Số lần đọc/download: 909 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:25 +0700
Q.1 - Chương 139: Chương 220: Không Rơi Vào Thế Hạ Phong (Hạ)
- Bổn vương cũng đang muốn nói những câu này.
Hai người cụng ly, ngửa đầu một hơi cạn sạch. Hồ Tiểu Thiên hôm nay bất luận là can đảm hay khí phách một chút cũng không thua. Không còn cách nào khác, ai bảo Chu Vương Long Diệp Phương không lên nổi điện, tửu lượng không bằng, can đảm càng không ổn, so với thập nhị vương tử Sa Già này thì hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Thân là con dân Đại Khang, trên vai Hồ Tiểu Thiên hôm nay mang trọng trách, vì nước vì dân, ở ngoài cùng Hoắc Cách cười nói, thực chất là đấu trí so dũng, cùng phân cao thấp.
Ma Sa Lợi trước sau một bên hầu hạ, thấy Hồ Tiểu Thiên trước mặt vương tử phong độ điềm tĩnh tự tin, mang phong thái của một bậc đại tướng, lúc này mới hiểu được nguyên nhân Chu Vương coi trọng hắn. Khó khách Chư Vương ban cho hắn nữ nô mỹ mạo, người này đích thực có chỗ hơn người.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương tử điện hạ, nghe nói người đến lần này là vì cầu hôn, không biết điện hạ nhìn trúng vị công chúa nào rồi?
Hoắc Cách nói:
- An Bình công chúa!
Hồ Tiểu Thiên cũng không rõ An Bình công chúa là vị nào. Dù sao hoàng đế cũng đông con, chỉ sợ đến ông ta cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình có bao nhiêu con gái, đang định hỏi thêm một chút.
Ma Sa Lợi bên cạnh góp lời:
- Điện hạ, chúng ta có lẽ nên xuất phát rồi.
Y nhìn ra Hồ Tiểu Thiên đang nói gần nói xa, định moi thêm tin tức.
Hoắc Cách mỉm cười nói:
- Được!
Y vỗ vỗ đầu vai Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta cùng ngươi vừa gặp đã thân, sau này phải thân thiết nhiều hơn.
Sau đó đem đoản đao vừa giết chết rắn độc của mình để ở lòng bàn tay, hai tay đưa cho Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lần đầu gặp mặt có chút lễ nhỏ, mong Hồ đại nhân vui lòng nhận lấy.
Thanh đoản đao này là y mang theo từ nhỏ, ý nghĩa không bình thường. Hồ Tiểu Thiên nhìn sắc bảo thạch trang trí trên đao đã biết giá trị phi phàm, vội vã đưa hai tay tiếp nhận.
Lễ nghi ngoại giao coi trọng có qua có lại, Hồ Tiểu Thiên không thể nhận không lễ vật người ta, lập tức rút chủy thủ của mình từ ống giày ra. Cây chủy thủ này là lễ vật của nhạc phụ tương lai đưa cho hắn. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bảo kiếm trao tráng sĩ, hồng phấn tặng giai nhân. Cây chủy thủ này là lễ vật của nhạc phụ tặng ta, hôm nay xin trao cho Vương tử điện hạ.
Hoắc Cách vừa nghe đến lai lịch lễ vật như vậy, cũng biết đối với Hồ Tiểu Thiên ý nghĩa không tầm thường, vì vậy cũng hai tay tiếp nhận. Cầm cây dao găm trong tay đã cảm giác được tuyệt đối không phải là phàm vật, theo vỏ hắc sa ngư rút ra một đoạn mũi dao lập tức cảm giác được hàn khí kinh người, quả nhiên là một thanh lợi khí chém sắt như chém bùn, so với đoản đao mình đưa cho đối phương không thua không kém.
Hồ Tiểu Thiên cũng đem đoản đao rút ra một đoạn, kì thật vừa rồi thấy Hoắc Cách chém rắn đã biết đoản đao sắc bén, lúc này xem kĩ phát hiện thân đao mặc dù không sáng bóng nhưng toàn thân ám vân hình lục giác, giống như tổ ong. Nước Sa Già công nghệ đặc biệt, chế tác vũ khí cứng cỏi sắc bén, sức chống đỡ lớn. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ mình không bị thiệt, chỉ cần đem bảo thạch trên vỏ đao đi bán cũng đáng giá không ít bạc.
Hoắc Cách đối với cây chủy thủ mà Hồ Tiểu Thiên tặng cho thích đến không rời tay, mỉm cười nói:
- Xin hỏi nhạc phụ Hồ đại nhân tục danh là gì?
Hồ Tiểu Thiên thầm tự nhủ Hoắc Cách đúng là man nhân, sao lại hỏi trực tiếp như vậy. Tuy nhiên nói cho ngươi biết cũng không sao, hắn hạ giọng nói:
- Lão nhân gia chính là Tây Xuyên khai quốc công, Kiếm nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ Lý đại nhân.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng.
Lý Thiên Hành kinh doanh ở Tây Xuyên nhiều năm, cùng nhân dân Sa Già trải qua vô số chiến sự. Chính bởi sự tồn tại của lão đã đổi lấy mấy chục năm yên bình của lãnh thổ phía tây nam Đại Khang. Trong lòng nhân dân Sa Già, danh tiếng Lý Thiên Hành tuyệt đối không thua Hoàng đế Đại Khang. Hoắc Cách ôm quyền hành lễ nói:
- Hồ lão đệ, Lý đại nhân là một trong ba vị anh hùng mà tự tâm ta kính phục nhất, thật sự là thất kính thất kính.
Hồ Tiểu Thiên cũng không biết nhạc phụ tương lai của mình lại oai phong như vậy, đến vương tử Sa Già cũng hâm mộ. Hắn cười nói:
- Ta đối với Đại Hãn dã thị của quý quốc cũng ngưỡng mộ đã lâu, Người cũng là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Hồ Tiểu Thiên kì thật đối với Tang Mộc Trát không có nhiều ấn tượng, nói những lời này căn bản là có qua có lại, hư tình giả ý khen một chút mà thôi.
Hoắc Cách nghe được trong lòng lại cực kì vui mừng, cầm cổ tay Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đến đây, ta với đệ uống thêm ly nữa.
Lúc nãy là uống rượu thử trí thăm dò lẫn nhau, chén rượu này là vì bối cảnh bản thân. Hai người cùng uống một chén, Hoắc Cách cảm thấy chưa đủ, lại rót đầy, bưng bát rượt lên nói:
- Hồ lão đệ, ta với đệ vừa gặp đã thân, nhạc phụ đệ lại là đại anh hùng mà ta kính trọng. Không bằng ta cùng đệ kết nghĩa huynh đệ, thế nào?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, mẹ nó, lại muốn kết bái, người Sa Già cũng lưu hành loại kết bái này sao. Hoắc Cách hẳn là không say, chớ thấy y uống nhiều rượu vậy nhưng suy nghĩ thanh tỉnh, nói năng lưu loát, kẻ này ngàn chén không say. Chuyện kết bái này, hiện tại đề chập đến nhất định là vì nhạc phụ ta. Xem ra từ cổ chí kim đều chuộng con ông cháu cha, nhạc phụ cũng vậy. Nhưng nếu không có bối cảnh gia đình như vậy, Hoắc Cách sẽ không hạ mình đề xuất vậy. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vương tử điện hạ, thân phận người cao quý, chỉ sợ ta không dám trèo cao.
Hoắc Cách nói:
- A, đệ nói gì vậy, chỉ cần đệ không chê ca ca như ta là được rồi.
Y kéo tay Hồ Tiểu Thiên đi đến chỗ trống, hướng chính tây quỳ xuống. Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ có thể theo y quỳ xuống. Hoắc Cách nói:
- Trường sinh thiên tại thượng, ta Hoắc Cách hôm nay cùng Hồ Tiểu Thiên nguyện kết nghĩa huynh đệ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Vi phạm lời thề vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Y rút trong bao ra một mũi tên lông vũ, tai tay nắm ở đầu đuôi, dùng sức bẻ gãy.
Hồ Tiểu Thiên học theo dáng vẻ y nói:
- Quan Nhị gia tại thượng, ta Hồ Tiểu Thiên hôm nay cùng Hoắc Cách nguyện kết nghĩa huynh đệ, từ nay về sau đồng cam cộng khổ, chân thành gắn bó như môi với răng. Nếu ta vi phạm lời thề thiên lôi đánh chết.
Dù sao thề độc như vậy cũng không chỉ một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Hồ Tiểu Thiên cũng rút ra một mũi tên lông vũ, dùng sức bẻ gãy, mẹ nó chứ, mũi tên này thật là bền bỉ, bẻ cong đến như vậy mà cũng không gãy. Hồ Tiểu Thiên cười xấu hổ nhìn Hoắc Cách, lại bẻ thêm một lần, vẫn không gãy, đến lần thứ ba mới thành công, mệt đến toàn thân đầy mồ hôi.
Hoắc Cách năm nay 24 tuổi, đương nhân trở thành đại ca, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên trở thành tiểu đệ.
Hai người đứng lên, trên gối đều dính không ít bùn đỏ. Hoắc Cách vỗ vỗ đầu vai của Hồ Tiểu Thiên nói:
- Huynh đệ, về sau ta và đệ là người một nhà
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại ca, người yên tâm, về sau tiểu đệ nhất định tôn kính đại ca như người thân.
Nghi thức kết bái xong, Hồ Tiểu Thiên cũng trở về chỗ của mình.
Hoắc Cách nhìn theo hắn đi xa, Ma Sa Lợi im lặng đi đến bên y thấp giọng nói:
- Vương tử, vị huynh đệ này của ngài thật sự khôn khéo.
Khóe môi Hoắc Cách lộ ra một tia cười lạnh:
- Ngươi muốn nói gì, cứ nói
Ma Sa Lợi hạ giọng nói:
- Điện hạ, hắn có biết nội tình chuyện này không?
Hoắc Cách nheo mắt nhìn bóng lưng Hồ Tiểu Thiên đi xa, chậm rãi lắc đầu nói:
- Hắn hẳn cũng không nắm rõ tình hình.
Đến lúc khởi hành một lần nữa, Chu Vương đã không chịu nổi khôi giáp cồng kềnh, trên người ngứa ngáy rôm sẩy, bèn cởi khôi giáp, đổi về trag phục bình thường, thấy Hồ Tiểu Thiên trở về gã không khỏi tò mò hỏi:
- Nói chuyện gì lâu như vậy?
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói:
- Điện hạ, ty chức có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Chu Vương nói:
- Nói, khỏi dông dài.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nói chuyện hắn cùng Hoắc Cách kết bái nói rõ. Chuyện này tốt nhất là tự mình thừa nhận, nếu để người khác truyền tới Chu Vương không biết còn thêm mắm thêm muối gì. Chu Vương đối với việc này phản ứng bình thản, cười nói:
- Người ta tìm ngươi kết bái, đương nhiên không thể không nể mặt. Thôi, huynh đệ kết nghĩa, chẳng qua là hư danh thôi, có ai gặp được huynh đệ kết nghĩa đồng sinh đồng tử đâu? Dù là huynh đệ ruột thịt còn không làm được vậy.
Lúc nói lời này, vẻ mặt Chu Vương có chút mất mát. Trong lòng gã không khỏi nhớ đến một đám huynh đệ bên cạnh lừa gạt lẫn nhau, vì ngôi vị hoàng đế mà không từ thủ đoạn, không chút nào bận tâm cốt nhục thân tình
Hồ Tiểu Thiên thấy gã đột nhiên trầm mặc, biết rõ Chu Vương nhất định là nghĩ đến hoàn cảnh của gã, yên lặng đi bên cạnh gã. Chu Vương trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Hoắc Cách này không đơn giản đâu.
Hồ Tiểu Thiên đồng cảm gật đầu:
- Tửu lượng hơn người, can đảm xuất chúng, vừa rồi ta còn tận mắt thấy hắn phi đao trảm rắn, võ công cũng có thể rất lợi hại.
Chu Vương ồ một tiếng, giơ tay đẩy cành cây vắt ngang đỉnh đầu, thấp giọng nói:
- Hắn có nói mục đích đến Đại Khang lần này không?
- Nói là vì cầu thân với An Bình công chúa.
Chu Vương hơi sửng sốt:
- An Bình công chúa?
Tay gã dùng sức nắm chặt cương ngựa. Hồ Tiểu Thiên theo bản năng chú ý đến động tác này, trong lòng có chút kì quái, không biết vì sao Chu Vương lại phản ứng kịch liệt như vậy. Chẳng lẽ gã và vị An Bình công chúa này quan hệ vô cùng thân thiết?
Chu Vương cắn cắn môi nói:
- An Bình công chúa là em gái ruột cùng mẹ của ta.
Hồ Tiểu Thiên giờ mới hiểu được nguyên nhân Chu Vương phản ứng mạnh vậy. An Bình công chúa là em gái ruột của gã, thân làm huynh trưởng đương nhiên không muốn muội muội của mình đi lấy chồng xa. Hồ Tiểu Thiên an ủi Chu Vương nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, hắn chỉ nói là muốn cầu thân, đáp ứng hay không còn phải xem ý tứ bệ hạ. Kì thực từ xưa đến nay cầu thân chẳng có mấy khi công chúa chính tông xuất giá ra ngoài.
Chu Vương không hiểu ý, mở trừng mắt nói:
- Có ý gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngài nhất định là có đường tỷ, đường muội chứ.
Một câu này đã nhắc nhở Chu Vương, gã gật đầu cười nói:
- Cũng là ngươi đa mưu túc trí, việc này là muốn ta góp lời trước với phụ hoàng.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm hổ thẹn. Một câu nói của mình có lẽ bảo vệ được An Bình công chúa, nhưng trong đó không biết lừa bao cô gái vô tội. Tuy nhiên xem qua dáng vẻ của Hoắc Cách cũng không kém, cao lớn uy mãnh vũ khí hiên ngang, nếu ai thực sự gả cho y, cũng khó nói đó không phải một may mắn.