Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn3: Cầu Thất Hồn (Tam)
a khỏi tiệm cơm, liền cảm thấy như gió nóng kéo đến. Nơi này ở xa trung tâm thành phố nên chỉ có mấy tiệm bán đồ linh tinh và cửa hàng tiện lợi. Mùa hè mây cuồn cuộn dày vô cùng, tạo thành đủ thứ hình dáng, giống một bộ tranh quỷ luôn thay đổi, từ đó có thể quan sát những ngụ ý trong đám âm u đó.
Bạch Dực nhìn đồng hồ, cũng không đi vội, anh hỏi tôi: "Em nghĩ đó là thứ gì?"
Tôi khoanh tay, mắt vẫn nhìn mây đen trên trời nói: "Không biết, anh nghĩ đó là gì?"
Bạch Dực nói: "Giờ đây có thể biết rõ hai điều. Một là cây cầu đó lúc đầu chẳng có vấn đề bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như trên. Hai là chỉ buổi tối mới gặp chuyện không may."
Tôi đồng ý gật đầu, tiếp tục bổ sung: "Vì thế chúng ta đến đó bây giờ cũng vô cùng thích hợp. Cũng có thể biết được đêm đó, hai bé gái đã thấy được điều gì."
Bạch Dực không trả lời, anh giơ tay ngẩng đầu nhìn trời nói: "Hình như mưa rồi."
Anh vừa nói xong, tôi chưa kịp tiếp lời đã cảm thấy giọt mưa trong nháy mắt lớn dần. Nhưng khi quất vào mặt lại không hề có cảm giác, giống như tan biến vào hư không. Xung quanh tràn ngập mùi tanh hôi, ẩm ướt. Tôi và Bạch Dực đều không bung dù, cũng không muốn quay lại, nên mạo hiểm đội mưa chạy đi.
Mưa như muốn ngăn cản chúng tôi, bỗng nhiên nhiều thêm gấp mấy lần.
Chẳng bao lâu, người của chúng tôi ướt đẫm, không còn chỗ nào khô cả. Vì trời mưa to nên đường càng trở nên mờ ảo, tôi thường phải liên tiếp lau nước mưa trên mặt nếu không sẽ chẳng tài nào thấy đường. Dọc đường, một người cũng không có, thỉnh thoảng còn thấy được sấm chớp ở xa xa.
Càng tiến về phía trước, đường càng khó đi, mãi đến khi chúng tôi đến được cuối đường, gần một chỗ rẽ mới thấy được cây cầu vượt kia. Trong đêm tối, nó trở nên mờ ảo khác thường, nếu Trình Doanh không nhắc đến nơi này có rất nhiều biển quảng cáo bị hư hỏng thì giữa làn mưa xối xả trong đêm tối như vậy thật khó phát hiện được. Thật giống như nó chẳng hề tồn tại trên thế gian này. Một tia chớp hiện lên, hình dáng của cây cầu theo đó ánh vào mắt chúng tôi.
Bạch Dực hạ giọng nói: "Đến rồi, nhất định là ở đây."
Lúc này anh còn nói gì đấy, nhưng mưa lớn quá, tôi không cách nào nghe rõ được, giọng của anh dường như bị mưa hòa tan đi.
Tôi quay lại nhìn anh nói lớn: "Nên làm gì bây giờ?"
Bạch Dực vuốt lớp tóc bị ướt mưa, cũng nói lớn lên: "Có hai cách, em muốn chọn cách nào?"
Tôi không chút do dự nói: "Cách nào an toàn! Em không muốn đem cái mạng nhỏ ra đùa."
Sau đó tôi theo anh đến dưới gầm cầu. Nơi đó trước kia có lẽ là một nhà để xe, nhưng giờ đã hoang tàn triệt để. Tấm nhựa đen vẫn còn che trên giá, nước mưa theo trần nhà chảy xuống, trong góc chất đầy mấy đồ dùng sinh hoạt đầy bụi, giữa đống vỏ dưa còn có một con chuột lớn màu xám tro đang động đậy.
Nơi này chắc đã lâu không được trông coi, là minh chứng cho góc chết của thành phố. Cầu vượt trên đầu chúng tôi cũng đã rất cũ kỹ. Mặt trên do kính và kim loại tạo thành, hơn hết bậc thang đặc biệt nhiều và vô cùng nhỏ hẹp.
Theo thiết kế mà nói, tự bản thân cầu đã có chút không hợp quy tắc, có lẽ lúc đầu xây dựng chỉ vì nó đẹp mà thôi.
Chúng tôi trú dưới gầm cầu, nước mưa không thể quất tới nơi đây. Bạch Dực nói: "Chúng ta xem thử cây cầu này rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nói xong anh lấy từ trong túi ra một gói giấy và cái bật lửa. Có lẽ do quá ẩm ướt nên phải đánh vài cái mới có được lửa. Anh đốt gói giấy, tôi liền ngửi được một mùi hương, hỏi: "Anh muốn chiêu quỷ? Gọi nó đến sao?"
Bạch Dực quả quyết: "Có lẽ thế, nếu chỉ là hiện tượng tự nhiên, thì đã không huyễn hoặc như vậy. Em cũng thấy đấy, phong thủy quanh đây cũng không quá quái dị. Nên anh cho rằng đã bị vài thứ quấy phá. Đành phải xem trước đã, cũng không còn cách nào khác!"
Chiêu hồn thuật là Trung Quốc đạo thuật, nội dung phi thường trọng yếu, nhưng anh vẫn có thể làm sống lại. Theo truyền thuyết dân gian, người có ba hồn bảy vía, sau khi chết hồn bay lên trời thành khí, còn phách nhập xuống đất thành quỷ. Vì thế chiêu quỷ được gọi là "Chiêu hồn thuật" Nói gắn gọn là nghi thức tìm về hồn phách bị thất lạc.
Chiêu hồn thuật thật ra chia làm hai loại. Một loại là bày trận để gọi, loại kia được tiến hành trong điều kiện hạn chế, thế nên nó rất thua kém so với loại chiêu hồn thuật thông thường. Nhưng dù là loại nào đều phải có điều kiện. Đầu tiên phải có môi giới, theo cây cầu này mà nói thì bản thân nó đã là môi giới. Thứ hai là phương hướng, đều là tọa bắc triều nam, nhìn về thái dương. Vị trí này là hướng chiêu quỷ tốt nhất, sau có Phật giáo dẫn nhập, thêm vào tọa đông hướng tây. Nhưng bất kể ở hướng nào đều có điểm cực kỳ quan trọng, chiêu hồn thuật chúng tôi sử dụng chính là loại cổ xưa, trọng yếu nhất là chú ngữ. Chú ngữ khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau một trời một vực.
Bạch Dực trước tiên lấy thân mình làm môi giới, anh dùng phương pháp
chiêu hồn bằng phù chú. Có trời mới biết tại sao anh lại mang theo loại bùa chú
này, hoặc do muốn dùng tại nơi đứa bé vừa chết.
Trong túi ngoài bùa chú còn có nhan thơm. Là cô hồn dã quỷ loại nhan này có tác dụng với chúng cũng như tiền với người sống, nhưng nó chỉ cho phép môi giới tiếp xúc với dã quỷ còn lại dù có muốn cũng không thể tới gần. Như thế cũng rất giống với chi phiếu của con người, có mật mã là của mình, không có là của ngân hàng.
Nghi thức như vậy cần tối thiểu khoảng một giờ. Hai người chúng tôi ở ngay dưới cầu vượt chờ đợi trong tối tăm ẩm ướt. Trời mưa nên xung quanh đều được mước mưa dội rửa, Bạch Dực phải chật vật để giử cho nhan không tắt. Dưới gầm cầu tối tăm chỉ duy nhất chấm sáng, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe chạy anh qua mang đến ánh sáng trong nháy mắt.
Dần dần chấm lửa cũng tắt, trong bóng tối chỉ ngửi được một mùi nồng đậm, trộn lẫn trong đó là mùi cháy khét của hàng mã. Loại mùi này cũng không mấy xa lạ với nhiều người, đó là người sau khi chết đều phải đốt hàng mã để cúng tế. Tro tàn để lại một mùi kì quái, có người nói kia là mùi hương của cõi âm, nếu người đang sống mà có mùi này chắc chắn sẽ không thọ, còn nói động vật có khả năng cảm nhận được mùi này.
Qua chẳng bao lâu, mắt tôi dần quen với khung cảnh tối tăm, có thể thấy được loáng thoáng xung quanh. Bạch Dực đang ở bên cạnh, mặt anh quay về hướng nam, tay lần tràng hạt từ lúc nào. Anh không ngừng thì thầm niệm chú:
"Tam thanh truyền bài lệnh, kim cang lưỡng diện bài, thiên lý câu hồn chứng, tốc quy bản tính lai...."
Tôi ở bên cạnh quan sát xung quanh, tiếng mưa đã nhanh hòa cùng tiếng niệm chú của Bạch Dực, giống như một loại âm thanh khác, loại âm thanh này dường như không phải xuất phát từ anh, cũng không phải từ nước mưa, mà đến từ chính bản thân cây cầu.
Tôi ngẩng đầu nhìn cầu, lúc này phía trên nó bắt đầu truyền đến tiếng bước
chân, dường như ngay trên đỉnh đầu của tôi. Âm thanh rất chậm, bước đi như vậy, thật không tài nào tưởng tượng nổi tại sao nó lại nặng đến thế, cứ như bước một bước là dừng lại ba giây vậy.
Bạch Dực vẫn không dừng lại, trán anh chảy rất nhiều mồ hôi, tôi hiểu anh và cây cầu này đã lập thành môi giới. Bậc thang gần như trong suốt, nhìn kỹ sẽ thấy bóng lờ mờ chiếu trên đó. Tốc độ cùng nhịp điệu như vậy khiến tôi rất lo lắng, tựa như cái bóng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy chân, ngã nhào xuống, giống đang ném tạ giữa không trung. Cũng khiến từ sâu trong lòng tôi mong cho quả tạ đang chơi vơi kia nhanh chóng rơi xuống.
Cơ thể của tôi bị cảm giác bức bách này ảnh hưởng, cảm thấy mặt đất trở nên vô cùng bất ổn, chỉ có thể ngẩn đầu nhìn bóng đen trên nền kính. Nó cách tôi một khoảng, nhìn không rõ đường nét. Sau vài phút vẫn đi chưa hết, tôi cảm thấy hình như nó chẳng hề chuyển động. Bạch Dực chắc cũng cảm thấy như vậy, anh nắm chặt tràng hạt trong tay, nhưng bất kể niệm chú thế nào cũng chẳng có quỷ hồn này tiến vào chỗ chúng tôi. Chỉ có cảm giác áp bức như khối sắt đè nặng lên người chúng tôi.
Lòng tôi càng lo lắng vô cùng, bắt đầu nghi ngờ suy đoán ban đầu. Hay chuyện không đơn giản như chúng tôi nghĩ, hoặc đã đốt sai thứ gì rồi. Bạch Dực để tràng hạt xuống, tôi nhìn anh ngờ vực, nói: "Có khi nào không phải quỷ?"
Bạch Dực nhìn tràng hạt trong tay, nói: "Cũng chưa chắc, nơi này tử khí rất nặng, nếu không phải quỷ thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi nói tiếp: "Anh có thấy cái bóng đó không... Chuyện này giải thích thế nào?"
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn qua lớp kiếng hơi mờ của cầu thang. Bóng đen kia vẫn ở đó dường như còn đang run run. Nó ở cao cao trên đầu cầu, nếu muốn xác định hình dáng rõ ràng, chỉ còn cách bước lên đó. Nếu không, ngoài cảm giác bức bối này ra thì chẳng thể biết được gì.
Bạch Dực nói: "Anh lên đó xem, em ở chỗ này chờ anh."
Tôi nắm cánh tay anh, nói: "Không, muốn đi thì hai ta cùng đi. Một mình anh khiến em lo lắng."
Bạch Dực thấy tôi nhất quyết đi theo, thì ngoài thở dài ra cũng còn cách nào. Tôi mặc kệ Bạch Dực ngăn cản, tiếp tục ngờ vực nói: "Trên đó rốt cuộc đang đùa gì?"
Bạch Dực nói: "Không biết chắc, nhưng có thể tạm xác định, nó là nguyên
nhân khiến hai đứa bé mất thăng bằng, thêm vào nó cũng không phải quỷ hồn...."
Tôi nhíu mày ngẩng đầu, bóng đen dường như hơi chuyển động về phía tôi. Tôi cũng không thể xác định kia có phải do mình tưởng tượng, hay là ảo giác quái dị gì khác, chỉ cảm thấy có chút giống với một loại trận pháp.
Tôi và Bạch Dực cùng lên cầu thang. Nhưng cả hai chúng tôi không hề bất cẩn giống hai đứa bé kia. Bạch Dực quét vào giày của chúng tôi một ít tàn tro vừa đốt lúc nãy. Bạch Dực nói thứ này không chỉ đơn giản là đuổi quỷ còn có tác dụng trừ tà. Tuy chúng tôi không có ngọc Trào Phong, nhưng cũng không phải không được trang bị.
Tôi và Bạch Dực cùng trao đổi bằng mắt. Tôi thầm niệm Kim Quang chú, mong cho có thể giảm bớt sát khí. Thật ra thiết kế của cây cầu này có rất nhiều khiếm khuyết. Người ta chỉ cần đẹp nên đã dùng một lượng lớn thủy tinh hữu cơ. Lúc thường cũng không tồi, nhưng khi trời đổ mưa, các bậc thang không có lực ma sát sẽ trơn như trượt băng. Thiếu an toàn như vậy đương nhiên có thể đoán được chổ này sẽ có tai nạn, tuy rằng thỉnh thoảng họ có để bảng: "Cẩn thận trơn trượt".
Đây là một cây cầu bằng kính. Nước mưa đổ xuống kính đương nhiên sẽ chảy nhanh, đi trên đó mọi người sẽ có cảm giác phấp phỏng, sợ bị ngã do trơn trượt, mỗi bước đi đều không ổn định. Thỉnh thoảng tôi lại ngẩng đầu nhìn phần cuối của cầu thang, nghĩ thầm người ta phải tốn bao nhiêu sức lực để có thể đi
hết đoạn đường khổ sở này. Nhưng khi nhìn lại chỉ thấy cầu thang thật dài, đống đèn quảng cáo có vẻ lóa mắt khác thường, dường như chẳng thể nào đi hết được con đường này. Đột nhiên tôi lại xuất hiện ý muốn nằm xuống, chạm thân mình vào mặt đất, để cảm nhận được sự bình ổn. Bất quá lý trí nói cho tôi biết làm thế chỉ có ngã xuống. Tôi lại sực nhớ đến hai bé gái vừa kề cận sống chết lúc qua đây chắc cũng cảm nhận chẳng khác là mấy. Nó càng khiến tôi xác định đây là một cây cầu quái dị.
Tôi chú ý thấy Bạch Dực so với tôi còn khó khăn hơn. Anh ngoài chuyện đi, còn phải luôn cố gắng để duy trì kết giới thông linh với câu cầu này, nên anh giữ thăng bằng tệ hơn tôi ít ra khoảng ba lần. Thật khó hình dung tại sao đến giờ anh còn chưa ngất xỉu.
Qua một đoạn đường vô cùng gian nan, lúc chúng tôi đến được đầu bên kia thì chuyện lại xảy ra ngoài dự tính. Đầu kia cái gì cũng không có, chỉ mỗi cầu thang trắng mờ, trơn tuột gần giống như chiếc gương phản chiếu biển quảng cáo màu trắng lộn ngược, soi lại cầu loang loáng như băng, bên dưới giống một cái động không đáy đang lơ lửng giữa không trung.
Bỗng nhiên tôi cảm nhận rất mạnh mẽ cảm giác trong nháy mắt lúc mình mở cửa sổ ra khi đứa bé thứ nhất tử vong. Tôi như muốn ngã xuống khối băng màu trắng kia, lòng dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Tôi nghĩ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhập vào chỗ hư không đó, người bắt đầu muốn nôn không gì kiềm được.
Trên mặt Bạch Dực đã không phân rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mưa. Ánh mắt anh có chút rã rời, miệng vẫn thì thầm như cũ. Chúng tôi đang đối mặt với sợ hãi hư không. Tôi đã thật sự nghĩ bất kể quỷ quái gì anh cũng không hề sợ, đây chính là nổi sợ xuất phát từ sự vỡ vụn trong nội tâm sâu xa.
Bạch Dực cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, anh ngã nhào xuống đất, tôi gian nan đỡ lấy thân thể anh. Anh vẫn niệm chú như cũ, cố duy trì mối quan hệ với cây cầu này. Tim anh đập rất nhanh, tôi dìu anh, cảm thấy tim anh đập nhanh đến độ sắp nhảy ra khỏi ngực. Chúng tôi hô hấp vô cùng gấp gáp, Bạch
Dực yếu ớt nhìn tôi nói: "Sai... sai ở đâu?"
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên