A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 35: Nhà Của Anh.
ý Ngôn Hi đi tới, hơi nhíu mày, một chiếc lại một chiếc xe chạy qua, phía trước là vườn hoa, cô xoay người, chỉ là cô rất ít khi ra khỏi nhà, nhưng cô có thể khẳng dịnh bản thân mình chưa từng tới đây, nhưng mà vì sao, cô cũng có cảm giác bản thân mình hình như đã từng tới đây rồi.
Cô nhìn chân mình, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chút màu máu, giống như một nơi trong mơ, có thật nhiều máu, như là biển máu…
“Mặc Vũ.” Lý Ngôn Hi vội vàng kéo quần áo Đường Mặc Vũ, sắc mặt của cô chợt biến thành trắng bệch, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
“ Chúng ta rời khỏi nơi này có được không? Em sợ.” Ngón tay cô kéo càng thêm nhanh, đến cả ngón tay cũng trắng bạch.
“ Sao em lại sợ?” Đường Mặc Vũ kéo tay cô ra, có chút lãnh đạm nhìn chằm chằm cô, lúc này đúng là có chút sợ hãi, quả nhiên là sợ hãi, hung thủ giết người…
Lý Ngôn Hi lắc đầu liên tục: “ Em không biết, không biết, nhưng hôm qua em nằm mơ, có rất nhiều máu.” Cô ra sức nắm lấy tóc mình, mặt nhăn lại, trông rất đau khổ.
Đường Mặc Vũ lạnh lùng như không, nhưng mà không biết vì sao, ở trên mặt cô, biểu cảm của cô cùng Lạc Tuyết khi đó giống nhau như đúc, khổ sở, còn có chút đau khổ.
“ Lạc Tuyết…” Anh vươn tay, bị Lý Ngôn Hi nắm chặt, thậm chí cô cũng không nghe rõ tới cái tên anh kêu có phải là tên cô hay không.
Đường Mặc Vũ nhìn tay mình, lại nhìn đến khuôn mặt xa lạ, rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, lông mi cong dài, Lạc Tuyết là mắt một mí, một đôi mắt một mí rất xinh đẹp, có lẽ đối với người khác mà nói nó rất phổ thông, nhưng mà đối với anh thì không gì có thể so được, không người nào sánh cùng.
“ Đi thôi” Đường Mặc Vũ mân nhẹ môi, kéo tay Lý Ngôn Hi, cô sợ hãi, nhưng anh cũng không muốn cô ở tại nơi này bị dọa choáng váng, điều đó đối với anh không có điểm gì tốt cả, anh còn muốn đem cô gái này về, anh cũng không có nhiều tâm tình nhàn nhã như vậy.
Ngồi ở trên xe, Lý Ngôn Hi nhanh chóng ôm chặt thân thể chính mình, cô lại quay đầu nhìn chỗ vừa rồi mới đứng, xe mở ra, cô đã càng ngày càng xa, song cái loại cảm giác này vẫn còn tồn tại, thật sợ hãi, cô nhắm mắt lại, liên tục đánh vào đầu mình, muốn nhớ lại chút gì đó, nhưng trí nhớ trước kia của cô cứ như bị cái gì đó che mất, mặc kệ cô có suy nghĩ như thế nào hay suy xét ra sao thì cô đối với quá khứ của bản thân vẫn là hoàn toàn không biết gì.
“ Không cần như vậy, tới đâu tính tới đó.” Đường Mặc Vũ kéo tay cô ra, ám chỉ cô không cần ngược đãi bản thân như vậy nữa, không phải đau lòng, cũng không phải lo lắng, anh không muốn để ột người ngu ngốc thừa nhận hết mọi chuyện, như vậy một chút cảm giác trả thù cũng không có.
Lý Ngôn Hi ngẩng mặt lên, nhìn Đường Mặc Vũ đến xuất thần, trong đôi mắt đen có rất nhiều tâm sự, bình tĩnh, lạnh lùng, còn có khôn khéo.
“ Chúng ta thật sự chưa từng gặp mặt qua sao? Nhưng mà, sao em luôn cảm thấy anh rất quen thuộc.” Lý Ngôn Hi tâm trí đều đặt trên mặt Đường Mặc Vũ, thì thào nói, thật sự không có sao?
“ Chắc là kiếp trước” Đường Mặc Vũ chỉ cười, kéo tay cô ra, tiếp tục lái xe, chỉ là trong mắt anh hiện một tia châm chọc.
Lý Ngôn Hi đem hai tay đặt trên đùi, nắm lại, kiếp trước là chuyện rất xa, thật sự rất xa.
Cô nhìn ra phía ngoài, lần đầu tiên có một loại cảm giác bất an nói không nên lời, đến tột cùng giấc mơ này là gì, vì sao không ai đến nói cho cô biết chứ.
“ Xuống xe đi.” Gió lạnh từ bên ngoài theo cửa xe lùa vào, khiến cô rùng mình, cô cắt ngang suy nghĩ bản thân, nhất thời không có chú ý, xe đã dừng.
Đường Mặc Vũ vươn tay ra đặt ngay trước mặt cô.
“ Xuống xe đi, anh đưa em đi gặp một người.”
Lý Ngôn Hi không rõ, cô đưa tay ra, tay hai người nắm nhau, cuối cùng cô cũng có cảm giác an toàn hơn.
“ Mặc Vũ, là ai vậy?” Lý Ngôn Hi có chút tò mò hỏi, mà khi cô ngẩng đầu lên, nhìn đến chỗ to lớn mình đang đứng, cô cho rằng nhà họ Lý đã đủ lớn rồi, nhưng càng không ngờ nơi này còn lớn hơn nhà mình.
“ Đây là đâu?” Cô lại nhìn đến xuất thần.
Đường Mặc Vũ cười ra tiếng: “ Nhà của tôi”.
Sắc mặt Lý Ngôn Hi khẽ thay đổi, thậm chí cô còn đứng tại chỗ không đi, nhà anh, anh mang cô đến nhà anh làm cái gì, có phải bọn họ đã tiến tới quá nhanh rồi không?
“ Yên tâm, ba mẹ anh là người tốt, à còn có ông nội anh nữa.” Đường Mặc Vũ nắm chặt tay cô, xem như đang an ủi cô, đừng thấy thân phận ông nội anh cao cao tại thượng như vậy, nghiêm khắc trước mặt anh, nhưng, ở trước mặt người khác, bọn họ lại cư xử rất hòa hợp.
Chỉ có điều, Đường Mặc Vũ an ủi cũng không thể khiến cho Lý Ngôn Hi có cảm giác thoải mái, ngược lại, càng khiến cho cô càng thêm khẩn trương.
Cô ngẩng đầu, căn phòng thật là lớn, hơn nữa nơi đây cũng không náo nhiệt, rất yên tĩnh, tuy rằng không giống như vẻ náo nhiệt trong nội thành, ở nơi này anh lại có cảm giác hưởng thụ hoàn toàn.
“ Đi thôi, không cần ở lại đây làm đầu gỗ.” Đường Mặc Vũ lôi kéo tay cô đi về phía trước, ánh mắt cô nhìn về phía anh, cặp mắt đen bình tĩnh kia lộ ra một loại cao thâm trầm ổn, có chút lạnh lùng, cũng có chút đạm mạc, cùng giọng nói của anh lúc này hoàn toàn tương phản với nhau.
Cửa mở ra…
Đối diện bọn họ là một cái phòng khách thật lớn, cô kì quái nhìn thoáng qua, cô cho rằng nhà thị trưởng phải thật xa hoa mới đúng, hiện tại nhìn thấy nhà này rất mộc mạc, thậm chí so với cái nhà kia cô ở còn muốn đơn giản hơn nhiều, rất khó để tin tưởng, đây chính là nhà của thị trưởng.
“ Gâu gâu gâu…” Một con chó nhỏ chạy vọt ra, trên người nó mặc một bộ quần áo nhỏ, thoạt nhìn trông rất béo ú nhưng lại thông minh, con chó nhỏ chạy qua, trực tiếp dùng miệng cắn quần Đường Mặc Vũ, liên tục kéo anh vào trong nhà.
“ Tao đã trở về.” Đường Mặc Vũ cúi người xuống, đem con chó nhỏ trên đất bế dậy: “ Mày vừa tắm hả? Trên người mày thơm quá!” Anh nhẹ nhàng xoa đầu con chó nhỏ, trong mắt cũng có thêm một phần ý cười.
Mà Lý Ngôn Hi thấy Đường Mặc Vũ cười, nhưng cảm giác lúc này rất khác, có chút thoải mái, cũng nhiệt tình, mà anh cũng cười với cô như vậy sao?
“ Tiểu Vũ.” Diệp Nhân từ trong bếp đi ra, khi nhìn đến con mình, chỉ cười. Bà còn nghĩ đứa con trai này không thích động vật, lần này thật khiến bà rất bất ngờ, con chó nhỏ này nhìn vậy nhưng rất nặng, đương nhiên, nó cũng rất ngoan, lại thật thông minh.
Nhưng khi bà nhìn đến cô gái sau lưng Đường Mặc Vũ thì thật có chút sửng sốt…
Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Hạ Nhiễm Tuyết