A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Lý Vĩnh Xương Thật Sự Phải Rơi Đài.
oãn đoán được, chắc chắn Lãnh Nhạc và Lãnh Phong có quan hệ ngầm bên trong. Lúc này, Liễu Tinh Nhã lại thay Lãnh Nhạc chuyển lời tới hắn. Điều này càng khẳng định thêm suy đoán của hắn. Có lẽ Lãnh Nhạc và Lãnh Phong có quan hệ bạn học!
Nếu không phải bạn học, chắc chắn Lãnh Nhạc sẽ không mạo hiểm đắc tội với Bí thư Thành ủy mà nhắc nhở hắn ở lại bên cạnh Lãnh Phong. Mục đích khiến Lãnh Nhạc làm như vậy, một là suy nghĩ cho Lãnh Phong. Ở huyện Khổng, Lãnh Phong chỉ dựa vào sự giúp đỡ của hắn mới có thể thi hành được quan niệm chấp chính. Hai là cũng thể hiện sự coi trọng của anh ta với hắn. Có lẽ, trong nhận thức của Lãnh Nhạc, hắn sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của Lãnh Phong, hơn nữa sẽ theo từng bước thăng chức của Lãnh Phong, cũng một bước lên mây.
Rời khỏi văn phòng Liễu Tinh Nhã, tâm tư Quan Doãn còn chìm nổi không định. Lãnh Nhạc thông qua Liễu Tinh Nhã chuyển lời cho hắn. Như vậy có thể thấy tình thế rất cấp bách. Chẳng lẽ nói, Tưởng Tuyết Tùng thật sự muốn hắn đảm nhiệm chức thư ký? Bình tĩnh mà xem xét, hiện tại hắn thật sự không muốn rời khỏi huyện Khổng. Hơn nữa làm thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng, giống như một bước lên trời, trên thực tế với nền tảng của hắn hiện tại, để tiến vào Thành ủy, ngoại trừ dựa vào một mình Tưởng Tuyết Tùng ra, lại không có lực lượng nào có thể lôi kéo, chẳng khác gì bị trói chặt trên chiếc thuyền của Tưởng Tuyết Tùng. Hơn nữa còn không thể rời thuyền. Nếu chẳng may không được lòng Tưởng Tuyết Tùng, kết cục chính là theo vết xe đổ của Sư Long Phi.
Tuy nhiên bởi vậy cũng có thể nói rằng, quan hệ giữa Lãnh Nhạc và Liễu Tinh Nhã cũng không tầm thường, Nếu không anh ta cũng sẽ không ủy thác Liễu Tinh Nhã tới chuyển lời. Liên tưởng đến thân phận của Liễu Tinh Nhã là người thành phố Hoàng Lương, trong lòng Quan Doãn càng rõ ràng thêm vài phần.
Không nói tới trước đây, nếu chẳng may Tưởng Tuyết Tùng thực sự có ý dùng hắn làm thư ký, tin chắc Lãnh Phong cũng sẽ có biện pháp ngăn cản. Hắn vừa nghĩ, vừa gõ cửa văn phòng Lý Dật Phong.
Vẻ mặt Lý Dật Phong không tồi. Anh ta đang ngồi uống trà, vừa thấy Quan Doãn tiến vào, buông chén trà nói:
- Quan Doãn, có thể ngày kia Chủ tịch huyện Lãnh mới trở về. Trong mấy ngày anh ấy không có ở đây, có tình huống gì, cậu trực tiếp báo cáo với tôi.
Lãnh Phong còn muốn chờ thêm hai ngày nữa mới quay về. Chắc là tình hình không lạc quan cho lắm. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt Lý Dật Phong thoái mái như vậy, hẳn chuyện ở thành phố thuận lợi mới phải. Quan Doãn có chút mê muội. Hắn nghĩ không ra, liền không thèm suy nghĩ nữa. Hiện tại cứ chú ý tới chuyện trước mắt đã:
- Được, Bí thư Lý, đúng lúc tôi có vài chuyện cần báo cáo với anh một chút. Thứ nhất là việc khai phá du lịch núi Bình Khâu, sẽ bắt đầu được đưa vào chương trình. Thứ hai là Kim Nhất Giai có kế hoạch bước đầu về việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng. Hai ngày qua, tôi đã đưa cô ấy đi khắp huyện Khổng, xác định quy hoạch đầu tư.
Hắn nói khái quát về quy hoạch đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao của Kim Nhất Giai. Lý Dật Phong nghe xong, khẽ nhíu mày nói:
- Nông nghiệp hiệu suất cao nghe lên giống như chuyện lạ. Thật ra vẫn là nông nghiệp. Căn bản, lối thoát của huyện Khổng là muốn phát triển khách du lịch và công nghiệp. Ý kiến khai thác và phát triển núi Bình Khâu của cậu cũng không tồi. Vì sao không liên hệ du lịch núi Bình Khâu và hạng mục đập nước sông Lưu Sa, khai thác, phát triển một bức tranh sơn thủy?
Quan Doãn nghe xong chợt suy nghĩ, vấn đề nguyên tắc của huyện Khổng là công nghiệp hóa hay là nông nghiệp hóa. Mâu thuẫn giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong vẫn không thể hòa giải. Tuy nhiên đề nghị của Lý Dật Phong cũng có vài phần khả thi. Hắn nói:
- Tôi sẽ phối hợp với phía đầu tư, mượn ngọn gió đông phong khai thác, phát triển núi Bình Khâu, để khai thác, phát triển về ý tưởng du lịch sông Lưu Sa. Nhưng hiện tại, chú ý của nhà đầu tư chủ yếu dừng lại trên phương diện nông nghiệp hiệu suất cao.
Suy nghĩ Quan Doãn đối với việc phát triển kinh tế của huyện Khổng trong tương lai, vẫn lấy việc phát triển nông nghiệp làm chính. Cơ sở công nghiệp của huyện Khổng quá mỏng yếu. Muốn hạng mục công nghiệp mạnh hơn, trừ phi lại là hạng mục ô nhiễm công nghiệp. Hạng mục tinh luyện cao sẽ không đến trụ lại huyện Khổng. Nếu tiến cử các hạng mục ô nhiễm vào huyện Khổng, làm chiến tích cho người quan, cũng có thể khiến nền kinh tế được hưng thịnh trong một thời gian, nhưng lại tổn hại tới môi trường sinh sống và sức khỏe của thế hệ sau này. Bởi vậy, hắn một lòng muốn thúc đẩy nông nghiệp hiệu suất cao. Ít nhất, trong phạm vi năng lực của hắn có thể duy trì và liên tục phát triển môi trường sống và sức khỏe cho huyện Khổng.
- Chuyện nông nghiệp hiệu suất cao, cậu chờ sau khi Chủ tịch huyện Lãnh trở về, thì báo cáo cụ thể lại với anh ta.
Lý Dật Phong xua tay chuyển đề tài, vẫn tiếp tục thảo luận sâu hơn về vấn đề khai thác và phát triển du lịch ở núi Bình Khâu.
- Việc khai thác và phát triển ở núi Bình Khâu, trong huyện khẳng định sẽ ủng hộ mạnh mẽ, nhưng ở thành phố xuất hiện một vài vấn đề. Cục Du lịch thành phố không phê duyệt...
Việc khai thác và phát triển núi Bình Khâu chỉ thiếu có một bước cuối cùng. Đó là văn bản phê duyệt của cục Du lịch thành phố. Chỉ cần cục Du lịch thành phố đồng ý, có thể lập tức chính thức khởi động. Mấy hôm trước đã báo tới cục Du lịch thành phố, không ngờ không được phê duyệt. Quan Doãn liền suy nghĩ hiểu ra điều gì, nói:
- Mấy hôm trước, tôi và Tư Hữu Lập từng có chút xung đột.
- Chẳng trách gì.
Lý Dật Phong cười ha hả, nói với Quan Doãn với vẻ cao hứng, thò tay cầm lấy điện thoại, vừa nói vừa bấm số.
- Người trẻ tuổi với nhau, có xung đột cũng rất bình thường, không thể vì vậy mà ảnh hưởng tới công tác. Tư Không cũng thật sự không phóng khoáng...
Tư Không là Cục trưởng cục Du lịch thành phố, cũng cha của Tư Hữu Lập.
Điện thoại thông, giọng điệu Lý Dật Phong có phần thoải mái nói:
- Cục trưởng Tư, tôi là Lý Dật Phong. Nghe nói vấn đề khai thác và phát triển du lịch núi Bình Khâu báo lên bị cục Du lịch thành phố từ chối phê duyệt. Anh cho để lại, sao lại như thế?
Tuy rằng Cục Du lịch không phải một trong tám cục lớn như Công thương, Thuế vụ, công an, nhưng cũng không được xem như cục bên lề. Hơn nữa Cục trưởng cũng là cấp Cục trưởng, cùng cấp với Lý Dật Phong. Bình thường nhân vật số một, số hai ở quận huyện phía dưới nhìn thấy Cục trưởng Cục thành phố, nói chuyện còn phải cung kính. Quan Doãn lập tức nghe ra được, giọng điệu của Lý Dật Phong đối với Tư Không chẳng những không cung kính, ngược lại, còn có một chút uy áp nhàn nhạt từ trên xuống dưới.
Việc lạ, kỳ quặc quái gở. Ở đâu có chuyện Bí thư Huyện ủy dám nói chuyện với Cục trưởng Cục thành phố với thái độ từ trên cao nhìn xuống? Các cục nắm giữ quyền xét duyệt và tài nguyên của các ngành sản xuất toàn thành phố. Cho dù Phó chủ tịch thành phố phê chỉ thị, tới Các cục cũng cần các Cục trưởng gật đầu mới được.
Có khi Cục trưởng của tám Cục lớn nói cứng ra, bình thường ngay cả Phó chủ tịch thành phố cũng không làm gì được, huống gì một Bí thư Huyện ủy?
Tư Không nói cái gì đó, Quan Doãn nghe không được, chỉ một lát sau, lại nghe Lý Dật Phong nói:
- Đâu có, đâu có, khẩn trương nâng tay. Huyện Khổng thật vất vả mới có một hạng mục đầu tư. Nếu như bị anh kẹp cổ, Cục trưởng Tư, đến khi đó tôi sẽ phải đặc biệt đến thành phố nói chuyện với anh... Ha ha, được, tới thành phố Yến/’ tôi mời khách.
Buông điện thoại, Lý Dật Phong mỉm cười:
- Thứ hai, cục Du lịch thành phố sẽ có văn bản phê duyệt xuống, có thể bắt tay vào làm thao tác cụ thể.
- Chiêu số của Bí thư Lý thật sự rộng. Ngay cả Cục trưởng Tư cũng có thể nói được.
Lúc này, Quan Doãn cũng hiểu dụng ý của Lý Dật Phong khi gọi điện cho Tư Không ở trước mặt hắn, chính là hàm súc lộ ra một tin tức, mạng lưới quan hệ của Lý Dật Phong ở thành phố, cũng rất sâu rộng.
Đối với hành động nịnh bợ không nặng không nhẹ của Quan Doãn, Lý Dật Phong thản nhiên tiếp nhận:
- Tư Không là bạn cùng học đại học với tôi. Khẳng định ông ta phải nể mặt tôi vài phần.
Anh ta lại trầm mặc một lát sau, dường như đang do dự điều gì, cuối cùng vẫn nói.
- Quan Doãn, nếu Bí thư Thành ủy Tưởng muốn điều cậu đến bên cạnh ông ta để đảm nhiệm chức thư ký, ý kiến của cá nhân cậu thế nào?
Lại tới nữa, trong lòng Quan Doãn kinh ngạc. Đầu tiên là Liễu Tinh Nhã thay Lãnh Nhạc truyền lời ám chỉ hắn nên ở lại bên cạnh Lãnh Phong cho thỏa đáng. Hiện tại lại là Lý Dật Phong trực tiếp hỏi. Chẳng lẽ nói ở thành phố, tin đồn Tưởng Tuyết Tùng muốn dùng hắn làm thư ký đã được truyền đi nhanh như vậy? Không phải đâu. Không phải nói sang năm thư ký đương nhiệm của Tưởng Tuyết Tùng, Sư Long Phi mới chuyển đi sao?
Vấn đề Lý Dật Phong đưa ra thật sự không tiện trả lời. Thật may, có Liễu Tinh Nhã nhắc nhở trước đó, hơn nữa hiện tại hắn cũng xác định phương hướng tiếp theo: không rời khỏi huyện Khổng, muốn phối hợp với Kim Nhất Giai trong đại kế khai thác và phát triển du lịch, cùng nông nghiệp hiệu suất cao, Quan Doãn đã nói:
- Chí hướng của tôi là ở huyện Khổng làm ba năm, tạo nền móng tốt.
- Tốt, người trẻ tuổi có lý tưởng sống yên ở cơ sở, là chuyện tốt.
Mắt Lý Dật Phong sáng rực lên.
- Chờ sau khi Chủ tịch huyện Lãnh trở về, tôi và anh ấy sẽ bàn bạc một chút. Hiện tại còn quá sớm để thông báo báo với cậu. Thị trấn Phi Mã đang trống một cái ghế Phó Chủ tịch thị trấn, chủ quản nông nghiệp...
Phó Chủ tịch thị trấn? Tim Quan Doãn đập bịch bịch. Nhanh như vậy đã trao quyền cho cấp dưới đến xã, thị trấn? Hắn còn tưởng rằng ít nhất còn phải ở Huyện ủy rèn luyện một năm. Điều này tới cũng quá đột ngột. Suy nghĩ một chút, trong lòng hắn liền sáng tỏ. Thị trấn Phi Mã là thị trấn có nhiều ruộng, lại là địa phương có hạng mục đập nước sông Lưu Sa. Đập nước sông Lưu Sa làm sắp xong. Cho hắn tới đảm nhiệm phó Chủ tịch thị trấn, kỳ thật là nhân cơ hội hái thành quả thắng lợi.
Theo góc độ vừa lên đảm nhiệm liền có chiến tích tới tay mà cân nhắc, Lý Dật Phong đối với hắn không tệ. Nhưng theo góc độ việc kia mà cân nhắc, sớm trao quyền cho cấp dưới đến xã, thị trấn đảm nhiệm Phó Chủ tịch thị trấn, làm sao không phải có ý nghĩa, Huyện ủy muốn cho Tưởng Tuyết Tùng thấy lập trường không nghĩ thả người?
- Cám ơn Bí thư Lý nâng đỡ. Tôi sợ quá trẻ tuổi, không gánh nổi trọng trách này.
Khi nên có thái độ khiêm tốn, chắc chắn phải có. Quan Doãn cũng biết cho dù hắn phản đối cũng không có tác dụng. Sợ là trước khi Lãnh Phong đi, anh ta đã bàn bạc thống nhất ý kiến với Lý Dật Phong. Hai người cũng không chấp nhận thả hắn đi, hắn cũng không muốn đi. Vậy không đi cũng tốt.
-Trẻ tuổi chính là cái vốn. Cậu là sinh viên giỏi của đại học Bắc Kinh, đảm nhiệm phó Chủ tịch thị trấn, cũng coi như đã tận dụng được nhân tài.
Lý Dật Phong nâng tay nhìn qua đồng hồ.
- Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Lát nữa hẳn là Xa Quân sẽ đến đây. Tôi còn muốn nói chuyện với anh ta. Thời gian anh ta được điều tạm tới đây cũng không ngắn, cũng nên quay về xã Nhị Trang rồi.
Đi ra khỏi Văn phòng Lý Dật Phong, Quan Doãn vẫn cảm thấy áp lực, trong lòng không thấy vui vẻ. rất rõ ràng, tuy rằng Lý Dật Phong không hề nói một chữ về việc cuối cùng anh ta đi thành phố đã làm ra chuyện gì, cũng không một lần nào đề cập đến tên của Lý Vĩnh Xương. Nhưng anh ta đưa ra một loạt an bài như vậy cũng cho thấy, sợ là Lý Vĩnh Xương thật sự phải rơi đài!
Ít nhất, trên quy hoạch tương lai của huyện Khổng sau này, Lý Dật Phong lớn mật suy nghĩ phác thảo kế hoạch cho huyện Khổng, ngụ ý chính là cho thấy, tất cả mọi chuyện trong huyện Khổng đều nằm trong sự khống chế của anh ta. Hơn nữa, với thu xếp cuối cùng, hóa ra Vương Xa Quân được điều tạm tới, hiện tại phải quay về xã Nhị Trang, Quan Doãn lại nhìn không ra thu hoạch theo mong muốn mà Lý Dật Phong đạt được trong chuyến đi tới thành phố Hoàng Lương. Hắn đã uổng công đợi ở Huyện ủy hơn một năm.
Lý Vĩnh Xương thật sự phải bị dọn sạch trong một lần? Trong lòng Quan Doãn mừng rỡ, đầy chờ mong. Mới đi ra khỏi văn phòng không xa, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy Vương Xa Quân đang ủ rũ đi tới.
- Xa Quân.
Quan Doãn tiến lên một bước, nghĩ cảnh cáo Vương Xa Quân kiềm chế vài phần, liền thò tay qua vỗ bờ vai của gã.
- Tôi có chuyện muốn nhắc nhở anh một chút.
Vương Xa Quân đang cúi đầu đi đường, không chú ý tới Quan Doãn đã đi tới trước mặt, sợ tới mức giật mình, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Chờ đến khi thấy rõ là Quan Doãn, gã đột nhiên giận tím mặt:
- Quan Doãn, anh làm gì đẩy tôi? Cút qua một bên đi!
Được, lại mở miệng mắng chửi người, sắc mặt Quan Doãn lạnh xuống:
- Vương Xa Quân, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh dám lại phá rối ở sau lưng, tôi khẳng định sẽ làm anh phải hối hận cả đời!
- Con cóc ngáp - giọng điệu thật lớn!
Một giọng nói tang thương hơn nữa còn u ám lạnh lẽo đột nhiên vang lên ở phía sau.
- Quan Doãn, tôi còn chưa chết, huyện Khổng... còn chưa tới phần cậu nói chuyện đâu!
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận