You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 244 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 564 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Chỉ Là Ngủ Một Giấc, Công Hiệu Lớn Như Vậy???
on heo lười, em ngủ thật là ngon đó!!!!!". An Thần dục vọng được giải quyết, tâm tình cực kỳ hài lòng. Đưa tay kẹp lại cái mũi của cô nắm lại bóp.
Tô Thiển một cái tát chụp qua, An Thần nhanh nhẹn hướng bên cạnh nhanh tránh đi, mặt mày cười tươi vẻ hài lòng.
Cô ngẩng mắt nhìn An Thần, nhịn được không kéo kéo khóe mắt, dứt khoát lần nữa ngã xuống, cảm giác thư thích cuốn lấy cả thân thể, cô cảm thấy mệt chết.
"Ăn cơm rùi hả ngủ tiếp,không sẽ đói bụng."
An Thần đi tới bên giường vén chăn lên, không đợi cô nói chuyện liền ôm lấy cô hướng ngoài phòng bệnh đi tới, hiện tại anh phải đem thân thể người phụ nữ nay chăm sóc tốt. Trước kia những thứ bệnh ốm đau còn chưa tính, về sau quyết không cho phép cô bệnh thành hình dạng như vậy.
Anh không thích nhìn bộ dạng bệnh hoạn của cô.
Tô Thiển cũng tùy anh, cũng không giống thường ngày giãy giụa cự tuyệt, cô thân thể mềm nhũn, không đi lãng phí hơi sức làm gì.
An Thần đối với hành động của cô rất là hài lòng, vì vậy tâm tình có thể nói càng thêm tốt.
Trên bàn ăn, Tô Thiển trước sau như một hướng về phía có thịt mà gấp, đem mấy thứ rau dưa An Thần cố ý đặt ở trước mặt cô đều tỏ vẻ ghét bỏ.
An Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ ăn thịt,bỏ qua rau củ, thường xuyên ăn như vây sẽ không đủ dinh dưỡng, anh liền hoài nghi, những thứ thịt này cũng không bổ lắm thì phải?
Kia đôi tay thon dài xinh đẹp đem tôm lần lượt lột vỏ, lại cẩn thận rút ra mấy thứ đen kịt ở giữa lưng tôm, lúc này mới đặt ở trong chén ở trước mặt cô.
Tô Thiển yên lặng cắn một con tôm đã được bóc võ, giương mắt lên liếc nhìn người đàn ông cười híp mắt nhìn cô, khóe miệng cũng đi theo khẽ cười, trong lòng lại có chút ngọt.
Cầm đũa, đem tôm trong mâm phân nửa đẩy tới An Thần bên kia: "Cực khổ, cho anh."
An Thần ngẩn người, ngay sau đó nắm lấy chiếc đũa cô đang ngậm trong miệng, ngậm chặt trong miệng, cố ý mút thỏa thích lại mút thỏa thích.
Tô Thiển khóe miệng run lên, rồi sau đó yên lặng cầm lên chiếc đũa sạch sẽ khác lùa cơm vào miệng, làm ột bạn nam nào đó đang động dục chỉ biết nhìn.
"Ngày mai trường học của chúng em có một buổi giao lưu gặp mặt, có thể sẽ về trể, anh cũng không cần gọi điện thoại thúc giục."
Lời này vừa nói ra, An Thần mặt đen lại, nhíu chặt chân mày, cũng là người đã có gia đình, còn tham gia họp mặt cái gì?
"Chẳng lẽ em không biết người có gia đình tham gia giao lưu gặp mặt là vũ nhục đối phương sao?" Yên lặng ăn một con tôm, hết sức bình tĩnh mở miệng.
Quả nhiên, mặt người dạ thú không phải là viết ở trên mặt sao.
Tô Thiển 囧 rồi, ởtrong khoa cô là trẻ nhất, nhưng trừ mấy người thân trong lớp, không người biết cô đã lập gia đình.
Muốn mở miệng cự tuyệt, lại không thể nói mình đã kết hôn rồi, thật sự có chút tiến thoái lưỡng nan.
"Ngày mai anh sẽ lấy thân phận đổng sự của trường học, chính thức ở buổi tiệc tuyên bố em là vợ anh, xem ai còn có dám cua em hay không."
An Thần nhìn chằm chằm cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chiều.
Tô Thiển cắn chiếc đũa hận hận nhìn anh mấy lần, cô tin tưởng, người đàn ông này tuyệt đối nói ra được là làm được.
"Ai là vợ của anh!!!".
Cô không quên ai đó nói muốn cô làm tình nhân, lời này không nói rõ ràng, đừng nghĩ cùng cô tiến một bước.
"Em là đang ăn vạ? Có muốn hay không anh đem giấy kết hôn lấy ra cho em xem?" An Thần nhíu mày, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không giảm, đối với chuyện cô muốn trốn nợ này, anh là tuyệt đối sẽ không lo lắng.
Chớ nói đã có giấy hôn thú, coi như không có đi, người nào dám cùng An Thần anh giành phụ nữ?
Muốn trốn nợ? Không có cửa đâu!
Đối với giấy chứng nhận kết hôn, Tô Thiển ngược lại bày tỏ lòng hiếu kỳ cực lớn, nghe anh nói như vậy, liền vội vàng gật đầu, cũng kết hôn hơn một năm, cô còn chưa nhìn thấy tờ giấy kia.
An Thần vốn là thuận miệng phản bác, nhưng không nghĩ cô trả lời nhanh như vậy, đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó trực tiếp lôi kéo cô hướng trong phòng đi.
Bởi vì cô đi đứng vẫn còn cảm giáv nhũn, bị An Thần dắt vẫn còn có chút khập khễnh, chua xót đau đớn làm đầu lông mày cô nhăn lại.
Một cái nho nhỏ động tác này, An Thần nhìn ở trong mắt, trong lòng xẹt qua một tia lo lắng, anh không phải là hơi quá mạnh sao?
"Nơi đó rất đau sao?"
Mới vừa hỏi lên, anh liền hối hận, bởi vì Tô Thiển kinh ngạc cùng bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt thiếu chút nữa xuyên thấu cả thân thể anh.
"Anh thấy em dáng vẻ khập khễnh thống khổ, đại khái đoán." Vội vàng tìm ra lý do gượng ép mà nói, che giấu vẻ chột dạ của mình, lại làm Tô Thiển càng thêm hoàn toàn hiểu rõ ra.
Dừng bước lại, khiếp sợ nhìn lên người đàn ông trước mặt bộ mặt ửng đỏ, anh cư nhiên thừa dịp chính mình ngủ mê? Cưỡn Gian?
An Thần ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, lúng túng, mất thể diện, không có tiền đồ. Muốn người phụ nữ của mình còn phải dùng thủ đoạn, anh thật đúng là sống có đủ uất ức.
Anh muốn người phụ nữ của anh mang thai, đời đời kiếp kiếp cũng anh ràng buộc ở bên người.
Che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt không ngừng tránh né, bắt đầu chi chi ngô ngô đứng lên: "Em không phải muốn xem hôn thú sao? Anh dẫn em đi...".
Tô Thiển:......
Cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, người đàn ông này, quả thật là đói khát đến vậy sao? Còn là, mình thật quá mức coi thường anh sinh lý khỏe mạnh rồi.
Im lặng không lên tiếng nhìn An Thần cả người đang không được tự nhiên, Tô Thiển ngược lại rất là trấn định.
" Có dùng TT hay không!" cô hỏi.
Trước không có trúng chiêu là may mắn, không có nghĩa là cô mà có thể vẫn may mắn như vậy.
Thật ra thì, không cần hỏi cô cũng biết, An Thần căn bản cũng không sẽ đi dùng đồ chơi, huống chi là tại chính mình không biết dưới tình huống làm chuyện xấu, cô chỉ là cảm thấy không khí có chút quá đáng quỷ dị, trong đáy lòng cũng không muốn làm An Thần có quá nhiều lúng túng cùng không được tự nhiên.
An Thần ánh mắt buồn bã trong nháy mắt sáng lên, người phụ nữ này ý là, không trách anh???
"Không có." Anh gãi gãi đầu, có vẻ cực kỳ ngượng ngùng, làm chuyện xấu bị tóm vừa vặn cảm giác thật quẫn bách.
Dứt lời, liền bị Tô Thiển quyền cước công kích, rậm rạp chằng chịt quả đấm như mưa rơi rơi xuống lồng ngực của anh cùng phần lưng, còn cố ý nhéo vào phần eo của anh.
Anh vội vàng đem eo mình bảo vệ, nhưng mà trên mặt lại nhiều phần cười mừng rỡ.
Anh còn tưởng rằng, Tô Thiển sẽ cùng anh hờn dỗi, hoặc là nhàn nhạt, giả bộ như không quan tâm, kì thực ở trong lòng đối với anh càng thêm phòng bị.
Tô Thiển chịu dụng quyền đầu nói chuyện với anh, ít nhất so cái gì đều không bày tỏ muốn tốt hơn nhiều, ít nhất cô đối với anh không còn là thái độ thờ ơ rồi.
Vừa cười đùa vừa tránh né, cuối cùng thật sự chống đỡ không được mới tiếp được cô vẫn còn đánh không biết mệt, một cái tay ôm hông của cô, trực tiếp khiêng vào gian phòng.
" An Thần, anh là tên khốn kiếp, nếu là trúng chiêu lão nương không để yên cho anh!"
Cô thấy mình còn trẻ, thật không muốn bị con cái trói chân.
An Thần tâm tình tốt hơn, mới vừa muốn cô ba lượt, tỷ lệ mang thai phải là rất lớn, nếu còn không trúng chiêu, anh cũng muốn chết rồi.
"Trúng chiêu tốt hơn, em không phải biết bên ngoài nói thế nào sao? Nên tạo một đứa bé làm nhân chứng, cũng kết hôn hơn một năm bụng của em còn chưa có động tĩnh, bọn họ cư nhiên hoài nghi anh không được. Em đó, em không phải cảm thấy mình có nghĩa vụ cùng trách nhiệm giúp anh giải thích sao?"
Sinh đứa bé cho anh có được hay không?
Nói đến cái này cũng rất căm tức, kể từ sau khi vợ yêu bảo bối của đại ca mang thai, cùng như nhau anh dĩ nhiên là bị lấy ra làm đối tương sĩ nhục.
Người ta có, Tô Thiển bụng còn là bình thản như vậy, ngay cả anh mình cũng không bình tĩnh được.
Tô Thiển ảo não, bị anh vác lên vai không thể động đậy, chỉ có thể hung hăng bắt lấy tóc anh, không ngừng muốn nhổ hết.
An Thần đau sắc mặt thành công vặn vẹo, rống to: "Em nghĩ mưu sát chồng à?"
Ném cô ở giường lớn mềm mại, ngay sau đó liền đem cả thân thể đè lên, hung hăng bắt được môi hồng vì tức giận mà khẽ rung, ôm gặm lại gặm.
Tô Thiển nghĩ đẩy ra anh, cánh tay lại quá nhỏ, căn bản đẩy không được anh chút nào, ngược lại bị An Thần bắt được sau hung hăng đội lên đỉnh đầu, tiếp theo có thể nghĩ, cả thân thể bị An Thần khống chế gắt gao, Tô Thiển trợn to mắt căm tức nhìn người đàn ông đè ở trên người gặm loạn.
Một giây kế tiếp, vốn là mặc không quá nhiều đồ, thử kéo một cái, liền bị anh bá đạo cởi sạch, cúi đầu ngậm viên kia kiều diễm ướt át, nụ hoa chớm nở đỏ ửng, đầu lưỡi lặp lại ở quanh thân đảo quanh, hoặc là gặm, hoặc là liếm, hoặc là mút thỏa thích, Tô Thiển cảm thấy cả người tê dại.
Đó là chỗ mẫn cảm của cô, An Thần ra sức trêu đùa như vậy, cô cơ hồ muốn máu xông thẳng đỉnh đầu rồi.
"Sinh đứa bé cho anh có được hay không?" Anh cắn Đậu Đậu của cô, có chút mơ hồ không rõ hỏi cô.
Tô Thiển cắn môi, tận lực không để ình kêu thành tiếng, sanh con? Không tốt, một chút cũng không tốt.
"Không, em không sinh." Đánh chết cũng không sinh, muốn sanh hãy đợi mấy năm lại nói.
An Thần cũng biết sẽ phải nhận được câu trả lời này, cũng không nhìu lời, chỉ là buông ra tay của cô, giải khai quần của mình, kéo ra tiểu đệ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Liền quần cũng không có cởi xuống, trực tiếp đi vào, bất động, anh biết cô còn đau, chỉ muốn cho cô thật chặt bao quanh anh.
Bụng hoàn toàn bị lấp đầy, một cỗ thoải mái tê tê dại dại cuốn lấy cả người.
Tô Thiển trong mắt tình ý dần dần lộ vẻ, có chút khát vọng thân thể của anh rồi, mê ly hai mắt theo dõi anh, nửa ngày không thấy anh động, liền khốn hoặc rồi.
Anh rốt cuộc là muốn làm gì?
An Thần cười xấu xa, cô gái nhỏ này, là động tình sao?
"Có muốn hay không?" Anh cũng rất muốn, chỉ muốn trưng cầu đồng ý của cô.
Tô Thiển quẫn bách, nhìn anh đắc ý, dứt khoát đem đầu không nhìn, vẫn nguyên tắc muốn cũng không chủ động mở miệng, hoa lệ đem câu nói nuốt vào.
Bà Xã, Ngoan Nào! Bà Xã, Ngoan Nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ