Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 652 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1990 / 6
Cập nhật: 2017-12-04 17:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Ma Việt Chi Chiến (4, 5, 6)
òng xoáy ánh sao kia, đem thế công của từng đạo âm châu, lấy quy tắc lực quỷ dị sanh sanh nghịch chuyển phương hướng. Mà từng đạo huyết quang gào thét, đồng loạt quay đầu, bắn nhanh mà quay về phía lâu thuyền, thậm chí uy lực còn thêm bằng ba thành so với lúc công kích!
Công kích bỗng nhiên nghịch chuyển phương hướng, cảnh tượng như vậy, khiến cho từng tên Cực Âm môn đệ tử người người pháp lực hao hết, chuẩn bị không kịp!
Mà phía trên, Tức Mặc lão quái cùng Cực Âm môn trưởng lão lại trợn to hai mắt, khó tin!
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra! Làm sao còn có trận quang thứ ba!
Giờ khắc này, Tử Âm lão ma trong lòng đại chiến. Lão ta phát hiện, đại trận trước mắt cực kỳ tương tự với một loại đại trận đáng sợ được ghi lại trong điển tịch của tông môn!
- Đây là... Chẳng lẽ là...”Tinh tuyền cổ trận”?! Là tiên hư cấp đại trận?! Không xong rồi, Tức Mặc, mau khai ích lâu thuyền phòng ngự đại trận!
Chẳng qua là lời của Tử Âm lão ma đúng là vẫn chậm một bước... Sự phản kích này tới quá nhanh, quá mức ngoài dự đoán của mọi người, cơ hồ là một cái ngay lập tức, trong ba chiếc lâu thuyền tấn công, hai chiếc cũng bị hủy diệt đả kích, một mảnh tử thương.
Dưới huyết quang, cực âm đệ tử tu vi không đủ, thậm chí trực tiếp hóa thành mủ máu biến mất!
Tử Âm nhắc nhở đã quá trễ rồi.
Cũng chỉ có Tức Mặc lão quái cơ biến hơn người, lão gian cự hoạt, thấy tình thế không ổn, lập tức khai ích lâu thuyền trận pháp phòng ngự. Hai chiếc lâu thuyền khác, thủ thuyền trưởng lão không kịp phản ứng, đã gặp phải đả kích hủy diệt.
Âm châu huyết quang ngay cả anh cấp đại trận cũng có thể nổ nát, khi uy lực bằng thêm ba thành, lúc phản hồi cực âm đệ tử khiến cho pháp lực hao tổn hết, đó là ác mộng bực nào!
Trên hai chiếc lâu thuyền, những đệ tử kia thậm chí không kịp kêu thảm thiết, lại chảy ra huyết quang phệ thể, đua nhau hóa thành máu mủ, biến thành mùi hôi thúi chết đi.
Lâu thuyền do pháp bảo tinh kim luyện chế càng bị huyết quang phục dùng mòn ra vô số cái hố, lâu thuyền đã bị hủy phân nửa.
Trên lâu thuyền, mười ba tên dung linh trưởng lão thủ thuyền, có chín người chết ở huyết quang, chỉ có bốn người trọng thương chạy khỏi. Mà hai tên kim đan kỳ thủ thuyền trưởng lão tuy chạy ra khỏi huyết quang, từng người cũng thảm hại không dứt, bị thương không nhẹ.
Lâu thuyền mất đi thao túng, rơi xuống mặt đất, đập bể vô số đất đá, bảo quang ảm đạm.
Những tên Cực Âm đệ tử may mắn còn sống dưới huyết quang, cũng bị sanh sanh té chết trong khi lâu thuyền rơi xuống, thê thảm không nỡ nhìn. Từng đạo thi khí ánh mắt không thể nhìn lan tràn xung quanh Ninh thành...
Thế cục nhanh chóng nghịch chuyển thế này khiến cho chính ma lão quái xa xa vây xem, từng người một kinh trụ cổ họng không cách nào tưởng tượng. Thế gian còn có đại trận có thể bắn ngược công kích!
Mà trong Ninh thành, bao gồm Hắc Ma Tam Thần quân trong đó cũng một mảnh yên lặng như tờ. Bọn họ phần lớn tin tưởng Ninh Phàm có thủ đoạn đối phó huyết quang, lại chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là thủ đoạn quỷ dị như vậy.
Trong lòng của tất cả mọi người dâng lên một nghi ngờ lớn... Trận này là trận pháp gì, lại có hiệu quả nghịch thiên bắn ngược công kích!
Đáng tiếc, đối với sự nghi nhờ của mọi người, Ninh Phàm sẽ không giải đáp. Hắn nhìn trận quang dần dần biến mất, khẽ gật đầu một cái, rất tiếc nuối.
Trận này như Tử Âm đoán, là trận pháp cấp tiên hư, nhưng tiếc rằng trận pháp này chỉ là tàn trận, lại chỉ có một kích lực. Lấy thủ đoạn của Ninh Phàm cũng chỉ có thể bố trí ra cấp bậc anh cấp, mượn tới một tia lực phản chấn.
Cấp bậc của trận pháp bắt đầu từ linh cấp theo thứ tự là đan cấp, anh cấp, hóa cấp, hư cấp. Hư cấp đại trận chính là trận pháp vô cùng cao thâm, lại chia làm phàm hư, tiên hư hai loại cấp bậc. Phàm hư đại trận, như núi sông nghịch động trận, nhưng bị thương toái hư, cũng chỉ là bị thương mà thôi, nếu toái hư cao thủ lợi hại chưa chắc sẽ sợ phàm hư trận.
Nhưng đại trận cấp tiên hư có uy lực ngay cả là toái hư đệ ngũ trọng cao thủ, ngay cả là sau khi đột phá đệ cửu trọng, tán tiên cao thủ thành tiên thất bại cũng khó mà chống lại oai của tiên hư!
Một chữ tiên cơ hồ đủ để mạt sát tất cả Tu Chân thất cảnh tu sĩ!
Tinh tuyền cổ trận làm phản kích trận thượng cổ trong rất nhiều tiên hư trận hiếm thấy. Trong Loạn Cổ ký ức, cũng với trận pháp cao cấp vô cùng, một tia tinh tuyền lực càng làm cho Loạn Cổ cân thán không dứt, đáng tiếc là trận pháp cũng không lành lặn... Tuy nhiên đối phó chính là ích mạch tu sĩ, trận pháp không lành lặn đã đầy đủ rồi.
- Ngày là thánh, tháng là đế, tinh là Thần Ma...
Ánh mắt của Ninh Phàm nhìn tinh tuyền tiêu tán, ngón tay vuốt ve ngôi sao ở đầu mày, mắt lộ ra suy tư.
Tinh là Thần Ma... Thần Ma thần thông, lấy tinh hiển hóa sao. Tiên đế, ngầm chứa một chữ đế, tiên đế thần thông chính là lấy tháng hiển hóa hay không? Về phần thánh... Vậy thì là cái gì? Loạn Cổ ký ức đối với lần này không nói tới một chữ, có lẽ là Loạn Cổ không biết, có lẽ là Loạn Cổ tuân theo tôn đế pháp chỉ, không dám nói cho hậu nhân.
Cùng Ninh Phàm lãnh tư bất đồng, hai ngàn Cực Âm đệ tử chết thảm, khiến cho Tử Âm lão ma lửa giận dung đùng, phát ra đột nhiên rống to. Về phần Thiên Nhất tử, mép lại câu lên một đạo độ cong tà dị, tựa hồ hết thảy đều nằm trong dự liệu của lão ta.
Cảnh tượng máu tanh khiến cho tiểu Chỉ Hạc có chút muốn ói. Cho dù là Tố Thu lão tổ danh động Việt Quốc đều lộ ra vẻ không đành lòng.
Nhưng mà hết thảy trong lòng của Ninh Phàm không nhúc nhích chút nào, biểu lộ của hắn từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng. Từ khi hắn sơ ngộ lão ma hôm đó, đã gặp qua các loại cảnh tượng máu tanh.
Thân hình hắn đồ sộ bất động, thần niệm nhỏ không thể tra quét qua Thiên Nhất tử, người sau ngay cả một tia biểu tình cũng không chạy ra khỏi Ninh Phàm quan sát.
Khí tức của Thiên Nhất tử lại bởi vì hấp thu thi khí của hai ngàn đệ tử mà càng hùng hậu... Đây tuyệt không phải ảo giác! Mà tia khí cơ bên trong chiếc quan tài đen của lão tựa hồ càng nguy hiểm.
Trong lòng Ninh Phàm trầm xuống... Người này tất nhiên là Thái Cổ ma mạch, hơn nữa còn là loại ma mạch hiếm thấy đó!
- Thi ma mạch! Thiên Nhất tử đó quả nhiên không phải là người, mà là thi thể sống! Chánh chủ giờ phút này, nhất định là núp bên trong hắc quan... Người này thi triển hóa thi thuật, đem Thiên Đạo tông một tông cao thủ, từ chưởng môn cho tới đệ tử tất cả biến thành luyện thi của lão ta... Thiên Nhất tử có thể đem nửa bước nguyên anh tế luyện hoạt thi, tu vi của chánh chủ sợ rằng đã là nguyên anh! Chẳng qua là người này vừa có nguyên anh tu vi, lại không lộ diện, cũng không trực tiếp xuất thủ, nhất định có nguyên nhân. Nếu không phải trọng thương, thì nhất định ở vào lúc nguy cấp “Thi ma biến”! Thi ma biến, một biến thành thi, hai biến thành ma, ba biến thi giải thành tiên... Người này bphục dùng khophục dùng nặng nề, hơn phân nửa là ở vào giữa thi ma nhất biến cùng nhị biến... Không thể lại khiến cho lão ta hấp thu thi khí rồi, nếu không lão đột phá nhị biến đổi, hóa thân thi ma...
Giờ khắc này, Ninh Phàm sắc mặt bất động, trong lòng lại thầm kinh hãi, bởi vì hắn có bảy thành nắm chặc, sự suy đoán của mình là chính xác!
Mà xem ra hai chữ thi ma, trong lòng Ninh Phàm không khỏi nhớ tới nữ thi vuốt ve nắp quan tài còn trong Đỉnh Lô hoàn của hắn...
Trong thiên địa có vô số Thần Ma truyền nhân, mà nguyên anh cao thủ giấu trong hắc quan có lẽ đúng là Thần Ma truyền nhân mà mình khổ chiến nhất!
Chẳng qua là Thần Ma thì đã sao, là nguyên anh thì thế nào, so với Cốt hoàng thì làm sao có thể! Phân thân của Cốt hoàng đã bị Ninh Phàm chém như vậy, không phải sao?!
Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe ra lệnh:
- Nam Cung, báo cho Quỷ tước, Hỏa Vân chư vị cao thủ lập tức từ hỏa mạch gấp rút tiếp viện, dưới dung linh không được tham gia... Trận chiến này người càng ít càng tốt!
- Cái này... Tuân lệnh!
Nam Cung hơi chần chờ, lập tức đáp ứng, lấy ra truyền âm thạch thông báo. Vốn dĩ kế hoạch là do Hỏa Vân, Quỷ tước vô số cao thủ, xuyên qua hỏa mạch tới gấp rút tiếp viện, khiến cho Cực Âm môn, Thiên Đạo tông một kích phải chết. Nhưng hôm nay xem ra kế hoạch xảy ra biến cố, khiến cho Thiếu chủ quyết định dưới dung linh tu sĩ, tất cả không tham chiến.
Mà khiến cho Nam Cung kính nể, là Ninh Phàm nghĩ ra phương pháp tạt qua hỏa mạch. Vì lần này tránh qua tai mắt của mọi người tiếp viện Ninh thành, Ninh Phàm lệnh cho người ta móc rỗng mấy trăm dặm lòng đất hỏa mạch, mượn địa mạch linh khí, che đậy khí tức của mọi người, giúp ọi người gấp rút tiếp viện!
Phương pháp ấy Nam Cung tự hỏi mình không nghĩ tới. Sự lịch duyệt của lão ta có lẽ so với Ninh Phàm phong phú, nhưng trí lược tựa hồ vẫn kém một tia.
- Là Quỷ Tước tông chủ sao, chuyện có biến...
Nam Cung trong một chỗ cách âm trận quang, thấp giọng nói.
...
Tử Âm lão ma lửa giận công tâm. Lão ta căm tức nhìn Tức Mặc lão quái, thật giống như muốn đem Tức Mặc lão quái nuốt luôn cả da lẫn xương.
Hai ngàn đệ tử chết oan, hết thảy cũng bởi vì Tức Mặc sơ sót khinh thường!
Không, chân chính nên trách là Ninh Phàm!
- Được! Được! Được lắm! Ninh Phàm, ngươi có gan... Truyền lệnh bổn tôn, tất cả trên dung linh trưởng lão, không tiếc thủ đoạn huyết tẩy Ninh thành!
Tử Âm thật giống như một con sư tử nổi giận, một đạo độn quang, lao thẳng tới Ninh thành thành tường. Lão ta phụ trách bắt Ninh Phàm, còn các trưởng lão khác phụ trách giết người cho hả giận!
Không ít Cực Âm môn trưởng lão, đều hai mắt đỏ như máu, mới vừa rồi chết thảm trong hàng đệ tử, chưa chắc không có con em đời sau của bọn họ.
42 tên dung linh, 7 tên kim đan, mỗi người độn quang cùng lên xông về Ninh thành!
Thiên Đạo tông cao thủ, trừ Thiên Nhất tử ra, từng tên như luyện thi, vẫn không nhúc nhích. Còn Thiên Nhất tử, vốn cũng chuẩn bị đi giết người, nhưng bỗng nhiên thu bước chân, thụ nhãn chợt lóe, ánh mắt hơi kinh ngạc, nhìn về hỏa mạch ở lòng đất!
- Đây là...
Thiên Nhất tử bỗng nhiên ánh mắt kinh ngạc, nhưng Tử Âm một lòng bắt giữ Ninh Phàm vẫn chưa phát hiện dị biến ở lòng đất.
Mối hận của mười bảy người cơ thiếp bị đoạt, mối hận hai ngàn đệ tử chết thảm, cùng với tương lai sau khi bắt giữ âm thầm thao túng tứ chuyển luyện đan sư, xưng bá Việt Quốc! Các loại tâm tư vọng về trong lòng Tử Âm, hóa thành một tia sảng khoái giận quá hóa thành cười.
Tử Âm một người một ngựa, vọt tới bên ngoài trăm trượng thành tường, những tứ vệ tu ma tới bảo vệ Ninh Phàm, đều bị lão ta phẩy tay áo một cái, âm phong chợt cuốn, hết thảy quét bay!
Về phần ma tu đầy trời với pháp bảo công kích, thì bị Tử Âm tùy ý cực kỳ một đạo tử bát pháp bảo, hết thảy thu đi.
- Các ngươi chết hết cho lão phu!
Lão ta hét lớn một tiếng, bên ngoài trăm trượng, phun ra một hớp đan chuyển khí, năm ngón tay thành trảo, chợt bắt về phía Ninh Phàm, lập tức pháp lực hùng hậu hóa thành âm phong. Một tia hồn lực mờ ảo trong âm phong bị sanh sanh rút ra, hóa thành một đạo phong trảo phiêu miểu mà tang thương, chụp mạnh vào Ninh Phàm.
Anh cấp pháp thuật, phong hồn trảo! Móng này chính là pháp thuật cấp bậc nguyên anh, rút ra lấy một tia phong hồn lực, diễn hóa thành trảo, dùng cho lùng bắt kim đan tu sĩ, căn bản là bắt vào tay. Bởi vì trừ nhân vật cấp lão tổ, kim đan lão quái tầm thường căn bản hợp bên cạnh phong hồn trảo cũng không sờ tới, làm sao có thể ngphục dùng cản? Tử Âm tin tưởng Ninh Phàm trốn bất quá là một trảo này, bởi vì hắn không phải nửa bước nguyên anh lão quái!
Duy nhất khiến cho Tử Âm lo lắng, là Ninh Phàm tiểu tử này có rất nhiều thủ đoạn, vạn nhất bị hắn chạy được, ngược lại là phiền toái...
Chẳng qua là ngoài Tử Âm dự liệu, Ninh Phàm căn bản không có ý tưởng chạy trốn.
Dưới chân bphục dùngg hồng chợt lóe, Ninh Phàm không tránh không né, xông thẳng tới phong trảo, hàn mang lóe lên trong mắt. Ánh sao đầu mày chợt lóe, một chưởng vỗ ở trên phong hồn trảo, mang tiếng sấm vang nổ ầm!
- Ngự lôi!
Năm ngón tay chộp mạnh một cái, phong hồn trảo kia lại mất thphục dùngg bằng, sanh sanh bạo tán!
Một màn này hoàn toàn ngoài dự liệu của Tử Âm. Lão ta vạn lần không thể nào ngờ tới, Ninh Phàm lại có thủ đoạn, công kích được hồn lực chi trảo mờ ảo. Điều càng làm cho lão chấn kinh là chưởng lực của Ninh Phàm, lại một chưởng vỡ nát nát vết cào do anh cấp pháp thuật ngưng tụ!
- Có thể phách vỡ nát anh cấp pháp thuật... Người này thật là ngân cốt tu sĩ hay sao?! Không xong rồi!
Trước Tử Âm không tin Ninh Phàm luyện thể thuật, giờ phút này lại không không thể không tin.
Bởi vì khinh thường, lão ta bị Ninh Phàm khi gần đến ngoài mấy trượng, đối mặt quát đông chưởng phong của nét mặt già nua, Tử Âm lão ma sắc mặt đại biến.
Ngân cốt! Không sai được! Một chưởng này tới gần, Tử Âm mới phát hiện, một chưởng này quá kinh khủng, mình ngàn vạn lần không thể dựa vào thân thể đi đón!
Ngay chốc lát, lão ta không chút do dự há mồm, phun ra một viên châu rét lạnh lớn chừng miệng chén, cũng run lên tay áo bào, tế lên một mảnh áo đỏ, cuốn về phía Ninh Phàm.
Viên châu kia chính là âm châu của Tử Âm lão ma tế luyện vô số năm, cùng kim đan trong cơ thể dung hợp làm một thành bảo vật. Cực Âm môn, bảng hiệu công pháp của lão chính là tế luyện âm châu, sau khi đột phá kim đan, dung hợp âm châu với kim đan bên trong, đem kim đan tu luyện thành một thân pháp bảo mạnh nhất.
Một viên âm châu, uy lực không thua gì thượng phẩm điên phong pháp bảo tầm thường, thậm chí đủ để kích thích oai của một tia cực phẩm.
Mà áo đỏ kia có lai lịch không nhỏ, được đặt tên là Toái thức sa, bên trong áo ẩn chứa huyết khí, chuyên công thức hải của tu sĩ. Tử Âm xem ra, âm châu đủ để ngphục dùng cản Ninh Phàm một hai, còn Toái thức sa làm vỡ nát nát thức hải Ninh Phàm không thành vấn đề.
Dù sao thì thân thể của Ninh Phàm mạnh hơn nữa, thức hải đúng là vẫn yếu...
Chẳng qua là các loại thủ đoạn của lão, Ninh Phàm xem ra cũng cực kỳ buồn cười. Toái thức sa cơ hồ không chút ngphục dùng trở, liền bị Ninh Phàm một chưởng vỗ tản ra. Kim đan âm châu mà sao chịu được so với cực phẩm pháp bảo, lại bị Ninh Phàm một chưởng bắt vào trong tay, ánh mắt run lên, nắm thật mạnh!
Kim đan vỡ nát rồi!
- A!
Tử Âm lão ma kêu thảm một tiếng, kim đan bị bể, tu vi của lão cơ hồ lập tức liền rơi vào kim đan hậu kỳ, cũng còn có triệu chứng rơi xuống kéo dài.
Lão ta nhìn Ninh Phàm sợ hãi hết sức, vạn vạn không ngờ thân thể của hắn lại mạnh mẽ như vậy, tựa hồ còn mạnh hơn rất nhiều so với ngân cốt cảnh giới trong tin đồn!
Vả lại Toái thức sa chuyên làm vỡ nát thức hải của tu sĩ được xưng là một viên thiên kim, vì sao đối với Ninh Phàm không hiệu quả chút nào!
Tử Âm đương nhiên không biết, giờ khắc này Ninh Phàm trước người lão, chỉ là hóa thân quần áo trắng, không có thức hải thì làm sao sẽ vỡ nát chứ? Thêm vào đó cho dù thức hải của Ninh Phàm trong người, lấy kiếm thức mạnh há sẽ bị Toái thức sa nát bấy hay sao?
Về phần thủ đoạn đem âm châu cùng kim đan dung hợp, quả thực huyền diệu, đủ để đề thphục dùngg cường độ của kim đan... Nhưng Tử Âm bỏ gốc lấy ngọn! Cực Âm môn tổ sư sáng chế ra thủ đoạn cường hóa kim đan, vì nhất định không phải khiến cho tu sĩ đem kim đan làm pháp bảo dùng, mà là đề thphục dùngg kim đan phòng ngự, tránh cho lúc tông môn kim đan tu sĩ đấu pháp, tổn thương kim đan, đồng thời là đánh xuống cơ sở cho kim đan tu sĩ kết anh. Kim đan càng mạnh, kết anh tỷ lệ càng cao!
Phương pháp dung hợp kim đan này khiến Ninh Phàm trước mắt sáng lên, nhưng tiếc cầm kim đan làm pháp bảo, chỉ sợ là sai lầm lớn nhất cả đời của Tử Âm lão ma.
Kim đan nát bấy, Tử Âm miệng đầy máu, cưỡng ép đè xuống tu vi chợt lui, một đường lui dữ dội!
Chạy! Phải chạy thôi! Hôm nay tuyệt đối bắt không kịp, ngược lại nếu mình không đè xuống tu vi bị vẫn lạc, chưa tới nửa canh giờ, tu vi sẽ rớt xuống kim đan trung kỳ, thậm chí sẽ còn tiếp tục rơi xuống!
Chẳng qua là lão ta muốn chạy, Ninh Phàm lại không mặc cho lão chạy. Thân hóa bphục dùngg hồng đuổi theo, run lên ống tay áo, tế lên một đạo trung phẩm điên phong trường tiên, chợt kéo mạnh về Tử Âm. Trung phẩm pháp bảo, cho dù là cấp bậc điên phong đối với Tử Âm mà nói, vốn không phải có uy hiếp, nhưng giờ phút này lão ta toàn lực áp chế tu vi rớt xuống, càng lái tiên vân hết tốc lực chạy trốn, làm gì cố kỵ đến Ninh Phàm đánh lén. Lão ta bị một roi của Ninh Phàm chợt kéo, lập tức pháp lực buông lỏng một chút, tu vi lần nữa bắt đầu rơi xuống, dù chưa trọng thương nhưng khí tức đại loạn.
- Ninh Phàm! Ngươi chớ có hiếp người quá đáng!
Tử Âm giận dữ hét.
- Hiếp ngươi thì đã sao!?
Ninh Phàm ánh mắt run lên, roi thứ hai rút ra, sinh sinh rút ra tiên vân của Tử Âm.
Ánh sao đầu mày chợt hiện, Ninh Phàm chưởng phong cùng lên, chân đạp bphục dùngg hồng, chuẩn bị cho Tử Âm một kích phải chết. Tử Âm rớt xuống bầu trời, pháp lực mất thphục dùngg bằng, lộ ra sợ hãi cùng khó hiểu.
Ngày đó, lão đã từng tới Ninh thành một lần, ngày đó lão đã gặp qua Hắc Ma giả, cũng gặp qua Ninh Phàm, nhưng căn bản không quan chú. Khi đó Ninh Phàm, chỉ là một giới dung linh, không đủ để cho lão coi trọng.
Nhưng hôm nay, ở Ninh thành, lão lại thấy toàn bộ thực lực của Ninh Phàm! Không cách nào kháng cự, cho dù lão ta cẩn thận một chút, cũng bất quá thời khắc này cùng Ninh Phàm thắng bại năm năm. Mà do lão sơ sót khinh thường, bị Ninh Phàm vỡ nát nát kim đan. Hôm nay Tử Âm đối mặt Ninh Phàm, chỉ có một đường sa sút, thậm chí sẽ chết...
- Ninh Phàm, ngươi chớ ép ta, nếu ép ta nữa, lão phu liền tự bạo, cùng ngươi lấy mạng đổi mạng! Nếu ngươi bỏ qua cho lão phu, lão phu nguyện cùng ngươi chia đều Cực Âm môn hết thảy!
Trong mắt của Tử Âm, lộ ra vẻ điên cuồng. Giấc mộng đẹp xưng bá Việt Quốc đã vỡ nát tan tành, lão ta giờ phút này chỉ cầu tự vệ!
Mấy chiêu này cũng chỉ phát sinh trong điện quang hỏa thạch, vốn Cực Âm trưởng lão theo nhịp bước của Tử Âm, chuẩn bị huyết tẩy Ninh thành, từng người bị khoảnh khắc Tử Âm sa sút, làm cho cả kinh trợn mắt hốc mồm. Thậm chí, bọn họ căn bản không ngờ rốt cuộc Tử Âm lại chỉ biết dùng giọng nửa uy hiếp nửa cầu xin tha thứ để cầu khẩn Ninh Phàm!
Từng tên Cực Âm trưởng lão, dưới chân giống như sinh đinh, sanh sanh trên không trung thu bước chân, làm gì còn dám huyết tẩy Ninh thành.
Mà tất cả tu sĩ xem cuộc chiến, thấy Ninh Phàm dường như gầy yếu, lại phá vỡ nát phong trảo, đập vụn kim đan, lực bại Tử Âm lão ma, người người trố mắt nghẹn họng. Trước lúc này, không người nào nghĩ ra Tử Âm lão ma kiêu hùng ngạo thị Việt Quốc, lại bị một tên Quỷ tước ma tôn mới vừa tấn cấp bức cho phải tuyệt đường, khổ sở cầu xin tha thứ.
Mà sau hôm nay, sợ rằng địa vị của Ninh Phàm lên cao tới cấp lão tổ, thậm chí cao hơn!
Tử Âm lão ma cầu xin tha thứ, uy hiếp, nhưng lão ta cầu xin tha thứ cùng uy hiếp rơi vào trong mắt Ninh Phàm, chỉ hóa thành một tia đùa cợt.
Hắn há sẽ bỏ qua Tử Âm, dưỡng hổ di hoạn sao!?
Cơ hồ là cùng lúc này, Ninh thành lòng đất hỏa mạch bỗng nhiên ánh lửa đại hiện. Từng cao thủ phi thân ra trong hỏa mạch, mỗi một người cũng khí tức kinh khủng!
Mà một đạo thanh âm liệu lượng lão lạt vang lên ở trường không:
- Tiểu hữu, giao tánh mạng của Tử Âm cho lão phu đi!
- Được!
Sau khi Ninh Phàm cảm giác được thanh âm này quen quen mà khí tức hùng hậu, ánh mắt của hắn chợt chậm lại, thu chưởng phong, cũng thu lại độn quang. Ai giết Tử Âm hắn không quan tâm, tóm lại, Tử Âm hẳn phải chết là được. Để cho người nọ giết Tử Âm, vốn là cam kết do mình làm không phải sao?
Nhóm cao thủ này đột nhiên xuất hiện, người ngay đầu rõ ràng là Quỷ Tước tử cùng Cảnh Chước lão tổ. Người vừa lên tiếng chính là Cảnh Chước không thể nghi ngờ! Cơ hồ vừa hiện thân, Quỷ Tước tử lập tức thống suất một đám kim đan cao thủ, vây quanh các vị trưởng lão của Cực Âm môn. Cảnh Chước lão tổ thì mắt ngậm sát cơ, cả đời hối hận, cũng hóa thành một chưởng lôi quang, mang khí thế mạnh mẽ có thể so với nguyên anh, nặng nề vỗ vào sống lưng của Tử Âm, lôi quang nổ ầm, xuyên qua tim!
Chưởng tâm lôi! Chưởng tâm lổi ẩn chứa sát cơ mấy trăm năm của Cảnh Chước!
- Tử Âm, cơ hội giết ngươi hôm nay ta đã đợi quá lâu... Quá lâu rồi! Ngươi, chết đi!
Một chưởng lôi quang, Tử Âm lão ma thân thể nát bấy, một chút u hồn, khổ khổ giãy giụa trong lôi quang, nhưng Cảnh Chước căn bản không có ý để hồn phách của lão vào luân hồi.
U hồn của Tử Âm không thể tin phát hiện, tu vi của Cảnh Cước lão lại không nhìn thấu! Nếu không phải bị Ninh Phàm làm cho trọng thương, lão nhất định không đến nổi bị Cảnh Chước một đạo chưởng tâm lôi đập chết, nhưng hơn phân nửa cũng đã không phải là đối thủ của Cảnh Chước.
- Ngươi đã đột phá...
Không kịp chất vấn, Tử Âm mang theo nghi vấn nặng nề, bị lôi quang làm rách, hồn phi phách tán!
Một tiếng hét thảm vang dội trường không!
Tiếng thét này thật giống như một chậu nước lạnh, tạt vào trong lòng của mỗi một tu sĩ vây xem cuộc chiến. Từng ánh mắt lướt qua Ninh Phàm, lại quét qua Cảnh Chước, đều kiêng kỵ vô cùng.
Mà sự mạnh mẽ của Cảnh Chước lão tổ vẫn không đến đây kết thúc.
Cực Âm môn trưởng lão khác thì bị những Quỷ tước, Hỏa Vân cao thủ khác vây công!
Hắc tôn Yến Bại, tiền Bạch tôn Bạch Phi Đằng, Hỏa Vân tông Bộ Cuồng Phần... Từng kim đan lão quái thành danh đã lâu, mỗi lần thúc giục pháp bảo, sẽ có thể lấy đi tánh mạng, chỉ mấy khí tức, Cực Âm môn dung linh cao thủ đã chết hết.
Riêng Cảnh Chước sau khi tiêu diệt Tử Âm, trong mắt cừu hận không giảm chút nào, độn quang chợt lóe, ra sau tới trước, lực một người ngphục dùng lại đường lui của 8 tên Cực Âm môn kim đan, vung chưởng sử dụng một đạo giáo ngắn màu đỏ rực. Dưới pháp lực cấp nguyên anh của lão ta, giáo ngắn kia hóa thành vô số đạo ánh lửa, cuốn toàn bộ tám tên kim đan vào bên trong ánh lửa.
Trừ đám năm người Tức Mặc lão quái liều mạng thật lớn, thi triển thủ đoạn bảo mệnh, trọng thương chạy ra khỏi ánh lửa, ba kim đan lão quái còn thừa lại cơ hồ vừa đối mặt, liền bị ánh lửa đốt thành tro bụi!
Phàm là cao thủ chú ý trận chiến này đều cùng thời khắc đó, trong lòng đại chiến, dưới kim đan căn bản không thể nào chống lại khí thế của Cảnh Chước. Mà trên kim đan tu sĩ lại đua nhau lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn họ cảm thấy một tia nguyên anh khí cơ từ trên người Cảnh Chước!
Hợp Thể Song Tu Hợp Thể Song Tu - Mạc Thụy Hợp Thể Song Tu