Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 191 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Vương Gia Bị Bắt, Hai Nước Hòa Đàm (1,2)
oàng thượng, Sở Tướng và Thần Vương đều cho là mình phải, mà cả hai nói đều có lý. Không bằng chúng ta phái người tìm hiểu ý định của đối phương một chút rồi hẵng quyết định." Đợi hai bên tranh chấp rơi vào tình trạng giằng co, Vân Huyền Chi đứng ra cao giọng nói.
"Thăm dò ý tứ?" Vân Tướng định cúi đầu hướng Bắc cầu hòa sao? Hiện Thụy Vương đang năm trong tay bọn chúng, không cần nói cũng biết Bắc Tề muốn cái gì!" Thần Vương lạnh giọng phản bác, đáy mắt lóe lên tia băng lãnh khiến người sợ hãi.
Vân Huyền Chi bị Thần vương trách móc một hồi, hai hàng lông mày không khỏi khẽ nhíu. Ánh mắt hắn chớp động, cân nhắc tới thế cục hiện nay trong triều.
Không ngờ đến đúng lúc này Binh Bộ Thượng thư vốn đứng phía sau đột nhiên bước ra, ánh mắt như hổ, khẩu khí lăng nhân trách vấn Thần vương " Nghe ý của Thần Vương là muốn đánh một trận ư? Đến lúc đó Bắc Tề đem Thụy Vương ra trước hai quân trận, binh sĩ chúng ta sẽ trùng phong lên hay là đứng yên không động đây? Huống hồ, Thụy Vương là một trong các chủ soái nhưng lại bị người ta bắt làm tù binh, điều ấy đả kích rất nặng tời quân tâm, nếu không phải trấn an tốt thì chỉ sợ không cần địch nhân ra tay cũng khiến quân chúng ta tứ phân ngũ liệt rồi."
Đúng lúc này, Ngọc Càn Đế ngồi phía trên di chuyển ánh mắt từ trên ba người kia sang Binh bộ thượng thư, sau đó mở miệng hỏi " Vậy theo ý ngươi là nên chiến hay hòa? Tranh cãi nửa ngày nhưng ngay cả một phương án cụ thể cũng không đưa ra được, trẫm nuôi các ngươi làm gì chứ?"
Thanh âm Ngọc Càn Đế lạnh dần, mặt rồng tức giận cùng ánh mắt bén nhọn như tiễn khiến chúng quan lập tức dừng tranh luận, nhất tề khôi phục lại bộ dáng cẩn thận vừa rồi, không dám nói tiếp nữa.
"Bẩm Hoàng thượng, bên ngoài đưa tới công văn hỏa tốc tám trăm dặm." Tổng quản thái giám vừa rồi thừa dịp mọi người tranh chấp không ngừng mà ra ngoài, lúc này nhẹ nhàng đi tới nói nhỏ vào tai Ngọc Càn Đế.
"Truyền cho vào." Ngọc Càn Đế nghe xong, sắc mặt càng khó coi, mà các quan lại cũng cảm thấy bất an, không biết lại xảy ra chuyện gì? Mọi người chỉ cảm thấy buổi tối hôm nay thật dài, thật quá mức gian nan. Nếu không cẩn thận rất có thể sẽ là có mạng tiến cung mà không có mạng ra ngoài.
"Truyền..." Được Ngọc Càn đế cho phép, tổng quản thái giám lập tức hướng ngoài điện cao giọng hô.
"Ty chức khấu kiến hoàng thượng." Một binh sĩ trên người còn nguyên áo giáp, phong trần mệt mỏi, nét mặt lo lắng tiến vào đại điện. Hắn vừa tới liền quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Càn đế, sau lưng đeo một ống trúc tròn được phong kín. Chỗ tiếp xúc giữa nắp và phần còn lại được phong chặt, vừa nhìn liền biết bức thư tín này được đưa tới từ đại doanh phương Bắc.
"Đứng lên rồi nói." Ngọc Càn đế thấy tên truyền lệnh binh kia một đường chạy như điên, đến khi quỳ xuống mà vẫn có chút hổn hển, long nhan thoáng hòa hoãn đi chút ít, ngữ khí bình thản mở miệng.
"Vâng." Truyền lệnh binh vừa nghe xong liền đứng thẳng lên, động tác lưu loát đâu ra đấy, so với những quan lại đứng trên đại điện, hắn thiếu đi một phần tâm nhãn cùng giảo hoạt.
Truyền lệnh binh từ trên lưng gỡ xuống chiếc ống trúc kia, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, lớn tiếng tâu "Hoàng thượng, công văn hỏa tốc tám trăm dăm đưa đến, xin hoàng thượng xem qua."
Ngọc Càn đế cho vị công công bên cạnh một ánh mắt, tổng quản thái giám lập tức gập người hành lễ rồi chạy xuống bậc thềm ngọc. Vừa tiếp nhận ống trúc trong tay truyền lệnh binh xong, hắn lại vội vàng quay lại bên cạnh Ngọc Càn đế, sau đó trước mặt bá quan văn võ trong triều mở chiếc ống trúc rút bản tấu ra.
Ngọc Càn Đế cầm lấy tấu chương, mở ra đọc nhanh một lượt rồi khép lại, long nhan chẳng lộ biểu tình nhìn xuống chúng quan đang lặng ngắt như tờ bên dưới, lãnh đạm mở miệng: "Tất cả hãy đoán xem nội dung bản tấu này là gì."
Mọi người quay đầu nhìn nhau, Ngọc Càn đế chẳng lộ chút tâm tình nào thì bọn họ biết đoán thế nào bây giờ?
"Hoàng thượng, vi thần lớn mật cho rằng tấu chương này truyền đến tin vui có đúng không ạ?" Vân Huyền Chi trầm tư một lát rồi chậm rãi lên tiếng.
Ngọc Càn Đế không khỏi liếc mắt nhìn lại, trong mắt ánh lên sự hứng thú hỏi "Vân Tướng sao lại đoán vậy?"
Mà Vân Huyền Chi thì ngẩng đầu liếc nhìn Ngọc Càn đế thấy sắc diện nhà vua không giận mới dám mở miệng nói tiếp "Vi thần thân là con dân Tây Sở, tất nhiên là hy vọng mỗi ngày đều có tin chiến thắng.
"Ha ha ha... Quả nhiên vẫn còn Vân Tướng hiểu cách nhìn mặt mà nói chuyện." Ngọc Càn Đế nghe Vân Huyền Chi lấy lòng xong lại cất tiếng cười lớn.
Nụ cười của hắn lập tức phá vỡ không khí trầm mặc trên đại điện, những quan viên khác cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có người nhát gan thậm chí còn dùng ống tay áo lén lau trán. Lần này thì họ đúng là đã cảm nhận được làm bạn với vua như bạn với hổ, vừa rồi còn tưởng đang ở dưới tuyết sơn ngàn năm chứ, giờ lại phảng phất đang trong gió xuân tháng ba. Nóng lạnh thất thường như vậy thật khó mà chịu nổi, nhưng lại không thể không bắt buộc bản thân phải cố tiếp nhận.
"Không biết có tin gì vui khiến hoàng thượng vui vẻ như thế?" Vân Huyền Chi thấy mình đoán đúng, sắc mặt hơi giãn ra, nhưng vẫn cẩn thận mở miệng hỏi thăm.
"Không cần phải tranh cãi nữa, Hải Trầm Khê tại Chiết Tử Lý báo lên, hắn nghe nói Thụy Vương bị băt làm tu binh, lập tức dẫn một vạn quân thừa dịp ban đêm đánh lén quân Bắc Tề đóng tại biên cảnh, bắt sống một vị tướng nổi danh của đối phương là Uy Vũ tướng quân. Vị tướng này từng vì Bắc Tề thu phục các bộ lạc xung quanh, lập được vô số công lao hiển hách, đồng thời còn là cha chồng tam công chúa của Lăng Hiếu Đế. Hiện tại do sơ suất mà hắn bị quân ta bắt được, lần này thật sự là khiến cho Lăng Hiếu Đế Bắc Tề phải đau đầu rồi. Chúng ta có thể đem Uy Vũ tướng quân làm con tin để trao đổi lấy Thụy Vương." Ngọc Càn Đế chậm rãi nói, trong mắt ánh lên sự tính toán cùng khôn khéo, song cái nhìn đó lại làm người ta sợ hãi. Lúc nãy hắn còn vô cùng hận Bắc Tề, nhưng hiện giờ Hải Trầm Khê đã tặng cho đối thủ một ra uy như thế, tự nhiên trong lòng rất hả hê.
Đám đại thần tuyệt đối không thể ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy, mọi người đều lộ vẻ khó có thể tin được.
Nhưng những lời này là từ trong miệng Ngọc Càn Đế đi ra, bọn họ dù vẫn nghi hoặc như trước song giờ chỉ có thể tin đó là thật, nguyên cả đám trăm miệng một lời hướng Ngọc Càn Đế hô "Chúc mừng hoàng thượng."
Sở Phi Dương nghe đủ loại bản sự nịnh nọt của các quan, khóe miệng dần nhếch lên một nụ cười châm chọc, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Thần Vương, xong lại mở miệng "Hoàng thượng, vị Uy Vũ tướng quân kia võ nghệ cao cường lại rất giỏi tác chiến, thần cho rằng tốt nhất là nên áp giải hắn về kinh đô mới chu toàn! Mà làm vậy cũng khiến Bắc Tề cố kỵ, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua áp giải tù binh là một chuyện, nhưng Hải Quận Vương sợ là không thể phân thân, theo vi thần thì kính xin hoàng thượng hãy phái người tín nhiệm khác đến biên quan, tránh cho việc trên đường gặp phải rủi ro.
"Hoàng thượng, thần tán thành." Vân Huyền Chi lập tức đứng ra mở miệng.
"Thần cũng tán thành." Ngay sau đó là Binh bộ thượng thư.
"Thần cũng tán thành." Thanh âm tán thành lập tức thay nhau nổi lên trong triều khiến Ngọc Càn đế không khỏi nhẹ gật đầu.
Việc lựa chọn người áp giải này cũng cần tuyển kẻ trung tâm đáng tin cậy, mắt rồng của Ngọc Càn Đế quét qua toàn triều, cuối cùng dừng lại trên người Thần vương, đang muốn mở miệng hạ chỉ thì bên ngoài lại truyền tới tiếng bẩm báo có công văn hỏa tốc tám trăm dặm.
"Tuyên." Thu hồi lời nói đã đến bên mép, Ngọc Càn đế lại sai công công đi gọi truyền lệnh binh đến diện thánh.
Sau một hồi quỳ lạy, truyền lệnh binh mặt đầy mồ hôi giơ cao ống trúc giao vào tay công công, Ngọc Càn đế tiếp nhận tấu chương rồi xem qua một lượt, đến khi đọc xong Long tâm cực kỳ vui mừng mở miệng nói "Bắc Tề đã phái sứ giả đến trước đại doanh quân ta yêu cầu ngưng chiến. Đồng thời vào ngày mùng chín tháng chín, ngày trẫm sắc phong quý phi, bọn họ sẽ cử sứ giả đến kinh trao đổi tù binh với chúng ta.
Lần này ngay cả việc cử người áp giải cũng có thể miễn rồi.
Nhưng đám người Vân Huyền Chi, Sở Phi Dương, Thần vương thần sắc nghiêm túc. Trong mắt Vân Huyền Chi lộ vẻ khó hiểu, lập tức hỏi "Hoàng thượng, Bắc Tề thay đổi quá nhanh thì phải? Tuy Uy Vũ tướng quân quả thực rất trọng yếu, nhưng so với Thụy Vương thì thân phận hắn kém hơn. Vậy mà bọn hắn lại không cần đợi bên ta mở lời mà phái sứ giả sang trước, đồng thời thừa dịp đại điển sắc phong quý phi để vào kinh, chỉ sợ trong này có trá."
"Không biết trong tấu chương có nhắc tới lần này người đưa ra ý hòa giải là Lăng Hiếu Đế hay thái tử Bắc Tề." Sở Phi dương đột nhiên hỏi vậy khiến mọi người không hiểu ra sao.
Nếu không có sự đồng ý của Lăng Hiếu Đế, dù thái tử là người được phụ hoàng sủng ái nhất nhưng sao có thể hành sử vượt quyền được.
Dù sao việc phái sứ thần sang cầu hòa không phải chuyện đùa, lúc trước Bắc Tề đả đổ rất nhiều nhân lực vật lực vào cuộc chiên này, há có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
Mặc dù thái tử có thể thay thiên tử hành sự, nhưng việc bãi binh giảng hòa là đại sự, nếu chỉ một mình thái tử làm chủ sợ rằng các quan Bắc Tề nhất định sẽ không đáp ứng.
"Trong này chỉ nói đến chuyện Bắc Tề phái sứ giả tới mà thôi. Sở Tướng nghĩ đến điều gì vậy?" Nói xong Ngọc Càn đế liền đưa bản tấu trong tay cho công công đứng cạnh để hắn mang cho Sở Phi Dương xem, còn bản thân thì gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng bay qua bay lại rất nhiều suy đoán, xem chừng hắn cũng có điều nghi kỵ đây.
Sở Phi Dương tiếp nhận tấu chương, sau khi đọc kỹ liền trả lại cho công công, hắn trầm ngâm một lát mới mở miệng "Hoàng thượng, nội dung bản tấu này qua quýt sơ sài. Nhưng Hải Quận Vương đã dâng thư, sợ là đang đợi hoàng thượng quyết định. Mà lúc này Bắc Tề đưa ra lời hòa giải với chúng ta, vậy thì cứ trao đổi con tin tại kinh luôn, dù đối phương có ý gì thì với lực lượng phòng ngự nơi đây cũng có thể ứng phó với mọi tình huống. Ngài thấy có đúng không, Thần Vương gia?"
Trong đầu Sở Phi Dương hiện lên nội dung bản tấu kia, tất cả quyết định đều để lại cho Ngọc Càn Đế lựa chọn, có thể thấy Hải Trầm Khê cũng là một người tâm tư thâm trầm, nếu hắn tự tiện chủ trương đáp ứng việc này, đến lúc xảy ra chuyện chỉ sợ là cả Hải Vương phủ chạy trời không khỏi nắng.
Mà một phen nói năng vừa rồi cũng cảnh tỉnh Ngọc Càn đế, chẳng cần mất công suy đoán ý đồ đối phương làm gì, cứ quẳng đối thủ sang một bên, đồng thời lại có thể đề phòng được mọi chuyện.
Song có một điều khiến Sở Phi Dương hết sức hiếu kỳ, Tề Tĩnh Nguyên là người tàn bạo. Đối với chiến sự Tây Sở, hắn thân là chủ soái lại rất có uy vọng trong triều đồng thời đứng đầu phái chủ chiến, nhưng vì sao lần này lại không ngăn cản việc Lăng Hiếu Đế quyết định bãi binh chứ?
Giang Mộc Thần không trả lời Sở Phi Dương mà quay qua nhìn Ngọc Càn Đế, bình tĩnh nói "Hết thảy đều do hoàng thượng quyết định."
Ý tứ hắn rất rõ ràng, nếu Ngọc Càn đế cảm thấy có thể bãi binh vậy thì hắn sẽ điều động quân bảo vệ thành đảm bảo sự an toàn của kinh đô những ngày này. Còn nếu Ngọc Càn Đế không tán thành việc hòa giải thì những gì Sở Phi Dương nói chỉ là nói nhảm.
Ngọc Càn Đế không khỏi đảo mắt qua Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn cũng hơi chậm lại một chút, mãi sau hắn mới mở miệng "Nếu vậy, Thần Vương hãy đi chuẩn bị đi. Tất cả sự an toàn của kinh thành đều giao cho ngươi. Những ngày gần đây, trong nội cung cũng xảy ra rất nhiều việc rườm rà. Nguyên Đức Thái Phi năm đó đã từng giúp thái hậu quản lý hậu cung. Trẫm sẽ sai người mời thái phi hồi cung, bà cũng có thể giúp trẫm đề xuất chủ ý cho lần phong phi này."
Nói một thôi một hồi như vậy chẳng qua là muốn dùng Nguyên Đức Thái Phi để khống chế Thần Vương, khiến hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện lần này Ngọc Càn đế mới trao trả Nguyên Đức thái phi về phủ Thần Vương.
Nói xong, Ngọc Càn Đế hướng tổng quản công công bên cạnh khẽ ra hiệu, vị công công kia lập tức liếc mắt nhìn tiểu thái giám đứng ngoài đại điện ý bảo hắn mau chạy đi truyền chỉ.
Trong lòng Giang Mộc Thần không khỏi bốc lên lửa giận, không ngờ Ngọc Càn đế còn đề phòng mình như vậy, mắt hắn lóe lên một tia trào phúng, nhưng sắc mặt vẫn băng lạnh như trước, hắn nhàn nhạt mở miệng "Thần tuân chỉ."
"Truyền Ô đại nhân tiến vào Dưỡng Tâm điện, những người khác hãy lui ra." Ngọc Càn Đế thấy Thần Vương vẫn bình thản như vậy liền phất tay cho chúng quan tản đi, rồi lại sai người gọi thống lĩnh cấm vệ quân Ô đại nhân vào Dưỡng Tâm điện, xem chừng là để thương lượng việc bảo vệ nội cung.
Ngày thứ hai, Ngọc Càn Đế phát ra liên tiếp hai đạo thánh chỉ.
Một đạo là đồng ý cùng Bắc Tề bãi binh, đồng thời lệnh cho Hải Quân Vương tự mình hộ tống sứ đoàn Bắc Tề đến kinh thành Tây Sở.
Đạo còn lại là yêu cầu tất cả nữ tử của các quan viên từ tam phẩm trở lên, vô luận chính thứ đều phải tham gia lần đại điển sắc phong quý phi lần này, nhằm thể hiện thiên tử nhân hậu, mỹ đức, cũng thành toàn tâm nguyện được sốn vui vẻ yên ổn của con dân trong thiên hạ.
Hai đạo thánh chỉ bay ra khỏi cung như hai vệt sao chổi khiến trên dưới Tây Sở trầm trồ ca ngợi.
Suy cho cùng, nếu chiến tranh còn kéo dài hơn thì dân chúng phải gánh trên vai thuế má càng nặng, huống hồ Thụy Vương bị bắt là do chính hắn mắc sai lầm, không lý do gì lại để bách tính phải trả ngu phí cho hắn cả.
Bởi vậy, ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt đối với dân chúng mà nói là không còn gì tốt hơn.
Đám nữ tử các nhà quan lại cũng tung tăng như bầy chim sẻ. Dù sao thì trong một buổi điển lễ long trọng như thế, Ngọc Càn Đế nhất định sẽ ban phát long ân vô hạn, mà ngày thường muốn liếc thấy các nam tử ngoài phủ cũng khó, giờ có thể quang minh chính đại mà nhìn sao không khiến mấy nàng thoải mái chứ.
Trong lúc nhất thời, các cửa hàng tơ lụa, trang sức, phường may nổi tiếng trong kinh thành đều đông nghịt, khiến đám thương nhân kiếm bộn, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Ngày mùng tám tháng chín, Ngọc Càn Đế sai Vân Huyền Chi đi nghênh đón đoàn người Hải Quận Vương. Hắn đứng trên cổng thành, đợi đến lúc có người bẩm báo đội ngũ Hải Trầm Khê đã sắp tới liền mang theo chúng quan viên bước xuống thành lâu, tất cả đều ào lên lưng ngựa đứng chờ tại cổng thành.
Hải Quận Vương hộ tống sứ đoàn Bắc Tề gấp rút hồi kinh, sau khi gặp Vân Huyền Chi, hai bên liền chậm rãi bước qua đại môn kinh thành.
Thần Vương đã sớm bố trí xong công tác phòng thủ kinh thành, đám dân chúng thoải mái tâm tình tụ tập hai bên đường đón chờ Hải Quận Vương cùng đoàn sứ giả bước qua.
Đang lúc mọi người ngóng chờ, Hải Trầm Khê vẻ mặt nghiêm túc, một thân giáp trụ cưỡi trên chiến mã thuần một màu đen xuất hiện trước mắt bách tính, phía sau hắn rồng rắn hơn ba nghìn người của đoàn sứ giả Bắc Tề.
Một chiếc xe ngựa được bao bọc trong tơ lụa màu vàng rực rỡ chậm rãi đi theo phía sau Hải Quân Vương. Ánh mắt mọi người nhất tề đều bị nó hấp dẫn, chỉ thấy phần lọng xe hình vuông, dài rộng đều một trượng, nhìn vô cùng khí khái. Trần xe cùng thân xe đều dùng loại vải dành riêng cho hoàng gia, bên trên mỗi tấc tơ lụa được in hình long ngâm cửu thiên, hai bên xe đều có kim long đằng vân giá vũ khiến người ta không khỏi âm thầm kinh ngạc về phong thái của hoàng gia Bắc Tề.
Tại bốn góc dưới mui xe treo đèn cung đình lưu luy hình tú cầu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bên trong không phải nến đỏ mà là từng khỏa dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ em. Bề ngoài chiếc xe làm người ta cảm thấy sứ đoàn Bắc Tề rất khí phái nhưng từng khỏa dạ minh châu giá trị liên thành kia không ngờ lại bị coi như đèn chiếu sáng, chỉ có thể dùng từ xa hoa để hình dung cảnh tượng đó.
Nhất thời, từ phía dân chúng hai bên đường truyền ra từng tiếng than thở trầm thấp, bọn họ nghị luận về tài lực hùng hậu của hoàng thất Bắc Tề, về những viên dạ minh châu mà ngày thường chẳng thể nhìn thấy lại bị coi như vật chiếu sáng.
Người ngồi trong xe không phải ai khác mà chính là Bắc Tề thái tử Tề Tĩnh Nguyên, nhưng bởi hai bên cửa sổ xe đều bị vải lụa che phủ nên không ai có thể nhìn thấy dung mạo hắn.
Théo sát sau xe Tề Tĩnh Nguyên là mấy chiếc nhỏ hơn, trang trí của chúng kém một bậc. Thân xe không còn được bọc bằng sa tanh màu hoàng kim nữa mà thay vào đó là vải gấm vàng nhạt, bên trên thêu hình phi long ẩn hiện trong mây nhìn vô cùng sống động. Tại bốn góc xe vẫn được treo loại đèn lưu ly hình tú cầu nhưng thay vì dùng một viên Dạ minh châu nguyên vẹn đã được thay bằng những mảnh lớn nhỏ không đều, mặc dù cũng là thứ đồ hi hữu nhưng không đạt đến giá trị liên thành như xe Tề Tĩnh Nguyên.
,
Tiếp đến là hơn hai mươi chiếc xe ngựa bình thường, chắc quan viên Bắc Tề ngồi trong đó.
Đi cuối cùng là ba nghìn tùy tùng gồm cung nữ thái giám thị vệ trùng trùng điệp điệp. Chẳng cần nói đến chúng thị vệ mỗi người đều uy vũ anh tuấn, ngay cả đám tiểu thái giám mặt mày cũng thanh tú ưa nhìn khiến dân chúng xung quanh được xem một trẫn đã mắt!
Chỉ có điều hiện vẫn còn hơi sớm... bữa tiệc nghênh đón sứ đoàn Bắc Tề được tổ chức vào buổi tối, bởi thế Vân Huyền Chi trước dẫn đoàn người Tề Tĩnh Nguyên vào trong sứ quán nghỉ ngơi rồi mới hướng Hải Trầm Khê gật đầu, ý bảo hắn cùng mình lập tức hồi cung phục mệnh.
Mà nhân số sứ đoàn Bắc Tề quá đông, tuy trong cung có phái ra lượng lớn cung nữ thái giám có kinh nghiệm hỗ trợ nhưng vẫn phải bận rộn sắp xếp mất mấy canh giờ.
Vân Huyền Chi một đường nhất nhất quan sát biểu lộ trên mặt Hải Trầm Khê, nhìn sắc mặt hắn thâm trầm đáng sợ mà lúc nãy cũng không thấy thân ảnh Thụy Vương, liền kéo dây cương cho ngựa tới gần rồi thấp giọng hỏi " Hải Quận Vương, không biết Thụy Vương giờ đang ở đâu?"
Nghe Vân Huyền Chi hỏi vậy, ánh mắt Hải Trâm Khê hơi trầm xuống, môi mím chặt lạnh lùng cười "Vân Tướng sẽ không cho rằng Tề Tĩnh Nguyên sẽ yên tâm mà đưa theo cả Thụy Vương vào trong đoàn hộ tống của ta chứ!"
Sắc mặt Vân Huyền Chi lập tức trầm xuống, hắn biết Thụy Vương không theo sứ đoàn vào kinh thì lát nữa diện kiến Ngọc Càn Đế lại phải tốn hao một phen đầu óc.
Bởi tất cả mọi người đang bận rộn cho đại điển sắc phong quý phi ngày mai, bữa tiệc đêm nay chẳng qua là buổi gặp mặt giữa thái tử, đại thần Bắc Tề và quan viên tam phẩm trở lên của Tây Sở.
Mặc dù không phải việc của đám thiên kim tiểu thư nhưng vì ngày mai có thể thấy được long nhan, tâm tình bọn họ nhất thời bành trướng, nguyên một đám bận rộn với việc lựa chọn xiêm y cùng đồ trang sức mới, ngay cả mẫu thân cùng các trưởng bối trong nhà cũng xúm lại giúp đỡ, hy vọng ngày mai bản thân có thể trổ hết tài năng trước mặt mọi người.
Vân Thiên Mộng nhìn Mộ Xuân tay cầm đầy các loại trang sức rồi lại đem chúng phối hợp với những trang phục đang thịnh hành thời gian gần đây tại kinh thành, xem ra là muốn vì tiểu thư nhà mình mà chọn ra bộ đẹp nhất, nhưng Vân Thiên Mộng chỉ thấy một trận đau đầu.
"Được rồi, đừng cuống lên như thế nữa. Nhân vật chính của ngày mai là Dung gia đại tiểu thư, chúng ta nếu mặc quá rực rỡ không cẩn thận lại đắc tội với tân quý phi cùng những cô nương nhà khác." Chuyện Khúc Lăng ngạo đã cơ bản xử lý xong nên Vân Thiên Mộng cũng buông lỏng tâm tình được một chút, việc quan trọng bây giờ chính là tìm cho ra hung thủ ám sát Ánh Thu, từ đó lần đến kẻ chủ mưu đứng sau màn, chỉ như vậy mới có thể coi là một lần vất vả cả đời nhàn nhã được.
Còn với loại yến hội mà nếu thích thì có thể tham gia này, Vân Thiên Mộng thật sự chẳng hứng thú gì.
Huống hồ Tây Sở từ trước đến nay luôn chú trọng vấn đề tôn ti, đồng thời đạo thánh chỉ kia của Ngọc Càn Đế rất chi là quỷ dị, sự tình Bắc Tề phái sứ giải tới hòa đàm vốn là truyện cực kỳ trọng đại, nếu chỉ cho phép các tiểu thư dòng chính tham dự thì không nói làm gì, vì sao Ngọc Càn Đế lại để cả dòng thứ cũng tham gia, liệu có ý tứ gì khác không đây?
Bởi vậy nên ngày mai cứ ăn mặc bình thường một chút là hơn, miễn cho rủi ro tìm đến cửa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo Vân Dịch Dịch đến, Vân Thiên Mộng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nàng ta.
"Đại tỷ đẹp như thiên tiên, so với Hải Điềm quận chúa chẳng kém tẹo nào, tỷ tỷ nếu chú tâm lựa chọn trang phục nhất định sẽ áp đảo "quần phương"." Vân Dịch Dịch mang theo nha đầu thân tín đi đến, vừa thấy trên tay Mộ Xuân bộ sa y làm bằng băng tằm ti, ánh mắt lóe lên sự hâm mộ cùng ghen ghét, thiếu chút nữa bộc lộ ra ngoài, sau đó lại thấy bộ dáng chẳng thèm quan tâm của Vân Thiên Mộng, trong lòng lập tức thấy buồn nôn, thầm mắng Vân Thiên Mộng có phúc mà không biết hưởng rồi lại tự thương cho thân mình chẳng phải trưởng nữ của đại bá, nếu không sẽ có biết bao chỗ tốt rồi.
Mộ Xuân bắt gặp ánh mắt nóng rực đầy khát vọng của Vân Dịch Dịch đang nhìn chằm chằm vào bộ váy tím thêu hoa mai trên tay mình, đáy mắt không khỏi lộ vẻ bất mãn, cho dù có mơ ước địa vị cùng đồ vật của đại tiểu thư thì nàng ta cũng không nên biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy chứ.
Huống hồ mỗi lần ra vào phòng đại tiểu thư, Vân Dịch Dịch đều không biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, thật khiến người ta chán ghét quá đi.
"Ngồi đi. Mà muội muội tốt hơn là vẫn nên cẩn trọng lời nói việc làm, tuy đây là trong nhà nhưng ai biết câu nói kia của muội có bay ra khỏi Tướng phủ hay không? Đến lúc đó lại đắc tội với quận chúa chẳng phải là gián tiếp làm ảnh hưởng tới tiền đồ hai vị đường ca?" Vân Thiên Mộng đánh dấu lại trang sách mình vừ đọc rồi nhàn nhạt mở miệng.
Nghe nói vậy, Vân Dịch Dịch chỉ cảm thấy tức ói máu. Lời kia của Vân Thiên Mộng nghe thì có vẻ chân thành tha thiết, nhưng ai mà chẳng biết nàng ấy và Hải Điềm sớm đã chẳng thể ngồi cùng bàn, hiện lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình. Hừ, Vân Thiên Mộng thật giảo hoạt.
Cố áp cỗ lửa giận trong lòng xuống, Vân Dịch Dịch thu hồi ánh mắt hâm mộ kia, sau đó bày ra bộ dáng nhu thuận, điềm đạm nói "Dịch Dịch nhớ lời dặn của tỷ tỷ rồi. Chẳng qua Dịch Dịch rất ao ước được như tỷ tỷ đấy."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức minh bạch, xem ra Vân Dịch Dịch đã lo lắng về buổi điển lễ ngày mai từ rất lâu rồi.
Cho dù nàng ta lúc này đang ở Tướng phủ, nhưng vì nhị thúc không có quan hàm nên nàng không thể tham gia buổi tiệc kia, lúc này tìm đến sợ là muốn nhờ mình giúp đỡ.
Dù sao thì nếu Vân Dịch Dịch tìm được một nhà chồng tốt cũng sẽ hỗ trợ được rất nhiều cho tiền đồ của hai vị ca ca.
Vân Thiên Mộng nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, đợi dòng nước ấm xuôi vào trong bụn mới chậm rãi mở miệng " Hà tất phải hâm mộ người ngoài? Chỉ cần muội dụng tâm học cầm kỳ thư họa, sợ gì tương lai không thể nổi danh nơi kinh thành, đến lúc đó có khó gì việc nhân duyên tốt tới gõ cửa chứ?"
Vân Thiên Mộng thoáng cái đã điểm trúng tâm tư Vân Dịch Dịch khiến trong mắt nàng ta không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, tròng lòng nhất thời rung động, chỉ là muốn bảo nàng luyện cầm kỳ thư họa thì thật có chút đau đầu.
Dựa vào cái gì mà nàng phải khắc khổ mới có thể đổi lấy một cơ hội dương danh hư vô mờ ảo chưa chắc đã thuộc về mình, còn Vân Thiện Mộng vừa ra đời đã là thiên kim đại tiểu thư được vạn người chú mục, chênh lệch lớn như vậy có phải là quá không công bình hay chăng?
Chẳng thà nàng tìm một người chồng tốt, làm một vị phu nhân quản lý mọi việc trong nhà, đến lúc đó những cầm kỳ thư họa kia có chỗ nào dùng đến chứ?
Người đời đều chỉ nhìn thân phận bối cảnh địa vị, còn những thứ văn nhã kia bất quá chỉ là đồ chơi, thứ đồ dệt hoa trên gấm mà thôi.
Thầm cắn nhẹ hàm răng, Vân Dịch Dịch lập tức quỳ xuống trước mắt Vân Thiên Mộng, trong mắt chứa chan đầy nước nói "Tỷ tỷ nếu đã biết mục đích của Dịch Dịch đến đây hôm nay là gì, kính xin đại tỷ hãy thành toàn cho. Dịch Dịch không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn được một lần nhìn thấy uy nghiêm của Thiên gia. Không cầu có thề dùng thân phận tiểu thư vào cung, có giả trang làm nha đầu bên cạnh tỷ tỷ muội cũng cam tâm tình nguyện. Kính xin đại tỷ hãy thương lấy Dịch Dịch."
Hành động này ngược lại vượt qua dự kiến của Vân Thiên Mộng, xưa nay Vân Dịch Dịch luôn là người nóng nảy, chỉ thấy người khác quỳ trước mặt nàng chứ chưa thấy nàng chịu quỳ trước mặt người khác như vậy.
Thật không nghĩ tới hôm nay nàng lại có thể chỉ để được tham gian bữa tiệc trong cung mà lại quỳ gối trước mình.
Nếu mình còn không đáp ứng, đến khi truyền ra ngoài thì bản thân sẽ mang tiếng không có nhân tính, lạnh lùng vô tình.
Nhưng nếu đáp ứng, Vân Dịch Dịch nhỡ có gây ra chuyện gì đó trong cung thì mọi trách nhiệm đều sẽ đổ hết lên đầu mình.
Đồng thời, trong lòng Vân Dịch Dịch lúc này cũng vô cùng căng thẳng, sợ Vân Thiên Mộng sẽ buông lời cự tuyệt, dù sao hiện tại quỳ cũng đã quỳ rồi, nếu Vân Thiên Mộng vẫn không đáp ứng thì mặt mũi mình cũng đã mất sạch.
"Khụ khụ khụ..." Không nghĩ tới Vân Thiên Mộng đột nhiên ho khan vài tiếng.
Mộ Xuân lập tức buông bỏ đám trang sức trong tay ra rồi mang đến tấm áo choàng lụa, lại tỉ mỉ khoác lên người Vân Thiên Mộng, nàng quan tâm nói "Tiểu thư cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn. Hiện đã vào thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất nhiều, tiểu thư không thể vì thích khi trời mát mẻ mà mang bệnh được."
Vân Thiên mộng khoát tay với Mộ Xuân ý bảo mình không sao, sau đó xoay người nâng Vân Dịch Dịch dậy, có chút khó xử nói "Tâm ý của muội tỷ tất nhiên hiểu. Nhưng muội cũng thấy đấy, thân thể ta không khỏe, mới mở cửa sổ ra một chút mà đã có dấu hiệu nhiễm phong hàn rồi, có lẽ mai tỷ cũng không tham gia buổi yến tiệc đó được. Muội muội nếu nhất quyết muốn đi cho bằng tới hỏi thử Nhược Tuyết xem, tin rằng nàng chắc sẽ không khiến muội thất vọng đâu."
Nói được mấy câu, Vân Thiên Mộng lại ho khan vài tiếng, mãi đến khi sắc mặt ửng đỏ mới nhấp mấy ngụm trà để xoa dịu cổ họng.
"Tứ tiểu thư, tiểu thư chúng ta xác thực thân thể không khỏe, kính xin Tứ tiểu thư hãy trở về đi. Đại tiểu thư cần nghỉ ngơi một lát." Mộ Xuân thấy Vân thiên Mộng hướng mình ra hiệu, liền lanh lợi mở miệng, thuận tiện gọi hai tiểu nha đầu ngoài cửa vào dìu Vân Dịch Dịch rời khỏi Khởi La Viên."
"Tiểu thư thật sự không có việc chứ?" Vân Dịch Dịch vừa bị cưỡng ép đưa đi xong, Mộ Xuân lập tức bước tới, lo láng nhìn Vân Thiên Mộng.
Chỉ thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng khôi phục lại bình thường, chẳng qua trong mắt chợt lóe quang mang kì dị, nàng phân phó Mộ Xuân thu dọn đống quần áo cùng trang sức trên gường còn mình thì ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận nghiên cứu đám son phấn mà trước đây nàng chưa đụng tới bao giờ
Giờ Sửu ngày thứ hai, tất cả phủ đệ trong kinh thành bắt đầu cực kỳ bận rộn, các loại xe ngựa chở tiểu thư phu nhân nhà mình nhao nhao phóng khỏi đại môn, phi thẳng tới cửa cung.
Còn Vân Dịch Dịch không biết dùng biện pháp gì lại có thể khiến Vân Nhược Tuyết đồng ý mang theo nàng tiến cung, chỉ thấy nàng ăn mặc như một tiểu nha hoàn, theo sát sau Vân Nhược Tuyết và Vân Yên cùng trèo lên xe ngựa.
Mà đêm hôm qua, Mộ Xuân cũng tới bẩm báo Vân Huyền Chi rằng Vân Thiên Mộng đột nhiên nhiễm phong hàn nên không thể tham gia yến hội được.
Lúc màn đêm buông xuống, Vân Huyền Chi sai người mời đại phu đến bắt mạch cho Vân Thiên Mộng, trong tâm vẫn mong con gái có thể tham gia buổi tiệc cung đình ngày thứ hai, nhưng khi đại phu kết luận Vân Thiên Mộng không nên ra ngoài khiến Vân Huyền Chi không khỏi thất vọng, đành đồng ý cho nàng ở lại phủ tĩnh dưỡng.
Không có Vân Thiên Mộng đi cùng, sắc mặt Vân Nhược Tuyết lộ vẻ ngạo nghễ, hết nhìn Vân Yên đang im lặng lại chán ghét trông Vân Dịch Dịch trong bộ trang phục nha hoàn, Vân Nhược Tuyết chợt cảm thấy mình đã giành chiến thắng nên cũng không tìm hai người ấy gây phiền nữa. Cả ba bình an vô sự tới trước cửa cung.
Vừa bước xuống, Vân Nhược Tuyết liền thấy Tô Thiển Nguyệt diện một bộ trang phục lộng lẫy, lập tức bỏ qua Vân Yên cũng vừa ra khỏi xe ngựa mà tiêu sái đến bên Tô Thiển Nguyệt, cười nói "Biểu tỷ."
Tô Thiển Nguyệt hơi quay lại, thấy người đến là Vân Nhược Tuyết cũng không lộ vẻ nhiệt tình tươi cười như dĩ vãng, chẳng qua là nhàn nhạt đáp lại một câu, còn ánh mắt lập tức lướt về phía sau lưng ta, tiếp đến lãnh đạm hỏi "Đại tỷ ngươi đâu? Sao lại không thấy bóng dáng nàng ta?"
Vân Nhược Tuyết thấy thái độ lạnh nhạt của Tô Thiển Nguyệt ngày hôm nay, trong tâm thoáng chút không vui, liền hơi giận mà trả lời "Không có việc gì thì để ý nàng ta làm chi? Chẳng qua là do không có phúc khí thôi, tối qua nhiễm phải phong hàn nên hôm nay bị ốm liệt giường rồi, giờ mà còn muốn đưa nàng ta tiến cung thì chẳng phải sẽ tự làm mất mặt Tướng phủ sao?"
Tô Thiển Nguyệt sau khi nghe Vân Nhược Tuyết lải nhải một hồi liền bỏ qua nàng ta mà dẫn theo mấy nha đầu đi về phía những vị thiên kim tiểu thư khác. Vân Nhược Tuyết xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, nàng tức đến mưc mặt đỏ bừng, hàm răng bặm chặt vào môi dưới, còn hai mắt dõi theo bóng lưng Tô Thiển Nguyệt mất một lúc mới thu lại. Vân Nhược Tuyết thật không hiểu tại sao hôm nay Tô Thiển Nguyệt lại lạnh nhạt với mình như vậy.
"Nhị tỷ, chúng ta vẫn là nên nhanh đứng vào hàng đã." Vân Dịch Dịch thấy Vân Nhược Tuyết cứ đứng mãi tại chỗ không khỏi lo lắng mở miệng nhắc nhở, đồng thời đưa tay giật giật ống tay áo nàng ấy vài cái.
Dù sao hôm này bản thân không thể mặc hoa phục đẹp đẽ, lại không muốn mình quá yếu kém trước mặt Vân Nhược Tuyết nên mượn cơ hội đó mà vò nát quần áo người ta..
'BA~!' Vân Nhược Tuyết cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên nhận ra chút tiểu tâm tư này của Vân Dịch Dịch. Trước mặt mọi người, nàng giật mạnh tay Vân Dịch Dịch ra rồi nghiêm khắc nói "Con nha đầu kia, sao lại dám động tay động chân như vậy hả? Làm nhàu quần áo của bổn tiểu thư, ngươi đền được sao? Ngươi quay lại xe ngựa đi, ở đây có Tích nhi hầu hạ là đủ rồi."
Vân Dịch Dịch thật không nghĩ tới Vân Nhược Tuyết có thể lập tức trở mặt như thế, mà lại còn là trước mặt tất cả các tiểu thư khuê tú nữa chứ, điều ấy làm nàng khó mà chịu nổi.
Song nàng lúc này không thể bộc lộ thân phận mình, chỉ có thể quỳ xuống hướng Vân Nhược Tuyết khóc lóc cầu xin "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa. Xin tiểu thư để nô tỳ theo hầu người."
Nói qua nói lại một hồi, nước mắt thi nhau chảy xuống, chẳng qua mấy lời cuối cùng kia đã chọc cho đám nha đầu của các tiểu thư xung quanh không ngửng quẳng ánh mắt mắt khinh bỉ về phía nàng.
"Thật không ngờ ở đây cũng có kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ. Vân tiểu thư quả là rộng lượng, một nha đầu như vậy cũng dám dùng." Một vị tiểu thư ăn mặc vô cùng quý khí bỗng chậm rãi mở miệng, đôi môi anh đào mở ra với hạn độ lớn nhất, chẳng những châm chọc Vân Dịch Dịch mà còn cười nhạo cả Vân Nhược Tuyết.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vân Dịch Dịch lập tức trắng bệch, ánh mắt nàng xẹt qua một tia nộ khí. Nàng liếc nhìn Tích Nhi ra hiệu, ý bảo kéo Vân Dịch Dịch lên xe ngựa còn mình thì quay lại bộ dáng tiểu thư khuê các.
May mà bây giờ sắc trời còn chưa sáng, nếu không để mọi người nhận ra tướng mạo Vân Dịch Dịch thì mặt mũi tướng phủ lập tức mất hết.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy đến, mọi người vừa thấy chữ 'Hải' thêu trên xe ngựa liền biết Hải Điềm đã tới.
Xe ngựa dừng lại tại cửa cung, vải mềm che cửa lập tức được vén lên, Hải Điềm thanh lện tiêu sái bước xuống mã xa. Thời gian lúc này còn sớm nên ánh mắt mọi người còn có chút lờ mờ, nhưng Hải Điềm xuất hiện lại khiến các vị thiên kim tiểu thư khác ảm đạm thất sắc. Đặc biệt là bộ trang phục làm bằng băng ti tím sậm, nhẹ nhành mà cao quý, khiến các vị tiểu thư khác không khỏi hâm mộ ước ao.
Cũng chỉ có Hải Vương phủ mới có tài lực như vậy, riêng chuyện ăn mặc Hải Điềm đã vượt qua hết thảy mọi người rồi.
Hải Điềm vừa xuống xe, trong cung lập tức đi ra một gã thái giám quản sự, khuôn mặt tươi cười hướng Hải Điềm cất lời thăm hỏi, hảo ngôn hảo ngữ bay 'tung tóe' "Nguyên Đức Thái phi nương nương đợi quận chúa đã lâu, người đặc biệt lệnh cho nô tài đứng đây chờ hầu quận chúa."
Lời này vừa ra, từ đám tiểu thư phu nhân liền truyền ra một hồi oanh động, tuy nhiều người còn bảo trì hình tượng nên không lớn tiếng bàn luận nhưng trong lòng họ giống như một mớ hỗn độn đầy đủ ngũ vị, ánh mắt nhìn về phía Hải Điềm cùng nhiều thêm một tia địch ý.
Mà người thể hiện rõ nhất chính là Tô Thiển Nguyệt và Khúc Cảnh Thanh, sắc mặt hai người trắng nhợt, hai mắt toát ra hận ý với vận may của Hải Điềm.
Tên thái giám kia nói xong liền lập tức đi tới bên phải Hải Điềm, đồng thời cung kính nâng tay trái lên ý bảo nàng bám vào mà bước lên kiệu.
Hải Điềm cũng không ngờ Nguyên Đức thái phi lại sai người đợi mình ở đây, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia không vui, nhưng đang trước mặt mọi người, nàng cũng không thể khiến Nguyên Đức thái phi mất mặt được, chẳng qua chỉ khó xử nói "Ý tốt của thái phi, Hải Điềm xin tâm lĩnh. Nhưng ở đây chỉ có một cỗ kiệu, nếu Hải Điềm ngồi lên thế mẫu phi thì thế nào?"
Gã thái giám kia đã sớm có chuẩn bị, hắn khẽ vỗ tay hai cái, từ trong cung lập tức lại đi ra một cỗ kiệu do bốn tên thái giám lực lưỡng khiêng.
Xem ra hôm nay Nguyên Đức thái phi không thấy được Hải Điềm nhất định không chịu bỏ qua.
"Nếu đã như thế, vậy chúng ta hãy đi vấn an thái phi thôi." Người nói chính là Hải vương phi vừa bước ra khỏi xe ngựa.
Mọi người thấy nàng xuất hiện liền lập tức quỳ gối hành lễ "Bái kiến Hải Vương phi, bái kiến quận chúa."
"Tất cả đứng lên đi." Hải vương phi nở nụ cười yếu ớt, ôn hòa mở miệng, sau đó nàng cùng Hải Điềm lần lượt ngồi vào hai chiếc kiệu đã được chuẩn bị sẵn kia, gã thái giám liền lệnh cho người khiêng khởi giá hướng tẩm cung Nguyên Đức Thái phi mà đi.
"Thật sự là tốt số, không dưng lại được Nguyên Đức Thái phi ưu ái như vậy." Một vị tiểu thư hơi chua xót mở miệng.
"Cũng không phải thế, nghe nói Nguyên Đức Thái phi lúc trước bất mãn với Vân Thiên Mộng, hóa ra là người coi trọng quận chúa Hải Điềm. Nếu nói về thân phận địa vị thì Vân Thiên Mộng cũng không kém nhưng lại chẳng thể lọt vào mắt xanh của Nguyên Đức Thái phi." Một vị tiểu thư khác tỏ ý tiếc hận thay Vân Thiên Mộng, đồng thời hâm mộ vận may của Hải Điềm.
"Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó. Chẳng lẽ thái phi cứ gặp riêng ai là muốn người đó làm con râu? Ánh mắt các ngươi thật quá nông cạn." Hình Kim Điệp đứng cạnh Tô Thiển Nguyệt sớm đã mất hết kiên nhẫn, lập tức mở miệng phản bác.
Chỉ thấy vị tiểu thư kia chỉ trào phúng liếc nhìn Tô Thiển Nguyệt, sau đó quay người nhìn chằm chằm vào nàng ta, nét mặt hơi khẩn trương nói " Ít ra Hải Điềm quận chúa không mong mong ngòng ngóng, chỉ chực tiếp cận phủ Thần Vương.
Nghe vậy, Tô Thiển Nguyệt hai tay nắm chặt chiếc khăn, trong mắt không khỏi bắn ra hào quang nguy hiểm. Mà vị tiểu thư vừa nói kia cũng không phải người sợ phiền phức, ngược lại còn dùng ánh mắt mỉa mai lạnh lùng cười nhạo Tô Thiển Nguyệt.
Hình Kim Điệp đang muốn mở miệng nói tiếp lại bị Tô Thiển Nguyệt ngăn lại đồng thời kéo ra chỗ ít người.
"Nguyệt tỷ tỷ, người việc gì phải sợ tiểu tiện nhân đó chứ?" Hình Kim Điệp bất mãn với thái độ trốn tránh của Tô Thiển Nguyệt, nét mặt không vui phàn nàn.
"Hà tất phải tranh chút khẩu khí với loại người đó? Cho dù ngươi nói thắng nàng ta thì sao, chẳng lẽ Hình đại nhân có thể nhờ đó mà thăng quan ư?" Tô Thiển Nguyệt hiện đã bình tâm lại, từ khi nàng bị hoàng thượng bỏ qua thẻ bài khiến khả năng nhập cung làm phi trở nên vô vọng liền chuyển mục tiêu sang Thần vương, chỉ cần gả được vào phủ Thần vương thì còn sợ gì không kiếm được lý do sửa trị tiểu tiện nhân kia sao?
Chẳng qua lúc này đang ở trước cửa cung, nếu để truyền ra ngoài việc bản thân cùng người khác cãi nhau sẽ làm sụp đổ hình tượng bấy lâu xây đựng mất.
Huống hồ, Vân Thiên Mộng hôm nay không ở đây, đó là một chuyện tốt, miễn cho ả Hình Kim Điệp này không bị nàng ta làm gì lại liên lụy đến cả mình.
Chi bằng nhất thời nhịn nhục để đổi lấy một đời vinh hoa phú quý.
Mọi người đang tán gẫu thì cung nữ tổng quản nội cung đi ra, vừa thấy mọi người liền cao giọng hô "Mời các vị phu nhân, tiểu thư đứng theo thức bậc, nô tỳ sẽ lập tức đưa mọi người vào cung.
Trong lúc nhất thời, cửa cung truyền ra một hồi tiếng sột soạt. Qua nửa tuần trà, tất cả các vị tiểu thư quý phụ đã hoàn thành việc xếp hằng. Vị cung nữ quản sự kia đi tới kiểm lại nhân số rồi khẽ gật đầu với tiểu cung nữ đi sau, chỉ thấy các nàng nhao nhao bước tới dẫn các vị nữ quyến đi vào hậu cung...
Sở Vương Phi Sở Vương Phi - Ninh Nhi