What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188-190
hương 188: Lão Bi Doanh (5)
Từng thi thể quân Tần được xếp trên đống củi.
Sông Hoàng Hà cuồn cuộn gào thét, như đang hát lên bài ca đưa tiễn những hồn thiêng còn chưa đi xa. Gió phần phật, hất những cờ quạt tung bay.
“Khi viết vô y, dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.
Dữ tử đồng thù!
Khi viết vô y, dữ tử đồng trạch.
Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.
Dữ tử giai tác.
Khởi viết vô y, dữ tử đồng thường.
Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.
Dữ tử giai hành!
(Bài Vô y trong Kinh Thi – Tần Phong)
Một bài quân ca Lão Tần truyền lại từ hai trăm năm, vang vọng trong không trung. Nam Vinh Tú đem theo quân Lão Tần may mắn sống sót đưa tiễn người quá cố.
Mặc dù là giáp sĩ của Lam Điền, Lưu Khám cũng đang khẽ ngâm nga.
Trong tiếng hát đó có nỗi bi thương vô tận, sự tưởng nhớ vô tận. Đám người Quán Anh đứng ở bên nghe thấy, cũng không kìm nổi xúc động.
- Ta hình như hiểu rồi!
Quán Anh nói thì thầm, đôi tay bất giác nắm thành nắm đấm.
Nhâm Ngao hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Ta hiểu được, vì sao sáu nước Sơn Đông lại bại bởi Lão Tần nhân. Không phải bọn họ nón giáp cứng chắc, không phải bọn họ giáo mâu sắc bén, mà là vì tâm huyết khắc trong xương cốt của những Lão Tần nhân này. Có lẽ bọn họ không có tri thức hiểu lễ nghĩa như người sáu nước, có lẽ bọn họ không tao nhã lịch thiệp như người sáu nước, nhưng họ có tâm huyết, có khí khái dũng cảm không sợ chết... Sáu nước bại dưới tay Lão Tần, bại không hề oan uổng.
Nhâm Ngao cũng khe khẽ thở dài:
- Hôm qua lúc ta nhặt các thi thể, phát hiện ra vết thương chí mạng của những Lão Tần nhân này, toàn bộ đều ở đây.
Y chỉ chỉ vào ngực, nhẹ giọng:
- Tổng cộng hai trăm mười bảy thi thể, không có vết thương chí mạng nào ở đằng sau cả. Thật đúng là Lão Tần nhân rất đáng sợ, đúng là Lão Tần nhân uy vũ... Quán Anh, nếu như đánh một trận nữa, ta có cảm giác là Lục Quốc cuối cùng vẫn thất bại.
Quán Anh không đáp. Nhưng từ trong mắt y, có thể thấy sự đồng tình của hắn với câu nói của Nhâm Ngao.
Còn Lưu Khám, lại lặng lẽ đứng ở hàng đầu của đội ngũ, nhìn Nam Vinh giơ cây đuốc lên, ném vào đống củi. Trên đống củi, sớm đã được rắc vật dẫn cháy, ngọn lửa bùng lên, một loáng đã ngút trời, cuốn hơn hai trăm thi thể kia vào ngọn lửa.
Đây cũng là một cách Lão Tần nhân xử lý thi thể lúc lâm chiến.
Không có nhiều quan tài như vậy, thế nên họ hỏa táng. Sau khi hỏa táng, bọn họ sẽ đem tro xương của thi thể rắc lên chiến trường, để hi vọng có hồn thiêng đồng đội bảo hộ. Cùng lúc đó, bách tính Phú Bình hát bài Chiêu Hồn ca, nhưng nghe tiếng khóc sụt sùi không ngừng, càng tăng thêm phần bi thương và lạnh lẽo.
Lưu Khám nhắm nghiền mắt lại, nắm chặt tay hình nắm đấm.
- Quân hầu, mọi người đều không chịu đi!
Nam Vinh Tú mắt đỏ hoe, đi đến:
- Các hương thân nói, Phú Bình này là nhà của bọn họ, cho dù là chết, cũng muốn chết trên đất quê nhà. Tổng cộng hơn sau nghìn ba trăm hai mươi người, trong đó thanh niên trai tráng có một trăm tám mươi người, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em, nghe theo quân hầu điều khiển.
Thực ra lúc hỏa táng thi thể, Lưu Khám đã đoán được đáp án.
Những người đã chết hôm qua, không chỉ là những quân Lão Tần đóng quân trên đất Phú Bình, còn có rất nhiều bách tính bản địa. Quận Bắc Địa này, là nơi lạnh căm căm, trước kia chịu sự thống trị của người Nhung Quốc Nghĩa Cừ, lại chịu đựng đủ hồ họa. Nhưng có thể nói là dân chúng nhanh nhẹn, ai nấy đều không sợ chết.
Xem ra, đúng là phải đánh một trận phòng ngự ở đây rồi! Nhưng lòng dân có thể dùng, còn có thể đánh trận. Nghĩ đến đây, Lưu Khám giơ tay, ý bảo hai người Trần Đạo Tử và Lý Thành lên phía trước nghe lệnh.
- Từ giờ trở đi, công việc sửa chữa Phú Bình do Thành Tư Mã phụ trách. Đạo Tử, huynh phụ trách giúp đỡ Thành Tư Mã chỉnh đốn lại phòng thủ của Phú Bình. Lợi dụng tất cả những quân nhu lương thực có thể lợi dụng trong thành, nhân lúc quân Hung Nô còn chưa đến, tổ chức nhân lực, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phòng ngự của Phú Bình.
- Vâng!
- Quán Anh, Nhâm Ngao!
- Có!
Hai người Quán Anh và Nhâm Ngao bước lên, chắp tay nói:
- Xin Quân hầu dặn dò!
- Trong thành Phú Bình, vẫn còn một nghìn tám trăm thanh niên trai tráng, các huynh tổ chức lại, sắp xếp vào quân dưới trướng, tăng cường luyện tập... Có thể luyện tập thành thế nào thì luyện tập thành thế đó, thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa, khẩn trương xuống dưới chuẩn bị, chớ trì hoãn nữa.
- Vâng!
- Tú Quân hầu, sở bộ của ngươi, ta sẽ chia ra, đưa vào dưới trướng của hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ, xin ngươi đừng trách.
Nam Vinh Tú vội vàng nói:
- Lưu quân hầu xin đừng nói vậy, Nam Vinh sẽ sắp xếp như vậy.
- Kỵ quân kể từ ngày hôm nay, toàn bộ sẽ do ta chỉ huy... Lữ Thích Chi!
- Có!
- Lính trinh sát thuộc sở bộ của Mông Tật, tạm thời do đệ thống lĩnh. Từ hôm nay trở đi, đệ cần phải giám sát động tĩnh của quân Hung Nô cho ta. Có tình hình gì thì lập tức quay về bẩm báo cho ta!
- Vâng!
Sau khi đã dặn dò xong, Lưu Khám xoay người lên ngựa.
- Tú quân hầu, chúng ta đi xem địa hình xung quanh Phú Bình một chút nhé!
Một thân quân dẫn ngựa đến, Nam Vinh Tú xoay người lên ngựa, theo Lưu Khám rời đi.
Sau khi hai người đi hết chu vi trăm dặm xung quanh Phú Bình, trong lòng Lưu Khám lại càng thêm trầm tư. Xung quanh Phú Bình chủ yếu là bình nguyên, cộng thêm một số ít gò đồi, căn bản không có địa hình phòng thủ. Nhưng nếu như vứt bỏ, phía nam Phú Bình đất đai bằng phẳng, vừa vặn phù hợp với kỵ chiến của quân Hung Nô. Xem ra, duy chỉ có dựa vào thành Phú Bình mới có thể giữ chân người Hung Nô, đợi viện quân đến.
Lưu Khám tính toán một lúc. Bọn họ ít nhất phải ở Phú Bình bảy ngày, viện quân mới có thể đến kịp được. Thế nhưng muốn dựa vào tường thành sơ sài của Phú Bình để phòng thủ bảy ngày, có vẻ như không phải là một chuyện dễ dàng.
- Quân hầu phiền lòng về chuyện phòng địch à?
Hình như nhìn ra được tâm sự của Lưu Khám, Nam Vinh Tú thúc ngựa lên phía trước, đi song song với Lưu Khám.
Lưu Khám gật đầu:
- Nếu như chống đỡ được đến khi viện quân đến, chỉ dựa vào một mình huyện thành Phú Bình chắc chắn là không thể. Cho nên ta hi vọng có thể chủ động tấn công, cùng lúc với chúng ta đánh đòn phủ đầu quân Hung Nô, cũng có thể giữ bước chân của quân Hung Nô, để cho Phú Bình có đủ thời gian.
Vừa có thể đánh đòn phủ đầu, vừa có thể giữ chân quân địch ư?
Nam Vinh Tú không nén được cái nhíu mày, chuyện này không phải là chuyện dễ dàng...
Trầm ngâm hồi lâu, Nam Vinh Tú hình như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt đột nhiên sáng lên:
- Quân hầu, ta có một chỗ này!
- Hả, chỗ nào?
- Phú Bình ngoài một trăm hai mươi dặm ra, có một chỗ gọi là đồi Bạch Thổ nữa, là con đường mà quân Hung Nô nhất định sẽ đi qua. Một bên là Hoàng Hà, bên kia là khe rãnh đá khổng lồ được hình thành tự nhiên, cao hơn mười trượng. Địa hình hướng từ Nam đến Bắc, địa thế dốc thoải, nhưng có thể nói cực kỳ hiểm yếu.
Hơn nữa trên đồi Bạch Thổ, có tường thành ngày xưa Lão Ngụy nhân xây dựng, nhưng đã bị bỏ đi nhiều năm có thể dựa vào đó mà phòng ngự.
Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Nam Vinh Tú cười gượng một tiếng:
- Nơi đó cách Phú Bình hơi xa, đồ quân nhu rất khó cung ứng lên được. Hơn nữa tường thành trên đồi Bạch Thổ không chống được một thời gian dài, đến lúc đó nếu chúng ta muốn rút lui, ắt phải đối diện với sự truy kích điên cuồng của quân Hung Nô, cũng không lạc quan lắm.
- Ừm, chúng ta đi suốt đêm đến đó quan sát, sau đó quyết định lại!
- Vậy thì Tú xin dẫn đường!
Lưu Khám và Nam Vinh Tú lập tức khởi hành xuất phát, nửa đêm đã tới đồi Bạch Thổ.
Đúng như Nam Vinh Tú nói, địa hình của đồi Bạch Thổ này quả thực vô cùng hiểm yếu. Một bên là sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy xiết, bên kia là khe rãnh, vách núi cao hơn mười trượng. Nói một cách chính xác, đây là một vùng sông nước, tới gần bờ sông, có cỏ tranh màu trắng đang lay động trong gió.
Tường thành trên đồi Bạch Thổ đã đổ nát tan hoang kinh khủng, có vài chỗ đá sụp xuống.
Lưu Khám leo lên chỗ cổng đã bị sụp phân nửa, đưa mắt nhìn xa xa về phía bắc, lòng chảo chỉ dài hai ba dặm, rất khó phục kích ở chỗ này.
Phía bắc lòng chảo, chính là vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, địa thế bằng phẳng, lại càng không thấy chỗ nào có thể mai phục được.
- Chặn đánh ở chỗ này cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Lưu Khám nói, quay đầu nhìn về phía nam, chau mày, thở nhè nhẹ.
Ở đây đúng là một chỗ tốt để chặn đánh quân Hung Nô!
Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi chặn đánh xong, làm thế nào để rút khỏi đồi Bạch Thổ, phía nam đồi Bạch Thổ, đều là vùng đồng bằng rộng lớn.
Không hề cho rằng, nếu như không thể tìm cách thoát khỏi sự truy kích của quân Hung Nô, vậy thì binh Lão Tần chặn đánh quân Hung Nô ở đây, cơ bản là rơi vào chỗ chết. Sông Hoàng Hà cuồn cuộn, là một rãnh trời không có cách nào vượt qua. Thế nhưng bình nguyên do phù sa bồi đắp mà thành lại thích hợp nhất với tác chiến kỵ quân.
Lưu Khám nheo nheo mắt, lặng lẽ quan sát địa hình xung quanh.
- Tú quân hầu, phiền ngươi ngay lập tức quay về Phú Bình, điều động sở bộ của Phàn Khoái, cùng với xa binh của Nhâm Ngao, xuất phát suốt đêm.
- Quân hầu, ngài định...
Lưu Khám hít một hơi sâu:
- Không cần nói nữa, ta đã quyết rồi, chặn đánh quân tiên phong của Hung Nô ở đây. Nhớ rõ. Điều động tất cả chiến mã trong thành Phú Bình đến đây. Tuyệt đối không thể để quân Hung Nô dễ dàng phá bỏ chỗ này, nếu không tường thành Phú Bình không chống đỡ được bao lâu.
Lưu Khám vừa nói vừa đập nhẹ nhẹ lên lỗ châu mai, đưa mắt nhìn về phía Bắc, trong lòng cười gượng một tiếng:
- Có thể chống đỡ được bảy ngày hay không, chỉ chờ vào đồi Bạch Thổ này, có thể giữ chân được bao ngày.
Nghĩ đến đây, hắn lớn tiếng quát:
- Người đâu, đem chiến kỳ của Lão Bi doanh cắm ở trên cổng cho ta!
Chương 189-190: Tiểu Trư chạy mau!
Gió đêm ở Bắc Cương thật mạnh! Đối với Lữ Thích Chi, người đã quen thuộc với cơn gió mơn man ở quận Tứ Thủy mà nói, mặc dù đã sống ở Bắc Cương khá lâu rồi vẫn không quen được.
Lũ ngựa đang nhởn nhơ gặm những cây cỏ lá to bên bờ sông Đô Tư Thố, Lữ Thích Chi nằm trên bãi cỏ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, tự nhiên lại man mác nhớ nhà. Từ nhỏ đến lớn, y đều lớn lên trong vòng tay yêu thương và chăm sóc của gia đình. Cho dù là sau này rời xa gia đình, đi lính ở Lâu Cương, thành một tên lính tốt, nhưng trên thực tế, y vẫn sống trong trong đôi cánh bao bọc của người nhà, vô lo vô nghĩ như cũ.
Mười tám năm, ngoại trừ lúc này, nơi xa nhất mà y từng đi chính là Đông Hải. Nhưng lúc đó, Lưu Khám hết lòng chăm sóc y, cũng không giao cho y quá nhiều trách nhiệm và áp lực. Nhưng lần này, y không thể không đảm nhận trách nhiệm. Hai mươi tên kỵ quân dưới trướng, có nhiệm vụ trinh sát và do thám, đối với Lữ Thích Chi mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Trinh sát!
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ mặt đối mặt với kẻ địch! Lữ Thích Chi trời sinh đã là một người vô cùng lười nhác. Y sùng bái Lưu Khám, nhưng không có nghĩa rằng y muốn trở thành một người giống như Lưu Khám. Lúc mà sinh mạng bao nhiêu người đều gửi gắm vào một người, người đó nhất định rất mệt.
Lữ Thích Chi nhằn gốc cỏ, ngồi dậy, nhìn đồng đội cách đó không xa đang ôm binh khí, tựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ hai mươi người này thôi, đã làm ta mệt chết đi rồi, nếu còn nhiều hơn nữa e rằng ta sẽ không có cách nào làm tốt được.
Vẫn là đi theo bên cạnh Khám ca tốt hơn!
- Hắc Phu!
Lữ Thích Chi gọi nhẹ một tiếng, một tên lính cách y gần nhất mở mắt:
- Lữ đầu, sao không nghỉ ngơi đi... Ha ha, nếu như ngài không nghỉ ngơi cho thật tốt, trinh sát sẽ không đạt yêu cầu. Đến lúc đó, Quân hầu sẽ không tha cho ngài đâu!
Hắc Phu là một kỵ sĩ hổ khúc theo Mông Tật đến. Tuy rằng nói hổ khúc bị mất đi biên chế, nhưng Mông Khắc vẫn đem binh sĩ tốt nhất dưới trướng điều phối cho Mông Tật. Cũng không phải vì lấy lòng, chỉ là hi vọng Lưu Khám có thể mở ột con đường sống, chiếu cố cho Mông Tật. Tên Hắc Phu này cũng là người trải qua hàng trăm trận chiến, từ hơn một trăm kỵ quân, bộc lộ tài năng, trở thành một lính trinh sát, cũng đã có thể nói rõ tài năng của gã rồi.
Lữ Thích Chi cúi xuống:
- Ta không ngủ được, dậy nói chuyện với ngươi... Hắc Phu, ngươi là người ở đâu vậy?
- Kỳ Sơn!
- Ồ!
Lữ Thích Chi nói:
- Kỳ Sơn không phải chính là nơi Chu Văn Vương lập nghiệp sao?
Hắc Phu cười có pha chút niềm tự hào:
- Đâu chỉ Chu Công! Kỳ Sơn, còn là nơi hưng thịnh của Đại Tần ta. Tổ tiên trên ta sáu đời, đầu tiên là tiên vương chinh chiến, đến đời ta, đã là đời thứ bảy... Bây giờ, Đại Tần ta thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ coi trọng thời hoàng kim năm đó.
Trong ngữ khí đó có cả niềm tự hào không cần che đậy.
Lữ Thích Chi không nén được hỏi:
- Bảy đời dốc sức phục vụ Đại Tần? Vậy sao ngươi không ở lại Hàm Dương, lại chạy đến biên quận hoang vu này làm binh?
- Ở lại Hàm Dương làm gì có công trạng?
Hắc Phu nhẹ giọng nói:
- Tổ tiên trên ta sáu đời, đều dựa vào đôi tay giành được công trạng, đến lúc thế hệ của ông nội ta, đã có bốn đời cha truyền con nối rồi. Vốn dĩ ta có thể không cần đi lính, nhưng nếu không đi lính, làm sao có thể lập công trạng, làm rạng rỡ tổ tông đây? Biên quận tuy rằng hoang vu, nhưng lại có vô số cơ hội lập công. Khà khà, ta tính rồi, chỉ cần giết mười tên giáp sĩ nữa, là ta có thể tăng thêm một chức. Đến lúc đó, gia đình lại có cánh đồng mấy hecta, xây thêm mấy ngôi nhà... Ta cũng có thể cưới một người con gái.
Trong mắt Lão Tần Nhân, trên đời này dường như không có một việc gì có thể khiến bọn họ lưu tâm hơn là việc lập công trạng. Khác với kiểu tập tục con trai tốt không làm lính của hậu thế, ở thời đại này, làm lính có nghĩa là tài năng xuất chúng, có thể làm rạng rỡ tổ tông. Càng chưa nói đến việc sau khi có được công trạng, ánh mắt người khác nhìn mình càng khác. Nhưng chỉ cần phần thưởng mà quốc gia ban tặng, cũng đủ để mỗi người dân Lão Tần đều điên cuồng đi lính, điên cuồng đi cống hiến tính mạng.
Nói thật, Lữ Thích Chi rất khó lý giải cách nghĩ này của Hắc Phu.
Đêm đã khuya...
Hoa cỏ lau bên sông đung đưa, bỗng nhiên mấy con dạ điểu chui ra. Theo tiếng vó ngựa gấp rút vọng lại, hai con ngựa chiến nhanh như chớp chạy đến.
- Lữ đầu, chúng ta phát hiện thấy quân Hung Nô!
Tất cả lính trinh sát rào rào đứng dậy. Lữ Thích Chi hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Quân Hung Nô ở đâu?
- Cách Ô Thủy năm mươi dặm. Có khoảng ba nghìn người, hình như là đoàn quân tiên phong. Kỵ quân toàn một màu xanh, đang chạy gấp về phía này.
Hắc Phu nhíu mày:
- Nói cách khác, trước khi trời sáng, bọn họ sẽ vượt qua sông Đô Tư Thố à?
- Chậm nhất là giờ dần, chắc chắn sẽ tới!
Từ sông Đô Tư Thố đến đồi Bạch Thổ, ước chừng khoảng trăm dặm. Nếu như quân Hung Nô cứ tiến lên với tốc độ này, trước chính ngọ sẽ đến đồi Bạch Thổ.
Lữ Thích Chi không khỏi hoang mang!
- Vậy chúng ta... mau mau quay về đồi Bạch Thổ, thông báo cho quân hầu!
Hắc Phu nắm chặt cánh tay của Lữ Thích Chi:
- Lữ đầu, chúng ta không thể quay về toàn bộ. Nếu như vậy, quân hầu chỉ có hai canh giờ để chuẩn bị, chắc chắn sẽ gấp gáp. Kế sách bây giờ, duy chỉ có trì hoãn bước chân của bọn Hung Nô, chỉ cần có một người quay về báo là được.
Lữ Thích Chi đầu tiên ngẩn người ra, lập tức nói:
- Nếu như vậy, Hắc Phu ngươi quay về đi, ta dẫn quân ở đây trì hoãn.
Hắc Phu cười, lộ ra hàm răng hơi ố vàng. Gã nhìn những người khác xung quanh mình một chút, mọi người cũng đều mỉm cười, gật đầu với gã. Là đồng đội bao năm, mọi người nghĩ gì?
Hắc Phu có thể nhìn ra từ trong nụ cười giản đơn.
- Lữ đầu, có câu nói này của ngài là đủ rồi!
Hắc Phu vừa nói, vừa rút cung tên từ thắt lưng của Lữ Thích Chi xuống, sau đó vỗ vỗ lên vai y.
- Nhưng đánh trận liều mạng, ngài vẫn còn kém xa. Ngài ở lại, ngoài tự tìm cái chết ra thì không còn tác dụng nào khác, hay là đi sớm một chút đi!
- Thế nhưng...
- Lữ đầu, đừng có “thế nhưng” nữa. Ngài lập tức đuổi đến đồi Bạch Thổ, chúng ta ở đây có thể kéo dài bao lâu sẽ kéo dài từng đó. Ngài về sớm một khắc thì Quân hầu sẽ có thêm một chút thời gian chuẩn bị. Hai mươi người đấu với ba nghìn người, kết cục thế nào không cần phải đoán.
Lữ Thích Chi giật mình nhìn những Lão Tần Nhân này, phát hiện ra trên mặt bọn họ, không hề lộ chút vẻ sợ chết, ngược lại lại vui vẻ, sôi nổi. Loại tình cảm kỳ quặc này, Lữ Thích Chi rất hiếm khi gặp. Lúc đầu Lưu Khám và Chung Ly Muội đến giải cứu trẻ con, hình như cũng toát ra vẻ mặt kiểu này, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như của bọn người Hắc Phu.
Trong lòng y cũng đã rõ, Hắc Phu nói là sự thật.
Lữ Thích Chi nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên bước lên một bước, ôm chầm lấy Hắc Phu:
- Ta nhớ rồi, ngươi tên Hắc Phu, người Kỳ Sơn!
Nói xong, y quay người trèo lên ngựa, chắp tay về phía mọi người, giơ roi thúc ngựa đi.
Hắc Chi chờ cho đến khi chỉ còn thấy Lữ Thích Chi ở xa xa, hai mươi người hít một hơi sâu, phấn chấn lại tinh thần.
- Các huynh đệ, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút... phải dạy cho bọn mọi rợ đó một bài học, nếu ai không giết một hai chục tên thì sẽ lỗ vốn.
- Một hai chục tên làm sao đủ, dù thế nào cũng phải tiêu diệt một hai trăm tên!
Bọn Hắc Phu vừa nói vừa bật cười. Mọi người lần lượt lên ngựa, men theo sông Đô Tư Thố, hướng về phía Bắc mà hành tiến. Quân Hung Nô nếu muốn vượt qua sông Đô Tư Thố, chỉ có một con đường. Chỉ cần có thể vượt lên trước, chiếm giữ con đường đó là có thể ngăn cản tốc độ hành quân của quân Hung Nô.
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân