There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 790 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 19: Chương 8-2: Kế Hoạch Linh Hồn (2)
in tức này quả thật đã khiến cho người nghe phải khiếp sợ!
Nguồn gốc của loài người lại là sản phẩm do một nền văn minh khác tạo ra ư? Mà hơn nữa, lại chỉ vẻn vẹn là nguyên liệu của quá trình chế tạo vũ khí thôi! Điều này quả thật quá sức khinh khủng, hoàn toàn đủ để phá hủy tất cả nhận thức mà loài người cho là mình đã hiểu được!
Bùi Kiêu cũng trợn trừng mắt kinh sợ, hắn quả thật không thể ngờ nội dung thật sự của kế hoạch Quân Đội Linh Hồn lại là như vậy. Đúng là quá khó tin! Tuy trước đây, từ thần thoại Maya và những thông tin phân tích được từ Đảo Phục Sinh, hắn đã đoán được rằng rất có thể văn minh tiền sử thật sự từng tồn tại, thế nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi rằng loại người lại là sản phẩm do nền văn minh tiền sử đó chế tạo ra?
Johnan tiếp tục nói: “Thật ra thì nguồn gốc của loài người đã là đề tài tranh cãi lâu nay của giới sinh vật học. Tuy học thuyết loài người tiến hóa lên từ vượn người gần như đã là nhận thức chung mà ai cũng biết, nhưng còn vượn người thì từ đâu ra? Sự cách biệt về tiến hóa giữa vượn người và khỉ hoặc các loài linh trưởng khác là lớn vô cùng, không thể nào hoàn thành chỉ trong vài trăm nghìn năm tiến hóa. Theo như những hóa thạch mà giới sinh vật học tìm được, giữa vượn người và khỉ không hề có bất kỳ một loài trung gian nào khác, cứ như thể đùng một cái rồi khỉ biến thành vượn người vậy, thế nên nó mới trở thành một đề tài tranh cãi không có hồi kết. Nếu như những gì trong thư nói là thật, vậy có khi loài người đúng là sản phẩm do người Atlantis chế tạo ra cũng nên.”
Bùi Kiêu đang bị tin tức này làm cho kinh sợ vô cùng, mà lúc này cũng đã đi tới sảnh lớn, bên trong tụ tập gần hai trăm người, vô cùng ồn ào, huyên náo. Thế nên hắn không tiếp tục thảo luận thêm với Johnan gì nữa, chỉ nói vội: “Tối nay ngươi đừng đi đâu cả. Ta có hai người rất đang tin cậy, trí tuệ của họ là điều mà cả ta cũng phải nể phục, chúng ta cùng thảo luận với họ, biết đâu sẽ nhìn rõ ra được nhiều điều. Mà vừa hay một người trong số đó lại là vợ của Cung Diệp Vũ, nếu Cung Diệp Vũ quả thật gặp phải chuyện không hay thì cũng nên nói cho cô ấy biết trước.”
Johnan cũng im lặng gật đầu, rồi hắn nói: “Ban đầu, ta định nói tin tức này cho Nowitz Talon – chính là cường giả Chân Ma cấp người Đức mà ngươi mới giao thủ đó. Tuy trước kia ta chưa tiếp xúc với hắn, nhưng nghe Varotian nói, hắn là một người có tính cách rất cẩn trọng, ngoài việc có phần kiêu ngạo thái quá về vinh quang của dân tộc Germanic (1) thì không còn khuyết điểm nào nữa. Nhưng giờ ngươi cũng đã là Chân Ma cấp, mà chúng ta cũng coi như đã từng kề vai chiến đấu cùng nhau, thế nên ta mới đổi ý đưa tin cho ngươi. Dù sao thì tin tức này cũng thật sự quá sức quang trọng, nếu lộ ra thì chắc chúng ta sẽ không được chết yên lành đâu. Thế nên khi chọn người để tiết lộ thì phải thật cẩn thận chọn lựa đấy. Tốt nhất là phải vô cùng vô cùng cẩn thận nhé!”
Bùi Kiêu thoáng chút chần chừ khi nghĩ tới mối quan hệ có phần không rõ ràng của Dương Húc Quang với giới lãnh đạo của chính phủ Trung Quốc. Có điều sự chần chừ này cũng chỉ thoáng quá trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi! Hắn nhớ lại những lúc cùng làm việc với Dương Húc Quang, nhất là vẻ nghiêm túc và chân thành hiện ra trong đôi mắt tên kia khi cảnh báo mình tuyệt đối không được phản bội Cung Diệp Vũ. Điều đó khiến Bùi Kiêu lập tức bỏ qua sự lo ngại vừa rồi.
Hắn nói rất nghiêm túc: “Điều này thì ngươi có thể yên tâm, ta cũng hiểu được tầm quan trọng của tin tức này. Nếu như chính phủ thật sự nắm giữ một đám Chân Ma cấp nhân tạo, vậy thì dù thực lực của bọn chúng có kém so với Chân Ma cấp ‘chính hiệu’ bao nhiêu đi nữa, thì chỉ riêng mặt số lượng cũng đã là một vấn đề không dễ giải quyết. Thế nên ta chắc chắn sẽ không bất cẩn làm bừa. Ta xin khẳng định hai người đó là người ta tín nhiệm và cũng là người Cung Diệp Vũ tín nhiệm.”
Johnan lúc này mới nói: “Vậy thì ta yên tâm. Ta biết ngươi là một kẻ nghe một hiểu mười. Mặc dù có nhiều việc, nhìn qua thì tưởng như là hành động nóng nảy của người, giống như cách làm việc không để ý tới bất kỳ điều gì của Cung Diệp Vũ, nhưng ta lại nhìn ra được, thực ra người luôn hiểu rõ tất cả những gì mà mình làm, mọi hành động đều là kết quả của sự suy tính tỉ mỉ. Thế nhưng, lần này ta vẫn hi vọng ngươi có thể cẩn thận nhiều hơn một chút… Nói không dễ nghe một chút, việc ta tiết lộ tin tức này cho ngươi có thể sẽ dẫn đến những hậu quả rất lớn, nếu như bị lộ ra thì sợ rằng không chỉ bản bản thân ta, mà có khi ngay cả gia tộc của ta cũng sẽ…”
Bùi Kiêu vỗ mạnh vai hắn một cái rồi nói: “Yên tâm đi! Chúng ta đã cùng kề vai chiến đấu, coi như là chiến hữu, cũng coi như đồng bọn. Ngươi đừng nhìn vào biểu hiện quyết liệt của ta trong hội nghị hôm nay. Đó chẳng qua chỉ là vì không thể không tranh, ngươi không đi tranh giành thì người khác sẽ giành mất, sau đó thoải mái đạp lên đầu ngươi. Ngày hôm nay, tại nơi này, ta hứa với ngươi, lời hứa của một Chân Ma cấp: chỉ cần sau này ngươi không phụ ta, thì với tình nghĩa của chúng ta, cũng như công lao đưa tin hôm nay, ta thề sẽ không bỏ mặc ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi và gia tộc của ngươi đến cùng!”
Lòng Johnan thấy vui mừng như điên. Tuy ngoài mặt thì có vẻ như hắn vẫn bình tĩnh, thế những đôi mắt sáng rực của hắn thì đã nói rõ tất cả. Thật ra, hắn lựa chọn truyền tin tức này cho Bùi Kiêu là vì hắn nghi ngờ mình đang bị theo dõi. Người ta vẫn nói rằng: không có nơi nào trên thế giới này có thể giữ được bí mật tuyệt đối. Sở dĩ có những cái gọi là bí mật, chẳng qua chỉ là vì sự việc không quá quan trọng hoặc nghiêm trọng mà thôi. Nếu như là một sự việc nghiêm trọng, ví dụ như buôn bán vũ khí hạt nhân, hoặc khủng bố tấn công lớn gì đó, vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết và bị tìm ra. Hơn nữa, lần này Johnan nhận được bức thư điện tử kia cũng quá đột ngột. Vì sao mà Varotian lại tiết lộ bí mật này cho hắn vào đúng lúc này? Vì sao không nói từ trước kia? Rồi lại vào ngay lúc Varotian đang bị vây trong Thành Phố Vàng? Trong chuyện này có đủ loại nghi vấn. Vậy nên cuối cùng Johnan đã đi đến một kết luận… Đó chính là hắn không an toàn! Hoặc có thể nói rằng: hắn và cả gia tộc của hắn đều đang không an toàn!
Tốt nhất là giữ im lặng? Không! Nhất định phải tiết lộ bí mật này cho một ai đó thì hắn mới có thể bảo toàn mạng sống, bởi vì ‘người chết thì không thể tiết lộ bí mật’ – đây đã là một định luật luôn đúng từ cổ đến nay. Tuy rằng Varotian và hắn có thể coi là bạn bè thân thiết, khả năng tên kia hãm hại hắn là không lớn, nhưng cũng khó có thể bảo đảm rằng bản thân Varotian không bị người khác giám sát. Một khi hắn đã biết được tin tức này thì chẳng mấy chốc nhưng quốc gia kia sẽ lần ra dấu vết, và như vậy, hắn và gia tộc của hắn đã rơi vào vòng nguy hiểm. Mặc dù hắn là một kẻ có tiếng tăm và thực lực của giới linh hồn nước Anh, gia tộc của hắn cũng là một đại tộc quý tộc lâu đời thâm căn cố đế, nhưng nếu so với sự liên hợp của chính phủ các nước thế giới, vậy thì hắn và gia tộc của hắn cũng chẳng khá hơn con ruồi, con kiến là bao.
Ngay khi nhận ra được chuyện này, điều đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là nhanh chóng chuyển tin tức này cho Kẻ Đứng Đầu. Chỉ cần có Kẻ Đứng Đầu ‘đi trước mở đường’, đám chính phủ thế giới sẽ đưa mắt tập trung vào Kẻ Đứng Đầu. Chỉ cần Kẻ Đứng Đầu không nói ra sự tồn tại của hắn, vậy thì trước khi Kẻ Đứng Đầu bị giải quyết, khả năng chính phủ thế giới để ý tới Johnan sẽ là rất thấp.
Nhưng chính ngay lúc đó, chẳng hiểu sao Kẻ Đứng Đầu lại đột nhiên rời khỏi Trung Quốc, rồi cũng chạy vào Thành Phố Vàng. Vậy là Johnan lập tức nghĩ tới khả năng chính phủ thế giới đang lên kế hoạch diệt trừ Kẻ Đứng Đầu. Trong mắt chính phủ thế giới, Kẻ Đứng Đầu là một tên côn đồ chuẩn mực, hơn nữa còn là một tên côn đồ không chấp nhận trong mắt mình có bất kỳ một hạt cát nào. Nếu như chính phủ thế giới thực hiện Kế Hoạch Linh Hồn mà bị Kẻ Đứng Đầu biết được, vậy thì không phải chính phủ thế giới sẽ gặp phải phiền phức, mà có khi đám đầu não của chính phủ các nước sẽ bị hắn cho ‘tắm máu’ cũng nên. Người đó chính là một tên côn đồ như vậy! Vậy nên trước khi thực hiện kế hoạch thì phải giải quyết Kẻ Đứng Đầu, thế mới có thể đảm bảo kế hoạch được thực hiện suôn sẻ.
Cũng vì vậy mà Johnan càng cảm thấy tin tưởng vào những tin tức trong bức mật thư. Thật ra thì người thứ hai mà Johnan ngắm tới từ ban đầu cũng là Bùi Kiêu. Lý do ngoại trừ việc Bùi Kiêu là người gần đạt tới Chân Ma cấp nhất trên thế giới, thì quan trọng hơn cả là vì bản thân Johnan và Bùi Kiêu có tình bạn hữu khi đã từng kề vai chiến đấu cùng nhau. Mà tính cách của Bùi Kiêu lại là kiểu ân oán phân minh, khi kiếm được món lợi lớn trong Nam Bắc Chiến Trường còn rộng rãi chia xẻ cho các thành viên đoàn đội cùng tham gia chiến đấu, sau đó lại chỉ vì một Tự Do Linh Hồn mà ngàn dặm đuổi giết hung thủ, từ Mỹ chạy tới Pháp, thậm chí còn đại náo một trận tại Pháp. Từ đó hoàn toàn có thể nhìn ra được bản tính của Bùi Kiêu.
Mà bây giờ Bùi Kiêu đã là Chân Ma cấp, thậm chí thực lực rất có thể còn cao hơn cả hai gã cường giả Chân Ma cấp lâu năm còn lại. Điều đó càng khiến Johnan vui mừng quá đỗi, lập tức đến nơi nghỉ lại của Bùi Kiêu để gặp hắn ngay trong buổi tối. Và cũng đúng lần này, hắn nhận được lời thề sẽ bảo vệ cả mình và gia tộc từ Bùi Kiêu, tới lúc này thì hắn mới có thể thả lỏng thần kinh ít nhiều.
Lời thề của một cường giả Chân Ma cấp chính là một bảo bối giữ mạng! Trừ khi cường giả Chân Ma cấp này sa đọa, nếu không thì dù có chết hắn cũng sẽ không trối bỏ lời thề của mình, nếu không thì hắn sẽ mất đi thực lực Chân Ma cấp!
Buổi tối hôm đó, một bữa tiệc linh đình được tổ chức tại nơi đóng quân của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, Bùi Kiêu đem ra 500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm chiêu đãi tất cả! Tuy tính ra thì chẳng qua mỗi người trung bình cũng chỉ được mấy cái bánh bao, một chén cháo, vài hạt cà phê, nhưng đối với những kẻ chưa bao giờ được nhấm nháp qua Thực Phẩm Chấp Niệm, mà từ khi chết đi đến nay cũng đã không còn được hưởng thụ cảm nhận vị giác, thì được hưởng phần Thực Phẩm Chấp Niệm này đã là phúc đức quá lớn của bọn họ, vì vậy mà càng thầm cảm kích Bùi Kiêu hơn một phần.
Chuyện chè chén đó tạm không nói tới, đến lúc tiệc tàn, Bùi Kiêu không thèm quan tâm tới việc Dương Húc Quang đang hớn hở khoác lác với Trương Hằng, cứ vậy kéo tên kia tới phòng mình, đồng thời còn gọi cả Vu Nữ Trần cùng tới. Ba người và thêm cả Johnan cùng vào phòng Bùi Kiêu, tới khi Bùi Kiêu thả ra trường khí thế của mình bao phủ cả căn phòng, Johnan mới một lần nữa kể lại những gì hắn biết.
Johnan cũng không lạ gì hai người trước mặt… Nói một cách chính xác thì hắn đều đã xem qua tư liệu về hai người này rồi: một người là kẻ đa mưu túc kế mà Cung Diệp Vũ tin cậy nhất trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, người còn lại thì là bạn gái Cung Diệp Vũ. Vậy nên Johnan chẳng hề có ý định giấu giếm gì bọn họ, kể lại toàn bộ những gì mình biết, nhất là nội dung trong bức thư điện tử kia cũng đọc lại toàn bộ.
Tin tức Johnan mang đến quả là khiến người ta phải chấn động, hai người nghe xong thì ngây ra hồi lâu, mãi cũng chưa tỉnh táo lại được. Phải tới mấy phút sau, Dương Húc Quang mới vỗ vỗ khuôn mặt ngây dại của mình rồi nói: “Trước hết chúng ta hãy làm rõ một vài điểm đã nhé. Đầu tiên, Tài Liệu Biển Chết… Ặc, thứ đó có thật à? Đương nhiên không phải là ta nghi ngờ ngươi, chỉ là muốn biết thứ đó có thật sự tồn tại hay không thôi?”
Johnan cười khổ đáp: “Đúng, thứ đó thật sự tồn tại. Mặc dù ta chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng theo nguồn tin của ta và Varotian thu được thì… vật đó thật sự tồn tại!”
Dương Húc Quang lúc này mới nói tiếp: “Vậy là chính phủ nước Mỹ biết được bên dưới Đảo Phục Sinh có tồn tại di tích văn minh Atlantis từ Tài Liệu Biển Chết. Thế nên Mỹ mới là nước đầu tiên đi khai quật Đảo Phục Sinh, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà Mỹ mời năm cường quốc còn lại cùng tham gia khai quật, tạo nên cục diện hiện giờ của Đảo Phục Sinh. Và ở trong quá trình khai quật đó, sáu nước đã tìm được một hạng mục khoa học kỹ thuật rất quan trọng của nền văn minh viễn cổ, đó chính là Kế Hoạch Linh Hồn của văn minh Atlantis… Là như vậy phải không?”
Johnan gật đầu khẳng định: “Đúng! Đó chính là nội dung quan trọng nhất mà bức thư nói tới.”
Dương Húc Quang bỗng ồ lên một tiếng, rồi hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Vậy thì vấn đề đặt ra tiếp theo là… làm thế nào mà mỗi quốc gia trong số đó lại có được tới vài tên Chân Ma cấp? Đó là Chân Ma cấp đấy chứ chẳng phải rau cải trắng đâu! Làm sao nói có là có ngay được? Trước tiên có thể khẳng định được một điểm, đó là muốn thực hiện Kế Hoạch Quân Đội Linh Hồn thì cần có lượng lớn người sống dùng làm nguyên liệu. Có lẽ chính vì hạn chế này nên các nước còn do dự, bằng không thì không thể có chuyện chỉ thực hiện một thời gian ngắn lúc đầu rồi sau đó đóng lại hoàn toàn. Ta giả sử rằng: muốn tạo ra một cường giả Chân Ma cấp thì ít nhất cần 500… Không, phải cần 1000 người sống làm nguyên liệu! Nếu mỗi quốc gia đều có vài tên Chân Ma cấp, vậy thì những người sống dùng làm nguyên liệu này lấy từ đâu ra? Rồi đưa bọn họ tới nơi nào để biến người sống thành nguyên liệu? Từ nguyên liệu đó tạo ra Chân Ma cấp bằng cách nào? Rồi tới khi nào thì hoàn thành cả quá trình đó?”
“Trên thế giới này không có bí mật nào là tuyệt đối! Kế hoạch lớn đến vậy, nhiều người, nhiều quốc gia tham gia đến vậy, mà không phải chế độ của quốc gia nào cũng là thống trị tuyệt đối, làm sao có thể đảm bảo những cấp dưới biết chuyện có thể 100% giữ bí mật? Kẽ hở trong này chẳng phải quá lớn sao?”
Johnan liền cười khổ trả lời: “Ta cũng hiểu là chuyện này rất khó tin. Nhưng ta tin rằng không thể có chuyện Varotian dùng loại chuyện cỡ này để lừa gạt ta, giờ cũng có phải ngày Cá Tháng Tư (2) đâu? Hơn nữa, các ngươi có thấy chuyện này xảy ra rất đúng lúc không? Vừa ngay lúc mười bảy nước quyết định tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh, Kẻ Sa Đọa tấn công, đúng lúc đó thì Varotian bị nhốt trong Thành Phố Vàng, rồi càng khó hiểu hơn là Cung Diệp Vũ cũng chạy vào Thành Phố Vàng... Có nhắm mắt cũng có thể đoạn được chuyện này ẩn giấu âm mưu lớn nào đó. Còn về chuyện làm sao giữ bí mật được âm mưu lớn như vậy, đúng là khó có nơi nào để thực hiện...”
“Không!”
Khi nghe xong tin tức lần này, vì lo lắng mà hai mắt Vu Nữ Trần đã đỏ hoe và ứa nước mắt, lúc này cô bỗng vừa lau nước mắt vừa nói: “Có lẽ có nơi mà không ai chú ý tới, khiến cho người ta dám to gan nghiên cứu những thứ đó... Thành Phố Vàng!”
Ba người còn lại đều ngẩn ra, rồi Bùi Kiêu tỉnh ngộ trước, hắn vội hỏi: “Ý của cô là...”
Nước mắt vẫn tràn ra từ đôi mắt Vu Nữ Trần, nhưng lúc này cô cũng không cố lau đi nữa, mà vừa mặc cho nước mắt giàn ra, vừa nói: “Nếu như có thể khẳng định rằng Kế Hoạch Linh Hồn là hoàn toàn có thật, hơn nữa lại có phương pháp để chuyển hóa vật chất thành linh hồn thể, vậy thì làm thế nào chúng ta có thể khẳng định rằng chính phủ không nắm giữ phương pháp để cho người sống tiến vào ảo giới đây? Mọi người hãy nghĩ lại đi, trên cơ bản thì toàn bộ các ảo giới đều được tự do ra vào, chỉ riêng có Thành Phố Vàng, ngoài Varotian dẫn đội đi vào thì ngày thường luôn bị nước Mỹ đóng cửa với lý do tài sản riêng của quốc gia. Cũng vì có sự tồn tại của Nam Bắc Chiến Trường là ảo giới đơn giản nhất, đã đáp ứng nhu cầu của phần lớn Tự Do Linh Hồn nên bình thường không ai chú ý tới Thành Phố Vàng. Mọi người nhớ lại những tin tức mà thành viên trong đội của Varotian chạy ra khỏi Thành Phố Vàng kể lại đi: bọn họ phát hiện một tòa kiến trúc rất quái lạ, rồi còn chưa kịp tiến vào trong đó thì bỗng có một đám quỷ quái Chân Ma cấp trước giờ chưa từng thấy xuất hiện tấn công, sau đó thì bị vây khốn. Tin tức có phải như vậy không? Vậy nói một cách khác...”
“Có thể bọn họ đã phát hiện ra tòa nhà dùng để nghiên cứu Kế Hoạch Linh Hồn?!” Cả bốn đồng thanh.
Sau khi nói xong câu đó thì cả bốn người đều cùng lặng đi. Thế nhưng, sự trầm lặng này cũng không kéo dài bao lâu, chỉ hơn mười giây sau, Bùi Kiêu bỗng vụt đứng dậy... Cơ bắp toàn thân hắn căng ra, trong mắt liên tục có ánh sáng của Thiên Sinh Vũ Khí lóe lên, dường như hắn có thể gọi chúng ra bất kỳ lúc nào.
“Đến rồi! Ý chí bóng tối! Ý chí thật khủng khiếp, giống như bầu trời đang sập xuống vậy... Tại sao bọn chúng lại tấn công vào ngay lúc này cơ chứ!?” Bùi Kiêu gần như rít lên qua kẽ răng.
Lúc này, trên bầu trời cách Đảo Phục Sinh không xa, mấy trăm tên linh hồn có đôi cánh đen đang bay lượn. Đi theo người dần đầu của mình, bọn chúng đang nhanh chóng lao thẳng về phía Đảo Phục Sinh. Mà kẻ cầm đầu của bọn chúng là một linh hồn cũng có đôi cánh đen và một mái tóc màu bạc, trong đôi mắt hắn có một biểu tượng hình tam giác liên tục xoay tròn...
Và phía trên đầu của đám linh hồn này, còn cao hơn cả trên tầng mây, ở độ cao đã đạt tới 10000m, một quái vật dài khoảng nghìn mét, toàn thân đầy vẩy đen kịt, xung quanh thân mình có những đám mây đen vờn quanh...
Bờm sư tử, sừng hươu, miệng cá sấu, cổ rùa, thân rắn, vẩy cá, bụng con trai, chân hổ, vuốt ưng, đuôi cá...
Đây là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc - Thất Trảo Hắc Long! (3)
Chú thích:
1. Gemanic: người Đức
2. Cá tháng tư: ngày ¼ là ngày quốc tế nói dối.
3. Thất trảo hắc long: rồng đen bảy vuốt.
Tử Vong Khai Đoan Tử Vong Khai Đoan - zhttty