The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn2: Quán Net (Bát)
ột đứa trong bọn nghe là sẽ dính dáng đến con trai thì lòng có hơi phản đối,
nói nó không chơi. Thế là xin thằng tóc vàng một gói thuốc lá rồi ra ngoài. Cậu
bé thấy một đứa đã ra ngoài thì không nhịn được nữa, cuối cùng đã bạo phát. Nó
hung hăng cầm ghế ném về phía đứa vừa cởi quần. Thằng cao to bị trúng một cú,
nhất thời ngã ngay xuống đất. Cậu bé thừa dịp này chạy trốn, nhưng ông chủ
tiệm net bỗng nhiên bước đến, chặn mất đường đi. Thằng tóc vàng lập tức kéo
cậu bé, dùng tay ngăn lại cái tát của cậu ta. Ông chủ thấy vậy liền vỗ vỗ trán nói:
"Tiểu Tuấn, đừng gây tai nạn, dọn dẹp một chút rồi về nhà đi."
Thằng tóc vàng nóng nảy ừ một tiếng, ông chủ tiệm net chỉ nhìn sơ qua cậu
bé rồi rời khỏi. Cậu ta mất đi cơ hội chạy trốn, còn tên bị ném ghế cuối cùng
cũng đứng lên. Hình như đầu nó bị thương nên giận dữ nhằm ngay cậu bé vừa
đấm vừa đá, sau cùng vẫn chưa hết giận còn dùng cả ghế đánh. Thằng tóc vàng
ngay từ đầu đã không chen vào, nhưng thấy thằng kia càng đánh càng hung hãn,
nó bắt đầu lúng túng, vội vàng kéo ra.
Thằng khốn kia cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng cậu bé đã nằm cứng đờ trên
đất. Hai đứa liền nhìn chằm chằm vào đó một lúc, một dòng máu tươi chầm
chậm chảy ra từ thân thể. Thằng tóc vàng sờ sờ mũi của cậu, sau đó sợ hãi nhảy
ra, quay người lại nói: "Xong, chết rồi!"
Thằng kia đang thở hồng hộc để bình tỉnh lại. Dù gì thì chúng chỉ là những
thằng nhóc hung hăn, gặp chuyện như thế đương nhiên phải hoảng sợ. Thằng tóc
vàng vội nắm lấy thằng cao to nói: "Tao... tao đi gọi chú đến!"
Tên giết người không hề có ý kiến, ngồi bệch xuống cạnh thi thể. Tiếp theo
thì ông chủ tiệm net cũng đến, nhìn cảnh tượng như vậy thoáng chốc cũng sợ hãi
chẳng biết nói gì. Qua một lúc lâu mới có phản ứng, nói: "Tiểu Tuấn! Mày giết
hả?"
Thằng tóc vàng vội lắc đầu. Tên sát nhân luốn cuốn ôm lấy nó nói: "Tóc
vàng! Giúp tao với! Tao không muốn ở tù, sẽ bị xử bắn! Mày là đồng phạm!
Mày cũng phải ở tù!"
Nhắc đến đồng phạm, ông chủ tiệm net liền lui ra sau một chút. Cuối cùng,
thằng tóc vàng chửi rất tục tĩu, xong lại nói: "Đem thi thể xử lý! Làm sao để thần
không hay quỷ không biết là được rồi!"
Hai người kia liền hỏi: "Làm thế nào?"
Thằng tóc vàng vuốt một dúm tóc, nói: "Cắt thi thể ra, sau đó cho vào túi
nhựa hàn kín lại, rồi nhét vào đầu máy vi tính! Mẹ nó, không phải chú nói qua
hai ngày nữa sẽ có một lượng đầu máy mới được chuyển đến sao. Mấy đầu máy
cũ này sẽ thành những cái thùng cũ bị đẩy đi rồi xử lý giúp chúng ta. Cứ lập lờ
đánh lận, đẩy từng phần đi! Coi như chỉ phí chút tiền bán đầu máy vi tính cũ của
chủ tiệm thôi."
Tên sát nhân không có ý kiến, chỉ gật mạnh đầu một cái. Sau đó ba người bắt
tay vào việc phân chia xác chết trong khi mắt của cậu bé vẫn còn mở trừng
trừng. Cuối cùng là chặt cái đầu rơi xuống, đầu kia lăn đến màn hình nhìn chằm
chằm vào chúng tôi bằng đôi mắt của người chết, như cậu đã biết rằng chúng tôi
vừa nhìn thấy hết cảnh trên. Sau đó ba người lại chia thi thể thành các phần lớn
nhỏ bỏ vào bịch nhựa còn gói thêm vài lớp giấy bạc, xong liền nhét vào khoảng
trống giữa các đầu máy vi tính. Tiếp theo chúng cuống quít rời đi.
Lúc này, đầu máy ở cạnh chúng tôi không biết vì sao lại bung ra, bên trong
quả nhiên có chứa một bao gì đó. Sau đó tay của chúng tôi lại bắt đầu chuyển
động vẽ những vòng tròn bất tận. Tôi liếc nhìn Bạch Dực, anh nhìn thoáng qua
ngọn nến gần đó, ngọn nến cạnh đầu máy kia đã tắt từ lúc nào, ở sát bên nó là
hai bóng người đang ngồi xổm. Không ai xa lạ chính là thằng nhóc tóc vàng và
tên giết người. Chúng tôi thấy cả hai đang nhìn trừng trừng vào đầu máy, đột
nhiên đầu của thằng tóc vàng bị tách đôi. Sau đó cả hai như bị ngọn đao vô hình
chém ra thành nhiều mảnh.
Các màng hình đồng thời đều sáng lên, xuất hiện ảnh đầu của cậu bé bị giết
hại. Tôi dám chắc rằng đó chính là "cô gái" đã xuất hiện trong TV tối qua.
Sau đó màng hình tự chuyển đến cảnh ông chủ tiệm net, chẳng bao lâu sau thì
đến cảnh tên sát nhân bị giết chết. Tiếp theo là cảnh liên tục chớp tắt hiện lên cái
nhìn đầy khủng khiếp của những người hiếu kỳ với tần số càng lúc càng nhanh.
Tôi nhìn Bạch Dực, nghĩ thầm quỷ hồn thật có chút mất khống chế, tiếp theo
không biết nó có làm gì chúng tôi hay không. Bạch Dực nắm chặt tay tôi, miệng
bắt đầu niệm Kim Quang thần chú, sau đó cầm tay tôi viết một lá bùa. Hình ảnh
trong LCD từ từ dừng hẳn, từng cái một dần tối lại, cuối cùng trước mặt chúng
tôi chỉ còn lại những màn hình tối đen bình thường nằm yên trên giá.
Lúc này chúng tôi phát hiện ngay sát bên kết giới có vài vòng tròn bằng máu
đỏ tươi. Máu tươi từ từ biến thành hai chữ "Báo nhân". Tôi không thấy lạ lẫm,
còn Bạch Dực lúc này lại vô cùng đau khổ. Anh cau mày, nhưng chẳng nói gì cả,
sau một lúc lâu mới buông lỏng tay tôi, chữ bằng máu cũng nhạt dần, tiếp theo là
biến mất trên giấy, tiệm net trở lại yên tĩnh như trước. Tôi xoa xoa bàn tay đã tê
cứng, nói: "Báo nhân? Có nghĩa gì, nói vậy quả là... những đầu máy này đều có
các mảnh thi thể trong đó?"
Bạch Dực vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, tôi hỏi lần nữa anh mới gật đầu
đứng lên. Anh đốt một lá bùa ném vào chén thọ, tự mình uống một ngụm rồi đưa
cho tôi. Tôi uống sạch, lau mép nói: "Giờ phải làm gì? Chúng ta đến cục cảnh
sát báo án thì có quái dị quá không?"
Bạch Dực vừa dọn dẹp vừa nói: "Không cần báo án đâu."
Tôi cau mày hỏi: "Tại sao?"
Bạch Dực dọn dẹp các ngọn nến nói: "Vì quỷ hồn vẫn chưa muốn siêu thoát.
Chỉ cần người hại chết cậu ta còn sống, cậu ta sẽ không thể nào được yên lòng.
Đoạn đường tiếp theo là do quỷ hồn kia quyết định, chính ta không giúp gì được.
Nhưng mà...."
Tôi bỗng hiểu ra ý anh. Hàng Linh thuật thực chất đã giúp cho quỷ hồn này
được "tự do". Vốn dĩ cậu ta chỉ có thể hoạt động trong một khu vực nhất định.
Nói cách khác là một vong hồn bị trói buộc, không cách nào đi quá xa khỏi tiệm
net, nếu không sẽ bị "bắt" trở về. Tôi mở to mắt nhìn các đầu máy cũ, thì thầm:
"Nói tóm lại, chúng ta đã giúp cho một người thật sự biến thành ác quỷ... Hai
chữ kia lẽ nào là báo thù?" Bạch Dực hạ giọng "ừ" một tiếng.
Tôi bối rối nói: "Vậy... cậu ta?"
Bạch Dực nhìn các đầu máy cũ, bất đắc dĩ nói: "Vốn cậu ta có thể dựa vào
Hàng Hồn thuật của chúng ta để siêu thoát. Nhưng cậu ta đã chọn cách này để
giải quyết thù hận. Có thật là giải quyết được không? Chẳng qua là không ngừng
chất chồng, cuối cùng là tự mình tan biến mà thôi!"
Tôi che miệng, khép mắt nhìn các đầu máy xung quanh, lòng bi ai khó nói
thành lời. Biết rất rõ, toàn bộ đầu máy ở đây sẽ bị đem đi, mang theo các phần
của thi thể. Là bị ném xuống sông, hay được chôn vào đất, mỗi một lần bị vứt đi
thì oan hồn của đứa bé kia càng thêm căm hận. Những hận thù này chúng tôi
không cách nào hóa giải, đành bất lực....
Tôi bỗng hiểu ra tất cả, bật cười một tiếng, nói: "Thật chất cậu ta biết chúng
ta có khả năng hàng hồn, giúp cậu ra khỏi đây. Giờ đây đã không còn là một linh
hồn bị trói buộc nữa, mà trở thành ác quỷ thực sự. Đây chính là nguyên nhân cậu
ta đã trăm phương nghìn kế muốn chúng ta đến nơi này."
Bạch Dực mím môi, không thừa nhận hay phủ nhận.
Tôi thở dài nói: "Ngay từ đầu anh đã biết tất cả."
Bạch Dực quải túi lên lưng, nhìn tôi nói: "Sao thế được, đến khi nghi thức kết
thúc anh mới nghĩ ra được đấy. Dù gì chúng ta cũng không biết nguyên nhân là
vụ thảm án như vậy. Nhưng bất kể em làm thế nào, cũng khiến cho cậu ta ở đây
nguyền rủa vô độ. Còn... còn có thể bỏ được à?"
Tôi nghe câu đó, lòng lại bắt đầu nghĩ ngợi, vỗ vỗ trán, cười khúc khích nói:
"Em sẽ bỏ nhé..."
Mắt Bạch Dực dâng lên buồn đau, anh nắm lấy tay tôi, đặt lên miệng dỗ
dành: "Như nhau thôi, giải thoát cậu ta có nghĩa là giúp cậu ta tiến thêm một
bước thành ác quỷ. Nhưng không thả cậu ta ra, thì cũng sẽ thành ác quỷ, vấn đề
chỉ là thời gian thôi. Giờ đây cậu ta còn giữ được chút tính người, sau cùng thì
tất cả nhân tính đều mất hết. Lúc đó e rằng...."
Hơi ấm từ lòng bàn tay của Bạch Dực khiến tôi bình tĩnh lại. Tôi nhắm mắt,
hít một hơi, cầm lấy cái túi cạnh đó, nói: "Chúng ta về thôi."
Anh vỗ vai tôi, chúng tôi nhìn xung quanh lần cuối, lòng chùng xuống nặng
nề.
Hôm sau, đến sáng hẳn tôi mới thức dậy. Ngủ cũng chẳng được mấy giờ, vốn
là ngủ không được. Tôi rủ Bạch Dực cùng đi ăn sáng, trên đường có vài quầy
bán thức ăn, còn có mấy người hàng xóm quen mặt. Bọn họ chào hỏi chúng tôi,
lúc này có một người phụ nữ trung niên, mắt dì ta như vừa khóc rất nhiều, vừa
sưng vừa đỏ. Dì ta vừa đến, mấy thím bán hàng liền vây lấy.
Một người lớn tuổi trong đó hỏi: "Sao rồi, chồng cô đã tỉnh lại chưa?"
Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì cắn môi, bắt đầu rơi nước mắt. Nức nở
đáp lại: "Vẫn không tỉnh... ba giờ tối qua đã đi rồi...."
Mọi người nghe vậy thì thở dài, thay nhau an ủi người phụ nữ. Dì ta thấy mọi
người quan tâm thì cảm động, nước mắt ngắn dài nói: "Chồng tôi cũng không
biết làm sao, quá mức quái dị. Vốn đã tỉnh lại, bác sĩ nói chỉ cần quan sát một tối
có thể chuyển sang phòng bệnh phổ thông...."
Đám đông hiếu kỳ thăm hỏi: "Như thế là làm sao?"
Người phụ nữ lộ vẻ sợ sệch nói: "Aiz, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng nghe y
tá kể lại lúc chồng tôi đang trong thời điểm nguy kịch thì có một cô gái mặc áo
sơmi trắng và váy màu vàng nhạt đi từ trong phòng bệnh ra...."
Dì ta càng kể càng sợ, không khí xung quanh cũng lạnh dần xuống. Tất cả
mọi người đều lặng yên nhìn nhau. Tôi hắng giọng hỏi một câu: "Vậy... dì à,
tiệm net còn mở không?"
Bà lão bên cạnh cũng gật đầu nói: "Cũng phải mở tiếp chứ, nếu không các
người phải sống sao đây!"
Người phụ nữ nhăn mày nói: "Mở chứ, tôi để anh em thay nhau coi."
Dì ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều chuẩn bị tản ra, đi làm chuyện của
mình. Lúc này còi cảnh sát lại vang lên, tiếp theo là một tốp cảnh sát vọt vào,
chẳng bao lâu thì thu gom hết các đầu máy còn dư. Một cảnh sát quay lại nhìn
người phụ nữ nói: "Chúng tôi nghi ngờ chồng bà đã tham gia vụ án giết người.
Theo điều tra của chúng tôi, chồng bà rất có khả năng liên can, mong bà phối
hợp điều tra, chúng tôi được lệnh khám xét tiệm net."
Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã bị cảnh sát dẫn đi.
Tôi nhìn thoáng qua cửa sổ của tiệm net, thấy có một bóng người đang đứng đó
nhìn. Kia thấy tôi đang nhìn cũng hơi hướng về tôi một chút, sau đó thì không
thấy đâu nữa.
Chuyện này gián đoạn một thời gian, tôi vô tình nghe được thi thể kia vẫn
không thể tìm được hoàn chỉnh, bởi lúc đó có vài đầu máy được chuyển đi, nên
cảnh sát chỉ phát hiện được vài mảnh. Đến bây giờ gia đình của người mất cũng
không cách nào hoàn chỉnh được thi thể của cậu bé kia. Cậu ta có thể bỏ qua thù
hận với những kẻ đã giết mình hay không, sự lo sợ và bất an này cứ ám ảnh tôi
và Bạch Dực lâu thật lâu. Nhưng thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Mãi đến ngày đó mới thôi.
Tôi đang buồn chán gõ bàn phím. Lúc nãy bỗng nhiên nhảy ra một khung
thoại của QQ, thì ra là Kẹo, người đã lâu không liên hệ. Cũng lâu lắm rồi, chắc
đã không còn tức giận như lúc trước. Tôi chào hỏi trước, chúng tôi nói chuyện
phím, hỏi nhỏ vì sao không chơi game nữa, tôi rất nhớ nhỏ. Nhỏ nói trò kia đã
chán rồi, không muốn chơi nữa. Nói dạo này thịnh hành trò GBA, là tìm xác
người. Cần phải tìm đầy đủ thi thể của một cậu bé bị giết là có thể qua cảnh, nếu
khi game kết thúc vẫn không cách nào tìm ra được thì sẽ có hồn ma xuất hiện....
Ai có thể tìm được thi thể của tôi? Tôi muốn thân thể hoàn chỉnh....
Quán net_Hoàn
-----------------------------------------------------------------------
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên