Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 136: Nhân Tử Phản Kích Thành Công
G
ần tới ngày đi học, hai người trốn ở nhà không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều phát sầu vì làm đề thi rồi bài tập. Câu trả lời rất khó, mà lại không được chỉ viết đáp án, giáo viên tuyên bố nhất định sẽ xem quá trình làm bài.
Hai người phân công, mỗi người làm một nửa.
Đầy giường đều là đề thi trắng tinh, bên cạnh có hai cái bàn học mới tinh, từ khi mới mua về thì nhiều lắm cũng chỉ dùng ba lần, phần lớn thời gian làm bài tập cũng đều bò ra giường.
Bạch Lạc Nhân nằm sấp ở trên giường, mu bàn tay giữ cằm, vừa nhìn chữ viết chằng chịt vừa ngáp, nước miếng bắt đầu chảy xuống mặt giấy.
Cố Hải liếc mắt nhìn cậu, đau lòng nói, "Cậu buồn ngủ thì đi ngủ đi, còn mấy đề còn lại để tôi làm cho."
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, lại vỗ vỗ vị trí bên người mình, "Nằm sấp qua đây."
"Để làm gì?" Cố Hải quay đầu nhìn về phía Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân sốt ruột, "Bảo cậu nằm sấp qua đây thì cậu cứ nằm sấp qua đây."
Cố Hải mang theo ánh mắt nghi hoặc, làm theo yêu cầu của Bạch Lạc Nhân nằm sấp qua đó.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua gối lên trên mông của Cố Hải.
Hoá ra là muốn lấy mông làm gối, Cố Hải cười như không cười liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, trông thấy dáng vẻ cậu ta tỏ ra thoải mái dễ chịu, nhịn không được hỏi, "Bên kia không phải có cái gối hay sao... Sao cậu không gối lên cái gối đó hả?"
"Không phải tất cả mọi loại gối đều không mềm bằng cái mông của cậu hay sao?" Bạch Lạc Nhân nói xong còn tự cười với mình.
"Cậu nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của mình kìa..." Cố Hải cưng chiều quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân, nhìn cậu nằm ở trên người mình, dáng vẻ chăm chú làm bài, trong lòng có một chút ngứa ngáy, nhưng cũng không quấy nhiễu được.
Một lát sau, Bạch Lạc Nhân cảm giác được lực chú ý của người bên cạnh kia không hề tập trung, ánh mắt bén nhọn đảo qua, cảnh cáo một câu, "Mau mau làm nghiêm chỉnh đi."
Cố Hải lại nghiêng đầu qua chỗ khác không bao lâu sau lại quay trở về, "Tôi nằm sấp thế này có chút khó chịu."
Bạch Lạc Nhân rất thông cảm đem đầu của mình dời đi.
Cố Hải hắng giọng một cái, mặt dày nói, "Không phải tôi có ý đó, tôi muốn nói là cậu nằm trên người tôi bao lâu rồi, có phải lúc này nên để tôi gối lên mông cậu hay không?"
"Không cho gối." Bạch Lạc Nhân kiên quyết từ chối.
"Vì sao lại không cho tôi gối lên?" Cố Hải xù lông, "Tôi cho cậu gối rồi, cậu dựa vào cái gì mà lại không cho tôi gối hả?"
"Cậu cho tôi gối đó là cậu can tâm tình nguyện."
Cố Hải ngoảnh đầu lại, con ngươi đen đặc đột nhiên bốc lên hai ngọn lửa đỏ hồng, từng chút một lan tràn ra phía ngoài. Tay cậu đập mạnh xuống giường một cái, sau đó ngừng một lát, rồi giống như một con hổ hoang dại nhào tới bên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ngay lập tức dùng ánh mắt lang sói phòng ngự đe dọa con mồi, lời nói lạnh lẽo cảnh cáo, "Cố Hải, tốt nhất cậu an phận một chút, chúng ta không có bao nhiêu thời gian, cậu mà cứ ầm ĩ như vậy, không chừng lại lăn qua lăn lại mất mấy tiếng đó."
Cố Hải chỉ nói ba tiếng, "Tôi bằng lòng."
Nói xong liền hôn xuống, liếm vành tai, nhào nặn bầu ngực, cởi quần, động tác làm liền một mạch... Đến khi lộ ra cặp chân dài thẳng tắp, thì cái chân thứ ba đã ở trong quần lót dựng thành ngọn núi nhỏ rồi.
Cố Hải phát hiện, Bạch Lạc Nhân chính là điển hình kiểu đàn ông dâm, mạnh miệng mà cơ thể nhu nhược, mỗi lần cũng đều giả bộ giống người đứng đắn, kết quả làm mấy cái, cảm giác nhanh gấp mấy lần người khác.
Hơn một tháng chưa chạm vào Tiểu Nhân Tử, Cố Hải quả thực có chút nhớ nhung, cách một tầng vải mỏng manh, kiên nhẫn ôn nhu hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt đem quần lót trắng thành ẩm ướt, cự vật hồng đỏ loáng thoáng hiện ra sau lớp quần lót trắng làm cho cổ họng Cố Hải căng lên, cậu dùng miệng vẽ một đường từ trên xuống dưới tạo thành một hình dạng nguyên bản của ''nó'', mãi đến khi đầu khấc mềm nhũn đang vểnh lên ở trong mép quần như ẩn như hiện ra bên ngoài.
Bạch Lạc Nhân rất thoải mái cũng rất vội vã gấp gáp, cứ cách một tầng vải như vậy, chung quy thì vẫn cứ không thể gãi được chỗ ngứa bên trong.
"Muốn tôi trực tiếp liếm hay sao?" Lời Cố Hải vừa thô tục vừa trực tiếp, "Vậy cậu tự mình móc ra đi, rồi đặt vào bên mép tôi."
Bạch Lạc Nhân hung tợn trừng mắt nhìn Cố Hải, cuối cùng mặt mỏng cũng không thể làm gì, đành nặng nề đáp lại một câu, "Cậu tranh thủ thời gian chút đi."
Cố Hải vẫn cứ không chịu, cứ như vậy dùng đầu lưỡi ở bên ngoài quần ''đả thương'' tiểu quái thú, ánh mắt sắc tình nhìn chằm chằm đầu khấc hồng hồng mềm mại lấp ló nơi mép quần, ngón tay đưa tới khe rãnh nơi đầu khấc, nhẹ nhàng gảy gảy mấy cái.
Phần eo Bạch Lạc Nhân run lên, hô hấp nặng nề dồn dập, khuôn mặt cũng đều nghẹn đỏ. Cúi đầu liếc mắt nhìn Cố Hải, cậu ta còn đang không chịu buông tha không chiều theo mà nhìn chằm chằm, đầu lưỡi mị hoặc ở khóe miệng liếm mấy cái, hồng nhạt đầy quyến rũ.
Bạch Lạc Nhân không chịu nổi, móc cự vật của mình ra, đột nhiên ấn đầu Cố Hải xuống.
Nhiệt độ quen thuộc bao vây lấy Bạch Lạc Nhân, đó là việc mà hàng đêm cậu đều mơ tưởng nhung nhớ, mỗi lần nhớ tới chỉ muốn thôi mà không được thỏa mãn...
Cậu ta đột nhiên kéo hai chân Cố Hải, lúc đầu Cố Hải không hề hiểu rõ ý tứ là gì, sau đó cảm giác quần bị người kia tụt xuống, trong lòng đột nhiên có một trận kích động, Bạch Lạc Nhân muốn chủ động... Làm việc đó hay sao? Lần đầu tiên, lần đầu tiên giác cậu ấy khao khát mình như vậy!!
Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang, điều chỉnh tư thế thấp một chút, áp lại gần mà thưởng thức nơi riêng tư của Cố Hải, hùng tráng, khủng bố, vật từng mang đến cho cậu ác mộng đau đớn, vật tượng trưng của người đàn ông này là của riêng cậu.
Ánh mắt của cậu nung đốt nửa thân dưới của Cố Hải, tiếp thêm xôn xao và kích thích, tần suất ngậm ngậm nhả nhả của Cố Hải bỗng dưng nhanh hơn, Bạch Lạc Nhân khó chịu hừ một tiếng, ý thức say mê làm cho cậu ta tạm thời quên mất sợ hãi của bản thân và cảm giác bài xích, thử dùng miệng ngậm cự vật của Cố Hải vào, nhẹ nhàng mút nhả hai cái, liền cảm giác được bắp đùi Cố Hải run rẩy.
"Sướng quá..." Cố Hải không chút kiêng kỵ nào đem tất cả cảm nhận của mình nói hết ra, "Bảo bối..., Thật sự rất sướng..."
Bạch Lạc Nhân tặng Cố Hải năm chữ, "Cậu thật sự lẳng lơ."
Cố Hải không ngừng kích thích Bạch Lạc Nhân, đầu tiên là mút thật mạnh vào hai quả trứng bên dưới, từng tiếng từng tiếng ''phựt phựt'' vang lên, rồi lại quét đầu lưỡi một đường xuống dưới tiểu cúc liếm liếm bốn phía, cảm giác được bắp thịt mông của Bạch Lạc Nhân và bắp chân đều run rẩy, lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ, trong lòng hỏi ngược lại một câu, hai chúng ta ai lẳng lơ hơn ai?
Bạch Lạc Nhân cảm giác được, kích thích nhiều hơn không phải tới từ tiếp xúc cơ thể, mà là đến từ cùng nhau hưởng thụ cảm giác đó. Mỗi lần Cố Hải khẽ hừ một tiếng, sóng nhiệt trong lòng cậu lại cuồn cuộn dâng trào, hận không thể ấn Cố Hải đặt ở dưới thân, khiến cho cậu ta gào khóc rên rỉ thoải mái sung sướng.
Cố Hải không phải là không nghĩ như vậy, muốn ăn mà miệng đã lưỡng lự nửa ngày, nhìn tiểu cúc chật hẹp kia co rụt lại co rụt từng đợt một, tổn thương của nó mà mình gây ra liền quên đi, ham muốn một lần nữa xâm nhập vào đại não. Quên luôn việc ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý, đơn thuần chỉ nói về cảm nhận thể xác, thật sự là khoái cảm tột cùng, quả thực không dám nghĩ, suy nghĩ một chút liền hận không thể đâm vào đó, hung hăng ra vào mà ''phạm tội'' lần nữa.
Bạch Lạc Nhân xuống tay trước, ngón tay chọc vào tiểu cúc của Cố Hải, làm cho hô hấp của Cố Hải trở nên căng thẳng.
"Tôi nhớ cậu còn thiếu tôi một khoản đó."
Cố Hải lúng túng cười cười, "Tương lai còn dài mà."
Bạch Lạc Nhân lại nằm sấp lên người Cố Hải, miệng dán đến bên tai cậu ta, nhẹ giọng nói, "Tùy chọn một ngày trả nợ, không bằng hôm nay luôn đi."
Ánh mắt của Cố Hải đảo một vòng, cuối cùng chuyển qua đề thi vừa rơi xuống đất, khốn khổ giãy giụa, vùng vẫy.
"Cậu xem kìa, chúng ta còn nhiều bài tập chưa làm như vậy mà."
Bạch Lạc Nhân hung hăng hướng về giữa hai chân Cố Hải thúc một cái, mắt lộ ra vẻ gian tà, "Ông đây thà bị phạt cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải báo thù này!"
Lưng Cố Hải đang cứng đờ ra, nghĩ đến Bạch Lạc Nhân nằm liệt năm ngày, trong nháy mắt liền thả lỏng một chút đầy bất lực, không hề nhúc nhích.
So với Cố Hải thì Bạch Lạc Nhân nhân từ hơn nhiều, còn biết xoa một chút dầu bôi trơn, mân mê một lúc mới đâm vào, sau đó đột nhiên hít một hơi, ngay cả hô hấp đều mang theo khoái cảm run rẩy.
Quá chặt, quá sướng...
Bạch Lạc Nhân vội vàng di chuyển.
Ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng kêu gào giống như mổ heo của Cố Hải.
"Fuck... Đau chết mất... Cậu quá độc ác phải không?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ hai cái lên mông Cố Hải, ngang ngược không thương tiếc, "Cậu yên lặng một chút cho tôi! Cũng không làm cậu chảy máu cậu kêu gào cái gì hả? Hôm đó tôi đau như vậy cũng không kêu gào như cậu!"
Cố Hải tiếp tục kêu rên, đau buốt là một mặt, trong lòng không thể chấp nhận mới là chuyện chủ yếu. Cậu nhớ, Cố Hải một mình đấu với ba người to khỏe, hôm nay lại bị vợ đè ở phía dưới, cái này nếu để cho người khác biết, cái mặt mo này của cậu biết chui vào đâu hả?
Bạch Lạc Nhân cũng đã bị sung sướng mà quên hết tất cả, thậm chí còn đang phát ra tiếng rên đứt quãng khẽ khẽ, tóc hai bên theo luật động mà lắc lư, mồ hôi hột mạnh mẽ tuôn ra, gò má anh tuấn nhếch lên, so với ngày thường hơn vài phần gợi cảm cùng mị hoặc.
Trên mặt của Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy qua biểu hiện tâm tình rực rỡ đến vậy, cả người giống như được thôi một luồng sinh lực mạnh mẽ, tuổi trẻ dâng trào, phong độ không kềm chế được... Cố Hải nghiêng đầu qua, cắn răng chịu đựng, đau cũng chịu đựng, uất ức cũng chịu đựng, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra kích động như thế, đã cảm thấy làm gì cũng rất đáng giá.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân rống lên một tiếng, một dòng dịch trắng mạnh mẽ phun vào kẽ mông Cố Hải.
Ngã xuống giường, hô hấp còn chưa bình thường, ngực Bạch Lạc Nhân đều hồng đỏ lên, mơ hồ lộ ra vẻ vui sướng.
Ánh mắt sâu kín của Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc lâu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, ý bảo Bạch Lạc Nhân nhìn dưới thân của mình.
Tiểu Hải Tử vốn đang có ý chí chiến đấu sục sôi, lúc này lại ủ rũ.
Bạch Lạc Nhân rất ngượng ngùng, vừa chiếu cố mình một trận thoải mái sung sướng liền quên thằng nhóc này, vừa suy nghĩ vừa đưa tay với tới.
Cố Hải lại ngăn cản cậu ta, nửa khuôn mặt lộ ra, khóe miệng mang theo nụ cười dâm tà.
"Bây giờ hai ta ai nợ ai phải không?"
Bạch Lạc Nhân rất nhanh hiểu ý tứ của Cố Hải, nhưng cậu rất lý trí mà nhắc nhở Cố Hải một câu, "Bác sĩ nói, cố gắng đừng làm lần thứ hai."
Cố Hải cả kinh, "Bác sĩ nói lời này, không phải là cậu đang hôn mê hay sao?"
"Cậu quên à, lúc ngủ tôi cũng có thể nghe được tiếng nói."
Cố Hải, "..."