They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 191 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Thần Vương Gây Khó Dễ, Sở Tướng Tới Giải Vây (1)
hương 110: Thần Vương gây khó dễ, Sở Tướng tới giải vây (1)
Dịch&Biên: Vivian Nhinhi
Nguồn: bachngocsach
Thấy Thần Vương đang đứng ở lối vào hoa viên, trong mắt đầy băng sương quét qua mọi người bên trong, những phu nhân, tiểu thư còn đang xì xào bàn tán thảo luận chuyện Nguyên Khánh Châu và Tô Thiển Nguyệt vội vàng ngậm miệng, cả đám cúi đầu yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt.
Chỉ có điều, thân phận, địa vị cùng với vẻ ngoài tuấn lãng của Thần Vương vẫn khiến nhưng vị tiểu thư kia không nhịn được mà vụng trộm ngẩng đầu liếc hắn, một lòng mong ngóng Thần Vương có thể vừa liếc một cái là có thể nhìn thấy mình.
Nhưng thật làm các nàng thất vọng, sau khi Thần Vương quét qua một lượt khắp hoa viên thì ánh mắt lập tức bắn thẳng về phía Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi.
Thấy hai mắt Thần Vương nhìn chằm chằm về bên này, trong lòng Vân Thiên Mộng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn đầacute; cười nhìn về phía Tề Linh Nhi, trêu chọc: "Công chúa, vương gia đang nhìn người đấy. Người nhanh đến nói với vương gia mấy câu đi!"
Tề Linh Nhi vốn muốn mở miệng đánh đòn phủ đầu, không ngờ Vân Thiên Mộng có đầu óc nhanh nhạy như vậy, bị nàng đoạt mất tiên cơ, quả thật, Vân Thiên Mộng vừa thốt lên xong thì Tề Linh Nhi liền cảm thấy từ bốn phía bắn tới không ít ánh mắt oán hận.
Lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng lần nữa, chỉ thấy nàng vẫn giữ một nụ cười xinh đẹp, vẫn một vẻ không liên quan đến mình, điều này khiến cho trong lòng Tề Linh Nhi giận sôi, nhưng trên mặt lại vẫn hiền hòa đáp lời: "Vân Thiên Mộng nói đùa sao? Vương gia sợ là vì chuyện của Tô tiểu thư mà đến, nếu tiểu thư không tin thì chúng ta thử đánh cược xem nhé!"
"Đánh cược?" Vân Thiên Mộng tinh tế cân nhắc những lời của Tề Linh Nhi, lúm đồng tiền bên má phải như ẩn như hiện làm người ta yêu thích không thôi, mang một vẻ phong tình rất riêng.
"Đúng rồi! Đánh cược xem ai đoán chính xác hơn!" Thấy Vân Thiên Mộng có chút do dự, Tề Linh Nhi cười trấn an: "Vân tiểu thư không cần lo lắng quá mức, đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi, không để Vân tiểu thư tổn thất gì cả, lại không làm mất mặt Vân tiểu thư đâu!"
Nghe thấacute; khích tướng hàm ẩn trong lời của Tề Linh Nhi, ánh mắt của Vân Thiên Mộng hơi chuyển hướng về phía Thần Vương, thấy ánh mắt của hắn đầy vẻ tàn nhẫn bắn về phía mình thì lập tức nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Tề Linh Nhi, cười nói: "Công chúa chính là khách quý của Tây Sở, Thiên Mộng có không hiểu chuyện cũng tuyệt đối không dám đánh cược như thế với công chúa. Huống chi, Thiên Mộng tuy là nữ nhi chốn khuê phòng nhưng cũng biết hai chữ đức hạnh là vô cùng quan trọng, há có thể tự phá đức hạnh để cho thế nhân chê cười? Kính xin công chúa thứ lỗi!"
Ánh mắt Vân Thiên Mộng sáng như sao nhìn chằm chằm vào Tề Linh Nhi, chậm rãi nói những câu này, chẳng những cự tuyệt yêu cầu của Tề Linh Nhi mà còn cho Tề Linh Nhi biết, những tiểu thư khuê các của Tây Sở sẽ tuyệt đối không lấy đức hạnh ra làm trò đùa mà cùng người khác đánh cược một chuyện làm tổn hại tới khuê danh như vậy!
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng vì Thần Vương đến mà lúc này cả hoa viên lặng ngắt như tờ, bởi vậy mà toàn bộ những người có mặt ở đây đều đã nghe được câu trả lời của Vân Thiên Mộng.
Mặc dù có rất nhiều người vì chuyện Vân Thiên Mộng có thể gả cho Sở Phi Dương mà còn giữ địch ý trong lòng với Vân Thiên Mộng, nhưng mà trước mặt đệ nhất mỹ nhân nước Tề, lại còn là công chúa Tề Linh Nhi này thì chút ghen ghét kia với Vân Thiên Mộng thật sự không là gì cả. Huống hồ, ở thời điểm hiện tại thì nam nhất tốt nhất của Tây Sở chỉ còn lại một mình Thần Vương, mà nhìn từ thế cục này mà nói thì cơ hội Tề Linh Nhi được gả cho Thần Vương thực sự là quá lớn, cũng vì thế mà địch ý của mọi người đối với Tề Linh Nhi lại càng lớn. Ngược lại, đối với Vân Thiên Mộng đang bị Tề Linh Nhi làm khó dễ lại có thêm ý bảo vệ.
Bầu không khí trong hoa viên vì mấy câu nói của Vân Thiên Mộng mà lập tức thay đổi, Tề Linh Nhi cảm nhận được biểu lộ chán ghét từ bốn phía đối với mình thì trong lòng tự nhủ, Vân Thiên Mộng này thật sự là người không thể khinh thường, chỉ bằng mấy câu mà có thể làm thay đổi bầu không khí ở đây quả nhiên là mồm miệng lanh lợi!
Chỉ có điều, nhìn Vân Thiên Mộng như vậy, Tề Linh Nhi đột nhiên càng có thêm hứng thú, thấy nàng cự tuyệt mình lần nữa, liền thấy Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo một tia khổ sở: "Vân tiểu thư có phải chán ghét Linh Nhi lắm không? Vì sao lại không thể cho Linh Nhi thổ lộ chút tình cảm vậy? Linh Nhi coi ngươi là khuê trung mật hữu* mà, kinh xin Vân tiểu thư đừng cự tuyệt Linh Nhi nữa!"
*khuê trung mật hữu: bạn thân thiết chốn khuê phòng
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này trở mặt cực nhanh, quả thực có thể đi đóng phim chuyên nghiệp!
Chỉ có điều, chuyện này cũng làm cho Vân Thiên Mộng nhìn ra, Tề Linh Nhi này quả nhiên là thông minh đến cực điểm, biết rõ không bắt buộc được mình liền hạ thấp tư thái, dùng vẻ đáng thương mà tranh thủ lòng đồng tình của mọi người, lại để mình bị gán cái danh lạnh lùng, quả nhiên là cao thủ cung đấu!
"Vân tiểu thư thật là to gan, ngươi cho là hôm nay đã có chỗ dựa mà ngay cả khách quý của Tây Sở cũng không để vào mắt sao?" Đúng lúc ấy, Thần Vương đã đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng mở miệng.
Lời của Thần Vương mặc dù là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lùng bắn về phía Vân Thiên Mộng, ánh mắt mang sóng ngầm mãnh liệt và cuồng dại như bão tuyết khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy lời này của hắn không phải là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi mà là Thần Vương đang chỉ trích thái độ của nàng đối với hắn.
"Vương gia quá lời rồi, bổn cung chỉ đùa với Vân tiểu thư thôi. Hôm nay Vân tiểu thư không được khỏe lại vẫn tới đây cùng bổn cung, điều này đã đủ để chứng minh Vân tiểu thư vô cùng nhiệt tình với bổn cung rồi! Mong Vương gia đừng hiểu lầm ý của bổn cung vừa nãy!" Đúng lúc này, Tề Linh Nhi lại cười mở miệng, còn kéo hai tay của Vân Thiên Mộng mà cầm vô cùng thân thiết.
Chỉ là, Tề Linh Nhi nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Thần Vương, chỉ thấy ánh mắt của Giang Mộc Thần dán chặt lên người Vân Thiên Mộng, chỉ đợi nàng trả lời.
Trong lòng vô cùng phiền chán chuyện kiểu như này lại phát sinh lần nữ, Vân Thiên Mộng cười yếu ớt gỡ hai tay của mình đang bị Tề Linh Nhi nắm chặt ra, lập tức thi lễ với hai vị trước mặt một cái, biểu cảm lạnh nhạt mà rằng: "Thân thể thần nữ không khỏe, xin được cáo lui trước!"
Nói xong, liền định xoay người rời đi, nhưng Thần Vương lại không có ý định buông tha cho nàng, lắc mình một cái liền chặn lấy đường đi của Vân Thiên Mộng, bên tay chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: "Chuyện hôm nay, kính xin Vân tiểu thư giải thích một phen!"
Ngẩng đầu, Vân Thiên Mộng dùng ánh mắt đầy lãnh ý nhìn về phía Giang Mộc Thần – kẻ đã chặn đường nàng còn mạnh miệng tra hỏi, cười lạnh trả lời: "Thần nữ bất tài, thực sự không biết tới tham gia tiệc cưới còn phải giải thích thế nào. Chẳng lẽ quý phủ mời khách không phải dựa vào thiệp cưới mà là cần khách khứa mở miệng giải thích trực tiếp sao?"
Giang Mộc Thần nhìn vẻ mặt nàng lạnh như băng sương, lại thấy Vân Thiên Mộng dùng ngôn từ sắc bén như thế thì trong lòng đã có chút không đành, thấy mình vừa rồi có lẽ đã quá nghiêm khắc nên định mở miệng giải thích.
Nhưng Tề Linh Nhi lại không cho hắn cơ hội ấy, thấy Vân Thiên Mộng hình như đang tức giận, Tề Linh Nhi liền tiến lên kéo nàng lại, trấn an: "Vân tiểu thư sao phải tức giận? Người tới là khách, há có chuyện để khách nhân giải thích? Chắc hẳn ý vương gia là một chyện khác, kinh xin Vân tiểu thư nghĩ kĩ mà tường thuật lại chuyện mới xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công vừa rồi!"
Nghe ý trong lời nói của Tề Linh Nhi liền hiểu rõ nàng ta đã buộc mình vào chuyện của Tô Thiển Nguyệt, Vân Thiên Mộng lạnh lùng thu hồi tay mình lại, giấu vào trong tay áo, vẻ lạnh lùng lúc đối mặt với Thần Vương vừa nãy một lần nữa quay về phía Tề Linh Nhi, trong lời phản bác còn mang ý cười nhạo: "Công chúa cũng biết đây là chuyện xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công, thân phận của Thiên Mộng hôm nay lại chỉ là khách của phủ Hàn Quốc Công mà thôi. Thường ngày Thiên Mộng lại ru rú trong nhà không tiếp xúc gì nhiều với người bên ngoài, lấy cái gì ra mà giải thích với vương gia chuyện xảy ra trong phủ chứ? Kính xin công chúa đừng ép buộc thần nữ nữa!"
Nói xong Vân Thiên Mộng liền cất bước đi về phía cửa ra vào, không thèm để ý đến hai người trước mặt nữa.
Thấy Vân Thiên Mộng dùng giọng điệu như thế nói với mình, vẻ tươi cười trên mặt Tề Linh Nhi hơi cứng lại, dưới đáy mắt lập tức hiện lên một tia mờ ám, mím môi, ánh mắt lại nhìn về phía Thần Vương, chờ hắn nói.
Mà Thần Vương lại nhíu mày, cùng Tề Linh Nhi đuổi theo Vân Thiên Mộng, cản lại nàng ở chỗ cửa vòm của hoa viên, thấp giọng nói: "Theo như lời nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt thì lúc tiểu thư nhà nàng ta gặp chuyện không may kia chỉ có ngươi cùng với Tô Thiển Nguyệt ở một chỗ. Vân tiểu thư không thấy là cần phải giải thích một phen sao?"
Thần Vương vốn đã hiểu rõ miệng lưỡi Vân Thiên Mộng sắc bén như thế nào, nếu nói chuyện quanh co vòng vèo với nàng thì chỉ sợ Vân Thiên Mộng sẽ đem đề tài kéo đến một chỗ không liên quan đến mình, chẳng bằng dứt khoát nói thẳng xem nàng có thể giải thích ra sao.
Đám phu nhân, tiểu thư ở đây tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, riêng chuyện của Tô Thiển Nguyệt với Nguyên Khánh Chu thôi đã đủ cho các nàng cười nhạo được một đoạn thời gian rồi.
Mà Thần Vương lúc này lại cùng với Tề Linh Nhi nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng không tha, giữa ba người đã xảy ra chuyện gì, điều này khiến cho các nàng rất hiếu kì, chỉ có điều giọng của Thần Vương quá nhỏ, làm cho bọn họ không nghe rõ ba người đang nói về cái gì nữa.
Nhưng Vân Thiên Mộng nghe xong câu hỏi của Thần Vương thì lại hơi nghiêng nghiêng đầu cau mày, làm như đang lâm vào trầm tư, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói bằng một giọng điệu rất có lỗi: "Lúc ấy thần nữ không khỏe, chỉ là được nha hoàn dìu đi nghỉ ngơi, những chuyện còn lại thực sư không biết. Nha hoàn của Tô tiểu thư không bảo vệ được chủ nhân, tất nhiên là muốn đổ trách nhiệm cho người ngoài, kính xin vương gia minh xét, chớ để bất kì ai phải chịu oan uổng!"
Trong lời nói, Vân Thiên Mộng đã coi mình là người bị hại, biểu lộ buồn bã bất lực khiến người ta đau lòng.
Trong mắt Tề Linh Nhi thì đã sớm tràn đầy nước mắt, có chút không đành lòng tới gần Vân Thiên Mộng, ân cần nói: "Vương gia, chuyện nhà như vậy không bằng cứ quay trở về hậu viện trước. Vân tiểu thư nếu sợ oan ức thì bổn cung đi cùng ngươi nhé! Coi như là đáp lễ của bổn cung hồi báo chuyện tiểu thư cùng đến phủ Hàn Quốc Công làm khách với bổn cung!"
Nhìn hai kẻ trước mắt, một thì mặt đỏ lên, một thì mặt tái đi, kẻ xướng người họa như này, Vân Thiên Mộng thực sự cảm thấy bọn họ thật là đôi lứa tốt đôi, xứng không để đâu cho hết.
Nhưng là, nàng không có hứng thú đùa với bọn họ, chỉ cười nói: "Công chúa cũng biết đây là chuyện nhà Vương gia rồi chứ! Nào có chỗ cho những người ngoài chúng ta chen vào? Thiên Mộng chỉ là nữ nhân hiểu biết nông cạn nhưng cũng biết thế nào là đúng mực, vốn là chuyện mình không hay biết, há có thể làm chuyện vượt bổn phận của mình?"
Lời này vừa nói, đã đưa nàng vào danh sách người ngoài, còn Tề Linh Nhi thì quy về danh sách những kẻ không có việc gì làm mà đi xen mũi vào chuyện của người khác!
Sắc mặt của Thần Vương trầm xuống, cặp con ngươi hung ác nham hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, dường như muốn moi tim nàng ra xem có phải là màu đỏ hay không.
Còn Tề Linh Nhi thì xấu hổ cười trừ, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, muốn mở miệng giải thích, lại sợ người khác nghĩ mình có tật giật, vì thế mới ngậm miệng đứng an phận hơn một chút.
"Đạo đãi khách của vương gia thật khiến cho bổn tướng mở rộng tầm mắt, lại để cho khách khứa đứng nói chuyện, cũng khó trách ở tiền viện bây giờ đang đàm tiếu chuyện phủ Hàn Quốc Công gần đây liên tục xuất hiện chuyện không may, chắc hản mấy nô tài ở đây không được việc lắm nhỉ, lại cứ đứng đó nhìn chủ tử nói chuyện mà chẳng thèm nhắc nhở tới một tiếng!" Loại lời này, chỉ có Sở Phi Dương mới dám nói ngay trước mặt Thần Vương.
Vừa dứt lời, ba người đã thấy Sở Phi Dương đầy mặt cười yếu ớt đi tới, vẻ mặt ấm áp như thế làm người ta có ảo giác, những lời vừa rồi không phải là hắn nói vậy.
Sở Vương Phi Sở Vương Phi - Ninh Nhi