The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Dã Bạch Thái
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 170 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 665 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:50:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132
áp Kiện Vô Địch
Tác giả: Dã Bạch Thái
Chương 132: Thiên Tinh cự thạch
Biên dịch: TiếtKanh NướcChanh
Du Dương nhìn người muốn cùng hắn đánh cuộc. Chính là lúc Du Dương mới vào có gặp qua, tại gấp 3 lực trường nhìn thấy người áo lam năm sao mạo hiểm giả kia.
Người này đến từ Nam Lăng hải Vực, tên là Bác Minh Hán! Bởi vì các thuyền sứ giả tuyển chọn nhân tài lên đảo thời gian cũng không hoàn toàn giống nhau, Đông Thắng Thần Châu cùng Nam Lăng Hải Vực thời gian kém hơn 5 năm, thời gian Bác Minh Hán lên đảo so với Du Dương thì sớm hơn 5 năm.
Huy chương của Du Dương biểu hiện là tứ tinh mạo hiểm giả, so với huy chương của Bác Minh Hán thấp hơn một cấp bậc. Ai cũng thích tìm người có tinh cấp thấp hơn mình để đánh cuộc, như vậy đối với chính mình mới có lợi!
“Đánh cuộc? Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Du Dương nhìn Bác Minh Hán nói.
“Đương nhiên là đánh cuộc mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy!” Bác Minh Hán trả lời.
“Sao, ngươi muốn đổ bao nhiêu?” Du Dương hỏi.
“Một nghìn! Mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy mỗi thứ 1k!” Bác Minh Hán nói.
Bác Minh Hán ko có vận khí shit chó tốt như Du Dương, mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy của hắn chính là bản thân hắn tích lũy từng chút một mà có, cho nên hắn đối với mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy rất là quý trọng.
“Không, ta không đồng ý” Du Dương nói lại.
“Thế nào? Nếu như ngươi cảm thấy quá nhiều thì chúng ta có thể thương lương lại, nếu như ta thua, ta sẽ trả một nghìn mạo hiểm tệ cùng một nghìn điểm tích lũy. Còn nếu ngươi thua, ngươi chỉ phải trả 800 mạo hiểm tệ cùng 800 điểm tích lũy là được!” Bác Minh Hán sợ Du Dương không dám chiến, liền cấp cho DU DƯƠNG điều kiện cực kỳ ưu đãi!
“No no, ta là chê ngươi cược quá cmn ít đó. Ít nhất cũng phải cược hai vạn mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy mới chơi.” Du Dương cười nói.
“Hai vạn?” Không riêng jh Bác Minh Hán, mà ngay cả những người có mặt ở đây nghe xong cũng đều giật mình.
Tại Vẫn Tinh Sơn, những người chiến đấu đánh cuộc đều là từ ngũ tinh đến cửu tinh mạo hiểm giả, bọn họ tài sản tối đa cũng không cao hơn mười vạn, một lần đánh cuộc liền cược hai vạn mạo hiển tệ cùng tích phân, sô tiền đặt cược này thật sự là quá lớn!
Bác Minh Hán có chút do dự, bình thường đều là hai bên song phương đều đi tìm những người có thực lực tương đồng để chiến đấu, hắn tìm tới Du Dương là vì thấy Du Dương là tứ tinh mạo hiểm, so với chính mình thấp hơn một cấp bậc, như vậy hắn sẽ nắm chặt thắng lợi hơn một chút. Nhưng mà DU DƯƠNG hiện tại lại gia tăng thêm tiền đặt cược, hai vạn mạo hiểm tệ đã là toàn bộ gia sản của hắn, nếu như thua, hắn có lẽ phải yêu lại từ đầu a.
DU DƯƠNG thấy Bác Minh Hán không đủ tự tin vượt lên chính mình, hắn liền nói thêm: “Nếu như ta thua, ta sẽ trả hai vạn năm nghìn mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy, còn nếu ngươi thua, ngươi chỉ cần bỏ ra hai vạn mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy là được!”
Đây chính là dụ hoặc trắng trợn a, Bác Minh Hán đã động tâm, nhưng mà điểm tích lũy trong tay hắn đều dùng để thăng cấp đồng hồ huy chương, nếu như thua, đẳng cấp mạo hiểm giả của hắn sẽ bị tụt xuống đến tam tinh cấp.
Đẳng cấp đối với mạo hiểm giả là cực kỳ trọng yếu, trừ có thân phận đặc thù bên ngoài, nếu không khi mua mua sắm trên Thương Thành mạo hiểm đảo, đẳng cấp càng cao, quyền hạn mua sắm lại càng cao, Thương Thành ưu đãi càng nhiều.
Bác Minh Hán ngẫm lại rùi nói: “Hai nghìn mạo hiểm tệ thì có thể, nhưng điểm tích lũy thì ta ko có nhiều như vậy! Ta tối đa cũng chỉ có thể bỏ ra năm nghìn điểm tích lũy!”
“Năm nghìn điểm sao?” Du Dương thầm nghĩ: “Tuy rằng có ít một chút, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt! OK hết”
Sau một thương lượng mua đi bán lại, hai người liền ước định tiền cược là hai vạn mạo hiểm tệ và năm nghìn điểm tích lũy! Không có ai chiếm tiện nghi của ai.
Chiến đấu cũng không có nhiều quy củ cho lắm, chỉ cần một bên chịu thua hoặc bị rớt xuống đài chiến đấu là bị xử thua.
Du Dương cùng Bác Minh Hán cùng nhau lên đài chiến đấu.
Bác Minh Hán trong lòng cực kỳ khẩn trương, tuy rằng hắn không phải lần đầu tiên lên đài chiến đấu, nhưng mà đặt cược món tiền lớn như vậy thì từ bé đến giờ là lần đầu.
“Năm vạn thất lực lượng! Siêu phàm cấp vũ kỹ. Cự Sa Quyền!” Để có thể dễ dàng thắng Du Dương, Bác Minh Hán vừa lên đài liền lập tức xuất Siêu phàm cấp vũ kỹ. Nắm tay của hắn giống như một đầu cá mập to lớn trong biển, đầu cá mập khoe ra một hàm răng chắc khỏe (như vừa dùng P/s trà xanh) hướng DU DƯƠNG cắn tới.
“Bốn vạn chín nghìn thất lực lượng! Siêu phàm cấp vũ kỹ. Hình Ý Cửu Biến – Hổ Khiếu Quyền!” DU DƯƠNG cũng vận dụng siêu phàm cấp vũ kỹ.
Bác Minh Hán là cá mập, mà Du Dương lại là mãnh hổ, bá chủ trong biển cả VS vương giả trên đất liền.
Oanh!
Hai người cứng đối cứng, Du Dương lui lại ba bước, còn Bác Minh Hán lui hai bước rưỡi.
Bác Minh Hán trên mặt mỉm cười, trong lòng dấy lên hi vọng thắng lợi, thấy Du Dương đối cứng thua mình một bậc, hắn lập tức tấn công. Hướng Du Dương đánh ra một quyền, “Năm vạn chín nghìn thất lực lượng. Cự Sa Chấn Tứ Hải!”
Thấy Bác Minh Hải lại xông đến chính mình, Du Dương lập tức xuất chiêu đón trả, “Năm vạn tám nghìn thất lực lượng. Hổ KHiếu Kinh Thiên Biến!”
Oanh! Ầm!
Du Dương vẫn là thua nửa bước nhỏ!
Thấy kết quả như vậy, Bác Minh Hán trong lòng vui vẻ, thân thể hắn không ngừng lại, lập tức hướng Du Dương xông đến, hắn dự định trong một hơi thở, đem Du Dương đánh rơi xuống đài chiến đấu.
Chỉ có điều Du Dương lại rất ngoan cường, tuy rằng mỗi chiêu đều là thua một chút như vậy, nhưng Bác Minh Hán cũng không có cách nào đem hắn đánh rơi xuống đài chiến đấu.
Bác Minh Hán càng đánh càng gấp, rõ ràng là thiếu chút nữa là có thể thắng lợi, nhưng mà dai dẳng mãi mà không thể đánh đổ được Du Dương.
Dần dần, Bác Minh Hán bắt đầu giảm sút lực lượng!
“Đờ mụ, ta liều mạng với ngươi!” Bác Minh Hán cắn răng nói: “Cuồng Sa Thôn Kình QUyền!”
Quyền ảnh của Bác Minh Hán biến ra vô số đầu cá mập to lớn. Cho dù Du Dương có là Cá Kình, thì mồm cá mập cũng phải đem hắn cắn nuốt bằng được!
“Hình Ý Cửu Biến – Long Tượng Phục Ma!”
Oanh! Sau một trận gà bay chó sủa, bụi đất mù mịt diễn ra, Bác Minh Hán đã bị DU DƯƠNG đánh rớt xuống đài chiến đấu. Du Dương đối với khống chế lực lượng rất tốt, chỉ chiếm một chút thượng phong, khiến cho Bác Minh Hán thua không cam lòng, hắn nghĩ thắng lợi phải là hắn, chính là mình vận khí không tốt mới thua trận.
Không chỉ Bác Minh Hán có loại suy nghĩ này, mà tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, đều cho rằng Bác Minh Hán thua quá đáng tiếc, Du Dương thắng nhờ vận khí.
Bác Minh Hán đau lòng đem hai vạn mạo hiểm tệ cùng năm nghìn điểm tích lũy chuyển đến tài khoản của Du Dương. Sau đó rời đi đài chiến đấu, đi thẳng đến cao áp lực trường để tu luyện. Hắn muốn gia tăng tu luyện, gia tăng thực lực, sau đó tìm Du Dương đấu lại, đem số tiền thua cược trở về.
Một trận chiến này, Du Dương thoải mái thu hoạch hai vạn mạo hiểm tệ, người bình thường có lẽ là một năm đều không thể kiếm được nhiều như vậy.
Cùng Bác Minh Hán chiến đấu, Du Dương còn ẩn đi mấy tầng thực lực. Du Dương phát hiện cái đài chiến đấu đánh cuộc này rất là tuyệt, hắn muốn thả lưới câu thêm nhiều cá to hơn nữa.
Sau khi chiến đấu với Bác Minh Hán xong, Du Dương lại trở về cao áp lực trường tu luyện.
DU DƯƠNG lập cho mình một cái kế hoạch, mỗi ngày tại cao áp lực trường tu luyện 20 giờ, sau đó 4 giờ tiếp theo thì đến đài chiến đấu tìm kiếm đối thủ đánh cuộc chiến đấu, tuy rằng không phải ngày nào cũng tìm được người đánh cuộc chiến đấu, nhưng có thể hấp thu một số kinh nghiệm vũ kỹ của người khác cũng tốt.
Mới đầu, người cùng với Du Dương tiến hành đánh cuộc chiến đấu rất nhiều, nhưng dần dần mọi người phát hiện ra Du Dương dĩ nhiên là chưa từng thua một lần nào, tuy rằng tất cả đều là thắng trong hiểm cảnh, nhưng mà người thắng cuối cùng thì vẫn là hắn a.
Dần dần, bề trên của Vẫn Tinh Sơn bắt đầu chú ý tới Du Dương.
Có người phát hiện dưới gấp 10 lần lực trường không hề thấy bóng dáng của Du Dương đâu cả, lúc này mọi người bắt đầu hoại nghi Du Dương, cho rằng thực lực bản thân hắn rất mạnh, chỉ là đẳng cấp mạo hiểm giả của hắn tương đối thấp mà thôi.
Bác Minh Hán sau lần bại bởi Du Dương, hắn khắc khổ tu luyện, sau một đoạn thời gian, lại tìm đến DU DƯƠNG thách chiến, nhưng cuối cùng vẫn bị thua.
Sau lần thứ ba thua cuộc, Bác Minh Hán rốt cuộc tỉnh ngộ, nhưng mà lúc này Bác Minh Hán đã thua tới táng gia bại sản, từ ngũ tinh mạo hiểm giả, biến thành nhất tinh mạo hiểm giả.
Du Dương tại Vẫn Tinh Sơn đã tu luyện được hơn hai mươi ngày trong thiên nhiên cao áp lực trường.
Hắn tại trong gấp 13 lần lực trường, liên tục tu luyện tới khi thực lực tăng lên không còn rõ ràng, mới có thể tiến nhập hạ cấp cao áp lực trường, như vậy mới có thể lợi dụng cao áp lực trường hiệu quả trọn vẹn.
Hơn hai mươi ngày thời gian, Du Dương đã tu luyện tới |Niệm Lực Thôi Động| đệ cửu trọng thiên đỉnh kỳ. Hiện tại hắn đã tiến vào gấp 18 lần lực trường. Tầng cao áp lực trường gấp 19 lần và gấp 20 lần cuối cùng hắn không có tiến vào, Du Dương dự định muốn dùng hai tầng cuối cùng để đột phá rào chắn đệ cửu trọng thiên, giúp mình tiến nhập |Niệm Lực Thôi Động| đệ thập trọng thiên cảnh giới.
Sau khi kết thúc tu luyện ngày hôm nay, Du Dương lại tới đài chiến đấu trên đỉnh núi, hôm nay hắn dự định tìm đến nhất động mạo hiểm giả tiến hành đánh cuộc chiến đấu, bởi vì nơi này mạo hiểm giả đều biết thành tích bất bất bại của Du Dương. Hiện tại đã không còn ai nguyện ý cùng hắn đánh cuộc chiến đấu nữa.
Trên Vẫn Tinh Sơn mạo hiểm giả chiếm đa số, nhưng là cũng có mấy người mạo hiểm giả cấp khá thấp, Du Dương muốn từ trên người bọn họ kiếm chác chút mạo hiểm tệ cùng điểm tích lũy.
Du Dương đi tới đài chiến đấu trên đỉnh núi, hăn phát hiện hôm nay trên đỉnh núi có rất nhiều người, trừ mấy người còn đang tu luyện trong cao áp lực trường, những người khác còn lại đều đến, hơn nữa Vẫn Tinh Thất Hùng cũng toàn bộ đông đủ, không chỉ như thế, tại trên chiến đài vẫn còn có thêm một vài gương mặt mới.
“Dương Phong Lôi, hôm nay năm người huynh đệ chúng ta muốn cùng Vẫn Tinh Thất Hùng các ngươi đổ chiến, dùng toàn bộ sở hữu tài sản trên người chúng ta đánh cược Vẫn Tinh Sơn các ngươi. Các ngươi có dám cược hay không!”
Du Dương thấy trên chiến đài đứng năm người, năm người này có hai người cùng mình lực lượng tương đương, mà ba người kia Du Dương nhìn không thấu, trong đó có hai người xung quanh thân thể tựa hồ có sóng lực chuyển động.
“Đclm, là Võ Thần, hơn nữa là hai tên Võ Thần! Hai Võ Thần đến đập phá, Vẫn Tinh Thất Hùng lần này gặp nạn rầu~!” Du Dương cả kinh nói.
Du Dương chen chúc đám người xung quanh, đi tới bên người Hoàng Thế Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Hoàng lão ca, năm người này có địa vị jh, như thế nào mà kiêu ngạo như vậy?”
Hoàng Thế Ngọc cùng Du Dương cũng coi như là người quen cũ, Hoàng Thế Ngọc cau mày, nhỏ giọng đáp: “Bọn họ là Lang Nha ngũ huynh đệ! Tuy rằng bọn họ chỉ có năm người, nhưng trong bọn hắn đã có hai người tu luyện thành Võ Thần!”
Dương Phong Lôi là lão đại Vẫn Tinh Thất Hùng, đã lăn lộn trên đảo mạo hiểm được hơn hai mươi năm, trở thành Võ Thần đã được mấy năm. Dương Phong Lôi nói: “Mạc Tham Lang, năm người huynh đệ các ngươi có hai người là Võ Thần, mà huynh đệ chúng ta chỉ có mình ta là Võ Thần, nếu như các người muốn ba trận hai thắng mà nói, vậy chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
“Không phải ba trận hai thắng, ta và ngươi, hai người chúng ta so đấu, một ván định thắng thua.” Lang Nha ngũ huynh đệ lão đại Mạc Tham Lang nói.
“Cái này…” Dương Phong Lôi vốn là muốn cự tuyệt Mạc Tham Lang chiến đấu, nhưng mà Mạc Tham Lang đưa ra điều kiện cũng xác thực là quá cmn mê người.
Lang Nha ngũ huynh đệ nhân khí so ra cũng không kém Thất Hùng bọn hắn, hơn nữa Mạc Tham Lang cùng Dương Phong Lôi tuổi tác tương đồng, tu vi sàn sàn như nhau, ai thắng ai thua rất khó nói, chỉ có thể xem ở vũ kỹ phát huy thế nào mà thôi!
“Đại ca, theo chân bọn hắn đánh cuộc, các huynh đệ ủng hộ ngươi!” Hoàng Thế Ngọc dẫn đầu nói.
Lúc trước Hoang Thế Ngọc vẫn còn lo lắng Lang Nha ngũ huynh đệ dùng phương thức nhiều người chiến đấu. Nhưng sau khi nghe nói chỉ đấu một ván, bọn họ đối với tiền đặt cược đúng là đã động tâm.
“Tốt, ta tiếp thu đánh cuộc khiêu chiến của ngươi!” Được các huynh đệ ủng hộ, Dương Phong Lôi tiếp nhận Mạc Tham Lang khiêu chiến.
“Vãi em, cấp bậc Võ Thần chiến đấu a!” Du Dương trong lòng đầy hưng phấn, hắn lần đâu tiên nhìn thấy nhân vật cấp Võ Thần giao chiến.
Mọi người cùng nhường lại đài chiến đấu cho Mạc Tham Lang và Dương Phong Lôi, tuy rằng khi chiến đấu đồng hồ huy chương của hai người sẽ hình thành mội cái lồng lực trường không gian, nhưng mà mọi người vẫn là thối lui đến một khoảng cách an toàn. Mạc Tham Lang cùng Dương Phong Lôi đứng đối mặt trên đài, lực trường quanh thân hai người đều hình thành lực trường lĩnh vực.
Du Dương thấy Mạc Tham Lang cùng Dương Phong Lôi lực trường lĩnh vực phạm vi dĩ nhiên kéo dài ra 20m. DU DƯƠNG biết, đây là chứng tỏ |Lực trường lĩnh vực| tu luyện tới đệ nhị trọng thiên.
“Dương Phong Lôi, các ngươi Thất huynh đệ chiếm Vẫn Tinh Sơn này đã lâu, hẳn là nên thay đổi chủ!” Mạc Tham Lang nói.
“Muốn Vẫn Tinh Sơn. Vậy thì ngươi phải xuất ra bản lĩnh thật sự mới được!”
Hai người lực trường lĩnh vực va chạm lẫn nhau, sau đó lại trung hòa lẫn nhau. Tiến vào cận chiến, từng người đều xuất ra vũ kỹ của chính mình.
Vừa ra tay, hai người đều sử dụng kinh thế cấp vũ kỹ! Bởi vì Võ Thần có lĩnh vực của chính mình. Tại trong lĩnh vực bọn họ có thể tự do biến vô hình hóa hữu hình.
“Mười hai vạn thất lực lượng! Liệt Yến Phong Nhận Trảm!” Dương Phong Lôi cách không phát ra một phong nhận bổ tới Mạc Tham Lang.
Du Dương thấy một phong nhận hình trăng lưỡi liềm ẩn chứ mười hai vạn thất lực lượng hướng Mạc Tham Lang chém qua.
“Đây là chân chính kinh thế cấp vũ kỹ sao? Phong nhận này hoàn toàn là do tư duy niệm lực biến thành, hơn nữa lực lượng thật lớn, là chân chính vô kiến bất tồi!” Du Dương dùng đệ nhị trí não tính toán một chút, một phong nhận trảm này, nếu đổi lại là hắn, muốn tránh né là không có vấn đề, nhưng muốn tiếp được, tuyệt đối là không có khả năng.
“Kinh thế cấp vũ kỹ? Ta cũng biết, mười hai vạn thất lực lượng. Ngạ Lang Thôn Nguyệt!” (sói đói nuốt trăng)
Trước người Mạc Tham Lang hiện ra một cái đầu sói thật lớn, đầu sói hé miệng, một ngụm đem phong nhận trảm của Dương Phong Lôi nuốt vào, phong nhận hình trăng lưỡi liềm biến mất vô ảnh vô tung.
Mạc Tham Lang đắc ý: “Chiêu ‘Ngạ Lang Thôn Nguyệt’ này của ta chính là khắc chế Phong Nhận Trảm của người!”
“Mạc Tham Lang, xem ra hôm nay các ngươi ngũ huynh đệ là có chuẩn bị mà đến, nhưng người cùng đừng nên đắc ý, tiếp thêm chiêu của ta ‘Phong Xế Lôi Hành’!” Chiều này của Dương Phong Lôi chẳng những có phong nhận mà còn kèm theo cả lôi bạo sấm sét.
“Hừ, Ngạ Lạng Thôn Thiên!”
Hai bên đối đầu bằng kinh thế cấp vũ kỹ. Trận chiến cực kỳ gay cấn, bọn họ vừa đánh đã sử dụng những chiêu cực mạnh của bản thân.
Du Dương xem quá sướng, dùng đệ nhị trí não đem chiêu thức vũ kỹ của hai người đều ghi chép lại, sau đó tiến hành phân tích. Tuy rằng phân tích chiêu thức rõ ràng, nhưng Du Dương bây giờ cũng không thể sử dụng, muốn sử dụng kinh thế cấp vũ kỹ, nhất định phải là sử dụng tại lực trường lĩnh vực tự nhiên.
Oanh!
Hai người chính diện đối quyền. DƯơng Phong Lôi liền bị đánh rơi xuống đài chiến đấu.
“Ngươi…ngươi đã tu luyện đến |Lực trường lĩnh vực| đệ tam trọng thiên!” Dương Phong Lôi che vết thương ở ngực, sắc mặt tái nhợt nói ra.
“Ha ha, nếu như không phải ta tu luyện tới đệ tam trọng thiên lực trường lĩnh vực, ta sẽ không tới Vẫn Tinh Sơn cùng ngươi đối chiến. Tốt, ngươi đã thua, từ hôm nay trở đi, Vẫn Tinh Sơn này chính là của năm huynh đệ chúng ta!” Mạc Tham Lang nói tiếp, “Nhưng mà ta có thể cho các ngươi một lần cơ hội, trong vòng nửa năm, ngươi có thể khiêu chiến lấy lại toàn bộ gia sản của huynh đệ các ngươi!”
“Hừ, trong vòng nửa năm, ta Dương Phong Lôi nhất định sẽ trở về đoạt lại Vẫn Tinh Sơn này!” Thua trân trên sân nhà, Dương Phong Lôi cực kỳ mất mặt. Hắn một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại đây, bước nhanh rời khỏi đỉnh núi.
“Hoàng lão ca, các ngươi đi thật sao!” Du Dương kéo Hoàng Thế Ngọc lại nói.
“Đánh cược bị thua, ngày khác sẽ thắng lại là được. Đúng rồi, có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết!” Hoàng Thế Ngọc nghé vào tai Du Dương nói thầm hai câu.
“Thật sự?” Du Dương trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Hiện tại Vẫn Tinh Sơn này đã không phải là của chúng ta, ta lừa ngươi làm jh!” Hoàng Thế Ngọc nói.
“Ha ha, tốt, ta đây thật sự cảm tạ Hoàng lão ca!” Du Dương cười nói.
Vẫn Tinh Thất Hùng xám xịt rời đi, từ trên người bọn họ, Du Dương cảm giác được cái jh gọi là thắng làm vua thua làm giặc.
Mạc Tham Lang thắng được Vẫn Tinh Sơn, hắn lập tức tuyên bố. Bắt đầu từ ngày mai, người nào muốn đi vào cao áp lực trường để tu luyện, đều phải nộp phí thêm một lần nữa.
“Đclm, lão tử tính ra tiền tháng này vẫn còn chơi đùa được bảy tám ngày nữa mới hết!” Du Dương trong lòng mắng chửi.
Không riêng gì Du Dương, còn có không ít người cũng giống như vậy, nhưng đám người Dương Phong Lôi đã mang tiền đi, người ta là Võ Thần, ai dám đi đòi lại! Hơn nữa bọn họ vừa mới thua trận, trong bụng đầy hỏa khí, ai còn dám đi tìm phiền phức nữa, ngán mình sống quá lâu sao. Trong lòng mọi người tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay giả vờ câm điếc.
Nghe được Mạc Tham Lang nói, Du Dương lập tức chạy về chỗ cao áp lực trường tại sườn núi, hắn muốn dùng những ngày cuối cùng này để đột phá |Niệm lực thôi động| đệ thập trọng thiên.
Du Dương tiến vào gấp 19 lần lực trường, tại trong gấp 19 lần lực trường hắn tu luyện hơn mười giờ, đến khi lực lượng áp súc, tích lũy đến đỉnh điểm, Du Dương liền tiến vào gấp 20 lần lực trường. Du Dương mở hướng trùng kích |Niệm lực thôi động| đệ thập trọng thiên.
Một giờ.
Hai giờ..
Ba giờ…
Cuối cùng, ở gấp 20 lần lực trường, Du Dương trùng kich đệ thập trọng thiên hơn năm giờ sau, hắn rốt cục đột phá rào chắn, tiến nhập cảnh giới |Niệm lực thôi động| đệ thập trọng thiên. Đến đệ thập trọng thiên, nói cách khác Du Dương đã thấy được cánh cửa Võ Thần rộng mở, trở thành Võ Thần ngay trước mắt!
Tu luyện tới | Lĩnh hội thôi động| đệ thập trọng thiên, Du Dương kết thúc tu luyện, vì kỳ hạn như Mạc Tham Lang nói đã sắp hết. Du Dương muốn trước khi hết hạn tìm được đồ vật mà hắn cần.
Lúc này Du Dương tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh trong gấp 20 lực trường một chút, Du Dương tại chỗ trung tâm, quả thực thấy tảng đá kia như lời Hoàng Thế Ngọc nói.
Tảng đá kia toàn bộ là màu đen, cao cỡ hai người, từ trên đó tỏa ra lực trường cường đại, toàn bộ cao áp lực trường trên Vẫn Tinh Sơn là từ trên người nó phát ra.
“Nguyên lai khối tinh thạch này chính là then chốt cấu tạo thành cao áp lực trường, phẩm chất của nó so với tư không thiên tinh kia mạnh hơn gấp trăm lần, tư không thiên tinh đem đặt trên khối thiên tinh kia căn bản không cảm giác được có lực trường tồn tại”.
Tư không thiên tinh kia niên đại đã lâu năm, lực trường đã muốn sớm biến mất. Nhưng trước mắt Du Dương khối thiên tinh thạch này lại khác, lực trường của nó phát ra thập phần mạnh mẽ.
“Gấp 20 lần lực trường này đối với ta tác dụng không lớn. Giữ lại cũng không có đất dùng, cạc cạc cạc!” Du Dương cười tà ác
“Bạch bạch…”
Tiểu phân thân Du Dương từ trên người hắn bay ra. Nó há to mồm, đem nguyên khối thiên tinh thạch này trở thành thức ăn, bắt đầu tự kỷ gặm nhấm.
Tiểu phân thân vừa ăn vừa tiêu hóa, thân thể hắn không ngừng lớn lên, một thước, hai thước…khi hắn ăn được hơn nửa thiên tinh thạch, hắn đã lớn bằng Du Dương bình thường không khác biệt lắm.
Sáp Kiện Vô Địch Sáp Kiện Vô Địch - Dã Bạch Thái