Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Chương 133: Tuyệt Đối Có Thể Gây Đại Họa!
T
uyệt đối có thể gây đại họa!
Lúc trước bọn họ coi nàng như gánh nặng chỉ muốn vứt đi cho thoải mái, bọn họ cũng chẳng muốn gặp lại nàng. Cho nên khi Úc Phi Tuyết trở lại kinh thành, cũng không có ý định trở lại Úc phủ. Nào biết người nàng không muốn gặp hết lần này tới lần khác lại tự mình dâng lên trước cửa!
Hơn nữa lại là thời điểm lúc nàng đang rất không vui.
Nhị tỷ Úc Mỹ Tiên nhìn Úc Phi Tuyết từ trên xuống dưới, không nghĩ tới cái cây đậu cô-ve luôn gầy gò này mới ra khỏi nhà hơn nửa năm, lại trở nên có da có thịt ra là Tiểu Tuyết!"
Giọng nói của Nhị tỷ có vị chua.
"Tiểu muội, đã trở về kinh, sao lại không quay về thăm hỏi phụ thân? Không phải là được làm vương phi nên ngay cả mình là ai cũng quên chứ?"
Tam tỷ Úc Mỹ Tranh lạnh lùng liếc qua Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết trở nên xinh đẹp, làm cho nàng càng nhìn càng không vừa mắt.
"Hai người các ngươi thật là, người ta bây giờ là Thuận vương phi, còn phải chăm sóc cái tên vương gia bị bệnh kia! À mà vương gia có khỏe không? Hắc hắc, thế mà còn có thể sống đến tận bây giờ, cũng thật là không dễ." Đại tỷ Úc Phi Lan giọng mỉa mai cười nhạo.
Úc Phi Tuyết thật sự không có tâm tình cùng bọn họ đấu võ mồm. Cho nên, chẳng thèm quan tâm. Xoay người rời đi.
"Đứng lại! Cái thái độ của ngươi là gì đấy!" Úc Mỹ Tiên bước tới ngăn bước Úc Phi Tuyết.
Úc Phi Tuyết liếc mắt khinh thường, nàng biết rõ, hôm nay mà không cho ba nữ nhân này một cái công đạo là nàng không thể đi được.
Được rồi, các ngươi đã muốn chơi. Vậy thì chơi!
Đối diện một nam tử quần áo lòe loẹt đang đi tới. Úc Phi Tuyết nhớ rõ người này, hắn là một tên ăn chơi trác táng điển hình, không học vấn không nghề ngỗng lại thích bắt nạt người khác.
Vì vậy, Úc Phi Tuyết quay đầu nhìn ba vị tỷ tỷ, bi thương thở dài: "Aizz, ta muốn về lắm, nhưng mà hắn không cho ta về."
Vừa nói, ánh mắt vừa liếc về phía nam tử kia. Ba vị tỷ tỷ tự nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.
Ai vậy? Nam nhân kia á? Rất bình thường nha! Ngoại trừ có tiền thì nhìn không ra được điểm gì đặc biệt. Hơn nữa loại nam nhân có tiền này, các nàng thấy đã nhiều! Vô vị!
Mắt nam tử kia lập tức lòe sáng. Bốn đại mỹ nữ đứng trên đường, khác không chú ý cũng rất khó! Hơn nữa bốn người các nàng rõ ràng đều đang nhìn hắn!
Trời ạ, hôm nay hắn gặp vận đào hoa gì vậy!
"Hắn? Hắn là ai?" Úc Mỹ Tiên khinh thường hỏi.
"Hắn là..." Úc Phi Tuyết muốn nói lại thôi, sau đó thẹn thùng cười, ánh mắt lấp lánh có chút chuyển động, làm cho người khác vô cùng tưởng tượng, "Chuyện này... Các ngươi đến hỏi hắn đi!"
Dứt lời, Úc Phi Tuyết đi về phía nam tử kia. Hai mắt nam tử kia lập tức tỏa sáng.
Đào hoa, đào hoa, đang lao thẳng tới chỗ hắn.
"Vị công tử này." Úc Phi Tuyết đi đến trước mặt hắn nhẹ giọng mở miệng, giơ túi thơm nhỏ trong tay, "Đây là vị cô nương kia tặng cho ngươi."
Nam tử kia tiếp nhận túi thơm, tâm tình tung tăng như chim sẻ sắp được bay lên. Quả nhiên hôm nay hắn có số đào hoa!
"Vị nào vậy?" Bên kia có tận ba vị!
"Chính là người ở giữa." Úc Phi Tuyết nói chính là Úc Mỹ Tiên, kẻ khiến nàng ghét nhất không ai sánh bằng!
Nam tử sau khi nghe xong, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết, kỳ thật nàng cũng rất xinh đẹp! Nhưng mà người có ý với hắn cũng là một mỹ nhân, hắn cũng chẳng thiệt thòi gì. Hơn nữa bên này chỉ có một người, bên kia có tới ba người đang chờ hắn nha! Nam tử kia tham luyến nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Úc Phi Tuyết, sau đó vẻ mặt sáng lạn đi về phía ba tỷ muội Úc gia.
Ba tỷ muội hồ nghi đánh giá nam tử kia, hắn là ai vậy! Nụ cười sao lại bỉ ổi như vậy! Úc Phi Tuyết quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nam tử cười giảo hoạt. Nàng đánh giá túi tiền trong tay, người này quả thật là kẻ có tiền!
Tiện tay móc tiền từ túi bạc ra tung lên, lập tức trên đường cái loạn thành một đống. Nhặt tiền mauam tử vừa vặn đi đến trước mặt ba tỷ muội Úc gia: "Xin chào cô nương!" Nam tử cười đến chói lọi.
" Túi thơm của ta như thế nào lại ở trên tay ngươi!" Úc Mỹ Tiên sợ hãi kêu.
"Không phải là cô nương đưa cho ta sao?" Nam tử nghi hoặc hỏi.
"Ngươi thật to gan, ngươi có biết là là ai không! Bản cô nương có thể lập tức lấy mạng của ngươi!" Úc Mỹ Tiên tức giận trừng đôi mắt đẹp.
"Nhưng vừa nãy vị cô nương kia nói..." Thời điểm nam tử quay đầu lại, chỉ thấy khắp đường cái đầy người nhặt tiền.
Đã không thấy bóng dáng Úc Phi Tuyết!
Các nàng đã xem nhẹ Úc Phi Tuyết từ nhỏ thường hay trà trộn đầu đường, chiêu mượn gió bẻ măng này, Úc Phi Tuyết sớm đã quen tay hay việc! Vì vậy vụng trộm lấy đồ đạc của bọn họ, đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nam tử vô thức sờ túi tiền, không thấy đâu! Sắc mặt lập tức kinh hãi.
"Dừng tay! Đây là tiền của bản công tử!" Nam tử tức giận đi lên đoạt tiền.
Hiện trường vốn hỗn loạn lại được hắn chen vào nên càng thêm náo loạn. Người người đều chạy đến đây giành tiền, kẻ nào cũng có phần nha!
Vì vậy, nhặt được lại muốn được nhiều hơn, giành không được chuyển sang cướp. Người càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, cuối cùng là xông vào đánh nhau.
Ba tỷ muội bị đám người xông đến làm cho choáng váng, hoa dung thất sắc, tóc tai xộc xệch.
"Nha đầu chết tiệt!" Dù chật vật nhưng bọn họ vẫn nhớ mắng chửi người.
Mà bên trên tửu lâu, Tần Thế Viễn nâng chén mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra dưới lầu. Úc Phi Tuyết quả nhiên không phải là người thường. Tuyệt đối có thể gây đại họ
Nhưng mà cảnh vừa rồi Úc Phi Tuyết tung bạc rồi quay đầu lại cười, thật khiến Tần Thế Viễn có cảm giác vô hạn.
Trong nét mặt tươi cười giảo hoạt lại mang theo vài phần thanh lệ, trong thanh nhã lại có vài phần xinh đẹp, như hoa sen trước gió, nhã mà không diễm, kiều mà không tục. Như nước suốt tháng năm, thấm vào ruột gan khiến trước mắt Tần Thế Viễn bỗng dưng tỏa sáng như mặt trời sớm mai, tươi sáng vạn trượng.
Hắn biết rõ, Úc Phi Tuyết tuyệt đối khác người, nhưng mỗi một lần gặp nàng, nàng vẫn có thể mang đến cho hắn những chuyện kinh hỉ và bất ngờ khác nhau như vậy.
Trên thế gian lại có nữ tử như vậy!
Nếu như nàng không phải là Thuận vương phi, có lẽ sẽ rất tốt!
Tần Thế Viễn cạn chén, trong lòng dâng lên một chút phiền muộn. Đáng tiếc nữ nhân này không phải là người hắn có thể yêu cầu xa vời. Cho nên, không cần suy nghĩ nữa.