Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 212-217
hương 212: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (3)
Mây chiều bốn phía hợp lại, quạ khách bay loạn.
Ráng chiều phía tây Thiên Đình ép chặt lấy mặt đất. Đồng cỏ hoang dã rậm rạp, dần dần u ám. Trong cảnh chiều chạng vạng lại càng cô đơn và lạnh lẽo. Không khí dường như cũng ngưng kết lại, trong đó đầy rẫy mùi hôi tanh sặc mũi và mùi máu tươi nồng nặc.
Những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, những con chiến mã vô chủ kêu gào trong hoang dã.
Những binh khí đứt đoạn cắm hỗn loạn trên mặt đất, dường như đang kể câu chuyện nào đó...
Trong hai ngày, người Hung Nô và quân Tần đã tiến hành vô số lần giao chiến mang tính chất thăm dò. Từ mười mấy người đầu tiên, đến sau này tác chiến tới nghìn người. Hai bên đều tử thương. Xa xa có ánh lửa trại lập lòe, còn mơ hồ vọng lại tiếng kèn lệnh “u u”, càng tăng thêm sự thê lương.
Mông Điềm trèo lên vọng đài, nhìn xa xa về phía doanh địa Hung Nô.
- Dương Hùng, các đạo nhân mã đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
- Khởi bẩm Thượng Tướng Quân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ... Chỉ là Đầu Man chậm chạp không chịu phát động công kích. Nếu cứ tiếp tục giằng có như vậy, đại quân sớm muộn cũng sẽ lộ ra kẽ hở.
Người vừa nói là một tướng lĩnh cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi tên là Dương Hùng, xuất thân từ Đại Doanh Lam Điền, bây giờ dưới trướng Mông Điềm, giữ chức Quan Bái Hiệu Úy.
Doanh địa bây giờ ở đèo, chính là sở bộ của Dương Hùng. Mấy ngày liền giao chiến, khiến cho Dương Hùng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho nên có chút nóng ruột.
Mông Điềm đương nhiên hiểu tâm tư của Dương Hùng.
- Đầu Man làm như thế, cũng là bình thường.
Lão hít một hơi dài, trên mặt tỏ ra hài lòng.
- Nếu không như vậy, làm sao có thể để lão tin rằng binh lực ở Thượng Quận của ta trống rỗng?
Nhẫn nhịn thêm chút nữa, hôm nay chúng ta tổn thất bao nhiêu, ngày sau sẽ đều được đền bù trở lại.
Trận chiến trên núi Kê Đầu đã kết thúc. Bình hầu thu được toàn thắng. Đồng thời còn tạo ra một hiện tượng giả, tin rằng không bao lâu, Đầu Man sẽ không nhẫn nại được.
Đang lúc nói chuyện, có tên tiểu hiệu chạy đến.
Mông Điềm không hề để ý, chỉ chăm chú nhìn đại doanh Hung Nô ở phía xa xa.
Còn Dương Hùng lại đi về phía tên tiểu hiệu, sau khi thì thầm nói chuyện hai câu, quay về bên cạnh Mông Điềm.
- Thượng Tướng Quân, lúc chiều tối Hồ mọi rợ lại có một bộ binh mã tới đây... Nhìn cờ hiệu, hình như là chủ lực của Hữu Hiền Vương Y Nha Tư.
Bây giờ chủ lực của người Hung Nô đã đạt đến hai mươi năm vạn.
- Y Nha Tư đến rồi sao?
Mắt Mông Điềm sáng lên, trong lòng tính toán một chút, trên mặt lộ ra một nụ cưới uy nghiêm đáng sợ.
- Xem ra, Đầu Man chuẩn bị một trận công thành. Khà khà, Tứ Giác Hung Nô, một bộ nhân mã Tả Hiền Vương đã bị Bình hầu đánh bại. Trong ba người còn lại, cũng chỉ có Tả Cốc Lễ Vương vẫn còn thế lực. Đầu Man sắp không nhẫn nại được nữa rồi, xem ra trước trời sáng, lão nhất định sẽ phát động tấn công.
Suy nghĩ một chút, Mông Điềm khẽ nói:
- Dương Hùng, truyền lệnh của ta, bộ nhân mã của ngươi từng nhóm rút lui, không được đánh rắn động cỏ.
- Vâng!
Dương Hùng lập tức gật đầu, quay người đi xuống sắp xếp. Mông Điềm đi xuống vọng đài, sớm có tên hầu cận dắt ngựa đến. lão xoay người lên ngựa, lại không nén được quay lại nhìn về phía Đại doanh Hung Nô một cái.
Cứ đắc ý thêm một đêm đi, đợi đến ngày mai, xem ngươi còn tiếp tục kiêu ngạo được nữa không?
Cùng lúc đó, cờ đuốc trong đại doanh Hung Nô sáng rực.
Từng hàng, từng đội kỵ binh tinh nhuệ di chuyển, đao thương dưới ánh lửa chiếu sáng, lóe ra ánh sáng sắc lạnh đáng sợ.
Đầu Man ngoài mặc áo lông, trong mặc áo giáp, đang ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng. Hai bên đại trướng, có mấy chục tướng lĩnh Hung Nô, hai người đứng đầu trái và phải, lần lượt là Y Nha Tư và Độc Long Kỳ. Y Nha Tư là huynh đệ của Đầu Man, khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính khí dũng mãnh hiếu chiến.
Trong các chư vương tử, Y Nha Tư và A Lợi đi lại rất thân thiết.
Cho nên Đầu Man lúc đầu điều động binh mã, Y Nha Tư không ủng hộ lắm. Thế nhưng lúc lão nghe được tin A Lợi thua trận xong, lập tức hỏa tốc đến tụ họp với Đầu Man. Điều này khiến Đầu Man cảm thấy có chút thoải mái. Con diều hâu nhỏ có lợi hại nữa, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của con diều hâu già. Ngươi xem, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cái gọi là đồng minh, cũng lập tức tan thành mây khói. Quyền lực này, quả nhiên là thứ tốt.
Độc Long Kỳ là Tả Đại Tướng, là tướng lĩnh dũng mãnh số một dưới trướng Đầu Man.
Y là con rồng một mắt, chỉ có một mắt là có thể sử dụng. Muội muội của y – Thỉ Cúc, là một Yên Thị trong Khung Lư của Đầu Man. Mặc dù không được sủng ái như Lan Chỉ Yên Thị, nhưng so với những người khác, còn tốt gấp trăm lần. Độc Long Kỳ cũng là nhờ mối quan hệ này mà trở thành tâm phúc của Đầu Man.
Hai người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đang thảo luận vấn đề một cách kịch liệt.
Ở cổng Vương trướng, một người thanh niên đang ngồi, sắc mặt có chút không tốt lắm.
- Thanh Cách Nhĩ, sao lại không vui?
Một người thấp giọng hỏi, Thanh Cách Nhĩ ngẩng đầu, sau khi nhìn Đầu Man, bỗng dưng cười:
- Không có gì, chỉ là đang nghĩ chút chuyện.
Mà trên thực tế, Thanh Cách Nhĩ đủ lý do để không vui.
Liên tục mười mấy lần giao chiến với Tần mọi rợ, toàn bộ binh phái đi đều là binh mã của bộ tộc Hô Diễn của y.
Đánh thắng, lại không để tấn công, đánh thua, quay về vẫn phải chịu bị trách mắng. Mới có thời gian mấy ngày, sở bộ của Thanh Cách Nhĩ đã tổn thất rất lớn.
Nguyên nhân ư?
Trong lòng Thanh Cách Nhĩ biết rất rõ.
Mạo Đốn là em rể y, mà lần này tập kích, phụ thân dường như không nhiệt tình lắm. Đầu Man đã thôi thúc mấy lần, Hô Diễn Đề đều mượn cớ không thống lĩnh binh mã đến. Trong mắt tất cả mọi người, trên người Thanh Cách Nhĩ có dấu vết rất sâu sắc của Mạo Đốn, Đầu Man đương nhiên không thích.
Bia đỡ đạn!
Dũng sĩ bộ tộc Hô Diễn, đã bị Đầu Man coi như bia đỡ đạn, Thanh Cách Nhĩ làm sao cảm thấy thoải mái được. Điều quan trọng hơn là, y từ lâu đã gián tiếp có được tâm phúc mà phụ thân phái đến, biết được dự định của Mạo Đốn Vương Tử. Bây giờ y cần một cơ hội, đem những dũng sĩ bộ tộc Hô Diễn còn lại đi. Thậm chí Đầu Man và nanh vuốt của lão... Hơ, làm gì có liên quan gì đến ta? Đợi phụ thân trở thành Hữu Hiền Vương, ta chính là Tả Đại Tướng.
Thanh Cách Nhĩ vẻ ngoài tỏ ra vô cùng lỗ mãng, nhưng trên thực tế, rất có tâm kế.
Đúng lúc này, có thám báo xông vào vương trướng:
- Đại Thiền Vu, đại doanh quân Tần hình như có hành động khác thường.
Hành động khác thường?
Đầu Man hét lên, đứng dậy, lớn tiếng quát:
- Hành động gì khác thường?
- Vừa nhận được tin tức, đại doanh quân Tần từ lúc đêm, binh mã điều động cực kỳ nhiều... Theo ước tính, rất có khả năng là sắp rút lui.
- Rút lui?
Đầu Man nghe xong không nhịn được cười lớn:
- Tần mọi rợ quả nhiên chống đỡ không nổi rồi. Nếu như không phải binh lực Thượng Quận trống rỗng, bọn chúng sao có thể không tăng viện binh? Thủ đoạn như vậy, đã sử dụng ở Phú Bình một lần rồi, còn có thể qua mắt ta hay sao? Bọn chúng rút lui về hướng nào?
- Hình như là Chiêu Vương Thành ở phía Hoàng Sơn.
Đầu Man nở nụ cười mãn nguyện, nhìn một lượt tất cả mọi người trong vương trướng.
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ gần như là đứng lên đồng thời:
- Đại Thiền Vu, ta nguyện dẫn nhân mã bản bộ truy kích, xin Đại Thiền Vu ân chuẩn.
Hai người nói xong, lại nhìn nhau. Ánh mắt đó giống như là kiếm sắc va vào nhau, bắn ra tàn lửa. Đây là một cơ hội tỏ rõ thực lực với Đầu Man, bây giờ chức vị Tả Hiền Vương Hung Nô vẫn còn để trống, Y Nha Tư khát khao có thể nhân cơ hội này mà trở thành một Tả Hiền Vương mới. Cũng như thế, Độc Long Kỳ cũng muốn lập chiến công, muốn thăng chức lên từ chức vị Tả Đại Tướng, ít nhất cũng trở thành một trong Tứ Giáp.
Đầu Man thì lại không hề để tâm tới hai người bọn họ, mà nhìn về phía Thanh Cách Nhĩ.
Trong lòng Thanh Cách Nhĩ không khỏi hồi hộp:
- Lão già này chẳng lẽ lại muốn ta làm bia đỡ đạn nữa hay sao? Nếu như vậy, ta nên cự tuyệt như thế nào?
Ai ngờ, Đầu Man lại hé nụ cười cổ quái.
- Thanh Cách Nhĩ, nhân mã của ngươi liên tục tác chiến mấy ngày, tổn thất có hơi nghiêm trọng. Lần này xuất kích, ta thấy ngươi không cần phải làm quân tiên phong nữa... Thế này đi, người đến coi giữ quân nhu lương thảo, tiện thể nghỉ ngơi phục hồi một chút. Y Nha Tư, Độc Long Kỳ, hai người các ngươi cũng không cần tranh chấp... Lần này, bản Thiền Vu phải đích thân thống lĩnh binh truy kích, hai người các ngươi yểm hộ hai bên, xuất phát đồng thời. Lập tức nổi trống tụ tướng, Tần mọi rợ một khi lùi bước, chúng ta phải liều chết giữ bọn chúng lại, sau đó đánh cho bọn chũng một trận tơi bời. Chư vị, sau khi đánh vào Thượng Quận, nữ nhân và bò dê, tùy các ngươi lấy.
- Đại Thiền Vu vạn tuế!
Trong vương trướng, đột nhiên vang lên tiếng hô rung trời lở đất.
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ không nói lời nào, sải bước xông ra khỏi vương trướng. Cùng lúc đó, trong doanh địa người Hung Nô vang lên tiếng kèn lệnh kéo dài.
Tùng tùng.... Tùng tùng...
Tiếng trống trận rung trời vang lên, từng hàng từng đội kỵ binh tinh nhuệ Hung Nô xông ra khỏi doanh địa, tấn công về hướng đại doanh quân Tần.
Trong đại doanh quân Tân đã gần như trống rỗng.
Chỉ còn lại không đến nghìn quân Tần, dưới sự tấn công hung hãn của quân Hung Nô, thậm chí không kéo dài được thời gian một nén hương, đã chết không còn một người.
Đầu Man ngồi giạng chân trên lưng ngựa Vương Chi Tinh màu đen thuần, chỉ huy hàng ngũ bắt đầu truy kích.
Còn hai đội kỵ quân tinh nhuệ của Y Nha Tư và Độc Kỳ Long, hộ vệ cho trung quân, phi như bay trong đêm, có tư thế không phá Chiêu Vương Thành, thề không từ bỏ.
Còn Thanh Các Nhĩ, lại đứng ở trong doanh địa vắng vẻ, nhìn theo đại quân rời đi.
- Hữu Cốt Đô Hầu, Đại Thiền Vu thật sự khinh người quá đáng rồi... Mấy hôm trước là chúng ta giao chiến với Tần mọi rợ, nhưng bây giờ sắp nhìn thấy chiến thắng rồi, lại gạt chúng ta qua một bên. Nghỉ ngơi và hồi phục... Đại Thiền Vu rõ ràng là châm biếm dũng sĩ bộ lạc Hô Diễn chúng ta.
- Châm biếm?
Thanh Cách Nhĩ nhẹ nhàng nói:
- Lão không còn cơ hội châm biếm nữa, cứ để lão đắc ý một lần đi. Truyền lệnh của ta, lập tức thu lại toàn bộ quân nhu lương thực.
- Chúng ta phải đi theo sao?
Thanh Cách Nhĩ cười bí hiểm:
- Đi theo? Đi tìm đường chết sao? Ta không có hứng thú... Thu tất cả quân nhu lương thực, hỏa tốc lui về Lâm Hà Độ Khẩu.
Mệnh lệnh kì quặc này khiến tên hầu cận bên cạnh nhất thời ngẩn người.
Chương 213: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (4)
Tuấn Cực Lĩnh là một nhánh núi của Tử Ngọ Lĩnh. Núi non trùng điệp, nhấp nhô chạy dài. Đỉnh núi kì quái và đá lởm chởm, thân núi rừng cây rậm rạp, khiến cho cả Tuấn Cực Lĩnh nhìn qua xanh tốt vô cùng. Đứng ở chỗ cao nhất đỉnh núi, có thể nhìn thấy một bãi đất. Qua bãi đất, chính là Cù Diễn Thành. Trời mênh mông, đất mênh mông, liếc mắt quét qua, nhất thời có cảm giác trống vắng hoài cảm.
Lưu Khám đứng trên đỉnh núi, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Thành khoách lúc ẩn lúc hiện, hồi lâu cũng không cử động, giống như một khối nham thạch đứng sừng sững ở đây đã từ rất rất lâu, không hề nhúc nhích... Từ sáng sớm đến giữa trưa, bụi sương mù ở trong núi ướt cả áo giáp của hắn, dưới ánh mặt trời lung linh ngay lập tức lại khô ngay! Lưu Khám bình tĩnh hít thở, phía sau hắn, vẫn còn rất nhiều người đang đứng trầm mặc không lên tiếng.
- A Lợi thua rồi sao?
- Thua rồi!
Lý Thành khẽ nói:
- A Lợi bị Bình Hầu phục kích ở núi Kê Đầu, thua vẫn còn chút quy tắc. Y dẫn binh lui giữ Triều Na, gần Chiêu Dương Thành, định ổn định trận tuyến. Nếu như lúc đó Đầu Man xuất binh cứu viện, A Lợi cứ coi như thua, cũng sẽ không thua thảm hại như vậy.
Thế nhưng, y cũng giống như chúng ta, đều bị coi như quân cờ...
Sau khi cố thủ hai ngày, Triều Na bị phá. Sáu vạn quân Hung Nô bị đánh bại hoàn toàn, A Lợi trong đám loạn quân không rõ tung tích, không biết sống hay chết.
Bây giờ Đầu Man đã tập kết Tử Ngọ Lĩnh, phát động tấn công về hướng Hoàng Sơn. Quân hầu, chúng ta làm gì đây? Có phải nên áp sát Tử Ngọ Lĩnh không? Nhưng Thượng Tướng Quân chắc hẳn đã có sự sắp xếp thỏa đáng rồi, chúng ta cho dù đến Tử Ngọ Lĩnh, cũng chỉ có thể đuổi kịp đoạn kết.
Tất cả mọi người, đều trầm mặc!
Hai người Mông Tật, Mông Khắc càng cúi đầu, đến một câu cũng không nói.
Ở thời đại này, mạng người rẻ như chó. Chức trách của quân nhân, không phải là bảo vệ quốc gia, chỉ là công cụ của một số người. Trên thực tế, ý nghĩa tồn tại của quân nhân là gì? Cho dù là trải qua cuộc hỗn chiến năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, vẫn không ai có thể đưa ra câu trả lời.
Quyết định của Mông Điềm không có gì đáng trách.
Tất cả là vì thắng lợi, sinh mạng của mấy nghìn người nhỏ nhoi từ bỏ thì từ bỏ, có đáng là gì?
Thế nhưng Lưu Khám không có cách nào chấp nhận. Những kí ức từ kiếp trước, mặc dù đã bị thời gian làm hao mòn, mơ hồ đi nhiều, nhưng nhận thức đối với người quân nhân, Lưu Khám còn nhớ rõ hơn tất cả những cái khác. Chức trách của quân nhân, chính là bảo vệ quốc gia, đến những lão bách tính ngày đêm bên mình, kề vai tác chiến cũng không thể bảo vệ nổi, còn gọi gì là quân nhân nữa? Mấy nghìn quân tốt, đánh đến bây giờ, chỉ còn lại một nghìn người.
Là Lưu Khám đã cho những bách tính đó tia hi vọng!
Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện tia hi vọng đó chẳng qua chỉ là bong bóng xà phòng, là một giấc mộng...
Là người cầm đầu, trong lòng Lưu Khám rất khó chấp nhận. Hắn không thể nào chấp nhận số phận bị coi như quân cờ này. Cho dù là Mông Tật, Mông Khắc cùng làm bạn, hắn vẫn không cách nào chấp nhận. Ngược lại, Mông Tật, Mông Khắc lại tỏ ra không có gì, có lẽ từ ngày được sinh ra trở đi, bọn họ đã được định trước số phận rồi. Bọn họ sinh ra là vì Thủy Hoàng Đế mà sinh ra, chết đi cũng là vì Thủy Hoàng Đế mà chết đi, những chuyện khác, đều không quan trọng.
Sự khác biệt tư tưởng hơn hai nghìn năm, lúc này hiện lên vô cùng sâu sắc.
Rất khó nói cái gì đúng cái gì sai, ở phương diện này mà nói, Lưu Khám không hề sai. Mông Điềm không sai, thậm chí người Hung Nô cũng không sai.
Sai là sai ở chỗ, cái vướng mắc hỗn loạn này.
Lưu Khám lắc đầu:
- Chúng ta không đi Tử Ngọ Lĩnh!
- Không đi Tử Ngọ Lĩnh?
Lý Thành đầu tiên ngẩn người ra, nhưng lập tức đưa ra lý giải:
- Không đi Tử Ngọ Lĩnh cũng được. Tình trạng của chúng ta bây giờ, thật sự không thích hợp đánh trận.
Nghỉ ngơi hồi phục một chút cũng tốt, đợi chiến sự kết thúc, chúng ta lạ báo lên Thượng Tướng Quân.
- Nghỉ ngơi và hồi phục?
Lưu Khám quay người, cười nhạt:
- Chúng ta thật sự cần nghỉ ngơi hồi phục, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Ta không tụ tập cùng Thượng Tướng Quân, cũng không khoanh tay đứng nhìn. Ngược lại, chúng ta cần phải hành động, trợ giúp Thượng Tướng Quân trận này. Chúng ta phải công chiếm Cù Diễn.
- Công chiếm Cù Diễn?
Quán Anh không nén nổi kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Có ý gì?
Trần Đạo Tử ngay từ đầu đã không hiểu ý đồ của Lưu Khám, nhưng rất nhanh, y phản ứng lại, mắt sáng lên, không khỏi khen một tiếng:
- Hay!
Mông Khắc và Lý Thành ngay lập tức cũng hiểu ra.
Nhưng hai người lại lập tức lộ vẻ khó xử, khẽ nói:
- Quân Hầu, dựa vào binh lực bây giờ của chúng ta, tiến đánh Cù Diễn, chỉ sợ là không phải quyết định hay. Cù Diễn còn có mấy vạn quân Hung Nô, dựa vào tình hình trước mắt của chúng ta, tiến đánh Cù Diễn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lưu Khám không trả lời, mà vẫy tay ra hiệu Lữ Thích Chi đến.
- Tiểu Trư, đem tình hình mà đệ thăm dò mấy ngày nay báo cáo với mọi người đi!
Sau khi trốn vào Tuấn Cực Lĩnh, Lữ Thích Chi lại một lần nữa đóng vai trò là một thám báo. Y dẫn hơn trăm tên thám báo, hóa trang thành người Hung Nô, không ngừng thăm dò tin tức bên ngoài. Hơn nữa, Lữ Thích Chi chỉ chịu trách nhiệm với Lưu Khám, tình hình thăm dò được, ngoài Lưu Khám ra, không ai biết cả.
Lữ Thích Chi nói:
- Lúc trước Cù Diễn đúng là có mấy vạn binh mã. Nhưng thời gian này, cũng là sau khi A Lợi đột nhập Bắc Địa, quân Hung Nô điều động binh mã nhiều lần, rõ ràng là không bình thường. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, một tốp lớn binh lực đã chuyển về phía Lâm Hà Độ Khẩu.
Tất cả đồ quân nhu lương thảo cũng chuyển đi nhiều lần.
Ta còn phát hiện một chuyện rất thú vị, sở bộ Hô Diễn Đề ở Lâm Hà Độ Khẩu, đã đem nữ nhân, trẻ con trong bộ lạc cả vùng ven sông, toàn bộ đều chiêu mộ đến Lâm Hà Độ Khẩu. Chỉ còn lại một đám người già yếu đóng giữ... Những nữ nhân và trẻ con đó, sau khi đến Lâm Hà Độ Khẩu, đều bị đưa đến Hà Bắc. Ngoài ra, thợ thủ công trong các bộ lạc cũng bị dời đi. Cù Diễn bây giờ chỉ còn lại hơn ba nghìn người.
Đây là một tin rất quan trọng, ba người Trần Đạo Tử, Lý Thành, Mông Tật phản ứng lại đầu tiên.
Người Hung Nô sắp rút lui?
- Điều này làm sao có thể?
Mông Khắc hét lên:
- Bọn Hung Nô chết tiệt, bây giờ đang quyết chiến với Thượng Tướng Quân ở núi Tử Ngọ Lĩnh, Cù Diễn là Khung Lư của Thiền Vu Hung Nô, sao lại làm ra chuyện như thế? Nếu như bọn chúng sắp rút lui, Đầu Man đang giao chiến ở phía trước, chẳng phải là không có ý nghĩa gì hay sao?
- Đúng vậy, điều này không bình thường... Có thể người Hung Nô đang có âm mưu gì?
Lưu Khám nói:
- Người trấn giữ Cù Diễn, là Mạo Đốn!
Quán Anh ngẩn người:
- Mạo Đốn là ai?
- Y là trưởng tử của Đầu Man.
Lưu Khám nghĩ một lát, đáp lại Quán Anh. Ấn tượng đối với Mạo Đốn, chỉ là nhớ mang máng. Trong lịch sử sau khi Lưu Bang thống nhất Hán Thất, đã từng giao chiến với Mạo Đốn, kết cục là để lại một nỗi nhục mà đối với người Hán mà nói, nhục nhã vô cùng: tự giẫm vào vòng vây.
Mạo Đốn này, hình như là từng giết cha đoạt quyền, là một người cực kỳ tàn nhẫn, lại vô cùng có năng lực.
Cho nên, khi Lưu Khám lần đầu tiên nghe thấy Lữ Thích Chi nhắc đến Cù Diễn, phản ứng đầu tiên là: Mạo Đốn nhất định là có âm mưu.
Thế nhưng sau đó, sau khi Lữ Thích Chi nghe ngóng chính xác tình hình Hung Nô, liên hệ với hành vi giết cha trong lịch sử, Lưu Khám hình như hiểu ra một chút. Vừa đúng như Trần Đạo Tử nói: Quyền lực, có thể làm tất cả biến thành lạnh nhạt, thậm chí phụ tử bất hòa, huynh đệ thành thù.
Chương 214: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (5)
Lịch sử năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, hành vi giết cha không hề hiếm thấy.
Cha giết con. Con giết cha...
Điều này dường như không có gì đáng gọi là kỳ lạ. Sau này lại thêm tin tức A Lợi bại trận truyền đến, Lưu Khám cũng hiểu một chút cách nghĩ của Mạo Đốn:
- Mạo Đốn và A Lợi, được xưng là Hung Nô Song Bích, rất có uy danh trong bộ tộc, thậm chí có phần còn vượt qua cả thế lực của Đầu Man. Lần này A Lợi bị Đầu Man coi như quân cờ, không hẳn là không có ý mượn đao giết người, cho nên mới sinh ra một số cách nghĩ không giống nhau.
Ta đoán là Mạo Đốn muốn tự lập.
Y triệu tập nữ nhân và trẻ con các bộ lạc ở Hà Nam Địa là vì bản thân y đã đoán được, Đầu Man sẽ thua rất thảm hại.
Cho nên, Mạo Đốn suy trước tính sau, chuyển nữ nhân và trẻ con đó tới Hà Bắc, sau này có thể giữ lại nguyên khí người Hung Nô... Con gái của Hô Diễn Đề ỏ Lâm Hà Độ Khẩu chính là Yên Thị của Mạo Đốn. Vì vậy Hô Diễn Đề nhất định sẽ ủng hộ hành động của Mạo Đốn, nên mới hành động như vậy.
Tiểu Trư, Mạo Đốn bây giờ vẫn ở Cù Diễn à?
Lữ Thích Chi lắc đầu:
- Theo tin tức mà đệ nghe ngóng được, mấy ngày trước Mạo Đốn đã rời khỏi Cù Diễn, theo Hô Diễn Đề đi Lâm Hà Độ Khẩu rồi.
Hôm nay chủ tướng coi giữ Cù Diễn là thân tín của Mạo Đốn, tên là Tô Lặc.
Tên này dũng mãnh vô song, nghe nói có dũng khí vạn người không địch nổi, nhưng tính ham rượu, mỗi ngày không có rượu là không vui, là một tên ma men chính cống.
Ánh mắt Lưu Khám sáng quắc, nhìn chăm chú vào mọi người.
- Thế nào? Người Hung Nô muốn rút lui, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ toại nguyện được. Nghe nói, trong thành Cù Diễn vẫn còn hơn một vạn nữ nhân, đang đợi chuyển đén Cù Diễn. Trong bụng những nữ nhân này đều là nòi giống của người Hồ. Nếu như tha bọn họ đi, sau này nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, trở thành mối đe dọa lớn cho chúng ta. Ta muốn cá cược một phen, chỉ không biết các ngươi có đồng ý không?
Mông Khắc nói:
- Nếu như theo lời Tiểu Trư nói, cướp đoạt Cù Diễn không phải là chuyện khó... Vấn đề là, chúng ta sẽ đối mặt với sự phản công của người Hung Nô.
- Đúng vậy, với binh lực hiện tại của chúng ta, chỉ e là không chống đỡ nổi sự phản công của người Hung Nô.
Lưu Khám cười nói:
- Ta đã nói rồi, đây là một trận cá độ. Nếu như thành công, chúng ta không những có thể báo thù rửa hận cho bách tính Phú Bình, mà còn có thể giúp đỡ Thượng Tướng Quân tấn công Hung Nô. Người Hung Nô vùng Tử Ngọ Lĩnh hầu như đã tụ tập hơn tám phần quân tinh nhuệ.
Chiếm lĩnh Cù Diễn, giống như việc đóng cửa đánh chó, bọn Hung Nô kia sẽ không còn đường thoát.
Hơn nữa, sau khi chúng ta cướp đoạt Cù Diễn, vẫn có thể có khả năng lớn sẽ thu hút được binh lực của Mạo Đốn. Bình Hầu đã đánh bại A Lợi ở Bắc Địa, binh tiên phong chắc chắn sẽ hướng phía bắc. Chỉ cần chúng ta nắm chắc thời cơ, người Hung Nô ở Hà Nam Địa chắc chắn sẽ không có đường nào chạy trốn... Sau đó chúng ta tụ tập lại cùng đại quân, thẳng về Hà Bắc. Như vậy, có thể một lúc diệt trừ quân Hung Nô, từ đó diệt trừ vĩnh viễn hậu hoạn, thế nào?
Đối với tất cả những người ở đây mà nói, câu nói của Lưu Khám chắc chắn khiến rất nhiều người cảm động.
Chỉ là, muốn đánh thắng trận đại chiến này, nhất định phải nắm chắc thời cơ. Nếu không, không những không cách nào đạt được mục tiêu, ngược lại toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
- Mẹ nó, đặt cược!
Mông Tật vỗ chân hét lên:
- Thắng thì mọi người đều được thăng quan tiến chức, thua thì cùng nhau đi đời nhà ma... Quân hầu, ta làm cùng ngươi.
- Ta cũng vậy!
Phàn Khoái và Đồ Đồ vỗ tay đáp lại.
Trần Đạo Tử lại lặng lẽ nhìn Lưu Khám, hồi lâu sau, đột nhiên cười:
- Binh hành hiểm chiêu, đóng cửa đánh chó! Khà khà, thật sự rất kích thích, ta làm!
Lưu Khám nhìn về phía Quán Anh.
Quán Anh cười nói:
- Ngươi đừng có nhìn ta, ta cùng ngươi đến Bắc Cương, chính là vì muốn lập công trạng. Chết tiệt, lão tử ở Phú Bình giết đến sướng tay, vừa hay được xả hơi ở Cù Diễn. Ta làm, ta làm... Nam nhi giết người, lập công nghìn thu, đều ở giết người!
Mông Khắc cũng liên tục gật đầu.
Lưu Khám thấy mọi người đều đồng ý, lập tức phân công nhiệm vụ.
- Tiểu Trư, đệ lập tức đem theo người, nghĩ cách trà trộn vào Cù Diễn, làm nội ứng. Ta không cần biết đệ dùng cách nào, tóm lại cần phải mai phục cho ta.
Đợi khi nào ta phát động tấn công, đệ phải từ trong thành tiếp ứng.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cũng rất gian khổ. Nhưng ta tin đệ, tên tiểu tử này, nhất định có thể làm tốt, đúng không nào?
Lữ Thích Chi trịnh trọng gật đầu:
- Khám ca, huynh yên tâm đi, đệ nhất định có thể làm tốt.
- Thành Tư Mã, ta cần ngươi ngay lập tức nghĩ cách liên lạc với Bình Hầu, còn với làm thế nào nói với Bình Hầu, ta tin rằng ngươi nhất định biết rõ. Được rồi, các vị, thành bại là ở lúc này. Bách tính Phú Bình và Tú Quân Hầu ở trên trời có linh, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta, mã đáo thành công!
- Báo thù cho Tú Quân Hầu!
- Báo thù cho bách tính Phú Bình!
Mấy bàn tay xếp chồng lên nhau, mọi người thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng tuyên bố.
Vì vậy, Lý Thành ngay hôm ấy dẫn năm mươi kỵ quân, xuất phát từ con đường nhỏ giữa Tuấn Cực Lĩnh. Lữ Thích Chi dẫn theo một trăm Lão Tần quân, hóa trang thành người Hung Nô, sau khi trời tối lẻn vào trong Tuấn Cực Lĩnh, mai phục trong thành Cù Diễn, tìm cơ hội trộn lẫn vào thành. Bọn người Mông Tật, Mông Khắc, mỗi người dẫn một đội binh mã, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục trong núi, chờ đợi mệnh lệnh.
Lưu Khám đứng ở trên đỉnh núi, để lại Trần Đạo Tử.
Ánh trăng lành lạnh chiếu lên đỉnh núi, tỏa ra một vùng sương lạnh màu ngà.
Lưu Khám lặng lẽ nhìn Trần Đạo Tử, hồi lâu sau, khẽ hỏi:
- Đạo Tử, trận này lành hay dữ còn chưa biết, có lẽ... Sẽ là trận cuối cùng của chúng ta.
Trần Đạo Tử cười nói:
- Quân Hầu hà tất phải bi quan như thế? Trận này chỉ cần chúng ta có thể nắm chắc thời cơ, mưu tính thích hợp, tất sẽ thắng.
Trận cuối cùng này, sao lại nói vậy?
Lưu Khám thở dài:
- Kỳ thực ta chỉ muốn biết một việc.
- Chuyện gì?
- ĐạoTử, ngươi rốt cuộc là ai?
- Hả?
Trần Đạo Tử ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Lưu Khám:
- Quân hầu, những lời này từ đâu mà nói ra vậy?
Hai tay của Lưu Khám cố sức xoa xoa mặt. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn một vầng trăng tàn:
- Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng ta cảm thấy, ngươi không phải là Trần Đạo Tử... Ha ha, nói ra thật nực cười, ta chỉ là cảm thấy, ngươi chính là Trần Bình.
Trần Đạo Tử khẽ run lên, nhìn Lưu Khám, hồi lâu không nói gì.
Một lát sau, y đột nhiên thở dài:
- Quân Hầu, ta đúng là Trần Bình. Chỉ là, Đạo Tử là tên mụ mà mẫu thân đặt cho ta, đúng như ngươi nói, tên của ta đúng là Trần Bình. Thế nhưng ta không hiểu, Bình chẳng qua chỉ là một cái tên không ai biết, Quân Hầu làm sao biết được?
Chương 215: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (6)
Phía đông ló ra ánh bình minh màu trắng xanh. Vòng nguyệt quế nhàn nhạt vẫn được treo ở phía tây thiên đình, từng đội kỵ binh Hung Nô, đã đến cánh đồng bát ngát ba mươi dặm ở Thành Chiêu Dương miệng núi Hoàng Sơn.
Đầu Man thống lĩnh thủ lĩnh quý tộc, trèo lên cồn cát. Truy kích suốt đêm, chém giết hơn nghìn quân Tần, sở bộ của Dương Hùng nhếch nhác trốn vào thành Chiêu Vương. Lúc này, trên đồng cỏ bao la có một lớp sương mù mờ ảo, chuyển động nhẹ nhàng trong không trung.
- Đại Thiền Vu, phía trước phát hiện quân Tần.
Đầu Man cười khẩy kiêu ngạo:
- Tần mọi rợ định quyết một trận tử chiến với chúng ta đây! Truyền lệnh xuống dưới, đại quân bày trận, chuẩn bị phát động tấn công.
Lệnh được truyền xuống, trên đồng cỏ hoang vang vọng lại tiếng kèn lệnh kéo dài. Đầu Man trấn thủ trung quân, không ngừng chỉ huy binh mã chuyển động. Không biết tự lúc nào, trời đã sáng rõ...
Sương sớm dần dần tan ra...
Đầu Man ngồi trên thần tuấn Vương Chi Tinh, nhìn xa xa. Nhưng vừa nhìn, đã khiến lão giật mình. Chỉ thấy vùng đất rộng lớn dưới thành Chiêu Vương ở miệng núi Hoàng Sơn, một mảng đen sì, toàn bộ đều là quân trận bộ hạ của Tần quân ùn ùn kéo đến. Lặng ngắt như tờ, như một rừng rậm tĩnh mịch đứng sừng sững trước mặt đại quân Hung Nô. Một mảng màu đen ngòm che phủ cả vùng đất màu vàng.
Tê!
Những binh mã này, ít nhất cũng đến mười vạn!
Đầu Man kéo mái che, tỉ mỉ quan sát. Chỉ thấy quân Tần xếp thành một phương trận chỉnh tề, bốn mặt phương trận chặt chẽ vững chắc, mặt trước là trận địa, hai cánh trái phải đều là ba hàng chiến xa xếp thành lá chắn, giống như hàng rào của hậu thế. Cờ quạt phấp phới trong gió sớm, mâu giáo thành rừng, hư hư thực thực, khiến người ta không có cách nào nhìn được đến cuối, xe vọng lâu cao hơn mười ma trượng dựng đứng ở giữa các đội hình.
Tên Mông Điềm này, quả nhiên là danh tướng!
Quân Tần này, đúng là duệ sĩ sức mạnh vô địch. Quân trận bố trí vô cùng nghiêm chỉnh, trong trận có mười vạn đội quân, nín thở, lặng ngắt như tờ. Nhưng chính trong không gian tĩnh mịch khiến người ta kinh hồn bạt vía này, lại ẩn chứa một sát khí vô cùng nặng, khiến Đầu Man trong lòng sợ hãi.
Vấn đề là... Bọn Tần mọi rợ này từ đâu ra?
Thủy Hoàng Đế triệu tập ba mươi vạn đại quân, chinh phạt Hung Nô. Bây giờ quân tinh nhuệ đều tập trung hết ở Vân Trung quận, đã là một tin tức được chứng thực rồi. A Lợi bị quân Tần tinh nhuệ công phạt ở núi Kê Đầu, nhân số quân Tần hơn mười vạn người, điều này chắc cũng không sai. Nói như vậy, Thượng Quận chỉ còn lại nhiều nhất hai ba vạn binh mã. Hơn nữa trong mấy lần thăm dò trước, Đầu Man cũng đã chắc chắn... Thế nhưng, mười vạn quân Tần này lại ở đâu mà ra? Nếu như là mới điều động, tại sao lại không nghe thấy một chút tin tức nào? Chuyện gì xảy ra vậy?
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đến tụ hợp cùng Đầu Man.
- Đại Thiền Vu, tình hình hình như có chút không ổn!
Độc Long Kỳ tuy rằng là một người lỗ mãng, nhưng cũng không phải là một tên không có đầu óc. Lão nhìn thấy đại trận của quân Tần phía trước, không nén được hỏi. Phí lời, ai cũng có thể nhìn thấy tình hình không ổn mà!
Thế nhưng có thể làm sao bây giờ?
Lui binh. Tuyệt đối không thể nào. Với trận thế này của quân Tần cho thấy, một khi người Hung Nô lui binh, bọn chúng chắc chắn se thừa cơ đánh lén. Sĩ khí lúc tăng lúc giảm. Người Hung Nô tuyệt đối không phải là đối thủ. Kế sách bây giờ, duy chỉ có tiến công... Dựa vào khí thế lúc trước, khoa trương thanh thế để đánh bại quân Tần. Hoặc là sẽ tử thương nghiêm trọng, nhưng kết quả, vẫn còn hơn là bây giờ rút lui. Đúng, tấn công, cũng chỉ có tấn công!
Đầu Man vô ý nắm chặt tay thành hình nắm đấm.
- Chúng ta mắc lừa rồi!
Giọng của lão đột nhiên cất cao lên:
- Nhưng cũng chẳng sao. Tần mọi rợ quen sử dụng quỷ kế. Nhưng dưới quân tiên phong của ta, có thể có tác dụng gì chứ? Đại quân ta có hai mươi vạn, đủ để đánh tan bọn Tần mọi rợ kia. Nói cho các dũng sĩ biết, lùi một bước là chết, tiến một bước là sống. Chỉ cần chúng ta đánh bại Tần mọi rợ, nghênh tiếp chúng ta sẽ là vàng bạc quý giá và nữ nhân xinh đẹp nhiều vô kể của Trung Nguyên. Dã chiến, người Hung Nô ta sợ ai chứ? Truyền lệnh, tiến công, tiến công!
Không thể không nói, Đầu Man đích thực là một người tài giỏi.
Trong tình cảnh biết rõ ràng là đã trúng kế, chỉ với mấy câu nói, đã khiến dũng sĩ Hung Nô vốn suy sụp, một loáng đã phấn chấn lên.
- Tiến công, tiến công!
Người Hung Nô vốn đã giỏi xung kích tiến đánh, người mượn sức ngựa, ngựa mượn uy người. Một vùng rộng lớn trước mắt, vừa hay có thể phóng ngựa chém giết. Tần mọi rợ ứng chiến ở chỗ này, há chẳng phái tự tìm đường chết hay sao? Chỉ cần Tần mọi rợ không chống đỡ được xung kích của người Hung Nô, một khi đánh bại, vậy thì vó ngựa và cung tên của người Hung Nô sẽ có thể đuổi kịp bọn chúng, đánh cho bọn chúng tơi bời tan tác.
Như vậy, sẽ một trận thành công.
Mông Điềm bày trận thế ở chỗ này, thế nhưng lại không phát động tấn công.
Rất rõ ràng, lão cũng biết ưu thế của người Hung Nô, cho nên không chịu đối mặt chiến đấu ở đây, mà sẵn sàng trận địa chờ địch. Đã như vậy, vậy cho ngươi lĩnh giáo một chút cái gì mới gọi là dã chiến thật sự!
Đầu Man đưa ra chủ ý, lập tức hạ lệnh công kích. Độc Long Kỳ dẫn binh ra trước, cùng với Y Nha Tư một trái một phải, mỗi người dẫn hai vạn kỵ quân, lao thẳng về phía quân Tần. Còn trung quân của Đầu Man, là quân tiên phong chủ lực, tấn công về hướng quân Tần.
Ngay từ đầu, bọn chúng thúc ngựa chạy chậm, đợi kỵ trận kéo dài khoảng cách xong, lập tức đồng thanh hò hét, đột nhiên tăng tốc, xông về phía quân Tần.
Giữa hai quân có khoảng cách khoảng ba bốn dặm. Năm vạn kỵ quân như ba mũi tên sắc bén bay về phía quân Tần, tiếng hò hét, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc. Cánh đồng cỏ hoang vắng, ngay lập tức cát bụi cuồn cuộn nổi lên, khuếch tán lên bầu trời.
Mông Điềm đứng trên xe vọng lâu trong đội hình trung quân. Chiếc xe vọng lâu này của lão, rõ ràng là cao hơn các xe vọng lâu khác một chút, đại khái là có có chiều cao khoảng bốn trượng. Trên khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng, lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều. Quan cờ trống đứng bên cạnh lão, tay cầm cờ lệnh, đợi Mông Điềm hạ lệnh.
Lấy tĩnh chế động!
Sách lược này của Mông Điềm, dựa vào thế phòng ngự để giam chân đại quân Hung Nô. Cho đến khí toàn bộ được điều động ra, mới ra một đòn chí mạng. Nhìn kỵ quân Hung Nô xông đến, Mông Điềm không nén nổi nụ cười nhạt uy nghiêm, từ từ giơ tay phải lên, sau đó vẫy mạnh xuống.
Quan cờ trống phía sau lập tức hiểu ý của lão. Cờ hình tam giác màu đen trên xe vọng lâu được kéo lên, vung bốn phía, lập tức trong xe vọng lâu của các quân trận khác cũng kéo cờ lên. Trong trận, vọng lại tiếng kèn lệnh chỉnh tề, nhưng Tần Quân vẫn không có chút động tĩnh nào.
Lúc kỵ binh Hung Nô đang gào thét, điên cuồng lao tới, cách quân trận tiên phong còn khoảng bảy tám trăm bước, cờ đen trên xe vọng lâu bỗng nhiên biến thành cờ màu. Trong chớp mắt, trong các quân trận vọng lại tiếng trống trận vang dền “tùng tùng tùng”. Tiếng trống rung trời, đại trận Tần quân đang yên lặng bỗng nhiên thay đổi, từng chiếc xe bắn nỏ khổng lồ được đẩy ra phía trước, một tiếng “vút” vang lên, tên khổng lồ đã bay ra.
Xe bắn nỏ của quân Tần là sau khi tiếp thu ưu điểm của Tham Liên Nỏ Đại Hoàng của cố Hàn, cải tiến thêm. Mũi tên cực to được đẽo gọt tỉ mỉ, có độ dài khoảng bốn năm thước. Cự ly bắn của loại xe bắn nỏ này có thể bao phủ phạm vi năm sáu trăm mét. Khoảng cách bảy tám trăm bước, vừa hay là trong tầm bắn của loại nỏ Tần này. Hàng nghìn chiếc xe bắn nỏ được bắn ra đồng thời. Một hàng tên cực to phá không, phát ra tiếng xé gió đinh tai nhức óc. Loại cung tên vốn dùng cho công thành này, trong dã chiến, càng bộc lộ sự đe dọa và lực sát thương không gì sánh nổi.
Mỗi một mũi tên khổng lồ ẩn chứa lực bằng vạn quân.
Mặc dù người Hung Nô cầm khiên chắn, sau khi bị mũi tên khổng lồ bắn trung, “đùng” một tiếng, sẽ vỡ tan tành.
Hàng nghìn hàng vạn binh sĩ Hung Nô kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống. Có người thậm chí cả người lẫn ngựa đều bị mũi tên khổng lồ xuyên qua. Chiến mã hí lên thảm thiết, đem theo một vũng máu tươi. Rất nhiều người Hung Nô bị mũi tên khổng lồ làm đứt cả cánh tay nhưng cũng không lùi bước, cắn răng tiến về phía quân Tần.
Một lượt, hai lượt, ba lượt...
Trong khoảng cách ba trăm bước, người Hung Nô tử thương thảm trọng, thi thể ngổn ngang đầy mặt đất. Thế nhưng, chiếc xe bắn nỏ này cũng có nhược điểm của nó. Do là một xe bắn nỏ, cần phải có bốn năm gã trai tráng mới có thể sử dụng. Tốc độ và tần suất bắn ra cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng. Trong khoảng cách ba trăm bước, chỉ đủ cho bọn họ bắn ra bốn năm lượt. Mặc dù xe dẫn nỏ có thể điều chỉnh được góc độ phóng ra, nhưng cự ly càng gần, uy lực của xe bắn nỏ càng nhỏ, thậm chí còn có thể gặp phải góc chết. Có thể nói, ba trăm bước này, là một vùng đất tử vong.
Qua ba trăm bước, tác dụng của xe bắn nỏ đối với người Hung Nô cũng theo đó mà giảm.
Người Hung Nô điên cuồng tấn công, rất nhanh đã khiến cho xe bắn nỏ mất đi tác dụng. Đầu Man không nhịn nổi hung hãn vẫy vẫy nắm tay trong trung quân.
- Tiến công, tiếp tục tiến công...
Nhưng đúng lúc này, Mông Điềm cũng ra ứng đối.
Cờ màu trên xe vọng lâu, bỗng nhiên lắc lư tứ phía. Xe bắn nỏ lập tức lùi lại phía sau, từng hàng máy bắn đá xuất hiện ở phía trước trận. Cái máy ném đá này, là một loại đại sát khí mà tấn công và phòng ngự đều có thể sử dụng. Giống như một cái khung cổng đứng sừng sững, lúc sử dụng đem những viên đạn đá nặng hơn năm cân bỏ vào trong một cái túi da, buộc chặt túi bằng dây thừng, dưới sức kéo căng của dây thừng được nối với một cái cần, khi cái cần đó bị lật lên, những viên đạn đá thuận thế bị bay ra phía trước, bao phủ cự ly khoảng ba trăm bước.
Đạn đá như mưa rơi, rít lên rồi bay ra. Những viên đạn đá đổ ập lên đầu binh Hung Nô, đè lên khiến chúng gào khóc thảm thiết.
Từng hàng binh Hung Nô xông đến đầu tiên, máu chảy đầm đìa rồi ngã xuống, chiến mã trong cơn mưa đá hí lên thảm thiết không ngừng.
Bọn người Đầu Man trợn tròn mắt nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, một hồi lâu không có phản ứng gì.
- Đại Thiền Vu, lui thôi!
Một gã thân tín nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa, không nén được khuyên Đầu Man:
- Vũ khí mà Tần mọi rợ sử dụng, quả là vô cùng lợi hại.
Một ánh sáng lạnh chợt lóe lên, Đầu Man rút kiếm sắt chém bay gã thân tín.
- Còn dám nói rút lui à, giết!
Lão sao lại không tiếc bao nhiêu dũng sĩ chết đi? Thế nhưng tuyệt đối không thể rút lui, chỉ cần rút lui nửa bước, sẽ gây ra toàn quân tan tác.
- Truyền mệnh lệnh của ta, tiến công, không được ngừng nghỉ, tiếp tục tấn công!
Tiếng kèn lệnh vang vọng trong không trung, người Hung Nô lấy lại dũng khí, tiếp tục lao về hướng quân Tần.
Nhìn thấy khoảng cách với đại trận quân Tần càng ngày càng gần, rất nhiều chiến mã đang phi nước đại bỗng nhiên phát điên. Có con quỳ xuống dưới đất, có con lại không thuần phục nhảy loạn lên. Từng con chiến mã ngã xuống, ngóc cái cổ lên hí lên những tiếng rên rỉ. Hóa ra, trước quân trận của quân Tần, có rắc rất nhiều củ ấu sắt, củ ấu đá bằng nắm tay. Trên những củ ấu này bố trí rất nhiều góc sắc nhọn, chiến mã đang phi nước đại bị những củ ấu không dễ phát hiện này chọc thương, sao có thể không quỳ ngã, rên rỉ?
Bọn Tần mọi rợ đáng ghét này, còn dùng thủ đoạn như vậy nữa!
Mắt Đầu Man đã hoe đỏ:
- Thổ Mễ Hân, Hô Bỉ Tà... Lập tức tấn công, tấn công! Truyền lệnh của ta, bảo hai người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ đẩy nhanh tốc độ tiến công. Ta không tin, bọn Tần mọi rợ này còn có thủ đoạn gì nữa. Người nào giết được Mông Điềm, phong chức Tả Hiền Vương.
Câu này vừa được nói ra, tất cả người Hung Nô như phát điên!
Từng đội kỵ binh tinh nhuệ từ trong trận xông ra, tiếp tục xông về hướng quân Đại Tần.
Những binh sĩ Hung Nô dẫm vào củ ấu sắt mà ngã xuống, ngay lập tức đứng dậy nhào lên. Lúc đó, bọn chúng cách đại trận quân Tần còn chưa đầy trăm bước. Thế nhưng trong doanh địa quân Tần, vọng lại từng hồi tiếng mõ. Những người bắn nỏ quân Tần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ địch, nhanh chóng xuất hiện. từng hàng mũi tên dày đặc khiến cho những người Hung Nô xông đến bị bắn thành nhím, ngã xuống vũng máu.
Trên mặt Mông Điềm thoáng nở một nụ cười nhạt.
- Truyền lệnh, người cầm khiên tiến về phía trước.
Cờ màu vẽ thành một vòng tròn trong không trung, sau đó dao động trên dưới. Quân trận bỗng nhiên chia ra, từng hàng bộ tốt tay cầm khiên, xếp thành hàng xuất kích. Đây cũng là chiến thuật trường binh mà Mông Điềm chọn dùng của Lưu Khám.
Đối phó với kỵ quân rất hữu dụng, cũng như thế, đối phó với một đám binh sĩ Hung Nô không có trận hình, hoàn toàn là tự vi chiến, càng dễ dàng vô cùng. Lúc quân Hung Nô không dễ dàng gì lao về phía trước trận, lại phát hiện, hàng tường khiên kín không một lỗ hở đang nghênh đón chúng.
Vừa tới gần, từ trong khe trống của khiên, vô số giáo dài đâm ra.
Quân Hung Nô chưa kịp phòng ngự bị đâm giống như tổ ong bò vẽ, theo người cầm mâu tiến lên, trường mâu lập tức thu lại, bức tường khiên trở thành kín không kẽ hở.
- Hồ mọi rợ, có thể chạm vào xe chiến của ra, coi như là ngươi thắng!
Đầu Man phát điên rồi!
- Toàn quân tiến công, ta xem hắn còn có thể giở trò gì!
Theo lệnh hạ xuống, đại quân Hung Nô bắt đầu hành động. Nhưng cũng đúng lúc này, nụ cười trên mặt Mông Điềm lại càng rạng rỡ.
- Trận Thương lang tiễn, xuất kích!
Chương 216: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (7)
Hàng vạn mũi tên bắn ra cùng một lúc!
Mấy vạn mũi tên Thương Lang Tiễn đồng thời được bắn ra, bầu trời trên chiến trường vang vọng lại tiếng huýt gió chói tai mà chỉ có Thương Lang Tiễn mới có, như hàng vạn con sói gầm gừ.
Chiến mã hí lên bi thương, dường như bị tiếng huýt gió của mũi tên làm cho kinh hãi.
Con chiến mã dưới hông Độc Long Kỳ chân mềm nhũn, “phù” một tiếng, quỳ xuống dưới đất. Một viên đạn đá gào rít bay tới, đập đúng vào mặt Độc Long Kỳ. Viên đá nặng hơn nửa cân, nhờ được máy ném đá phóng ra nên lực rất lớn. Mặt của Độc Long Kỳ bị đập đến máu chảy đầm đìa, lão kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất. Mấy chục cây Thương Lang Tiễn rơi xuống ngay sau đó, trong chớp mắt đã đâm vào Độc Long Kỳ khiến lão trông như con nhím.
- Tả Đại tướng đã chết!
Lúc Đầu Man nghe thấy tin dữ, trong đầu trống rỗng.
- Đại Thiền Vu, mau nhìn... Hữu Hiền Vương xông vào trong rồi!
Một gã hầu cận vừa chỉ vào chiến trường vừa hét to lên. Đầu Man quay đầu thật mạnh tập trung nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Y Nha Tư thống lĩnh hơn nghìn tên binh sĩ Hung Nô từ một bên phá tan phòng ngự của Tần quân, sau khi vượt qua hàng rào được tạo thành từ những chiếc xe chiến, đột nhập vào đại trận quân Tần.
- Toàn quân tấn công!
Tâm trạng chợt vui chợt buồn khiến cho Đầu Man mất đi sự trầm ổn ngày xưa.
Lão không thể nào nhẫn nại được nữa, lớn tiếng ra lệnh, nhưng lại không phát hiện, Y Nha Tư mặc dù xông vào trong đại trận quân Tần, nhưng dù sao nhân số cũng quá ít. Sau khi đột nhập vào trận địch, lập tức bị rơi vào vòng vây. Mâu, giáo, kiếm, thương như rừng nhanh chóng chém giết những tên này.
Y Nha Tư còn thảm hại hơn, bị chặt đứt một cánh tay, ngã vào trong vũng máu, đã mất đi khả năng tác chiến.
Đầu Man càng không phát hiện ra, lúc lão chỉ huy đại quân bắt đầu tấn công, trên mặt đất xuất hiện một sự trấn động lạ thường. Từ phía sau đại quân Hung Nô vang lên tiếng sấm rền mơ hồ. Có tên Hung Nô nhanh trí quay đầu lại xem, nhưng vừa nhìn đã sợ đến hồn bay phách lạc.
- Kỵ quân Tần mọi rợ, là Kỵ quân của Tần mọi rợ!
Bấy giờ là chính ngọ, ánh nắng rực rỡ.
Chỉ thấy một một dòng nước lũ đen ngòm xuất hiện phía sau núi, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng tiến về phía trước. Ước lượng qua loa, nhân số ước chừng khoảng ba bốn vạn. Kỵ sĩ toàn một màu giáp đen. Sau khi tiến lại gần, hàng vạn mũi tên đồng loạt bắn ra. Tiếng huýt gió của Thương Lang Tiễn, cùng với tiếng người hô ngựa hí hòa lẫn vào nhau. Đầu Man nhất thời biến sắc, không nén được hét lên một tiếng:
- Tần mọi rợ gian xảo, chúng ta trúng kế rồi...
Lời còn chưa dứt, cổ họng bỗng nhiên ngòn ngọt.
Một ngụm máu tươi phun ra, Đầu Man ngã từ trên ngựa xuống.
Các thủ lĩnh quý tộc nhìn thấy thế cũng hoảng loạn...
- Lui binh, lui binh!
Lúc này đại quân Hung Nô vừa mới bắt đầu tấn công, bị tập kích bất ngờ, lòng quân nhất thời rối loạn. Có người muốn xông lên phía trước, có người lại muốn chạy về sau, trên mảnh đất rộng lớn thành một đoàn người hỗn loạn. Còn xe bắn tên và máy bắn đá của quân Tần, lúc này lại phát huy tác dụng.
Hàng vạn mũi tên đồng thời bắn ra, đá vụn như mưa giết cho người Hung Nô thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông.
Đầu Man đau buồn tỉnh lại, trong lòng biết đại thế đã mất, không khỏi than lên một tiếng:
- Rút binh, lập tức rút binh!
Lúc kỵ binh do Phù Tô thống lĩnh xuất hiện, Mông Điềm cũng đã biết, trận này đã kết thúc rồi. Lão luôn quan sát động tĩnh của người Hung Nô, khe khẽ gật đầu, tay nắm thành nắm đấm, giơ lên thật mạnh, rít lên bốn chữ:
- Toàn quân, xuất kích!
Tùng tùng... tùng tùng tùng...
Trăm nghìn tiếng kèn lệnh đồng thời được thổi lên, vô số mặt trống trận rung động, vang vọng cả bầu trời.
Đó thật sự là đất rung núi chuyển, người nhát gan một chút, sẽ bị tiếng trống, tiếng kèn lệnh dọa cho hồn xiêu phách lạc. Còn tướng lĩnh Tần quân lại nhiệt huyết sôi trào, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn nổi hò hét ầm ĩ, binh khí đập vào binh khí, sát khí tận trời.
Trong chớp mắt, đội hình trở thành đội ngũ tiến công.
Dưới sự chỉ dẫn của mấy nghìn chiếc xe chiến, mười vạn bộ binh trong mảnh đất rộng lớn giống như một tòa núi lớn màu đen đè về phía người Hung Nô.
Cuồng nhiệt, dũng mãnh...
Quân Tần đã kìm nén cả một buổi trưa, đồng thanh hò hét, giống như những con mãnh hổ.
Tiếng trống trận, tiếng hò hét, kinh thiên động địa.
Phù Tô đã tách hậu quân của người Hung Nô ra. Tướng lĩnh dưới trướng Đầu Man, thống lĩnh kỵ quân điên cuồng xông lên liều chết, định phá vòng vây để tạo thành một lỗ hổng cho nhân mã đại quân Đầu Man. Trong tiếng chém giết bốn phía, dưới sự tập kích của mũi tên đạn đá, kỵ trận Hung Nô rút lui đã hoàn toàn mất kiểm soát, thành một đoàn người hỗn loạn. cho dù có thủ lĩnh các bộ liều mạng tập trung lại, nhưng đã không còn cách nào tổ chức lại thành chống cự có hiệu quả. Hơn hai mươi vạn đại quân, giống như một bầy cừu bị xua đuổi, hoảng loạn lùi bước.
Mông Điềm chỉ huy binh mã, bắt đầu tấn công từ ba phía.
Xe vọng lâu từ từ tiến lên phía trước, không ngừng thay đổi tín hiệu cờ. Kỵ quân của Phù Tô tự động phân thành hai bộ, tiến hành tấn công từ hai phía.
Xe chiến, bộ tốt hò hét tiến lên như thủy triều. Bọn họ dựa vào binh thế to lớn, giống như những người thợ săn đang bắn giết bầy cừu đông đúc phía trước. Một trận ác chiến từ lúc chính ngọ mãi đến tận lúc trời chiều ngả về tây, hai đại quân dây dưa trên một đất rộng lớn đầy máu, giết đến người rơi ngựa ngã, đất trời u ám.
Dưới sự liều mạng yểm hộ của vô số người, Đầu Man cuối cùng cũng mở ra một con đường huyết mạch vẻn vẹn chỉ ba bốn trăm người.
Song, hai mươi lăm vạn đại quân trải qua trận này, chỉ có hơn ba vạn kỵ quân trốn ra, lui ra hơn sau mươi dặm. Sau nửa đêm, quân Tần mới coi như dừng công kích.
Dưới ánh trăng, những con chiến mã vô chủ đang hí vang.
Trên chiến trường không phải vọng lại từng đợt âm thanh rên rỉ yếu ớt, dưới sự chỉ đạo của tướng lĩnh các bộ, quân Tần bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cứu chữa cho những người bị thương.
Mông Điềm và Phù Tô đứng trên xe vọng lâu, nhìn chiến trường thây chất ngổn ngang như núi, thở một hơi dài như trút được gánh nặng.
Người Hung Nô qua trận này đã mất đi lực tái chiến.
Có thể nói, mục tiêu của Thủy Hoàng đế đã đạt được một nửa. Tiếp theo chính là chỉnh đốn binh mã, không ngừng cố gắng.
- Thượng tướng quân, bao giờ thì phát động công kích lần hai?
Mông Điềm cười cười:
- Đầu Man thất bại lần này, tất sẽ lui về Cù Diễn. Sau khi ta nghỉ ngơi hồi phục ba ngày, sẽ bắt đầu tấn công về Cù Diễn, đánh tan hoàn toàn Hồ mọi rợ.
Đối với việc chiến trận, Phù Tô không phải là tinh thông lắm.
Hơn nữa trước khi rời khỏi Hàm Dương, Thủy Hoàng đế đã nói với y, việc lâm trận, y nhất định phải nghe theo sự phân công của Mông Điềm, không được tự ý can thiệp quân vụ. Nói cách khác, Phù Tô mặc dù là con trưởng của Thủy Hoàng đế, nhưng ở đây, y chỉ là một quan quân bình thường.
Bất luận Mông Điềm thấy thế nào, Phù Tô cũng nhớ kĩ thân phận của mình.
Y khẽ nói:
- Như vậy rất tốt, có thể kết thúc trận Hà Nam Địa trước mùa thu năm nay, phụ hoàng chắc sẽ rất vui. Trận này cũng may mà có Thượng tướng quân bày mưu tính tế, nếu không làm sao có thể nhanh chóng giành thắng lợi như vậy? Ha ha, ban đầu ta còn cho rằng, phải tiếp tục một thời gian nữa cơ.
Mông Điềm thở dài:
- Không phải là ta bày mưu tính kế, đúng ra là do các tướng sĩ phục vụ quên mình. Nói thật, nếu không phải những việc Lão Bì Doanh làm ở Phú Bình, ép ta không thể không thay đổi chiến lược, chỉ sợ đến bây giờ chúng ta còn đang giằng co với người Hung Nô.
Chỉ tiếc những hảo hán ở Phú Bình.
Phù Tô không tiếp lời, bởi vì y không biết nên an ủi Mông Điềm như thế nào. Y biết rõ, mặc dù giành thắng lợi, nhưng Mông Điềm e là sẽ không vui vẻ. Lão nói không sai, trận này thắng lợi, là do lấy tính mạng của hơn vạn người Phú Bình đổi lại. Trong đó, có người người Mông Điềm yêu quý, còn có người Mông Điềm thân thiết nhất... Mặc dù là bây giờ Phù Tô nghĩ đến, cũng cảm thấy vài phần hổ thẹn.
- Mông Tật, Mông Khắc bọn họ vẫn chưa có tin tức gì sao?
Mông Điềm lắc đầu, quay người, chăm chú nhìn vào chiến trường...
Đúng lúc này, một đội kỵ quân nhanh như chớp từ hướng Chiêu Vương Thành chạy tới. Kỵ sĩ trên ngựa vừa chạy như bay vừa hét lớn:
- Thượng tướng quân ở đâu? Thượng tướng quân ở đâu? Sáu trăm dặm Nghĩa Cừ khẩn cấp, sáu trăm dặm Nghĩa Cừ khẩn câp, có quân vụ khẩn cấp, có quân vụ khẩn cấp.
Mông Điềm ngẩn người, vội vàng khoát tay ra hiệu thân quân trả lời.
- Thượng tướng quân ở đây, sứ giả báo danh!
- Ta là Tư Mã Lý Thành của Lão Bi Doanh, có quân vụ khẩn cấp, cầu kiến Thượng tướng quân.
Lão Bi Doanh?
Mông Điềm trong lòng hồi hộp, vội vàng nói to:
- Lập tức đem Lý Thành đến gặp ta... Đại công tử, Lão Bi Doanh vẫn còn, Lão Bi vẫn chưa chết!
Cũng không rõ rốt cục đây là loại cảm giác như thế nào, lúc này Mông Điềm xúc động vô cùng.
Lão bước nhanh xuống xe vọng lâu, Phù Tô cũng theo sát sau lão. Lúc hai người xuống xe vọng lâu, ngựa của Lí Thành đã đến trước mặt. Nhìn thấy Lí Thành xoay ngựa từ trên ngựa nhảy xuống, lấy trong lòng ra một tấm lụa trắng, thở hổn hển:
- Bình hầu có công văn khẩn cấp sáu trăm dặm, xin Thượng tướng quân xem qua.
Có lẽ do trên đường đã chạy đi vội vàng, Lí Thành đến tay cũng không giơ lên được. Mông Tật vội vàng đến dìu Lí Thành dậy, nhận lấy mảnh lụa trắng trong tay y:
- Lưu Quân hầu... bọn họ vẫn sống chứ?
- Quân hầu vẫn sống, nhưng chúng ta phát hiện ra người Hung Nô có hành động không bình thường ở Cù Diễn.
Một tên thân binh đi đến đỡ lấy Lí Thành từ tay Mông Điềm. Mông Điềm mở tấm lụa trắng, Phù Tô cầm trong tay cây đuốc đến bên cạnh lão.
Dưới ánh đuốc, Mông Điềm đọc lướt nhanh công văn khẩn của Triệu Bình.
Chương 217: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (8)
Một lúc lâu sau, lão không nén nổi một tiếng thở dài:
- Nếu như không có Lão Bi, suýt chút nữa bỏ lỡ đại sự... Truyền lệnh quan, lập tức truyền lệnh của ta, các bộ nhân mã không được nghỉ ngơi, lập tức xuất phát, truy kích Đầu Man. Ai đuổi được tàn quân của Đầu Man đầu tiên sẽ được thăng một cấp, người nào có thể giữ bước chân của Đầu Man một ngày, thăng hai cấp. Các bộ binh mã từ bây giờ trở đi, người không được tháo giáp, ngựa không được rời yên, truy kích cho ta, truy kích!
Phù Tô không khỏi kinh ngạc nhìn Mông Điềm:
- Thượng tướng quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mông Điềm hít sâu một hơi, đưa tấm lụa trắng cho Phù Tô:
- Lão Bi đã phát hiện ra ở Tuấn Cực Lĩnh, con trai của Đầu Man chuẩn bị rút khỏi Hà Nam Địa, hơn nữa còn đem toàn bộ nữ nhân trẻ nhỏ đến Bắc Địa. Y chính là muốn giữ lại nguyên khí của người Hung Nô, đợi đến ngày khác ngóc đầu trở lại. Lão Bi đã suất binh tập kích Cù Diễn... giữ chân binh mã của Mạo Đốn, đồng thời đánh cho không chừa lối thoát, định ngăn trở Đầu Man ở phía đông Cù Diễn, tiêu diệt toàn bộ Hồ man rợ.
Bình Hầu đã dẫn kỵ binh tiến về phía Lâm Hà Độ Khẩu, chuẩn bị chặt đứt đường lui của người Hung Nô.
Nhưng, Lão Bi nói, y có thể đánh hạ Cù Diễn, nhưng nhiều nhất có thể kéo dài Hồ mọi rợ một ngày. Nếu như tàn quân Đầu Man đến, y sợ là đến một ngày cũng không trụ được. Bây giờ Lão Bi Doanh chỉ còn lại hơn một nghìn người, Mạo Đốn và Đầu Man đánh từ hai mặt, y chắc chắn sẽ toàn quân bị tiêu diệt.
Đại công tử, xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi.
Ta dẫn kỵ binh truy kích suốt đêm, công tử dẫn trung quân theo sát phía sau...
Ven đường không được nghỉ ngơi, phàm là những ai ngăn cản hành động của đại quân ta, công tử có thể xem xét tình hình mà xử lý, không cần phải bẩm báo với ta. Lí Thành, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Lúc Mông Điềm đang giải thích, Phù Tô cũng xem xong nội dung của tấm lụa trắng.
Y không nhịn được nở nụ cười:
- Thượng tướng quân, xem ra Lão Bi này đúng là làm người ta đau đầu. Sự sắp xếp của ngươi đã vì hắn mà thay đổi toàn bộ... Nhưng tin tức này của hắn đúng là rất quan trọng, nếu như đợi đến lúc bọn Hồ Man đó lui về Hà Bắc, chúng ta có muốn tấn công, cũng rất khó.
Chính xác. Qua Hà Bắc, chính là thảo nguyên vạn dặm.
Người Hung Nô là dân tộc du mục, sau khi đến thảo nguyên, muốn tấn công cũng không hề dễ. Còn Tần quân đến lúc đó lại phải đối mặt với khó khăn chiến đấu trong lòng quân địch. Vả lại không nói đến đất Hà Bắc vẫn có các nước Nguyệt Thị, chỉ có quân nhu lương thực đã là một chuyện đau đầu.
Cho nên, nhất định phải giải quyết Hung Nô ở Hà Nam Địa, cũng chỉ có thể giải quyết ở Hà Nam Địa.
Phù Tô đột nhiên có hứng thú sâu sắc với cái tên Lão Bi mà Mông Điềm nói. Tên Lão Bì này, đúng là một nhân vật khó lường.
Tờ mờ sáng.
Nhân vật khó lường trong lòng Phù Tô bây giờ đang đau đầu vô cùng.
Lúc trận đại quyết chiến ở Chiêu Vương Thành bắt đầu, Lưu Khám cũng phát động tập kích Cù Diễn. Lữ Thích Chi dẫn hơn trăm Tần quân, cùng với Đồ Đồ, lặng lẽ mai phục ở trong thành Cù Diễn. Sau khi trời sáng, Lữ Thích Chi nhận được tín hiệu của Lưu Khám, giải quyết vệ binh ở cổng thành Cù Diễn mà thần không hay quỷ không biết, sau đó mở cổng thành, để cho bọn người Lưu Khám đi vào trong.
Hơn một nghìn Lão Tần quân đem theo lòng thù hận bại trận ở Phú Bình, tiến vào trong thành Cù Diễn.
Quân Hung Nô coi giữ ở Cù Diễn, căn bản không nghĩ đến, lại có một đội quân Tần thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong thành.
Một bên vội vã ứng chiến, một bên tính toán hoàn thiện.
Hai bên giao chiến, quân Hung Nô lập tức tan tác. Trong đêm tối, bọn chúng cũng không rõ bọn chúng phải đối mặt với bao nhiêu quân Tần.
Bốn người Quán Anh, Nhậm Ngao, Phàn Khoái, Lưu Khám, mỗi người thống lĩnh một đội nhân mã, sau khi tiến vào trong thành, triển khai một cuộc tàn sát đẫm máu.
Ôm lòng tin báo thù cho người Phú Bình, quân Tần gan dạ dũng cảm, hung hãn vô cùng.
Thủ tướng Cù Diễn – Tô Lặc say bí tỉ, thống lĩnh thân binh ra chống lại, lại bị một mũi tên của Nhậm Ngao bắn chết. Kết quả là, Cù Diễn như rắn mất đầu, người Hung Nô điên cuồng nhếch nhác bỏ chạy. Bọn người Lưu Khám binh chưa dính máu đã thắng, chiếm lĩnh Cù Diễn. Thế nhưng hắn phát hiện, tình hình trong thành Cù Diễn này thật ra rất phức tạp.
Trong thành còn có hơn một vạn nữ nhân và trẻ em chuẩn bị được rời đến Lâm Hà Độ Khẩu.
Lại có thể dựa vào doanh trại để chống lại sự tấn công của bọn Lưu Khám. Người Hung Nô này là dân tộc trên lưng ngựa, cho dù là nữ nhân và trẻ nhỏ cũng có thể cầm đao thương, kéo cung nỏ. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến Lưu Khám đau đầu. Nếu như thật sự đánh nhau, nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại, căn bản không phải là đối thủ của Lưu Khám. Bọn họ đến binh khí cũng không đủ, nếu Lưu Khám nhẫn tâm, đánh hạ doanh trại này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Vấn đề ở chỗ, Lưu Khám vẫn không nỡ nhẫn tâm.
- Quân hầu, đánh chứ!
Quán Anh cười gượng nói:
- Đây là một đàn sói mẹ và sói con. Nhưng nếu như ngươi có chút nương tay, chắc chắn sẽ lâm vào tình huống mãi mãi không phục hồi được.
- Đúng vậy, chúng ta đánh thôi!
Mông Tật nghiến răng nói:
- Lẽ nào quân hầu quên, Tú quân hầu đã chết như thế nào sao? Còn có bách tính Phú Bình... Lúc người Hung Nô tàn sát chúng ta, không hề thấy nửa phần nương ta, chúng ta hà tất phải để ý đến bọn chúng?
Lưu Khám sao lại không biết, nếu như không giải quyết những nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại này, một khi người Hung Nô phản kích, hắn sẽ phải đối mặt với cảnh thù trong giặc ngoài. Không sai, lúc người Hung Nô giết người Trung nguyên, trước nay không hề để ý đến nữ nhân và trẻ nhỏ. Nhưng bảo Lưu Khám làm như vậy, hắn thật không nỡ nhẫn tâm. Thế nhưng, không nhanh chóng giải quyết vấn đề này, tất cả những việc đã làm sẽ đổ sông đổ biển.
Làm thế nào?
Trần Đạo Tử... Không, phải làTrần Bình mới đúng, lúc này bỗng nhiên nói.
- Quân hầu, những nữ nhân này, e là có thủ lĩnh!
Sau khi nói chuyện một hồi ở Tuấn Cực Lĩnh, Trần Bình cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận của mình. Nhưng y cũng hỏi Lưu Khám tại sao lại biết tên của y?
Vấn đề này đối với Trần Bình, Lưu Khám vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói với y, ta là người từ hậu thế tới, ta biết Trần Bình ngươi rất lợi hại, cho nên muốn lôi kéo ngươi.
Đối với chuyện này, Lưu Khám chỉ có thể giải thích một cách mơ hồ:
- Trong khoảng tối tăm u ám, tự sẽ có một sức mạnh thần bí... Trước kia khi ta còn nhỏ đã từng có một người bạn, cũng tên là Trần Bình, vô cùng lợi hại. Thế nhưng sau đó ta và Trần Bình rời xa nhau, nhiều năm nay ta vẫn luôn nhớ. Cho nên huynh trưởng của ngươi nói với ta, có lúc ngươi cũng được gọi là Trần Bình, ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Hơn nữa ta có trực giác ngươi chính là Trần Bình.
Trả lời kiểu này, nếu như ở thời hậu thế sẽ chẳng có ai tin.
Thế nhưng ở thời đại tin quỷ thần, kính trời đất này, lí do thoái thác này lại có ma lực tồn tại mà người khác không thể kháng cự.
Trần Bình đúng là tiếp nhận lời giải thích của Lưu Khám.
Y nói cho Lưu Khám, ban đầu lúc huynh trưởng y nhắc đến Lưu Khám trước mặt y, tán thưởng Lưu Khám sau này nhất định sẽ thành đại sự.
Vì vậy, Trần Bình sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn xem người mà được huynh trưởng tán thưởng rốt cục có bản lĩnh thế nào?
Y không dùng đại danh, mà lấy thân phận là Trần Đạo Tử, đến bên cạnh Lưu Khám. Mấy năm nay, y luôn âm thầm quan sát Lưu Khám, thậm chí lúc mấy chuyện lớn xảy ra, y cũng đều tham gia vào, muốn biết rõ cách nghĩ thật sự của Lưu Khám.
Từ lúc Lưu Khám từ thành Tống Tử quay về Bái Huyền, sau đó giết Ung Xỉ, đại náo huyện Bái trở đi, Trần Đạo Tử dần dần có cảm giác kỳ lạ.
Lưu Khám thật lợi hại!
Thủ đoạn độc ác của hắn, hắn liều mạng trèo lên, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cảm giác bất an trong nội tâm hắn.
Vì sao bất an? Hắn rốt cục muốn làm gì?
Trần Đạo Tử càng ngày càng hiếu kỳ, thế nên sau khi Lưu Khám đến Lâu Thương, cũng đi theo hắn đến. Bây giờ thiên hạ thái bình, mặc dù không được quốc phú dân an, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy việc phát sinh. Nhưng xét tổng thể mà nói, vẫn không có chuyện gì đáng để Lưu Khám sợ hãi.
Lưu Khám trông coi Lâu Thương, thủ hạ đông đúc, trong nhà ruộng đồng phì nhiêu vạn khoảnh.
Có thể nói là cuộc sống không lo âu, đường quan thuận lợi. Thê tử con cái cũng có rồi, sự nghiệp cũng có rồi, hắn lại sợ hãi cái gì?
Hoặc là nói, những thứ Lưu Khám nhìn thấy, Trần Bình bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Nếu như là như vậy, Lưu Khám thật không đơn giản.
Trần Bình không hỏi Lưu Khám thêm. Y biết, lúc Lưu Khám có thể nói với y, tự nhiên sẽ nói.
Sau khi Lưu Khám nghe thấy lời của Trần Bình, hắn hơi nhíu mày. Hắn trèo lên chiến xa, nhìn ra phía doanh trại. Chỉ nhìn thấy giữa doanh trại, có một đại trướng bằng da trâu rất lộng lẫy. Trong lòng khẽ giật mình, hắn quay người hỏi Lữ Thích Chi:
- Tiểu Trư, doanh trại này là của ai?
Lữ Thích Chi suy nghĩ một chút, nói:
- Đệ nghe có người nói, doanh trại đó vốn dĩ là nơi trú quân của Mạo Đốn. Nhưng Mạo Đốn bây giờ ở Lâm Hà, không ở Cù Diễn.
Nơi đóng quân của Mạo Đốn?
Vậy thì thật là thú vị...
- Nhưng ta nghe nói, Mạo Đốn có người thân nào đó ở Cù Diễn...
Lữ Thích Chi gãi đầu, có vẻ rất khổ não. Một hồi lâu sau, y khẽ vỗ trán:
- Đệ nhớ ra rồi, hình như là Yên Thị của Mạo Đốn không theo y đến Lâm Hà... Nhất định là ả, Yên Thị của Mạo Đốn, hình như tên là, tên là Hô Diễn Châu, chính là Hô Diễn Châu!
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân