People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125
ể từ cái hôm tôi nhìn thấy con bé Noemi với cái thằng hay đi chung với nó đi vào nhà Ngọc Lan, trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện những suy nghĩ ngổn ngang chẳng thể nào lí giải được. Vì sao hai đứa đó lại ghé vào nhà Ngọc Lan chứ? Nàng với bọn nó là chỗ quen biết hay sao? Nhưng khi lục lại những thông tin mà tôi tích góp từ trước, một sợi dây liên kết bỗng xuất hiện giữa Ngọc Lan và con bé đó.
Noemi theo như tôi biết là người lai và Ngọc Lan cũng thế. Noemi phát âm là “nôê mi” nghe có vẻ rất giống âm giọng của người Pháp, vậy có lẽ nào Ngọc Lan và con bé ấy có mối quan hệ gì đó với nhau chứ. Còn thằng nhóc kia nữa, nhìn cũng giống Tây lắm, lại còn hay đi cùng con bé, chẳng lẽ hai đứa đó đều liên quan đến Ngọc Lan hay sao?
Vậy nên tôi quyết định phải điều tra cho ra lẽ chuyện này, nhưng để điều tra tôi phải có nguồn thông tin xác thực, thế là tôi lại tìm đến Toàn phởn, nó có lẽ là người nắm rõ nhất tình hình gái gú của cái trường này.
Ấy thế mà khi hỏi đến nó lại lắc đầu nhún vai:
-Gì, không lo tới kế hoạch mà lại chuyển sang con nhỏ đó à?
-Thì hỏi để biết thông tin thôi, với lại mày chưa thân với thằng Tuyên lắm mà!
-Tao cũng không rành đâu, mày cũng nên biết là từ ngày có bé Phương, tao đâu có đi ngắm gái được!
Nghe nó nói, tôi lại xui xị nằm dài ườn trên bàn, chốc sau khi Lam Ngọc đi căn tin về cùng thằng Tiến, nàng lại vỗ vai tôi nhíu mày:
-Sao không ôn bài mà cứ nằm đó thế?
-Ôn rồi mà, tại hơi mệt chút thôi!
-Nè, ăn đi! Không quên phần của Phong đâu!
Nàng chìa bịch bánh mì ngọt ra trước mặt tôi cười mỉm.
-Ừa, cám ơn Ngọc! À mà Ngọc này…
-Sao thế, ít hả, hay để Ngọc mua thêm?
-Không phải, về con bé Noemi ấy, Ngọc có biết thông tin gì về nó không?
-Sao hôm nay Phong lại hỏi về nó, mọi thường Phong ghét nó lắm mà!
-Thì…để biết chút thông tin thôi!
-Ừm…thông tin này là do Tiến cung cấp, con bé đó tên là Noemi, còn họ tên đầy đủ thì không biết rõ lắm, nó là lớp trưởng lớp 10A1 đấy!
-Còn cái thằng nhóc hay đi theo con bé là ai?
-Ý Phong nói là Bảo à, Ngọc không biết nhiều về nó lắm, chỉ biết là hai đứa đó hay đi chung thôi!
-Ừm…cảm ơn Ngọc nhé!
-Này, có thật là Phong chỉ tìm hiểu thôi chứ…?
Lam Ngọc bỗng trưng mắt nhìn làm tôi rợn tóc nói không ra tiếng.
-À thì thật mà, Phong còn có ý gì chứ!
-Ừm, mong là Phong không rướt thêm cái rắc rối nào nữa cả!
-Rắc rối gì chứ, không đâu hề hề! Thôi Phong ăn bánh mì ngọt nghen!
Tôi lọ mọ xé bịch bánh mì ngọt ra kiếm cớ đảnh sang chuyện khác.
Nhận được thông tin bổ ích từ Lam Ngọc tôi bắt đầu công cuộc điều tra con bé kia. Cách tối ưu nhất là theo dõi. Bắt đầu đợi con bé ở chỗ cầu thang nối xuống tầng trệt, tôi lù lù lẩn trong đám học sinh gần đó chờ thời cơ con bé đi xuống vì chỉ có dãy cầu thang nơi này là nơi gần với lớp học của con bé nhất.
Đúng giờ ra chơi, đợi cho bọn thằng Tiến đi khuất mặt cùng với Lam Ngọc, tôi liền chạy thục mạng đến nơi mai phục chờ con bé. Chỉ ít phút sau đó, con bé cũng thủng thỉnh đi xuống cùng với thằng Bảo, phải nói là bọn nó đi đến đâu, người ta trầm trồ, dòm ngó đến đó nên rất dễ bị phát hiện từ xa, đặc biệt là con bé.
Tôi lom khom theo hai đứa nó xuống tấng trệt rồi đi học dãy hành lang, vì có rất nhiều thằng con trai đứng trước cửa lớp ngắm con bé nên tôi rất dễ hòa vào đám đông để theo dõi. Đến chừng gặp cầu thang dẫn lên tầng 1 ở phía bên kia, hai đứa đó đột nhiên đi lên trước sự ngạc nhiên của tôi, vì tính ra bọn nó cũng đã đi một vòng từ tầng trên xuống tầng dưới rồi lại đi lên tầng trên, dẫu thế tôi vẫn tiếp tục nhẫn nại theo dõi bọn nó, biết đâu lại phát hiện được manh mối thì sao?
Mà quả thật nhìn con bé tôi cảm nhận được ngay nét quý tộc, thanh nhã ẩn chứa bên trong nhất là từ tướng đi, điệu bộ, cho đến những tia nhìn sắc lẽm tôi có dịp gặp trước đó, nó rất khác so với người bình thường. Nhưng dù sao vẫn chẳng thể phủ nhận rằng, nó rất đẹp, nếu so với Ngọc Lan mang nhiều nét Tây phương trẻ trung, năng động thì còn bé Noemi này lại mang một vẻ gì đó rất tao nhã, quý phái, đầy chất thượng lưu mặc dù ngoại hình nhìn thuần Việt hơn rất nhiều so với Ngọc Lan. Càng nhìn tôi càng chẳng thấy một nét nào giống nhau giữa hai người này cũng như chẳng thể mường tượng nổi mối quan hệ giữa hai người cả, có bí ẩn gì đó bên trong con bé mắt nai này chăng?
Tuy nhiên mãi mê suy nghĩ thế nào, đến đoạn cầu thăng dẫn lên tầng hai, hai đứa đó bỗng nhiên mất hút chẳng thấy đâu nữa. Tôi trố mắt nhìn dáo dác khắp nơi nhưng mặc nhiên chỉ toàn người với người xung quanh.
Vừa định rẽ phải để chạy lên lớp con bé thì tôi đã bị một cái bóng đen chặn lại làm giật mình thụt lùi lại sát mép tường.
-Chà chà, hôm nay lại giở trò theo dõi nữa nhỉ, đi một vòng với bọn tôi vui không?
Thằng Bảo chống tay vào tường nhìn khoái trá, kế bên đó vẫn là con bé Noemi đang nhìn tôi với đôi mắt khinh thường chẳng thể âm tính hơn được:
-Nói mau, anh theo dõi bọn tôi vì mục đích gì?
-À là vì…
-Xoay mặt qua phía khác, tôi không muốn nhìn trực diện bản mặt xấu xí của anh!
-Rồi, thì…là vì…– quyết tâm không để con bé biết kế hoạch, tôi liền dẻo mồm -…vì bé con xinh đẹp quá, nên anh đi theo ngắm thôi mà!
-Chát…nham nhở!
Con bé cau mày tát vào mặt tôi một cú đau điếng rồi rút chiếc khăn từ bịch khăn giấy lau đi lau lại nhiều lần cứ như mặt tôi cả tuần chưa tắm vậy.
-Thật là bẩn tay quá, nghe này anh Phong! Tôi cấm anh không được gọi tôi như thế, con người tầm thường như anh không có quyền gọi tôi như vậy! Tôi cảnh báo anh nếu như còn tiếp tục những hành động hôm nay thì đừng trách vì sao tôi kể lại với… – đột nhiên con bé ngập ngừng.
-Hử, với ai?
-… đương nhiên với thầy chủ nhiệm của anh đấy!
…Thật là, tại sao chị ta lại thích cái tên nham nhở này được nhỉ…
Nói xong con bé lại lầm bầm trong miệng câu gì đó trước khi quay sang thằng nhóc Bảo:
-Đi thôi, ở đây lâu người ta lại tưởng mình có liên hệ với tên nhếch nhác này nữa!
-Hề hề, này ông anh! Noemi cao quý đã nói rồi đấy, nếu còn tiếp tục theo dõi chúng tôi thì liệu hồn, anh sẽ không có kết cục tốt đâu.
Đoạn rồi thằng nhóc lại nói vọng:
-Còn nữa, tránh xa bà chị Lam Ngọc ra nhé, sẽ tốt cho anh hơn đấy, lời khuyên chân thành của em thôi, tạm biệt!
Nói rồi bọn nó đi mất hút để lại tôi nơi góc tường với một bên má nóng ran do cú tát lúc nãy. Bọn học sinh xung quanh bắt đầu nhìn tôi bới ánh mắt tò mò, lạ lẫm khiến tôi cảm thấy nhột người phải vụt chạy về lớp ngay nếu không muốn bị tất cả nhớ mặt.
Nhưng ngay cả khi vào lớp rồi tôi vẫn chưa hết rắc rối, Lam Ngọc giờ này đã về lớp và đang ngồi học bài. Tôi vội che bên mặt bị tát rồi chạy vòng sang sau lưng nàng ngồi ngay vào chỗ mình khiến Lam Ngọc giật thót:
-Phong, nãy giờ đi đâu đấy, sau lại đi vòng bàn dưới!
-À, không có gì đâu, nay đổi hướng đi cho vui ấy mà!
-Mà này, che mặt làm gì thế, cho Ngọc xem cái nào!
-Có gì đâu, Ngọc cứ học bài đi!
-Không được, Phong bỏ tay ra đi!
-Không có gì đâu mà!
-Phong, bỏ tay ra…!
Nàng đột nhiên gắt lớn khiến tôi giật mình bỏ tay xuống răm rắp chẳng dám cãi lệnh. Lúc này khi nhìn kĩ vào tôi, đôi mắt nàng bỗng gân lên những mạch máu bé xíu, đôi mày của nàng nhíu lại lộ rõ vẽ giận dữ.
Cầm chắt hai vai tôi, nàng rít lên:
-Ai đã tát Phong thế?
-Không sao đâu Ngọc, chuyện nhỏ thôi mà!
-Làm sao mà nhỏ được, hiện rõ lằng ngón tay luôn này!
-Phong đã nói không có gì mà!
-Phong, nói thật cho Ngọc biết đi, có phải Phong lại đi gây sự với người ta không?
-Không phải đâu mà!
-Vậy thì tại sao chứ?
Lúc này đôi mắt nàng bỗng trở nên càng ngày càng xa xăm khác thường, nhận thấy việc giấu nàng như thể sẽ làm Lam Ngọc phát bệnh, tôi đành nói rõ sự thật cho nàng biết và nhắm mắt chờ cơn bão ập vào đầu mình:
-Phong, chẳng phải Ngọc đã nói là đừng có động chạm gì đến bọn chúng rồi sao?
-Thì Phong chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi mà!
-Thiệt tình, người gì đâu mà cứng đầu thế không biết!
-Ừ, Phong xin lỗi!
Rồi nàng thở dài đưa tay lên sờ vào mấy lằng đỏ trên má tôi:
-Có đau không?
-Cũng đau chút đỉnh!
-Chờ Ngọc một tý nhé, đừng đi đâu đấy!
Nàng căn dặn tôi như một đứa bé rồi chạy vụt ra ngoài mất hút sau cửa lớp. Đến một lúc lâu sau nàng mới quay trở lại với chai nước khoáng trên tay. Lúc này mồ hôi đã nhễ nhại trên mặt nàng nhưng Lam Ngọc vẫn chạy vào chỗ tôi nhanh như nàng chạy ra vậy.
-Ngọc đi đâu thế?
-Đi mua nước lạnh cho Phong đây, ngồi yên nhé!
Nàng vặn nắp chai nước ra, thấm ướt chiếc khăn giấy rồi khẽ khàng chườm lên mặt tôi.
-Ơ Ngọc, để Phong tự làm cho, như thế kì lắm!
-Chẳng phải Phong đã nói là nhờ Ngọc hết cả sao, để yên đấy, người ta nhìn mặt kệ!
Tuy là vậy nhưng vẫn chẳng khiến tôi bớt ngượng được, cả lớp giờ này đang nhìn tôi với cặp mắt nữa giễu nữa ganh tức. Nhất là thằng Tiến lúc này coi bộ đã nổi đóa đến nơi, nó nhìn tôi không chớp mắt để rồi bỗng nhiên gian mặt lên nhìn tôi cười đểu như thách thức. Duy chỉ có thằng Toàn lúc này mới nhìn tôi gật gù kiểu như già làng vậy, cộng thêm bé Phương cứ cười mỉm nháy mắt làm tôi nhột người chẳng thể nào chịu đựng lâu được.
-Ùi ùi, được rồi Ngọc, Phong đỡ đau rồi!
-còn rát không đấy, dấu ngón tay hiện rõ thế mà!
-Không sao đâu, Phong đâu phải con nít đâu mà!
-Ừm, sau này phải nghe lời Ngọc đấy, đừng có đụng đến bọn nó nữa, nhất là con bé kia, có hiểu chưa?
-Rồi, hiểu mà! Cảm ơn Ngọc nhé!
-Đồ cứng đầu!
Nàng cười mím mắng yêu tôi nhưng chẳng biết rằng trên đôi má mủm mỉm của mình đã hiện lên màu hồng ửng đẹp đến mê người.
Sau bữa đó tôi chẳng màng đến hai đứa nhóc đó nữa mà chuyên tâm vào hơn việc chữa trị cho Lam Ngọc nhưng nói là nói thế thôi chứ tôi cũng chưa biết nên chữa trị bằng cách nào. Dù có biết chính xác nguyên nhân là do tôi đi chăng nữa mà không có cách chữa trị cũng bằng thừa mà thôi. Cho nên theo cảm tính của mình, tôi cố gắng tìm mọi cách trò chuyện, gần gũi với nàng lâu nhất có thể. Khi thì hỏi bài, nhờ giảng bài tập, khi thì bàn về thời tiết, sở thích đủ kiểu miễn sao nụ cười vẫn luôn hiện trên môi nàng là được, bởi vì nàng cười rất đẹp, hãy tưởng tượng rằng mảnh đất hoang vu, lạnh lẽo bỗng dưng có những tia nắng chíu rọi ắc hẳn sẽ rất đẹp, rất ấm áp, tôi tin là bệnh tình của nàng cũng sẽ theo đó mà thuyên giảm.
Nhưng những việc làm đó vô tình cũng khích tướng thằng Tiến, nàng dành thời gian cho tôi cũng đồng nghĩa với việc thời gian đi cùng thằng Tiến bị giảm ít đi, mà Lam Ngọc đã quyết làm gì thì có trời cũng chẳng lây dược, cho nên không cách ly được Lam Ngọc, nó bắt đầu kiếm chuyện với tôi. Lúc đầu chỉ là những pha va chạm, hất ngã hòng cảnh cáo, nhưng với bản tính cứng đầu, tôi chẳng hề quan tâm đến.
Ấy thế mà càng không nói bọn nó càng lấn tới. Có một lần lúc tôi đi vệ sinh, vừa bước ra đã gặp ngay hai thằng nó đứng chờ sẵn ngoài cửa, nó xô tôi vào góc tường đe dọa ngay:
-Này Phong, tao cảnh cáo mày đừng có mà lản vản bên cạnh Lam Ngọc nữa, có biết chưa?
-Cớ gì tao phải nghe theo lời mày?
-Chính vì mày nên tao mới vất vả cưa cẩm Lam Ngọc mấy năm trời đấy! Mày nghĩ xem mày đáng tội gì?
-Nhưng mày cũng nghĩ lại xem, vì sao mà Lam Ngọc không chịu mày?
-Khốn kiếp dám trả treo với tao à?
Nó bẻ tay rôm rốp như muốn đánh tôi đến nơi.
Thú thật với tình hình đôi chân của tôi như này có thể hạ đo ván nó trong vài nốt nhạc rồi nhưng vì phải yếm binh cho kế hoạch nên tôi chẳng thể xuất chiêu được, đành phải giả nai một thằng học sinh ốm yếu bình thường trước mặt nó. Ấy thế mà không phải tôi không có cách tự vệ đâu, khi nó vung tay chuẩn bị đánh thì tôi vọt miệng ngay:
-Nè, nếu mày đánh tao ở chỗ này thì mấy đứa khác sẽ thấy đấy!
-Thấy thì thế nào?
-Đương nhiên tên tuổi của mày sẽ nổi tiếng khắp trường! Muốn thế thì cứ việc đánh tao ở đây đi!
-Hề, mày hay lắm! Nhưng chờ đấy, vẫn chưa xong đâu!
Nó bỏ tay khỏi cổ áo tôi rồi đùng đùng đi về lớp.
Kể từ dạo đó đến 2-3 ngày tiếp theo, tôi chẳng thấy nó có động tĩnh gì nữa, ngay cả việc kiếm chuyện với tôi trên lớp cũng không còn. Cứ tưởng nó đã biết an phận khi không cưa được Lam Ngọc nhưng không, tôi đã lầm. Chính vì suy nghĩ không thấu đáo đó đã khiến tôi khinh địch bị nó chơi một vố đau mà không thể chống trả được.
Mấy ngày sau khi thằng Tiến lặng hơi sau những chiều trò gây hấn tại lớp, tôi mới tự tin mà không để Lam Ngọc phải chở mình đi học nữa. Vì khi có Lam Ngọc kế cận, nó chẳng dám đụng đến tôi, nhưng làm phiền nàng hoài tôi cũng ngại, thế nên hôm nay tôi đã quyết định tự đi xe đạp đến trường. Việc đó cũng chẳng khó gì, vì thường ngày tôi cũng đã đi xe đạp long nhong ngoài đường rồi mà, chỉ vì tránh bị bọn nó chơi xấu nên tôi bất đắc dĩ phải nhờ đến Lam Ngọc chở đi hằng ngày thôi.
Xe đang bon bon gần đến khúc cua tẻ ra lộ lớn thì tôi bỗng thấy một đám học sinh đang tụ tập ở đấy. Lúc đầu tôi cũng chẳng quan tâm lắm vì xóm tôi khá là nhiều học sinh cùng tuổi mà, tụ tập ở đấy rồi đợi nhau đi học cũng là chuyện thường tình thôi. Đến gần một chút, tôi bỗng kinh ngạc khi bọn nó đang mặc đồng phục trường mình, tuy nhiên khi nhìn kĩ mặt bọn nó tôi phải tức tốc gồng xe mà vọt lẹ vì cái bọn học sinh đang tụ tập ở đó có cả thằng Tiến và thằng Hiếu trong đấy nữa. Nhưng bọn nó đã sớm phát hiện ra sự có mặt của tôi từ xa, khi tôi vừa chạy vọt ngang, một thằng trong đó đã xộc cái gậy tre vào căm xe làm cả xe và tôi lộn nhào, ngã oạch ra đường đau điếng.
Khi tôi còn chưa kịp ngồi dậy, bọn nó đã án ngữ trước mặt. Thằng Tiến liền bước đến ngồi xổm xuống cười đểu:
-Hề hề, biết cảm giác thọc gậy bánh xe làm sao chưa mày!
-Bọn cà chớn, ỷ đông hiếp yếu à?
-Ê, nói phải có bằng chứng nghe mày, tự mày té chứ có ai xô mày không?
Ngay tức tốc cả bọn tụi nó liền hùa theo nhầm làm tôi cứng họng không cãi lại được. Thể rồi nó lấy trong cặp ra một cuốn tập dày:
-Hề hề, nếu bây giờ tao đang mày có thương tích thì chắc mày cũng mét Lam Ngọc nhỉ, thôi thì thế này nhá, nhẹ nhàng và thoải mái!
Vừa nói nó liền đưa cuốn tập lên mặt rồi tọng một cú vào đó khiến tôi choáng váng sụp xuống đất.
-Hế hế, thấy cách tao nghĩ hay không hả?
-Thằng chó!
-Dám gấn cổ cãi lại tao nữa à? Nè, có ngon thì đánh tao đi!
Nó chìa mặt ra khiêu khích tôi.
Lúc đó tôi muốn tọng vào mặt nó lắm, còn cả đám hùa theo ở đằng sau nữa nhưng vì đã hứa với thằng Toàn phải tuân thủ kế hoạch tuyệt đối, tôi đành buông xui để bọn nó hạ nhục cho đã thì thôi.
Cũng may lúc đó đã gần đến giờ học bọn nó mới thôi không làm khó dễ tôi nữa, lúc này tôi mới lồm cồm ngồi dậy thu gom số sách đã bị văng ra do cú té lúc nãy. Chiếc xe đạp tôi hiện giờ chẳng còn đạp được nữa, căm đã gãy hết mấy cây rồi lại còn có một số bị méo nữa, nó y hệt chủ của nó lúc này vậy, tàn tạ đến phát sợ, cả lòng bàn tay tôi trầy đến ứa máu. Nhưng khi nhìn đồng hồ đã gần đến giờ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài dắt bộ chiếc xe tới trường mặt cho bao nhiêu con mắt cứ nhìn ngó một cách lạ lẫm.
Nhưng trường tôi thì khá xa, ngay cả chạy xe không nhanh cũng có thể đến trễ, cho nên khi tôi đến trường thì cũng là lúc trống đánh vào tiết vang lên nghe suy xụp cả tinh thần. Cổng trường đã đóng, tiết học đã bắt đầu, tôi thở dài dắt xe tựa vào bờ tường sát mép cổng rồi tựa lưng vào đó thở một hơi thật ngao ngán. Tay tôi giờ này mủ đã ứa ra đỏ rộp, rát buốt, tôi cứ ịn bàn tay vào cặp để lau đi nhưng chốc sau nó lại ứa ra nhiều hơn, đau đớn hơn.
Có thể nói lần này tôi đã quá chủ quan, khinh địch khi không đề phòng đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra hậu quả là giờ đây tôi bị tàn tạ chẳng khác nào kẻ thua cuộc. Thà kẻ địch là một thằng láu cá, giỏi võ còn hơn là một thằng công tử giang manh. Vì muốn đánh bại nó phải cần đến trí lực, thứ mà tôi đang thiếu đi lúc này, thiếu rất nhiều là đằng khác.
“Nhưng thôi, chuyện gì đến nó cũng đến, coi như hôm nay là một bài học dành ày vậy Phong ạ!”
Tôi ịn bàn tay vào chiếc cặp đã lem màu mủ để lau đi lần cuối trước khi dắt xe quành về nhà,  cảm giác xung quanh cứ như là một con đường tối đen, không lối thoát vậy. Ấy thế mà khi vừa đi dắt xe đi, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ trong cánh cổng làm tôi cảm thấy như có một chút ánh sáng le lói nơi cuối đường:
-Nè, có phải Phong không?
-Hở…?
-Là Phong đó à, sao đứng ngoài đó vậy, làm gì người ngợm dơ thế?
Tây chân tôi rung lên, miệng cứ há ra chẳng thể nào điều khiên được, là vì giờ này người đang đứng trước mặt tôi là Lam Ngọc, nàng chỉ cách tôi một cánh cổng thôi nhưng như thế cũng đủ làm tôi mừng phát điên, nói không ra hơi.
Thấy tôi cứ đứng thẫn thờ ra đấy, nàng vội mở toang chiếc cổng nhỏ ở phía bên phá tan đi rào cản giữa hai đứa lúc này chạy đến bên tôi:
-Phong bị gì vậy, té xe à?
-Ừ…ừm…!
-Biết ngay là chân Phong đạp chưa rành mà cứ cãi Ngọc, đồ cứng đầu!
-Ừ, x…xin lỗi!
Tuy nhiên nàng chẳng trách móc nữa, chỉ thờ dài một hơi rồi nhìn tôi lo lắng:
-Phong có bị thương chỗ nào không?
-Không sao đâu, trầy sơ thôi mà!
Tôi cố giấu đi bàn tay đã bị trầy đến chảy mủ, nhưng khi nắm lại nó lại rát khiến tôi giật thót rú lên.
-Trời, ra nông nỗi thế này mà bảo không sao à?
-Ừ thì không sao mà!
-Người gì đâu mà cứng đầu thế không biết, theo Ngọc vào trường cái đã!
-Nhưng Phong đi trễ mà, bảo vệ không cho vào trường đâu!
-Ngọc đã xin phép cho Phong nghỉ một tiết rồi, vào mau đi!
Nàng một tay dắt chiếc xe, một tay dắt tôi bỉn rỉn vào trong cứ y như ngày đầu tiên đi học vậy.
Nhưng thực ra nàng đâu biết rằng trong lòng tôi lúc này đang ngập tràn cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng cả người. Ngờ đâu đang trong lúc suy xụp nhất nàng lại xuất hiện lôi tôi ra khỏi vũn bùn chứ. Tôi muốn ôm nàng lắm, ôm nàng để giải tỏa hết cảm giác rạo rực trong lòng lúc này nhưng vẫn khó lắm, có lẽ phải chờ để một lúc nào đó thôi…
-Cô Thủy ơi, có trong phòng không cô?
Lam ngọc gọi to tên cô trực phòng y tế nhưng mặc nhiên chẳng thấy ai trả lời. Mãi đến một lúc sau bên văn phòng mới có người đi sang nói với bọn tôi:
-Cô thủy hôm nay xin nghỉ rồi, hai đứa có chuyện gì vậy?
-Dạ bạn này bị thương ở tay nên con tính nhờ cô Thủy băng bó giúp ạ?
-Chà khó nhỉ, ngày mai cô Thủy mới vào trực!
-À, vậy cô có chìa khóa phòng không cô?
-Có, mà chi vậy?
-Dạ, vậy để con vào phòng y tế lấy đồ bắng bó cho bạn này, xong con khóa phòng lại ạ?
-Ừ thế cũng được, nhớ nhanh đấy!
Nhận được chìa khóa, Lam Ngọc nhanh chóng mở phòng rồi đặt tôi ngay vào giường bệnh, chốc sau nàng mới trở lại ngồi cạnh tôi với mớ bông băng, thuốc sát trùng trên tay:
-Giờ Ngọc sát trùng cho Phong trước nhé, sẽ đau lắm đấy!
Tôi cứ gật gật mà chẳng hề biết gì vì lúc này Lam Ngọc đang nắm lấy tay tôi, cảm giác tê rần loan tỏa cả người, nhưng chẳng bao lâu, tôi phải rít lên muốn nhảy dựng khi Lam Ngọc chậm miếng bông gòn tẩm thuốc vào vết thương.
-Trời, con trai gì mà chịu đau kém vậy?
-Híc, đau thiệt đó!
-Uầy được rồi, để yên đấy Ngọc băng vết thương lại lát mới cầm viết dễ!
Nàng cầm vải băng quấn 1 vòng, rồi 2 vòng cứ thế chỉ trong chốc lát bàn tay tôi đã được nàng băng kín, nhìn đẹp không thể chê được, đúng là người cao điểm môn quốc phòng có khác.
Đến khi băng xong, nàng mới quệt mồ hôi thở phào:
-Phìu, xong rồi đấy!
-Ừm…xin lỗi Ngọc!
-Gì mà phải xin lỗi chứ?
-Thì đã làm phiền Ngọc cả buổi trời mà!
-Phong không chỉ cứng đầu mà còn ngốc nữa, thôi lên lớp đi, còn phải bắt đầu tiết 2 nữa đấy!
-Ừ…ừm…, xin lỗi!
-Hừm, cứ xin lỗi hoài, ngốc!
Trong lòng tôi lúc này chỉ có thể nói được 2 chữ “xin lỗi”, xin lỗi vì đã giấu nàng rất nhiều điều, xin lỗi vì đã khiến nàng phải lo lắng, xin lỗi vì đã quá khinh suất, chắc chắn sau lần này tôi sẽ không bao giờ mắc phải sai sót như thế nữa…
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 126
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần