Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Hà Tả
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 174 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 679 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129: Về Nhà
húng ta có tin tức báo tới, Băng Tuyết đã tạo dựng quan hệ hợp tác với hình cảnh Trung Quốc, trọng điểm đánh thẳng vào đám buôn lậu thuốc phiện, chấp hành lệnh truy nã cao nhất. Mặt khác bên trong Băng Tuyết đang có tranh chấp, phái chủ tiến thì hy vọng có thể tiêu diệt đám Tri Chu, bởi bọn chúng gây hại cho các nước vô cùng nhiều. Cho nên Trung Quốc sẽ trở thành chiến trường cho Băng Tuyết với Tri Chu đụng độ nào.
Tommy nói:
- Cho dù là Băng Tuyết, hay là Tri Chu thì cũng vô tình trở thành kẻ địch của chúng ta.
- Tri Chu thì không chắc, chẳng lẽ bọn chúng còn thiếu tiền sao? Bọn chúng đang cố ý khiêu khích Băng Tuyết mà thôi, so sánh ra thì tôi càng muốn giúp Băng Tuyết diệt Tri Chu. Nếu không khi Băng Tuyết tan vỡ thì chúng ta là mục tiêu tiếp theo của Tri Chu. Tôi còn lo lắng một điều, đó là Tri Chu đã tiến vào trong chúng ta, tôi có năm kẻ tình nghi, hy vọng khi ông về hưu rồi, có thể điều tra giúp tôi.
- Ok!
Tommy hỏi:
- Juliet có trong danh sách chứ?
- Có.
..
Vu Minh nghịch chiếc điện thoại mới, thứ này quả nhiên là hàng cao cấp. Vỏ ngoài bằng hợp kim hóa nhôm, toàn bộ khung bên trong là thủ công. Màn hình của nó có thể đọ độ cứng cùng với hợp chất ngọc bích thủy tinh. Cấu tạo bên trong đều làm từ kim loại, mỗi điểm tiếp xúc nút bấm đều được dùng ruby nén lên, cho dù có va đập đến đâu đều có thể dùng như thường. Vu Minh sau này mới biết được, điện thoại này là do bản thân Felix bỏ ra 10 ngàn Euro đặc chế, để cảm ơn sự giúp đỡ của Vu Minh trong vụ ủy thác của công ty Tatar.
10 ngàn Euro cũng không cao cho lắm, 100 ngàn đô la mới chính là hàng xa xỉ phẩm. Điện thoại Thụy Sĩ, mỗi một nhãn hiệu thì chỉ có số lượng là 9 chiếc, giá của nó cao tới 3 triệu tệ.
Chỉ là đồi với Vu Minh thì chiếc di động này đúng là hàng cho thổ hào, tốc độ quả là nhanh. Vu Minh tìm hiểu qua cách thu phí của nó, hoàn hảo, thu phí của tổ chức không cao, điện thoại này hai sim, trừ có thể liên thông cùng với các điện thoại trong tổ chức, còn có thể dùng sim bình thường. Còn có thể dùng được cả photoshop, thậm chí mở thiết vị quấy nhiễu tín hiệu, nhưng mà đây toàn là những thứ thu phí.
Vu Minh sau khi nghiên cứu cấu tạo của điện thoại, thì bắt đầu gửi tin tức lên diễn đàn:
- Người mới báo danh.
Một hồi lâu, không hề có ai để ý. Bảo Thạch 030:
- 014, cự ly xa nhất là bao nhiêu?
Hoàng Kim 014:
- Dưới tình huống không có chướng ngại, ban đêm 450m, còn ban ngày là 500m.
Kim Cương 002:
- 004, tôi muốn thuê trực thăng, dùng ban ngày.
Bảo Thạch 004:
- Tôi sẽ liên hệ cho.
Bạch Ngân 011:
- Tôi là người mới.
Tinh Toản 001:
- Hoan nghênh.
Bảo Thạch 004, Hoàng Kim 014, Kim Cương 002:
- Chào chủ tịch.
Chơi bố à, Vu Minh đánh tiếp:
- Tôi là người mới.
Tiếp tục lại không bị để ý, Vu Minh liên tục phát tin nhắn, sau mười tin, Kim Cương 002:
- Tôi quyết định hoan nghênh hắn, hoan nghênh số 011.
014, 004 và 030 cùng phát tin:
- Chào 011.
- Rất hân hạnh được biết mọi người. Tôi có thể hỏi một chuyện được không?
Vu Minh tiếp tục lại bị bỏ mặc, hắn vô cùng kiên nhẫn, bắn liền 5 tin. Cuối cùng là bị mười mấy người nhảy ra mắng:
- 011 đừng có spam, không là cho vào danh sách đen đấy.
001 Montero nhắn tin cho Vu Minh;
- Đừng nói mấy cái chuyện vô vị, có gì thì cứ trực tiếp,có người trực tiếp giải đáp ngay,
Vu Minh hiểu ra, vừa bỏ điện thoại vào túi thì đột nhiên thấy nó rung, là Felix nhắn tin chào mình, một lúc sau, là tin tức của Bạch Ngân 030, là Mandy. Montero bổ sung:
- 002, 030, 014, 004 đều là đám nhàm chán, cho nên mọi người đều chặn lại. Cậu có muốn xin giúp đỡ thì trực tiếp phát tin tức, còn nếu muốn nói chuyện phiếm thì nói chuyện riêng. Còn có việc gấp thì có thể phát lệnh S, mọi người sẽ cùng giúp cậu.
Một Hoàng Kim xin thêm, Vu Minh ấn đồng ý, 007 hỏi:
- Vu Minh?
Vu Minh trả lời:
- Diệp Chiến?
- Chúc mừng a.
- Cám ơn.
- Quỹ của cậu hiện giờ là số 0, cho nên đừng có dùng tiền điện thoại lung tung. Hơn nữa tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, không có gì thì đừng có tìm tôi nói chuyện phiếm, thế nhé.
Vu Minh lại nhắn tin đi thì hệ thống nhắc nhở, “007 đã chặn bạn, cho nên nếu cần, xin hãy thêm lệnh S vào trong tin tức gửi đi. Nếu bị nhận định không phải sự vụ khẩn cấp, sẽ bị phạt, không được dùng quyền hạn của diễn đàn trong vòng một tháng”.
Vu Minh trợn mắt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn bốn người bọn họ nói chuyện phiếm, nhưng mà bốn người bọn họ quả thực là có trình độ cao, dưới sự hướng dẫn của bọn họ, Vu Minh phát hiện rất nhiều kỹ thuật. Tựa như mê dược dùng thế nào để hòa vào trong nhang, tựa như đưa thiết bị truy tìm vào trong khung mắt kính, thậm chí có thể dùng kỹ thuật Nano, đưa camera dạng nano vào trong mắt mình.
Vu Minh đến sân bay, chờ Felix từ New Delhi tới, ôm Vu Minh một cái, cảm ơn hắn, rồi chúc mừng, Còn có 5 tiếng nữa là chuyến bay về thành phố A cất cánh, Felix liền lái xe đưa Vu Minh đi dạo Copenhagen.
Felix là người Đan Mạch, chỉ là cha hắn đi công tác ở Li Deli. Cho nên hắn ở lại New Delhi, Felix giúp Vu Minh đổi ít tiền Euro rồi đi mua ít quần áo, cuối cùng hắn tặng cho Vu Minh một hộp xì gà cùng với một cái bật lửa giá 1 ngàn Euro.
Mấy bay vừa về tới Trung Quốc, Vu Minh liền gọi cho Diệp Chiến. Diệp Chiến chỉ nghe thấy ba tiếng chuông, nghĩ là Vu Minh muốn nói chuyện với mình, liền nghe điện:
- A lô!
Vu Minh:
- Diệp Chiến, có thể giúp tôi chuyển ít tiền quỹ không.
Diệp Chiến phát điên:
- Cậu nghĩ là bắn tiền cho điện thoại chắc? Quỹ tiền chỉ có tự bản thân mình kiếm, mà cậu muốn quỹ tiền làm gì? Nếu muốn mua thiết bị cũng có thể dùng tiền mặt, hoặc là chuyển khoản quốc tế.
- Tôi chỉ còn 300 đô tiền điện thoại.
- Anh hai, đây là giao dịch vệ tinh. Cậu xem người ta nói chuyện phiếm thì cũng mất tiền, chỉ cần đưa số mình vào chế độ block là được. Dù sao có việc gấp thì người ta sẽ dùng lệnh S.
- Chơi bố à, xem người ta chém gió mà cũng mất tiền?
Vu Minh đổ mồ hôi như suối.
- Lời thừa. Tôi còn nhiều việc, cúp máy đây.
Máy bay đúng 8:40 hạ cánh xuống sân bay quốc tế của thành phố A. Khẽ hít một ngụm không khí, cảm thấy đúng là mùi vị quen thuộc đó, Vu Minh ra khỏi sân bay, theo thói quen, chen lên xe buýt, đi về công ty. Vu Minh phát hiện cái tốt đầu tiên của huấn luyện, bản thân mình đã đề thăng n cấp bậc trong việc chen chúc trên xe rồi.
10:10, Vu Minh đến công ty. Khi đi vào, thì cũng không hề thấy đám người Đỗ Thanh Thanh, chỉ có một cô gái đang sửa sang lại giấy tờ. Cô gái thấy có khách, liền đi tới chào:
- Xin chào tiên sinh, anh cần giúp việc gì chăng?
Nhìn Vu Minh mặc quần bò, áo cao cổ bên trong, bên ngoài áo gió, giày da, lại thêm một chiếc kính râm trên mặt, trông qua hẳn là thành phần trí thức cấp cao.
Vu Minh đặt hành lý xuống, nhìn xung quanh:
- Đỗ tiểu thư đâu?
Cô gái này hơi gầy, nhưng dáng người thanh tú. Hàm răng trắng noãn, chiếc răng nanh nho nhỏ đáng yêu, nhìn thẻ nhân viên: Trương Diêu.
(nghe như tả chó mèo ấy mà răng rủng)
- Đỗ tiểu thư với Hải tiểu thư đi mùa hàng tết rồi. Anh ngồi chờ chút.
Trương Diêu trả lời,
Đúng nha, còn có 20 ngày nữa là tới tết nguyên đán rồi. Vu Minh ngồi xuống, Trương Diêu đi lấy nước mời hắn, Vu Minh nhìn quanh, gần như chẳng có gì thay đổi cả.
- Vu Minh?
Một tiếng gọi vang lên từ phía cửa.
Vu Minh quay đầu lại nhìn, Hải Na với Đỗ Thanh Thanh đang hộc máu bê một đống gì đó, Nghê Thu ở phía sau vác tới mười mấy cái túi lớn. Không cần phải hoài nghi, đây mới chỉ là lần thứ nhất hộc máu mà thôi, nếu như không có gì ngoài ý, thì một buổi sáng có hai đợt giảm giá hàng.
Hải Na cười lớn:
- Vu Minh cuối cùng thì cậu cũng về rồi.
Dứt lời là một cái ôm của gấu mẹ, Vu Minh phát hiện ra chỗ tốt thứ hai của đặc huấn, năng lực trấn tĩnh, đè nén bản thân lại nâng cao.
Đỗ Thanh Thanh đặt đống đồ lên bàn, có vẻ rất khó chịu:
- Cậu chết đi, mấy tháng liền không gọi một cuộc điện thoại về.
- Là lỗi của tôi a.
Vu Minh quay qua gọi:
- Nghê Thu.
Nghê Thu tay cầm một đống túi, ném qua một bên, lại đặt cái túi đeo trên tay xuống, thở gấp không ngừng:
- Sao cậu không để năm sau mới về chứ?
- Vì sao?
Vu Minh hỏi.
- Tôi cá với Lý Phục.
Vu Minh:
- Thế Lý Phục đâu?
Nghê Thu:
- Về Mỹ ăn Noel rồi. Toàn bộ công ty chỉ còn một lao động chính là tôi thôi. Ba ngày thì hai lượt bị kéo ra ngoài làm hàng, tôi có thể không bận không được sao?
Vu Minh hỏi:
- Gần đây công việc không tốt?
Đỗ Thanh Thanh:
- Giờ cậu mới biết à? Cũng không phải là không tốt, chỉ là…
Hải Na lên tiếng:
- Cậu có nhớ cái chương trình rẻ tiền, Tôi là thần thám kia không?
Vu Minh gật đầu, Lưu Mãng từng là khách quý của kỳ thứ nhất, tiết mục phá án hiện trường, và điều tra suy luận.
Hải Na:
- Công ty Vạn Sự Thông hiện giờ đang ở đỉnh cao, bọn họ tham gia chín kỳ chương trình này, hơn nữa biểu hiện rất tốt. Lưu Mãng đã làm đài chủ chín lần rồi, cho nên việc làm ăn của công ty Vạn Sự Thông được đẩy lên rất nhanh, bọn họ hiện tại đã là công ty bốn sao rồi.
Đỗ Thanh Thanh oán hận:
- Tên tiện nhân kia thực là mở rộng được làm quan rồi.
Vu Minh:
- Vì sao chúng ta không tham gia? Lý Phục tuyệt đối có thể đánh cho Lưu Mãng rơi răng đầy đất.
Hải Na:
- Chúng tôi cũng xin rồi, nhưng mà đài truyền hình không cho.
- Nguyên nhân gì
Vu Minh tò mò.
- Nghe nói tới Hạ Tri Vũ chưa?
- Chưa hề. Hiện giờ là mùa đông mà. (Hạ Tri Vũ: Mưa mùa hạ, chuyện cười nhạt nhẽo của Vu Minh)
Vu Minh lắc đầu.
- Một trò đùa nhạt nhẽo.
Nghê Thu giải thích cho Vu Minh:
- Hạ Tri Vũ là người phát ngôn lúc đầu cho chương trình này, chỉ cần ba tháng liền biến thành minh tinh nóng nhất, là nữ thần của hàng tỉ trạch nam. Thế mà cậu không biết là sao?
Vu Minh khinh thường nói:
- Không phải chỉ là minh tinh thôi sao? Trung Quốc mỗi ngày có cả một tá minh tinh sinh ra ấy chứ.
- Ầy, người này cũng không phải là cái dạng cải trắng minh tinh đâu, Hạ Tri Vũ có bối cảnh thổ hào, năm nay mới 21, là hoa hậu giảng đường của đại học thành phố A. Hiện giờ đã tham gia được hai bộ phim, một bộ thì hợp tác với đài truyền hình, danh tiếng lên tới mức không gì có thể ngăn nổi.
Nghê Thu lấy điện thoại ra:
- Xem ảnh đi.
- Ừm! Cũng được.
Trong ảnh là một người con gái đầy vẻ ngây thơ, điềm tĩnh, tựa như ánh mặt trời, xinh đẹp vô bì. Nghê Thu chuyển qua một tấm mới, đây là khi Hạ Tri Vũ nghiêng mặt qua mỉm cười, để lộ ra một nét nghịch ngợm. Tiếp theo là khi Hạ Tri Vũ khóc lúc nhận giải, lệ rơi tí tách, sắc lang mủi lòng. Vu Minh hỏi:
- Cô nàng này không cần phải trang điểm?
Nghê Thu búng tay:
- Chuẩn rồi, đây là chỗ đáng sợ nhất, một cực phẩm thiếu nữ tinh khiết, ngây thơ, đang lúc xuân thì.
Vu Minh buồn bực:
- Thế thì có liên quan gì tới việc Lý Phục không được lên ti vi đâu?
- Không quan hệ với Lý Phục, nhưng mà có quan hệ với Lưu Mãng. Có một lần Hạ Tri Vũ ra đường bị fan nhận ra, có thể thừa dịp làm trò, Lưu Mãng dẫn theo bốn người tiến vào trong đám fan, bảo vệ cô ấy rời đi. Sau đó Hạ Tri Vũ vô cùng cảm kích Lưu Mãng, mà cô ta là khách quý của cái tiết mục này mỗi tuần, cho nên là mỗi lần chúng ta báo danh đều bị gạt qua một bên. Sếp rất tức giận tìm tới cửa, nhưng mà không ai thèm gặp. Đây, cậu xem cái này đi,
Nghê Thu nói,
Trong video, Hạ Tri Vũ đang ngồi cạnh Lưu Mãng, thanh âm dễ nghe vang lên:
- Tổng giám đốc Lưu Mãng của công ty Vạn Sự Thông đã giữ vị trí đài chủ tới bảy lần liền, vậy ai có thể khiêu chiến anh ấy đây? Chúng ta hãy chờ xem nhé.
Nghê Thu giơ tay bắn một Lan Hoa Chỉ (ai xem cướp biển Ca ri bê sẽ thấy Jack Sparrow giơ ngón này, chỉ những kẻ ái đó):
- Chúng ta hãy chờ xem nhé, những lời này thực là sung sướng quá đi,
- Đây là…
Trương Diêu bưng chén nước đi vào, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Đỗ Thanh Thanh:
- Giới thiệu chút nhé, Trương Diêu, thư ký của chúng ta, còn đây là Vu Minh, là nhân viên điều tra số 111 của công ty chúng ta.
- Chào anh, vẫn luôn được nghe mọi người nói về anh.
Trương Diêu bắt tay với Vu Minh, không cần thẩn khiến cho ly nước đổ xuống mất một nửa, cô liền xin lỗi;
- Xin lỗi, xin lỗi.
Sau đó một nhặt cái ly lên, bên trên bàn có nhiều giấy tờ, cho nên chỉ có thể để lên một xấp giấy nào đó, rồi đi tìm khăn để lau, người vừa quay lại thì mép áo đụng vào cái ly, khiến cho nửa ly nước toàn bộ đổ lên đám giấy tờ.
Trương Diêu vội vàng cúi đầu về Đỗ Thanh Thanh:
- Xin lỗi Đỗ tiểu thư, tôi lập tức dọn ngay đây.
Nghê Thu cũng không hề khách khí:
- Trương Diêu, lần này là lần thứ ba trong tháng rồi nhỉ?
Vu Minh liền nói giúp Trương Diêu:
- Mỗi người đều có một lần làm sai mà.
- Anh hai à, hôm nay là lần thứ hai rồi.
Nghê Thu ôm bả vai Vu Minh tiến về văn phòng của Vu Minh.
- ………
Vu Minh buồn bực nhìn Nghê Thu.
Nghê Thu biết Vu Minh đang nghĩ gì, liền nói:
- Trí nhớ của cô nàng này thì hạng nhất, ba ngày trước xem một tin tức dài tới 300 chữ, mà có thể học thuộc không sót một chữ nào.
Vu Minh đặt hành lý xuống, có vẻ sợ hãi hỏi:
- Trâu thế sao?
- Ừm, người ta là trợ lý tư nhân của Lâm Hà Y đó, chỉ vì một lần làm mất một phần hợp đồng trọng yếu trong một buổi tiệc từ thiện mà khiến cho tập đoàn Lâm Hải tổn thất phải tới mấy trăm ngàn. Cho nên Lâm Hà Y mới muốn cô ấy tới mấy cơ sở ngành để rèn luyện, bỏ cái tật xấu hậu đậu đi. Hải Na thấy chúng ta cũng cần phải có một thư ký cho nên kéo tới, dù sao thì tiền lương là do tập đoàn Lâm Hải chi, cho nên, cậu biết là sếp chúng ta thích nhất là loại nhân viên như này.
- Phàm là những nhân viên không cần phát lương, đều là người tốt. Việc làm ăn của chúng ta thể nào?
Vu Minh hỏi.
- Hai tháng nay, công ty chúng ta chỉ nhận có bốn lần ủy thác. Trong đó có ba cái vượt qua 200 ngàn, chúng ta hoàn thanh được hai. Nói tóm lại thì lợi nhuận công ty không có vấn đề. Phân công ty tháng trước kiếm được 180 ngàn, đúng là có bao nhiêu vấn đề thì kiếm được bấy nhiêu tiền thôi. Công ty của chúng ở trong đám khách hàng cao cấp cũng có sức ảnh hưởng, chỉ là một tuần tên Lưu Mãng kia oanh tạc một lần, rồi Hạ Tri Vũ cố ý nâng Lưu Mãng lên, sớm muộn thì cũng sẽ áp đảo chúng ta. Cho nên chuyện này sếp cũng khá là khó chịu, mà cái kính đẹp đấy, mua ở đâu vậy?
- Sân bay.
Vu Minh ngồi lên ghế, dịch dịch vài cái:
- Thoải mái ghê.
- Cậu có vẻ mập ra đấy… Không đúng, là bị phù thũng rồi?
- Anh mới bị bệnh phù thì có. Nghê Thu, cần anh phải đi làm một chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Thu thập ít tư liệu về Hạ Tri Vũ, chúng ta cần phải cho thần thám của chúng ta xuất hiện.
Tháo chuông thì cần phải có người buộc chuông.
Vương Bài Vương Bài - Hà Tả