang Minh Hỉ nhịn đau bò lên, trong lòng lo sợ không yên, nàng lại quỳ xuống, con mắt đảo quanh, lại nói:
-         Đại nhân anh minh, cái gì cũng đều không thể gạt được đại nhân, dân phụ cùng Gilson đã từng giao dịch, biết hắn từng trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi sự giám sát của dân phụ nhưng dân phụ đều nắm được quỷ kế của hắn, vì vậy mới không gặp phải chuyện gì. Dân phụ nghĩ rằng, lần này nói không chừng Gilson lại muốn giở trò cũ, Tần Thiên mới đến, có lẽ chưa biết gì, cho nên, dân phụ phái người theo dõi, vạn nhất Gilson thật sự chạy ra ngoài, dân phụ liền bẩm báo quan phủ, khiến Thịnh Thế bị quan phủ chịu trừng phạt.
Lời nói này che giấu một chút sự thực nhưng cũng không phải là nói dối, Tạ Đình Quân nhất thời cũng không thể phân biệt thật giả, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Trang Minh Hỉ, một tay nắm cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, con mắt tăm tối của hắn lạnh băng mà nhìn chằm chằm nàng:
-         Chỉ như thế mà thôi?
Trang Minh Hỉ trừng mắt nhìn, nước mắt rơi xuống:
-         Dân phụ chỉ là dân thường, nào dám lừa gạt đại nhân, lời dân phụ vừa nói đều là lời nói thật.
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, buông nàng ra, đứng lên, chậm rãi nói:
-         Thật cũng được, giả cũng được, Trang Minh Hỉ, hôm nay gọi ngươi tới chính là muốn cảnh cáo ngươi, chuyện này vô luận phát triển thế nào, ngươi cũng không bị ảnh hưởng nhưng nếu để ta biết ngươi muốn giở trò quỷ, cũng đừng trách ta không khách khí!
-         Vâng, đại nhân yên tâm, dân phụ không biết gì hết
Trang Minh Hỉ đồng ý nhưng lòng lại cười lạnh, chỉ cần ta tiến hành theo kế hoạch,ngươi còn có cơ hội gì mà không khách khí với ta
Đang nghĩ ngợi, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Đình Quân lại truyền đến từ đỉnh đầu:
-         Ta đã khiến Gilson nhận một phần khẩu cung, khẩu cung kia sẽ chứng minh, trong lúc ngươi giao dịch với hắn, ngươi từng bao che hắn tự do ra vào biệt quán!
Trang Minh Hỉ hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
-         Vốn không có việc này! Hắn đang hãm hại ta!
Tạ Đình Quân cười lạnh, tiếp tục nói:
-         Có hãm hại hay không ta mặc kệ, ta chỉ biết là, vạn nhất ngươi muốn giở trò quỷ gì, khẩu cung này nhất định sẽ xuất hiện ở trên công đường, đến lúc đó không chỉ là ngươi, còn có cả con của ngươi đều khó thoát khỏi cái chết! Đương nhiên, nếu ngươi ngoan ngoãn, như vậy khẩu cung này cũng sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật! Trang Minh Hỉ, ngươi hẳn là hiểu ý của ta rồi chứ?
Nói xong, Tạ Đình Quân cười lớn, sải bước đi ra đại sảnh, từ phía cửa truyền đến giọng hùng hậu của hắn:
-         Sai người đưa Thẩm phu nhân trở về.
Trang Minh Hỉ toàn thân mềm nhũn, té ngã trên đất. Khá lắm tiểu nhân gian trá…
Trang Minh Hỉ vừa tức vừa hận, môi run run, nước mắt càng không ngừng tuôn trào.
Cứ như vậy, mạng của nàng cùng Gia Bảo cũng bị hắn buộc chặt vào chuyện này, vạn nhất nàng dựa theo kế hoạch đẩy hắn vào chỗ chết, nàng cùng Gia Bảo cũng không thể thoát khỏi liên lụy!
Thật đáng giận, nàng lên kế hoạch lâu như vậy mà cứ như vậy thất bại trong gang tấc, tất cả đều do hắn!
Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi trở về từ Tổng đốc phủ, Tần Thiên liền tự hỏi nên xử lý việc này thế nào, đầu tiên, nàng quyết định đầu tiên nhờ cháu của Tống Thái phó tức Tống Tổng đốc xin giúp đỡ. Tuy rằng nước xa không cứu được lửa gần nhưng nàng sẽ cố gắng kéo dài thời gian, hy vọng bên Tống Tổng đốc có thể có ý kiến gì hay, tối thiểu, tựa như Tạ Đình Quân nói, trước cứ phải tránh họa tru di cửu tộc cho Trang phủ.
Cho dù Gilson là gian tế, nhưng Thịnh Thế quả thật sơ sẩy trong việc giám sát, không thể tính tội thông đồng với địch bán nước, cho dù muốn gánh trách nhiệm, cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức tru di cửu tộc. Về phần có thể bảo trụ vệ mạng của Trang Tín Ngạn hay không phải xem Tống Tổng đốc có thể nắm chắc được bao nhiêu phần.
Nhưng mà, Trang phủ có quan binh nghiêm cẩn trông coi, bất luận kẻ nào cũng không thể tự do ra vào. Sau đó, vẫn là Tần Thiên nghĩ ra một cách, nàng lấy cớ nói muốn đến Tổng đốc phủ, bảo Hải Phú mang theo thư giấu sau xe ngựa, đứng lẫn trong đám quan binh, trốn đi nửa đường, thuận lợi ra khỏi thành.
Bên này, Tần Thiên đến Tổng đốc phủ nhìn thấy Tạ Đình Quân liền yêu cầu gặp Trang Tín Ngạn.
Tạ Đình Quân cười hỏi:
-         Ta đã hứa với nàng rồi, nàng rất lo lắng sao?
Tần Thiên nói:
-         Ta muốn chắc chắn rằng Tín Ngạn bình yên vô sự mới có thể trả lời ngươi.
Tạ Đình Quân cười cười:
-         Điều này dễ thôi!
Nói xong, sai Lâm Vĩnh mang nàng đến đại lao. Trước khi nàng rời đi, Tạ Đình Quân nói:
-         Nếu ta ngày mai còn chưa có được câu trả lời thuyết phục, ngày kia sẽ bắt đầu thẩm tra án này, tất cả sẽ không bao giờ có thể vãn hồi nữa!
Tần Thiên quay người lại, hung hăng lườm nhìn hắn một cái.
Tạ Đình Quân cũng không thèm để ý, vẫy tay để Lâm Vĩnh mang nàng rời đi.
***
Đại lao Tuệ Châu
Đại lao lạnh lẽo ẩm thấp, Lâm Vĩnh cầm cây đuốc đi trước, Tần Thiên theo ở phía sau.
Lâm Vĩnh dẫn nàng đi vào phòng cuối của đại lao, lại thắp sáng ngọn đèn bên cạnh, ánh lửa hôn ám chiếu sáng toàn bộ đại lao.
Qua song gỗ, Tần Thiên nhìn thấy Trang Tín Ngạn quay lưng về phía nàng mà nằm trên đống rơm, cũng không nhúc nhích, Tần Thiên lo lắng, gọi tên của hắn, nhưng Trang Tín Ngạn không nghe thấy, tất nhiên không có phản ứng.
Tần Thiên quay đầu nói với Lâm Vĩnh:
-         Mau mở cửa lao ra!
Lâm Vĩnh có chút do dự.
-         Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chạy trốn khỏi phòng giam có thủ vệ sâm nghiêm này hay sao? Mau mở cửa lao ra! Tần Thiên cao giọng.
Lâm Vĩnh biết vị trí của Tần Thiên trong lòng chủ nhân, chỉ sợ không đáp ứng sẽ đắc tội nàng, về sau nàng thành Tổng đốc phu nhân, ghi hận với hắn thì thật không hay.
Hơn nữa có hắn trông chừng ở đây, cũng sẽ không xảy ra điều gì. Nghĩ vậy, Lâm Vĩnh mở cửa lao.
Tần Thiên lập tức đi vào, ngồi xổm bên cạnh Trang Tín Ngạn, lảo đảo cầm tay hắn, gọi tên hắn.
Chỉ chốc lát, Trang Tín Ngạn mơ hồ “Ừm” một tiếng, xoay người. Thấy là Tần Thiên thì lập tức ngồi dậy.
-         Sao nàng lại đến đây?
Trang Tín Ngạn cầm tay nàng, lo lắng nói.
Tần Thiên không trả lời hắn, chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, trái trái qua phải, thấy hắn tạm thời bình yên vô sự, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Nàng nhìn hắn, nhớ tới sự bức bách của Tạ Đình Quân, nhớ tới vận mệnh của Tín Ngạn mơ hồ không rõ, lòng không khỏi đau xót. Nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt từng giọt thấm ướt xiêm y hắn. Chương 267: Đối sách
Trang Tín Ngạn từng này tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại lao, muốn nói không lo lắng, không khẩn trương là không thể. Có điều ở trước mặt thê tử, hắn không dám bộc lộ chút xúc động nào, sợ thê tử càng thêm lo lắng ình. Nhìn bộ dáng của nàng, mới chỉ một ngày, đã tiều tụy đi rất nhiều. Điều này làm cho hắn vô cùng đau lòng.
-         Đừng khóc, ta không sao, nhất định sẽ không có việc gì
Trang Tín Ngạn vừa vỗ vỗ lưng nàng, vừa an ủi nàng.
Biết thời gian quý giá, Tần Thiên không muốn khóc lóc lãng phí thời gian, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Trang Tín Ngạn nói:
-         Sao ngươi ngốc như vậy, ràng người chịu trách nhiệm là ta, ngươi vì sao muốn thay ta chịu tội, nếu ngươi có chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?
Nói xong nói xong, nước mắt lại rơi xuống. Trang Tín Ngạn vươn tay giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu nói:
-         Ta là phu quân của nàng, ta phải bảo vệ nàng.
Chỉ một câu đơn giản làm cho Tần Thiên cảm động không thôi, không nhịn được lại ôm lấy hắn, vùi mặt trong lòng hắn mà lặng lẽ rơi lệ.
Một lát sau, Trang Tín Ngạn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
-         Nàng làm sao có thể tới đây? Nàng đi tìm Tạ Đình Quân?
Tần Thiên gật đầu, có thể đi vào nơi này, thế nào cũng phải được Tạ Đình Quân gật đầu, cũng không thể giấu giếm được hắn. Trang Tín Ngạn nhìn nàng một lúc, lại nói:
-         Hắn có nhân cơ hội uy hiếp nàng không?
Tần Thiên ngẩn ra, không nghĩ tới hắn chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đoán ra được. Tiếp theo sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhìn sắc mặt Tần Thiên, Trang Tín Ngạn biết mình đã đoán đúng.
Kỳ thật đoán ra được điều này cũng không có gì khó, đều là nam nhân, Trang Tín Ngạn sao có thể không nhận ra Tạ Đình Quân có tâm tư với Tần Thiên. Cơ hội tốt như vậy, hắn bỏ qua mới là lạ.
Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên sự phẫn nộ.
Sống đến tận bây giờ, Trang Tín Ngạn chưa bao giờ oán hận một ai. Tính tình hắn lạnh lùng khiến hắn rất khó có cảm xúc mãnh liệt. Thích Tần Thiên là một ngoại lệ, mà hiện tại, oán hận Tạ Đình Quân lại là một ngoại lệ khác. Hắn lẳng lặng nắm chặt tay thành quyền.
-         Tần Thiên, nàng hãy nghe ta nói…
Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh đứng canh ngoài cửa, sau đó đến gần bên tai Tần Thiên, thấp giọng nói:
-         Nếu để cho ta sống mà mất nàng, ta thà là chết.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, ánh mắt như tỏa sáng.
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, dùng khẩu hình nói:
-         Tín Ngạn, ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi ngươi. Ngươi còn sống, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi chết rồi, ta sẽ theo ngươi xuống địa ngục.
Nàng tìm mọi cách để cứu hắn, nếu thật sự không cứu được, hắn đi đâu nàng sẽ theo đến đó, lên trời xuống biển, nàng và hắn cũng sẽ không chia lìa. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho tiểu nhân ti bỉ như Tạ Đình Quân kia uy hiếp.
Trang Tín Ngạn lẳng lặng nhìn nàng một lúc, sau đó hít sâu một hơi, gắt gao ôm nàng vào lòng.
Tần Thiên lập tức vòng tay ôm cổ hắn, hai người áp má kề vai chạm vào nhau, thật lâu cũng không chia lìa.
Lâm Vĩnh đứng phía ngoài thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi thở dài vì chủ tử nhà mình.
Trong lòng của nữ nhân này chỉ có một phu quân của nàng, chủ tử cho dù hao hết tâm tư chiếm đoạt được, chẳng lẽ sẽ được vui vẻ hay sao?
Lâm Vĩnh xoay người, không muốn nhìn thấy cảnh sầu triền miên như vậy.
Ngay tại một khắc hắn xoay người đi kia, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên giương mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng nói bên tai Tần Thiên một câu:
-         Lập tức đi tìm Trang Minh Hỉ.
Tần Thiên giật mình, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn nhưng Trang Tín Ngạn lại gắt gao ôm nàng.
-         Đừng nhúc nhích, không thể để người của hắn nhìn thấy.
Tần Thiên không hề nhúc nhích, lẳng lặng ôm hắn. Trang Tín Ngạn tiếp tục nói:
-         Ta sớm đã cảm thấy tay phiên dịch họ Triệu có chút không ổn, có điều cũng không quá để ý, ở đây cẩn thận suy nghĩ một ngày, cảm thấy hẳn có liên quan đến Minh Hỉ. Ở chỗ nàng ta có lẽ sẽ có manh mối gì đó.
Khác với Tần Thiên ở bên ngoài lo lắng, Trang Tín Ngạn ở đây không có việc gì, thuận tiện dùng thời gian rảnh rỗi cẩn thận hồi tưởng lại từng sự kiện xảy ra lúc bọn họ đến Tuệ Châu. Hắn vốn  luôn quan sát tỉ mỉ mọi chuyện, hơn nữa cũng không giống Tần Thiên luôn phải giao tiếp với nhiều người, cho nên thời gian rảnh rỗi khá nhiều, đối với từng chi tiết cũng càng hiểu biết.
Hắn nhớ tới Triệu phiên dịch thường thường thừa dịp lúc không có ai chú ý lặng lẽ nói với Gilson điều gì đó, lúc ấy hắn tuy rằng thấy được, cũng không để ý, nhưng hiện tại tĩnh tâm cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy Triệu phiên dịch ngay lúc đó vẻ mặt có chút lén lút, dường như đang làm việc bất chính.
Bọn họ lúc ấy tìm phiên dịch hoàn toàn dựa theo việc Thịnh Thế tuyển người, do người quen giới thiệu, sau đó Triệu phiên dịch trổ hết tài năng, được Tần Thiên công nhận, nếu hắn thật sự có vấn đề, nhất định có quen với Trang phủ, cũng có liên quan đến Trang Minh Hỉ.
Vì vậy hắn mới có thể kết luận như vậy.
Có điều trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không thể nói rõ tỉ mỉ với Tần Thiên, cũng may hai người thành thân đã lâu, sớm tâm linh tương thông, lại càng không thiếu tin tưởng. Thấy hắn chắc chắn, Tần Thiên cho dù nhất thời còn nhiều chi tiết chưa nghĩ thông nhưng đối với lời hắn nói, nàng hoàn toàn tin phục.
Suy nghĩ thay đổi, nàng đã biết nên làm thế nào.
-         Ta sau khi rời khỏi đây, lập tức sẽ bắt tay vào xử lý việc này, chỉ cần ngươi thật sự nhận thấy việc này có liên quan, ta nhất định có thể đào ra manh mối.
Trang Tín Ngạn vuốt mặt nàng, đau lòng nói:
-         Vất vả cho nàng.
Tần Thiên đè tay hắn lại, nhẹ giọng nói:
-         Tín Ngạn, ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra, chúng ta còn có phải cả đời bên nhau
Trang Tín Ngạn cúi đầu, ôn nhu hôn nàng
Nhưng muốn xử lý tốt chuyện này, đầu tiên phải giải quyết đám quan binh canh giữ ngoài cửa của Trang phủ. Nếu không dưới đôi mắt của bọn họ, có thể làm được gì đây?
Vì thế, sau khi ra khỏi đại lao, Tần Thiên liền bắt đầu khóc lóc, một nửa là giả bộ, một nửa cũng vì trong lòng lo sợ không yên. Bên cạnh Lâm Vĩnh nhìn thấy, trong lòng thở dài, nhưng cũng khó mà nói được gì.
Tần Thiên nức nở nói với Lâm Vĩnh:
-         Ngươi dẫn ta đi gặp Tạ đại nhân, ta có lời muốn nói với hắn.
Lâm Vĩnh tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ chốc lát, Lâm Vĩnh đã dẫn Tần Thiên đi vào Tổng đốc phủ.
Tần Thiên nhìn thấy Tạ Đình Quân câu đầu tiên nói đó là:
-     Chỉ cần ngươi có thể buông tha Tín Ngạn, cái gì ta cũng đều đồng ý với ngươi.
Nói xong, nước mắt giống như trân châu bị chặt đứt mà lã chã rơi xuống. Lòng Tạ Đình Quân khẽ run lên, hắn vọt tới bên Tần Thiên, cầm tay nàng, áp chế nỗi mừng rỡ trong lòng nói:
-         Thật sao, nàng đồng ý về với ta?
Tần Thiên ngẩng đầu, rút tay về, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn nói:
-         Ta còn có lựa chọn nào khác? Nay mạng của hắn nằm trong tay của ngươi, hắn từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, hiện giờ lại bị giam cầm nơi âm u ẩm thấp không thấy ánh sáng mặt trời kia, Tạ Đình Quân, ngươi ngoan tuyệt, ngươi có quyền thế, chúng ta đấu không lại ngươi, ngươi thắng rồi, cái gì ta cũng đều đồng ý với ngươi, ngươi lập tức thả hắn ra đi.
Khi nói chuyện, Tần Thiên vẻ mặt rất thảm thiết, tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi, quả thật là bộ dáng vì ý trung nhân mà đau lòng. Tạ Đình Quân lẳng lặng nhìn thật lâu, thủy chung không nhận ra sơ hở.
-         Hắn chỉ chịu một chút khổ vậy mà nàng cũng thương tiếc!
Tạ Đình Quân cười lạnh, trong giọng nói không khỏi có một chút ghen tuông.
-         Đây chẳng phải là kế hoạch của ngươi hay sao? Tần Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Đình Quân hừ lạnh vài tiếng, hắn vươn tay kéo nàng, Tần Thiên không tự chủ được ngã vào trong lòng hắn.
-         Vậy giờ nàng trở thành người của ta đi! Tạ Đình Quân ôm lấy nàng đi về phía cuối phòng.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân