Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn3: Cầu Thất Hồn (Nhất)
ùa hè thỉnh thoảng lại có mưa lạ thường. Bỗng chốc ào ào như trút nước từ giữa không trung, sau đó là dội xuống mặt đất. Mặt trời đang gay gắt thoáng chốc bị mây đen bao phủ, tầng tầng lớp lớp, sấm sét rền vang.
Ấy thế mà mưa lại như hồn ma dứt hạt rất nhanh, đến và đi đều im ắng đột ngột. Ở quê, người già đều gọi mưa như thế là Thất Hồn vũ. Nghĩa là mưa lớn khiến người ướt đẫm, linh hồn cũng tan biến theo, bọn yêu ma quỷ quái sẽ thừa dịp đó mà nhập vào, con người liền trở nên thất hồn lạc phách.
Tôi đi đường, chẳng may gặp ngay cơn mưa này. Suốt quãng đường đi, rất nhiều người cũng gấp gáp muốn tránh mưa như tôi. Trên mặt họ đều có chút mệt
mỏi thẫn thờ.
Hôm qua Lục Tử gọi điện, nói tiệm sắp nhập hàng, thật chẳng may cậu ta lại đang ở nơi khác, thế nên tôi đành phải chạy đến tiệm trong hai ngày cuối tuần để chờ hàng đến. Nửa đường bất chợt gặp phải mưa to. Tôi ướt đẫm cũng chẳng kể làm gì, nhưng trên đường đi còn bị té một cái, vừa tới tiệm liền xoắn quần lên, nhân đó xem thử mình có bị thương hay không. Vừa xoắn được nửa ống đã thấy một người đang chầm chậm đi tới. Gã cầm một tờ giấy, mắt không ngừng láo liên thật giống đặc vụ của Quốc Dân Đảng, hắng giọng hỏi: "Ông chủ Thương có đây không?"
Tôi thận trọng đánh giá người này. Gã ăn mặc rất nhếch nhác, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vàng mũ che khuất nửa gương mặt. Da đen lạ lùng, hòa chung với cái quần màu nâu đen càng thêm u ám. Trên người dường như còn toát ra mùi bùn đất, nếu vô tình gặp trên đường còn nghĩ là một anh nông dân. Toàn bộ ánh mắt của gã đều quét nhìn trong tiệm, có vẻ rất cảnh giác với tôi. Tôi lạnh lùng trả lời: "Cậu ta đi làm việc, có gì thì nói với tôi."
Gã đàn ông theo tôi vào tiệm, thấy Lục Tử quả thật không có ở đây, liền tiến sát lại tôi thì thầm: "Đây là thứ ông chủ Thương muốn, cứ theo quy củ, cậu nói với ông chủ là đã lau sạch dầu, nhất định không có trơn trượt. Chắc chắn ngài ấy sẽ hiểu là gì."
(Bạn Hữu: Từ "trơn trượt" là chuyển từ chữ 滑 (hoạt) vừa có nghĩa là "trơn" vừa có nghĩa là "Gian xảo". Nhân vật đang ám chỉ là ko có gì gian dối cả.)
Tôi cười gằn, khinh thường nói: "Có ý gì? Tiếng lóng trong nghề? Đừng tưởng là tôi không biết, từ đâu đến?"
Gã đàn ông nhìn tôi thêm vài lượt, cũng không nói thêm gì. Tôi nhận ra được tên này vô cùng thận trọng giảo hoạt, cũng không muốn dính dáng nhiều. Nói: "Hiểu rồi, thứ này trước tiên cứ giao cho Lục Tử. Chuyện sau đó, anh tự nói với cậu ta. An Tung tôi đây không có hứng can dự vào mấy chuyện trong đấu của
các người."
(Hữu: "Đấu" thường được dân trộm mộ dùng để ám chỉ cổ mộ hoặc những thứ tương tự như thế)
Gã đàn ông vừa nghe đến tên của tôi thì thoáng giật mình, bỗng nhiên thái độ thay đổi đến 180 độ. Gã nghiêm trang kính trọng đưa tay ra nói: "Thì ra là An tiểu ca, thật xin lỗi, danh tiếng vang dội mà em đây thật có mắt như mù. Nếu anh nói tên sớm một chút thì em đâu cần che giấu làm gì, ai chẳng biết năm đó anh ở Thanh Hải..."
Tôi bỗng chững lại. Chuyện năm đó là ác mộng của tôi, đến bây giờ vẫn là ám ảnh day dứt. Người anh em này ngược lại còn cho đó là chiến tích vĩ đại mà khoe khang. Nghe đến đây lòng tôi đau đớn từng cơn. Tôi nói: "Tôi hiểu, nếu không buộc phải thế, tôi đã chẳng còn mạng."
Gã đàn ông biết là tôi có ý đuổi khách, liền ra vẽ gượng gập, dường như gã còn gì đó nói chưa hết. Tôi hỏi: "Còn gì cứ nói thẳng, chẳng việc gì Lục Tử phải giấu tôi, không cần phải sợ."
Gã đàn ông tìm một chỗ để ngồi, ngay lúc gã chuẩn bị ngồi xuống thì tôi liếc mắt ra ngoài, xác định mưa không phải là nhỏ, liền pha cho gã một ly trà. Gã đàn ông uống một ngụm nói: "Nghe đồn An tiểu ca ngoài những hiểu biết về đảo đấu ra, còn...."
Tôi dửng dưng vờ ho vài tiếng, lúc này gã mới đi vào vấn đề: "Còn nghiên cứu một vài thuật pháp trừ tà. Không biết em có thể thỉnh anh giúp cho một người. Nếu chuyện thành công..." Đến đây gã lại lấy từ trong người ra một khối cổ ngọc.
Mắt tôi phút chốc sáng ngời. Gã thấy tôi như vậy, vội thành thạo đặt cổ ngọc lên mép bàn. Tôi bắt đầu quan sát cổ ngọc thật tỉ mỉ. Đây là một khối Hòa Điền Dương Chi bạch ngọc cực tốt. Trên đó khắc hình Trào Phong[1] quái dị vô cùng. Thứ này có đẳng cấp cực kỳ trân quý. Dân trong nghề đều biết, ngọc trạm rồng
vốn đã vô cùng ít ỏi, huống chi lại đào ra một khối Dương Chi bạch ngọc. Hiện giờ đa số đều tàn trữ loại ngọc thạch thông thường, hàng tốt vốn không có nhiều. Vì thế khối ngọc này ước tính phải hơn ba mươi vạn, giá trị của nó chí ít cũng được đo bằng Đôla. Tôi đặt khối ngọc trở lại bàn, chờ gã nói ra việc khó. Gã thấy tôi có hứng thú liền tiếp tục: "Chuyện này thật ra xảy đến với con gái em..."
Thì ra, đừng xem thường tướng tá như nông dân của "địa chủ đen" trước mặt tôi, thật ra của cải của gã ta cũng vô số. Thời trẻ gã là dân trộm mộ, sau khi kết hôn thì cảm thấy việc này không thể lâu dài nên dẫn vợ và con gái đến Thượng Hải, chuyên nghề chuyển giao hàng lậu. Nhờ vậy cũng mua được một căn biệt thự. Nói chung có xe có nhà, vợ con ra ngoài cũng mệnh phụ đường hoàng, còn hắn nếu có đi chung cùng lắm cũng giống như tài xế.
Nhưng chuyện lại xảy ra với vị tiểu thư của nhà giàu mới nổi kia. Đứa bé này vài ngày trước đã kêu là choáng đầu, sau dần chuyển sang nghiêm trọng, tiếp theo thì mỗi bước chân đều cần người khác dìu đỡ. Thậm chí một mình lên lầu, thì chỉ bước vài bậc thang cũng có thể té xuống bất cứ lúc nào. Sau đó đến đi đứng cũng không được, có khi đang nằm trên giường bỗng hét to, gần như ngày nào cũng phải nhờ vào thuốc để duy trì. Cứ thế, ngày qua ngày sống không bằng chết.
Địa chủ đen đã mời rất nhiều bác sĩ, từ nội khoa, đến ngoại khoa, tâm lý. Nói chung bác sĩ đã được nhờ đến rất nhiều, nhưng hiệu quả gần như chẳng có. Cuối cùng có người nhắc gã phải chăng đứa bé này bị trúng tà. Hắn từ đó mới chuyển sang một phương thức điều trị khác. Đầu tiên là thay đổi phong thủy, lại tìm hòa thượng đạo sĩ tụng kinh làm phép. Tóm lại chỉ còn thiếu cách cho đứa nhỏ uống tàn hương. Nhưng vẫn như cũ, chẳng hề có công hiệu gì. Tôi nghe đến đây liền cảm thấy hoàn toàn phù hợp với chuyên ngành của Bạch Dực. Tôi đối với mấy chuyện như vậy cũng không chắc chắn lắm. Tôi suy nghĩ một chút rồi nhìn gã nói: "Chi bằng ngày mai tôi dẫn một người bạn đến nhà xem thử con gái của anh. Nếu thực sự giúp được, chúng tôi sẽ tận lực. Bằng không, cũng nên nhanh chóng tìm bác sĩ, đừng để bệnh tình của đứa bé kéo dài."
Gã thở dài thườn thượt, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành để lại địa chỉ và cách thức liên hệ, rồi đứng dậy rời đi.
Thế là, phải liên tục dỗ dành tiễn gã ra khỏi cửa. Sau đó tôi điện thoại ngay cho Lục Tử, đem chuyện của gã đàn ông kia kể tường tận cho cậu ta nghe. Cậu ta à lên một tiếng, nói: "Mở tờ giấy ra, ghi vào sổ sách, khi nào mình về sẽ lấy. Khà khà, chúng ta lại có thứ tốt nhập hàng nữa rồi! Cứ thế này, đến sáu tháng cuối năm, chúng ta không cần phải hầu hạ cho dân ngoài ngành nữa."
Tôi nghe cậu ta nói vậy thì có chút vui vẻ, tán nhảm với cậu ta một lúc lâu cũng nhanh chóng tắt điện thoại. Sau đó tôi liền mở máy vi tính, bắt đầu một ngày làm việc nhàm chán.
Thấy trời dần tối lại, đến một người khách cũng không có. Bất quá đó cũng là chuyện thường. Không biết trận mưa Thất Hồn đã tạnh từ lúc nào, có lẽ là từ lúc gã đàn ông kia kể chuyện con gái của mình, mưa cứ thế bỗng nhiên tan biến.
Nhìn lại, thấy sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay cũng không có khách hàng hẹn gặp, thế nên tôi gõ thêm vài dòng trên máy tính rồi đóng cửa rời đi.
Về nơi ở, không ngờ vừa đến cầu thang thì gặp ngay Bạch Dực. Nhìn thoáng qua dường như anh đang gặp phải chuyện khó khăn, mắt vô cùng lạnh lẽo, ánh đèn của tòa lầu u ám đang chiếu vào gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng hơn thường ngày. Tôi gọi, anh ngẩng đầu nhìn, thấy tôi đang đứng ngay cửa, đầu tiên là ngây người một chút, sau đó mới mỉm cười nói: "À, về muộn thật."
Tôi lau hơi nước, bước vào nhà nói: "Còn không muộn được sao. Hôm nay vốn là ca trực của Lục Tử. Cậu ta lại đẩy qua cho em, cả ngày trời toàn chuyện không đâu, không mụ mị đầu óc thì cũng mệt chết đi được."
Bạch Dực liếc tôi nói: "Chơi điện tử mệt chết đi được, đúng không?"
Lòng tôi thầm cười khà khà vài tiếng, liền theo anh vào nhà.
Bạch Dực khẽ cười bật đèn, vừa vào trong là tôi nằm ngay xuống, trực tiếp
gối đầu lên thành ghế. Qua một lúc cảm thấy có chút buồn ngủ, bỗng như có thứ gì lành lạnh được áp vào mặt mình. Thì ra là Bạch Dực đang đưa cho tôi một lon bia lạnh. Tôi uống vài ngụm, cuối cùng cũng có chút tinh thần, chợt nhớ đến thần sắc nghi hoặc và bất an lúc nãy liền hiếu kỳ hỏi thăm: "Lúc nãy dường như anh đang nghĩ gì đấy. Có việc gì khiến anh phải bận tâm thế?"
Bạch Dực uống một ngụm bia nói: "Trong trường có một đứa bé xảy ra chuyện?"
Tôi tò mò hỏi tiếp: "Chuyện gì?"
Bạch Dực nhăn mày nói: "Nó bỗng nhiên té xỉu, lúc đưa đến bệnh viện xem ra đã không xong. Giờ đang nằm trong phòng cách ly để tiến hành quan sát. Những học sinh khác đồn rằng, trước khi ngất đi, có lúc em ấy hoạt động rất khó khăn, chỉ nói mỗi một câu, dường như là... muốn ngã xuống...."
Tôi nghe anh kể, cảm thấy chuyện này có hơi quen thuộc, hấp tấp giục anh kể tiếp: "Muốn ngã xuống...."
Bạch Dực liếc xéo tôi nói: "Em đang học thuộc lòng à? Sao cứ lặp lại như thế."
Tôi đan tay mình vào nhau nói: "Không phải lặp lại, em nhớ rồi! Hôm nay có một khách hàng, gã nói con gái của gã cũng gặp phải chuyện hoạt động khó khăn! Em còn hứa ngày mai sẽ đi xem giúp gã. Anh cùng đi nhé!"
Bạch Dực cười xấu xa, đặt lon bia xuống nói: "Vậy phí dịch vụ...." Nói xong
liền gian trá nhích lại gần. Tôi nhích mông mình ra, vờ ngu ngơ nói: "Phí dịch vụ gì? Đòi tiền của Lục Tử, là khách của cậu ấy, không phải của em."
Anh thấy tôi giả ngu cũng không hề tức giận, thản nhiên vòng ra trước mặt tôi nói: "Anh đối với em đến bây giờ vẫn chưa đòi tiền lấy một lần. Hơn hết đã lâu không...."
Tôi ve vuốt tay anh nói: "Đã lâu là sao, rõ ràng chẳng bao lâu hết."
Bạch Dực nhướng cao mày nói: "Có phải em bị lãnh cảm không, hay là năng lực có vấn đề rồi đấy?"
Một người đàn ông bị mắng là vô năng vẫn có thể chịu được, nhưng bị mắng là vô tính năng thì chẳng thể chịu nổi. Tôi giận dữ nắm áo anh quát: "Cái gì là lãnh cảm, chỉ là lần nào em ở dưới cũng vô cùng bất mãn. Dựa vào đâu mà em phải giống như phụ nữ thế?!"
Bạch Dực híp mắt nhìn tôi nói: "Ý em là muốn ở trên sao?"
Tôi bị ánh mắt của anh làm cho chấn động, khí thế bỗng nhiên hạ xuống vài phần. Tôi buông áo anh ra nói: "Sao, sao không thể. Em cũng là nam mà."
Bạch Dực nhún vai nói: "Có thể chứ, nếu em muốn thì cứ làm như mình nói."
Lòng tôi lo lắng nhìn anh một cái, ánh nhìn chuyển xuống ngực, nuốt nước bọt nói: "Thật không?"
Bạch Dực chẳng hề quan tâm nói: "Còn giả sao?"
Tôi nhìn hình dáng của Bạch Dực, phát hiện nụ cười của anh rất gian xảo nhưng cũng vô cùng mê hoặc. Đầu tôi dần dần bị ăn mòn, hắng giọng vài tiếng, thấy anh không có ý hối hận, liền như ma xui quỷ khiến bắt đầu cởi nút áo của anh, vì quá gấp gáp nên tay cứ run như bị Parkinson. Tôi thầm mắng mình thật vô dụng, thô lỗ cởi ra cáo sơmi, trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngậm lấy môi và cổ của Bạch Dực, cảm thấy ánh mắt anh có chút mê đắm. Tôi đắc ý nghĩ tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Nhưng đến lúc then chốt nhất chỉ có thể nhìn anh cong môi cười âm hiểm, dù thế nào cũng không thể tiếp tục. Mặt tôi đỏ gay, tay nắm chặt lại. Thấy tôi như vậy nụ cười kia càng trở nên gian trá. Anh dần tiến sát vào, sau đó tôi chỉ nghe được tiếng cười khẽ, quyền chủ động lại rơi vào tay anh. Tôi biết đêm nay tôi vẫn phải đóng vai vợ như trước.
Thật ra quyền chủ động đặt ở người khác nhau sẽ có biểu hiện khác nhau. Mà biểu hiện của tôi lại là triệt để thua trận. Đêm nay tôi đã xác thực được là cả đời này mình khó có thể xoay chuyển được tình hình lịch sử.
Tôi yếu ớt ghé vào giường, nắng sớm cuối tuần chiếu vào phòng, dường như cũng nhu hòa khác thường, cứ như thắt lưng đang mềm nhuyễn của tôi hiện giờ vậy. Tôi động đậy thân hình, cảm thấy các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, nghe xong cảm thấy thật đáng thương. Lúc này Bạch Dực lại đang rất phấn chấn nói: "Không phải em có hẹn với khách hàng nào đó sao, chuẩn bị đi thôi."
Tôi thầm mắng: "Tích cực như vậy, hôm qua còn nói không đòi phí dịch vụ, đúng là liu điu lại nở ra dòng liu điu, cứ coi như tôi trả hết."
Tôi giận dữ quát: "Gấp cái gì, chờ đứng lên đã!" Bên ngoài truyền đến tiếng cười của Bạch Dực. Bỗng chuông điện thoại vang lên, vừa bước ra phòng khách đã thấy anh đang nghe điện thoại, nét mặt hoảng hốt thật khó coi, so với người vừa trêu chọc tôi lúc nãy cứ như hai người khác nhau. Tôi biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Bạch Dực tắt điện thoại nói: "Lần này phiền rồi, đứa bé kia bị sốc, sinh mạng nguy hiểm."
Tôi nhanh chóng mang giày, nói: "Đừng quá lo, đi, đến bệnh viện trước!"
Chúng tôi vội vàng đến bệnh viện, đứa bé đã được đưa vào phòng cấp cứu. Điều này chứng tỏ bệnh tình đang nguy kịch. Người đang khóc trời than đất ngoài cửa chỉ có thể là cha mẹ của nó. Một người phụ nữ trông thấy Bạch Dực thì vội vàng bước đến, nói: "Thầy Bạch đã đến rồi! Lâm Phương bỗng nhiên ngất đi, bác sĩ không tìm ra được bệnh gì, thầy bảo phải làm sao đây?"
Cô ta nói chưa xong, thì cha mẹ của đứa bé cũng đã bước đến. Bạch dực nói với cô giáo đang lúng túng kia vài câu. Cô ta gật đầu, nhìn thoáng qua tôi. Tôi nói mình là bạn của Bạch Dực, đến xem có giúp được gì không.
Thật ra tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Bác sĩ và y tá đều rất bận rộn. Chúng tôi chỉ có thể chờ ở cửa nhìn họ cấp cứu. Dần dần mặt bác sĩ như lạnh lại, tôi bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng tăng dần theo thời gian, cảm thấy chuyện càng lúc càng bất ổn.
Cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, nhóm bác sĩ đã kết thúc, thân nhân cùng thầy dạy của đứa bé đều nặng nề bước đến. Bác sĩ chỉ lắc đầu, sau đó lặng lẽ rời đi, tiếp theo là tiếng khóc la vang trời. Loại âm thanh này cứ như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy cổ họng mọi người. Mẹ của đứa bé thoáng chốc ngã ngay xuống trước cửa phòng cấp cứu, gào lên tên con mình. Bỗng có một người đàn ông rất kích động mạnh mẽ xông lên túm lấy Bạch Dực, nói: "Con tôi đang đi học yên ổn! Tại sao lại chết được? Các người đã làm gì thế? Làm thầy thế sao?"
Tôi ra sức kéo người đàn ông kia ra. Ông ta không thể kiềm chế cảm xúc, điên cuồng lao vào phòng cấp cứu, kéo mẹ của đứa bé dậy rồi cùng nhau gào lên. Lúc này lãnh đạo của trường học cũng đã đến bệnh viện. Bọn họ đều mở to mắt, trong đó nói lên sự vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt. Bởi chẳng ai biết tại sao đứa bé kia bỗng nhiên tử vong. Phụ huynh, bác sĩ, giáo viên cùng làm ầm lên. Bạch Dực không tham dự vào, anh chỉ mím chặt môi nhìn những người kia cãi nhau kịch liệt. Trong mắt anh tôi nhìn thấy được tâm tình đầy bất đắc dĩ, vừa thương xót vừa bi ai. Tôi biết anh vì đứa bé vừa chết kia mà cảm thấy phẫn nộ và hoang mang.
Tôi vỗ vỗ cánh tay của Bạch Dực muốn nói gì đó, thế nhưng tôi nhận ra anh đang chăm chú nhìn vào cửa sổ của phòng cấp cứu. Dõi theo ánh mắt của anh, phát hiện cánh cửa sổ lờ mờ dường như đang treo vật gì, cứ không ngừng gõ vào khung cửa.
Tôi và Bạch Dực cùng nhìn nhau. Tôi vội vàng đến bên cửa sổ. Thứ kia vẫn gõ vào cửa thật nhịp nhàng. Tôi đột ngột kéo rèm cửa, một cơn gió lạnh thổi mạnh từ bên ngoài vào làm cửa sổ mở bung. Tôi cảm thấy sau lưng như có ai đó đang đẩy cánh cửa ra. Chưa ý thức được tình hình đã bị cơn gió kia quất ngay
vào lưng lạnh run, liền giật mình một cái. Nhưng khi nhìn chăm chú thêm lần nữa, lại không thấy có gì khác thường, chỉ có cơn gió quái đản đột ngột thổi đến. Tôi bỗng nhiên cảm thấy hai chân mình như đang bay giữa không trung, bất giác muốn ngã quỵ xuống đất. May mà Bạch Dực cản ngực tôi lại, giúp cho cơ thể của tôi trụ vững lại. Nếu không tôi đã nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ. Tôi tựa vào vai anh, sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nói: "Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì? Cảm giác này... giống như muốn ngã xuống..."
Ánh mắt của Bạch Dực càng thêm tối tăm nói: "Trước khi đứa bé ngất đi cũng kêu lên 'muốn ngã xuống' gì đó."
[1] Theo truyền thuyết là một trong những linh thú là con của rồng nhưng không phải là rồng. Thường được chạm khắc trên nóc nhà với ngụ ý chống hỏa hoạn và thị uy kẻ xấu
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên