Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 227 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:56:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Chính Là Mày
ong Thiên Tôn, ông là người đê tiện vô sỉ chó cũng không bằng!
- Long Thiên Tôn, ông già kia, ông sẽ chết không được tử tế!
Mọi người trong đại sảnh đều tức giận mắng to.
Long Thiên Tôn đắc ý dào dạt đứng ở nơi đó, không thèm để ý đến lửa giận của mọi người, một đám người sắp chết, để cho bọn họ mắng hai câu đi cũng sẽ không ít đi chút thịt nào.
- Câm miệng cho tôi!
Dương đội trưởng bị tiếng mắng của mọi người khiến cho phiền lòng, cầm lấy súng trong tay, quát:
- Quân đội chấp pháp, ai dám phản kháng, tử hình ngay tại chỗ!
Trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại, không còn có người dám nói nửa câu.
- Dương đội trưởng, mỗi người ở đây đều là tội ác tày trời, chết cũng không đủ.
Long Thiên Tôn đi đến trước mặt Dương đội trưởng, cầm lấy gậy chống một ngón tay chỉ Trương Đại Thiểu:
- Nhưng người này, càng thêm không thể tha thứ, hắn chính là thủ lãnh của nhóm tội phạm, người chết ở trong tay hắn vô số kể, đối với xã hội, đối với nhân dân là uy hiếp rất lớn, Dương đội trưởng cần phải vì dân làm chủ.
Dương đội trưởng vốn khó chịu với sự ngạo mạn của Trương Đại Thiểu, đương nhiên sự ngạo mạn này là mơ ước của hắn, hắn thấy, nhìn thấy mình không sợ mà lại ngạo mạn.
Còn nữa, Long Thiên Tôn hiếu kính mình không ít tiền, mình cầm tiền đương nhiên cũng phải làm việc, giúp Long Thiên Tôn diệt trừ họa lớn trong lòng.
Dương đội trưởng đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, bắt đầu đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, càng đánh giá trong lòng lại càng cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này còn quá trẻ tuổi!
- Hừ, những người các ngươi đúng là cặn bã.
Dương đội trưởng đứng ở trước mặt Trương Đại Thiểu, tay cầm súng chỉ trỏ với Trương Đại Thiểu.
- Phần tử cặn bã của quốc gia, sâu mọt của nhân dân, hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt các ngươi, thay dân chúng diệt trừ khối u ác tính các ngươi! Bắt tất cả về!
Trong ánh mắt Dương đội trưởng, Long Thiên Tôn bắt được một chút sát khí, hắn biết, sau khi đem những người này mang về, chỉ sợ ra không được nữa.
- Nếu tôi không đi?
Trương Đại Thiểu ôm cánh tay đứng bất động, cười lạnh nhìn Dương đội trưởng, hỏi ngược lại.
Dương đội trưởng không khỏi ngẩn ra, hắn thật không ngờ, thế nhưng có người dám nói chuyện với mình như vậy. Mình là ai, đường đường là đội trưởng quân đội!
Sắc mặt Dương đội trưởng lập tức lạnh đi, đưa súng chỉ vào ngực Trương Đại Thiểu, híp mắt nói:
- Mày vừa rồi nói cái gì? Tao không nghe thấy?
- Tao nói...
Trương Đại Thiểu tốt bụng hiểu ý, lo lắng Dương đội trưởng không nghe thấy nên cao giọng hơn vài phần:
- Mày là thằng ngu, lần này mày nghe rõ chưa?
Người trong đại sảnh nháy mắt ngây ra như phỗng, khiếp sợ vô cùng nhìn Trương Đại Thiểu. Người này, lá gan cũng quá lớn đi, ngay cả người ta là đội trưởng quân đội cũng dám mắng.
Dương đội trưởng cũng bị Trương Đại Thiểu làm cho phát mộng, nghĩ đến cái lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, nghe không chính xác. Từ lúc lên làm đại đội trưởng, có ai dám nói chuyện lớn tiếng với mình? Người này, thế mà lại mắng mình?
- Mày, mày dám mắng tao?
Dương đội trưởng trợn mắt, thì thào hỏi, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- Tên ngu.
Trương Đại Thiểu đành chịu lắc đầu, mặc kệ đi, đây không phải là câu hỏi vô nghĩa sao, tao không mắng mày, chẳng lẽ mắng tao?
Lần này Dương đội trưởng nghe rõ, rốt cục cũng xác nhận, mình thực sự bị mắng.
Một cỗ sát khí giống như Hoàng Hà vỡ đê nảy lên trong lòng, nếu nói lúc trước hắn phải xử lý Trương Đại Thiểu là bởi vì lấy tiền của Long Thiên Tôn, nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn xử lý Trương Đại Thiểu vì chính mình.
- Tốt lắm, mày dám ngang nhiên chống đối, tao có thể xử bắn mày ngay tại chỗ!
Dương đội trưởng cắn răng, mắt đỏ ngầu, lập tức kéo khóa an toàn, dí súng lên đầu Trương Đại Thiểu.
Dương đội trưởng muốn từ vẻ mặt của Trương Đại Thiểu thấy được sợ hãi hoặc là kinh hoảng, muốn người kia run rẩy trước mặt mình. Dù sao, sau khi mình bắn, một cái đánh rắm cũng đều không có.
Nhưng làm cho Dương đội trưởng thất vọng chính là, hắn không giống như hy vọng của mình, hắn nhìn thấy trong mắt Trương Đại Thiểu có sự khinh thường, đúng vậy, chính là khinh thường.
- Tao ghét nhất bị người khác lấy súng chỉa vào đầu của tao.
Trương Đại Thiểu cau mày, có vẻ rất không kiên nhẫn.
- Tao ày hai giây hạ súng xuống, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
- Mày còn dám uy hiếp tao?
Dương đội trưởng khiếp sợ đến nổi giận, hắn không thể tưởng tượng, người trước mắt này tại sao không có sợ hãi, tại sao lá gan lớn như thế, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
- Chẳng lẽ mày ngươi nghĩ rằng tao không dám nổ súng!
Dương đội trưởng quát:
- Tao giết mày, hợp pháp mà lại hợp lý! Không những không bị xử phạt, mà còn được chính phủ khen thưởng!
Hắn nghĩ Trương Đại Thiểu đầu óc không bình thường, không nghĩ ra mấu chốt trong đó cho nên mới rống lớn như vậy, nói cách khác, hắn không có cách nào hiểu được làm sao có người to gan lớn mật như thế.
- Một!
Trương Đại Thiểu không có để ý tới đến Dương đội trưởng, mà là nhắm mắt lại bắt đầu đếm.
Dương đội trưởng tức giận đến cả người phát run, người này, thế nhưng có thể thực sự đối với mình như vậy!
Hiện tại, Dương đội trưởng không đơn giản là muốn xử lý Trương Đại Thiểu đơn giản nữa, hắn muốn làm Trương Đại Thiểu một phen rồi lúc sau mới xử lý. Chỉ có như vậy, mới có thể lấy lại mặt mũi của mình.
Nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng tốt đẹp này khó như lên trời.
- Tao bắn mày!
Dương đội trưởng quyết định chơi cùng Trương Đại Thiểu, ngón tay dùng một chút lực sẽ tử hình Trương Đại Thiểu ngay tại chỗ.
- Hai!
Một con số mạnh mẽ từ trong miệng Trương Đại Thiểu thốt ra, trong nháy mắt, mắt Trương Đại Thiểu mở ra, giống như là Tôn Ngộ Không ở trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, luyện đúng bảy tuần bốn mươi chín ngày mới đi ra, tinh quang bắn ra bốn phía!
Họ Dương kia, cái này là do mày không biết điều, cũng không nên trách tao!
Bàn tay to của Trương Đại Thiểu vung lên, một cánh tay chợt lóe, Dương đội trưởng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khẩu súng trong tay không biết tại sao lại xuất hiện trong tay Trương Đại Thiểu.
- Mày, mày...
Dương đội trưởng hoảng sợ chỉ vào Trương Đại Thiểu, nói không ra lời, đến bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra thân thủ của người thanh niên này lại đáng sợ như vậy.
Nhưng ngay lập tức, Dương đội trưởng lại bớt lo lắng, mình là đội trưởng quân đội, đang chấp pháp, Trương Đại Thiểu chậm thì thủ lĩnh xã hội đen, là phần tử phạm tội, hắn lợi hại thì có ích gì, hắn dám đối phó với mình sao?
- Thật to gan! Mày dám...
Dương đội trưởng trợn to hai mắt, uy thế mười phần chỉ vào Trương Đại Thiểu hét lớn.
Bốp!
Nhưng uy phong còn chưa hoàn toàn ra hết, cổ tay Trương Đại Thiểu vừa lật lập tức cho Dương đội trưởng câm miệng.
Một dấu bàn tay đỏ tươi nở rộ trên mặt Dương đội trưởng.
Trong khách sạn to như vậy, lại một lần nữa lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng như thế. Tất cả mọi người há to miệng nhìn một màn này.
- Mày dám đánh tao?
Dương đội trưởng ôm mặt, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, nói.
- Ở trước mặt lão tử còn giả vờ cái gì, tao đánh mày đó.
Trương Đại Thiểu tùy tay lấy súng, khinh thường nói.
Tuyệt Phẩm Tiên Y Tuyệt Phẩm Tiên Y - Âu Dương Lưu Lãng