Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 245-246
C
hương 245: Đường đường chính chính
Thấy Đại phu nhân rốt cục cũng chịu gặp bọn họ, Bọn họ đều cảm thấy có hy vọng. Ngay lập tức, ba người bắt dùng mọi lời lẽ chiêu thức, Tam lão gia vốn cổ hủ đóng vai phản diện, nói có sách, mách có chứng, nếu thoát ly dòng họ sẽ gặp nhiều điều bất lợi.
Mà Đại lão gia và Nhị lão gia đóng vai chính diện, tỏ vẻ cảm thông trước sự phẫn nộ lần trước của Đại phu nhân, còn tự mình nhận lỗi với Tần Thiên, nói lần trước không điều tra rõ chân tướng đã tùy tiện định tội thật sự không nên.
Đợi cho ba người nói xong, Đại phu nhân cũng không bất ngờ, cảm thấy tình hình chuyển biến theo hướng tốt, bà buông chung trà trong tay xuống, chậm rãi nói:
- Kỳ thật không đến vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn tách khỏi tổ tông? Có điều, lần trước mọi người trong dòng họ thật sự là quá đáng, nếu không phải do ta kiên quyết, con dâu ngoan của ta sẽ bị các ngươi bức bách đuổi đi rồi, một hạ nhân trung thành cũng sẽ bị các ngươi bức tử, các ngươi nói có đúng thế không?
Lúc này bọn họ đều đã biết chuyện lần đó là do nhị phòng hãm hại, ba vị lão gia sao còn nói được gì, chỉ có thể ở bên cạnh cẩn thận nói đúng.
Tần Thiên tiếp xúc với người trong dòng họ không phải chỉ một hai lần. Mỗi lần những người này đều ỷ vào địa vị của mình trong dòng họ mà áp chế, dù thế nào cũng không nhượng bộ, nay thấy bọn hắn gật đầu như mổ thóc, không còn chút khí thế, đối với một vãn bối cũng phải thấp giọng nói năng nhỏ nhẹ, nhìn sắc mặt mà nói chuyện, làm sao còn có nửa phần kiêu ngạo như trước, không thể không nói, tâm tình nếu chỉ dùng hai từ “Thống khoái” thật sự cũng không thể hình dung được hết
- Vốn ta cũng không định hồi tâm chuyển ý, nhưng thấy các ngươi là thúc bá trưởng bối một lòng vì cô nhi quả phụ chúng ta suy nghĩ, phần tình ý này, ta không thể không nhận.
Đại phu nhân tiếp tục nói:
- Nhưng mà, chuyện lúc trước, sau khi phòng của chúng ta quay trở về dòng họ, khó tránh khỏi có thể lại chuyện như vậy xảy ra khiến mọi người không thoải mái, ta muốn cùng dòng họ ước định ba điều!
- Ba điều ước định? Bọn họ sửng sốt.
Sắc mặt Đại phu nhân trầm tĩnh, trong vẻ mặt, giọng nói có khí thế không chấp nhận sự phản đối, bà vung tay nói
- Điều thứ nhất chuyện của nhà chúng ta, bất luận là gia sự, hay là chuyện ở Trà Hành, đều do chúng ta tự mình làm chủ, dòng họ không có quyền can thiệp! Thứ hai, hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ trong dòng họ, nhà chúng ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Thứ ba, ngoài tiền lãi hàng năm chúng ta đưa cho dòng họ thì cũng không được yêu cầu bất cứ điều gì khác. Nhưng nếu dòng họ thực sự gặp khó khăn, chúng ta sẽ xét theo tình huống mà làm hết khả năng! Chỉ cần đáp ứng ba yêu cầu này, chi thứ tư chúng ta sẽ quay về dòng họ, về cổ phần danh nghĩa của dòng họ ở Thịnh Thế vẫn dựa theo hiệp định cũ.
Nghe xong lời nói của Đại phu nhân, ba vị lão gia hai mặt nhìn nhau, đây chẳng khác nào Tứ phòng dùng cổ phần danh nghĩa mua một vị trí trong dòng họ? Về sau bọn họ ngoài lấy bạc ra hoàn toàn mất quyền kiểm soát, nói như vậy, dòng họ đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào thùng rỗng kêu to?
Tam lão gia vốn cổ hủ nhướng mày, tựa như tỏ vẻ phản đối, nhưng Đại lão gia kịp thời ngăn trở hắn. Đại lão gia nhìn Đại phu nhân nói:
- Chuyện này chúng ta không thể làm chủ, phải trở về cùng Tam thúc thương lượng mới được.
Đại phu nhân cũng không có gì bất ngờ, gật đầu nói
- Tất nhiên, có điều các ngươi biết tính cách của ta rồi đó, những lời ta đã nói ra thì chính là ván đã đóng thuyền, sẽ không có đường thương lượng. Nếu Tam thúc đồng ý vậy thì tốt, còn nếu Tam thúc không chịu, các ngươi cũng không cần phải tới nữa, mọi việc dừng ở đây.
Nói xong, Đại phu nhân cũng không nói thêm nữa, lấy cớ thân thể không khỏe mà cáo từ.
Lần đàm phán cuối cùng này đã chấm dứt với sự toàn thắng của Đại phu nhân. Dù sao, chi thứ tư thoát ly khỏi dòng họ trong thời gian ngắn cũng không có ảnh hưởng gì nhưng dòng họ không có chi thứ tư sẽ không có bạc thu về là chuyện ngay trước mắt. Dòng họ đã sớm hình thành thói quen thu được một nguồn lợi một cách thoải mái nhàn nhã, từ trước tới giờ vẫn là tiết kiệm thì khó, xa xỉ thì dễ. So sánh giữa hai người, tất nhiên dòng họ sẽ thiếu kiên nhẫn hơn, ai mất kiên nhẫn trước thì người đó sẽ phải cúi đầu trước
Sau khi Đại phu nhân hoàn toàn xử lý xong, bà nắm tay Tần Thiên nói:
- Từ nay về sau, ngươi cứ yên tâm thoải mái làm chuyện mà ngươi muốn, không còn ai có thể uy hiếp ngươi, cũng không còn ai có thể quản thúc ngươi nữa. Ta đem toàn bộ Trang phủ đều giao cho ngươi, ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi tuyệt đối có thể giúp hơn nghìn miệng ăn trong Trang phủ có cuộc sống an ổn.
- Mẫu thân, cám ơn người đã tin tưởng con.
Tần Thiên ôm Đại phu nhân, trong lòng cảm động không thôi. Hóa ra Đại phu nhân tốn nhiều tâm sức như vậy chẳng qua là muốn để nàng được tự do tự tại. Tần Thiên thật sự cảm thấy bản thân quá may mắn, đừng nói là mẹ chồng, mặc dù là cha mẹ của mình, cũng khó có sự tín nhiệm như vậy.
Cũng không phải vì nàng có giá trị lợi dụng mới có thể được Đại phu nhân coi trọng. Phải biết rằng, từ kiếp trước nàng đã thấy có rất nhiều người có năng lực bị cấp trên đố kỵ, qua cầu rút ván là chuyện bình thường. Mọi người vốn nên nương tựa lẫn nhau, không thể trông cậy việc bản thân không làm chút gì mà được người khác yêu thích, coi trọng, cơ hội này vô cùng bé nhỏ. Cho dù có đẹp khuynh quốc khuynh thành, cũng phải hao chút tâm tư mới có thể khiến bản thân trở nên được yêu thích.
Tần Thiên liếc mắt cũng đã hiểu được.
Từ lần trước ở yến hội của Tri phủ phu nhân sau khi bị các thương phụ xúm vào công kích, Tần Thiên cảm thấy nên cải thiện mối quan hệ giữa mình và các thương phụ. Vì vậy sau đó cứ có hoạt động hay yến hội nào của các thương phụ nàng đều tham gia, cũng kết bạn không ít. Các phu nhân lúc nhàn rỗi đều rất thích bàn về mấy chuyện thị phi, Tần Thiên vốn cũng không thích, vì vậy bình thường ít khi cùng các nàng có mỗi thâm giao.
Hôm nay, mấy vị phu nhân đang tán gẫu vui vẻ trong cửa hàng Trân bảo trai, nhìn thấy Tần Thiên tiến vào đều mắt sáng lên, trong đó một vị là Vương phu nhân nhà bán tơ lụa lập tức đứng lên chào đón, mặt tươi cười nói:
- Ta hôm nay vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng chim khách kêu, chỉ biết hôm nay sẽ gặp quý nhân, quả nhiên là đúng
Đối phương nhiệt tình như thế, Tần Thiên cũng bước lên phía trước chào hỏi các nàng, lại giới thiệu Phương Nghiên Hạnh với các nàng.
Song phương thi lễ, sau đó Tần Thiên cũng không muốn ở lại dây dưa cùng các nàng, không ngờ tới Vương phu nhân lại nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống. Hai vị phu nhân còn lại một người là Lưu phu nhân của Vân Lai, một người là Chu phu nhân Tứ Hỉ tửu lâu, hai người đều tươi cười nói:
- Chúng ta biết Trang đại thiếu phu nhân là quý nhân luôn bận rộn nhưng hôm nay vừa khéo được gặp, dù thế nào cũng phải tâm sự cùng chúng ta một chút mới được
Các nàng nói như thế, Tần Thiên cũng không tiện cự tuyệt liền cùng Phương Nghiên Hạnh ngồi xuống cạnh các nàng.
Mấy người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, Tần Thiên tuy rằng không có hứng thú, nhưng vì lễ phép cũng thỉnh thoảng nói đôi câu. Định bụngngồi một lúc rồi sẽ cáo từ rời đi.
Nhưng nói chưa được vài câu, bỗng nhiên Vương phu nhân đảo mắt, tiến đến trước mặt Tần Thiên, mở to hai mắt đầy hứng thú nói:
- Trang thiếu phu nhân, có chuyện không biết ngươi đã biết chưa?
Hai người còn lại mắt cũng tỏa sáng mà nhìn Tần Thiên.
Thấy vậy, Tần Thiên hiểu được đây mới là mục đích các nàng muốn kéo mình ngồi lại.
- Chuyện gì? Tần Thiên cười nhẹ.
Chu phu nhân tiếp lời, vẻ mặt giọng nói đều tràn ngập sự hưng phấn;
- Chính là về chuyện Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ của quý phủ đó, nghe nói nàng bị tặc tử bắt đi, bị những người đó thay nhau làm nhục, sau lại cướp đoạt tài sản của ca ca nàng, việc đáng xấu hổ nhất là, nghe nói nàng còn chưa thành thân nhưng thường xuyên có nam nhân ra vào khuê phòng của nàng. Việc buôn bán sở dĩ có thể làm tốt như vậy, cũng là nàng dùng thân thể đổi lấy. Ngươi là Đại tẩu của nàng nhất định rất rõ chuyện này, rốt cuộc là như thế nào, ngươi nói một chút đi!
- Đúng vậy, đúng vậy, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài! Lưu phu nhân vỗ vỗ tay Tần Thiên giục.
Tần Thiên nhìn nàng một cái, rút tay, thản nhiên nói:
- Khiến ba vị thất vọng rồi, Tứ tiểu thư đã ra ở riêng, chuyện của nàng ta cũng không biết.
Điều nàng không thích nhất là nói về thị phi sau lưng người khác, cho dù Trang Minh Hỉ là người nàng chán ghét nhưng bảo nói chuyện vui mừng khi người gặp họa thì Tần Thiên không làm được
Ba vị phu nhân vốn tưởng rằng có thể từ nàng mà biết được chuyện hay ho nhưng không ngờ Tần Thiên miệng kín như bưng, cái gì cũng không chịu nói, cảm thấy thất vọng cũng có chút mất hứng. Vương phu nhân cười gượng hai tiếng, nói:
- Tuy rằng ở riêng, nhưng dù sao các ngươi vẫn là người Trang phủ, đâu thể nào cái gì cũng không biết, xem ra Trang thiếu phu nhân coi chúng ta người ngoài rồi.
Tần Thiên luôn luôn cẩn thận, thấy Vương phu nhân có vẻ mặt này, thật sự không nhẫn nhịn được nữa, nàng nhìn về phía Vương phu nhân, cười cười:
- Đừng nói ta không biết gì, cho dù ta biết điều gì thì cũng sẽ không đem chuyện của một cô nương bất hạnh trở thành đề tài bàn tán cho các vị, hơn nữa, chúng ta quả thật không quen, Vương phu nhân cố ép ta hỏi thật sự đã thất lễ rồi!
Ba vị phu nhân đỏ mặt nhìn Tần Thiên mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không thể nói được gì.
Tần Thiên đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo dễ nghe từ bên trong phòng truyền đến:
- Các ngươi muốn biết chuyện của ta như vậy, sao không hỏi thẳng ta?
Vừa dứt lời, một nữ tử thiên kiều bá mị, châu ngọc đầy người được một đám người vây quanh vén rèm lên bước ra.
Ba vị phu nhân nghe tiếng nhìn lại, đã thấy nữ tử kia mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, đúng là nhân vật Trang Minh Hỉ mà các nàng vừa đề cập.
Lúc này Trang Minh Hỉ đang dùng ánh mắt âm độc cười như không cười mà nhìn các nàng.
Ba vị phu nhân nằm mơ cũng không nghĩ tới Trang Minh Hỉ ở phòng trong, sắc mặt khẽ biến, ngượng ngùng quay đầu đi.
Tần Thiên nhìn chăm chú vào Trang Minh Hỉ, mấy tháng không gặp, chỉ cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều, cũng không phải nói về dung mạo bề ngoài, mà là khí chất của nàng. Lúc trước nàng vẫn đều cẩn thận, lãnh trầm như băng, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Nhưng hiện tại, nàng có sự lạnh lùng, trong ánh mắt có cả chút phóng túng, nếu nói lúc trước nàng giống như mặt hồ trầm tĩnh, vậy nàng hiện tại lại giống như lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ.
Sắc bén, ngạo nghễ!
Đã thấy nàng mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh ba vị phu nhân, một tay chống mặt bàn, hơi hơi cúi đầu, nhìn ba người, nhíu mày cười lạnh
- Vì sao nhìn thấy ta đều câm rồi, không phải muốn biết chuyện của ta sao? Ta ở ngay trước mặt các ngươi, có gì muốn biết thì cứ hỏi đi.
Ba vị phu nhân dưới sự khiêu khích của nàng thì mặt trắng bệch, trong đó Vương phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Không thèm so đo với ngươi
Nói xong, đánh mắt với hai người còn lại ý bảo nên rời khỏi đây.
Nhưng Trang Minh Hỉ lại vươn tay ngăn cản nàng ta, nàng nhìn Vương phu nhân tiếp tục cười:
- Ta biết ngươi muốn biết cái gì, ngươi muốn biết có phải phu quân của mình vừa trở thành nam nhân mới lọt vào mắt xanh của ta đúng không?
Vương phu nhân sắc mặt đại biến:
- Vô sỉ!
Vừa dứt lời, Trang Minh Hỉ trầm mặt, giơ tay lên tát nàng ta một bạt tai. Chương 246: Kinh biến
Tiếng bốp vang vọng bên tai mỗi người, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Mọi người khiếp sợ, dù là ai cũng đều không ngờ nữ tử trước mắt nhìn có vẻ yêu kiều ngọt ngào lại thô bạo như vậy.
Vương phu nhân thét chói tai, nàng che mặt lui hai bước, cả người run rẩy, nàng kêu sợ hãi
- Trang Minh Hỉ, ngươi dám đánh ta!
Trang Minh Hỉ nhìn thẳng nàng, khóe miệng mỉm cười, gằng từng chữ:
- Ta đánh ngươi đó!
Vương phu nhân tức giận đến mặt trắng bệch, chỉ vào nàng hô quát:
- Người đâu, người đâu, đánh tiểu dâm phụ này cho ta!
Hai vị phu nhân còn lại như cùng chung mối thù, cũng gọi hạ nhân của mình đến. Trong lúc nhất thời, mười mấy nha hoàn được lệnh vén tay áo xông về phía Trang Minh Hỉ, tiểu nhị và khách nhân đều tránh đi, tất cả loạn thành một đoàn.
Chưởng quầy Trân bảo trai ở bên cạnh hoảng loạn mà cầu khấn, chỉ mong đôi bên nhân nhượng nhưng lúc nay cả hai đều đang tức giận làm sao để ý tới hắn.
Bên cạnh, Phương Nghiên Hạnh lôi kéo Tần Thiên lùi đến chỗ an toàn, nhìn Trang Minh Hỉ đứng đó với sắc mặt âm lệ, Phương Nghiên Hạnh cơ hồ không thể tin được hai mắt mình:
- Tứ tiểu thư sao lại biến thành như vậy, dáng vẻ này… dáng vẻ này nói nàng là một cô nương gia thế cũng không ai tin nổi.
Còn có một câu nàng cũng không nói ra, chỉ sợ là các cô nương ở thanh lâu cũng không trắng trợn như vậy.
- Nàng đã trải qua ngày tháng như vậy… Tần Thiên thở dài.
Phương Nghiên Hạnh cũng không nói nên lời, đổi lại là nàng nếu gặp phải chuyện đó, căn bản là không sống nổi, nhưng Trang Minh Hỉ chẳng những sống sót còn làm ra nhiều chuyện như vậy, tâm tính sao còn giống như xưa được
Phương Nghiên Hạnh cũng thở dài một tiếng.
- Chúng ta đi thôi, việc này cũng không liên quan đến chúng ta. Tần Thiên nói với Phương Nghiên Hạnh.
Phương Nghiên Hạnh gật đầu, hai người đang muốn đi ra ngoài. Bên kia, Trang Minh Hỉ bị mọi người vây quanh cũng không hề biến sắc, nàng không chút hoang mang vỗ tay ba cái, nhất thời có vài đại hán từ bên ngoài xông vào, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đã ra tới cửa lại bị những người này ép trở về.
Đại hán chạy vào, ngăn ở trước người Trang Minh Hỉ, đẩy đám nha hoàn lùi lại, trong lúc đó thỉnh thoảng lại nghe thấy bọn nha hoàn kêu đau. Chẳng qua chỉ tốn chút sức, các nha hoàn ma ma đều bị đẩy ngã xuống đất, chất đống lên nhau mà không có một người nào có thể đến gần Trang Minh Hỉ.
Thấy vậy, ba vị phu nhân biến sắc, Vương phu nhân cắn răng một cái, trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ, lạnh lùng nói:
- Trang Minh Hỉ, việc này ta không để yên đâu, chúng ta đi!
Nói xong liền cùng hai vị phu nhân mang theo hạ nhân rời đi.
Trang Minh Hỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Ba vị phu nhân đi rồi, trong Trân bảo trai chỉ còn lại chưởng quầy tiểu nhị, đám người Trang Minh Hỉ, cùng với Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh chưa kịp rời khỏi đây.
Lúc này, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên xoay người đi về phía hai người.
- Nghe nói, Tam tẩu đã sinh một cháu trai mập mạp đáng yêu, thật sự là chúc mừng chúc mừng.
Trang Minh Hỉ nhìn Phương Nghiên Hạnh, cười lười nhác.
Phương Nghiên Hạnh vẫn luôn có chút sợ nàng, lúc này hoảng hốt nhìn nàng cũng không biết nên nói gì.
Tần Thiên ở một bên nhìn Trang Minh Hỉ, ánh mắt lãnh đạm. Trang Minh Hỉ như cảm nhận được, nhìn về phía nàng.
- Đại thiếu phu nhân nhìn ta như vậy làm cái gì?
Trang Minh Hỉ cười lạnh
- Thế nào, cảm thấy ta đã thay đổi thành một người khác?
Tần Thiên đón nhận ánh mắt của nàng, cười nhẹ
- Mặc kệ ngươi biến thành dạng người gì, ta đều chẳng có hứng thú
Nụ cười của Trang Minh Hỉ cứng đờ, lạnh lùng nhìn nàng, Tần Thiên không chút né tránh, ánh mắt lạnh thấu xương.
Một lát sau, Trang Minh Hỉ thu ánh mắt, cười nói:
- Lúc trước, ta ăn nhờ ở đậu, tất nhiên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, rất cẩn thận, nhưng hôm nay, ta đã làm chủ, ta còn cần phải nhìn sắc mặt của ai nữa?
Nàng như đang say mê trong lời nói của mình, đắc ý cười vài tiếng, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Tần Thiên vẫn trầm tĩnh như nước, bỗng nhiên lại cảm thấy không còn thú vị.
- Không đến ba năm, Thái Bình của ta nhất định sẽ đè bẹp Thịnh Thế, trở thành Trà Hành đứng đầu phía nam!
Trang Minh Hỉ lặng yên tiến lên muốn bức Tần Thiên lui về phía sau.
Tần Thiên không hề thoái nhượng, ngẩng cao đầu, mỉm cười:
- Ta mỏi mắt mong chờ.
Trang Minh Hỉ cắn răng, lẳng lặng nhìn Tần Thiên một cái
- Chúng ta đi!
Rồi mang theo tùy tùng xoay người rời đi.
- Trang Minh Hỉ nếu là nữ nhi của mẫu thân, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ trở thành một nữ nhân rất giỏi.
Đêm đó, trước khi đi ngủ Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn về chuyện này.
- Sao lại nói vậy?
Trang Tín Ngạn ôm Tần Thiên, năm ngón tay trái luồn vào mái tóc đen bóng thơm ngát của nàng mà vuốt ve, mùi hương thơm ngát theo động tác hắn tản ra, hắn hít vào thật sâu, cảm thấy ý loạn tình mê.
Trang Tín Ngạn lắc đầu, viết lên giấy: “Kỳ thật, muốn trở thành người như thế nào mỗi người đều phải tự quyết định. Minh Hỉ từ nhỏ đã đọc nhiều sách, chẳng lẽ không hiểu được cái gì là đúng cái gì là sai? Đương nhiên không phải, chính là nàng cảm thấy rằng những gì nàng làm hiện tại có thể khiến nàng được nhiều hơn mất, nàng vì những thứ này mà cam nguyện vứt bỏ phải trái!
Tần Thiên nghĩ nghĩ, nở nụ cười, hai tay vòng lên cổ hắn nói:
- Vẫn là phu quân suy nghĩ thấu đáo.
Trang Tín Ngạn buông giấy bút trong tay, ôm eo nàng, cúi đầu hôn nàng nồng nhiệt, hai người triền miên thật lâu. Sau đó Trang Tín Ngạn mới ngẩng đầu hai mắt như nước, sắc mặt ửng hồng:
- Vẫn là nương tử tốt nhất.
Lời nịnh này khiến Tần Thiên trong lòng ngọt ngào như mật, cao hứng lại hôn lên môi Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn đột nhiên bế nàng lên. Tần Thiên hét lên một tiếng, ôm sát cổ hắn, Trang Tín Ngạn lại nhân cơ hội hôn nàng, vừa cùng nàng triền miên, vừa đi về phía giường.
***
Cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, Hỉ Thước đứng ở phía sau giúp nàng tháo trang sức.
- Ngươi cảm thấy Đại thiếu phu nhân là người như thế nào?
Trang Minh Hỉ bỗng nhiên giương mắt nhìn Hỉ Thước qua gương đồng.
- Đại thiếu phu nhân…
Hỉ Thước co rúm lại nhìn Trang Minh Hỉ một cái, không dám tùy tiện nói. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư thay đổi thật sự quá nhiều, nàng có thể mặt không biến sắc mà đối diện với mọi lời đồn đãi chuyện nhảm, thản nhiên thậm chí có thể nói là cam chịu. Cũng có thể mắt cũng không chớp hạ lệnh đánh gãy chân người khác, hiện giờ tiểu thư thực đáng sợ.
Trang Minh Hỉ cười lạnh:
- Đại thiếu phu nhân làm sao? Ngươi cứ việc nói thật, ta không trách ngươi đâu.
Hỉ Thước cúi đầu, một lát sau mới nói:
- Kỳ thật, nô tỳ cảm thấy Đại thiếu phu nhân không phải là người xấu, hôm nay nàng cũng không chịu cùng người khác nói xấu tiểu thư…
Khi nàng nói chuyện, đồng thời, Trang Minh Hỉ cũng tháo một trâm cài xuống. Nghe thấy thế, Trang Minh Hỉ không tự giác xiết chặt trâm cài trong tay, một lát sau, trâm cài chịu lực mạnh bị gãy, mấy hạt trân châu gắn trên mặt trâm rơi xuống, phát ra vài tiếng thanh thúy.
Hỉ Thước kinh hãi, vội vàng quỳ xuống nói:
- Nô tỳ nói sai rồi, xin tiểu thư trách phạt.
Trang Minh Hỉ mặt không chút thay đổi cầm trâm cài trong tay nặng nề đặt lên bàn trang điểm. Nàng một bên nâng Hỉ Thước dậy, một bên lạnh lùng nói:
- Đứng lên đi, ta đã nói rồi ta không trách ngươi
Hỉ Thước nơm nớp lo sợ đứng lên.
Trang Minh Hỉ quay đầu lại nhìn chính mình trong gương đồng.
- Mấy ngày nay, ta hành tẩu bên ngoài, đi đến đâu cũng bị những lời đồn đại đuổi theo, lúc đầu ta khó chịu muốn chết, hận không thể chết đi, nhưng dần dần, cảm thấy không còn gì tệ hơn, các nàng càng mắng ta, ta càng muốn sống phóng túng, ta còn cần gì phải sợ, tệ nhất cũng chỉ là như vậy…
Trang Minh Hỉ vẻ mặt bình tĩnh nhưng Hỉ Thước phía sau nàng lại đỏ hoe mắt:
- Tiểu thư…
Kỳ thật tiểu thư cũng là người đáng thương…
- Đã lâu như vậy, người người đều hận không thể đá ta một cước, hôm nay cuối cùng cũng có người nói chuyện vì ta …
Trang Minh Hỉ sắc mặt bỗng trầm xuống, cắn răng:
- Thật không nghĩ tới lại là nàng ta, vì sao lại là nàng ta!
Nàng vỗ mạnh bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi.
- Nàng ta như vậy càng khiến người khác chán ghét, càng nghĩ càng thấy ghét!
***
Mùa hạ kéo dài trong yên bình, trừ bỏ việc Tạ Đình Quân công khai tuyên bố muốn cùng Kiều bang không đội trời chung ra, trong Dương Thành cũng không có chuyện lớn gì xảy ra
Nói đến chuyện này, cũng có liên quan đến Trang Minh Hỉ. Nghe nói Tạ Đình Quân điều tra được ngày đó kẻ bắt đi vị hôn thê Trang Minh Hỉ chính là Kiều bang chủ Kiều Đại, nguyên nhân là bởi vì việc làm ăn mà lòng mang cừu hận với Tạ Đình Quân, định dùng cách này để trả thù Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân vì việc này mà giận dữ, tất cả mọi người đều biết hắn coi trọng Trang tiểu thư cỡ nào, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hắn đã mời đến rất nhiều võ lâm nhân sĩ bản lĩnh cao cường, tiến hành bao vây tiêu trừ Kiều bang, phàm là người của Kiều bang rơi vào trong tay hắn đều chỉ có con đường chết. Sau khi liên tục giết vài người của Kiều bang, Kiều bang chủ Kiều Đại tức giận, dẫn dắt huynh đệ liên tục cùng Tạ Đình Quân ở trên đường cái va chạm mấy trận, đã chết không ít người.
Nhưng việc này trôi qua chưa được bao lâu, ngay lúc mọi người còn đang sinh động như thật nói đến mấy trận tranh đấu là kinh tâm động phách như thế nào, bỗng nhiên lại có đại sự xảy ra.
Giữa tháng bảy, Hồ Tri phủ bỗng nhiên bị triều đình phái người tới bắt, tội danh là cấu kết với những kẻ bán muối tư, đứng giữa mưu lợi bất chính. Nghe nói là cùng Kiều bang chủ lén gặp mặt bị người bắt tại trận, nhân chứng vật chứng có đủ, muốn kiện cáo cũng không được. Không bao lâu sau, Hồ Tri phủ ngồi trong tù cắn ngược lại Lâm Tổng đốc, thú nhận vài năm nay đã cùng Lâm Tổng đốc ăn hối lộ trái pháp luật, có mấy vụ kiếm lời cho vào túi riêng, nói có sách mách có chứng, Lâm Tổng đốc cũng bởi vậy mà bị bắt giam điều tra.
Người canh giữ nhà tù nơi Hồ Tri phủ bị giam giữ truyền ra tin tức, nói Hồ Tri phủ ở trong ngục bị một nhân vật thần bí bức cung, Hồ Tri phủ không chịu nổi khổ hình, vì vậy đã thú nhận toàn bộ, chỉ cầu được chết nhẹ nhàng. Về phần nhân vật thần bí này là ai, không ai biết được.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mấy chục quan viên từ cao đến thấp trong Dương Thành tất cả đều ngã ngựa, kẻ bị chém đầu, kẻ bị lưu đày, cuộc thanh trừng với quy mô lớn chấn động nơi nơi, cũng liên lụy đến đảng phái của Ngũ hoàng tử. Cảnh Nhân Đế nổi giận không thôi, tại triều chính giận dữ với Ngũ hoàng tử, tước bỏ phong hào của hắn, cấm cung hắn. Đảng phái của Ngũ hoàng tử cũng bị tiêu diệt, Ngũ hoàng tử vốn vinh quang phong độ nhất thời nay xuống dốc không phanh
Mà đại nhân Diêm vận trong Dương thành vì muốn tỏ rõ sự trong sạch của bản thân, bắt đầu oanh oanh liệt liệt giương cao khẩu hiệu thanh trừ muối thương tư nhân. Trong số các bang phái chịu đả kích, đứng mũi chịu sào đó là Kiều bang. Nghe nói, Kiều bang chủ Kiều Đại trong lần thanh trừng này đã bỏ mình, thi thể rơi xuống Thúy Hồ, tìm mãi nhưng cũng không có kết quả.
Mà núi thái sơn sụp đổ, sự vinh quang của Trang Minh Hỉ cũng đi tới hồi kết