Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 128: Ảo Giác
H
oàng Thao từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy gáy vẫn rất đau, anh rên rỉ một tiếng, muốn vươn tay qua sờ nhưng hoảng sợ phát hiện ra mình đã bị trói nghiến lại. Theo bản năng, Hoàng Thao giãy dụa.
– Tỉnh rồi?
Bên tai truyền đến giọng nói đầy ý trêu tức.
Hoàng Thao dựng ngược đôi mày, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trường Khanh đang ngồi đối diện, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, cười vô cùng đắc ý, nhất thời đã hiểu ra.
Anh ta giận dữ đến độ bật cười:
– Cố tiểu thư muốn gì?
Ánh mắt quét đến Phùng Tước đang ngồi trên sofa phía sau Cố Trường Khanh, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, Hoàng Thao lại cười lạnh một tiếng:
– Đánh lén thì dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!
– Lấy nhiều đánh ít thì chẳng lẽ rất vẻ vang?
Hoàng Thao nghẹn lời, Cố Trường Khanh lại hừ một tiếng:
– Hoàng Thao, những lời này nói ra từ miệng anh thì đúng là trò hề. Chuyện đánh lén anh làm còn ít lắm hay sao.
Hoàng Thao nhướn mày nhìn cô:
– Cố Trường Khanh, chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân.
Anh ta lại giãy giãy vài cái sau đó nhìn nhìn dây thừng trên người, nói:
– Cổ tiểu thư, hành vi này của cô là có dụng ý gì? Tôi nghĩ cô không đến mức muốn giết người diệt khẩu chứ?
Anh ta cười cười, vẻ mặt thoải mái tự tại, tuyệt đối không chút lo lắng.
– Đúng là tôi rất muốn giết người diệt khẩu cho rảnh chuyện…
Phùng Tước đứng sau lập tức đứng thẳng dậy, Cố Trường Khanh nghe được động tĩnh, cũng không quay đầu, chỉ bĩu môi nói:
– Nhưng tôi không biết hủy thi diệt tích nên đành phải bỏ qua suy nghĩ này.
Hoàng Thao cười lạnh một tiếng, hơi cúi đầu, lại nhìn thấy chân cô đang đong đưa.
Hôm nay Cố Trường Khanh mặc quần sooc thoải mái để lộ ra đôi chân thon dài, làn da trắng nõn hầu như không có lấy một sợi lông tơ, chân đeo đôi giày bệt màu đỏ hở mũi, kiểu dáng đơn giản, lộ ra ngón chân tròn tròn mềm mại, móng chân màu phấn hồng khiến đôi giày đỏ với chiếc nơ con bướm trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu tiên Hoàng Thao để ý đến chân con gái, cũng là lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra chân con gái lại đẹp như vậy.
Anh cúi đầu, hai mắt nhìn bàn chân kia không chớp, nhìn nó đong đưa theo tiết tấu mà tim anh cũng như chiếc xích đu đang dao động vậy.
Bỗng nhiên, đôi chân kia ngừng đong đưa mà đặt xuống đất, tim anh cũng như lập tức mất trọng tâm, rơi từ cao xuống.
Bên mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy cô đã đi đến trước mặt mình, hai mắt trong veo đang nhìn mình.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Thao cẩn thận nhìn kĩ gương mặt cô, nhìn được 1 phút thì bĩu môi, bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng chỉ có thể dùng từ thanh tú để hình dung, lại có đôi chân thật đẹp, quái lạ…
Cố Trường Khanh cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô dựa sát vào anh, nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Thao, gằn từng tiếng:
– Hoàng Thao, chúng ta bắt tay giảng hòa đi!
Hoàng Thao nhìn cô rồi phì cười:
– Cố tiểu thư, cô trở mặt nhanh thật.
Đằng sau, Phùng Tước cũng đứng dậy, đi đến bên Cố Trường Khanh, lẳng lặng nhìn bọn họ. Cơ thể anh cao lớn, khí chất lạnh lùng tạo nên cảm giác mạnh mẽ khiến cho Hoàng Thao bất giác cũng ngẩng đầu lên nhìn anh vài lượt.
Phùng Tước như cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến Hoàng Thao không khỏi chấn động, lại đánh giá Phùng Tước vài lượt. Cậu thiếu niên này tuổi không lớn nhưng lại có khí thế mạnh mẽ, không biết là từ đâu chui ra…
– Bởi vì tôi cảm thấy, chúng ta cứ thế này thì chẳng hề thú vị chút nào.
Cố Trường Khanh nhìn Hoàng Thao, nói rất nghiêm túc:
– Anh cảm thấy anh có thể chiếm được tiện nghi của tôi? Nếu anh thực sự bức ép tôi quá thì không bằng cá chết lưới rách, đừng ai nghĩ sống thoải mái nữa.
Hoàng Thao thu ánh mắt từ phía Phùng Tước về, nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười, có điều anh ta không biết là khóe miệng bên trái của anh ta bị đánh sưng lên, lúc cười rộ lên trông có phần hơi buồn cười.
Cố Trường Khanh nhớ lại mình đang đàm phán với đối phương nên cố nhịn cảm giác buồn cười này lại.
– Cố tiểu thư, tôi vẫn luôn coi cô là bạn, nếu cô có thể giao cuộn băng ghi âm kia lại cho tôi, tôi nghĩ về sau chúng ta vẫn có thể hữu hảo với nhau.
Ghi âm? Phùng Tước liếc nhìn Cố Trường Khanh một cái. Lúc này Hoàng Thao bị khống chế, anh không còn lo lắng cho sự an toàn của Cố Trường Khanh nữa, chỉ cần Cố Trường Khanh không quá đáng thì để mặc cô xử lý. Lúc này anh không biết gì cả nên không cảm thấy mình phải chen ngang.
– Hoàng Thao, cho dù tôi đưa cho anh thì anh sẽ an tâm sao? Anh vẫn sẽ lo lắng sợ tôi để lại một file ghi âm khác, đây sẽ là bế tắc anh không thể giải quyết được.
Sắc mặt Hoàng Thao trầm lại:
– Xem ra là Cố tiểu thư đã hạ quyết tâm chống đối với tôi rồi.
Ai sẽ cam lòng để nhược điểm của mình trong tay người khác? Thủ đoạn này anh dùng không dưới một lần, đơn giản, hữu hiệu, Hoàng Thao không cảm thấy có gì không ổn, thương trường như chiến trường, hai bên đối địch ai mà chẳng có những mưu kế hay, cố gắng đánh bại đối phương, chỉ xem ai có thủ đoạn inh hơn mà thôi.
Chỉ là chuyện này xảy ra với mình thì lại là chuyện khác…
Cố Trường Khanh nhìn anh, hạ giọng, thành tâm thành ý nói:
– Hoàng Thao, tôi và anh chống đối nhau thì có lợi gì? Tôi chẳng qua chỉ mong lòng được an ổn thôi, chỉ cần anh không làm thì đương nhiên tôi sẽ không gây sự. Chính như anh không tin tưởng tôi đó, tôi cũng không tin tưởng anh, có cuốn băng ghi âm đó, ngược lại có thể trở thành thứ cân bằng chúng ta, với anh với tôi đều là chuyện tốt. Tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ bởi vì chuyện đó hoàn toàn chẳng có lợi gì cho tôi cả.
Nếu không thể làm cho anh ta an tâm, cứ để anh ta dây dưa mãi thế này cũng rất đau đầu, chưa biết chừng sẽ để người ta chú ý, tạo thành chuyện không thể thu dọn nổi. Cho nên bắt tay giảng hòa mới là lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Thao mặt không thay đổi, nhìn cô một hồi. Cố Trường Khanh cũng chẳng hề yếu thế mà đón lấy ánh mắt của Hoàng Thao, hai người gần như có thể thấy được bóng dáng của mình trong mắt đối phương.
Bên cạnh, Phùng Tước khẽ ho một tiếng.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh một cái đã thấy anh mím môi, vẻ mặt cứng ngắc. Anh liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn Hoàng Thao ngồi đối diện.
Lúc này Hoàng Thao mỉm cười, giật giật ý bảo bọn họ nhìn về phía mình:
– Cách thức cầu hòa của Cố tiểu thư rất đặc biệt.
Cố Trường Khanh nhún nhún vai, cười cười:
– Một ngựa đổi một ngựa, bắt tay giảng hòa là bắt tay giảng hòa, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hoàng Thao, đương nhiên anh có thể kê gối ngủ ngon, nhưng mà…
Cô đứng lên lấy ra một cuộn băng dính.
Hoàng Thao biến sắc:
– Cố tiểu thư, cô định làm gì?
Phùng Tước nhìn đến đây, rốt cuộc đã không nhịn thêm được, anh kéo tay Cố Trường Khanh lại, thấp giọng nói:
– Trường Khanh, đừng gây rối nữa, thả anh ta đi.
Cố Trường Khanh gỡ tay anh ra, hừ lạnh một tiếng:
– Em đang gây rối sao? Hôm nay nếu không có anh ở bên thì tình hình sẽ thế nào? Anh ta khống chế được em rồi thì sau này sẽ dùng thủ đoạn gì để bức ép em?
Cô lại nhìn về phía Hoàng Thao:
– Hoàng Thao, hôm nay anh có chuẩn bị mà đến nhưng lại rơi vào tay tôi, chỉ có thể trách anh không có bản lĩnh, khi nãy anh vung kiếm chơi vui như vậy, kiểu gì cũng phải để tôi trút giận thì mới là công bằng.
Nói xong, Cố Trường Khanh xé cuộn băng dính rồi đi về phía Hoàng Thao.
– Này, cô muốn làm gì, đừng có làm bậy.
Hoàng Thao hoảng đến độ trợn mắt nhìn, ra sức giãy dụa nhưng lại chẳng thể làm được gì, vừa định mở miệng kêu lớn thì Cố Trường Khanh đã dán ngay băng dính vào miệng Hoàng Thao.
– A…ô…
Hoàng Thao tức giận đến trợn trừng đôi mắt xếch, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh làm mặt quỷ với anh ta, không hề nể tình mà dán vài lượt băng dính trên miệng anh ta, sau khi dán kín thì lại vươn tay thử thử mũi anh, chắc chắn anh không bị nghẹt mũi thì mới thôi.
Làm xong tất cả, Cố Trường Khanh vỗ vỗ tay rồi lùi về phía sau hai bước, đắc ý thưởng thức vẻ quẫn bách của anh ta.
– Vốn định nhét tất của anh lên miệng anh nhưng nghĩ lại tôi cũng sợ bẩn, đành phải để cho được thoải mái ở đây một đêm vậy, mai tôi sẽ bảo phục vụ đến đây cởi trói cho anh. Tôi nghĩ, nhất định anh sẽ không báo cảnh sát.
Hoàng Thao lườm cô, gân xanh trên trán hiện rõ.
Cố Trường Khanh chẳng nhìn anh ta, lập tức đi đến bên Phùng Tước, kéo anh ra ngoài:
– Anh Phùng Tước, để anh ta nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đi thôi.
Phùng Tước quay đầu nhìn Hoàng Thao một cái, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận và cả thứ ánh sáng không rõ ý nghĩa.
– Trường Khanh…
Anh không nhịn được mở miệng nhưng Cố Trường Khanh đã quyết đoán cắt lời anh:
– Anh yên tâm, anh ta không sao đâu, chẳng qua là chịu chút mệt mỏi thôi.
Nói xong cứng rắn kéo Phùng Tước đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi khách sạn, Cố Trường Khanh nói với Phùng Tước:
– Khi nãy thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, em chưa chắc đã trốn thoát được.
Vừa rồi Phùng Tước không để ý đến an nguy của bản thân mà nhất định phải bảo vệ cô. Giờ sao cô có thể giận dữ gì với anh.
Phùng Tước yên lặng bước về phía trước không hề quay đầu, bóng dáng có chút cứng ngắc,có chút lạnh lùng.
Cố Trường Khanh nhìn anh như vậy, lòng có chút không vui, cô bước nhanh vài bước đuổi theo anh, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo anh rồi gọi một tiếng:
– Anh Phùng Tước…
Giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Phùng Tước thở dài một tiếng rồi dừng bước quay đầu lại, ánh đèn rực rỡ từ biển hiệu khách sạn ánh lên nửa khuôn mặt anh cũng khiến cho sắc mặt anh không còn cứng rắn như trước nữa.
– Em đã quyết định bắt tay giảng hòa thì đương nhiên là có nguyên nhân, một khi đã vậy thì cần gì phải kết thù?
Phùng Tước nói, anh rất muốn hỏi đến cùng nhưng nhớ lại lời hứa của mình với cô thì lại cảm thấy không nên hỏi cái này. Anh không muốn bức cô, đương nhiên cũng không bức nổi. Anh muốn cô hoàn toàn tin tưởng mình, có một ngày, cô sẽ đem tất cả mọi chuyện trong lòng ra nói cho anh hay.
– Em không nuốt trôi cơn giận này.
Cố Trường Khanh lạnh giọng nói:
– Nếu cứ thế buông tha cho anh ta thì chẳng phải là bảo anh ta rằng em đây rất dễ bắt nạt, còn nữa…
Cô nhìn Phùng Tước, có chút không vui:
– Sao anh quan tâm đến anh ta như vậy. (Boy love chăng:))))))
Đối xử với bọn Khổng Khánh Tường thì phải nhẫn nại, không có cách nào khác. Nhưng Hoàng Thao thì khác, dù sao đã là cục diện như vậy, không có chuyện bị bắt nạt còn phải chịu đựng được.
Phùng Tước nhìn cô, im lặng hồi lâu rồi quay đầu đi, giọng nói trầm trầm vang lên:
– Không phải anh lo lắng cho anh ta, anh ta là người tâm cao khí ngạo, có gan làm loạn, có một số việc khó lòng phòng bị, lần này có anh ở bên nhưng lần sau thì sao?
Người như vậy, cho dù có lộ ra thân phận thì cũng không thể hoàn toàn đè ép anh ta được. Có đôi khi cứ bức ép quá cũng không thể mang đến kết quả tốt, nếu không trên đời này cũng sẽ chẳng có nhiều tổ chức khủng bố như vậy, đơn giản là quang minh không đánh lại được thì sẽ ngầm dùng thủ đoạn. Đối xử với người như vậy, kiềm chế và trấn an mới là cách tốt nhất,
Lòng Cố Trường Khanh nóng lên, cô cúi đầu:
– Em thèm vào mà sợ anh ta…
Lúc này, có một chiếc xe đánh võng đi về phía cửa khách sạn, xe dừng lại, hai kẻ say xỉn từ trên xe bước xuống, tay cầm bình rượu, vịn vai nhau, lớn tiếng hát hò, bước chân lảo đảo, lúc đi ngang qua Cố Trường Khanh, một gã hơi lảo đảo, mắt thấy sẽ đụng vào Cố Trường Khanh mà cô lại cúi đầu như không biết gì.
Phùng Tước nhìn thấy, vội vã kéo Cố Trường Khanh qua, tránh được kẻ say xỉn kia nhưng Cố Trường Khanh cũng vì thế mà nhào vào lòng Phùng Tước.
Một tay Phùng Tước nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại theo bản năng ôm lấy eo cô, mãi đến khi gã say kia đi xa rồi thì mới quay đầu, lúc này mới phát hiện, cô đang ở trong lòng mình.
Anh cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm từ tóc cô, mà hơi thở của cô lại phả vào ngực anh, thật ấm áp, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, truyền đến tận đáy lòng anh khiến tim anh như nóng lên.
Bất tri bất giác, tim anh đập loạn.
Cố Trường Khanh dựa vào lòng anh, bên tai nghe được tiếng tim đập của anh, lòng bỗng có chút hoảng loạn, cô vươn tay vịn lên ngực anh định đẩy anh ra nhưng tay anh ôm eo cô bỗng nhiên dùng sức, bá đạo ôm cô vào lòng.
Đồng thời, tay kia buông cổ tay của cô ra, ôm lấy eo cô, gắt gao ôm chặt.
Cố Trường Khanh nhất thời ngừng thở, tim cũng như ngừng đập.
Anh cúi đầu, hai má nhẹ nhàng mơn man lên thái dương cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Tim cô lại điên cuồng đập loạn, hai tay cô dùng lực định giãy dụa nhưng vòng ôm ấm áp kia vẫn chẳng hề dao động.
– Em nói đúng, chúng ta không cần sợ anh ta…
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô, trầm thấp và cực kì dịu dàng.
– Bởi vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không để bất kì ai làm em tổn thương…
Cô chỉ cảm thấy đầu nổ tung, mọi suy nghĩ đều biết mất, chỉ còn lại sự trống rỗng, ngẩn ngơ…
Cô lẳng lặng dựa vào lòng anh, cơ thể dần mềm lại, anh như cảm nhận được, càng ôm cô chặt hơn, thở dài sung sướng.
Cô nhìn qua vai anh, có thể nhìn thấy bầu trời lấp lánh ánh sao như ngọc, càng nhìn càng cảm thấy những ngôi sao lấp lánh này như đang bay về phía mình.
Cô choáng váng.
Sáng hôm sau, Jason nhận được điện thoại của Hoàng Thao, lúc tới khách sạn thì đã thấy Hoàng Thao ngồi ở bên giường, sắc mặt tái mét, mắt đen ngòm, râu ria lởm chởm, tóc tai rối tung.
Jason hoảng sợ đi tới:
– Đại thiếu, anh không sao chứ?
Hoàng Thao ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng, vô cùng âm trầm, cả người đang run lên nhè nhẹ. Môi và má đều sưng đỏ, cổ tay còn có vết bầm tím rất rõ.
Hoàng Thao lúc này tản ra một hơi thở đáng sợ, Jason chưa từng thấy Hoàng Thao có vẻ mặt thế này bao giờ, cho dù lúc trước mối làm ăn bị cướp, tuy rằng có tức giận, không cam lòng nhưng chưa từng như vậy, cả người toát ra làn khí lạnh.
– Đại thiếu…
Theo bản năng, Jason không dám nói gì.
Hoàng Thao đứng dậy nhưng vừa đứng dậy đã thấy hai chân run, lại ngã xuống giường, cả người đều run lên, tê rần, khó chịu muốn chết.
Thử nghĩ mà xem, một người bị người cột chặt vào ghế cả đêm, giữ nguyên một tư thế, không thể động đậy, cả người vì bị trói chặt mà máu không thể lưu thông, miệng còn bị dán lại không thể gào thét lấy một câu.
Cả đêm như vậy, gần 10 tiếng đồng hồ, đó là cảm giác thế nào, nếu không trải qua thì sẽ hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Thế cho nên bây giờ anh ta vẫn còn run lên, ngay cả đi đường cũng thật khó khăn. So với điều này, càng không thể chịu đựng được đó là cảm giác bị nhục nhã, bị người trêu đùa. Từ khi chào đời đến giờ, lần đầu tiên anh nếm thử cảm giác này nhưng cũng đủ để khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không quên.
Hoàng Thao cúi đầu, hai tay nắm chặt nhưng bởi vì không thể dùng hết sức mà run mạnh.
Cố Trường Khanh…
Anh nghiến răng, mắt như chảy máu.
Cố Trường Khanh… Cố Trường Khanh… Cố Trường Khanh…
Sáng hôm sau, Phùng Tước vui vẻ đi qua phòng Cố Trường Khanh thì lại phát hiện cô đang thu dọn quần áo.
Anh đứng ở cửa phòng kinh ngạc nhìn cô đặt từng bộ quần áo vào vali.
– Em làm gì vậy?
Cố Trường Khanh cúi đầu thu dọn hành lý, vừa dọn vừa nói:
– Sắp khai giảng rồi, em phải về trường.
Phùng Tước đến gần, kéo vali của cô qua, nhìn cô:
– Giờ mới là đầu tháng tám, khai giảng chẳng phải là tháng 9 sao? Em đi sớm như vậy làm gì?
Cố Trường Khanh cố chấp giành lại vali từ tay anh:
– Ở trường có chút việc, em phải về trước.
Cô thu dọn quần áo rồi lướt qua anh, đi ra ngoài lấy một số sách vở, Phùng Tước đi theo sau cô, sắc mặt lạnh lùng:
– Hôm qua còn bình thường không nghe em nói là phải về trường học, sao hôm nay bỗng nhiên lại đòi về.
Cố Trường Khanh khom lưng thu dọn sách trên bàn trà, cũng không ngẩng đầu lên:
– Đêm qua mới nhớ ra, suýt thì quên mất,
Phùng Tước đi qua kéo tay cô bắt cô phải đối mặt với mình. Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
– Là vì tối hôm qua? Vì anh đã mạo phạm đến em?
Anh bỗng tỏ vẻ thoải mái cười cười:
– Trường Khanh, công bằng một chút đi, em mạo phạm anh cũng đâu chỉ một lần…
Thấy thần sắc cô rất thật không giống như đang đùa, nụ cười trên môi anh dần tắt, anh xin lỗi:
– Xin lỗi em, tối qua anh nhất thời không khống chế được… anh không cố ý, nếu em không thích, về sau anh nhất định sẽ chú ý…
– Đúng, em không thích, không hề thích chút nào cả!
Cố Trường Khanh bỗng nhiên đẩy anh ra, lớn tiếng nói:
– Em nói rồi, em sẽ không thích anh, em đã nói rồi, chúng ta không hợp. Tuy rằng anh rất tốt nhưng không thích hợp chính là không thích hợp, em sẽ không thích anh.
Nói xong cô cầm lấy mấy quyển sách kia, quay đầu đi vào phòng, lát sau đã lại kéo vali đi ra, rất nhanh đã biến mất ở cửa.
Phùng Tước đứng đó hoảng hốt, bỗng nhiên vội đuổi theo, vừa ra đến cửa, nhìn qua cửa sổ thủy tinh ở lầu hai thì đã thấy cô ra đến cổng khu nhà, lên chiếc taxi đã chờ sẵn ở đó. (Mẹ đi k thèm khóa cửa à mẹ:v)
Anh dừng bước, sau đó chậm rãi đi đến bên cửa sổ, yên lặng nhìn theo chiếc taxi đang dần xa. Anh cúi đầu, mặt tái mét, tim như bị cái gì đó đâm vào, rất đau… rất đau…
Hai má tê tê, nơi đó vẫn còn giữ lại mùi hương thơm ngát của mái tóc cô, cảm giác mềm mại của cô.
Cảm giác vui vẻ mà anh quý trọng như vậy, thì ra chỉ là ảo giác của anh…
Ngày nghỉ, trường học rất vắng vẻ, Triệu Chân Chân còn chưa về. Trong thời gian này, Triệu Chân Chân có gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh nói là phải khai giảng mới về. Cố Trường Khanh hỏi cha cô thế nào, Triệu Chân Chân nói chân của ông đã bị hoại tử, đã phẫu thuật cắt chân. Nói cách khác là đã mất khả năng lao động.
Lúc nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Triệu Chân Chân rất kém, hiển nhiên là rất không vui, Cố Trường Khanh an ủi cô ta đôi câu.
Nhưng lòng cô càng hiểu rõ, sau này Triệu Chân Chân sẽ càng thêm cố gắng vì Khưu Uyển Di.
Nếu mang tiếng là bạn bè, Cố Trường Khanh đương nhiên sẽ không thể ngồi yên không để ý đến, cô vẫn gửi cho Triệu Chân Chân một vạn tệ, Triệu Chân Chân gọi điện thoại đến cảm ơn, Cố Trường Khanh còn nói có thể giúp mẹ Triệu Chân Chân một công việc nhỏ trong Cố thị.
Triệu Chân Chân yên lặng một hồi rồi vẫn từ chối khéo. Cô ta nói:
– Mẹ mình đã tìm được công việc phù hợp, còn gần nhà, có thể chăm sóc cha.
Cố Trường Khanh chẳng hề bất ngờ, với Triệu Chân Chân mà nói, Khưu Uyển Di mới là người có quan hệ huyết thống, mới đáng để tin tưởng. Mình chỉ là người không học vấn không nghề nghiệp lại càng chẳng có tiền đồ, còn bên Khưu Uyển Di đã có Khổng Ngọc Long có thể thừa kế Cố thị, hai bên như vậy, phía Khưu Uyển Di có vẻ đáng tin hơn, có tiền đồ hơn.
Triệu Chân Chân đã tính toán lợi hại rất rành mạch, lựa chọn con đường cô ta cho rằng sáng sủa nhất. Người như vậy, cho dù có ngừng chiến đầu hàng thì Cố Trường Khanh cũng không dám nhận.
Những ngày không có Triệu Chân Chân, Cố Trường Khanh cũng thoải mái hơn chút, không cần đề phòng cái gì. Mỗi ngày đều đọc sách, sau đó cùng Mike chơi cổ phiếu, dưới sự yêu cầu của Cố Trường Khanh, Mike cũng về trường sớm.
Mấy tháng này, hai người đều chơi cổ phiếu dầu mỏ.
Nắm 2002, giá dầu trên thế giới biến động mạnh. Mỗi lần Mỹ tuyên bố tấn công Iraq thì giá dầu lại tăng lên, như hồi tháng 3, Bush tiến quân vào Afghanistan, tuyên bố sẽ giải quyết vấn đề Iraq, giá dầu mỏ trên thế giới bắt đầu leo thang, sau tháng 4, tin đồn dần tiêu tan, giá dầu lại hạ giá, tháng 7 Mỹ lại đưa tin sẽ tấn công Iraq giá dầu lại tăng mạnh nhưng chỉ trong mười ngày lại có tin Mỹ tạm thời ngừng hành động, giá dầu quốc tế giảm đến 25$, mỗi khi giá dầu giảm, hai người lại mua số lượng lớn, đến khi tăng lại bán ra, qua mấy lượt thì tài khoản của cả hai đều đã tăng lên không ít.
Tim Mike thì lên xuống theo giá dầu nhưng Cố Trường Khanh biết chiến tranh sớm muộn gì cũng đến, hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần nhân lúc thấp nhất mua vào là được. Thái độ bình tĩnh như vậy khiến Mike vô cùng bội phục, nói cô có phẩm chất của “Cổ thần” làm cho Cố Trường Khanh cười trộm mãi.