Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 130: Không Sợ Chó Hoang Không Sợ Quan
T
ôn Khoa là lão hồ ly tinh đa mưu túc trí, có thể làm đến vị trí quan lớn hang tứ phẩm, một nửa là phúc đức tổ tiên, được thơm lây; còn một nửa còn lại là do hắn nhanh nhẹn hoạt bát, có nhiều mưu đồ, giỏi về về các mánh khóe.
Hắn có rất nhiều thủ đoạn, các thủ đoạn đa dạng không thiếu, từ Long Đại cũng có biết qua, tên Nhị Cẩu Tử nhãi nhép này là một tên ngốc ngếch nhát gan sợ phiền phức, đi trên đường gặp phải một con chó hoang, cũng bị sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, ngược lại lại khiến cho con chó hoang đó đuổi theo không ngừng.
Khuyết điểm này đối với Tôn Khoa đang nóng lòng muốn chiến thắng mà nói thì chắc chắn là chỗ đột phá quan trọng, vẻ mặt Tôn Khoa uy nghiêm, lại còn cười lạnh lùng nham hiểm nhìn Nhị Cẩu Tử, đập miếng gỗ xuống, lớn tiếng dọa người, khí thế nghiêm trang khiến cho Nhị Cẩu Tử sợ tới mức cả người run rẩy, hai chân run lên bần bật.
- Đại...đại nhân, tiểu nhân oan... oan uổng à.
Nhị Cẩu Tử vốn nhát gan như chuột, trước khi lên công đường, hắn không ngừng cổ vũ chính mình, nhất định phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, làm một người đàn ông chân chính, hắn thề, mặc kệ là lời ngon tiếng ngọt hay là bị dùng hình, đều phải nhớ rõ những lời khuyên bảo ân cần mà Trần Tiểu Cửu đã nói với hắn:
- phú quý không được đam mê, uy vũ không được khuất phục.
Tuy rằng hắn nghĩ rất tốt, nhưng vừa nãy bị hai nha dịch hung thần ác sát áp giải vào công đường, ý niệm làm một người đàn ông chân chính cũng đã theo gió bay đi, không còn tý dũng khí nào.
Trong lúc hắn đang hoảng loạn, Tôn Khoa gào to khiến cho Nhị Cẩu Tử hai chân như nhũn ra, không chút nghĩ ngợi liền quỳ xuống đất.
Tôn Khoa thấy bộ dạng bất tài của Nhị Cẩu Tử, trong lòng vô cùng sảng khoái, cười khẩy, lông mày khẽ nhếch lên, vừa mới gào to như vậy đã khiến hắn sợ tới mức này rồi, ta lát nữa dùng hình với hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Hắn vô cùng đắc ý liếc mắt nhìn Chung Bân đang ngồi nghiêm chỉnh một cái, hừ..., đánh rắn đánh giập đầu, xem Chung Bân nhà ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không, ta cũng có thể nắm được nhược điểm của ngươi, đẩy ngươi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Chung Bân vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ Trần Băng làm việc, vô cùng thận trọng, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không để lại bất cứ sơ hở nào. Hắn vốn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Nhị Cẩu Tử, lòng hắn co thắt lại, giống như bị một sợi dây thừng buộ ở giữa không trung, lên không được mà xuống cũng không xong.
Hắn u oán nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, ánh mắt cực kì giống người vợ oán giận ông chồng bị bất lực. Hắn thầm kêu lên đại sự không hay rồi, rồi vội vàng tỏ vẻ mặt ôn hòa nói với Nhị Cẩu Tử:
- Nhị Cẩu Tử, ngươi không cần hoang mang rối loạn, đây là công đường, không phải là địa ngục, chúng ta mặc dù là quan, nhưng cũng giống như ngươi, một mũi hai mắt, không có ba đầu sáu tay, có gì mà phải sợ chứ, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần ngươi nói hết sự thật ra, bản quan cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Nhị Cẩu Tử thấy Chung Bân hòa nhã dễ gần hỏi han, run rẩy run rẩy ngẩng đầu, thấy vẻ mặt dịu dàng của Chung Bân, bộ dạng như một huynh trưởng, ánh mắt thì dịu dàng tình cảm, thậm chí còn dịu dàng hơn cả ánh mắt của mẹ hắn. Thấy điệu bộ này cuat Chung Bân, vẻ vô cùng căng thẳng của hắn đã đỡ hơn phần nào.
Tôn Khoa nhìn thấy thế, lạnh lùng cười, trong lúc mấu chốt, không được do dự. Hắn làm bộ nổi trận lôi đình, đập mạnh miễng gỗ xuống, chỉ vào Nhị Cẩu Tử quát lớn:
- Điêu dân chết tiệt, ngươi khai thật ra cho ta, nếu nói dối câu nào, sẽ đưa ra Ngọ môn chém đầu trước dân chúng.
Nhị Cẩu Tử nào có gặp qua tình thế uy phong thế này, cảm xúc vừa rồi được Chung Bân trấn an trong nháy mắt lại bị bộ dạng độc ác của Tôn Khoa áp đảo, hắn run rẩy run rẩy, run cầm cập chắp tay nói:
- Đại...đại... đại nhân, tiểu...tiểu nhân...
Hắn cứ nói lắp bắp như vậy khiến cho Chung Bân và Tôn Khoa đều toát hết cả mồ hôi, cũng không biết tên tiểu tử này rốt cuộc có nói ra những lời kinh ngạc gì.
Trong hai người đó, Chung Bân là căng thẳng hồi hộp nhất, trong người mồ hôi nhỏ từng giọt xuống. Một khi Nhị Cẩu Tử trong lúc hoảng loạn nói ra những lời không nên nói, vậy thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, sắp thành lại bại.
Trần Tiểu Cửu chứng kiến cảnh này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên Nhị Cẩu Tử này, mặc dù đoán trước được tên tiểu tử này là đồ ăn hại vô tích sự, nhưng hắn không ngờ lại vô tích sự đến cực điểm, chỉ có chút dũng cảm này, ngay cả so với một đứa trẻ lên năm cũng không bằng, hắn quay đầu gọi Anh Mộc, đém tờ giấy đã chuẩn bị sẵn đưa cho Anh Mộc, Anh Mộc vẻ mặt hoài nghi cầm tờ giấy chen đi ra ngoài.
Trong lúc Nhị Cẩu Tử vẫn đang lắp ba lắp bắp, giọng ca trong trẻo của gã hát vè lại tức thời vang lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, anh hùng hảo hán Nhị Cẩu ca, huynh đệ như tay với chân, không sợ chó hoang không sợ quan, hê..., không sợ chó hoang không sợ quan.
Bài hát vè này, làm cho dân chúng nghe thấy sững sờ, đợi đến khi nghe đến câu " không sợ chó hoang không sợ quan", khiến bọn họ ngặt nghẽo ngả nghiêng, đều che miệng lại, ha hả cười lớn, bầu không khí uy nghiêm đã tan biến thành mây khói, thay vào đó là tiếng cười vui vẻ sung sướng.
Tôn Khoa nghe ở trong lòng, tức giận suýt nữa thì méo miệng, cái gì mà không sợ chó hoang không sợ quan? Lẽ nào so sánh bản quan với chó hoang sao? Trong lòng hắn vô cùng căm hận cái gã hát vè này, nếu không phải tên tiểu tử này hết lần này đến lần khác trong thời khắc mấu chốt phá hỏng việc của hắn thì hắn cũng sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh khó xử thế này, hắn nhíu chặt lông mày, giận dữ nói:
- Điêu dân nào đang kiếm chuyện gây rối, bắt lại đánh 20 trượng cho ta.
Đám nha dịch nghe thấy lời này, nhìn Tôn Khoa, rồi lại nhìn Chung Bân, quay đầu lại nhìn bà con dân chúng đông nghìn nghịt, ai ai cũng cau mày, khó xử đứng yên.
Tôn Khoa phất tay áo, hổn hển nói:
- Các ngươi phản rồi sao? Lẽ nào ngay cả lời nói của bản Doãn phủ đều không nghe rồi sao?
Bọn nha dịch vò đầu bứt tai, mệnh lệnh của Phủ Doãn đại nhân bọn họ không dám không nghe, nhưng sự phẫn nộ của dân chúng không thể phạm vào, tình hình hiện tại như vậy, nếu như bọn họ dám bắt gã hát vè lại đánh 20 trượng, đám dân chúng đang cuộn trào mãnh liệt sẽ giẫm nát bọn họ mất. Bọn họ căng thẳng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhao nhao hướng ánh mắt cầu cứu về phía Chung Bân vị tri phủ đại nhân.
Trong lòng Chung Bân luôn rất dũng mãnh, thầm trách bản thân vừa rồi lo lắng quá mức chuyện bé xé ra to, đánh mất đi định lực thường ngày, trái lại Trần Tiểu Cửu, vẫn rất bình thản phóng thoáng, gặp biến cố không sợ hãi, không hề bị lay động bởi sự tàn nhẫn của Tôn Khoa và sự yếu đuối nhát gan của Nhị Cẩu Tử, hơn nữa dù việc lớn hay nhỏ, đều dùng quân cờ là cái tên hát vè hài hước, khiến bầu không khí lo lắng trong công đường bỗng loạn xì ngậu lên.
Mặc dù là chó ngáp phải ruồi, nhưng trong lòng hắn lại khăng khăng tin tưởng, trong lúc mấu chốt có bài hát vè này chen vào là do Trần Tiểu Cửu chu đáo tỉ mỉ sắp xếp trước.
Hiện tại, hắn lấy lại được vẻ tự nhiên, phóng thoáng nắm chắc cục diện vừa rồi, vô cùng khinh miệt khẽ mỉm cười nói với Tôn Khoa:
- Tôn đại nhân, chúng ta thân là quan viên Hàng Châu, tức là phụ mẫu của dân, sao lại có thể vì một việc nhỏ mà đã đánh con cái của mình chứ? Lạm dụng hình phạt riêng như vậy, chẳng phải là phụ ân điển của hoàng thượng rồi sao? Tổn hại đến uy nghiêm của triều đình? Vi phạm luật pháp của Đại Yến? Hổ thẹn với dân chúng? Như thế ta và ngươi còn mặt mũi nào mặc bộ quần áo quan này vì dân chờ lệnh? Làm chủ cho dân?
Dân chúng nghe thấy Chung Bân nói hùng hồn hào hiệp như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, ào ào vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhất là tên tiểu tử Anh Mộc, lại chen chúc đến bên Trần Tiểu Cửu gãi mái tóc màu đỏ cười ha hả nói:
- Cửu ca, có cần gã hát vè xướng thêm một khúc nữa không?
- Lại còn phải hỏi, còn không mau chỉ đạo đi.
Trần Tiểu Cửu đưa cho Anh Mộc một tờ giấy nói.
Trong lúc dân chúng đang xúc động, giọng trong trẻo của gã hát vè lại vang lên:
- Ngàn ngôn toái ngữ không nói nhiều, quan phụ mẫu Chung đại nhân, tay cầm kiếm sắc giết heo chó, yêu dân như con, tấm lòng vàng...
Tôn Khoa trong lòng lạnh giá, khi hắn nghe thấy những lời cương trực, lại còn nâng cao quan điểm giáo huấn hắn một trận của Chung Bân, tức giận tới mức mặt xám xịt lại, cả người như nhũn ra, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Thằng nhãi Chung Bân này, càng ngày càng kiêu ngạo hống hách rồi, một chậu phân thối như thế rơi xuống, bảo ta phải né tránh sao đây?
Phản rồi, phản rồi, mẹ kiếp đều phản rồi! Tôn Khoa trong lòng không ngừng hối hận, một bước sai, từng bước sai, hôm nay sao ta lại đi vào cái vòng trong quái dị thế chứ? Sớm biết dân chúng ủng hộ thế này, ta không nên đi ngược lại, thẩm vấn tên Nhị Cẩu Tử nhát gan như chuột này.
Hắn đối diện mối thù chung của dân chúng, mặc dù trong lòng hắn phẫn nộ, lại chỉ có thể nén giận, không bộc lộ ra bên ngoài.