Số lần đọc/download: 2997 / 35
Cập nhật: 2017-12-13 14:29:44 +0700
Phần XXIV: Tiếng Vọng Hồn Ma - Chương 1
Đ
êm không trăng... cũng không sao, chỉ có gió và tiếng xào xạc của lá cây bị chạm vào nhau tạo thành thứ âm thanh rờn rợn, nhất là ở nơi luôn vắng vẻ bóng dáng con người. Bởi chốn này là chốn của những kẻ đã chết mà...
Bãi tha ma khá rộng lớn bao gồm cả Phật giáo và Công giáo nhưng được phân chia rạch ròi thành hai khu vực khác nhau.
Phía bên khu vực đạo Công giáo có vẻ quy mô và nề nếp hơn nên các ngôi mộ được chôn cất thẳng hàng, dù đã xây hay vẫn còn nấm đất. Chưa hết, những người sớm nằm yên nghỉ ở đây còn được hưởng sự râm mát ban ngày và không khí u tịch trầm lắng ban đêm bởi nhiều rặng bạch đàn trồng xen kẽ giữa các hàng mộ.
Ngược lại khu nghĩa trang của phía Phật giáo hết sức là luộm thuộm với các kiểu chôn cất tự do khiến mồ mả người chết quay tứ hướng chẳng có chút nào là trật tự. Đã vậy cỏ dại còn bao trùm lên cả lối đi vào những ngôi mộ đất tạo cảm giác ngần ngại cho bất cứ ai muốn vào để tảo mộ người thân. Vấn đề gay go hơn là khu nghĩa trang Phật giáo còn nổi tiếng là lắm ma. Ngay giữa ban ngày cũng có kẻ đã từng bị nhát đến chết ngất để rồi sau đó trở thành ngẩn ngơ mất trí... Lời đồn đại nghe thật khủng khiếp. Làm thót tim rất nhiều người nên chẳng ai dám nghĩ tới chuyện lần mò ra nghĩa trang nếu như không có việc ma chay cúng tế.
Thế nhưng, đêm nay bỗng xảy ra sự kiện lạ. Đó là đã gần mười hai giờ đêm rồi mà lại có một bóng người cầm đèn bão tiến sâu vào con đường dẫn vô khu vực nghĩa trang. Thật là gan cùng mình, những ai trông thấy đều le lưỡi, lắc đầu và nghe lo giùm cho cái kẻ khùng điên nào đó.
Ú... ú... ú… không biết là tiếng rít của gió hay tín hiệu gọi nhau của âm hồn vang vọng lên từ cõi chết? Dù cho nó là gì đi nữa thì âm thanh đó cũng làm cho người ta phải rợn óc và bủn rủn cả tứ chi.
Vậy mà không hiểu kẻ to gan lớn mật kia có cảm thấy sợ hãi, chùn chân... mà sao vẫn cứ tiến sâu vào nghĩa trang?
Câu hỏi được đặt ra trong suy diễn nội tâm của người sống bên ngoài vòng đai nghĩa trang đang chứng kiến và lo ngại nhìn theo đốm sáng ngọn đèn mỗi lúc một nhỏ lần trong bóng tối mịt mù. Ú... ú... lại cái thứ âm thanh ma quái trỗi lên làm nhói đau trái tim những người yếu bóng vía. Trung và các bạn ngồi trong quán nước nhỏ mãi tít ngoài đầu con đường dẫn vào nghĩa trang, nhóng mắt ra màn đêm đen đặc, cảm giác người mình muốn nổi gai.
Cậu khe khẽ rỉ tai Siêu:
- Lão Tâm này quả là gan. Dám nhận lời cá cược vào nghĩa trang giờ này, không biết lát nữa lão có còn bình tĩnh mà trở ra như lúc đi vô chăng?
Siêu nhún mạnh đôi vai, tay thọc vào túi áo như để che giấu sự nhút nhát đang trỗi dậy từ bên trong. Cậu máy môi:
- Mày yên tâm đi Trung ơi! Tao chắc chắn lão Tâm sẽ đường hoàng trở ra nhận phần thắng cá cược... Xưa nay lão nổi tiếng là kẻ không hề biết sợ ma quỷ, chỉ có chúng mới sợ ngược lại lão thôi.
- Mày cả quyết như thế ư?
Học ngồi gần đó nhấn mạnh câu hỏi thay Trung để rồi nhận được cái gật đầu của Siêu:
- Đúng, bởi tao đã từng thấy lão Tâm làm những chuyện kinh thiên, động địa hơn gấp nhiều lần. Tụi bây nhớ vụ bốc mộ cô gái chết đuối dạo nọ không? Thật khiếp đảm, nếu là tao chắc tao đã nhập khẩu xuống âm tào, địa phủ từ hôm ấy. Ôi, từ ngày cha sanh mẹ đẻ tới giờ tao mới nghe chuyện xác người chết hàng chục năm moi lên mà vẫn còn y nguyên.
Mặc dù tóc gáy ở phía sau đã có cọng dựng đứng, Học vẫn hù để thổi phồng câu chuyện:
- Cái xác còn y nguyên vẫn chưa đáng sợ bằng sự kiện người chết bỗng dưng cười. Tao cam đoan những người đang có mặt lúc đó, nhiều kẻ phải té đái.
Trung hích cùi chỏ vào hông bạn:
- Trong số đó có lẫn lộn mày không?
Học hấp háy đôi mắt:
- Không... tao chỉ nghe kể lại đã phải nín tiểu tiện ban đêm rồi. Vậy mà khen thay cho lão Tâm, lão dám lãnh nhiệm vụ chuyển cái xác từ quan tài cũ sang quan tài mới để người ta chôn trở lại.
Cường xen vào bằng thái độ thản nhiên:
- Có gì đâu mà lão làm không được. Dù không bị phân hủy, xác chết vẫn là xác chết chứ đâu thể biến thành quỷ hồi sinh...
Lời Cường chưa kịp ngưng thì đã bị Trung chận đứng bằng cái vỗ khá mạnh vào giữa miệng kèm theo tiếng quát khẽ:
- Chuyển hệ đi thằng khỉ. Mày có biết bây giờ là lúc nào hay không?
Cường hất tay Trung ra rồi xoa xoa chỗ bị đau, mặt càu nhàu:
- Đang nói chuyện ma sao có thể chuyển thành chuyện tiên đồng, ngọc nữ được. Mày mới là đứa lãng nhách, mười hai giờ đêm thì sao nào?
Bị bạn la. Trung không tự ái mà nhốn nháo ngó quanh mình vì cảm nhận thấy có luồng khí lạnh ập đến. Cậu cất giọng run run:
- Mày làm ơn nói năng ý tứ giùm kẻo lỡ có oan hồn nào ra tới đây dạo mát nghe được thì bản thân mày mang họa.
Quang “xồm” là tên con trai có tướng mạo rất ngang ngạnh nãy giờ ngồi im nhâm nhi ly trà đá, chợt hất chiếc cằm lún phún hàm râu quai nón. Tiếng cậu nghe ồm ồm:
- Mấy thằng mày toàn là gan thỏ đế. Nếu có sợ thì hãy nên sợ người sống, chứ kẻ chết thì còn làm được cái gì nào. Chẳng qua họ chỉ là những chiếc bóng vật vờ, yếu đuối mà những người mắt thường không nhìn thấy.
Học cãi lại lời biện luận của Quang:
- Mày đừng coi thường người ở thế giới bên kia. Hồn ma tuy chỉ là một chiếc bóng vật vờ nhưng không hề yếu đuối như mày nói. Theo tao được biết thì có khối kẻ sống dở, chết dở vì sợ ma.
Nghe Học nói, Quang “xồm” cười bạnh hàm:
- Điển hình là mày và thằng Trung phải không?
Trước bao nhiêu bạn bè, Trung và Học sĩ diện không nhìn nhận nên tìm cách chống chế.
- Mày dùng từ sợ e quá đáng. Thật ra đây chỉ là sự kiêng dè...
Cường hùa với Quang “xồm” trêu chọc hai thằng bạn vốn nổi tiếng nhút nhát nhất trong bọn:
- Kiêng dè cái quái gì mà đến nỗi mới nghe nhắc đã xanh lè bản mặt. Cứ làm như các hồn ma có quyền sinh sát con người trên trái đất này vậy.
Học đối đáp yếu ớt:
- Tại mày với thằng Quang xồm chưa từng bị nó nhát nên đâu hiểu được cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với một bóng ma.
Quang xồm bèn gạn hỏi:
- Hai thằng mày biểu đã thấy thì kể xem mặt mũi của chúng ra sao?
Trung thật thà:
- Cũng giống in như người sống thôi. Có điều họ chỉ là một chiếc bóng mờ ẩn hiện, là khi tỉnh táo thật sự chúng ta không thể thấy.
Cường bật cười ha hả:
- Theo lời mày nói thì đâu có chi đáng sợ chứ. Hơn nữa mày chỉ thấy lúc không tỉnh... có nghĩa là vào thời điểm nằm mơ. Tao quả quyết chuyện hồn ma không có thật.
Quang xồm gật gù, dáng vẻ tán đồng ý kiến:
- Không có thật trên đời mà chỉ có do trí tưởng tượng của những kẻ nhát gan dựng lên.
Không chịu ngồi yên. Học vội cãi lại:
- Tao không nhìn nhận sự phán đoán của hai đứa mày.
- Vậy thì hãy nêu ra lập luận của mình, mày đã thấy ma tận mắt chưa?
Học đáp thật dứt khoát:
- Rồi.
Cường hỏi mím:
- Có giống như thằng Trung diễn tả không?
Học huơ tay:
- Khác xa. Bởi con ma tao thấy rất ư là khủng khiếp. Có hình dáng đàng hoàng.
- Ở chỗ nào?
- Trong bãi tha ma khu đạo Phật.
Chẳng biết lời Học là đùa hay là thật, Trung nghe giật nảy người, cậu lắp bắp:
- Mày... mày nói... xạo...
Học không thèm đính chính, đưa mắt ngó ra màn đêm tối đen ở bên ngoài rồi tự nhích sát vào phía trong, miệng lẩm nhẩm:
- Biểu tao xạo thì thôi, tụi bây đừng có hỏi. Để chừng nào tận mắt tụi bây nhìn thấy rồi hãy tin.
Quang xồm bèn gạ gẫm:
- Mày thấy nó ra sao thì nói để mọi người cùng tưởng tượng. Bằng không, con ma nó sẽ chỉ nhát một mình mày... vì mày biết rõ nó.
Sợ thót ruột, nhưng giữa thời khắc sắp sửa không giờ, Học cũng chẳng có lá gan thuật lại hình bóng con ma. Bởi biết đâu bên ngoài thế giới tĩnh lặng đen ngòm kia đang hiện diện một số oan hồn đứng đâu đó theo dõi câu chuyện rồi nổi hứng xấn vào tham gia. Ôi, nếu chúng hiện ra lúc này thì chính mình và thằng Trung đến phải lăn ra mà xỉu mất. Còn bọn thằng Cường, thằng Quang... chắc gì còn tỉnh táo để nhìn rõ mặt con ma. Mà Học cũng cầu mong cho hai thằng bạn dở hơi bị một phen khốn đốn, song chưa phải là bây giờ. Cứ để tội tụi nó đấy! Còn nhiều dịp khiến tụi nó phải thót tim cậu mới nghe.
Trong lúc Học còn đang ngồi im, chưa tìm được cách phản ứng thì bất thần có tiếng kêu phát ra giữa năm thằng:
- Coi kìa... dường như là lão Tâm đang trở ra. Có lẽ ma quỷ trong nghĩa trang chê lão già rồi chăng?
- Như vậy thì tụi mình thua cuộc rồi.
- Nhằm gì. Chỉ với một can rượu mà chứng minh được rằng nghĩa trang không có ma thì cũng đáng. Thú thật, tuy chẳng phải là loại yếu bóng vía... nhưng nghe lời đồn đại râm ran tao cũng nhụt chí anh hùng. Bởi công việc của tao thường ngày phải đi bỏ hàng sớm phụ má tao...
Không thông cảm với tâm trạng của Cường, Học ti toe cái miệng:
- Thế mà nãy giờ mày còn làm ra vẻ có lá gan bự tổ chảng hù thiên hạ. Té ra cũng là con muỗi giống như nhau...
Bị Học làm cho quê. Cường thúc cùi chỏ vào hông bạn. Cười ngượng nghịu:
- Biết rồi còn la lớn. Tao đâu có dại mà trưng bày chân tướng của mình ra.
Học gập người nhưng lại ngước mặt lên đáp trả:
- Không dại thì khôn quái gì được khi hai chữ “sợ ma” mày đã viết rõ lên trán rồi.
- Hồi nào?
- Mới xong. Có tất cả bây nhiêu thằng đây làm chứng.
Cường đảo mắt ngó vòng quanh các bạn thấy ai cũng mỉm cười liền câm tịt không dám khua môi, múa mỏ tiếp. Cậu nhường phần cho Quang xồm.
- Xếp chuyện thằng Cường sang một bên để đón lão Tâm trở ra kìa.
Như là một mệnh lệnh, tất cả năm tên con trai đều đứng lên chống mắt về phía cái đốm sáng đang lập lòe từ đàng xa trông tựa con đom đóm tiến dần đến chỗ họ.
Nói về lãoTâm, một ông già ngoài sáu mươi, nát rượu, thường lấy công việc tẩm liệm người chết làm nguồn sống thì ấn tượng về ma với lão chỉ là đùa. Đêm nay lão nhận lời thách thức của bọn trai trẻ đi ra nghĩa trang vào giữa thời điểm không giờ vì can rượu đế hấp dẫn lão. Hơn nữa, lão cũng muốn tận mắt chứng kiến hình ảnh con ma là sao mà người dân trong vùng cứ kháo nhau rùm beng lên khiến nhiều kẻ phải khiếp vía rồi thêu dệt đủ thứ chuyện. Thật ra thì lão Tâm thừa hiểu việc con ma được dựng lên từ miệng lưỡi của những người lắm chuyện, ăn không ngồi rồi chứ chẳng hề có thật. Đời lão đã sống tới ngần tuổi này, tiếp xúc với bao nhiêu xác chết từ bệnh hoạn đến các kiểu tai nạn... thế mà lão đã lần nào trông thấy họ trở về dù chỉ là một chiếc bóng mơ hồ. Theo lão, chết đồng nghĩa với hết... là chẳng còn lại gì ngoài một khung ảnh và nấm mồ thu gọn nơi nghĩa trang lạnh lẽo. Vậy thì ma là cái gì chứ mà con người phải sợ hãi đến như thế? Hôm nay lão nhất định phải minh chứng... Quá mười giờ đêm, sau chầu rượu đã sừng sừng. Lão Tâm khoác thêm cho mình chiếc áo ba đờ xuy đã cũ rồi đốt đèn bão, lão khệnh khạng rời khỏi nhà. Không có ai ngăn cản lão vì bà vợ già của lão đã đi ngủ từ lâu. Mà dẫu còn thức, bà cũng chẳng can thiệp do biết rõ tính nết lão.
Màn đêm bên ngoài tối đen và ngập tràn hơi sương tạo nên bầu không khí lạnh bao trùm lấy lão. Nếu không nhờ chất men thấm sâu làm nóng bừng cơ thể thì lão Tâm nhất định sẽ suýt xoa. Nhưng bây giờ thì lão thừa sức để đi ra tới tận nghĩa trang, lão đã nắm chắc phần thắng cá cược với bọn trẻ... Vừa giơ cao cây đèn bão soi đường, lão Tâm vừa hình dung đến can rượu chung độ, lòng lâng lâng thích thú. Mấy thằng nhóc con ấy quả là ngốc mới đi thách đố lão chuyện này. Ngang qua cái quán nước nằm ở đầu con hẻm dẫn vào khu vực nghĩa trang, lão Tâm biết rõ bọn con trai đang có mặt trong quán để quan sát lão nên không thèm ghé vội. Cứ cho chúng ở đó cho tới khi lão trở ra đòi chung độ. Với ý nghĩ như thế, lão Tâm bình tĩnh soi đèn đi thẳng một lèo mà không hề quay đầu lại. Dù đang trong trạng thái say say, tỉnh tỉnh nhưng lão không bị vấp váp lần nào cứ đi như đi giữa ban ngày. Mà khu vực tha ma này đối với lão mọi ngõ ngách đều thân thuộc ngay đến tên tuổi và chỗ chôn người chết lão cũng thuộc nằm lòng. Đã không biết bao lần lão ngủ quên trên mộ vì quá say không còn sức về nhà. Lúc ấy chẳng hiểu có âm hồn nào chui lên khỏi mộ để phá rối giấc ngủ của lão không? Chỉ biết là khi tỉnh dậy, lão thấy mình vẫn bình an vô sự. Đêm nay, lão cũng muốn được ngủ ngoài nghĩa địa nên đã mặc thêm áo ấm. Nhất định sáng mai bọn nhãi ranh kia phải trợn mắt lên mà phục lão khi thấy lão đường hoàng đi trở ra.
Lão Tâm nói một mình:
- Hà... hà... ta là ma... ma là ta... còn tất cả... chỉ là một lũ ngốc.
Đi đến cổng nghĩa trang, lão Tâm bỗng ngần ngừ dừng lại vì sực nhớ mình đã bỏ quên bịch thuốc rê ở nhà. Quay về để lấy chăng? Chỉ e mấy thằng ranh con cá cược viện cớ cho rằng lão sợ ma rồi thì không thèm chung độ. Mà phải nhịn hút thì cũng rất khó chịu nhưng hụt mất can rượu lão Tâm thấy không đành. Thôi thì tìm chỗ nào đó trong nghĩa trang ngủ quách một hơi tới sáng vậy. Với dự định như thế, lão Tâm tiếp tục dấn sâu vô khu vực nghĩa trang Công giáo tìm đến ngôi mộ cô gái chết đuối mà ông đã phụ giúp cải táng dạo nào. Đây là ngôi mộ nhà giàu nên được xây khá lộng lẫy, có mái vòm che mưa nắng trông giống như căn nhà nhỏ. Lão Tâm chọn chỗ này ngủ qua đêm kể ra cũng táo bạo, bởi ngay chính người nhà của cô gái từ khi cải mả lại thấy xác chết không tiêu tan thì rất lấy làm sợ hãi cho rằng đó là điềm dữ. Còn lão Tâm tuy cũng có phần sửng sốt trước sự kiện lạ nhưng lão đã gạt đi những suy nghĩ thường làm bủn rủn tâm trí của con người. Sợ... với lão Tâm thì lão chỉ sợ trên đời này không còn người nấu rượu để cho lão có chất men dung nạp vào cơ thể mình thôi. Còn muôn điều sợ hãi khác không hề có chỗ đứng trong người lão.
Chưa vội chui vào bên trong cái mái vòm để đánh giấc, lão Tâm đặt cây đèn bão xuống kệ bình hoa rồi đứng ngay người đảo mắt quan sát khắp khu vực nghĩa địa.
Thật bình yên… thậm chí không có lấy một hơi thở mạnh, chỉ toàn tiếng gió, bởi vùng đất tha ma này tọa lạc trên ngọn đồi nên buộc phải chịu đựng sự xâm nhập của bất kỳ ngọn gió lớn, nhỏ nào. Điều ấy không ảnh hưởng tới sự yên nghỉ của những người sớm lìa bỏ cõi đời để đi về với thiên thu. Gió có thể ru họ ngủ say hơn, có thể đẩy lùi bất cứ sự tĩnh lặng để họ không cảm thấy rằng mình đã chết… Bởi từ chết suy diễn ra nghe tàn nhẫn quá vì nó là sự kết thúc của một đời người.
Trong bóng tối dày đặc của màn đêm, những ngôi mộ xây có quét vôi màu sáng nổi bật lên trong tầm nhìn của lão Tâm. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể làm đau tim của bao kẻ nhát gan, bởi thật sự mà nói thì trông nó đầy kỳ quái giống như bóng dáng của những hồn ma đang đội mồ lên hòa nhập với thế giới bên trên. Lão Tâm tự hỏi không biết tới bao giờ lão và bà vợ già cũng sẽ được người ta đưa tiễn ra đây. Nực cười thay, lão đang có bụng sợ mình chết muộn phải nằm nơi yên nghỉ không vừa ý vì diện tích đất trống của nghĩa trang ngày càng thu hẹp lại. Ngay những người còn trẻ tuổi dường như cũng biết lo xa như lão nên cứ lần lượt đua nhau ra đi sớm… chỉ trong vòng tuần lễ mà đã có hai, ba đám tang tiễn ra đây xí chỗ. Nghĩ thật tội, có lẽ họ chưa phải là kẻ muốn buông xuôi tất cả để trở về với thế giới hư vô đâu. Nhưng nào ai tránh được sự sinh tử của hóa công. Sống và chết là hai vấn đề tất yếu mà không phải do con người định đoạt.
Gió lúc này thổi mạnh hơn làm lá và những nhánh cây bạch đàn kêu lạo xạo tạo thành thứ âm thanh rõ nét như tiếng nhạc đưa hồn trong các buổi lễ truy điệu người đã khuất. Lão Tâm cảm nhận được sự trầm buồn và u uất, càng nghe càng não ruột bi thương.
Cần phải đánh một giấc ngủ quên đời thôi. Lão Tâm cố dứt ra khỏi nỗi suy tư về thế sự nhân tình bằng cách khom lưng chui vào bên trong cái mái vòm của ngôi mộ rồi thanh thản ngả người nằm. Một chỗ nghỉ qua đêm khá tốt đây. Nhưng lão chưa kịp nhắm mắt lại thì cơn thèm thuốc lại làm cho lão phải ngồi dậy ngáp dài. Điệu này chắc chắn lão không thể an giấc điệp tới sáng mai, có lẽ phải sớm rời khỏi nghĩa trang để về nhà thôi. Bọn nhóc ấy đâu có cược với lão giam mình ngoài bãi tha ma qua đêm mà chỉ cần qua khỏi giờ thiêng…
Cố nán lại đây thêm chút nữa, lão Tâm tự nhủ rồi tiếp tục nằm xuống vắt một cánh tay qua trán lơ mơ suy nghĩ về những chuyện tốt, xấu mà lão từng bắt gặp trong đời. Men rượu thấm sâu làm đôi mắt lão trĩu nặng, cố nhướng lên cũng không nổi trong suốt khoảng thời gian gọi là chờ đợi. Bỗng… có tiếng rên hư hư đập vào tai lão Tâm cùng với cảm giác toàn bộ khuôn mặt mình bị vật gì đó ươn ướt, mềm mềm lướt qua, lướt lại… giống như có người lau mặt cho lão. Nhưng lão nhớ rất rõ là mình đang nằm trên một ngôi mộ ngoài nghĩa địa chứ chẳng phải ở nhà. Vậy thì điều chi đang xảy ra cho lão? Ôi… lẽ nào lão bị ma nhát ư? Không... trên đời này không thể có ma. Lão là một ông già ngoài sáu mươi chứ đâu phải đứa nhóc mà tin vào điều ấy! Lão Tâm muốn vùng dậy để làm rõ sự việc mà lão đang ngờ vực song toàn thân lão như bị đè nặng bởi một động lực nào đó ở bên trên. Không thể cử động được thì cũng phải mở mắt ra để nhìn cho rõ vấn đề. Lão Tâm bắt đầu vận toàn lực vào đôi mắt nhưng bờ mi của lão cứ dính chặt vào nhau. Phải cố gắng hết sức lão mới hé được nó ra để rồi lâm vào cơn khủng hoảng tột độ trước những gì vừa thấy. A... a... lão Tâm thét lên bằng thứ âm thanh bộc phá hết công suất nơi cơ thể lão, vậy mà chẳng hiểu sao nó lại không phát được ra ngoài. Ôi trời... cái gì đang động đậy bên cạnh lão? Một gương mặt bờm xờm gớm ghiếc không hề giống con người gây ấn tượng hãi hùng tột độ chẳng thể nào diễn tả được. A... a... nó là ma hay là một con ác thú vậy? Đôi mắt xanh lè sáng quắc và chiếc miệng rộng ngoác lởm chởm hai hàm răng nhọn dài. Hư... hư... có cả một chiếc lưỡi dài thè ra đỏ ngòm ngòm… dù đang là đêm tối, lão Tâm cũng cảm nhận là thấy rõ màu sắc. Xoẹt... xoẹt. Hư... hư… chiếc lưỡi gớm ghiếc kia nó lại lướt qua mặt lão và buộc lão phải cảm nhận điều mà lão chưa dám hình dung đến. Thì ra... suốt nãy giờ con ma đã dùng lưỡi liếm mặt lão để đánh thức lão đậy. Kinh khủng quá... cả buồn nôn nữa chứ. Lão Tâm nhộn người lên một cái rồi cho tuôn ra hết mọi thứ đang chứa trong bụng. Ộc... ộc... ộc mùi chua nồng lẫn lộn từ các thứ tạp chất đã bị lên men phả lên mũi càng khiến lão Tâm phải tởm lợm dùng hết sức mình vùng lên để thoát khỏi sự khống chế của con ma. A... a... a... khi lão Tâm thật sự tỉnh táo lại nhận định vấn đề thì chung quanh lão chẳngcó gì ngoài cây đèn bão vẫn còn le lói ngọn lửa sáng đặt ở phần chân ngôi mộ. Lão bật hỏi thành tiếng:
- Phải chăng ta đã quá say rượu nên chưa ngủ mà nằm mơ?
Nhưng rồi lão gạt ngay cái thắc mắc ấy vì bàn tay lão đang sờ soạng phải cái hợp chất nhầy nhầy mà lão vừa ói ra. Lão khẳng định mau chóng:
- Những gì vừa xảy ra là đúng sự thật!
Nói xong, lão lại đâm hoảng sợ rùng mình nhìn dáo dác lung tung. Bởi nếu lão cho đó là thật thì chẳng phải lão vừa bị ma nhát sao? Mà con ma nào gớm ghiếc hết chỗ nói, thuộc vào loại đã thành quỷ chứ không phải là hồn ma bình thường.
Theo như đạo Công giáo thì là kẻ chết dữ nên không được hưởng sự sáng láng... Nghĩ tới đây, cơn đờ đẫn còn sót lại do men rượu chợt tan biến. Lão bật dậy chộp lấy cây đèn bão rồi quay lưng bỏ chạy trở ra khỏi khu nghĩa trang đầy huyền bí hoặc đang lặng chìm trong màn đêm bí ẩn, lần đầu tiên trong đời lão Tâm biết khiếp sợ sự vô hình.
Vừa nhìn thấy rõ bóng lão Tâm bước vào trong tầm sáng của ánh điện hắt ra, cả bọn đã nhao nhao:
- Thế nào, lão có nhìn thấy gì không?
Dưới ánh sáng lu mờ chỉ nhìn thấy người chứ không thể quan sát được sắc diện, lão Tâm hoạt động đôi mắt một cách chậm chạp ngó lướt qua từng đứa trong số bọn trai trẻ thách đố lão rồi buông câu ngắn gọn:
- Có ma...
Cường lanh chanh nói giành bạn:
- Lão đang nhạo tụi mình đó.
Siêu đồng tình với Cường:
- Chắc chắn là như vậy rồi. Bởi nếu có ma thật thì lão đâu thể nào bình tĩnh như vậy được.
Học khẳng định thêm vô:
- Phải rồi. Không ai có thể thản nhiên khi nhìn thấy ma thật sự cả. Lão đang hù chúng ta.
Chẳng phản ứng lại lời nào trước những câu nói hoài nghi của bọn con trai, lão Tâm im lặng buông xuôi tầm mắt rồi lẳng lặng bỏ đi thẳng một lèo mặc tiếng kêu réo om sòm ở phía sau:
- Lão Tâm... lão không nhận can rượu thắng cược sao?
- Lão thấy ma hay không thì cũng phải kể lại chứ.
- Về chi vội... vào quán uống ly trà nóng đã nào. Lão Tâm... từ từ chờ thằng Học nó về chung.
Vẫn không quay đầu lại, lão Tâm lầm lũi băng mình vào bóng đêm với cây đèn bão lúc này đã tắt ngấm do Quang xồm nghịch ngợm thổi tắt.
Trông lão giống như một hồn ma vừa đi ra khỏi nghĩa địa. Trung rùng mình quay bảo Siêu:
- Thật xui xẻo cho kẻ nào đụng phải lão lúc này. Có thể chết giấc vì sợ mất.
Học nghe được hích tay Trung:
- Đại thể là mày.
Trung phản bác lại Học:
- Mày thì hơn gì tao mà bày đặt.
Học chống chế yếu ớt:
- Tao... đỡ... đỡ hơn mày nhiều.
Trong lúc Trung bĩu dài môi khinh thường Học thì Siêu nói với Quang xồm:
- Thái độ của lão Tâm thiệt là kỳ. Lão thắng cược sao không chịu nán lại nhận phần rượu chung độ?
Quang xồm hơi nhăn trán:
- Tao cũng như mày làm sao mà biết được. Chắc tại lão cao ngạo muốn tụi mình phải mang can rượu qua tận nhà, chứ không thèm tự xách về. Đã thế cho lão nhịn thèm tới chừng nào đòi mới chung.
Lời Quang xồm đưa ra cả bọn đều nhất trí:
- Đúng. Cứ giữ y ý kiến... chỉ cần một ngày không có rượu, lão Tâm khắc sẽ tự tìm tụi mình.
Siêu che tay lên miệng ngáp:
- Bây giờ thì về thôi chứ ngồi lại đây chi nữa. Chủ quán đòi đóng cửa nãy giờ rồi.
Tiếp theo là tiếng gà gáy râm ran trỗi lên nhưng vẫn không xua đuổi được màn đêm đen kịt và khí lạnh của sương đêm làm ẩm ướt lên vạn vật. Học than thở:
- Chỉ có mình tao phải đi riêng một ngã, đứa nào cầm theo đèn pin thì đưa đây.
Nghe thấy vậy, Trung vội dúi cây đèn đang cầm vào túi quần rồi phẩy tay:
- Đời nào có chuyện ấy. Giao đèn cho mày, tao lấy gì soi về nhà?
- Tụi mày những bốn thằng cùng đi chung một đường, cần chi phải soi đèn!
Trung cố tìm lời viện cớ:
- Không soi đèn lỡ gặp ma tưởng người tới bá cổ làm quen thì kể như toi đời.
Sự vô tình của Trung làm cho Học nổi da gà. Cậu lấm lét nhìn màn đêm rồi trách cứ:
- Thằng khốn đã không cho mượn đèn mà còn bày đặt hù dọa hả?
- Tao không dọa mà nói sự thật. Mày ngó coi, trời tối đen thế này không có đèn sao đi được về nhà. Hơn nữa tao lại còn mắc bệnh quáng gà.
- Bệnh đâu ra bất tử vậy? Tao nhớ má mày thường khen mày sáng mắt, ban đêm cũng có thể xỏ kim được.
Trung chớp mắt cãi chính:
- Mày nghe lộn thì có. Đó là má tao khen con nhỏ em gái tao.
Trước tình cảnh phải một mình một đường mò mẫm trong đêm tối, Học khổ sở gãi đầu:
- Mày thông cảm ưu tiên cho tao đi Trung ơi! Chứ bây giờ mà không có đèn pin dứt khoát tao chẳng thể nào về nhà cho được.
Trung hừ mũi:
- Sịt… sịt cứ làm như mày hổng phải là người sinh trưởng ở đây vậy. Nếu thích đi lạc thì cứ việc, không cần lu loa lên cho cả bọn biết đâu.
Siêu khẽ giễu:
- Chắc thằng Học nó muốn tụi mình biết rõ sự việc để lỡ nó có bề gì xảy ra còn dễ tìm.
Cường bất ngờ lên tiếng:
- Cũng chưa nói chắc được. Ngộ nhỡ nó đi đêm một mình bị hồn ma nào đó bắt đem giấu thì có trời mới biết. Nhất là ma con gái đồng trinh tự tử chết rất hám chọc ghẹo bọn trai tơ như tụi mình.
Từ trong ruột Học, cơn run sợ đã bắt đầu hình thành nên cậu không ngăn được cái thụi mạnh vào bụng bạn khiến Cường la bai bải:
- Úi… đau tao... thằng quỷ sứ.
- Cho mày chết. Chừa cái tội làm teo gan kẻ khác chưa?
- Hừm... sợ ma thì muôn thuở vẫn là sợ ma, dẫu có đứng bên cạnh nhiều người, bộ đồ lòng của mày vẫn co thắt.
Bị nói đúng tim đen, nhưng Học cứ gân cổ lên để cãi:
- Mày đã thấy chưa mà đã dám to mồm nói xấu tao như vậy? Ma là cái quái gì mà phải sợ... Chẳng phải lúc nãy lão Tâm đã một mình ra nghĩa địa rồi trở về an toàn đó sao? Tao cóc tin trên đời này có loại hiện hữu vô hình đó!
Quang xồm luôn là kẻ đế lời vào:
- Không tin thì mày cần chi phải mượn đèn, cứ can đảm xuyên thủng bóng đêm mà về.
Thoạt nghe, Học run lên tựa như đang bị sốt. Thấy thế, Quang xồm đưa tay vuốt má bạn cười khì:
- Coi bộ trời lạnh lắm sao mà răng miệng mày đánh bọ cạp lên vậy Học?
Học cố nén để giọng nói không bị lạc đi:
- Tại người tao không được khỏe nên đứng ngoài trời sương nó phản ứng.
- Tội nghiệp cho mày quá. Mau về đi kẻo đổ bệnh bây giờ.
Nghe Quang xồm hối thúc, song đôi chân Học không tài nào cử động được. Cậu cầu cứu đến Siêu:
- Hay là mày qua ngủ chung với tao để tao khỏi bị bà già la.
Siêu nguây nguẩy từ chối:
- Ngủ chung với mày thà tao chịu khó thức hết đêm. Người gì đâu mà ngáy như sấm, nằm kế bên ai mà chợp mắt nổi. Mày e bị mắng thì cứ về một mình, sáng mai tao sẽ tới thanh minh cho.
Mặt mũi Học giống hệt khỉ bị cho ăn ớt:
- Chờ sáng mai mọi chuyện đã nguội tao cần chi mày nói hộ?
- Vậy thì cứ nhóng tai lên coi đó là lời ru mày sẽ thấy cũng dễ ngủ.
- Xúi bậy. Trời đã về sáng rồi, còn nhắm mắt được bao lâu? Chi bằng để tao theo mấy thằng mày đi chơi luôn tiện thể.
Biết tỏng Học không dám về một mình nhưng vì cơn buồn ngủ đang ập đến nên chẳng ai còn hào hứng để chọc ghẹo. Cả bọn thay nhau ngáp rồi cũng kéo thành hàng đi trên con đường đất rộng trở ngược vào trong xóm. Học bị đẩy tuốt luốt ở phía sau cố lấn đi lên ngang hàng với Trung, song vướng phải Quang xồm nên mãi vẫn thụt lùi bên dưới. Chợt Siêu hắng giọng nói:
- Sắp tới chỗ bụi tre nhà ông Cần rồi đó nghe tụi bay!
Như thể bị tạt vào người gáo nước lạnh đột ngột, tất cả đều cảm giác mình rất run. Nhất là những kẻ chẳng lấy gì làm bạo gan như Học với Trung tỏ ra điếng hồn khi một tên nào đó trong bọn bất ngờ la lớn.
- Chạy...
Không ai bảo ai, những đôi chân dài xoải nhanh để vọng lại phía sau âm vang của những tiếng nện nghe bình bịch... Mãi tới lúc có người không thể thở nổi dừng lại hào hển hỏi thì cả bọn mới chấm dứt cuộc đua bất tử này.
Trung lên tiếng:
- Mày vừa thấy gì nơi bụi tre vậy hả Siêu?
Siêu vừa ngáp vừa bịt miệng:
- Y như có ma ấy! Tự nhiên tao nghe đằng sau gáy lạnh tựa bàn tay ai chạm vào.
Nghe nói thế, hai kẻ thấy toàn thân bủn rủn đồng thanh kêu:
- Hớ... một đám đông như vầy mà ma cũng dám xuất hiện để nhát ư?
Quang xồm cúi mím môi trong màn đêm. Cậu dọa thêm:
- Đã là ma thì còn có gì không dám chứ?
Lần này thì Cường đồng hội, đồng thuyền với Trung và Học. Cả ba cứ chụm vào nhau, thậm chí giẫm cả lên chân nhau nhưng không có một tiếng rên. Cho đến khi Học bước bỗng một chân xuống ổ gà té quỵ thì Trung hốt hoảng:
- Ma... ma...
Thêm một phen tháo chạy loạn xạ khiến mọi người tách rời nhau. Chỉ riêng Quang và Siêu là cùng chung một đường, còn Trung, Học, Cường thì mỗi người chạy một hướng bởi nơi họ xuất phát cuộc thi maratông bất đắc dĩ là một ngã tư đường. Khi định thần dừng lại cả ba con thỏ đế này cũng dở khóc, dở cười vì phía trước họ chạy tới không phải là con đường về nhà mà là lối dẫn ra bãi tha ma và những chỗ hoang vắng đầy ấn tượng.
Sáng nay, Quang xồm chưa kịp ngủ dậy thì đã bị Siêu đến đánh thức một tin giật gân:
- Dậy... mở mắt mau… thằng lười. Có một vụ án mạng rất nghiêm trọng xảy ra trên địa phương mình.
Chưa thật sự tỉnh táo vì giấc ngủ muộn màng đêm hôm qua nên giọng Quang xồm nghe ngầy ngật:
- Đứa nào chết? Thằng Trung... thằng Cường... hay thằng Học…?
Tức thì Quang bị lãnh một cái tát đau điếng nên phải mở hẳn mắt ra và nhổm dậy:
- Đồ khốn... ai cho phép mày nặng tay với tao thế?
Chửi xong. Quang xồm thanh minh:
- Gần sáng mới ngủ được một chút lại còn đến đây quấy rầy. May mà tao đã nhìn thấy mày, thu hồi “ngũ lôi chưởng” lại...
Nghe nói, Siêu vội lùi ra xa:
- “Ngũ lôi chưởng” của mày cất để dành chừng nào xảy ra sự cố hẵng xài. Bây giờ, mau đánh răng rửa mặt đi với tao tới nhà mấy thằng kia.
Quang xồm hấp háy đôi mắt, nhìn Siêu bằng nét mặt nghiêm trọng:
- Nói vậy có án mạng thiệt hả?
Siêu gật mạnh đầu:
- Thiệt! Bộ nãy giờ tao nói giỡn với mày sao?
Đôi mắt Quang trợn ngược:
- Thế có nghĩa là... một trong ba thằng kia đã bỏ chúng ta?
Đến lượt Siêu kinh ngạc há hốc mồm:
- Mày vừa nói cái gì?
- Thì chẳng phải thằng Trung, thằng Học hay thằng Cường bị chết ư?
- Nguồn tin từ đâu thế?
- Chính mày đã nói lại còn bày đặt hỏi nữa hả?
- Ê, đồ vu khống.
- Sao chối mau vậy thằng quỷ sứ! Dù đang ngái ngủ tao cũng nghe thật rõ ràng là...
Siêu ngắt lời Quang xồm:
- Rõ là cái đầu bư nhà mày. Thử nhắc lại nguyên văn coi.
Quang xồm xoa chiếc cằm có đầy những cọng râu lún phún, nheo mắt nói:
- Bộ nhớ của tao thuộc loại tốt nên nó đã ghi âm lại lời mày vào đây không sót chữ nào. Hãy nhóng tai lên mà nghe đây nè. Chẳng phải mày đã nói... dậy mau, có một vụ án rất nghiêm trọng xảy ra...
Siêu bật cười khanh khách bật dậy chận ngang lời tường thuật của Quang xồm:
- Há… há... há... thế mà cũng tự cho rằng mình thính tai, tỉnh táo. Tuy là tao có nói như vậy nhưng đâu phải biểu thằng ôn dịch kia chết chứ. Mà nó chết vì cái gì được chứ?
Quang xồm nhún vai nói:
- Sợ ma. Chẳng phải đêm hôm qua tụi nó bị thót tim đến mấy lần đó sao.
- Tao với mày cũng có khác gì đâu nào. Vắt chân lên cổ chạy chối chết đến nỗi rơi cả dép. Sáng nay tao mới vừa tìm được.
- Rồi sao mày tin... có án mạng xảy ra đâu đó?
Siêu tròn vo chiếc miệng:
- Tin tức nóng hổi tao vừa nhận được cách đây nửa tiếng. Một vụ án chết người rất khủng khiếp.
Quang xồm ngắt lời Siêu:
- Nói mau lên, đừng dài dòng làm tao nôn nóng. Người chết kiểu gì mà mày cho là khủng khiếp hả thằng nhóc!
Siêu ném về phía Quang xồm một cái nhìn nặng như đá:
- Nhóc... mả tổ nhà mày! Lớn hơn tao được bao nhiêu tuổi mà ra vẻ “ông già” vậy? Mày muốn hiểu từ khủng khiếp tao dùng có đúng không thì hãy mau lẹ lên.
Dáng điệu của Quang xồm lề mề như thói quen vốn có khiến Siêu phải nhấp nhổm kêu lên:
- Trời đất. Chờ mày ra khỏi nhà thì hiện trường vụ án đã xong xuôi. Biết thế, tao qua rủ ba thằng kia đỡ mất công đứng đợi.
Đã quệt kem vào cây bàn chải đánh răng, Quang xồm còn buông xuống tự ái:
- Hối hận thì biến đi... cũng đâu có muộn. Tao còn đang muốn nướng tới trưa đây.
Siêu đột nhiên năn nỉ:
- Ngủ thì lúc nào mà hổng được... nhưng chuyện gay cấn thì lâu lâu mới xảy ra một lần. Tao xin mày đừng có làm hụt hẫng sự háo hức của tao. Nào, cầm bàn chải lên đánh răng đi.
Bị Siêu ép, Quang xồm vừa cà sát chiếc bàn chải vào răng vừa càu nhàu:
- Rõ lắm chuyện. Cứ làm như cả đời mới nhìn thấy người chết một lần vậy. Theo tao... nhìn thấy ma ép phê hơn.
Thật bất ngờ, Quang xồm làm cho Siêu giật gân:
- Ê hê... tao không đồng tình với lời ước mong của mày đâu nhé, thằng râu quai nón bờm xờm kia. Đúng là đồ khùng điên.
- Mày né tránh kiểu nào thì người chết rồi và ma cũng là một.
Siêu cố cãi:
- Tao biểu khác.
Quang cũng không chịu thua:
- Không thể khác mà hoàn toàn đúng nữa, thằng chết nhát kia ơi. Vì người chết rồi thì hồn lìa khỏi xác, mà đã lìa khỏi xác tức thì đã thành ma.
Tuy đã biết rõ ràng như thế, Siêu vẫn trợn mắt lên tựa đứa trẻ bị người lớn hù dọa. Giọng cậu nghe thảng thốt:
- Thật thế ư?
Quang khẽ lườm:
- Còn phải giảng giải nữa sao. Mày giả ngây không giống đâu.
- Vậy tao đếch cần đi coi nữa. Ngộ nhỡ cái hồn ma mới toanh ấy trông thấy tao đẹp trai kết môđen thì khổ đời.
- Nói tầm phào, gặp xui biến thành thiệt thì tha hồ trắng mắt. Thôi, đi nào.
Tự nhiên Siêu làm mặt ngẩn ngơ:
- Đi đâu?
Quang hậm hực:
- Thằng này buồn cười thiệt. Liệu có phải là con ma ngụ ở bụi tre nhà ông Cần đã nhập vào người mày?
Siêu nói giọng xìu xìu:
- Làm gì có chuyện ấy. Tao biết mình vẫn còn là thằng Siêu, còn mày là Quang xồm đây mà.
- Vậy mà tao ngó bộ dạng mày cứ tưởng đã thành người cõi trên rồi chứ.
- Hứ. Không tranh cãi thêm nữa.
Quang với chiếc áo mặc vào người rồi khoác tay bạn đi ra. Bên ngoài mặt trời đã lên cao tỏa sức nóng hầm hập làm tan biến làn khí mát buổi sáng. Siêu đưa tay xoa mặt:
- Tại mày rùa nên mới muộn thế này.
Quang hóm hỉnh:
- Bộ mày sợ người ta chia mất phần thịt của người chết hay sao?
Siêu rùng mình:
- Mày nói nghe gớm quá. Tao chỉ tò mò muốn nhìn xem họ chết như thế nào thôi.
- Thì cũng trợn mắt, lè lưỡi, mặt trắng bệch ra chứ có gì lạ đâu. Để tao làm thử cho mày coi.
Không chờ Quang kịp phát ra những động tác làm mình phải rợn tim, Siêu gạt đi:
- Tao không coi.
Quang xồm cười hì hì:
- Ghé rủ thêm ba thằng kia nữa chứ.
Siêu lại tiếp tục phẩy tay:
- Thôi đừng, mắc công mình làm tụi nó ăn ngủ không ngon rồi lâm vào hội chứng tâm thần thì phiền toái.
- Chà, có lòng tốt quá hén. Nhưng tao bảo đảm ba thằng nó nghe được không cám ơn mày đâu. Hổng chừng còn bị chúng nó mắng.
- Quang xồm ơi... nãy giờ mày đã ngốn của tao bao nhiêu là thời gian rồi đó! Thây kệ chúng... mình phải nhanh chân chạy tới chỗ xảy ra án mạng đi.
Nói rồi Siêu lôi thốc Quang chạy thật nhanh mà không cho bạn có thời gian trì hoãn bằng câu chuyện nào nữa. Năm phút sau, cả hai đã đến hiện trường vụ án là một bãi đất trống thường thanh vắng cả ngày lẫn đêm vì ít người qua lại. Tuy hai cậu tới muộn nhưng tử thi người chết vẫn còn nằm ở đó nên họ mặc sức nhìn. Nạn nhân là một cô gái có nhan sắc, dáng vẻ bề ngoài cũng rất sang, đã chết trong tư thế nằm nghiêng gục vào cái gò trông tựa như nhân vật trong cổ tích trầu cau mà khi còn bé vẫn thường nghe kể. Siêu gợn lên cảm giác ơn ớn, nói nhỏ vào tai Quang:
- Cô gái này chết uổng quá há mày.
Quang xồm tưng tửng chọc:
- Mày thấy “uổng” thì chạy tới khều cổ lệnh cho sống lại đi.
Siêu vừa dậm nhẹ đôi chân vừa khe khẽ la bạn:
- Mày tính hại chết tao sao thằng khốn, ở chỗ này đừng có dại mồm, dại miệng nghe.
- Sợ thì về quách đi, đứng sớ rớ đây làm chi?
Bị Quang đuổi, Siêu rất muốn nổi nóng nhưng không dám đành dịu giọng hòa bình:
- Mày làm ơn đừng tước đoạt sĩ diện đàn ông của tao trước mặt bàn dân thiên hạ chứ. Ở đây có biết bao người hiếu kỳ, chẳng lẽ thêm tao nữa là thừa sao?
Quang xồm vẫn luôn miệng làm bực Siêu:
- Tất nhiên là không thừa nhưng nhìn bộ dạng mày tao thấy mắc cở quá. Thanh niên trai tráng gì mà vừa gặp chuyện giật gân mặt mũi đã xanh lè. Không tin ư? Tìm tấm kính mà soi thử, biết đâu chừng mày lại là mục tiêu được chọn của hồn ma cô gái kia.
Quá sợ hãi bởi lời nói năng không kiêng nể của Quang, da mặt Siêu chuyển từ xanh sang tái xám. Cậu lắp bắp:
- Mày... im đi... thằng trời đánh. Có ngon thì tự chuốc lấy vạ cho mình đi đừng đổ nó qua tao.
Quang xồm thọc hai tay vào túi quần, nghênh mặt:
- Sợ gì nào. Chỉ sợ cô ta chê tao xấu vì có hàm râu quai nón. Phàm thì con gái thường ưng mấy thằng có dáng dấp thư sinh giống như mày.
Siêu cố phình to lá gan mình một lần để đối chọi lại:
- Nếu được thế thì tao cũng hân hạnh tiếp ứng ngay. Xem ra cô gái này cũng khá đẹp đấy chứ.
Vừa nói Siêu vừa liếc qua cái xác đang được bộ phận khám nghiệm tiến hành công việc mổ tử thi tại chỗ để lấy kết luận điều tra. Tự nhiên Siêu lùi dần ra xa vì cậu cảm thấy mình không có đủ can đảm để chứng kiến những điều mà người ta thường cho là rùng rợn.
Khi Quang và Siêu về đến nhà thì bọn Trung, Học, Cường cũng lò dò đến nơi. Vừa hạ mông xuống ghế ngồi, Học đã rên la ỏm tỏi:
- Khốn kiếp thật... đêm qua đứa nào thét lên tiếng “ma” làm tao chạy bán sống bán chết đến độ giẫm cả vào hàng rào kẽm gai rách cả quần và trầy trụa tay chân, phải đi chích ngừa phong đòn gánh, vừa đau vừa tốn mấy chục ngàn.
Quang ngó Trung cười khục khặc:
- Chính nó. Chẳng lẽ mày không biết thủ phạm đang ngồi kế bên sao?
Thấy ánh mắt Học dán vào mình. Trung vội vàng nhổm dậy nhưng đã bị Cường ấn xuống với lời trấn an:
- Nó hỏi thế chứ có nhai sống được mày đâu. Tao cũng là nạn nhân của tiếng la hoảng đêm qua vậy. Mày nhìn đây, chân tao bị trẹo phải cột dây đây nè.
Khuôn mặt Trung méo xẹo:
- Tao đâu có muốn làm cho mọi người ra nông nổi... chỉ tại tao đã nhìn thấy ma thiệt mà.
Quang xồm tiến lại gần vuốt mũi Trung, điệu bộ hơi hợm hĩnh:
- Mày biểu thấy ma thì miêu tả lại cho cả bọn nghe coi.
Tiếng Trung hơi đứt quãng:
- Thì... đại để... nó là… cái khối đen hoặc trắng... lẫn lộn trong bóng đêm.
Vừa nghe qua, Quang xồm đã cười ngả nghiêng đến nỗi xô Siêu té xấp mặt xuống bộ phản.
- Hắc… hắc... nếu kết luận theo sự mô tả của mày thì ma và người phải nhiều ngang với nhau.
Trung chưa hiểu ra nên lập cập kêu lên:
- Lời mày làm tao nghe phát ớn, dân số người và ma mà bằng nhau thì ngày tận thế tới gần rồi.
- Đó hoàn toàn là do mày nói chứ hổng phải tao à nghen. Ai biểu mày tự cho mọi khối đen hoặc trắng nhìn thấy được trong đêm đều là ma.
Bị vặn lại, Trung lắp bắp cải chính:
- Tao… đâu có... kẻ thu gom tất cả chính là mày.
Siêu lóp ngóp bò dậy, bênh vực Trung:
- Phải đó... tao làm chứng thằng Quang xồm thổi phồng câu chuyện.
- Thì sao nào? Mày chỉ giỏi tài gió bên nào nghiêng bên ấy. Tao cầu vong hồn cô gái vừa chết ở cái gò bám theo mày để mày được nếm chút mùi vị của sự sợ hãi là như thế nào.
Lời Quang chưa kịp dứt thì toàn thân Siêu đã toát ra chất nước làm cơ thể cậu nghe lạnh cứng. Thật khốn kiếp... tại sao thằng Quang lại cứ nhè mình mà chọc thế! Siêu chửi thầm trong bụng, song ngoài miệng phải van xin:
- Tao lạy mày Quang ơi! Mày muốn đùa kiểu nào cũng được, nhưng đừng đụng chạm tới vong linh của người ở thế giới bên kia. Bởi nếu họ mà sống khôn thác thiêng thì chúng ta sẽ không được yên thân đâu.
Âm giọng của Quang xồm oang oang:
- Mẹ kiếp. Mới chỉ nói như thế mà mày đã sợ vãi đái rồi ư. Cùng lắm bị vật chết sớm vài năm làm con ma trai tráng còn hơn là trở thành hồn ma lão.
Chân tay Siêu run lẩy bẩy thấy rõ:
- Mày càng mở miệng thì lại càng phạm thượng. May mà đã về nhà rồi chứ còn đứng ở chỗ gò tao tin chắc mày sẽ bị phạt nhãn tiền ngay tức khắc.
Vốn bản tính ngang ngạnh nên Quang xồm ưỡn ngực:
- Tao cóc sợ. Mày nhìn coi tao có phải là loại chết nhát như mày không?
Siêu tức khí nói thách:
- Không chết nhát thì trở lại chỗ cái gò mà cầu hôn với ma cô gái. Tao nhận thấy mày có vẻ xứng đáng làm rể Diêm Chúa đấy!
Quang xồm không nhún nhường mà vỗ cả hai tay vào ngực mình:
- Tất nhiên bộ vó của tao phải ngon cơ hơn mày rồi. Thoạt đầu tao cũng đã có ý định này...
- Thì bây giờ cũng chưa muộn, mày lập tức quay lại cái gò ấy đi.
Đang ngồi im. Học vội bật dậy can gián Quang khi thấy thằng bạn dợm đứng:
- Không còn gì ở đó nữa đâu mà mày định tới. Lúc nãy tụi tao đến nơi nhưng xác chết đã được đưa đi rồi.
Điệu bộ Quang xồm thật buồn cười do chiếc miệng ngoác lớn:
- Ủa, sao đưa đi mau dữ vậy? Mới vừa xong, tao và thằng Siêu còn thấy mà.
Nghe qua Siêu thở phào tựa như người vừa trút xong một gánh nặng quá tải:
- Vậy là tốt. Cô ta được gia đình đưa về chôn cất, không phải trở thành một oan hồn vất vưởng lang thang rồi nghịch ngợm đi trêu ghẹo người ta.
Chộp lấy câu nói của Siêu, Quang xồm lại tiếp tục hù dọa:
- Tao cam đoan xác đi chứ hồn thì chưa đi. Tụi mày muốn chứng minh thì theo tao đi ra đó!
Mặc cho Quang xồm thúc giục, không một ai trong bọn đồng tình với cậu trong trò đùa này nên tất cả đều ngồi im đưa mắt ngó nhau. Quang nôn nóng quát tướng:
- Bộ tụi mày mọc rễ xuống ghế hết rồi ư?
Học nhích người thật nhẹ:
- Tao không mọc rễ mà bị đau chân.
Cường vội vàng lên tiếng:
- Tao cũng thế. Bị trật gân như vầy đi đứng thật khó khăn.
Thấy ánh mắt Quang quét qua mình, Trung gợn lên cảm giác ớn lạnh nhưng vẫn bị tóm gáy:
- Còn mày thì sao “thỏ”?
Vịn vào thái độ coi thường ấy, Trung phản ứng liền tay:
- Nếu bị coi là thỏ thì tao đâu cần phải dời gót ngọc theo mày.
Quang đẩy mông Trung buộc đứng dậy:
- Dẫu là gì thì mày cũng không thể khước từ. Thêm một người là thêm một thành viên.
Trung le lưỡi liếm vành môi khô khốc:
- Tao rất dị ứng với những trò đùa quái đản của mày. Nếu khoái làm chuyện hơn người thì mày cứ việc sôlô một mình, làm ơn tha giùm bọn tao đi đừng lôi đứa nào vào cuộc.
Nghe Trung bảo thế, Quang lập tức chửi thề:
- Mẹ kiếp... có một đám bạn nhút nhát như tụi mày thật là hổ thẹn. Thanh niên trai tráng gì vừa nghe lạnh gáy đã co thắt ruột gan, chân run không bước nổi. Mẹ kiếp... coi tao đây, thằng Quang xồm này chưa hề biết sợ một thứ gì. Tao sẽ tự tới chỗ cái gò một mình xem hồn ma cô gái ấy có dám hiện ra nhát tao không. Mỗi lời của Quang xồm thốt ra đều gây khó chịu và làm tăng thêm cơn sợ nơi các bạn, song vì hiểu rõ cá tính ương ngạnh xưa nay của nó nên chẳng ai thèm can gián. Rất lâu sau, Siêu mới nói:
- Mày cứ việc làm theo ý mày muốn, chỉ xin đừng để liên lụy đến bọn tao.
Quang xồm tống cho Siêu một cái đạp thật đau:
- Thứ nửa mùa như mày hãy coi chừng. Thường thì các âm hồn chỉ thích bám theo những kẻ vừa tỏ ra mình bạo, lại vừa nơm nớp để lòi cái nhát chứ không ưa đứa cứng đầu hoặc có lá gan bong bóng trời mưa.
Siêu cố tình nổi giận để tìm cơ hội thoát thân. Cậu trừng mắt quay phắt người ra cửa:
- Tao đếch thèm đứng đây để nghe mày lảm nhảm những câu điên khùng nữa. Về nhà phi một giấc tới chiều cho nó sướng cái đời.
- Ai cho... ai cho phép mày về...?
Quang xồm không để yên toan nắm áo Siêu kéo lại nhưng cậu đã nhanh chân chạy thẳng một mạch mà chẳng hề quay đầu. Còn lại bốn thằng, Quang xồm đảo mắt một lượt rồi to giọng:
- Trong số tụi bay có đứa nào ủng hộ tao?
Chỉ có những đôi mắt mở to lên nhìn Quang chứ hoàn toàn không có câu trả lời nào đáp lại. Tức tối Quang phồng mồm lên chửi toáng:
- Đồ chết nhát cả lũ. Tao thề rằng nếu vắn số hơn tụi bay, tao nhất định không để cho một đứa nào yên thân.
Đúng là một câu thốt hàm hồ nhưng lại khiến cho Trung, Học và Cường bị một phen rung động. Cả ba cậu không lên tiếng nhưng trong lòng thì đua nhau mắng thầm thằng bạn ngỗ ngược chẳng hề biết kiêng nể là gì.