Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:22:30 +0700
Chương 129: Sóng Dậy
T
a không trả lời, có lẽ hắn ngửi thấy mùi rượu trong miệng ta, cười: “May là đã chuẩn bị rượu.”
Lúc này có người nói: “Hoàng huynh, uống rượu hợp cẩn xong nhớ ra đây chơi với tụi đệ, đừng quấn lấy tân nương nhé.”
Người xung quanh cười ha ha, có người nói: “Xương vương gia, ngài thì vui rồi, đừng trêu cợt hoàng huynh ngài nữa, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng…”
Trong số này có người ta biết, cũng có ta không biết, nhưng người ta biết thì lại không nhận ra ta. Thiếu tướng trẻ trung, thô lỗ không biết chừng mực từng hẹn cùng dạo chơi thanh lâu, đi thuyền hoa của ba năm trước ấy… Mặc dù cuối cùng luôn bị Tiểu Thất cắt ngang… Họ nào có thể ngờ, Thiếu tướng giờ đây lại yếu ớt nhỏ thó như vậy? Ngay cả chiều cao cũng giảm bớt. Họ không nhận ra ta, cũng không thể đoán được ta chính là Tướng quân thiếu niên từng đùa giỡn với họ năm đó.
Cuối cùng ta được ôm vào phòng trong, phòng ngoài tụ tập con em thế gia đến trêu chọc tân lang tân nương.
Tiếp sau chắc là vén khăn cưới, uống rượu hợp cẩn nhỉ?
Chiếc gậy vàng đưa xuống dưới khăn cưới, màu đỏ trước mắt được cởi bỏ, trước mắt sáng bừng. Ánh sáng chợt ập tới khiến ta hơi khó chịu, không khỏi khẽ nhắm mắt một chút. Lúc này mới mở mắt ra, thấy rõ người trước mặt, đai ngọc mãng bào, đội vân quan, vàng ngọc rủ theo gương mặt hắn. Hàng mày tuấn tú như hang động ở dãy núi đằng xa, tròng mắt như ngọc đen, kim long năm vuốt trước ngực như muốn phá tầng mây.
Chiếc nến đỏ lay động, khiến mắt hắn ánh lên rực rỡ. Hắn nhìn ta mãi mà không hề chớp mắt, ta cười nói: “Vương gia, ngài không nhận ra thiếp thân sao?”
Lúc này hắn mới rũ mắt, đôi mắt tuấn tú chấp chứa nỗi lo âu, khẽ nói: “Bổn vương rất sợ lúc vén khăn lại là…”
“Lại là một người khác? Vương gia, ngài thật biết nói đùa.”
“Đúng vậy, bổn vương nói đùa, nói đùa…” Hắn hơi xấu hổ, nhưng vào mắt ta hết thảy đều trở nên dối trá, ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Sau khi tỏ tường mọi chuyện, như thể có điều gì đột nhiên thay đổi, đối với ta mà nói, mỗi tiếng nói cử chỉ của hắn đều vô cùng gai mắt.
Ta không muốn nhìn hắn nữa, liền đứng dậy, nhấc váy định đi đến chỗ đặt chiếc chén nhuộm đỏ. Nhưng đi được vài bước lại cảm thấy cơ thể lạnh lẽo tới tận xương, đầu hơi choáng. Nghĩ thầm, lẽ nào thời gian nửa năm ấy sắp tới rồi?
Hắn vội đỡ ta, lo lắng nói: “Làm sao vậy?”
Ta nói: “Có lẽ vừa nãy đứng lâu, ngồi xuống rồi đứng lên thì hơi váng đầu. Không ngờ Lạc Nhật Hà tung hoành ngàn dặm chốn thảo nguyên thuở nào lại rơi vào kết quả như vậy.”
Hắn khẽ nói: “Nếu năm đó ta không dẫn người dồn nàng vào sâu trong sa mạc, nàng cũng không phải như vậy.”
Ta cười cười: “Vương gia, thiếp thân không trách ngài. Chuyện năm đó, ai phải ai trái đã không thể nói rõ, huống chi thiếp thân được Vương gia ưu ái, có thể kề bân hầu hạ, còn có thể mang lại cho tộc nhân Thảo Thạch một mảnh đất bình an, đây cũng là phúc phận của thiếp thân.”
Hắn đỡ ta, nhưng lại rũ mi cúi đầu, một lát sau mới khẽ nói: “Ta thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể giữ chân nàng… mới có thể làm cho ta và Quân tướng có một chút liên hệ. Không phải, không phải là ta muốn dùng cách này…”
Ta cắt đứt lời hắn, nói: “Dù có phải hay không thì cũng có sao? Giữa ngài và thiếp, người vướng bận đơn giản chỉ là Quân tướng mà thôi. Thiếp thân có thể ở lại bên cạnh ngài, cũng là vinh hạnh của thiếp thân…”
Ta biết chúng ta đều đang diễn trò, ngươi chưa ngừng diễn ta diễn càng hăng, hết màn kịch này đến màn kịch khác. Ta không biết rốt cuộc hắn dành bao nhiêu tình cảm cho Quân Triển Ngọc trước kia, nhiều năm như vậy đáy lòng còn lại bao nhiêu áy náy. Ta chỉ biết hắn phải gánh chịu hậu quả của tất cả mọi chuyện, nếu như có thể dùng thân thể tàn tạ này đạt được mục đích, thì cũng không uổng công ta tới kinh đô một chuyến.
Cuối cùng hắn vẫn không thể yên tâm, giúp ta chậm rãi đi tới trước bàn, cầm cái chén trên chiếc khay sơn đỏ rót rượu rồi đưa cho ta, giữa hàng mày tràn ngập nét cười: “Uống rượu hợp cẩn, lễ cưới mới chính thức kết thúc… Nàng mới thật sự trở thành Vương phi của ta.”
Ta thấy hắn nhìn chằm chằm cái chén trong tay ta, ánh mắt hồi hộp, trán còn toát mồ hôi hột thì không khỏi kéo tay áo lau mồ hôi cho hắn, nói: “Vương gia, thiếp thân đã bái đường với ngài rồi, có lúc nào không phải Vương phi của ngài chứ?”
‘Đinh’ một tiếng, chiếc vòng ngọc băng trên tay ta lơ đãng gõ lên chén rượu, làm cho hắn nhìn về phía cổ tay ta, cười nói: “Tố ngọc trên cổ tay trắng ngần, đúng là băng cơ ngọc cốt…”
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của hắn, ta không khỏi hơi cúi đầu: “Vương gia, chẳng qua chỉ đeo bừa dây xích trang trí trên thúy trúc ngoài cửa sổ mà thôi, khiến Vương gia chê cười rồi.”
Hắn ngẩn ra: “Ngoài cửa sổ Lâm Thủy các?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, không phải Vương gia sai thợ thủ công chế đồ trang trí hình giọt nước, làm cho ánh nước lấp lánh, sắc núi mông lung, phồn hoa tựa gấm sao?”
Hắn hơi nhăn mày, mắt như đọng mây khói. Ta làm như không biết, đặt rượu hợp cẩn vào tay hắn.
Đúng lúc này, ngoại đường loáng thoáng tiếng tranh chấp. Ta nghe thấy rõ có người muốn xông vào nhưng lại có người ngăn cản, tất cả đều là giọng nữ ồn ào.
Bị tiếng động làm phiền nhiễu, vẻ phú quý mừng vui trong phòng cứ như thức ăn ngon bị trộn cát, làm cho người ta cực kỳ khó chịu. Với thính lực của hắn, đương nhiên nghe được. Ta thấy rõ hắn khẽ chau mày, nhưng không thèm để ý mà cười nói với ta: “Chúng ta uống rượu đi.”
Ta cản hắn lại, nói: “Vương gia, ngài nghe xem, hình như xảy ra chuyện gì thì phải?”
Không biết tại sao trong mắt của hắn lại phiếm vẻ lo lắng, vội vã muốn uống chén rượu này, cầm tay ta, nói: “Hôm nay là ngày vui của chúng ta, đừng để ý tới chuyện khác.”
“Nhưng, Vương gia…” Ta cầm tay hắn, “Hay là ra ngoài xem thế nào đã, rượu này cũng chẳng mọc chân mà chạy được…”
Hắn ngẩn ra, nhìn ta chằm chằm, đột nhiên cười một tiếng: “Là bổn vương hơi nóng nảy, nàng nói đúng…”
Lời còn chưa dứt, bình phong ở ngoại đường bị đụng đổ, mấy người kéo nhau xông vào, có người kêu to: “Biểu ca, đừng uống rượu hợp cẩn…”
“Nhị tiểu thư, người làm gì vậy? Hôm nay là ngày trọng đại của Vương gia, người không thể như vậy…”
“Ngày trọng đại gì chứ? Nếu biểu ca xảy ra chuyện, chuyện vui biến thành tang lễ thì trở thành ngày trọng đại thật đấy…”
Lúc này ngoại đường có rất nhiều bạn bè họ hàng của Ninh vương, chờ bọn ta uống rượu hợp cẩn sẽ xông vào làm loạn. Nghe thấy lời này, người người đều khẽ hô lên, chỉ nghe Xương vương nói: “Muội nói gì? Nhị ca gặp nguy hiểm?”
Ninh Khải Dao vội vàng mà lỡ lời, lúc này bị hỏi cũng tỉnh ra, không xông vào bên trong nữa. Chỉ nghe thấy ngoài bình phong có tiếng xì xào.
Nhưng ta lại nghe rõ lời nàng ta nói, quay đầu về phía Hạ Hầu Thương, nhìn cái chén sứ trắng trong tay hắn, dọc theo miệng chén có một con rồng vàng vờn quanh như sợi chỉ nhỏ. Ta thở dài một hơi, nói: “Vương gia, xem ra chúng ta không uống được chén rượu hợp cẩn này rồi.”
Mắt hắn lại xuất hiện vẻ lo lắng vẻ, không khỏi cất cao giọng như hạ quân lệnh: “Không, không ai có thể ngăn cản chúng ta uống rượu này.”
Nói xong, liền đưa chén rượu tới khóe miệng.
Kim long rực rỡ ánh lên khóe môi như điêu khắc, như rồng phá tầng mây, không hề chùn bước.
Đương nhiên người ngoài kia đều nghe thấy lời hắn nói, Ninh Khải Dao cũng chẳng quan tâm tới gì nữa, đẩy hỉ nương ra, vọt vào phòng trong, lớn tiếng nói: “Biểu ca, rượu này, huynh không thể uống…”
Hạ Hầu Thương làm như không nghe thấy lời nàng ta, thản nhiên đưa ngón tay nâng đáy chén. Ninh Khải Dao thấy vậy thì bật thốt: “Biểu ca, rượu này rất kỳ dị!”
Ta giật mình, liền vươn tay kéo ngón tay cầm chén của hắn, nói: “Vương gia, nghe xem Nhị muội muội nói thế nào.”
Ta giương mắt nhìn hắn, nhưng lấy làm kinh hãi. Ngón tay cầm chén của hắn bị ta kéo, vậy mà trong đôi mắt hắn lại hàm chứa nét buồn thương, tròng mắt vốn mang màu đen như mực, bây giờ lại bao phủ một lớp sương. Sương mù đọng lại như sắp ngưng tụ thành giọt nước…
“Cuối cùng vẫn không uống được sao?” Hắn cất giọng khàn khàn.
Lúc này đám người kia đã xông vào, Ninh Khải Dao đi phía trước, theo sau là Xương vương và mấy vị con em thế gia.
Cuối cùng hắn cũng từ từ rời chiếc chén khỏi khóe môi, đặt lên bàn, nhưng đầu lại cúi xuống, gương mặt như ngọc không hề mang cảm xúc. Dù mặc cát phục đỏ thẫm nhưng hơi lạnh trên người lại chậm rãi lan tỏa. Không riêng gì ta, ngay cả mấy người vừa vọt vào cửa cũng cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn, bất giác dừng bước. Khuôn mặt Ninh Khải Dao vốn xúc động phẫn nộ, nhưng trước hơi lạnh này, thậm chí còn nói không rõ tiếng: “Biểu ca… Muội không phải cố ý muốn tới quấy rầy…”
“Rốt cuộc các ngươi có chuyện gì?” Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, sợi tua vàng ngọc quét qua gò má. Ánh mắt đảo qua lạnh lẽo lẫm liệt đến mức khiến tất cả mọi người trong phòng đều không nói được tiếng nào.
Hồi ở thao trường điểm binh cũng như vậy. Khi hắn mặc hoàng kim giáp bước lên đài cao, không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn xuống dưới bằng ánh mắt lẫm liệt, mấy vạn tướng sĩ còn không dám để binh giáp của mình phát ra tiếng.
Khi đó, không biết từ lúc nào, hắn từ một Hoàng tử không biết tốt xấu chỉ thích xoi mói lỗi sai của người khác dần dần có phong thái lẫm liệt này. Trải qua vô số chiến trường ác liệt, ánh mắt hắn lại càng in đậm phong độ của Đại tướng. Ngay cả phụ soái cũng nói, Hạ Hầu Thương một ngày tiến ngàn dặm, không thể so sánh nổi, Triển Ngọc, e rằng sau này hắn sẽ vượt qua con. Khi đó ta rất xem thường, hơn nữa tướng quân này là nhặt được, không chừng lúc nào sẽ trở về nguyên hình, liền nói: Thích vượt thì cho vượt.
Phụ soái nói không sai, cuối cùng hắn cũng có được lòng tin của tướng sĩ Tây Cương, đạt được danh hiệu Chiến Thần, rốt cuộc trở thành người thứ hai khiến cho binh sĩ Tây Di vừa nghe đã sợ mất mật. Về phần người thứ nhất, đương nhiên là ta rồi.
Ấy vậy không còn là Vương gia phú quý mà ta phải dẫn binh cứu giúp hồi mới đến đó nữa. Nói đến chuyện này, năm đó huynh đệ hoàng thất gặp nạn ở Tây Cương, đều được ta cứu. Nhưng đến cuối cùng, kẻ đẩy tướng lĩnh Quân gia vào chỗ chết lại là bọn hắn.