Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 124: Hiểu Lầm
V
ào buổi chiều, Tạ Tiểu Dung chung quy cũng thực hiện lời hứa của mình.
Dưới lời mời nhiệt tình của Tạ Tiểu Dung, Cao Ý Tuyên rốt cuộc cũng đạt thành ý nguyện đến nhà Lạc Thiên Niên. Lạc Thiên Niên đã từng là Phó bí thư Thành ủy, lại là cán bộ bản thổ của thành phố Tân An từng bước một đi lên. Cho nên, lực ảnh hưởng ở thành phố Tân An là đáng kể mặc dù là đã về hưu.
Nơi ở của Lạc gia là một căn nhà hai tầng, xây dựng vào cuối thập niên 50. Nguyên bản là nhà trọ cho các chuyên gia kỹ thuật của NWO (Trật tự thế giới mới), sau cải tạo lại thành nhà ở cho một số lãnh đạo thành phố.
Căn nhà nằm ở vị trí biệt lập. Khu nhà ở cơ quan này rất yên tĩnh. Toàn bộ tường rào đều trồng đầy dây thường xuyên xanh mượt. Thỉnh thoảng có mấy đóa hoan hồng phấn và hồng vàng nhạt nở rộ trong gió xuân.
Xuân ý dạt dào, giống như thế ngoại đào nguyên.
Cao Ý Tuyên nhấn chuông cửa Lạc gia. Tạ Tiểu Dung mặc một bộ đồ ở nhà, mỉm cười mở cánh cửa sắt, lách người qua để Cao Ý Tuyên bước vào, vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Cao, cậu tới rồi à. Còn mang chi nhiều đồ như thế? Quá khách khí rồi.
Cao Ý Tuyên cười nói:
- Lần đầu đến nhà, cũng nên mang theo một ít quà. Tạ tỷ, chị cũng đừng quá khách khí.
Hai người nói nói cười cười, rồi bước vào phòng khách lầu một của Lạc gia.
Lạc Thiên Niên mang cặp mắt kính lão đang ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy Cao Ý Tuyên thì khẽ gật đầu. Ông tưởng là khách của con dâu Tạ Tiểu Dung nên cũng không để ý.
Cao Ý Tuyên cung kính đứng tại chỗ, cúi đầu chào hỏi:
- Cháu chào bác Lạc.
Lạc Thiên Niên sắc mặt uy nghiêm hơi lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nòi:
- Ừ, ngồi đi.
Tuy rằng ông cảm thấy có chút kỳ quái khi nghe người thanh niên này gọi mình là “bác Lạc”, nhưng thấy y cũng nho nhã, lễ độ nên cũng có vài phần hảo cảm.
Tạ Tiểu Dung giới thiệu:
- Ba, đây là đồng nghiệp của con, ở tỉnh điều đến, đồng chí Cao Ý Tuyên, là Phó chủ nhiệm phòng Đốc tra. Hiện tại đang cùng con phụ trách công tác tuyên truyền cho thành phố. Đúng rồi ba, Chủ nhiệm Cao là bạn học đại học với Tuyết Yến đấy.
Không biết Tạ Tiểu Dung câu này “bạn học đại học với Tuyết Yến” có gợi lên sự tò mò nơi Lạc Thiên Niên hay không nhưng nghe nói đến công tác thì ông khá chú ý, vốn chuẩn bị tiếp tục xem TV, hiện giờ cũng cười phất tay nói:
- Mời ngồi. Lúc này công tác trình báo thành phố Tân An đang tiến hành rất tốt. Tôi rất ủng hộ. Tôi tuy rằng đã về hưu, nhưng ở tỉnh vẫn còn một chút mạng lưới quan hệ. Nếu công tác của mọi người có gặp khó khăn gì, thì cũng có thể nói với tôi. Tôi là đồng chí lão thành, cũng không muốn cả ngày ngồi ở nhà trồng hoa dưỡng cỏ. Thời điểm tất yếu cũng muốn phát huy chút công sức.
Câu nói của Lạc Thiên Niên khiến hai hàng lông mày của Cao Ý Tuyên như giãn ra.
Y đến vốn chính là muốn “tiến công” Lạc Thiên Niên, liền nhân cơ hội ngồi xuống ghế sofa nói chuyện với ông.
- Ba đã lớn tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Công tác của thành phố có người trẻ tuổi làm, ba nên an tâm tịnh dưỡng sức khỏe.
Tạ Tiểu Dung rót cho Cao Ý Tuyên một ly nước, cũng thuận thế ngồi một bên tiếp khách.
- Bên con đã có Chủ nhiệm Cao. Lãnh đạo Thành ủy an bài Chủ nhiệm Cao quản lý công tác tuyên truyền của tụi con, chủ yếu là bởi vì Chủ nhiệm Cao mạng lưới quan hệ rất rộng, trên dưới đều có thể kết nối.
Tạ Tiểu Dung nói ngọt cho Cao Ý Tuyên hai câu. Cao Ý Tuyên rất hài lòng, cảm kích liếc nhìn Tạ Tiểu Dung.
Lạc Thiên Niên liếc mắt nhìn Cao Ý Tuyên, thản nhiên cười:
- Tiểu Cao đã từng công tác ở tỉnh à? Sao đột nhiên lại đến Tân An thế?
- Bác Lạc, cháu muốn ở cơ sở rèn luyện vài năm, đồng thời cũng muốn làm chút chuyện. Ba cháu nói, người trẻ tuổi nên ở địa phương rèn luyện hai năm thì mới thành tài.
Cao Ý Tuyên rất tự nhiên nói.
Lạc Thiên Niên ừ một tiếng:
- Đúng vậy, chịu khổ chính là phúc. Các người hiện tại còn trẻ, nên chịu khổ nhiều. Ở cở sở thể nghiệm một chút cũng không dễ dàng. Nhưng có như vậy thì mới có thể chân chính hiểu rõ người dân, tương lai mới có khả năng đạt đến cương vị rất cao, mới có thể vì dân chúng làm việc thật sự.
Lạc Thiên Niên nói xong thì nét mặt hiện lên một tia không vui. Là lãnh đạo cao tầng của thành phố Tân An, ông ta đối với lãnh đạo hiện tại của thành phố ít nhiều không hài lòng. Ông ta rằng những người đó đã quá theo đuổi tốc độ phát triển kinh tế và xây dựng thành thị mà xem nhẹ xây dựng phương tiện cơ sở.
Khi Tiết Tân Lai còn tại vị, thành phố liên tục xuất hiện những công trình như sửa chữa đường cái, xây dựng các tòa cao ốc… khiến Lạc Thiên Niên cảm thấy rất bất mãn, đã tìm đến Tiết Tân Lai để trình bày ý kiến cá nhân mình. Tuy nhiên đã không được coi trọng.
Tạ Tiểu Dung vừa thấy không ổn, ông cụ lại có dấu hiệu muốn càu nhàu thì khẩn trương chủ động chuyển đề tài:
- Ba, Chủ nhiệm Cao rất không tồi. Là con cháu cán bộ, có thể chủ động yêu cầu đến cơ sở tạm giữ chức rèn luyện, công tác lại rất vững chắc. Hiện tại những người như vậy không nhiều lắm.
Tạ Tiểu Dung cố ý cường điệu xuất thân của Cao Ý Tuyên, Lạc Thiên Niên ồ lên một tiếng, cười nói:
- Tiểu Cao, ba của cậu là ai?
Lãnh đạo ở tỉnh, Lạc Thiên Niên quen biết cũng không ít. Nói không chừng, Cao Ý Tuyên là con của cố nhân thì sao.
Cao Ý Tuyên kính cẩn nói:
- Bác Lạc, ba của cháu là Cao Tắng Sinh. Ba của cháu từng nói với cháu rằng, Phó bí thư Lạc ở Tân An năm đó là một người lãnh đạo liêm khiết, công chính, cả đời công tác cẩn trọng. Ba còn căn dặn cháu sau khi đến nhà phải thăm hỏi bác Lạc.
- Phó Chủ tịch tỉnh Cao?
Lạc Thiên Niên kinh ngạc nói, ngược lại mỉm cười:
- Tôi và Phó Chủ tịch tỉnh Cao cũng là người quen cũ. Tuy rằng ba của cậu là lãnh đạo, nhưng so với tôi vẫn nhỏ hơn mấy tháng. Cậu là con của ông ấy, tôi cũng cảm thấy yên tâm.
- Sức khỏe ba cậu như thế nào rồi?
- Cám ơn bác Lạc đã quan tâm. Sức khỏe ba cháu vẫn tốt. Tuy nhiên về tinh thần thì thoạt nhìn không được tốt bằng bác Lạc.
Cao Ý Tuyên cười nói.
Lạc Thiên Niên cười ha hả, cảm thấy tên tiểu tử này rất biết nói chuyện. Xuất thân từ gia đình cán bộ quả thật không tầm thường.
Lạc Thiên Niên thật không ngờ Cao Ý Tuyên lại là con trai của Phó chủ tịch tỉnh Cao Tắng Sinh. Cao Tắng Sinh khi còn tại vị, thì ông là Phó bí thư Thành ủy Tân An. Bởi vì quan hệ công việc nên cũng có chút qua lại.
Khi còn tại chức, ông là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, còn Cao Tắng Sinh là cấp thứ trưởng, tất nhiên là chênh lệch rất lớn. Nhưng hiện giờ, một người lui về tuyến hai, một người về hưu ở nhà rảnh rỗi, sự chênh lệch này vô hình cũng biến mất.
Bởi vì là người quen, nên không khí nói chuyện cũng hòa hợp hơn nhiều.
Khi Lý Tuyết Yến tan làm trở về nhà, Lạc Thiên Niên đã rất quen thuộc, vỗ vai Cao Ý Tuyên, một tiếng “Tiểu Cao”, hai tiếng “Tiểu Cao”, thân thiết vô cùng.
- Tiểu Cao à, lúc này đây cậu làm được không tồi. Có thể khiến CCTV đến thành phố để phỏng vấn đưa tin. Nếu ngày sau thật có thể được CCTV làm vẻ vang, đối với hình tượng của thành phố rất có ích. Không tồi, không tồi.
Lạc Thiên Niên nghe nói CCTV muốn đến Tân An phỏng vấn tin tức, ông liền theo bản năng mà cho rằng đây là Cao Ý Tuyên âm thầm hoạt động. Bởi vì Cao Ý Tuyên tốt xấu gì cũng có chút mối quan hệ.
Cũng là do Tạ Tiểu Dung tô điểm cho Cao Ý Tuyên. Trước mặt cha chồng nói không ít lời hay. Ở một khía cạnh nào đó, Lạc Thiên Niên đang hiểu lầm.
Cao Ý Tuyên xấu hổ cười, ngay trước mặt Lạc Thiên Niên, y không thể phủ nhận hoặc giải thích điều gì. Chỉ có thể hàm hồ không thừa nhận cũng không phủ nhận. Dù sao, Lạc Thiên Niên nghĩ y là công thần trong việc mời CCTV đến phỏng vấn rất có ích. Ông ta nghĩ y rất có quyết đoán, rất lễ phép. Đó chính là đánh giá của Lạc Thiên Niên về Cao Ý Tuyên.
- Cao Ý Tuyên?
Lý Tuyết Yến vừa mới vào cửa, liền thấy được cha và chị dâu của mình đang nói chuyện với Cao Ý Tuyên.
Cao Ý Tuyên trong lòng đắc ý, mỉm cười đứng dậy:
- Tuyết Yến, anh đến thăm bác Lạc.
- Tuyết Yến à, chị mời Chủ nhiệm Cao đến nhà dùng cơm. Cha của Chủ nhiệm Ca và ba mình cũng là người quen.
Tạ Tiểu Dung ở một bên trợ giúp.
Lý Tuyết Yến khóe miệng hơi co giật một chút. Cao Ý Tuyên bước vào nhà cô mà chưa có sự đồng ý của cô, lại còn gọi bác Lạc gì nữa, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Chỉ có điều, Cao Ý Tuyên chung quy là khách, lại là do chị dâu Tạ Tiểu Dung mời tới, nên cô cũng không thể quá mức thất lễ.
Cô miễn cưỡng cười, rồi đi vào phòng ngủ của mình thay quần áo.
Khi cô xuống lầu, nghe được cha mình đang cùng với Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên bàn luận về việc CCTV đến Tân An để phỏng vấn. Nghe ra là do Cao Ý Tuyên ở sau lưng vận tác, cô trong lòng mừng rỡ, bước đến, ngồi bên cạnh Tạ Tiểu Dung, lớn tiếng nói:
- Cao Ý Tuyên, cuối tuần phóng viên CCTV đến phỏng vấn, có thể sắp xếp cho họ đến thị trấn chúng tôi tham quan được không? Dù sao thì cuộc phỏng vấn này là do mọi người vận tác. Cho dù là chụp cho chúng ta vài tấm ảnh thôi cũng là tuyên truyền rất lớn rồi.
Lý Tuyết Yến thần sắc rất hưng phấn, giọng nói cũng vậy.
Một thời gian trước, Bành Viễn Chinh đã hiệp trợ cô tập trung làm tuyên truyền. Tuy rằng cũng có hiệu quả, nhưng lúc này đây, CCTV đến phỏng vấn có thể nói là cơ hội ngàn năm có một. Nếu CCTV có thể đưa tin về thị trấn Vân Thủy, bất kể là đối với sự phát triển của thị trấn hay đối với bộ máy lãnh đạo thị trấn như cô đều có tác dụng thật lớn.
Lý Tuyết Yến khi nghe được tin tức này, trong lòng liền cân nhắc, không biết có nên tìm người của Ban tuyên giáo, nghĩ biện pháp hướng thị trấn Vân Thủy đưa tin một chút. Tối thiểu có thể khiến cho phóng viên CCTV đến Vân Thủy để tham quan. Hiện giờ, nghe nói phóng viên CCTV đến đây là do Cao Ý Tuyên vận tác, cô trong lòng mừng như điên.
Lạc Thiên Niên nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tuyết Yến, phóng viên CCTV đến thành phố phỏng vấn, sự tình liên quan đến đại cục của toàn thành phố, phải tận khả năng lớn nhất để đưa ra những thành tựu trong việc cải cách mở cửa của thành phố. Công tác của một thị trấn như con quá nhỏ, quá vụn vặt. Con đừng gây thêm phiền toái nữa.
Lý Tuyết Yến bất mãn nhìn cha mình, phản bác nói:
- Cái gì mà nói là công tác của một thị trấn rất nhỏ, rất vụn vặt? Toàn bộ trọng tâm của công tác thành phố đều ngay tại cơ sở, xuyên qua những thay đổi của những xã, thị trấn như của tụi con. Con cho rằng, nếu tài nguyên ở cơ sở không có, thì ở thành phố cũng không có.
Lạc Thiên Niên bị con gái phản bác, lập tức không nói gì. Nếu còn tại vị, chắc chắn ông sẽ bày ra quan uy khiển trách vài câu. Nhưng hiện giờ đã lui về nhà dưỡng lão, trước mặt con gái yêu, ông quan uy đều mất đi hiệu quả.
Lạc Thiên Niên cười khổ một tiếng, giương tay điểm vào Lý Tuyết Yến:
- Con bé này, miệng không bao giờ buông tha người khác.