Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 2: Quyễn 5: Tuy Rằng Tôi Thất Học Nhưng Còn Thông Minh Hơn Hắn
Edit: 4ever13lue
Beta: pingki nhoclubu
Trần Vĩnh Đạt nghe xong lời tôi nói, nhất thời sợ hãi, sắc mặt liền thay đổi, nhìn tôi hoảng sợ.
Tôi nhìn vẻ sợ sệt trên mặt hắn, nhịn không được bật cười.
Hắn nhận ra là tôi đang đùa cợt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi nghĩ thầm, xem ra tôi quả thật là lạc hậu rồi, hiện giờ tôi đã không còn mười bảy mười tám nữa, gương mặt cũng không còn được như hoa như ngọc, tuổi không nhỏ lại đến nông nỗi, thế nhưng lại có người này người nọ có ý với tôi.
Tôi cười khẩy, bây giờ tôi có tư cách gì chọn lựa người ta chứ? Trần Vĩnh Đạt dám đến khiêu khích tôi như vậy, đơn giản là vì hắn cảm thấy điều kiện của bản thân cũng không kém, làm việc ở công ty đầu tư nước ngoài, lương cao chức cao, ngoại trừ vẻ bề ngoài có hơi không bắt mắt, còn những điều kiện khác thật cũng không phải khiến người khác phải uất ức? Tôi nhịn không được nhe răng cười, nhắm mắt lại, nhìn đèn trên tường, hắn đúng là hổ đói lâu năm, nói không chừng lại còn bùng nổ dữ dội.
Nghĩ đến đây, tôi cười ha ha, Trần Vĩnh Đạt tò mò khi nhìn thấy ý cười của tôi, dường như bị tôi thu hút, có chút ngây ngốc.
Tôi khách sáo nói: “Chủ nhiệm Trần, cơm nước xong rồi, về đi thôi.” Sau đó tôi cầm lấy túi đi ra ngoài trước.
Khi đi ra, không khí lạnh xông vào mũi, tôi lập tức thanh tỉnh. Trần Vĩnh Đạt quan tâm muốn quàng khăn cho tôi, tôi khách sáo bước qua một bên, tự mình làm lấy.
Không nghĩ tới Trần Vĩnh Đạt bám riết không tha, hắn nắm chặt tay tôi, tiếp tục đi theo thuyết phục tôi: “Đinh Đinh, cô xem thời gian còn sớm, chi bằng chúng ta cùng đi uống một chén đi, chúng ta đều tha hương phiêu bạt, những đêm thế này hẳn là nên quan tâm đến nhau.” Hắn nói bên tai tôi: “Phải trân trọng, có đúng không?”
Tôi cảm thấy thật ghê tởm, mở miệng lạnh lùng hỏi: “Đi đâu uống?”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cô muốn ở đâu?”
Tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, gạt phang nóng vuốt của hắn qua một bên.
“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy anh hình như nóng vội quá rồi đó?”
Hắn lại cho rằng tôi rụt rè, lập tức an ủi tôi: “Không sao, nếu cô không quen, chúng ta cũng có thể từ từ.”
Tôi quát: “Trần Vĩnh Đạt, tôi tôn trọng anh, vì anh là cấp trên của tôi, nếu có thể, tôi cũng sẵn lòng gọi anh một tiếng anh Trần, nhưng anh ngàn vạn lần đừng suy diễn nhiều, chắc có lẽ anh lớn hơn tôi cả một con giáp nhỉ? Ở cái tuổi ngoài 40 này, theo lẽ thường đều đã kết hôn sinh con rồi, tuổi của anh cũng đủ làm cha tôi, không vui đùa kiểu này được đâu.”
Tôi biết lời này nói ra cũng không đúng, đúng ra tôi phải nhã nhặn, có phong độ, hàm súc, cười nhẹ nhàng rồi uyển chuyển từ chối hắn, không, tôi lười phải đáp lại kẻ nịnh nọt này.
Hắn lại nắm lấy tay tôi: “Đinh Đinh, tôi nói thật lòng, em chê tôi lớn tuổi sao? Tôi cảm thấy tuổi tác không nên trở thành trở ngại giữa chúng ta.”
Tôi quá ghê tởm rồi, ra sức hất tay của hắn ra, không biết là do tác dụng của rượu hay là do hắn đã muốn từ lâu, một tay hắn sống chết không chịu buông, dứt khoát kéo tôi lại ôm vào ngực, miệng còn không ngừng nói, "Đinh Đinh, hãy nghe tôi nói, hãy nghe tôi nói, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi".
Tôi nổi cơn tam bành, cuối cùng đẩy hắn ra một phen, sau đó tháo khăn quàng cổ hắn tặng, hung hăng vứt trên mặt đất, chỉ vào hắn mắng: “Cút, anh đúng là bãi phân chó.”
Trần Vĩnh Đạt mới đầu lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cũng nổi trận lôi đình: “Đồ đàn bà đê tiện này, cô tự cho mình thanh cao sao? Người khác nói cô dụ dỗ tổng giám đốc, ban đầu tôi còn không tin, với cái loại mặt hàng này của cô mà cũng đòi quyến rũ tổng giám đốc sao? Cô nhìn kĩ lại mình đi, tôi không chê bai cô là xem như đã coi trọng cô lắm rồi.”
Tôi lấy trong túi xách ra một bình xịt hơi cay, trong lúc hắn còn đang thao thao mắng, bất thình lình xịt về phía hắn, hắn bất ngờ không kịp phòng bị, bị tôi phun cho không mở mắt được, tay vừa che mắt, miệng thì mắng chửi: “Đồ đàn bà đáng chết, cô cứ chờ mà xem.”
Tôi cười ha ha, thật sảng khoái quá.
Muốn ăn đậu hủ của tôi sao? Ông cũng không tự nhìn lại mặt hàng của mình dùm cái.
Dù cho tôi có kém cỏi bao nhiêu đi chăng nữa, chồng trước cũng là luật sư có danh tiếng, lại còn có một vị công tử nhà giàu gia thế hiển hách theo đuổi tôi, Trần Vĩnh Đạt, loại tiểu nhân như anh, cũng đòi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Tôi oán hận mắng: “Thấp kém.”
Tôi bắt xe taxi về nhà.
Đàn ông, đàn ông.
Ngày hôm sau, tôi đi làm bình thường, mới sáng sớm đã gặp Trần Vĩnh Đạt, dù sao cũng làm cùng một công ty, tôi cũng không thể nào ầm ĩ quá, cho nên tôi rất lễ phép gật đầu, chào hỏi hắn. Không ngờ hắn lại ra vẻ mặt lạnh lùng, không để ý tôi, bước ngang qua người tôi.
Vốn tôi không muốn để ý loại tiểu nhân như thế này, nhưng không được bao lâu tôi liền phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, có câu “quan huyện không bằng huyện quản”, Trần Vĩnh Đạt đã cho tôi thấy.
Hắn gọi tôi đến văn phòng, khệnh khạng tựa lưng vào ghế kiêu ngạo vênh váo với tôi: “Đinh Đinh, thời gian gần đây biểu hiện làm việc của cô không được tốt.”
Tôi không hiểu.
Hắn đem bản báo cáo do tôi phụ trách quăng đến trước mặt tôi: “Tự cô nhìn xem, đây là thành quả của cô sao? Bức vẽ của cô sai nhiều hay ít?”
Tôi giật mình xem lại những chỗ bôi bôi gạch gạch chi chít trên bản báo cáo của mình, tôi phạm phải nhiều lỗi như vậy sao?
Không biết làm thế nào, tôi đành nhẫn nhịn chậm rãi nói: “Thực xin lỗi, tôi lập tức cầm đi sửa lại.”
Hắn nhướng mày, cười khẩy với tôi: “Đinh Đinh, chúng ta là công ty nước ngoài, mỗi một nhân viên đều đại diện cho hình tượng của công ty, nếu đem thiết kế giống như của cô ra ngoài, khách hàng nhìn vào, không chừng lại tưởng rằng đây là nhân viên học việc mà mấy công ty nhỏ hay tuyển dụng, bản vẽ lộn xộn, người ta lại nghĩ là chúng ta muốn làm nhục đẳng cấp của bọn họ.”
Tôi tiếp tục nén giận: “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hắn hừ lạnh: “Có những công việc không phải chỉ có một câu cố gắng là có thể hoàn thành, nếu một người không đủ năng lực, cho dù đem người đó đặt tại một vị trí cao, người đó cũng không hoàn thành được, có phải không? Tôi cảm thấy cô không thích hợp làm công việc này.”
Tôi đơn giản cũng cảm thấy hứng thú với kẻ tiểu nhân này: “Như vậy, theo ý chủ nhiệm Trần, tôi hợp với công việc nào?”
Trần Vĩnh Đạt hừ một tiếng: “Trong tuần này nhân viên vệ sinh có việc phải xin nghỉ, tầng trệt của chúng ta không có người dọn dẹp, công việc của cô tương đối thoải mái, trước hết đi dọn dẹp đi.”
Tôi trừng lớn mắt, công ty nước ngoài cũng có chuyện thế này? Bảo tôi đi làm lao công? Ha ha, lấy việc công làm việc tư để chỉnh tôi à.
Hắn đắc ý nhìn tôi cười cười: “Mỗi nhân viên chúng ta hẳn là nên trải nghiệm thử công việc khác nhau, không chừng lại có thêm được chút kinh nghiệm.”
Tôi mỉm cười: “Chủ nhiệm Trần nói rất đúng, kinh nghiệm của tôi không đủ, quả thật là nên học tập cho tốt, được rồi, bây giờ tôi phải đi làm việc.”
Dân không thể đấu với quan, tôi muốn thoải mái một chút, nên tạm thời nhẫn nhịn, Trần Vĩnh Đạt, sẽ có lúc anh phải hối hận.
Tôi đeo bao tay cao su vào, lấy giẻ lau, trước tiên lau toàn bộ hành lang một lần, có đồng nghiệp đi qua, tò mò hỏi tôi: “Đinh Đinh, cô đang làm gì vậy?”
Tôi không ngẩng đầu: “Thiếu kiến thức không biết hai chữ thất bại viết như thế nào, cho nên cần phải thể nghiệm cuộc sống.”
Lau xong hành lang, lại tới lau kính, sau đó kéo máy hút bụi ra, hút bụi khắp ngõ ngách các phòng làm việc. Khi dọn đến văn phòng chủ nhiệm, Trần Vĩnh Đạt ngồi trên ghế ông chủ, kiêu ngạo tựa vào lưng ghế, cười đắc ý có vài phần tiểu nhân, tôi nghe thấy hắn nói: “Đinh Đinh, nhìn tên cô rất có cá tính, cô tên gọi là Đinh Đinh, nghe nói cô còn có em gái, vậy em gái cô tên gì? Có phải gọi là Đinh Đông không? Ha, leng ka leng keng, có phải vậy không?”
Tôi khinh thường cười khẩy với hắn: “Suy nghĩ của ba tôi cũng bị người như ông chú đây đoán trúng sao?”
Hắn bị máy hút bụi của tôi dồn ép đến tận chân cũng không thèm nhấc chân lên, bị chạm liên tục, cuối cùng không nhịn được nữa mà mắng: “Đinh Đinh, dọn dẹp phòng làm việc phải làm lúc tan ca, cô mở máy hút bụi rất ảnh hưởng đến công việc, lập tức đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
Tôi giơ máy hút bụi lên trước mặt hắn, cho hắn nhìn bụi bặm trên đó, thuận tiện hung hăng trừng mắt một cái với hắn, Trần Vĩnh Đạt ác độc, Trần Vĩnh Đạt bụng dạ hẹp hòi, tôi xem anh còn có trò gì nữa.
Hiện tại hắn bắt tôi đi chà WC.
Tôi ở buồng vệ sinh căm hận mà chà sát, một nữ đồng nghiệp cos tên tiếng Anh là Jacqueline, nhỏ giọng nói bên cạnh tôi: “Sao cô đắc tội hắn thế? Tôi nghe đồng nghiệp khác nói, tên này chính là một kẻ tiểu nhân, thấy quản lý cấp cao thì khom lưng, thấy nhân viên cấp thấp thì lập tức liền thay đổi sắc mặt, thật không hiểu nổi làm sao mà hắn lại lên được chủ nhiệm nữa?”
Tôi cũng nói thầm bên tai Jacqueline: “Kẻ như vậy rất có mưu tính đấy, cả tôi và cô cũng không bằng, biết không? Hắn gửi báo cáo lên công ty yêu cầu này nọ, ví dụ như muốn mua tủ lạnh để đồ ăn, hắn sẽ không viết mua tủ lạnh mà viết: cần một thứ điều khiển nhiệt độ, đổi cách nói thì báo cáo liền được duyệt, cho nên hắn giở mồm mép ra là có lên có xuống, có văn có võ, cấp trên tìm không ra khuyết điểm, lại cảm thấy hắn làm việc cẩn thận, cho nên tự nhiên sẽ được cất nhắc.”
Hai người chúng tôi ha ha cười.
Sau khi Jacqueline rời khỏi, tôi tự nhủ, con chuột khiêng xẻng gỗ, tôi sẽ phá hắn, Trần Vĩnh Đạt chết tiệt, hắn dám chỉnh tôi, tôi sẽ cho hắn thấy rõ.
Lúc liếc qua tấm gương trong buồng vệ sinh, Trần Vĩnh Đạt lại có thể theo vào mà nói: “Đinh Đinh, nhà vệ sinh kia cũng phải chà một chút.”
Tôi trợn trừng mắt: “WC nam á?”
“Đúng vậy.”
Được rồi, được rồi, WC nam, thật may là chỉ có một cái bồn cầu, mấy cái khác đều là xí xổm, tôi đi đến phòng tạp vụ lấy một chai nước cọ bồn cầu, đeo găng tay cao su vào, dùng bàn chả không ngừng chà. Thật ra, ở nhà tôi cũng chưa từng dùng sức lực nhiều đến như vậy để dọn dẹp.
Cũng may hôm nay có ít công việc, tôi chỉ hy vọng kiếp số này qua nhanh, hôm nay đều đã dọn đầy đủ, ngày mai hắn sẽ không còn cớ bắt tôi đi làm này nữa.
Có đồng nghiệp nam đi vào WC, vừa nhìn thấy tôi đang nghiến răng nghiến lợi cọ một cái bồn cầu, người ta cũng ngượng ngùng khi đi tiểu, tôi hào phóng nói: “Không việc gì đâu, anh cứ đứng làm còn tôi ngồi chồm hổm sát bồn, tôi không quay đầu lại, anh không cần lo lắng bị lộ hàng đâu.”
Tôi đóng cửa lại, ước chừng cọ bồn này cũng phải mất một tiếng đồng hồ, chờ cọ xong, chính tôi cũng cảm thấy chấn động ghê gớm, có thể là do trong lòng tôi oán giận, biến nước mắt thành sức mạnh, tôi cọ cái bồn này sạch đến mức nhìn còn sáng bóng hơn cả đồ mới, ruồi bọ gì đậu vào cũng phải phải trượt xoạc cả chân.
Vừa đúng lúc Trần Vĩnh Đạt đi vào, tôi không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói: “Chủ nhiệm Trần, ngài tự mình đến kiểm tra, đứng ngay là ngồi? Tôi tạm thời ngồi cái đã.”
Hắn hừ một tiếng: “Cô làm vệ sinh cũng không có sạch.”
Xung quanh không có ai, tôi rốt cục không nhịn được: “Chủ Nghiệm Trần, ý anh là sao? Tôi thu dọn như thế nào mà không sạch sẽ.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Bồn cầu.”
Tôi một cước đá văng cửa, chỉ vào bồn vệ sinh hỏi hắn: “Anh dám nói tôi chà không sạch?”
Hắn nhìn qua cái bồn cầu sáng bóng có thể soi gương được, hơi hoảng sợ nhưng ngoài miệng vẫn đang lì lợm nói: “Tôi thấy chính là không sạch.”
Tôi túm lấy cánh tay hắn hỏi: “Như vậy anh muốn thế nào đây? Như thế nào anh mới thấy là sạch?”
Đồ vô sỉ này lại nhướng mày nói một câu: “Nếu cô dám uống một ngụm nước trong bồn này, tôi liền thừa nhận cô chà sạch sẽ, hơn nữa tuyệt đối không bắt cô làm gì nữa.”
Lửa giận của tôi nhất thời phừng phừng bốc cháy, không khỏi cười lạnh: “Tôi dám uống một ngụm, anh có dám cụng ly cùng tôi không?
Hắn ha ha cười: “Không thành vấn đều, tôi mời cô.”
Không có người khác ở đây, tôi nghĩ hôm nay bất cứ giá nào, cắn răng một cái, ấn nút xả nước, rất nhanh đã xả một bồn đầy nước, tôi đưa tay ra lấy cái xô nước trống bên cạnh, trực tiếp lấy một ít nước, tôi hỏi hắn: “Chủ nhiệm Trần, anh nói nếu tôi dám uống, anh liền uống cùng, không bằng chúng ta hiện tại làm một ly đi?”
Tiếng nói vừa dứt, tôi lập tức uống một ngụm, có lẽ hắn không nghĩ tới tôi lại dám đánh cược như vậy, thực sự dám uống loại nước này, nhất thời bị dọa cho choáng váng.
Tôi lấy nước, từng bước ép sát hắn hỏi: “Mời anh, chủ nhiệm Trần, tôi đã uống trước rồi, giờ đến lượt anh.”
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, mắt thấy không có ai liền ho khan, nói: “Được rồi, cô làm rất tốt, ngày mai tiếp tục làm, giống hôm nay vậy.”
Tôi tức giận nghiến răng, ngày mai? Còn muốn chỉnh tôi?
“Chủ nhiệm Trần, lời anh mới nói ban nãy đâu rồi?”
Hắn vô lại hỏi: “Tôi nói cái gì cơ?”
Cừ thật, trở mặt không chịu nhận à.
Tôi lạnh lùng nói: “Người ta nói tôi kính rượu thì anh phải tùy ý theo, hiện tại tôi đều làm cả, anh lại không thể không nể mặt thế chứ.”
Hắn đẩy tay tôi ra: “Cố tình gây sự.”
Thấy hắn muốn chuồn, tôi không thể nén cơn giận nữa, tên khốn nạn này, xem tôi là củ tỏi sao, muốn nhổ thì nhổ, muốn giẫm thì liền giẫm.
Tôi gào lên: “Đừng hòng chạy.” Từ phía sau một phen kéo áo hắn, đem hắn hung hăng kéo về, trong lúc này, không biết tôi lấy sức lực ở đâu ra, thế nhưng có thể một phen kéo hắn trở về, tôi thật bội phục chính mình.
Trần Vĩnh Đạt giằng co với tôi: “Cô buông tay ra.”
Tôi oán hận mắng: “Trần Vĩnh Đạt, anh là loại tiểu nhân, chà đạp ức hiếp cấp dưới, lại lấy việc công để bắt tôi phải chà nhà vệ sinh, con mẹ nhà anh, tưởng tôi là cô vợ nhỏ dễ bắt nạt ở thời phong kiến sao?”
Tôi ép hắn ở bên tường, đem ca nước tới gần hắn: “Anh uống cho tôi.”
Hắn mắng: “Cô điên rồi, đây là WC nam.”
Tôi cũng mắng: “Đúng, đây là WC nam, mất công cho anh cũng là chủ nhiệm, anh lại có thể bắt tôi đi chà bồn cầu suốt một giờ ở WC nam, anh có uống không thì bảo?”
Hắn ra sức đẩy ca nước trong tay tôi ra, nước đổ một chút vào người tôi, hắn tức giận chỉ vào tôi mà mắng: “Cô đang muốn hỗn hào có phải không?”
Tôi gạt tóc sang một bên, oán hận nói: “Tôi đây hôm nay cho dù phải liều mạng hay hỗn hào, cũng phải bắt anh uống bằng được.”
Tôi ra sức kéo hắn đến gần bồn vệ sinh bên kia, hắn liều mạng giãy dụa, hai người chúng tôi dây dưa một trận ở trong nhà vệ sinh, nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, phía sau chúng tôi truyền đến một tiếng hắng giọng “E hèm” của ai đó.
Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu, lần này, tôi và Trần Vĩnh Đạt thật sự bị dọa.
Trần Vĩnh Đạt đầu tiên là kêu lên kinh ngạc: “Tổng giám đốc?”
Tôi cũng không tin lắm: “Tổng giám đốc Bùi?”
Tôi và Trần Vĩnh Đạt nhanh chóng buông tay.
Thật là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta đứng ở cửa WC nam, không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết nhìn thấy được bao nhiêu cảnh tôi và Trần Vĩnh Đạt như hai kẻ đóng tuồng diễn vai kép dùng binh khí đánh nhau, chắc anh ta nhìn thấy cũng không ít đâu.
Bùi Vĩnh Diễm đứng cạnh cửa, hai tay đút vào túi quần, trên người mặc một bộ vest may bằng vải nỉ, áo trong hiệu Versace màu trắng ngà, cà vạt màu xám bạc bên trong, phối với với một chiếc áo gi-lê nhung may thủ công, một thân trang phục phẳng phiu tao nhã, đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhíu mày nhìn hai người chúng tôi phừng phừng lửa giận, chật vật không chịu nổi.
Tôi nhất thời ngây người.