Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Y Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 224 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 751 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:12:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Kỳ Phong Thăng Cấp - Lăng Hựu Thừa Trúng Độc
ỉ tỉ, đệ đã luyện đến lần thứ mười sáu rồi a! Tỉ cho đệ nghỉ một chút co được hay không?"
Kỳ Phong vươn lên hai bàn tay mỏi nhừ. Gương mặt méo xẹo nhìn Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đang thoải mái uống trà ở đằng xa.
Tại sao hắn phải ngồi đây cực cực khổ khổ luyện đan mà người ta lại có thể ngay trước mặt hắn hưởng thụ cuộc sống hai người đây?
Hắn không cam lòng a!
Hắn cũng muốn uống trà có được hay không?
Lạc Y đón lấy tách trà Lãnh Hàn Thần tự tay rót ra, nhấp vào một ngụm. Nước trà ngọt ngọt thanh thanh trôi vào cổ họng, răng môi đều lưu hương. Quả nhiên là tuyệt phẩm trà đạo!
Ánh mắt xinh đẹp híp lại hưởng thụ khẽ nấc lên một tiếng. Từ đầu đến cuối hoàn toàn không quan tâm đến Kỳ Phong đang đau khổ kháng nghị.
" Tỉ tỉ..."
Kỳ Phong thật muốn khóc, thút thít một tiếng. Chỉ là ánh mắt Lạc Y vừa đảo qua, " dịu dàng " liếc một cái, Kỳ Phong liền hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
Chính vì hắn hoảng sợ, trong nhất thời đánh mất sự câu thông của tinh thần lực. Đan dược trong đan lô gần muốn hình thành, không được khống chế liền biến thành phế thải trong tích tắc.
" A?" Kỳ Phong méo mặt.
" Lại hỏng rồi?"
Lạc Y đứng dậy, phủi phủi những hạt bụi vốn không hề có trên người, lững thửng bước về phía Kỳ Phong.
Kỳ Phong đau khổ gật gật đầu. Hắn đã thất bại lần thứ mười bảy!
Lạc Y liếc mắt nhìn phế thải trong đan lô, khoé môi từ từ cong lên tạo thành một nụ cười như có như không.
Kỳ Phong nhìn thấy Lạc Y cười, trong lòng không những không bớt đi căng thẳng mà tinh thần cảnh giác lại nâng lên mười lần. Khoé môi co giật vài cái lo sợ khẽ kêu lên một tiếng.
" Tỉ tỉ?"
Lạc Y đóng lại chiết phiến, mạnh mẽ giáng lên đầu Kỳ Phong một chưởng không chút lưu tình khiến hắn ôm đầu la lên oai oái một tiếng không khác gì lợn bị chọc tiết.
" Giải dược Thực Tu đan, đệ không luyện được?"
" Đệ không luyện được!" Kỳ Phong mím môi, thành thực bẩm báo.
Thực ra hắn vốn không cần nói. Chỉ cần nhìn đống phế thải xếp một tầng lại một tầng xung quanh hắn cũng đủ thuyết minh hắn thất bại. Bất quá là Lạc Y hỏi, hắn không có gan không trả lời đâu.
Lời thú tội thành thực của Kỳ Phong không đủ khơi lên sự đồng cảm trong lòng Lạc Y mà còn đón nhận một cái liếc mắt khinh thường từ phía nàng.
Kỳ Phong xấu hổ đỏ mặt cúi đầu thật thấp. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cực lực biến bản thân thành người vô hình một dạng. Bối rối đến mức hai tay cũng không biết đặt vào đâu.
Lạc Y nhìn bộ dạng quẫn bách của Kỳ Phong cảm thấy vô cùng thất bại. Nàng bất lực lắc nhẹ đầu, nâng tay khẽ vung lên, trên bàn đã xuất hiện thêm một phần dược liệu.
Lạc Y đem phế thải trong đan lô của Kỳ Phong xuất ra ngoài. Đem Hoả nguyên tố ngưng tụ lại thả xuống đáy đan lô. Lúc này mới lần lượt bỏ từng loại dược liệu vào đan lô. Đồng thời phóng xuất ra tinh thần lực khống chế Hoả nguyên tố và kiểm tra tình trạng tan rã của dược liệu.
Hàng loạt những động tác như nước chảy mây trôi được Lạc Y thực hiện vô cùng thuần thục. Trên gương mặt tuyệt sắc bình thản, không hề lộ ra một tia gấp gáp.
Kỳ Phong đứng bên cạnh trố mắt nhìn. Hắn vẫn không hiểu Lạc Y muốn làm gì. Hắn đã nhìn qua nàng luyện đan quá chục lần. Chỉ là nhìn người khác luyện đan dược, bản thân liền có thể trở thành Luyện Dược sư sao?
Dĩ nhiên không thể nha!
Thời gian ước chừng đã qua một khắc. Lúc này, trong đan lô đã bắt đầu toả ra mùi thuốc thoang thoảng nhàn nhạt.
Kỳ Phong thật sự muốn trợn mắt. Hắn luyện đan ít nhất cũng phải quá hai canh giờ thì dược liệu mới có thể bắt đầu tan rã. Vì lí gì đến tay tỉ tỉ liền chỉ quá một khắc?
Yêu nghiệt a!
Kỳ Phong không khỏi so sánh tốc độ hai người với nhau, trong lòng triệt để tổn thương.
Người so với người thật sự quá bất công mà!
Lạc Y không để ý vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng của Kỳ Phong. Nàng bình tĩnh đem đan dược đã hoàn thành trong đan lô bỏ vào bình ngọc, đưa qua cho hắn, hỏi.
" Nhìn thấy được sao?"
Kỳ Phong tiếp nhận bình sứ, ghé mắt nhìn mười viên đan dược màu vàng kim bên trong, chân mày từ từ nhíu lại.
Hắn biết đây là giải dược của Thực Tu đan. Phẩm chất dĩ nhiên là cực phẩm, có thể giải trừ tận gốc độc Thực Tu. Bất quá, nàng hỏi hắn nhìn thấy gì rốt cuộc là nhìn thấy gì nha?
" Tỉ tỉ?" Ta không hiểu!
Kỳ Phong quả thật có loại xúc động muốn nói như vậy. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn mím môi, nuốt vào những lời đã muốn lên tới cổ họng.
Hắn ngốc thật, nhưng đánh chết hắn cũng không thừa nhận đâu!
Lạc Y nhìn đệ đệ nhà mình trương ra bộ mặt ngốc trệ thật muốn gõ đầu hắn thêm một cái.
Hắn thật sự là đệ đệ của nàng sao? Sao nàng có thể có một đệ đệ kém thông minh như vậy? Lẽ nào nàng đánh hắn nhiều quá nên hoá ngốc luôn rồi!
Lạc Y nghi hoặc, cuối cùng vẫn kiềm nén gõ đầu Kỳ Phong xuống. Sau đó lại sợ bản thân nhất thời xúc động liền đem chiết phiến đưa cho Lãnh Hàn Thần đứng gần đó.
Vì tiền đồ đệ đệ nhà mình, nàng nhẫn!
" Phong nhi, đệ luyện đan bình tâm sao?"
Lạc Y đan hay tay vào nhau, khoanh lại trước ngực, ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong.
Câu hỏi của nàng khiến hắn ngẩn ra một chút, lại giống như ngộ ra cái gì, trong đôi mắt to tròn loé ra một tia ánh sáng rực rỡ.
" Tỉ tỉ, ý của tỉ là đệ quá mức gấp gáp?" Vì quá gấp gáp nên trụ cột không sâu, không tài nào công phá được bình cảnh?
Lạc Y mỉm cười, hết sức hài lòng với việc Kỳ Phong ngộ ra chân lí. Nàng cũng không tiếp tục nói thêm vào, tin tưởng lần này hắn có thể làm tốt.
Lạc Y vỗ vỗ vai Kỳ Phong, cho hắn thêm động lực rồi tiến về phía Lãnh Hàn Thần.
Lãnh Hàn Thần rót cho Lạc Y một tách trà, thái độ hết sức nghiêm cẩn. Hắn chờ nàng nâng trà lên phầm vị mới lặng lẽ xuất ra khăn tay giúp nàng lau sạch bàn tay.
Kỳ Phong ở bên kia không chút nào ý thức được bản thân bị Lãnh Hàn Thần coi rẻ. Hắn nhắm mắt, từ từ đem tâm tình bình ổn lại. Khi mở hai mắt ra, sâu trong đáy mắt chỉ còn lại thản nhiên.
Kỳ Phong đem một phần dược liệu khác lấy ra, đặt trên bàn. Tay hơi vung lên, một đoàn hoả diễm đỏ rực đã xuất hiện trên tay hắn.
Hoả diễm này sau khi được Lạc Y thu phục đã trở nên hết sức nhu thuận. Không còn cố ý đối kháng với hắn nữa. Ngược lại, chỉ cần tâm thức hắn động, hoả diễm liền theo đó thay đổi. Nhờ vậy khi luyện đan, hắn vẫn là tiết kiệm được không ít tinh thần lực.
Hoả diễm nhu hoà đã đặt ở đáy đan lô. Kỳ Phong đem dược liệu một thứ lại một thứ bỏ vào. Lúc này lại nhắm mắt lại, không chút gấp gáp đem tinh thần lực kiểm tra tình trạng dược liệu, và độ nóng hoả diễm.
Từng khắc, từng khắc lẳng lặng trôi qua. Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, hương thơm nồng đậm từ trong đan lô bắt đầu xuất ra, quanh quẫn trong không gian.
Lạc Y híp mắt nhấp một ngụm trà, hít vào hương dược liệu, tinh tế cảm nhận.
Ừm, hương vị không sai! Quả nhiên rất có tư chất!
Lãnh Hàn Thần cũng chuyển ánh mắt nhìn Kỳ Phong, đôi thuỷ mâu tử sắc hơi loé ra ánh sáng, khoé môi từ từ câu lên, lay nhẹ tay Lạc Y.
" Y nhi, nàng xem, hắn muốn thăng cấp!"
Hửm?
Lạc Y kinh nghi mở to hai mắt. Thật đúng là nhìn thấy cả người Kỳ Phong bị một luồng sáng bao quanh. Đó chính là hào quang thăng cấp.
" Luyện Đan cũng có thể thăng cấp sao?"
Lạc Y nghi hoặc hỏi Lãnh Hàn Thần. Vì lí gì nàng luyện đan chỉ có thể tăng tinh thần lực nha?
Lãnh Hàn Thần sủng nịnh điểm điểm cái mũi nhỏ của thiên hạ trước mặt, dịu dàng giải thích.
" Luyện đan không thể thăng cấp. Nhưng hắn bỏ qua được chấp nhất, lại vừa vặn gặp được kì ngộ, thăng cấp hay không cũng là chuyện sớm muộn!"
Lạc Y nghe vậy liền gật gật đầu, không tiếp tục thắc mắc mà quay sang chăm chú nhìn Kỳ Phong.
Oanh!
Không gian nổ oanh một tiếng. Kỳ Phong tấn cấp Thống Lĩnh sơ kì trung giai. Bởi lẽ vô tình ngộ đạo, hắn trực tiếp vượt qua một giai so với thăng cấp nguyên thuỷ.
Đan dược trong đan lô cũng vừa lúc hoàn thành.
Chỉ là, Kỳ Phong còn chưa kịp vui mừng thì Nhược Ly đã chạy đến, giọng nói vô cùng hoảng hốt.
" Tỉ tỉ, không xong, Lăng gia gia trúng độc!"
Khuynh Thế Thiên Tài Khuynh Thế Thiên Tài - Lạc Y Thần