Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Chương 119: Thu Hoạch Di Chủng
S
inh linh màu bạc đứng ở trên một tảng đá lớn, vẻ mặt ngạc nhiên đờ ra, thằng nhóc trước mắt này thực sự là nhân loại hay sao? Sao lại hung tàn đến thế, còn muốn ắn thịt cả hắn!
"Sợ chưa, mau mau tự mình rửa thật sạch rồi nhảy vào trong nồi đi." Nhóc tỳ trừng mắt to nhìn hắn.
Đến cùng ai mới lại Thái Cổ di chủng, ai mới là nhân loại? Sinh linh màu bạc có cảm giác thần kinh bị rối loạn, làm sao giống như hai người đổi chủng tộc cho nhau?
"Ngươi chắc chắn mình đang nói chuyện tới ta?" Hắn chần chừ hỏi.
"Phí lời, ở đây trừ ngươi ra còn có cái gì có thể ăn được sao?" Nhóc tỳ hỏi ngược lại một cách lẽ thẳng khí hùng.
"GÀOOOO" Sinh linh màu bạc gào thét khiến cho núi rừng rung động, lá rụng bay lượn, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, ngân quang thu lại, lộ ra chân thân.
Hắn thực sự tức điên lên rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp gỡ nhân loại như thế, lại muốn ăn thịt hắn, đây là bị điên sao?
Hắn có hình dáng như con người nhưng trên thân thể được bao phủ bởi một lớp vảy màu bạc, gương mặt giống như người, cũng có da thịt, hơn nữa vẫn tính là anh tuấn, điểm khác biệt là hắn sở hữu đôi mắt màu bạc, lấp lánh ép người, tóc bạc trắng rối tung như là thác nước.
Đến bây giờ chỉ có hắn ăn thịt người, những sinh linh khác thấy hắn đều bỏ chạy, hiện nay lại xuất hiện một người muốn ăn thịt hắn, hắn mạnh mẽ hóa thành một vệt sáng bạc tấn công về phía trước.
"Ta sẽ giáo dục ngươi cách tôn trọng một vị Vương trong tương lai như thế nào!"
Ánh sáng màu bạc như sóng lớn, cuồng bạo kinh người, chớp mắt đã đến phụ cận, một quyền nhắm thẳng đầu nhóc tỳ. Hắn tạo nên một cơn gió lớn cuốn bay tất cả đất đá xung quanh.
Mấy vị đệ tử Bổ Thiên các khiếp sợ, con sinh linh này quá mạnh mẽ, chỉ tạo lên gió to đã cuốn bay tảng đá nặng như thế. Hắn thực sự mạnh đến thế nào?
Nhóc tỳ hét lớn, tiến lên nghênh tiếp, chuẩn bị cứng đối cứng, tóc đen đầy đầu bay lượn. Để nó ít đi mấy phần non nớt, tăng thêm mấy phần oai hùng, trong miệng thở khí như cầu vồng.
"Ầm"
Hai quyền va chạm tạo nên tiếng nổ rung trời. Nó như một đạo sấm sét đang nổ tung, sinh linh màu bạc phi thường khiếp sợ, mở to mắt bạc, bàn tay của hắn có Phù Văn dày đặc, nhanh chóng tỏa ra.
Hai người cứ như thế rút lui, đôi mắt nhóc tỳ tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hắn, nóng lòng muốn vồ giết tới lần nữa. Càng có một vẻ dã tính, thô bạo.
Sinh linh màu bạc cảm thấy sợ hãi, run rẩy đôi tay, chỉ dùng sức mạnh thân thể hắn không địch lại, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt hắn vận dụng bí lực của Phù Văn thì lúc nãy đã ăn thiệt thời lớn.
Hắn đem bốn cây Linh Dược ném ra một ngọn núi phía xa. Phòng ngừa sẽ bị hủy diệt trong lúc quyết đấu.
Sau đó hắn ra tay lần nữa, đôi mắt bạc phát sáng hóa thành hai luồng sáng bạc dài đến mười mấy mét, bay tới cực nhanh, so với thần tiễn bắn ra còn khủng bố.
Sắc mặt nhóc tỳ không hề thay đổi, ra tay nhanh chóng, lòng bàn tay tỏa ánh sáng vàng óng, một mảnh chớp giật hừng hực bổ xuống ầm ầm.
Trời đất rực sáng, tia chớp cùng ánh bạc như đang cùng nhau nhảy múa.
Nhóc tỳ lướt ngang, một sợi tóc đen bị chém đứt, nơi cổ bị một vệt sáng bạc xoẹt qua tạo nên một vết thương nhẹ, chảy ra một vệt máu.
Thực sự nguy hiểm, nếu ánh sáng bạc lệch một chút liền xuyên thủng cổ họng nó, như vậy sợ rằng sẽ xuyên ra sau gáy và đầu nó sẽ rơi xuống đất.
Cùng lúc đó sinh linh màu bạc cũng xuất hiện vài vết thương, lảo đảo rút lui, một mảng vảy bị bóc ra, hắn kinh sợ nói: "Bảo thuật Toan Nghê Vương!"
"Thật là lợi hại." Nhóc tỳ lau sạch vết máu trên cổ, lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
"Thật mạnh, chẳng trách Sư Tử chín đầu muốn thu ngươi làm chiến phó, ta quyết định phải cướp rồi!" Sinh linh màu bạc mở miệng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, lúc này một vùng sáng bạc hừng hực hiện lên xung quanh hắn, hắn đứng ở giữa như một vị vương giả đang nhìn xuống chư hầu của mình, khí tức mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.
Mấy người Bổ Thiên các sợ hãi, con Thái Cổ di chủng này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, tùy rằng còn lâu mới trưởng thành nhưng đã có khí tức của vương giả.
"Gàooooo"
Hắn lao vào vồ giết, mang theo vô tận ánh sáng như một vùng biển mênh mông. Nhóc tỳ lộ vẻ nghiêm túc, toàn thân tia điện lấp lóe, kim quang ngút trời, nó như hóa thành một vị Lôi thần còn nhỏ đang điểu khiển tia chớp vàng óng phá tan nơi này.
"Ầm"
Một khối đá nặng hai mươi mấy vạn cân bị tia điện bổ thành bột mịn, ánh chớp ngang trời, kinh động tâm hồn mọi người.
"Phốc"
Ngân quang che ngợp bầu trời phá tan một mảnh núi rừng trở thành bình địa, hóa thành tro tàn, khiến khắp nơi bừa bãi, ngổn ngang.
Nhóc tỳ chiến đấu cùng sinh linh màu bạc không màng sống chết, cấp tốc di chuyển thân thể, hai người sáng rực khiến người ta không mở mắt được, đâu đâu cũng có Phù Văn cùng Bảo Thuật.
Con sinh linh này có thời gian tu hành vượt xa nhóc tỳ, cảnh giới cao thâm hơn, hắn muốn lấy thực lực tuyệt đối trấn áp tên thiên tài nhân tộc này, nhưng nhận thấy quá khó ứng phó thiếu niên này, mấy lần nó đều có thể tránh thoát nguy hiểm.
Nhóc tỳ không hề sợ hãi, càng đánh càng mạnh.
Sinh linh màu bạc phun ra nuốt vào Phù Văn, công kích nhóc tỳ, một mảnh đại dương màu bạc bao phủ xuống, cùng lúc đó đôi mắt hắn tỏa ánh sáng chói lọi, hai loại bảo thuật hợp nhất, đánh giết về phía trước.
Đột nhiên ánh sáng rực rỡ chói mắt tỏa ra, Phù Văn trong tay nhóc tỳ đan dệt, một tấm Cốt Kính trong suốt như ngọc xuất hiện, chặn lại ánh sáng bạc bắn ra từ trong mắt đối phương, phản chiếu trở lại.
"Phốc"
Sinh linh màu bạc kêu rên một tiếng, bả vai xuất hiện hai lỗ máu, máu tươi chảy cuồn cuồn, lộ ra vết thương đáng sợ.
"Ngươi lại chiếm được Bảo cốt của Toan Nghê còn tế luyện thành chí bảo."
Chủng tộc mạnh mẽ đều không thể chấp nhận Bảo Thuật trong tộc truyền ra ngoài, sẽ tự phá hủy Bảo Cốt trước khi chết, hủy diệt tất cả, tình huống nguyên thủy phù cốt lưu lạc ra ngoài rất hiếm thấy.
"Xin lỗi, cái gương hơi trơn nên rơi ra từ trong lồng ngực." Nhóc tỳ xin lỗi một cách thiếu thành ý khiến cho sinh linh màu bạc căm ghét.
Thời gian tu hành của hắn lâu hơn đối phương, cảnh giới cũng cao hơn một đoạn, muốn dựa vào điều này để trấn áp nhóc tỳ nhưng không thể, lúc này nhóc tỳ vận dụng Bảo Cụ để hắn không biết nói gì.
"Ầm"
Sinh vật màu bạc há mồm, phun ra một chùm ánh sáng, đón gió hóa thành một cây quạt màu bạc, quạt về phía nhóc tỳ tạo thành sóng bạc mênh mông cuồn cuộn.
Nhóc tỳ dùng bảo kính chống cự, ổn định thân hình. Nhưng dãy núi sau lưng nó thì đất đã bay mù trời, tất cả cổ thụ chọc trời đều bị bật bay cả rễ, nổ nát vụn trên không. Kinh khủng hơn là một ngọn núi đá cũng chia năm xẻ bảy, đất đá lăn xuống ầm ầm giống như bị Lôi thần bổ nát.
Cảnh tượng như thế này quá kinh khủng. Bảo Cụ uy lực cực lớn, kinh tâm động phách, để thiên tài của Bổ Thiên các đang xem cuộc chiến ở phía xa đều hãi hùng khiếp vía, sinh linh màu bạc này tuyệt đối là đời sau của Vương tộc có sức mạnh khó mà tưởng tượng được.
Nếu không tại sao hắn còn nhỏ tuổi lại có thể nắm giữ cây quạt màu bạc có uy lực quá mạnh mẽ như vậy, vật không nên xuất hiện trong tay một con di chủng còn chưa trưởng thành.
Đương nhiên, bọn họ cũng cực kỳ khiếp sợ trước sức mạnh của nhóc tỳ, của cải của vị tiểu sư đệ này cũng quá phong phú chứ? Vậy mà nắm giữ Bảo Cốt của Toan Nghê một loại Thái Cổ di chủng mạnh nhất, tế luyện thành Cốt Kính, quả thật không thể tin được.
"Mở!"
Thanh âm của nhóc tỳ như sấm nổ, quát to một tiếng. Xoay chuyển Cốt Kính trong tay. Dùng mặt ngược lại chiếu vào sinh linh màu bạc. Có một cái Phù Văn lấp loé ánh chớp trên mặt xương óng ánh.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, một tia chớp to lớn bay ra. Đây là sức mạnh do hàm nghĩa của Thái Cổ di chủng Toan Nghê kết hợp cùng Cốt Kính, được nhóc tỳ thôi thúc ra, có thần uy kinh người.
Màu bạc sinh linh biến sắc, lần nữa vung lên cây quạt trong tay, ánh bạc che ngợp bầu trời, va chạm vào tia chớp màu vàng to lớn kia, nổ tung thành hào quang óng ánh.
Cuối cùng, hai người lùi về sau, đều lộ ra vẻ kinh sợ, thán phục sự mạnh mẽ của Bảo Cụ trong tay đối phương.
"Ngươi thực sự khiến ta giật mình, chỉ là một nhân loại nhỏ tuổi lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đây là lần đầu ta gặp được." Tuổi tác của sinh linh màu bạc mặc dù không lớn, nhưng cũng tu hành lâu hơn nhóc tỳ, vậy mà không làm gì được nó, khiến hắn không dám tin tưởng, sắc mặt khó coi.
"Biết lợi hại chưa, nếu không như vậy đi, ta cũng không ăn ngươi rồi, ngươi làm chiến phó cho ta được không?" Nhóc tỳ chế nhạo.
Trên mặt sinh linh màu bạc nổi lên gân xanh, lập tức rống lên một tiếng, nói: "Ta không thu được ngươi làm chiến sủng thì bọn Sư Tử chín đầu cũng đừng nghĩ lấy được, hôm nay xé rách ngươi, nuốt đi, ai cũng đừng nghĩ có được một tên người hầu mạnh mẽ."
Nhóc tỳ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đen xuống, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Còn có mấy con Thái Cổ di chủng có loại suy nghĩ này? Ta xem các ngươi đều chán sống, trong thực đơn của ta không chỉ có đầu sư tử kho, canh hổ cốt, xem ra lại muốn nhiều hơn vài món ăn nổi tiếng rồi. Chỉ là... Ngươi vô dụng nhất, chỉ có thể giết chết, dùng để trao đổi bảo bối cùng người khác!"
Nó bắt đầu phát uy, bảo kính trong tay lóng lánh, nó ra tay không ngừng, đại chiến kịch liệt.
"Không muốn lãng phí thời gian rồi, chịu chết đi!" Sinh linh màu bạc lạnh nhạt gầm nhẹ nói, hắn phun ra một cây chủy thủ, ánh bạc lấp loé, nháy mắt bay ra.
Trong quá trình này, hắn cố hết sức vung lên cây quạt màu bạc, kiềm chế Cốt Kính trong tay nhóc tỳ, khiến nó không có dư lực chống lại chủy thủ.
Chuôi chủy thủ màu bạc này được mài thành từ Bảo Cốt, mặc dù không có uy lực bằng bảo phiến, nhưng cũng không thể khinh thường, lúc này cây quạt đang chặn lại bảo kính Toan Nghê, vì vậy món Bảo Cụ thứ ba xuất hiện liền trở nên đáng sợ.
"Oanh"
Trên đầu nhóc tỳ đột nhiên xuất hiện một miệng núi lửa, "Dung nham" chảy cuồn cuộn, bên trong truyền ra từng tiếng rồng gầm, tiếp theo một luồng ánh sáng màu vàng vọt lên, quỷ dị mà lại khủng bố.
"Răng rắc" một tiếng, chuôi chủy thủ này bị xoắn đứt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Món Bảo Cụ này của nhóc tỳ được tạo thành từ hai mảnh xương màu vàng liên kết với nhau, chùm sáng kinh người, khiến mặt trời đều ảm đạm phai mờ, phát ra từng tiếng rồng gầm giao rít.
"Cái gì?" Sinh linh màu bạc kinh hãi, đối phương lại lấy ra một món Bảo Cụ mạnh mẽ, điều này cũng quá kinh người.
Xoạt một tiếng, luồng sáng vàng bay tới, giống như hai con Cầu Long quấn nhau, hóa thành một chuôi bảo tiễn, trong nháy mắt cắt qua.
"Không tốt!" Hắn xoay người bỏ chạy, hắn dựa vào cảnh giới cao, mới miễn cưỡng đánh ngang tay với nhóc tỳ, bây giờ trên phương diện Bảo Cụ thất bại hoàn toàn, có thể nào không trốn.
Nhưng mà, hơi chậm một bước, Cốt Tiễn màu vàng vọt qua, cánh tay trái của hắn bị cắt đứt, máu me tung tóe.
"Đáng chết!"
Hắn hét vang, bảo phiến màu bạc trong tay xoay tròn, nâng hắn lên, phát ra ánh sáng vô cùng vô tận, sau đó bay rạp mặt đất hướng về phía xa với tốc độ cực nhanh.
"Chạy đi đâu!" Nhóc tỳ khẽ quát, Cốt Kính phát sáng, nâng hai chân của nó, đuổi theo nhanh như chớp.
Làm như vậy cực kỳ tiêu hao Tinh Khí Thần, thế nhưng hai người đều không để ý được nhiều như vậy, một người liều mạng chạy, một người nhanh như lôi điện, muốn giữ đối phương lại.
"Tiểu sư đệ đến cùng có lai lịch gì, tại sao lại có Bảo Cụ mạnh mẽ như vậy? Người bình thường ai có thể nắm giữ, mỗi một món đều đủ làm chí bảo trấn tộc."
Mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các than thở, át chủ bài của nhóc tỳ quá kinh người, thời khắc mấu chốt, càng lôi ra hai cái Bảo Cụ mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ không biết, hai món cốt bảo này đều là nhóc tỳ liều mạng đoạt về, cũng không phải do tộc nhân cùng trưởng bối ban tặng.
Mấy người nhặt lên đoạn tay cụt kia, lấy về bốn cây Linh Dược, lên đường đuổi theo, lo lắng nhóc tỳ chịu thiệt, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Bọn họ men theo vết tích của trận chiến, cuối cùng sau nửa canh giờ cũng tìm tới, trận chiến này đã kết thúc, trên đất tràn đầy vết máu.
Nhóc tỳ than thở, không hề có một chút vui vẻ, mà lại bi phẫn không thôi, điều này tức khắc làm cho mấy người sợ hết hồn, cho rằng sư đệ gặp phải thua thiệt lớn.
"Tiểu sư đệ làm sao vậy?"
"Bảo Cụ của đệ... Ô ô, không còn, hủy diệt rồi." Nó hết sức thương tâm.
"A!" Mấy người đều lắp bắp kinh hãi, tiếp theo là đau lòng, bất kể là Cốt Kính vẫn là Cốt Tiễn màu vàng, đều là chí bảo, giá trị liên thành, có thể dùng để trấn thủ bộ tộc, bất luận một món nào bị tổn hại đều là tổn thất khó mà tính được.
"Là bảo tiễn bị hủy diệt, hay là này cái gương kia?" Một vị sư tỷ xinh đẹp nhẹ giọng hỏi, muốn an ủi nó.
"Đều không phải." Nhóc tỳ lắc đầu, từ trong ngực móc ra một cây quạt rách nát, xương bạc lờ mờ, đã nát hơn phân nửa.
"A phốc"
Mấy người suýt chút nữa hộc máu, tên tiểu tham tài này đang đau lòng vì chiến lợi phẩm, bọn họ vẫn cho rằng bảo bối của nó bị hủy diệt rồi đây, thật khiến người không biết phải nói gì.
Sinh linh màu bạc đền tội, bị Cổ Tiễn màu vàng cắt đứt cổ, trong chớp mắt đầu lâu lăn xuống, lại bị bảo kính Toan Nghê phát ra ánh chớp đánh thành tro tàn.
"Cuối cùng vẫn là cảnh giới của mình không đủ sâu, nhất định phải mau chóng đột phá, nếu vừa rồi giải quyết con Thái Cổ di chủng này nhanh một chút, món Bảo Cụ này sẽ không hủy diệt." Nhóc tỳ căm giận.
Bên cạnh mấy người không nói gì, người tiểu sư đệ này vẫn còn nhỏ như vậy, tu vi cũng đã cao đáng sợ, còn muốn đột phá tới chỗ nào? Nó vẫn chưa đến mười tuổi a, chẳng lẽ đã nghĩ chống lại những nhân vật thuộc thế hệ trước?!
"Con Thái Cổ di chủng này nhất định là bảo dược huyết nhục, nếu rèn luyện ra tinh huyết của hắn, tẩm bổ bản thân, nhất định có thể đột phá đến một cảnh giới hoàn toàn mới, nhưng là mình không muốn ăn sinh linh hình người." Nhóc tỳ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, do dự không quyết định được.
"Có thể trao đổi với người khác." Một vị sư huynh của Bổ Thiên các nhắc nhở nó.
"Ai, cũng chỉ có thể như vậy, nếu ăn hắn, đệ sợ sẽ bị ám ảnh trong lòng." Nhóc tỳ buồn bã, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía dãy núi đằng xa la lớn: "Có ai muốn đổi Thái Cổ di chủng không?"
Một tiếng hô này khiến dãy núi đều rung động, rất nhiều sinh linh hoảng sợ.
"Có, nhưng phải xem di chủng trong tay ngươi có đủ tốt không đã."
Làm người giật mình chính là, tiếng trả lời nhanh chóng từ phương xa truyền đến.
Lập tức con mắt nhóc tỳ sáng lên, nó nhảy lên, nhấc theo sinh linh màu bạc, nhanh chân đi về phía trước, miệng núi lửa xuất hiện ở trên đầu nó, Cốt Tiễn màu vàng ẩn hiện, nó không hề chủ quan mà cẩn thận đề phòng.
Vượt qua một dãy núi, bọn họ nhìn thấy một nhóm thiên tài lớn, có tới bốn mươi mấy người, bảo vệ một chiếc xe kéo, lấp loé hào quang màu đỏ thẫm, vừa nhìn chính là bảo vật.
"Tại sao có nhiều người như vậy?" Trong mắt nhóc tỳ lấp loé thần quang, dừng lại bước chân.
"Ồ, là con gái nhỏ của Nhân Hoàng, cũng là sư muội của chúng ta!" Mấy vị thiên tài của Bổ Thiên các kinh ngạc vui mừng, nhận ra chiếc xe kéo kia.
Nhóc tỳ bừng tỉnh, nhớ tới lúc mới đi Bổ Thiên các ở trên đường nhìn thấy chiếc xe phượng kia, chính là chiếc xe này.
Xe kéo lượn lờ mây đỏ, xung quanh đều là thiên tài thiếu niên bảo vệ, chỉ sợ cũng chỉ có con gái nhỏ được Nhân Hoàng thương yêu nhất mới có thể khiến bọn họ làm như vậy.
"Một con Thái Cổ di chủng thật tốt, chúng ta đồng ý trao đổi!" Đối diện có người lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.