Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 123: Bắt Hứa Lập
N
hân viên của tổ công tác thứ hai do Thang Tùng Minh phái ra rất nhanh cũng trở về, chẳng qua kết quả lại làm Thang Tùng Minh rất ngạc nhiên đồng thời xen lẫn vui mừng.
Thì ra tổ công tác thứ hai đến điều tra các ngân hàng lớn trong huyện điều tra nhưng không thấy được tài khoản nào mang tên Hứa Lập. Điều này ngược lại có chút không bình thường, nó càng làm cho các đồng chí điều tra cảm thấy không thể coi nhẹ.
Dù như thế nào thì Hứa Lập làm một tên phó chủ tịch xã, mặc dù tham gia công tác chưa lâu nhưng không thể nào không có chút tiền tiết kiệm chứ? Dù là hắn thật sự không có tiền dư nhưng kiểu gì cũng phải có một tài khoản ở ngân hàng nào đó chứ, như vậy cũng thuận tiện trong nhiều việc. Sau đó các đồng chí điều tra lại duyệt ghi chép thẻ tín dụng nhưng cũng không phát hiện tên của Hứa Lập ở các ngân hàng huyện Giang Ninh. Cuối cùng các đồng chí điều tra không thể làm gì khác là yêu cầu các ngân hàng thuộc huyện Giang Ninh tìm thông tin trong toàn bộ hệ thống xem Hứa Lập có tài khoản ở địa phương khác hay không?
Tìm như vậy cho ra kết quả ngay, nó làm các đồng chí điều tra cảm thấy rất giật mình. Bọn họ trước hết tìm kiếm tại ngân hàng Trung Quốc, qua hệ thống mạng đã tìm được Hứa Lập không ngờ có thẻ tín dụng mở tại Bắc Kinh, trong tài khoản hiện nay có hơn 800 ngàn. Hứa Lập là người mới tốt nghiệp đại học, tham gia công tác không đầy ba tháng thì lấy đâu ra nhiều tiền đến thế. Các đồng chí điều tra như bắt được báu vật, bọn họ yêu cầu ngân hàng kia kê khai chi tiết thông tin tài khoản của Hứa Lập. Sau đó bọn họ lại tới mấy ngân hàng như công thương, nông nghiệp xây dựng và đều phát hiện Hứa Lập cũng có thẻ ở các ngân hàng này, chẳng qua đều là lập tại Bắc Kinh. Tổng các tài khoản có số tiền lên tới gần hai triệu.
Thang Tùng Minh nhìn khoản tiền lớn như vậy, y đập bàn lớn tiếng nói:
- Lập tức bắt Hứa Lập lại cho tôi, là tiến hành bắt. Không ngờ một tên phó chủ tịch xã nhận chức chưa đầy ba tháng mà có nhiều tiền đến thế, quá đáng sợ.
Giữa trưa cùng ngày khi Hứa Lập đang ở hiện trường thi công giám sát công việc đột nhiên thấy hai chiếc xe đeo biển tỉnh thành tiến vào công trường. Hứa Lập thầm nghĩ điều nên đến đã đến, muốn trốn cũng không được. Chẳng qua mình không có vấn đề gì, mình cũng không cần phải sợ bọn họ. Cho nên Hứa Lập chẳng những không có trốn, ngược lại còn nói một câu với Mã Kiện ở bên rồi chủ động đi tới đón.
Các đồng chí của tổ điều tra từ trên xe xuống chặn một nhân viên ở công trường hỏi xem Hứa Lập đang ở đâu. Người kia quay đầu lại chỉ về phía Hứa Lập.
- Đó là phó chủ tịch xã chúng tôi, các vị tìm phó chủ tịch có việc gì?
Đồng chí tổ điều tra không trả lời, mấy người vội vàng chạy về phía Hứa Lập, có hai người còn kẹp Hứa Lập vào giữa. Người phụ trách bắt Hứa Lập là phó phụ trách tổ điều tra lần này – Thôi Vạn Khuê đi lên nói.
- Anh là Hứa Lập? Tôi là phó trưởng phòng giám sát số 3 – Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng là phó tổ trưởng tổ điều tra vụ việc lần này – Thôi Vạn Khuê. Tôi có một số việc muốn mời anh về hỗ trợ điều tra.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Vậy thì đi, tôi sẽ phối hợp với các vị.
Hứa Lập có thái độ dễ bảo cũng khiến Thôi Vạn Khuê yên tâm.
- Tốt, Tiểu Vương, Tiểu Lý, đưa Hứa Lập đi.
Nói xong y vẫy tay với hai người đứng hai bên Hứa Lập ra hiệu hai người bọn họ dẫn Hứa Lập lên xe.
Hai người kia mỗi người xách một tay Hứa Lập, muốn áp giải Hứa Lập lên xe. Ai ngờ Hứa Lập hơi dùng sức đã dễ dàng đánh bật tay hai người này ra. Sau đó Hứa Lập khinh thường nhìn bọn họ.
- Tôi chỉ là hỗ trợ điều tra, không cần các người dìu.
Nói xong hắn còn phủi phủi bụi trên người, một mình dẫn đầu đi về phía xe của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Hai người kia bị đẩy văng ra ngoài cũng là nhân viên của phòng giám sát số 3, mặc dù tuổi không lớn nhưng đã tham gia không ít vụ án. Chẳng qua bọn họ chưa từng thấy kẻ nào có cấp bậc thấp như đối phương mà lại kiêu căng đến thế. Trước đây chỉ cần mình đến là phạm nhân dù là quan chức cấp thị xã, thậm chí cấp tỉnh hầu hết đều nhũn người, nếu không có mình dìu sợ đã ngã xuống mặt đất. Nhưng hôm nay bọn họ bị thiệt nên định phát tác lại bị Thôi Vạn Khuê ở bên ngăn lại. Thôi Vạn Khuê nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần người bị trưởng phòng của chúng ta mời về còn ra được ư? Các cậu cần gì phải tức với hắn.
Tiểu Vương cùng tiểu Lý lúc này mới hung hăng xoa bóp cánh tay đang khá đau.
- Hừ, chờ về rồi cho hắn một trận.
Nói xong ba người cũng đi theo Hứa Lập lên xe.
Thấy xe đã khởi động, Mã Kiện giờ mới có phản ứng vội vàng chạy tới cản trước đầu xe. Lái xe đành phải dừng lại, Thôi Vạn Khuê xuống xe nói với Mã Kiện:
- Anh là ai? Sao lại chặn xe?
- Tôi biết các vị là người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi chủ tịch xã Nhị Đạo – Mã Kiện, các vị sao lại bắt phó chủ tịch xã chúng tôi đi, dù như thế nào cũng phải nói với chúng tôi một tiếng chứ?
Mã Kiện thở hổn hển nói. Lúc này Mã Kiện mặc dù biết người tới là từ Ủy ban kỷ luật tỉnh nhưng y mặc dù tiếp xúc với Hứa Lập không lâu nhưng vẫn rất thưởng thức Hứa Lập. Mình đã từng này tuổi thì còn sợ gì cho nên Mã Kiện mới ra mặt vì Hứa Lập.
- Biết chúng tôi là người của Ủy ban kỷ luật tỉnh mà còn dám chặn xe, anh to gan nhỉ. Anh không sợ chúng tôi đưa cả anh đi luôn ư?
Tiểu Vương vừa nãy bị thiệt nên rất giận, y mở cửa sổ ra nói với Mã Kiện.
- Ủy ban kỷ luật tỉnh thì sao chứ? Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không phải nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng sao? Chặn xe của các người chẳng lẽ là tội ác ngập trời ư? Tiểu đồng chí này có suy nghĩ như vậy là không được.
Hứa Lập ở bên cũng cười nói:
- Đúng thế, tiểu đồng chí này chẳng lẽ ở trên tỉnh quá lâu nên quên tôn chỉ phục vụ nhân dân của Đảng ta ư? Cho dù anh không coi người có chức vụ là chủ tịch, phó chủ tịch xã như chúng tôi vào đâu nhưng chúng tôi dù như thế nào cũng là một quần chúng nhân dân bình thường, đây là thái độ đối với quần chúng của anh sao?
Tiểu Vương thấy Hứa Lập còn nhỏ tuổi hơn mình mà gọi mình như vậy, hắn càng điên lên gào to.
- Người như mày mà còn là quần chúng bình thường ư? Mày gây ra chuyện gì còn không biết ư? Lần này đi vào còn có thể đi ra hay không còn khó nói, mày còn dám nói tao.
Hứa Lập không làm gì trái lương tâm nên không sợ, nhưng Mã Kiện lại có chút khẩn trương.
- Tiểu Hứa đã làm gì? Không phải chỉ hỗ trợ điều tra thôi ư? Sao lại không ra được, các anh phải nói rõ cho tôi.
Thôi Vạn Khuê ở bên vội vàng nói:
- Đồng chí kia đừng gấp, Tiểu Vương còn trẻ nên không biết ăn nói, anh đừng để ở trong lòng. Chúng tôi mời phó chủ tịch xã Hứa về chỉ là hỗ trợ điều tra.
Hứa Lập cũng nói:
- Chủ tịch Mã, không có gì đâu, tôi chỉ là hỗ trợ điều tra, chúng ta không làm gì sai thì có gì phải sợ.