Số lần đọc/download: 996 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:48:55 +0700
Chương 121
C
hương 121: Ác ma tái hiện
Xuân về hoa nở, lấy ngón tay nhẩm tính, cũng mới trôi qua có vài tháng.
Cái đêm lạnh giá nhất đã trở thành mây khói trong ánh mắt hiu quạnh của mọi người, giống như hiện nay, đã bắt đầu vào hạ.
Mấy ngày nay Dung Ân có gặp qua Thẩm Mặc. Tuy rằng cô ấy nhiệt tình mời cô qua làm bên công ty mới của cô ấy, nhưng cô vẫn khéo léo từ chối. Dung Ân muốn từ biệt hoàn toàn cuộc sống trước kia. Sang Tân vì cô mà liên tục gặp trắc trở, cô vẫn là thích hợp làm ở nơi yên tĩnh một chút.
Công ty mới quy mô không lớn, chủ tư nhân, nhưng đãi ngộ cũng không đến nổi nào, lương cơ bản là 2,500 đồng NDT cộng với tiền thiết kế tính theo phần trăm, nộp phí bảo hiểm, hàng tháng còn có 100 đồng tiền trợ cấp điện thoại, còn có phiếu xe phiếu cơm.
Quan trọng nhất là, Dung Ân ở đây đã gặp được Lý Hủy, người con gái có gương mặt tròn như trái táo vì sự sụp đổ của Nghiêm Tước nên không thể không ra ngoài tìm việc khác, may mà gia đình có chỗ thân quen, công ty này là Cậu của cô ấy thành lập.
Lý Hủy thật rất tâm lý với người khác, chuyện liên quan đến Nam Dạ Tước và Dung Ân, cô ấy từ trước đến nay chưa hề hỏi qua.
Công ty thuê văn phòng cao ốc, chỉ có một tầng, vị trí của Dung Ân ngay cửa sổ. Mỗi lần mở rèm cửa ra, có thể thấy hàng loạt các tòa nhà cao ốc của thành phố Bạch Sa, đôi khi tăng ca, còn có thể thấy được một cảnh tượng tráng lệ của ánh nắng chiều quanh quẩn giữa không trung, như muốn ôm lấy tất cả tòa nhà trong thành phố.
Trước máy tính, để một chậu cây xương rồng hình cầu màu xanh, trong bình để một mặt búp bê làm bằng sứ.
Dung Ân sau khi tan tầm đi ra khỏi công ty, Lý Hủy kéo cánh tay cô một mực nói muốn đi ăn cá biển. Hai người đi đến quảng trường, liền thấy xe Diêm Minh ngừng ở ven đường. Lý Hủy nhận ra anh ta liền tự giác buông tay ra.
Nhìn anh ta có chút gầy, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ. Khi anh ta đi đến trước mặt Dung Ân, thân hình to lớn của anh ta che hết ánh mặt trời đang chiếu vào đôi mắt cô, “Dung Ân, chúng ta cùng ăn bữa cơm tối.” Sau khi thân phận của anh ta bị vạch trần, ngay cả tiếng gọi Ân Ân cũng trở nên xa xỉ.
Bọn họ liền chọn nhà hàng gần công ty, không khí thanh nhã, cũng không có quá nhiều người.
Khi Diêm Minh ngồi xuống, một cánh tay đặt nơi đầu gối, “Ba mẹ anh đi ra nước ngoài rồi, nếu có thể, anh cũng sẽ đi qua đó.”
Dung Ân uống một ngụm nước, “có phải định cư không?”
“Đúng vậy.” Gương mặt tuấn tú của Diêm Minh không giấu đi được vẻ u buồn, “Anh bây giờ ngay cả tập đoàn Viễn Thiệp cũng không giữ nổi, Diêm Việt lại đi rồi, nơi này không còn gì để lưu luyến nữa.”
“Vậy khi nào anh đi?” Dung Ân ngẩng đầu lên nhìn gương mặt này, đã từng có lúc nào đó, cô đã xem anh là Diêm Việt, đến cuối cùng, lại bị người đàn ông này làm cho thương tích đầy mình.
“Vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết.”
“Vậy, còn Tư Mạn?”
Gương mặt Diêm Minh tối sầm lại, anh uống ngụm rượu, “Nếu anh có đi, nhất định sẽ dẫn cô ấy theo, dù sao cô ấy cũng là vì anh mà mới trở nên ngày hôm nay.” Người đàn ông uống rượu, mi mắt Dung Ân rủ xuống, xem ra chuyện tấm hình, Tư Mạn vẫn còn chưa nói ra sự thật. Nhưng thành thật mà nói, có người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy mà thẳng thắn được chứ. Có những lúc, lời nói dối cũng không đến nổi khó chấp nhận như trong tưởng tượng, “Sức khỏe anh, hiện giờ tốt chứ?”
“Anh đã cai thuốc rồi.” Diêm Minh bâng quơ cho qua, “Tư Mạn đã nói với anh rồi, mấy thứ thuốc đó là do Trần Kiều đưa tới, hiện thời tập đoàn Viễn Thiệp đã đổi chủ, chuyện lúc đó, rõ ràng chính là một cái bẫy.”
“Em cũng không ngờ, Trần Kiều lại trở nên như vậy.” Dung Ân nghĩ lại chuyện lúc đó, có thật là tiếp xúc với xã hội như vậy sẽ làm thay đổi lòng người không? Lúc còn ở trường, cô, Diêm Việt, Trần Kiều, thường như hình với bóng vậy. Cô không có cách nào đem Trần Kiều liên hệ với loại người không từ thủ đoạn để đạt được tập đoàn Viễn Thiệp.
“Dung Ân, từ giờ em phải tự bảo trọng, chăm sóc tốt cho bản thân.” Ánh mắt của Diêm Minh đối diện với đôi mắt vô hồn của cô, “Anh biết cái chết của anh trai anh đã đã kích em rất lớn, nhưng em hãy kiên cường lên, em sẽ tốt lên thôi.”
Dung Ân đang cầm ly nước lạnh, “Nói thật, khi đó nếu không có nổi hận thù đối với Nam Dạ Tước chống đỡ em, em thật sự không qua được cú sốc này. Tới hôm nay em cũng không thể nào chấp nhận được sự thật rằng anh ấy chỉ tỉnh lại được có một ngày rồi lại ra đi.”
“Có lẽ”, người đàn ông kéo dài ngữ điệu, “là do em chưa kịp chỉnh đốn rõ lòng mình thôi, ở tình huống em chưa kịp trở tay, thì Việt đã ra đi rồi.”
Dung Ân không hiểu ý trong câu nói đó “Lòng em?”
Diêm Minh châm điếu thuốc, anh từng chu toàn cho người phụ nữ này lâu như vậy, Diêm Việt không biết, nhưng anh ta biết, cô ta đối với Nam Dạ Tước không thể không có tình cảm.
Diêm Minh không tiếp tục đề tài này, “Chỗ Cám Dỗ, anh cũng sẽ dừng tay, không tiếp tục làm nữa.”
Cảnh còn người mất.
Hiện thời, người nhà của Diêm gia đều đi hết, ngôi nhà chứa đựng toàn bộ kỷ niệm của cô và Diêm Việt cũng theo sự ra đi của anh mãi mãi bị lớp bụi phủ lên. Có đôi lúc Dung Ân nghĩ đến Diêm Việt nhưng không còn đau như trước kia nữa.
Chỉ là, tận sâu trong đáy lòng cô luôn có một nơi mà cô không đụng vào được. Cô ép buộc bản thân mình không nghĩ tới, càng bắt mình phải quên, thì lại càng hiện rõ ràng lên trí óc cô.
Khi mơ cô thường mơ thấy Nam Dạ Tước, anh nói, Ân Ân, nước biển rất lạnh, địa ngục rất lạnh, anh đợi em ở dưới đó, sao em còn chưa chịu xuống?
Cuộc sống của Ân Ân, bình thản như nước.
Nghiêm Tước bắt đầu bị đấu giá, nghe nói người mua là một người đàn ông trẻ. Mọi người đổ xô đi khai thác tin tức riêng về người đàn ông này. Nhưng đều vô dụng, ngoài cái tên của anh ta ra, không đào ra được một tin tức nào có giá trị.
Anh ta giống như Nam Dạ Tước trước kia, lấy thân phận thần bí ra xuất hiện trước công chúng. Tên của Nghiêm Tước không đổi, người đàn ông hào hoa đó, tên là Duật Tôn.
Công ty có một phương án là hợp tác cùng tập đoàn Viễn Thiệp, ông chủ chỉ điểm Dung Ân đi đàm phán, nói là nếu có thể lấy được hợp đồng thì sự nghiệp tiếp theo của Thịnh Quý có thể sẽ tiến được vài bước.
Sau khi Dung Ân về nhà, Trần Kiều có đến tìm cô mấy lần, thái độ rất tốt. Rất nhiều việc cô không vạch ra, cũng cảm thấy là không cần thiết, dù gì thì cũng là sự tranh đấu thủ đoạn của Trần gia và Diêm gia.
Khi đi vào tập đoàn Viễn Thiệp, sau khi cô thư kí thông báo, liền dẫn cô đi lên.
Văn phòng của Trần Kiều nằm tầng trên cùng, khi Dung Ân đi vào, anh ta đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy cô đi vào liền tỏ ra vui mừng thái quá, “Ân Ân, sao hôm nay em có thời gian rãnh tới đây vậy.”
“Phương án em đã làm xong rồi, chỉ là muốn anh phê duyệt qua một chút, nếu có chỗ nào không ưng ý thì em đem về sửa.”
Trần Kiều đứng dậy đi đến trước sofa, tỏ ý kêu Dung Ân ngồi xuống, “Ân Ân, em không cần phải dùng những lời khách sáo vậy nói chuyện với anh.” Trần Kiều nhận lấy phương án cô đưa, nhưng lại không coi, chỉ tùy tiện để trên bàn, “Anh biết, anh tiếp quản tập đoàn Viễn Thiệp, em ít nhiều gì cũng sẽ có thành kiến với anh. Nhưng Ân Ân, em phải biết được là, đó đều là ý của ba anh, anh không thể làm cách nào khác, càng không thể phản đối ông ấy.”
“Trần Kiều, anh nghĩ nhiều rồi.” Cô thư kí đưa trà tới, Dung Ân cảm ơn một tiếng, lúc cô ấy đi ra ngoài cũng liền đóng cửa lại.
“Nếu là do anh nghĩ nhiều quá, Ân Ân,” người đàn ông cầm lấy tay cô, “Tại sao đến bây giờ em vẫn không chịu chấp nhận anh? Chẳng lẽ anh thật sự không so sánh được với Diêm Việt sao? Trước kia bên em còn có Nam Dạ Tước, nhưng bây giờ, em không có lý do nào để từ chối anh cả.”
Dung Ân dùng sức muốn rút tay về, nhưng Trần Kiều nắm chặt lấy, nhất quyết không cho cô có cơ hội rút tay lại. Ngón tay Dung Ân bị nắm đến đau hết lên, mặt có vẻ giận dữ, “Trần Kiều, đã mấy năm rồi? Nếu như em thích anh thì đã thích từ lâu rồi. Trước kia em chỉ là bạn anh, anh đừng như vậy, nếu không chúng ta ngay cả làm bạn cũng rất khó.”
“Ân Ân, bọn họ chết hết cả rồi, em còn nhớ người đã chết làm gì?” Trần Kiều đứng dậy, ngồi bên cạnh Dung Ân, cánh tay anh ta quàng qua vai Dung Ân, “Anh bây giờ là Tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thiệp, anh cũng không cần kiêng kị bất cứ ai, Ân Ân, em đồng ý với anh đi, chúng ta thử quen nhau xem sao?”
“Trần Kiều,” Khuỷu tay Dung Ân để trên ngực anh để kháng cự, “Em nói rồi, chuyện đó là không thể, đừng như vậy, anh đã thay đổi đến nổi em sắp không nhận ra được rồi.”
Bọn họ ngồi rất sát nhau, vốn dĩ mùa hè mặc đồ mỏng đơn giản, Dung Ân có thể cảm thấy được hơi thở của anh ta phả xuống bên tai cô, “Những hành vi anh làm với Diêm Minh, em đều biết cả rồi, Trần Kiều, anh thực sự cho rằng em có thể chấp nhận sao?”
Động tác người đàn ông lập tức dừng lại, “Em đều biết cả sao?”
“Đúng, việc Diêm Minh nghiện thuốc, là do một tay anh bày ra dúng không?” Dung Ân nhìn chằm vào người đàn ông này, anh ta là Trần Kiều của trước kia sao? “Anh vì để chiếm được tập đoàn Viễn Thiệp, ngay cả việc như vậy anh cũng làm được, Trần Kiều, anh buông ra.”
Người đàn ông nghe vậy, chẳng những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt cô, “Nếu em đã biết hết, Ân Ân, anh càng sẽ không buông tay, trước khi là vì anh không đủ dũng khí mới để lỡ mất em hết lần này đến lần khác. Nam Dạ Tước là dựa vào cái gì để có được em, không phải là dựa vào thủ đoạn ép buộc đó sao?”
“Trần Kiều,” Dung Ân giận đến hai vai run lên, “Những lời này anh cũng nói ra được.”
“Anh ta có thể được, sao anh lại không được…” Hai tay Trần Kiều đưa qua bả vai Dung Ân, “Ân Ân, anh thực sự yêu em, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và mẹ Dung.”
“Phải không?” Dung Ân nhất quyết không buông thả bản thân mình, “Nếu như em không nghe lầm, thì anh có lẽ là sẽ đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Khương Thịnh, Trần Kiều, anh dựa vào cái gì mà nói yêu tôi?”
Tập giấy tờ ngăn cách hai người đều đổ ập xuống, Trần Kiều hơi run sợ, nhưng cũng không biểu hiện nhiều sự kinh ngạc, “Đó là do gia đình ta sắp xếp, Ân Ân, anh không yêu cô ta, anh chỉ yêu em…”
“Trần Kiều,” ánh mắt cô lạnh lùng, “Nếu bây giờ anh để tôi đi về, thì tôi sẽ xem như chưa từng xảy ta chuyện gì, nếu như anh thực sự muốn tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ xem thường anh.”
“Ân Ân, em cứ giống như với Nam Dạ Tước vậy, anh sẽ cho em cuộc sống tốt hơn, anh sẽ chiều em, sẽ nuôi em. Chúng ta có thể làm như người phụ nữ đó không hề tồn tại…”
Dung Ân vung tay ra, hung hăng tát anh ta một bạt tay.
Trần Kiều một bên mặt trắng bệch, một bên kia bắt đầu sưng đỏ. Hắn trợn mắt há hốc mồm. Dung Ân thừa cơ hội đẩy hắn ra, vừa muốn đứng dậy, đã bị một lực từ phía sau kéo trở về, mắt cá chân cô bị trật, lại té xuống sofa.
Người đàn ông thẹn quá thành giận, “Anh không tin người khác thì được, anh thì không…”
Ở trong mắt Dung Ân, hắn thực sự biến thành cầm thú. Một Trần Kiều vui vẻ chói sáng lúc trước, đã không thể tìm thấy một nửa bóng dáng trên người đàn ông này.
Văn phòng đột nhiên có tiếng kêu vang, “Tổng giám đốc.”
Là giọng của thư kí, Trần Kiều không muốn quan tâm, nhưng giọng điệu cô rất vội, “Tổng giám đốc, anh đã hẹn trước với Duật tổng của Nghiêm Tước, bây giờ anh ấy sắp lên đến lầu rồi.”
Trần Kiều sực nhớ ra, vẫn còn phải hầu hạ ông thần tài này. Hắn ảo não vuốt lại tóc, sau khi đứng dậy một cách không cam lòng, lại tỏ ra giọng điệu áy náy, “Ân Ân, anh…”
Quần áo Dung Ân bị làm cho nhăn nhúm. Cô đẩy Trần Kiều ra, vội vàng đứng dậy, từ trên bàn cầm lấy bản phương án thiết kế, “Tôi nghĩ là Trần tổng không còn hứng thú xem nữa, cáo từ.” Đôi môi cô run run, mắt cá chân đã bị trật, đau đến đi không nổi. Trần Kiều thu dọn một chút, Dung Ân vừa đi được mấy bước, cửa lớn của văn phòng bất ngờ bật ra.
Người đàn ông dẫn đầu chính là Duật Tôn, người bị giới truyền thông làm cho ồn ào huyên náo mấy tháng này. Anh mặc bộ tây phục màu đen tuyền quý phái. Dáng người đàn ông này cũng không thua Nam Dạ Tước là bao. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng mang lại một cảm giác xa cách. Đôi mắt đen lạnh lùng rơi vào gương mặt của Trần Kiều, “Trần tổng, anh có vẻ bận nhiều việc?”
“Không, không….” Trần Kiều bước lên phía trước nghênh đón, “Mới vừa có chút công việc trì hoãn, không tự mình đi xuống nghênh đón, mong rằng Duật tổng có thể bỏ qua cho.”
Dung Ân vừa nghe thấy giọng điệu như vậy, trong lòng càng căm phẫn, cô khập khiễng đi qua Duật Tôn.
Người đàn ông chỉ nhìn thoáng một cái, đáy mắt anh lóe lên, khi cố tình nhìn lại một bên mặt Dung Ân thêm một lần nữa, mới biết được cảm giác thân quen này đến từ đâu, “Đứng lại.”
Dung Ân nhíu mày, cô không biết người này.
“Cô tên là gì?” Duật Tôn sẽ không nhìn lầm, Dung Ân chính là người phụ nữ mà Nam Dạ Tước để hình trong bóp da. Anh nheo mắt lại, ánh mắt dò xét. Tuy rằng quần áo nhăn nheo của cô đã chỉnh tề, nhưng mái tóc buột đuôi ngựa đằng sau bị đè ép mà như muốn rớt ra, giữa cổ, phần da thịt trắng nõn vì trận giằng co vừa rồi cũng đỏ lên. Ánh mắt người đàn ông nhìn theo tập phương án cô đang ôm lấy, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, trong ánh mắt xuất hiện một vẻ chê cười.
Người phụ nữ mà Nam Dạ Tước chấm, sao có thể là loại này!
Dung Ân nhìn thấu ý nghĩa của anh ta rất rõ ràng, tưởng cô là loại vì địa vị mà bán bản thân mình sao? Cô cất bước, để lại câu nói, “Đừng có nghĩ tôi giống như mấy người, xấu xa giống vậy.”
Gương mặt Trần Kiều thoáng chốc tái xanh, che giấu sự xấu hổ, ánh mắt người đàn ông quay về phía anh, chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Dung Ân đi ra khỏi tập đoàn Viễn Thiệp, trong lòng như tích một khối đá rất nặng, làm sao cũng không thở được. Mới cách có vài tháng, chủ nhân trước của tập đoàn Viễn Thiệp và Nghiêm Tước đã không còn. Cô vô thức đi dọc theo con đường dài, hai người đàn ông đó, đều đã từng khắc sâu vào trái tim cô, bất luận dưới danh nghĩa là yêu hay hận, tóm lại là, đều khắc sâu vào xương cốt như nhau.
Về đến công ty, khi Dung Ân nói đã làm hỏng phương án, sắc mặt ông chủ không tốt, đem bản thiết kế của cô quăng lên bàn rồi bỏ đi. Lý Hủy ôm bờ vai cô không ngừng an ủi. Dung Ân thì lại cảm thấy không có gì. Hiện thực luôn là như vậy, nếu bạn muốn thích ứng với nó, tất nhiên phải trải qua quá trình gian khổ.
Trước kia, phía sau cô có Nam Dạ Tước, người đàn ông này nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả thành phố Bạch Sa, lời anh ta nói, ai dám không cúi đầu khom lưng? Đôi mắt Dung Ân đột nhiên hơi cay, cô liền đóng cửa sổ lại, nhất định là do gió lớn quá, đến nổi thổi cả bụi vào trong mắt rồi.
Cô cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, trước kia cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của Nam Dạ Tước, những điều anh đối tốt với cô, tất cả đều bị cô xem như thù địch. Cô thích được dựa vào chính đôi tay của mình, thích được bình thản, nhưng hôm nay, tại sao lại đột nhiên nhớ tới những ngày tháng được anh che chở?
Phụ nữ, “luôn thích đa sầu đa cảm, đặc biệt khi tận mắt thấy sự thay đổi của Trần Kiều, cả trái tim cô bắt đầu chết lặng.
Nhưng, cuộc gặp gỡ này của Dung Ân, đã chứng minh được câu nói “Trong họa có phúc”
Ai có thể nghĩ được, một công ty như Nghiêm Tước lại có thể tự nhiên tìm đến một công ty nhỏ bé, thậm chí xét về quy cách thì quy mô còn chưa đủ để gọi là công ty này, để hợp tác cơ chứ?
Ông chủ Bạch sau vài ngày đàm phán, quay về với gương mặt đầy phấn khởi, còn khoe khoang với Dung Ân, còn bảo cô làm cho tốt, cũng hứa hẹn công ty sẽ không bạc đãi cô đâu, khi phát lương, còn thưởng thêm 500 đồng NDT.
Lý Hủy liền lắc đầu, “chậc chậc, cậu của tớ là ông chủ vừa thấy tiền là sáng mắt, thái độ thay đổi thiệt nhanh đó nha, mấy ngày trước còn trừng mắt cau mày nữa.”
Ngày tháng lại tiếp tục trôi qua, giống như nước lã.
Lại mấy tháng nữa qua đi, quy mô lớn nhất của thành phố Bạch Sa-Cám Dỗ đã có người mua lại, cùng lúc đó, nhiều quán bar khác cũng bị thôn tính. Những việc này, Dung Ân đều là ngẫu nhiên xem tin tức trên tivi mà biết được, Cám Dỗ được làm lại bộ mặt mới hoàn toàn, còn đổi cả tên, gọi là Nữ Sắc.
Cuộc sống của Dung Ân, mỗi ngày đều chỉ có qua hai nơi, một con đường, không có điểm nhấn nào khác.
Mấy dì ở trong khu phố thấy Nam Dạ Tước cũng đã mất được nửa năm mà Dung Ân vẫn chưa qua lại với bạn trai nào khác, ai ai cũng đều rất nôn nóng, tranh nhau mà giới thiệu đối tượng cho cô.
Con trai của cô Bảy, dì Tám cũng đưa ra trình diện, mẹ Dung lúc đầu cũng chỉ cười, về sau cũng bị thuyết phục, liền thúc giục Dung Ân đi xem mắt. Lẽ dĩ nhiên là Dung Ân không chịu đi rồi, nhưng mấy dì đó thật sự rất nhiệt tình, Dung Ân chỉ còn biết ứng phó ngoài mặt, lạnh nhạt từ chối cho qua.
Đếm từng ngày trôi qua, có những lúc, thật sự trôi qua rất nhanh.
Sự hợp tác của công ty với Nghiêm Tước, dự án đầu tiên mang lại kết quả cũng không tồi. Mấy ngày nay Dung Ân đi làm đều ôm theo Dạ Dạ, con nhóc này cũng đã một tuổi hơn rồi, trên người mặc bộ quần áo liền màu hồng, trông dễ thương cực.
“Ôi ôi, là Dạ Dạ đây mà.” Lý Hủy thích thú, “Đến chị ôm cái nào, hôm nay sao lại mang nó đến công ty thế này?”
“Khu phố mẹ tớ tổ chức hoạt động gì đó, mẹ Lưu bọn họ rủ bà ra ngoài, không ai chăm sóc Dạ Dạ.” Dung Ân mang thức ăn của con nhóc bỏ lên bàn.
“Haizz, con nhóc con này cũng xa xỉ thiệt nha,” Lý Hủy sờ đến vòng cổ trên cổ con nhóc, “Bạch kim đó à, bây giờ chó con cũng được đối đãi khác rồi nhỉ.”
Sợi dây chuyền đó là của Nam Dạ Tước tặng cho cô, Dung Ân cũng muốn tháo nó xuống, nhưng cô luôn cảm thấy nếu tháo ra thì hình như thiếu đi một chút gì đó, “Nếu cậu thích như vậy, đợi sau này khi Dạ Dạ sinh con, tớ sẽ cho cậu một con.”
“Được, cậu nói rồi đấy nhé!”
Vốn dĩ Dung Ân định làm xong việc sẽ về nhà, nhưng ông chủ đích thân thông báo, nói vì sự nổ lực hợp tác của các cô trong những ngày qua, Nghiêm Tước sẽ khao toàn bộ người của công ty tới Nữ Sắc. Cô vừa định từ chối, ông chủ liền đảo ánh mắt đến, “Ai cũng không được phép vắng mặt, cơ hội ngàn năm có một, phải tự nhận thức tình hình.”
Dung Ân nói vòng vo trong cổ họng, “Ông chủ, nhưng mà hôm nay tôi có mang chó con theo nữa.”
“Chuyện đó đơn giản thôi, ôm con chó theo, đâu có ai quy định không được mang chó vào chứ.”
Dung Ân và Lý Hủy cùng nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy hôm nay tâm trạng của ông chủ rất tốt, gương mặt đen sạm đó, bởi nụ cười làm cho ngũ quan như dồn vào nhau, “Mau thu dọn chút đi, đợi xe tới rồi đi.” Không ai dám làm ông ta mất hứng, nếu không chắc chắn sau này sẽ rất khổ sở.
Dung Ân bất đắt dĩ, thật sự là phải ôm Dạ Dạ cùng đi. Rất may là con nhóc hôm nay rất ngoan, nằm trong lòng cô không hề quậy phá.
Xe taxi dừng trước cửa Nữ Sắc, so với Cám Dỗ, cái sau hơn hẳn cái trước thể hiện sự hào hoa và tinh tế, nơi này so ra dường như cũng to gấp đôi. Đèn nê ông lóng lánh bao phủ xuống, hai chữ “Nữ Sắc” lớn đủ để ánh sáng của nó có thể lan ra tới mặt đường. Đứng ở lối vào nơi sa đọa này, bóng người bị thu nhỏ như một chấm đen nhỏ dưới ánh đèn.
Kẻ vào người ra, sắc mặt của mỗi người đều không giống nhau. Các đồng nghiệp tranh nhau đi vào, chỉ có Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ đứng ở cửa, hai chân cô vẫn còn nặng như chì, làm sao cũng không nhức chân lên được. Hai mắt Dung Ân nhìn vào sảnh trước của Nữ Sắc, cánh cửa rộng mở kia giống như bồn máu to dang rộng cửa, tim cô bất an đập loạn nhịp, cảm thấy bồi hồi như đang đứng trước của thiên đường và địa ngục.
“Ân Ân, còn đứng thất thần ở đó làm gì?” Lý Hủy đã đi vào trước một bước liền quay lại, nắm chặt tay Dung Ân dẫn cô vào. Con nhóc mở to cặp mắt đen láy, chân trước của nó vì bất an mà cào vào ngực Dung Ân mấy lần.
Thiết kế bên trong của Nữ Sắc gần như đều thay đổi, hẳn là mời chuyên gia thiết kế. Bên trong rộng lớn như đi vào mê cung. Lên đến lầu hai, sàn nhà dưới đất không phải là sàn quay, mà là một loại chất liệu thủy tinh đặt biệt, có thể nhìn thấy đầu người đang chuyển động. Dung Ân và Lý Hủy theo ông chủ đi đến chỗ rẽ, đó là phòng bar hạng nhất, là phòng cao cấp nhất của Nữ Sắc.
Lúc đi vào, trừ người của công ty, tuyệt nhiên chỉ có một mình Duật Tôn.
Ông chủ ân cần kính rượu, người phục vụ ở đây vẫn duy trì quy tắc cũ của Cám Dỗ, khi rót rượu đều phải quỳ trên thảm.
Dung Ân nhìn khắp nơi, phòng vip của bar, lại không thay đổi bao nhiêu. Ánh mắt cô rơi xuống bàn trà, không khỏi nhớ đến Tư Cần.
“Hình như em đối với nơi này rất thân thuộc.”
“Dung Ân mãi lo suy nghĩ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, cho đến khi Lý Hủy đụng cánh tay cô, cô mới phản ứng lại, “Sao?”
“Tôi nói,” Duật Tôn nhận lấy rượu trong tay cô gái kia, ly rượu bán trong suốt áp giữa đôi môi mỏng của anh, người đàn ông nhâm nhi một ngụm, bờ môi phủ sơn bóng thấm một ít rượu, “Trước đây em đã đến đây?”
“Đúng, trước đây chúng tôi chính là nhân viên của Nghiêm Tước, ông chủ chúng tôi thường hay tổ chức một số hoạt động…” Lý Hủy thấy tinh thần cô không tốt, liền lên tiếng đáp lại.
Người đàn ông gật nhẹ đầu, “Thì ra mấy cô trước đây là nhân viên của Nghiêm Tước, vậy tại sao lại không làm nữa?”
“Bởi vì,” giọng điệu Lý Hủy yếu đi, “Ông chủ của chúng tôi qua đời rồi.”
“Ai nói anh ta đã chết?” một bên chân mày người đàn ông nhếch lên, khóe miệng cong lên, có một bộ dáng giỡn đời bất cần.
“Hả?” Lý Hủy giật mình, ngay cả Dung Ân cũng theo đó mà tốc độ nhịp tim tăng lên đập dữ dội, “Anh ta chưa chết sao?”
Trong mắt Duật Tôn hàm chứa thâm ý, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt Dung Ân. Căn phòng vip cũng vì câu nói vừa rồi của người đàn ông mà tràn ngập yên tĩnh cùng quỷ dị. Bàn tay bỏ trên đầu gối của Dung Ân không khỏi nắm chặt lấy,đáy mắt tròn long lanh, giống như là tràn ra một hy vọng nào đó. Khóe miệng người đàn ông khẽ đưa xuống, nặng nề đem ly rượu bỏ lên bàn, “không phải là vẫn chưa tìm được thi thể sao? Tục ngữ nói, chết phải thấy xác.”
“Đúng, đúng. Duật tổng nói rất đúng.” Ông chủ phụ họa liên tục, vội vàng kính rượu.
“Cô gọi là… Dung Ân đúng không?”
Những đồng nghiệp tốp năm tốp ba bắt đầu đưa ánh mắt hiếu kỳ hướng đến người Dung Ân, vị thần tài này, có vẻ như luôn luôn có chủ ý vô tình nhắc đến cô ta.
“Đúng, cô ấy tên là Dung Ân, cô ấy là thành phần chủ chốt trong công ty chúng tôi đó…” Ông chủ vui tươi hớn hở nói.
“Dung tiểu thư, cô có tin câu nói người sau khi chết sẽ có hồn ma không?” Đôi mắt dài hẹp của người đàn ông sáng lên.
Thần sắc của Dung Ân không thay đổi, bình tĩnh nhìn trực diện anh ta, khuôn mặt lãnh đạm, “Duật tổng tự nhiên còn tin vào những lời này? Nếu có rãnh, anh phải thờ cúng thần linh nhiều một chút.”
“Dung Ân, nói chuyện kiểu gì vậy?” Ông chủ vội vàng quát bảo ngưng lại.
“Ông chủ, bây giờ công ty nào mà không cần thần tài chứ, tôi đây là chúc Duật tổng kinh doanh thịnh vượng mà.”
“Đúng, đúng. Nha đầu này nói chuyện, Duật tổng nghe đừng cười.” Ông chủ sợ đắc tội Duật Tôn, nói chuyện từng câu từng chữ châm chước, đều phải nhìn sắc mặt của người ta.
Người đàn ông cười khẩy, khóe mắt kéo ra, “Miệng lưỡi sắc bén.”
Dung Ân nhướng mày nhìn về phía người đàn ông, bốn chữ này rất quen thuộc, nhớ mang máng, Nam Dạ Tước cũng đã từng nói qua câu này, còn cười nói rằng cô rất biết cắn người, muốn đem từng chiếc răng nanh của cô nhổ ra hết. Ánh mắt lạnh lùng của Dung Ân dần dần trở nên dịu hơn, ánh nhìn tuy là dừng lại trên gương mặt của Duật Tôn, nhưng lại rõ ràng là đang nhìn rất xa xăm… … “Chúng ta chơi một trò chơi thì thế nào?” chiếc cằm cương nghị của người đàn ông đối diện Dung Ân.
“Được, Duật tổng nói xem chơi như thế nào?” đại diện lên tiếng nói, vẫn là ông chủ.
Duật Tôn đem vỏ chai rượu không đặt trên bàn, xoay một vòng, “bình rượu nhắm ngay ai, thì người đó uống rượu, nếu không, cởi quần áo cũng được.”
Trong vòng này* đây là một cách chơi rất phổ biến, lúc ông chủ đi ra ngoài xã giao cũng gặp nhiều rồi, “Được, nữ tướng của công ty chúng ta ai ai cũng có tửu lượng kinh người, Duật tổng anh cần phải để ý.”
*(ý của tác giả là trong vòng làm ăn.)
“Thật không?” người đàn ông cười khẩy, khóe miệng phác họa ra độ cong làm cho người ta có cảm giác, không tiến gần một phân, cũng không xa ra một bước.
Dung Ân cười lạnh nhạt, “Tôi không biết uống rượu, mọi người chơi đi.”
Sắc mặt ông chủ lại chảy xuống, “Dung Ân…”
Đây chính là sự bi ai của xã hội hiện nay, muốn thắt chặt quan hệ, đều phải dựa vào cấp dưới để lấy lòng cấp trên, chẳng trách khi vào phỏng vấn, nhan sắc cũng chiếm một tỉ lệ lớn như vậy.
“Không biết uống rượu cũng không quan trọng, cô cũng không phải là không mặc quần áo, cô đã tự tin là hôm nay sẽ bị cởi sạch đến vậy sao?” Ánh mắt của người đàn ông giống như kính nhìn xuyên thấu quét về phía Dung Ân.
Cô mở miệng vừa muốn đứng dậy, đã bị Lý Hủy dùng sức kéo lại, “Được, chơi thì chơi, nếu đến lúc Ân Ân không nổi nữa, tôi sẽ uống thay cô ấy.”
Duật Tôn nhìn hai người, không làm khó, ngược lại chỉ gật đầu.
Người đàn ông đẩy bình rượu tới trước mặt Dung Ân, “Các cô bắt đầu trước đi.”
“Không không, việc bắt đầu này đương nhiên là để Duật tổng.” Ông chủ đem bình rượu cầm lại, nhất mực cung kính để tới trước mặt người đàn ông.
Duật Tôn dùng mắt ra hiệu Dung Ân, cô nhìn sắc mặt của ông chủ một cái, “Anh trước đi.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy bình rượu, nhẹ nhàng chuyển động, bình thủy tinh trong suốt xoay vòng vòng, khi đã cố định, miệng bình thình lình hướng về phía Dung Ân.
Lý Hủy cũng không nghĩ tới số cô sẽ đen đủi như vậy, cô biết là Dung Ân không biết uống rượu, “để tôi.”
Lý Hủy không chút do dự nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sắc mặt ông chủ chảy xuống, dù sao đó cũng là cháu gái ruột bên ngoại của mình.
Liên tục mấy lần, cứ cho là tửu lượng khá thì cũng không chịu nổi.
Đúng lúc Duật Tôn chuẩn bị quay, Dung Ân đưa tay lấy lại bình rượu, “Không phiền Duật tổng phải ra tay.”
“Người đàn ông đứng thẳng hạ bả vai, thần sắc vô vị, mở hai tay ra.
Dung Ân hôm nay đúng là xui xẻo, mặc dù Duật Tôn lâu lâu cũng uống một ly, nhưng vẫn là cô uống nhiều nhất.
Rượu này không phải là rất mạnh, nhưng lúc sau vẫn có ngấm vào, chính vào lúc ngay sau khi cô uống xong rượu, con nhóc vốn dĩ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô lại nhanh chóng nhảy ra ngoài, Dung Ân vội vàng bỏ ly rượu xuống đuổi theo, “Dạ Dạ.”
Khi người đàn ông nghe thấy tên này, khóe miệng rõ ràng là tùy ý giương cao.
Dung Ân nhớ được là nhóc con quẹo phải chạy ra ngoài, nhưng khi cô đi đến hành lang, lại không nhìn thấy bóng dáng nó nữa.
Dạ Dạ sải chân ra đuổi theo không buông, chiếc đuôi ngắn nhỏ xíu lắc lư không ngừng, khi ở trước cửa thang máy, người vệ sĩ mặc” đồ đen dùng chân chắn đường con nhóc, “Cậu chủ, có một con chó.”
Người đàn ông đã bước vào thang máy, anh mặc bộ tây phục màu trắng bạc, hai chân thon dài bên trong được bao bọc bởi quần tây thẳng tấp, anh nghiêng người dựa vào vách tường, vòng hai tay trước ngực, đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa đầy âm lệ, điều quan trọng nhất là, anh có một mái tóc ngắn màu tím nho, loại màu sắc tối tăm này được nhuộm highlight giữa màu đen của tóc, lại càng làm nổi bậc thêm khí chất mê hoặc của cả con người anh.
Nghe được tiếng kêu của người vệ sĩ, anh đứng thẳng dậy đi đến cửa thang máy.
Dạ Dạ nhìn thấy đối phương, cặp chân liền đứng thẳng lên, chân trước múa máy, nhóc con kêu gâu gâu, chạy thẳng vô trong thang máy cắn lấy ống quần của người đàn ông không buông.
“Gâu gâu …”
Bộ dạng đó, thân mật cực kỳ.
Vệ sĩ đứng giữ ngoài cửa thì hoảng sợ, “Cậu chủ, chuyện này…”
“Không có gì đáng ngại,” người đàn ông không chút tức giận, anh khom lưng, nắm lấy cổ áo nhóc con kéo nó lên, đầu Dạ Dạ tựa trên cánh tay anh, vui mừng cọ đầu vào ngực anh.
Dung Ân nghe được động tĩnh, khi đã đuổi kịp tới bên này thì nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, giữa khe hở đang lúc đóng lại, còn nhìn thấy có một người đang ôm Dạ Dạ trong lòng.
“Này, đó là chó của tôi…”
Thang máy đã khởi động, khi Dung Ân chạy tới chỉ còn thấy nó dừng ở tầng 1. Cô vội vàng nhấn thang máy, đi theo đến lầu một, khi cửa mở ra, cô tưởng là bãi đậu xe hay gì đó, lại không nghĩ rằng… Nơi đây, rõ ràng là nơi ở tư nhân của người ta.
Dung Ân tin chắc là mình không nhìn lầm, cô men theo đường nhỏ đến vườn hoa trung tâm, nơi rộng lớn thế này, lại không nhìn thấy một người nào cả.
Nơi này bố cục rất giống với Ngự Cảnh Uyển, phong cách kiến trúc của Châu Âu, Dung Ân thầm nghĩ, nhất định là hiển thị trong thang máy có vấn đề ……
Nhưng cô một đường đi theo mà đến đây, nên không thể sai được.
“Dạ Dạ…” Dung Ân nhỏ tiếng khẽ gọi, trước kia chỉ cần cô vẫy gọi, nhóc con đã lập tức sải chân chạy tới.
Cô không dám đi vào trong căn nhà, chỉ có thể do dự đứng bên ngoài. Dung Ân kêu lên mấy tiếng, lập tức đã cảm thấy có gì đó không đúng, đằng sau luôn có cảm giác lành lạnh, giống như bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Cô xoay người lại, vườn rộng như vậy, lại vẫn như cũ không nhìn thấy bóng người nào.
Cô thuận đường, đi đến trước một hồ bơi.
Cô đứng bên bờ hồ, có thể nhìn thấy nước bên trong đang phun ra từng vòng nước mờ nhạt, sóng nước lăn tăn, mặt nước màu xanh da trời dường như cũng không thấy được sự bình yên, Dung Ân ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Trong phòng người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, Dạ Dạ dưới chân đang hăng say chơi đùa, khi thì cắn lấy ống quần, khi thì ôm chặt lấy chân anh.
Đứng ở trong vườn lạ lẫm như vậy, tâm lý Dung Ân không khỏi sợ sệt, hai tay cô để trên bờ môi, ép tiếng nói mình xuống rất nhẹ, “Dạ Dạ, Dạ Dạ…”
Sau lưng, đột nhiên có một ngọn gió vô hình tiến tới thổi tới cổ cô lạnh rờn rợn, Dung Ân trong vô thức, vừa muốn quay đầu, đã bị một lực mạnh từ đằng sau mạnh bạo đẩy tới, cô kinh sợ kêu lên một tiếng, đột ngột không kịp phòng bị té vào trong bể bơi.
Bọt nước văng tung tóe, cơn lạnh lẽo đến nghẹt thở không ngừng bao vây cô, đầu Dung Ân vẫn chưa chìm dưới nước lạnh, cũng chỉ có những sợi tóc đen thả ra nổi lềnh bềnh trên mặt nước, như đó tảo biển xinh đẹp đang nở rộ.