Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 239-240
Mai Hương viện
Ánh trăng sáng tỏ tỏa ra ánh sáng trong veo như ngọc.
Trong phòng, Hỉ Thước nhìn Trang Minh Hỉ thành thạo dán giấy đèn lồng thì hỏi:
- Tiểu thư, đây là cái gì?
Trang Minh Hỉ cũng không ngừng tay, thản nhiên nói:
- Cái này gọi là đèn Khổng Minh, có thể dùng để cầu phúc, cũng có thể…
Cũng có thể dùng làm ám hiệu truyền tin. Nhưng những lời này nàng cũng không nói ra.
Làm đèn Khổng Minh xong, Trang Minh Hỉ thả đèn lên trời, đèn Khổng Minh từ từ bay lên, trong đêm đen yên tĩnh lóe ra ánh sáng nhạt, dần dần hòa vào màn đêm tựa như một ngôi sao.
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn, hai mắt lóe sáng
Nàng quay đầu dặn dò Hỉ Thước:
- Đêm nay ngươi canh giữ ở trong sân, bất luận nghe thấy tiếng động gì cũng đừng để ý, không được để bất luận kẻ nào tiến vào.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Minh Hỉ, Hỉ Thước rất ngạc nhiên, nay tiểu thư đã bị cấm cửa, ngoài sân có người đứng gác căn bản không thể đi ra ngoài.
Mỗi ngày, lúc mấy người Lý di nương đến thăm nàng, nàng luôn tỏ vẻ bi thương chỉ muốn chết đi cho rồi, chỉ khi nào bọn họ đi rồi, tiểu thư mới hồi phục sự bình tĩnh như không hề có chuyện gì, vẫn như bình thường mà đọc sáchviết chữ.
Hỉ Thước thật sự không thể hiểu được, tiểu thư xảy ra chuyện đó mà còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là mình, chỉ sợ đã không sống nổi.
Thả đèn trời xong, Trang Minh Hỉ trở về phòng ngủ, Hỉ Thước dựa theo lời dặn dò mà canh giữ ở trong sân.
Lúc trăng treo cao giữa trời, Hỉ Thước bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng phía sau của tiểu thư cót két, Hỉ Thước nhìn theo đã thấy một bóng đen lẩn vào phòng, nhưng vừa chớp mắt, lại thấy cửa đóng then cài. Hỉ Thước dụi mắt, nghĩ chắc hẳn mình vừa bị hoa mắt.
Trong phòng, một bóng đen cao lớn đứng sừng sững ở cửa. Trang Minh Hỉ nghe tiếng ngồi dậy từ trên giường, xốc màn, nhìn về phía người nọ lạnh lùng nói:
- Sao bây giờ mới đến?
Người nọ đi đến bên giường, ngọn đèn chiếu sáng lên mặt hắn, chiếu rõ vết sẹo dữ tợn
Vừa mới nhìn thấy, Trang Minh Hỉ như hít phải ngụm khí lạnh, vội quay đầu đi.
Người nọ cởi giầy ngồi lên giường, ôm Trang Minh Hỉ vào lòng, cúi đầu hôn môi nàng. Trang Minh Hỉ ban đầu cố gắng chịu đựng cái miệng thối của hắn nhưng đến lúc sau thật sự chịu không nổi, đẩy hắn ra.
Người nọ cũng chỉ lơ đễnh cười cười, nắm cằm của nàng nói:
- Thế nào, nương tử muốn ta, vội vã muốn gặp ta sao?
- Ta khinh, ai là nương tử của ngươi? Trang Minh Hỉ che mặt mắng.
Bàn tay trái của người kia không chút thành thật mà bắt đầu xoa nắn trong áo nàng. Trang Minh Hỉ chịu đựng cơn chán ghét trong lòng, không phản kháng, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cơn dục vọng của người nọ dâng lên, bắt đầu cởi quần áo nàng rồi hôn lên ngực nàng như con sói đói, vừa nói mơ hồ:
- Giờ Tạ tiểu tử kia đã không còn muốn nàng nữa, nàng không lấy ta thì còn có thể lấy ai?
Trang Minh Hỉ tức giận, đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Kiều Đại, chỉ cần ngươi có thể một đao bổ đôi hắn, ta lập tức gả cho ngươi!
Kiều Đại nghiêng đầu dùng ngón tay đen bẩn ngoáy lỗ tai, Trang Minh Hỉ nhìn mà cảm thấy vô cùng ghê tởm, thầm nghĩ: quả thật là người hạ đẳng! Nhưng là vừa nghĩ đến bản thân đã bị hủy hoại trong tay kẻ hạ đẳng này, trong lòng vừa đau đớn vừa hận thù.
Kiều Đại vừa ngoáy lỗ tai vừa nói:
- Minh Hỉ ngươi cũng không nghĩ lại, ta nếu có thể một đao bổ đôi hắn, lúc trước cũng không cần bắt ngươi để xả hận. Nghĩ rằng hắn coi trọng ngươi, có ngươi ở trong tay hắn sẽ có chút nể nang, kết quả hắn lại càng thẳng tay đối nghịch, dường như quên mất vị hôn thê còn nằm trong tay ta. Có đôi khi, ta thật sự cảm thấy, có lẽ hắn mượn tay ta để trử bỏ ngươi!
Nói xong, hắn ngoáy tai xong lại duỗi tay đùa bỡn bộ ngực trắng như tuyết của nàng.
Trang Minh Hỉ cảm thấy ghê tởm đẩy tay hắn ra
- Không được đụng vào ta!
Kiều Đại cũng là hán tử có lòng tự cao, làm sao chịu được bị nàng chê bai nhiều lần như vậy, lập tức đứng lên, hừ lạnh:
- Đã là như thế thì ta đi!
Nói xong xoay người bước đi, Trang Minh Hỉ nóng nảy, bây giờ, ngoài hắn ra nàng còn có thể dựa vào ai?
Nàng bước lên, ôm lấy hắn từ phía sau, hai tay vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn rồi hôn gáy hắn, trong mũi ngửi thấy mùi mồ hôi tanh nồng, cũng không biết hắn đã bao lâu không tắm rửa. Nàng nhớ tới mấy kẻ buôn muối tư bẩn thỉu vô cùng, tập tục sinh hoạt khó coi, trong lòng nổi lên sự ghê tởm. Nhưng nàng lại áp chế sự ghê tởm này lại, miệng và tay cũng không ngừng lại.
- Đừng đi, ta sai rồi. Ta vẫn luôn nhớ đến ngươi.
Kiều Đại run lên, xoay người một cái, hung hăng đè lên người Trang Minh Hỉ.
Sa trướng theo gió tung bay, trong trướng cảnh xuân ngập tràn
Mây mưa qua đi, Kiều Đại ôm Trang Minh Hỉ vào trong lòng, bàn tay to thô ráp vẫn chưa hết thèm muốn mà vuốt ve thân thể trắng nõn của Trang Minh Hỉ, đồng thời, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
- Minh Hỉ, gả cho ta, sinh con cho ta!
Kiều Đại nói vào tai nàng:
- Ta xuất thân nghèo khổ, cha mẹ bị chết trong một đợt ôn dịch, đệ muội ly tán, bệnh chết cũng chỉ còn lại một mình ta, mấy năm nay ta mang theo các huynh đệ cùng nhau trải qua những ngày đao thương liếm máu, cũng không có thời gian rảnh rỗi tìm lão bà sinh con, nay ta đã hơn ba mươi, đã trưởng thành, ta làm nghề này, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết, ngay cả con cái cũng không có. Tạ tiểu tử kia cũng không cần nàng, rõ ràng nàng nên theo ta, làm áp trại phu nhân của ta, ta sẽ chu cấp cho nàng, cả đời sẽ luôn đối tốt với nàng!
Nói xong, miệng thối hoắc lại hôn lên người nàng.
Trang Minh Hỉ chán ghét quay mặt đi, nghĩ rằng: kẻ quái dị như ngươi, được voi đòi tiên, còn muốn ta sinh con cho ngươi, nằm mơ đi!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại tươi cười, nàng xoay người, ép bản thân ôm lấy hắn, ngón tay vẽ một vòng trên vòm ngực rậm rì của hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngọt ngào cười nói:
- Muốn ta gả cho ngươi không phải là không thể, nhưng là ngươi phải đáp ứng với ta một việc.
Kiều Đại đang định đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói:
- Những thứ khác đều được, nhưng nếu bảo ta giải quyết Tạ tiểu tử kia, ta không thể làm được, không riêng gì Tạ tiểu tử kia giảo hoạt như hồ ly, mặt khác, cấp trên cũng có lời rồi, ta thật sự đối nghịch với hắn, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho Kiều bang, ta tuy rằng thương nàng, nhưng tính mạng của các huynh đệ cũng rất quan trọng, ta không thể vì nàng mà không để ý tới bọn họ!
- Không có tiền đồ!
Trang Minh Hỉ giận tái mặt, lại nói:
- Ngươi yên tâm, ta muốn ngươi làm một chuyện không liên quan đến hắn, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ.
Tiếp theo, Trang Minh Hỉ thì thầm dặn dò vào tai hắn
Kiều Đại sắc mặt không ngừng biến đổi, đến cuối cùng, hắn đẩy Trang Minh Hỉ ra, nhìn nàng cả kinh nói:
- Đó không phải là ca ca ruột của nàng sao? Nàng ngoan tuyệt như thế?
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ca ca ruột? Hắn chưa từng coi ta là muội muội ruột thịt, ngươi có biết hắn đối với ta thế nào không? Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, trên đời này, nếu ta không suy nghĩ vì mình, còn có ai coi ta ra gì mà suy nghĩ cho ta?
Thấy nàng tức giận, Kiều Đại cũng mềm lòng, vươn tay ôm nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu, hung hăng hôn môi, đến khi Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa ngất xỉu, Kiều Đại mới buông nàng ra, hắn nói ở bên tai nàng:
- Được được, hạt tiêu nhỏ của ta, ta giúp nàng là được rồi.
Tiếp theo, hắn kéo tay nàng đến chỗ giữa hai chân mình rồi thì thầm:
- Nàng xem, lại cứng rồi, giúp ta xoa đi… Chương 240: Thiết kế cục diện
Tháng năm, Phương Nghiên Hạnh sinh một bé con mập mạp, quá trình sinh đẻ rất thuận lợi, mẫu tử bình an. Thời gian này, Trang Tín Trung vốn hồn hậu gặp ai cũng cười, vừa mở miệng thì sẽ là “Con của ta.” Trần di nương thấy con dâu sinh cháu đáng yêu như vậy, sắc mặt cũng dễ coi hơn nhiều, tận tâm mà chăm sóc con dâu
Phương Kiến Thụ đã đến kinh thành học tập, Phương Nghiên Hạnh bình an sinh con xong thì lập tức viết một phong thư báo tin vui cho đệ đệ, không bao lâu sau, Phương Kiến Thụ đã có hồi âm, ngoài việc ân cần thăm hỏi chúc mừng ra còn gửi kèm theo một chiếc vòng bạc bình an như ý, xem như lễ gặp mặt cho cháu ngoại.
So với sự vui sướng của tam phòng, nhị phòng lại là tình cảnh bi thảm.
Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ bị bệnh triền miên nằm trên giường hơn một tháng cũng không thấy tiến triển. Đại phu nhân thương nàng, thấy nàng thân thể không tốt, mắt thấy sắp đến mùa hạ, ở biệt viện cũng không thoải mái như Trang phủ, với bệnh tình của nàng sẽ bất lợi, liền chấp thuận để nàng ở trong phủ qua một mùa hè rồi mới đưa đến biệt viện.
Tần Thiên tuy rằng không phản đối nhưng luôn đề phòng Trang Minh Hỉ, nàng cũng không muốn bị hại trong tay nữ tử này lần nữa. Nàng sai người trông chừng Mai Hương viện, chẳng những Trang Minh Hỉ không thể vào ra, mà nha hoàn bên người nàng ta cũng không được tự do. Đồ ăn mỗi ngày đều có người đưa tới, không cho các nàng bước ra cửa viện một bước. Bảo đảm nàng không còn khả năng làm chuyện xấu mới an tâm.
Không chỉ Tứ tiểu thư khiến Lý di nương đau lòng, mà Trang Tín Xuyên trong thời gian này cũng không an phận. Cũng không biết vì sao, Trang Tín Xuyên bỗng nhiên đam mê đánh bạc, thắng thì đi tầm hoa vấn liễu, thua thì trở về tìm mẫu thân đòi tiền. Ban đầu, Lý di nương chỉ cho rằng hắn chỉ vui đùa mà thôi, cũng không để ý. Mỗi lần Trang Tín Xuyên đòi bạc, bà đều lấy ra bạc mà mình cất giữ bao nhiêu năm đưa cho hắn, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con, bạc của bà về sau tất nhiên đều là cho hắn.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, Lí di nương phát hiện hòm đựng tư trang của mình không cánh mà bay, bên trong có ngân phiếu ba vạn lượng bạc, toàn bộ cũng không thấy đâu. Lí di nương nhớ tới bản thân từng lấy tiền ra trước mặt hắn, nghi ngờ là hắn cầm đi, vội vàng đi tìm hắn để hỏi. Nhưng không ngờ Trang Tín Xuyên ba ngày ba đêm vẫn không trở về, đến ngày thứ tư trở về với sắc mặt phờ phạc, râu ria xồm xoàm, khác biệt hoàn toàn.
Lý di nương kinh hãi hỏi về số tiền riêng của mình, Trang Tín Xuyên lại không để ý tới bà, ngã người lên giường mà nằm ngủ, mặc cho Lý di nương hỏi han thế nào cũng không để ý, sau đó thật sự bị bà làm phiền thì ngồi dậy, nhìn bà cả giận nói:
- Đều thua hết rồi! Ngươi đừng làm phiền ta nữa, ngươi yên tâm, sẽ có ngày ta thắng đem tiền về
Những lời này tựa như sét đánh xuống khiến Lí di nương đầu váng mắt hoa, bà kéo hắn dậy hỏi như không thể tin vào tai mình
- Ba vạn lượng cũng đã hết sạch?
- Hết rồi hết rồi, ngươi đừng làm phiền ta, ba ngày ba đêm rồi ta không được ngủ
Trang Tín Xuyên phiền chán vẫy tay.
Lí di nương há hốc mồm, ngây người một hồi, sau đó như bị ai đó đâm một đao mà đau đớn khóc òa lên, bà tiến lên lảo đảo lay người Trang Tín Xuyên, khóc lóc không ngừng:
- Đó là tiền riêng ta tích góp mười mấy năm đó, ngươi là phá gia chi tử, ngươi là kẻ bất hiếu, ngươi trả bạc cho ta, trả bạc cho ta.
Trang Tín Xuyên thua bạc vốn tâm tình đã không tốt, nay bị bà làm loạn như vậy phiền càng thêm phiền, hắn giận dữ đẩy bà ra, Lí di nương không đứng vững bị hắn đẩy ngã, ngồi dưới đất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trang Tín Xuyên.
Trang Tín Xuyên vốn vô tình, nhưng thấy mẫu thân ngã sấp xuống cũng đang định nâng dậy, bỗng nhiên nghe thấy mẫu thân khóc
- Ngươi là đồ vô dụng, dám đối xử với ta như vậy, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao?
Ba chữ “Đồ vô dụng” này, tựa như ba ngọn đao đâm vào ngực Trang Tín Xuyên, đau đớn dâng lên. Trang Tín Xuyên cũng không đỡ bà dậy, nằm xuống, đắp chăn, giận dữ nói:
- Vậy cứ để sét đánh ta chết đi!
Lí di nương tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.
Việc này lọt vào tai Tần Thiên, Tần Thiên vội vàng sai người của Trà Hành giám sát chặt chẽ các khoản tiền, quyết không cho phép Trang Tín Xuyên lấy đi một hào trong Trà Hành. Tần Thiên lo lắng không phải không có lý, không bao lâu, Trang Tín Xuyên thua đỏ mắt, muốn tìm cách lấy tiền ở Trà Hành, may mắn Tần Thiên đã sớm dặn dò, nếu không hắn thân là Nhị thiếu gia Trang phủ, lại là quản sự, nếu muốn làm chuyện quỷ gì cũng không phải không có khả năng.
Tối nay, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nói đến chuyện này:
- Trước kia tuy rằng cảm thấy Tín Xuyên không phải người tốt, nhưng vẫn chưa thái quá như bây giờ, cứ để như vậy, hắn thật sự sẽ bị hủy hoại!
“Mỗi người đều tự chọn một con đường cho bản thân, hắn tuy rằng không có địa vị đương gia, nhưng vẫn là thiếu gia của Trang phủ, cuộc sống vốn tốt đẹp, hắn lại lầm đường lạc lối đi vào con đường này, hắn nếu bởi vậy mà xảy ra chuyện gì, có thể trách được ai?” Trang Tín Ngạn viết “Nhưng hắn cứ như vậy lại là một cơ hội tốt để ở riêng!”
Nhị phòng nhiều lần hãm hại Tần Thiên, Trang Tín Ngạn đã sớm tức giận, có điều di chúc của phụ thân đã quy định, chỉ cần bọn họ không đồng ý ở riêng, bọn họ vĩnh viễn dây dưa không rõ với nhị phòng. Muốn cắt đứt quan hệ với nhị phòng, ở riêng là con đường duy nhất.
Tần Thiên nghi hoặc nhìn về phía Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn lại viết: “Nay hắn càng chơi càng thua nhiều, rất nhanh sẽ bị nợ nần quấn thân, lúc chủ nợ tới cửa mà hắn lại không có bạc trả, hắn còn có thể có cách gì khác sao?”
Tần Thiên hai mắt sáng ngời:
- Chỉ có thể ở riêng, dùng gia sản trả nợ.
“Chúng ta cứ yên lặng mà nhìn xem!” Trang Tín Ngạn mỉm cười.
Đối với Trang Tín Xuyên, hắn chưa từng có cảm giác tình cảm huynh đệ, càng không cần nói tới việc huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau. Hắn không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì sao có thể yên lành sau này, cũng không thể trông cậy mình lấy tình nghĩa huynh đệ mà tận tình khuyên nhủ hắn quay đầu lại là bờ.
Trang Tín Ngạn buông bút, đem Tần Thiên ôm vào trong lòng, vừa vuốt tóc nàng, vừa dùng một giọng nói ấm ách:
- Ta chỉ hy vọng nàng bình an.
Tần Thiên trong lòng ngọt ngào, vươn tay tay ôm chặt hắn.
***
Bên kia, Kiều Đại lại thừa dịp đêm tối lẩn vào Mai Hương viện.
- Mọi chuyện đều phát triển theo hướng nàng dự liệu, rất nhanh, bên này sẽ thu được tin tức!
Kiều Đại đi đến bên giường, cười kéo Trang Minh Hỉ vào lòng:
- Nàng cảm tạ ta thế nào đây?
Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười như không cười:
- Kiều bang chủ, ta đã đồng ý cho ngươi hai phần, còn muốn như thế nào nữa?
- Ta không muốn bạc của nàng.
Kiều Đại hừ lạnh một tiếng
- Nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, thân là nam nhân nào có đạo lý thò tay cầm bạc nữ nhân của mình. Ta không cần!
Trang Minh Hỉ tất nhiên biết hắn muốn cái gì, nàng hừ lạnh một tiếng, lấy chăn phủ lên người mình, nhìn gương mặt hắn xấu xí dữ tợn đầy vết đao sẹo, trong lòng khinh thường, kẻ quái dị này cũng muốn cưới ta?
Kiều Đại bỗng nhiên mỉm cười, đứng lên, trước mặt Trang Minh Hỉ xòe tay, ý bảo nàng nhìn mình:
- Có phát giác hiện hôm nay ta có gì không giống ngày thường hay không?
Trang Minh Hỉ lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng, thầm nghĩ, còn không phải vẫn là kẻ quái dị sao?
Thấy Trang Minh Hỉ vẫn mặt lạnh lẽo như băng, Kiều đại cũng không tức giận, hắn cười cười, vết sẹo trên mặt vì nụ cười này mà vặn vẹo nhăm nhúm, càng thêm dữ tợn.
- Ta hôm nay mặc một bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ mới tới đây. Ta biết nàng chê ta hôi nhưng mà nàng có thấy không, ta hôm nay không hề hôi đâu!
Kiều Đại đem tay áo của mình đưa tới trước mặt nàng.
Nhưng mà hắn càng cẩn thận, Trang Minh Hỉ càng chán ghét, nàng lạnh lùng hất tay hắn ra, nay mọi chuyện đã gần như hoàn thành, nàng không bao giờ muốn liên quan đến hắn nữa.
Kiều Đại có hơi không nhịn được, vốn định tức giận nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của Trang Minh Hỉ, nhớ tới tình duyên giữa hai người bấy lâu nay, lại nhịn lại. Hắn như nghĩ tới cái gì, nở nụ cười, lấy trong bọc ra một một chiếc trâm cài.
- Ta đã chọn trâm cài đẹp nhất lớn nhất ở Trân bảo trai cho nàng, nàng có thích không
Hắn như dâng hiến vật quý mà đưa tới trước mặt nàng.
Trang Minh Hỉ liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy vô cùng dung tục, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu, vẻ mặt chán ghét.
Thấy vậy, Kiều Đại không khỏi xiết chặt trâm cài trong tay, hắn yên lặng một hồi mới nói:
- Nàng thường nói không có người đối tốt với nàng, nhưng mà ta muốn đối tốt với nàng, nàng lại không cần. Nàng chỉ để ý người trong lòng đối với nàng ra sao, nói cho cùng, nàng vẫn không buông Tạ tiểu tử kia được!
Nói xong, Kiều Đại đặt trâm cài xuống, im lặng rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Trang Minh Hỉ hung hăng ném trâm cài xuống đất:
- Ai muốn đồ của kẻ thối tha như ngươi! Ai cần kẻ quái dị như ngươi tốt với ta! Ngươi không xứng! Không xứng!
Sau đó không lâu đã có chủ nợ tới cửa, hóa ra Trang Tín Xuyên vay nặng lãi để đánh bạc, giờ đã nợ hai mươi vạn lượng bạc. Chủ nợ ra sức đánh Trang Tín Xuyên sau đó buộc hắn viết giấy thiếu nợ, lần này bọn họ cố ý tới cửa thu bạc.
Nhị phòng làm sao có nhiều bạc như vậy. Đại phu nhân nhân cơ hội đưa ra việc ở riêng, khóc đến chết đi sống lại, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhận lời, bởi vì tam phòng không muốn chia nên ba phòng thống nhất, chỉ một mình nhị phòng ra ở riêng. Lý di nương tuy rằng không hề muốn, nhưng mà nhìn con bị đánh bầm dập mặt mũi, chỉ có thể chấp nhận.
Bởi vì đã tách ra với dòng họ, lần này ra ở riêng, Đại phu nhân hoàn toàn không thông báo với dòng họ. Ba phòng sau khi thỏa thuận xong thì đến nha môn làm thủ tục. Nhị phòng được chia hơn 20 vạn lạng bạc rồi rời khỏi Trang phủ.
Nhưng mà hai mươi mấy vạn lượng qua tay Lí di nương rồi đến tay chủ nợ. Sau đó từ trên tay chủ nợ, lại trở về tay Trang Minh Hỉ.
Hóa ra, chuyện này vốn do Trang Minh Hỉ sắp đặt. Nàng thấy Tần Thiên ở Trang phủ có địa vị vô cùng vững chắc, bản thân ở Trang phủ khó mà thành công, liền sinh ra ý lùi bước. Vốn nàng không muốn làm tuyệt, nhưng Trang Tín Xuyên làm tổn thương nàng, khiến nàng quyết tâm không bao giờ nể tình nữa. Nàng bảo Kiều Đại tìm người dụ dỗ hắn đánh bạc, thiết kế cục diện, làm cho hắn càng đánh càng thua, hãm sâu trong vũng bùn, lại sau đó cho hắn vay nặng lãi, khiến hắn không thể không ra ở riêng, cứ như vậy, tài sản của Nhị phòng cơ hồ toàn bộ rơi vào tay Trang Minh Hỉ.
Nay, nàng có nhiều bạc như vậy, muốn làm gì mà không được?
Nhị phòng thu dọn đồ đạc rời khỏi Trang phủ, nay, Lí di nương trên tay chỉ còn lại hai vạn lượng bạc, chỗ ở cũng không có. Bất đắc dĩ, bà đành phải đem bán các tiểu thiếp nha hoàn thông phòng của Trang Tín Xuyên đi, chỉ chừa lại một mình Lưu Bích Quân.
Đoàn người ra khỏi Trang phủ, đang lúc mơ hồ, phía sau truyền đến giọng Tần Thiên khẽ gọi:
- Đợi chút.