We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 159 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:18:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122
áng::::......
Thằng nhok sau khi ngủ một hơi ngủ đã đời, mà nói chính xác ra là dài-bất-bình-thường, đến tận 10h sáng mới dậy trong khi đi ngủ lúc 8h tối! o.O Chính thằng nhok cũng ko hiểu sao hôm qua lại ngủ sớm đến vậy, bình thường phải đến tận 12h đêm là sớm nhất hay 2h sáng- sau khi đi bar về nó mới ngủ. Mà nói thêm xí, từ dạo con bé đến đến giờ, nó dường như ko hiểu sao lại ít đi bar hơn, thỉnh thoảng mới đi tới đó, còn lại hầu hết thời gian còn lại là để cãi nhau vs con bé, hay đôi khi đơn giản chỉ là ở từ xa, nhìn con bé dở hơi đưa mắt nhìn đi đâu đó thật xa, ko tài nào xác định đc, ánh mắt đôi lúc lấp lánh sáng hạnh phúc, đôi lúc lại trong suốt đến nỗi trống rỗng, chẳng thể hiểu nổi con bé đang nghĩ gì..........
Bước xuống giường, thằng nhok đưa hai tay lên ôm đầu, cảm giác đau nhức chóng mặt quay cuồng, kì lạ thật! Nghía qua cái đồng hồ, thằng nhok khẽ nhíu mày, quái, nó làm gì mà ngủ đến tận 14h thế này! đầu lại đau nhức, cứ y như là bị bỏ thuốc ấy!
thằng nhok lắc đầu bật cười, lại suy nghĩ lung tung, ai mà bỏ thuốc nó làm gì, hơn nữa suốt hôm nay ở nhà có đi đâu đâu mà bị thế đc!
Lững thững bước xuống nhà, thằng nhok đi ngay đến tủ lạnh uống nước tranh thủ tìm cái gì ăn luôn, đói chết mất a
~ Chộp lấy mấy cái bánh sanwich ăn qua loa, thằng nhok đi ra phòng khách. Quái lạ, sao hôm nay nhà vắng thế nhỉ? lại còn yên tĩnh lạ thường nữa, cứ như thiếu cái gì ấy!
Chép miệng cho qua, thằng nhok tự nhủ bản thân suy nghĩ hơi quá, chứ nhà này thì vốn dĩ chẳng phải vẫn yên ắng thế, ai cũng đi hết, chỉ còn mình nó ở nhà, kể ra cũng vì đó mà nó thường xuyên đi bar để tìm kiếm cảm giác có người bên cạnh, chứ nó cũng chả thiết tha gì ba chốn đó! Cho đến tận khi con bé đến đây, căn biệt thự lớn này mới như có người ở, lúc nào cũng ồn ào........
ơh.....khoan... Nó biết thiếu cái gì rồi! Là thiếu con bé! Đúng rồi, bình thường giờ này con bé phải ở đây làm loạn chứ? Hơn nữa sáng nào con bé cũng qua gọi giật thằng nhok dậy rất sớm, sao hôm nay lại để thằng nhok ngủ dậy muộn như vậy? kì lạ! Ko biết con nhok này có phải lại đang định giở trò?
Đẩy cửa phòng con bé ra mà ko cần gõ cửa rườm rà (tự tiện!), thằng nhok đi vào vs khuôn mặt hết sức cẩn trọng, ai mà biết đc con nhok đó có "giăng bẫy" gì trong phòng để "giết" nó ko cơ chứ!? (hơ hơ.......cái này gọi là trí tưởng tượng bay cao và bay xa, chắc là uống sữa fisty nhiêu quá ý mà ^^") Nhưng công sức thằng nhok cẩn trọng coi như đổ sông đổ bể khi mà trong phòng rõ ràng là ko có một ai! o.O
- Quái, cô ta đi đâu đc cơ chứ?- thằng nhọk gãi đầu gãi tai tự hỏi sau khi đã đi vòng quanh cái nhà lớn ơi là lớn mà vẫn ko thấy bóng dáng con bé đâu cả.
- Hừm, điện thoại thì ko cầm máy, đi đâu đc cơ chứ?
một lần nữa lại vào phòng con bé, thằng nhok cẩn trọng kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, đề phòng con bé trốn ở đâu đó rồi lỡ may.............ngủ quên (!?)
- Cái gì đây?- thằng nhok khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cái phong bì trắng để trên bàn con bé.
Tò mò, thằng nhok xé cái phong bì ra, dù sao cũng đề tên người nhận là nó chứ bộ! Là một bức thư ngắn......
1.2. 3....
Ép Hôn Ép Hôn - Không rõ...