Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Chương 132: Ngươi Tát Vào Mặt Lão Thái Quân.
L
ại một lần nữa thấy y né tránh ánh mắt của ca ca, nhìn không chớp vào ngực mình, thì ra là một kẻ trong ngoài bất nhất, chẳng trách trước đó tỏ ra nho nhã lễ độ, sau lưng ca ca lộ ra bản chất của tên háo sắc phóng đãng.
Nghĩ thông điều ấy, Trịnh Tuyết Mai thầm khinh bỉ, loại người này chắc chắn cho rằng hôn sự của nữ tử là do nam nhân định đoạt, nếu không y đã chẳng trở nên càn rỡ như thế, nhưng mà y nhầm rồi, phụ thân mình là võ tướng, không coi trọng mấy thứ quy củ rẻ rách đó, với nữ nhi cũng yêu thương vô cùng.
Hôn sự, nàng là người được hỏi có đồng ý hay không trước tiên.
Nhìn rõ bản mặt của Đường Kính Chi rồi, nàng không khách khí nữa, nếu như y còn dám hau háu nhìn mình như thế, sẽ trừng mắt lại cho y biết, ai ngờ tên nam nhân đó mặt dày như thế, không ngờ còn cười xấu xa với mình, Trịnh Tuyết Mai tức điên.
Nàng muốn nhắc ca ca, để ca ca cũng nhìn thấu con người của Đường Kính Chi, nhưng tên phóng đãng đáng tởm đó diễn xuất quá cao siêu, không để lộ ra chút sơ hở nào trước mặt ca ca, đành phải thầm quyết định đợi sau này có cơ hội phải nói chuyện cho rõ với ca ca.
Trịnh Tuyết Mai chịu không nổi ánh mắt tởm lợm đó, Trịnh Kiếm Thu và Đường Kính Chi đang chuyện trò, nàng đột nhiên đứng dậy nói người không khỏe rồi bỏ đi.
Trịnh Kiếm Thu không hiểu, trước đó muội muội còn thẹn thẹn thò thò ngầm ám thị đồng ý cùng Đường Kính Chi cùng kết tơ hồng, sao mới được một lúc đã trở mặt, xấu hổ ho một tiếng nói:
- Hiện đệ, tính khí tiểu muội xưa nay luôn cổ quái, không chú ý lễ pháp lắm, đệ thông cảm nhé.
- Không sao, lệnh muội như thế là tính tình chân thật, không có gì.
Đường Kính Chi thấy cuối cùng cũng chọc giận được Trịnh Tuyết Mai thì thầm thở phào, chỉ cần làm con nhím cái này điên lên, thì hôn sự đó hỏng là cái chắc.
Mặc dù không thể làm thông gia với Trịnh gia cũng hơi đáng tiếc, nhưng nếu vì muốn mượn quyền thế của Trịnh gia mà khom lưng uốn gối, mất đi tôn nghiêm thì Đường Kính Chi không làm. Đương nhiên chuyện thông gia này y sẽ không nói với lão thái quân, nếu bà có ý tương tự thì nguy.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Đường phủ, trong tiểu viện của Đường Kính Chi.
Trong phòng, Lâm Úc Hương nhìn Tri Thu mặt sưng vù thâm tím cúi gằm, không nói một lời, lòng vừa đau vừa giận, sao nàng nói nhiều như thế mà tiểu nha đầu này không nghe vào tai lấy một câu.
Nếu như cứ tiếp tục thế này, không khéo về sau nó chẳng giữ nổi cái mạng.
Chu Quế Phương là ai, là bình thê tương lai của Đường Kính Chi, là chủ tử, làm sao có thể để một nha hoàn mở miệng giễu cợt.
Hiện nàng cực lo chuyện đến tai Đường lão thái quân, liệu bà có vì chấn chỉnh gia phong đánh chết nha đầu này không, vậy mà nó lại cố chấp ngay cả nhận sai cũng không chịu.
Tri Đông lúc này cũng vừa tức vừa lo, nhưng Tri Đông chịu quay đầu, nó cũng hết cách, chỉ biết thở dài, không khuyên bảo nữa, cầm thuốc Nhị nãi nãi sắc, đút từng thìa một cho bạn.
Lâm Úc Hương thấy vậy cắn chặt hàm răng trắng, cả giận nói:
- Tri Đông, ngươi bỏ thuốc xuống, nếu hôm nay nó không nghĩ ra đã sai ở đâu thì không cho nó uống thuốc.
Nghe vậy tay Tri Đông run lên, thiếu chút nữa rơi bát thuốc, trước kia Nhị nãi nãi chưa từng nổi giận đến mức không dung thứ như thế. Còn Tri Thu thì tim đau nói, nhắm luôn cả mắt lại, ngực phập phồng gấp gáp, hiển nhiên cố áp tủi thân trong lòng xuống mới không khóc ra tiếng.
Thực lòng thì nếu chẳng phải lần này Tri Thu hỗn xược quá mức, Lâm Úc Hương thực sự không muốn trừng phạt nó, từ khi gả vào Đường phủ, bên cạnh nàng không có ai để chuyện trò, cho tới khi mua được Tri Đông Tri Thu, nàng mới có bạn, không còn cô đơn nữa, trước kia nàng sống khó khăn khổ cực, không để ý địa vị cao thấp sang hèn, trong mắt nàng, hai tiểu nha đầu này là thân muội muội của mình.
Nhưng nàng không ngờ rằng chính vì mình mềm lòng nuông chiều khiến Tri Thu thành ra như thế này.
Nếu như còn không chỉnh đốn, sớm muộn Tri Thu cũng mạo phạm tới lão thái quân, khi ấy, mạng khó bảo toàn.
Tri Đông thấy Nhị nãi nãi lần đầu tiên giận như thế, cuống cả lên, lắc tay Tri Thu:
- Tri Thu, ngươi không thấy Nhị nãi nãi giận thật rồi sao, còn không mau nhận sai đi.
Nói rồi lại quay sang chủ tử:
- Nhị nãi nãi, Tri Thu tính nó không biết biến báo, người tha cho nó một lần đi.
Lâm Úc Hương biết, lần này không làm Tri Thu tỉnh ngộ, tức là hại nó, cho nên không để ý tới lời Tri Đông, lạnh lùng nói:
- Thế nào, buổi sáng giễu cợt Phương nãi nãi, còn bây giờ tới ta cũng không để vào mắt nữa à?
- Nô tỳ không dám.
Tri Thu trong lòng còn có oán khí, gối khụy xuống, quỳ trước mặt Lâm Úc Hương, vì bị đánh cho xưng húp mặt, cho nên giọng nói cũng biến đổi, nhưng ủy khuất trong đó vẫn rất rõ ràng.
- Hừm, ngươi không dám, ngươi còn cái gì mà không dám nữa? Phương nãi nãi là ai, là chủ tử, là bình thê sau này của Nhị gia, ngươi còn có gan mở miệng giễu cợt cơ mà.
Nếu bình thường Lâm Úc Hương đã đỡ Tri Thu lên rồi, nhưng hôm nay nàng biết phải cứng rắn:
Tri Thu lau nước mắt, giọng thút thít:
- Nô tỳ chỉ vì đau lòng chủ tử cả đêm không ngủ ngon, cho nên mới nhất thời vuột miệng, nên mới lỡ lời.
Lâm Úc Hương mím chặt môi nó:
- Ngươi và Tri Đông thương ta, ta biết, nhưng Phương nãi nãi là người mà ngươi có thể nhất thời vuột miệng giễu cợt được sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, lão thái quân đích thân gả cô ta cho Nhị gia làm bình thê? Ngươi không phải đang giễu cợt Phương nãi nãi, mà là ngươi khiêu chiến quyền ủy của lão thái quân.
Lời này vừa phát ra Tri Đông và Tri Thu đều khinh hoàng tái mặt, bọn chúng thực sự không nghĩ tới điều này.
Ở Đường phủ ai dám ăn gan báo khiêu chiến quyền uy của Đường lão thái quân? Thế chẳng phải là lão thọ tinh ăn tỳ sương, chê mình sống quá thọ sao?
- Nói nặng hơn một chút là ngươi tát vào mặt lão thái quân.
Bộp một cái, Tri Đông hai chân khuỵu xuống, còn Tri Thu thì chân run rẩy, không còn quỳ nổi nữa, ngồi bệt tại chỗ, môi run run, bằng... bằng với tát vào mặt lão thái quân, chẳng lẽ, mình mình chết chắc rồi?
- Nhị nãi nãi, người nhất định có cách cứu Tri Thu mà, phải không?
Tri Đông dùng đầu gối bò lệt xệt tới trước mặt Lâm Úc Hương, ôm lấy chân nàng, lắc liên hồi:
Lâm Úc Hương cũng chẳng biết Đường lão thái quân có xử lý Tri Thu hay không, nàng nói như thế chẳng qua là muốn dọa Tri Thu một phen, để sau này nó biết sợ mà bớt phóng túng đi:
- Ta có biện pháp sao? Ta có biện pháp gì được nữa? Sáng nay ta bảo Tri Thu nhận sai, để Phương nãi nãi bớt giận, tới khi đó ta còn ăn nói với lão thái quân được, nhưng giờ ngươi bảo ta phải làm thế nào?
Nếu như khi đó Tri Thu nhận sai, Lâm Úc Hương còn có thể nói là Tri Thu lỡ lừi, lỗi vô tâm, hơn nữa Chu Quế Phương đã tha thứ cho Tri Thu rồi, vậy Đường lão thái quân biết chuyện có khả năng không truy cứu nữa, hoặc phạt nhẹ hơn một chút, nhưng khi đó nói gì Tri Thu cũng không chịu quay đầu, ương bướng tới cùng, chẳng may Đường lão thái quân truy cứu, nàng chẳng có lấy một cái cơ để xin bà đừng phạt Tri Thu.
Ở Đường phủ, đừng có ai mơ mộng rằng có thể dấu được Đường lão thái quân một chuyện như thế.
- Nhị nãi nãi, người nhất định phải nghĩ biện pháp.
Nghe rõ bạn gây họa tày trời, Tri Đông khóc không ngừng, tay cứ ôm chặt hai chân Lâm Úc Hương không buông.
Lâm Úc Hương chỉ biết thở dài, nếu chuyện này làm Đường lão thái quân nổi giận thì nàng chịu chết, nàng có được mấy cân mấy lượng, tự nàng còn chẳng biết hay sao.
Đương nhiên, tới lúc đó nàng cũng không trơ mắt nhìn Tri Thu bị đánh chết.