Số lần đọc/download: 831 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:53 +0700
Chương 100-2
Bên trong giáo đường, sắc mặt cha Tiêu xanh mét, không nói một lời, giống như vẻ yên tĩnh trước cơn bão.
Mà Đằng Duệ Triết, trong lúc mọi người chuyên chú ngằm nhìn cô dâu mới, khóe mắt anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa lễ đường.
Anh kinh ngạc, đôi mắt sâu không thấy đáy chợt lóe lên rồi biến mất, trở nên âm trầm, hai luồng lửa giận trong đôi mắt toát ra kịch liệt, hung ác mà nham hiểm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Nhưng anh cái gì cũng không làm, bất động như núi, nheo mắt nhìn biểu cảm của đám bề trên cha Tiêu, cha Trâu cùng cha mình.
Quả nhiên, bọn họ cũng vì tình cảnh này mà mặt biến sắc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, mặt ai cũng rất khó coi.
Nhất là cha anh, mày rậm rõ ràng vừa nhíu, gương mặt nghiêm khắc nhìn thấy Đại Lận liền hiện lên vẻ chán ghét không nói nên lời.
Còn cha Tiêu lúc này liền đứng dậy, sắc mặt tái mét, không vui nhìn về phía cửa giáo đường.
“Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra, vừa rồi chỉ là một người không liên quan thôi.” Cha Tiêu lạnh lùng lên tiếng, ý bảo cha sứ tiếp tục làm chủ hôn, hoàn thành hôn lễ của con trai mình, bản thân thì đổi thành gương mặt tươi cười, trấn an nhà thông gia đang ngồi bên cạnh, không nhìn đám quan khách đang xì xào bàn tán phía sau.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú vào biểu cảm ôn nhu nho nhã của Tiêu Tử, không nhịn được mà khẽ nhếch cánh môi mỏng, phát ra một tiếng cười giễu cợt.
Dường như Tiêu Tử cũng xem như không có việc gì, trả lời cha sứ: “Con nguyện ý.”, Giống như chuyện Tô Đại Lận xuất hiện vừa rồi chưa từng xảy ra, hạnh phúc trao nhân cưới, thân mật hôn cô dâu của anh ta. Nhà mẹ đẻ cô dâu thấy vậy, hiển nhiên rất hài lòng, yên tâm mà giao con gái của mình cho Tiêu Tử, chính thức trở thành thông gia với nhà họ Tiêu.
Tiêu Tử ôm lấy vợ mới cưới của mình, vui vẻ bắt đầu đi chào hỏi mọi người.
Đằng Duệ Triết liền đừng dậy, môi mỏng khẽ nhấp, thần sắc trầm tĩnh như nước, hướng về phía cửa giáo đường bước đi.
“Duệ Triết, con định đi đâu?” Cha Đằng cất tiếng gọi anh lại, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo, “Bây giờ sẽ di chuyển đến khách sạn, con phải chừa cho bác Tiêu chút mặt mũi chứ!” Cũng nhìn nhìn Tiểu Hàm bên cạnh con trai, cảnh cáo con trai ông rằng Tiểu Hàm vẫn còn bên cạnh đấy, “Lát nữa theo chúng ta đến khách sạn tham dự yến tiệc. Chuyện công ty, chuyện cá nhân trước tiên cứ bỏ qua một bên, lần này trò chuyện với cha vợ tương lai của con một chút.”
Duệ Triết dừng chân, quay đầu lại cười lạnh: “Lúc nào đi tới đó thì bảo con. Bây giờ con đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, thân hình cao lớn tiếp tục bước về phía cửa lễ đường, dáng vẻ nhàn nhã mà hiên ngang, tiêu sái.
Bên ngoài cửa, Lý Tương tương vẫn còn nhất quyết không buông tha, bị triệt để chọc cho lông tơ dựng đứng, ra lệnh cho vệ sĩ chạy tới, trước mặt đám phóng viên đem lôi Đại Lận từ trong xe ra, nhìn mọi người nói: “Vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, là cô ta không coi tôi là bạn cũ, bắt tôi kéo lên xe, khiến cho tôi bị mất mạnh, bây giờ tôi chỉ muốn nói với cô ta một cách rõ ràng, bằng không lần sau gặp lại cô ta tôi lại bị xúi quẩy!”
Đại Lận bị té ngã dưới đất, biết Lý Tương Tương muốn làm đến cùng, khiến cho cô không thể đi được, mặt mũi cũng mất hết. Cô đơn giản cũng không muốn dây dưa vô bổ với đám phóng viên kia, tự mình đứng dậy, nắm lấy bên cánh tay bị thương, lạnh nhạt nói: “Lý Tương Tương, cô có tin tiêu đề trên mặt báo ngày mai ngoại trừ tên tôi còn có cô nữa không, còn có hình ảnh cô cong mông lôi tôi từ trong xe ra bị người ta chụp được nữa không? Tôi thì đã thành quen, mặc kệ bọn họ viết tôi thị phi thế nào, tôi vẫn mặc nhiên sống tốt, nhưng cô thì sao? Hiện tại trước mặt đám kí giả này nhục nhã tôi, cô đúng là hạng người ngang ngược xảo trá, chẳng khác gì vứt bỏ mặt mũi người cha phó thị trưởng của cô.”
Lý đại tiểu thư nghe vậy, cao ngạo nhướng lông màu, đến gần Đại Lận, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được, thấp giọng cười nói: “Vừa rồi là tao thẹn quá hóa giận, không khống chế được, nhưng thế thì sao chứ! Nếu có thể chỉnh chết Tô Đại Lận mày, tao có phải phơi bày một chút cảnh xuân này cũng tính là gì chứ! Mày không biết xã hội này chỉ dựa vào quyền lực thôi sao? Mày không biết ba tao là Phó thị trưởng, còn mày chỉ là một kẻ dân đen thôi à? Ba ta cho mày cái tát đó có đau không? Có muốn tao tặng thêm cho một bạt tai nữa không? Nếu không mày sẽ không biết được xe giống chúng tao như thế nào, nếu mày đâm phải sẽ không tài nào dậy nổi. Chỉ có chúng tao mới có thể vượt đèn đỏ, mới có thể tùy ý đâm người, loại dân đen chúng mày mà cũng xứng để chúng tao nhường đường sao!”
“Cô sẽ phải nhận báo ứng.” Đại lận lạnh lùng nhìn vị đại tiểu thư ương ngạnh này.
“A!” Lý Tương Tương cười một tiếng, coi như không có gì, dạo vòng quanh người Đại Lận một vòng, lửa giận cũng theo đó mà chậm rãi bình ổn lại, cũng không chủ động ra tay khiến cho đám phóng viên kia càng bát quái hơn, chỉ hướng về đám người đó cười nói: “Ai nha, hóa ra là tới tham dự hôn lễ của anh Tiêu Tử, nhưng mà cô ấy không nhận được thiệp mời, mới bị người ta cản lại ngoài cửa, cho nên mới không thể không đau lòng rời đi. Vừa rồi là tôi thô lỗ, không biết Đại Lận đang đau lòng, lanh chanh muốn mời cô ấy cùng nhau đi vào. Bây giờ chúng tôi đã nói rõ ràng, không có gì hiểu lầm nữa cả, chúng ta vẫn là bạn bè tốt, các người đừng viết loạn lên nha.”
“Tô tiểu thư đây vì sao lại muốn tới tham gia hôn lễ? Ba tháng trước cô bị ném lại trong xe hoa, có phải bởi vì cô đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tiêu không?” Đám phóng viên nhanh nhạy bắt đầu đề tài, xúm nhau lại vây quanh Đại Lận, “Tô tiểu thư, gần đây cô đã đi đâu vậy?”
Đại Lận bị sớm đã bị kẻ điên như Lý Tương Tương tính kế, không cách nào rời đi được, cho nên cũng không hề hoảng hốt trốn tránh, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn đám người đang dẫn nhau ra từ cửa giáo đường.
Tiêu Tử diện một thân trang phục bạch mã hoàng tử cùng cô dâu mới cưới trông có vẻ đặc biệt bắt mắt, bị mọi người vây quanhh, ngay tại chính cửa giáo đường chụp ảnh lưu niệm, chờ cô dâu ném hoa cưới, sau đó chuẩn bị dời đến khách sạn mở yến tiệc.
Cô đứng nhìn đến lặng người, hoàn toàn không biết đám phóng viên đang hỏi cái gì.
Lý Tương Tương cố ý sai đám vệ sĩ bảo vệ cho cô, không để cô trốn đi, bên môi hiện lên nét cười hiểm ác, cứ thế ép cô phải đối mặt trực tiếp với Tiêu Tử cùng quan khách ở bên ngoài.
Vì thế, sau khi Tiêu Tử và mọi người chụp ảnh xong, chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy đám phóng viên chạy về phía này, sau đó chỉ vào Đại Lận đang đứng phía trước, hỏi Tiêu Tử, có phải lúc trước Tô tiểu thư đã làm chuyện gì có lỗi với Tiêu thiếu gia không? Nghe nói trước khi kết hôn Tô tiểu thư đã có quan hệ nam nữ không bình thường với người đàn ông khác, đây có phải là sự thật không?
Tiêu Tử đứng trước cửa xe hoa, liếc mắt nhìn Đại Lận phía trước một cái, không hề đáp lại, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Thế nhưng cha Tiêu lại đứng ra trả lời, nhìn chằm chằm Đại Lận với vẻ chán ghét cực độ, trả lời phóng viên: “Có chuyện này hay không, tự bản thân các người có thể suy đoán ra được, tóm lại, nhà họ Tiêu chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận một cô con dâu không biết liêm sỉ như vậy. Hôm nay Tiêu gia cưới thiên kim nhà họ Cao, cũng xem như cưới được nàng dâu tốt nhất....”
Đại Lận đứng ở bên lề đường, lặng im đón nhận những ánh mắt khinh thường đến từ bốn phương tám hướng, hai mắt ưu thương vẫn dõi theo chiếc xe của Tiêu Tử chạy về phía trước.
Giờ phút này, cô thật tâm thấy mừng cho Tiêu Tử, nhưng trái tim thì chết lặng như có hàng ngàn mũi hỏa tiễn thiêu đốt trái tim cô thành tro bụi. Các chú các bác, các người cứ việc mắng chửi đi, hôm nay Đại Lận đã đám đuổi tới đây, cũng biết không chạy khỏi một màn này rồi.
Lúc cô đuổi tới đây, chỉ là muốn nhìn Tiêu Tử một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ anh kết hôn như thế nào, nhưng chính thời điểm đứng trước cửa giáo đường, cô mới hiểu ra được, cuộc sống yên tĩnh trong ba tháng qua của cô cũng hoàn toàn chấm dứt ngay tại thời khắc cô đứng trước mặt đám người họ.
Nếu đời này đã định cô đi đến đâu cũng phải chịu đựng ánh mắt khinh rẻ của bọn họ, vậy cô cũng sẽ khiến bản thân mình tập quen với sự vô cảm.
Cô đã không cần những lời đồn đãi vô căn cứ đó nữa, mặc kệ bọn họ nói gì, cô chỉ muốn làm chính mình, bởi vì cô cảm thấy chỉ cần bản thân tập thói quen, tập đối mặt và gánh vác, mới không trở nên hèn mọn.
Cô nhìn theo chiếc xe hoa dần rời xa, cũng không nhận ra bản thân đang mỉm cười trong nước mắt, trong khi cha Tiêu ngụ ý trả lời câu hỏi của phóng viên, cô cũng không để ý mà chỉ luôn nhìn về hướng Tiêu Tử dời đi.
Lý Tương Tương thấy nhân vật chính đều đã dời đi, mục đích nhục nhã Đại Lận cũng đã đạt được, liền đẩy cô ra, giả vờ cười nói: “Đại Lận, hóa ra bác tiêu đối với cậu có thành kiến lớn như vậy nha, mình còn tưởng cậu với anh Tiêu Tử là chia tay trong hòa hình chứ. Thật ngại quá, ba mình đã tới rồi, mình qua bên kia đây....”
Trong lòng vui như nở hoa, lắc mông chuẩn bị chạy tới chỗ Phó thị trưởng Lý bên kia, cha Tiêu trả lời xong cũng chuẩn bị lên xe rời đi, đột nhiên, màn hình TV ngoài trời trước cửa giáo đường đột nhiên được mở lên, thế nhưng trên màn hình lớn lại hiện ra gương mặt Lý Tương Tương.
“Mày không biết ba tao là Phó thị trưởng, còn mày chỉ là một kẻ dân đen thôi à? Ba ta cho mày cái tát đó có đau không? Có muốn tao tặng thêm cho một bạt tai nữa không? Nếu không mày sẽ không biết được xe giống chúng tao như thế nào, nếu mày đâm phải sẽ không tài nào dậy nổi. Chỉ có chúng tao mới có thể vượt đèn đỏ, mới có thể tùy ý đâm người, loại dân đen chúng mày mà cũng xứng để chúng tao nhường đường sao!”
Tình huống xảy ra vài phút trước được máy quay chiếu lại một cách rành mạch, Lý Tương Tương nhìn thấy liền chôn chân đứng bất động tại chỗ.
Sao lại thế này? Những lời cô ta vừa nói với Đại Lận lúc này sao lại bị người ta quay lén được chứ?
Trước cửa giáo đường, tất cả mọi người cũng bị một màn này làm cho cả kinh há hốc miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Tương tương trên màn hình rộng, nhưng ngay sau đó, trên màn hình lại xuất hiện hình của Phó thị trưởng Lý.
“Kiến thiết hạng mục quan trọng nhất của Thư Thành, tôi tham ô một chút thì làm sao, rút ra mấy trăm vạn, Thư Thành cũng sẽ không sụp đổ ngay đâu mà sợ. Thông qua quỹ giáo dục tôi có thể mua được một chiếc Bentley, cùng lắm thì mấy chục đứa trẻ không cần phải đi học, không được học thì thôi, không có tiền thì cút đi chăn dê. Trên cái đất Cẩm Thành này ai có thể xử lý được tôi, đám dân đen này, chính là những con kiến dưới lòng bàn chân tôi...” Trên màn hình, vẻ mặt Phó thị trưởng Lý trông vô cùng dữ tợn, âm thanh hỗn tạp là bị người phối âm phát ra, phối cùng phụ đề, vang lên quanh quẩn mười dặm xung quanh giáo đường.
Bí thư Trâu đi theo ngay phía sau phó thị trưởng Lý cũng hóa đá tại chỗ, chẳng dám thở mạnh.
Đây không phải là lời ông ta nói trên bàn rượu sao? Làm sao lại bị truyền ra ngoài rồi hả?
Bí thư Trâu, cha Đằng, cha Tiêu, cùng một ít quan khách tai to mặt lớn khác đều bị một màn này khiến cho ngây ngẩn cả người, cùng đám người qua đường lặng lặng xem bộ mặt xấu xa của Phó thị trưởng Lý bị đưa ra ánh sáng trước mặt công chúng.
Lý Tương Tương kiêu ngạo thế nào cũng không dậy nổi, vội vàng chạy về phía cha mình bên này.
“Đây là vu cáo, vu cáo! Rốt cuộc là kẻ nào làm?” Phó thị trưởng Lý trầm mặc một lát, sau đó liền bộc phát, tức giận đến mặt đỏ tai hồng, “Bí thư, bộ trưởng, các người nhất định phải giúp Lý mỗ điều tra triệt để vụ này! Đây là có kẻ muốn vu oan giáng họa cho tôi!”
Cô con gái Tương Tương của ông ta sợ hãi, ôm lấy tay ba mình, dùng sức chụp lấy chiếc váy ngắn ở trên người mình, “Ba, trên người con hình như bị người ta gắn máy theo dõi...”
Trong lúc nhất thời, tình huống xoay chuyển, không còn ai chú ý tới Đại Lận bên này, mà là ào ào vây quanh hai cha con nhà kia lúc này chẳng khác gì bầy khỉ đang làm xiếc cho người ta xem, bọn họ bị một màn vừa rồi làm cho chấn động rồi. Quan trường đen tối, đám con cháu Quan Nhị Đại kiêu căng càn quấy, ai nấy đều biết nhưng chưa từng thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy? là truyền hình trực tiếp?
Cha Tiêu cũng nhất thời không phản ứng kịp, không biết làm cách nào để xử lý việc này, liền vội vàng phái người đi liên hệ với người phụ trách truyền phát tin tức đi.
Đại Lận cũng nhìn thấy một màn đó, đợi đến khi hai tên vệ sĩ vốn là đang trông giữ không để cho cô đi kia chạy tới bên cạnh Phó thị trưởng Lý, cô liền chạy ra chặn một chiếc xe lại, thuận lợi rời đi.
Ngồi trên xe, cô nhìn thấy tất cả những màn hình lớn đặt lộ thiên trên đường lớn đều phát lại đoạn video kia cùng với sắc mặt hai cha con họ, tất cả âm thanh, hình ảnh, cùng phụ đều đều được phát lên, trong lúc tình hình ở đó vẫn còn đang hỗn loạn, cô vội vàng chạy về khu gần trường học.
Cô không trực tiếp xuống xe trước cổng trưởng, mà là ngồi dưới một gốc cây trong công viên, nghe một nhóm lão nhân gia kéo đàn nhị, tựa vào cột đình sơn màu đỏ, nhắm mắt lại.