Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Chương 131
T
ưởng Nhược Nam muốn tìm những người đàn ông thật thà trung hậu cho họ, dù nghèo tới mức cùng đinh cũng không sao. Hầu phủ có thể cho họ của hồi môn thật hậu hĩnh, họ dùng tiền đó để mua đất dựng nhà, đương nhiên trong nhà họ sẽ trở thành người có địa vị. Người đàn ông không thể ức hiếp bắt nạt họ, sau này sinh con đẻ cái, hưởng cuộc sống vui vầy, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại Hầu phủ lạnh lẽo cả đời ư? Đầu tiên phải nói rõ, Tưởng Nhược Nam dù thông cảm với họ tới đâu cũng tuyệt đối không để Cận Thiệu Khang bước vào phòng họ một bước. Nếu họ ở lại Hầu phủ sẽ phải sống cô độc cả dời.
“Thiếp nghĩ như thế, đương nhiên thiếp sẽ hỏi ý kiến của họ trước, nếu họ tình nguyện ở lại Hầu phủ…”
Cận Thiệu Khang cười cười: “Nhược Lan, nàng thật thú vị, còn hỏi ý kiến của họ làm gì? Nàng cứ quyết định là được, ta tin nàng, đương nhiên nàng sẽ không bạc đãi họ.”
Khóe miệng Tưởng Nhược Nam giật giật, thôi được, quả nhiên là đàn ông phong kiến. Trong mắt hắn, thông phòng căn bản không có nhân quyền…
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn chớp chớp mắt: “Ngộ nhỡ mẫu thân nhắc đến chuyện cất nhắc…”
Cận Thiệu Khang nhướn mày: “Nha đầu xảo quyệt, nói đi nói lại vẫn muốn đẩy tướng công ra làm bia đỡ tên phải không?”
Tưởng Nhược Nam vuốt vuốt mặt hắn, cười đáp: “Chuyện này chàng mà đứng ra nói thì không hay, đến khi ấy chàng nói đỡ thiếp vài câu là được, không phải bia đỡ tên nữa chứ?”
Cận Thiệu Khang đảo mắt, lúm đồng tiền lại lấp ló: “Đã phải cầu tới tướng công thì nàng định dùng gì để báo đáp?”
Tưởng Nhược Nam rướn người, khẽ hôn lên môi hắn một cái: “Thơm một cái là được chứ gì.”
“Thế chẳng phải ta rất thiệt thòi ư?” Cận Thiệu Khang lật người đè lên người nàng.
Không biết một cơn gió từ đâu thổi tới, khiến ngọn nến chao qua đảo lại vài lần rồi tắt hẳn. Trong căn phòng tối đen như mực, dần dần vang lên những tiếng thở gấp gáp…
***
Quả nhiên, đúng như những gì Tưởng Nhược Nam dự liệu, năm ngày sau, Thái phu nhân nhắc tới việc cất nhắc hai nô tỳ thông phòng kia với nàng.
Thái phu nhân đợi mọi người lui cả mới nói riêng việc này cùng Tưởng Nhược Nam.
“Vốn phải là thông phòng đã mang thai mới được cất nhắc thành thiếp thất. Nhưng hai nha đầu này là do chính tay ta chọn cho Hầu gia, không danh không phận theo Hầu gia đã bao nhiêu năm nay. Giờ Hầu gia cũng không thường xuyên đến chỗ chúng nữa, ta đang nghĩ, chi bằng nạp chúng thành thiếp thất, còn con cái chỉ cần ngưng dùng thuốc sau này sẽ có thôi.” Nhân lúc quyền uy còn trong tay, bà phải sớm sắp xếp thỏa đáng việc này, nếu không đợi đến khi con dâu dần dần nắm quyền, lúc ấy Tưởng Nhược Nam muốn thế nào bà cũng không tiện can thiệp.
Tưởng Nhược Nam cười cười, cung kính đáp: “Mẫu thân, thực ra chuyện của hai nha đầu này, con cũng đang định bàn với người.” Dứt lời bèn nói với Thái phu nhân về ý định tìm người để gả hai thông phòng này đi.
“Hầu gia nói, thực ra từ trước tới nay cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với hai thông phòng này, có lẽ về sau sẽ không tới phòng họ nữa. Vì vậy con nghĩ, chi bằng gả họ đi cũng là giúp họ có được tướng công thương yêu, có thể sinh con đẻ cái.”
Nghe xong những lời Tưởng Nhược Nam nói, sắc mặt Thái phu nhân sầm xuống: “Đây là ý của con hay ý của Hầu gia?”
Có những việc cần phải kiên quyết thì nên kiên quyết tới cùng, một khi phục tùng thì sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu, nàng khó chịu thì hai nha đầu đó cũng chẳng dễ sống.
Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân, giọng dịu dàng, nhưng giọng điệu kiên quyết: “Mẫu thân, đây vừa là ý của con vừa là ý của Hầu gia.”
Thái phu nhân nhìn nàng, cười nhạt một tiếng: “Nhược Lan, ta biết đây là ý của con. Ta cũng biết con đang nghĩ gì. Nhưng sao con không nghĩ xem, có thể làm thế được không? Con nhìn Hầu gia đi, sắp hai mươi lăm tuổi rồi, ngoài đứa trẻ trong bụng Vu Thu Nguyệt thì chẳng có đứa con nào nữa. Ở tuổi của Hầu gia, con cái người ta đã lớn cả rồi. Con là con dâu của Cận gia, không những không thay Hầu gia lo việc này mà chỉ vì bản thân, còn muốn gả phắt hai thông phòng hầu hạ bao năm bên Hầu gia đi. Như thế nghe có được không? Bên cạnh Hầu gia có được mấy người? Có đếm hết trên một bàn tay không? Trong số ấy, Vu Thu Nguyệt đã thất sủng rồi, Thanh Đại đến giờ còn chưa được gặp Hầu gia mấy lần. Ngày nào Hầu gia cũng chỉ nghỉ ở Thu Đường viện, con còn không biết đủ, đến hai nha đầu đó cũng không tha sao?”
Tưởng Nhược Nam có thể hiểu được sự giận dữ của mẹ chồng. Nói thực, với thân phận của Cận Thiệu Khang thì quả thật những người phụ nữ bên cạnh hắn bây giờ không được coi là nhiều. Việc cất nhắc hai thông phòng đã theo hắn bao năm nay là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Huống hồ, Cận Thiệu Khang thực sự cũng hiếm con, Thái phu nhân đương nhiên mong con trai mình đông con nhiều cái, tốt nhất là mỗi một thê thiếp đều mang thai.
Nhưng, mặc dù nàng hiểu nhưng lại không thể chấp nhận được. Chẳng có cách nào, quan niệm tư tưởng bất đồng, nàng không thể thay đổi được suy nghĩ của Thái phu nhân, nhưng Thái phu nhân cũng đừng hòng bắt nàng phải chấp nhận tất cả.
Có điều, dù thế nào nàng cũng không thể giận bà, trong thế giới này rất xem trọng hiếu đạo, nếu vì chuyện này mà có tranh cãi với Thái phu nhân thì mọi việc sẽ lại thành ra là nàng sai. Muốn gả hai thông phòng đi cũng khó.
Vì vậy, sắc mặt Tưởng Nhược Nam vẫn cung kính, giọng nói vẫn dịu dàng: “Mẫu thân, chuyện này không phải ý kiến của một mình con, nếu mẫu thân không tin, buổi tối đợi Hầu gia về cứ hỏi thì biết.”
Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân là mẹ con, chuyện này để hắn đứng ra giải quyết là hợp lý nhất. Con trai bà cũng có ý như thế, bà chẳng có lý do gì để phản đối nữa chứ?
Thái phu nhân cười nhạt: “Ý của con là, chỉ cần Hầu gia đồng ý, con cũng sẽ không có ý kiến nữa?”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười đáp: “Chính là như thế.”
“Được.” Thái phu nhân nhướn cao một bên mày, khẽ gật đầu. Bà không tin, đứa con do một tay bà nuôi lớn lại không nghe lời bà.
Buổi tối, khi Cận Thiệu Khang về, lúc hắn định tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam không đi cùng.
“Hôm nay, mẫu thân đã nói với thiếp về việc cất nhắc hai a hoàn thông phòng rồi. Thiếp cũng nhân cơ hội đó mà nói ra suy nghĩ của mình, mẫu thân rất không vui, nói muốn hỏi ý kiến chàng, thiếp mà đến lại làm phiền hai người bàn bạc, thiếp sẽ đến sau.”
Tưởng Nhược Nam vừa giúp hắn sửa sang y phục, vừa dịu giọng nói: “Chàng đến xem thế nào trước đi, nếu mẫu thân thực sự kiên quyết thì chàng cứ nhận lời người, chỉ khổ cho hai nha đầu đó, dù sao cũng đã theo chàng bao năm như thế…”
Ý của Tưởng Nhược Nam đã rất rõ ràng, nếu hắn mềm lòng nhận lời Thái phu nhân thì sau này hai nha đầu đó sẽ phải sống đời quả phụ. Nếu hắn thật sự quan tâm họ thì đừng có mềm lòng.
Cận Thiệu Khang khẽ nói: “Mẫu thân là người nhân từ, chỉ cần giải thích cho người rõ, người nhất định sẽ hiểu.”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, dịu giọng: “Thiệu Khang, thiếp biết bảo chàng phản đối ý kiến của mẫu thân là làm khó chàng, nhưng chuyện này chàng không ra mặt không được. Dù thiếp có nói thế nào, mẫu thân cũng sẽ cho rằng thiếp đố kị ghen tuông, nói gì người cũng sẽ không nghe vào. Chỉ có chàng đích thân lên tiếng, có lẽ người sẽ hiểu được ý của thiếp. Thiệu Khang, chàng không trách thiếp chứ?”
Cận Thiệu Khang vòng tay ôm nàng, khẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, từng chút từng chút một: “Ta biết nàng không muốn tranh cãi với mẫu thân, không muốn ta khó xử, sao ta lại không hiểu nỗi khổ trong lòng nàng chứ? Hơn nữa, những gì nàng làm đều là vì nghĩ cho hai nha đầu kia, ta là phu quân của nàng, có những chuyện ta không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc cần ra mặt, ta đâu thể do dự?”
Thật ra với thế lực đứng sau hiện giờ của mình, nếu Tưởng Nhược Nam cứng rắn kiên quyết, cuối cùng mẫu thân cũng sẽ phải thỏa hiệp. Nàng làm vậy, đương nhiên là vì không muốn phá hỏng quan hệ với mẫu thân, không muốn hắn bị kẹt ở giữa mà khó xử.
Cận Thiệu Khang khe khẽ thở dài, trước kia đây là một người con gái ngông cuồng hống hách, chỉ cần một lời không lọt tai có thể quất roi thị uy, mặc dù khiến người ta căm hận nhưng không thể không thừa nhận, trước đó nàng sống rất vui vẻ thoải mái. Nhưng từ khi gả cho hắn, vì hắn, nàng phải nhẫn nhịn chịu đựng, tìm đủ mọi cách để lấy lòng mọi người, cố ép mình phải trở thành một người cư xử chu đáo vạn sự chu toàn. Mà tất cả những việc nàng làm, những hy sinh của nàng, chẳng qua cũng chỉ muốn có được trái tim một lòng một dạ của hắn. Bản thân hắn không thể khiến người con gái mình yêu được sống vui vẻ thoải mái, lẽ nào đến tâm nguyện nhỏ này của nàng cũng không thỏa mãn được?
“Nàng ở đây đợi tin tốt lành của ta. Ta sẽ không để nàng thất vọng.” Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. Rất nhẹ.
Tưởng Nhược Nam ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đầy thành ý và dịu dàng của hắn, mỉm cười, lòng ngọt ngào vô cùng.
***
Cận Thiệu Khang đến Tùng Hương viện, hành lễ với Thái phu nhân.
Thái phu nhân ngồi trên sập, trên sập có đốt một lò hương thơm, khói hương bay lên, vẻ mặt Thái phu nhân chìm trong làn khói mờ ảo đó có phần lạnh lẽo.
“Hầu gia ngồi đi.” Thái phu nhân chỉ vào vị trí đối diện với sập. Liễu Nguyệt vội vàng mang cho hắn cái gối để tựa lưng.
Thái phu nhân đón lấy ly trà từ tay Liễu Nguyệt, khe khẽ gạt lá trà bằng nắp, uống một hớp, sau đó đặt ly trà xuống, lên tiếng: “Hầu gia, hôm nay Nhược Lan không đến cùng con, có lẽ cũng biết ta sắp nói với con những gì rồi, đã như vậy ta cũng không vòng vo nữa.”
Cận Thiệu Khang ngồi đối diện với bà, cúi đầu, bộ dạng cung kính: “Mong mẫu thân chỉ dạy.”
Thái phu nhân nhìn Cận Thiệu Khang một cái, khẽ nói: “Vi nương chỉ muốn hỏi con một câu, vi nương muốn cất nhắc Hoa Thanh, Nhược Lâm lên thiếp thất, con có đồng ý hay không?”
Cận Thiệu Khang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nặng như núi của mẫu thân. Bao nhiêu năm nay, bất luận mẫu thân có nói gì hắn cũng chưa từng phản đối, nay những lời định nói ra cứ nghẹn trong họng mãi, không thể bật ra được.
Nhưng cứ nghĩ đến kỳ vọng của Tưởng Nhược Nam, hắn lại thận trọng lựa lời.
“Mẫu thân, thực ra con nghĩ, những gì Nhược Lan nói cũng là một cách song toàn.”
Lời vừa dứt, Thái phu nhân tức giận đập tay xuống sập, khiến nắp ly trà rung lên bần bật.
“Song toàn? Vậy người được lợi là ai? Chẳng qua cô ta chỉ muốn thỏa mãn trái tim ghen tuông của mình mà thôi. Hầu gia, con làm sao thế? Con có còn là con trai ta không? Tại sao con lại để một người phụ nữ điều khiển sai khiến? Cất nhắc hai nha đầu đó lên thì có sao? Hai nha đầu đó đã theo con bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, cho dù cô ta mang chuyện này tới gặp Thái hậu cũng chẳng đủ lý lẽ.” Thái phu nhân thấy đứa con trai vẫn luôn hiếu thuận nghe lời giờ lại nghiêng về phía con dâu, nên càng giận.
“Mẫu thân, Nhược Lan đâu có ý đưa việc này tới tận Thái hậu. Nàng muốn bàn bạc với người, sợ người giận nên mới để con tới nói với người.”
Thái phu nhân cười nhạt một tiếng: “Nếu đã là bàn bạc, thì ý của ta là lập tức cất nhắc hai a hoàn đó. Hơn nữa, đợi Nhược Lan và Hầu gia động phòng tròn sáu tháng, Hầu gia cũng không được chuyên sủng một mình cô ta nữa. Hầu gia ít con hiếm cái, không thể chỉ nghĩ tới tình cảm nam nữ, còn phải nghĩ đến việc thừa kế hương hỏa của Cận gia.”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân, khẽ nói: “Mẫu thân, những việc khác con đều có thể làm theo lời người, nhưng chỉ riêng việc này… Mẫu thân, sau này con chỉ có một thê tử là Nhược Lan, ngoài Thu Đường viện, con không đi đâu hết.”
“Thiệu Khang, con đang nói gì?” Thái phu nhân đột ngột cao giọng.
Cận Thiệu Khang biết mẫu thân đã nổi giận, vội vàng quỳ xuống: “Chính vì như thế nên Nhược Lan mới sợ thiệt thòi cho hai nha đầu ấy, nên mới muốn tìm người tốt để gả họ đi. Vu Thu Nguyệt và Thanh Đại, một người đang mang thai, một người là do Hoàng thượng ngự ban, đã không thể làm gì nữa. Đối với họ, con sẽ làm những gì có thể làm, đó là cho họ cuộc sống đầy đủ, cơm no áo ấm, sống một cuộc đời nhàn nhã yên ổn. Ngoài những thứ ấy ra, con không thể cho họ gì nữa.”
Thái phu nhân chỉ hắn, tức tới mức phát run: “Hầu gia, sao con có thể nói những lời chẳng còn khí chất như thế? Cả đời này con chỉ sống với cô ta, ngộ nhỡ cô ta không có con thì làm thế nào? Mà nói khó nghe hơn cả là ngộ nhỡ cô ta không sinh được con trai thì sao? Phụ hầu con khi xưa có năm thiếp thất, chỉ sinh được sáu người con trai, bốn người con gái, nhưng nay chỉ còn lại hai con trai, ba con gái. Con có thể không nghĩ đến hương hỏa Cận gia, nhưng ta quyết không để con làm bừa làm bậy.”
“Mẫu thân, Nhược Lan khỏe mạnh, không bệnh không tật, sau này đương nhiên có thể sinh con đẻ cái cho Cận gia chúng ta. Hơn nữa, nàng tinh thông y thuật, nhất định có thể chăm sóc tốt cho con cái. Chúng ta đâu phải nông phu, mong sinh đông con nhiều cái để chăm lo ruộng vườn? Con cái chỉ cần hai đứa thành tài là đủ.” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn mẫu thân, vẻ mặt kiên định, giọng điệu thành khẩn, “Mẫu thân, năm xưa khi phụ hầu thê thiếp đầy nhà, người đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở, đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Người cũng mắc bệnh từ khi đó, Yên Nhiên còn nhỏ có lẽ không biết, nhưng con thì rất rõ. Sau này hai huynh đệ chết chẳng rõ ràng, đứa lớn lúc chết mới mười tuổi, đứa nhỏ mới tám tháng. Sự khổ sở mà người phải chịu, hai đứa con chết yểu là do đâu? Xét cho cùng chẳng phải do lòng người hiểm ác ư? Những người phụ nữ ấy vì lợi ích của mình mà thủ đoạn tàn nhẫn tới đâu cũng ra tay được.”
Thái phu nhân nghe con trai nhắc lại chuyện xưa, nhớ lại những đau khổ mà mình phải chịu, sắc mặt cũng dần dịu xuống. Một lát sau, bà mới yếu ớt nói: “Nhưng, Thanh Đại và hai nha đầu ấy, ta thấy đều là người tốt…”
Cận Thiệu Khang lắc đầu: “Có lẽ bây giờ họ đều là người tốt, nhưng lâu dần, ai có thể đảm bảo họ không bao giờ thay đổi? Thu Nguyệt là ví dụ tốt nhất, lẽ nào mẫu thân muốn Nhược Lan cũng phải chịu khổ như người, cũng phải khóc như người? Còn con cái nhiều, ai nói nhất định sẽ có phúc. Mẫu thân nhìn Hướng Dương hầu, ông ta có tám người con, nhưng giờ ốm liệt giường, những đứa con của ông ta ngấm ngầm tranh giành gia sản tới mức sắp đánh nhau tới nơi rồi, tới tận khi Ngự sử phải tham gia vào, bị Hoàng đế giáo huấn một trận mới thôi.”
Thái phu nhân vốn qua lại thân thiết với phu nhân Hướng Dương hầu, phu nhân Hướng Dương hầu cũng từng khóc lóc kể lể với bà chuyện này. Khi ấy lòng bà còn nghĩ, cũng may con cái lão Hầu gia không nhiều…
Thái phu nhân thở dài, lông mày giãn ra đôi chút.
Cận Thiệu Khang nhìn thấy, biết những lời mình nói đã có hiệu quả, lại tiếp: “Mẫu thân, con biết chuyện này Nhược Lan làm không thuận ý người, nhưng người nghĩ mà xem, ngoài việc này ra, nàng còn có gì đáng trách nữa đâu. Trước kia nàng là người thế nào, bây giờ nàng ra sao? Ai mà không nói nàng như hoàn toàn biến thành người khác, khen mẫu thân có công lao chỉ bảo dạy dỗ nàng? Nàng muốn gả hai nha đầu đó đi cũng vì một lòng muốn họ được sống tốt, chủ mẫu về phủ gả thông phòng cho người khác là chuyện thường tình, nhưng làm gì có ai vì thông phòng mà phải hao tâm tổn trí tới thế? Làm gì có ai sắp xếp thỏa đáng cho cuộc sống của họ sau này đến thế? Mẫu thân, hai nha đầu đó cũng từng là a hoàn của người, từng hầu hạ bên cạnh người. Nếu người thật sự thương họ thì nên hiểu sự sắp xếp của Nhược Lan mới là tốt nhất.”
Thái phu nhân nhớ tới những việc Nhược Lan đã làm, mỗi lần bà không khỏe, dù mưa gió bão bùng hay trong bất kỳ tình huống nào, nàng cũng nhanh chóng đến giúp bà giảm bớt đau đớn. Biết mình không hiểu lễ nghi, biết mình không biết quản gia, nên dù khổ dù mệt tới đâu nàng cũng nghiến răng để học, tìm cách trở thành một An Viễn Hầu phu nhân ai ai cũng phải khen ngợi, khiến bà nở mày nở mặt. Nàng đối xử với Hầu gia cũng quan tâm chăm sóc, đối xử với đám thiếp thất chu đáo không có chỗ nào để oán trách, đối đãi với người dưới thưởng phạt phân minh, tình cảm nhưng nghiêm nghị. Một người con dâu như thế, thực sự chẳng có gì để chê, cũng không lạ khi nàng được con trai bà yêu thích như vậy.
Thôi thôi, hai đứa đang ân ân ái ái, vốn là phúc của Cận gia, bà hà tất phải làm người ác?
Nhưng…
Thái phu nhân cúi đầu nhìn Cận Thiệu Khang, sắc mặt kiên quyết, bà nói rõ từng chữ một: “Hầu gia, ta thừa nhận những gì con nói là có lý…”
Cận Thiệu Khang vui mừng, tưởng rằng mẫu thân đã đồng ý, đang định dập đầu tạ ân, nhưng Thái phu nhân lại giơ tay ra ngăn lại.
“Gượm đã, vi nương có thể đồng ý để các con gả hai thông phòng đi, sau này chuyện của các con vi nương sẽ không can thiệp. Nhưng Hầu gia cũng phải hứa với vi nương một chuyện, nếu chuyện này Hầu gia không nhận lời, sau này Hầu gia cũng không cần gọi ta là mẹ nữa.”
***
Sau khi nói chuyện xong với Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang quay về Thu Đường viện. Thấy hắn về, Tưởng Nhược Nam lập tức ra đón, hỏi: “Thiệu Khang, chuyện thế nào rồi? Mẫu thân có đồng ý không?”
Cận Thiệu Khang cười cười, đáp: “Mẫu thân đã đồng ý rồi, người nói, chuyện này toàn quyền giao cho nàng xử lý.”
Tưởng Nhược Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng vòng tay ôm lấy cổ Cận Thiệu Khang, vui mừng thơm lên má hắn một cái, cười tươi như đóa hoa: “Phu quân thiếp thật giỏi, thiếp biết mà, chuyện này giao cho chàng là đúng, quả nhiên thiếp đã không phải thất vọng.”