Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lệ Ưu Đàm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 130 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 992 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:14:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120: Chương 120
dit: quynhle2207
Mặc dù anh thật sự vui mừng vì cô quan tâm tới mình, nhưng Nhan Duệ vẫn lắc đầu: “Anh không sao, anh không có việc gì đâu, anh khỏe mà, rất khỏe.”
Ninh Vi Nhàn nhíu mày nhìn anh, hiện tại Nhan Duệ đều đến công ty để làm việc mỗi ngày, nhưng không giống như lúc trước là đi sớm về trễ, mà trên căn bản, mỗi ngày đều là đi trễ về sớm, nhưng cho dù là như vậy, mỗi ngày số lần hai người bọn họ nói chuyện cũng rất ít, quá lắm chỉ là Nhan Duệ len lén nhìn cô thật lâu, nhưng lại hoàn toàn không dám nói với cô tiếng nào, Ninh Vi Nhàn có chủ động tìm anh, thì anh cũng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, rồi lại thấp thỏm lo lắng. Mấy ngày trước còn đỡ, nhưng mấy ngày nay khi nhìn thấy anh, cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi. Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, con ngươi đen nhánh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như cũng bị phủ lên một tầng sương mù: “Không được, dù như thế nào thì anh cũng phải để cho bác sĩ khám một chút, nếu không sẽ không cho anh đi làm.”
Cô nói xong với anh liền đi xem chừng con gái, bởi vì cô chắc chắn Nhan Duệ nhất định sẽ nghe lời cô. Nhưng đợi đến khi cô lo cho con gái xong, đi ra ngoài, thì Nhan Duệ đã đi đâu mất! Chỉ còn một mình con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế cầm sữa tươi uống từng chút từng chút một, thấy cô đi tới liền kêu mẹ, sau đó là vội vàng kể tội ba mình: “Ba sợ gặp bác sĩ, mẹ vừa đi coi em gái thì ba đã nói là công ty có chuyện, chạy mất tiêu rồi!”
Ninh Vi Nhàn nhìn về phía cái ghế Nhan Duệ mới vừa ngồi một cái, mặc dù là người đã bỏ chạy, nhưng ít nhất trước khi đi cũng biết uống hết ly sữa tươi: “Ninh Ninh.”
Cậu nhóc nhỏ nâng gương mặt tròn trịa của mình lên, trên khóe miệng còn dính một vòng bọt sữa, nhìn rất đáng yêu. Ninh Vi Nhàn rút tờ khăn giấy, lau gương mặt nhỏ nhắn của cậu thật sạch sẽ, cúi xuống hôn một cái: “Hôm nay chúng ta không đi học nữa, chúng ta đi công ty của ba tìm ba nha?”
“Bắt ba về để đi khám bác sĩ sao?” Cậu nhóc nhỏ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ha hả.
“Đúng vậy.” Ninh Vi Nhàn gật đầu, không nhịn được lại nựng lên khuôn mặt nhỏ mềm mại một cái. Con trai càng ngày càng giống như một đứa bé mười tuổi, ‘ông cụ non’ đầy nghiêm túc trước kia đã biến mất, bây giờ thì cả ngày cười ha ha, lại thích làm nũng, vô cùng đáng yêu: “Đi dọn dẹp, thay đổi quần áo nhanh một chút, rồi chúng ta đi.”
“Vậy còn em gái thì làm sao đây?” Bạn nhỏ Nhan Ninh rất bối rối, chẳng lẽ phải dẫn em gái đi theo sao?
Ninh Vi Nhàn lắc đầu một cái: “Em gái còn nhỏ lắm, không thể đi cùng chúng ta được, Ninh Ninh đi cùng với mẹ là được rồi.” Dắt tay con trai nhỏ bé lên lầu, sau khi con gái ra đời, bọn họ cũng đổi phòng trở lại ở trên lầu, phòng em bé cũng ở lầu hai, con gái đang ngủ say, nắm tay nhỏ đặt ở bên môi, hai gò má trắng nõn nà lộ ra vẻ hồng hào, lông mi thật dài lại cong lên, đáng yêu đến chết mất. Hai mẹ con chia ra hôn mỗi bên mặt của Nại Nại nhỏ bé một cái, thay đổi quần áo rồi đi ra ngoài.
Người bạn nhỏ Nhan Ninh nói với mẹ là mình không muốn đi xe ở nhà, vì thế hai mẹ con liền xách túi xách đi bộ ra khỏi nhà. Nhà bọn họ cách khu chợ trung tâm rất gần, nhưng lại không quá ồn ào, đi được không bao lâu thì có trạm xe buýt, bây giờ đang giờ làm việc, mọi người đã chật ních rồi, Nhan Ninh đã tìm hiểu được tuyến đường đến công ty: “Mẹ, chúng ta phải đi qua hai con đường, ngồi trước một chuyến xe, sau đó chuyển qua chuyến số 105 số là có thể đi thẳng tới nơi.” Cậu gật đầu một cái, nâng gọng kính màu đen, đột nhiên chỉ vào một món ăn ở một tiệm bán báo gần trạm xe buýt: “Mẹ, con muốn ăn kem.”
Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn sẽ không từ chối yêu cầu của con trai rồi, cô dắt bàn tay nhỏ bé của con trai quay trở lại mua kem, người bạn nhỏ được thỏa mãn mong muốn, liếm kem, cẩn thận dựa vào người của mẹ mình. Cả hai người chưa có ai từng ngồi qua xe buýt, cho nên ai cũng hết sức chăm chú nhìn vào mỗi một chiếc xe, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người đi đường bên cạnh.
Bọn họ đều là lớn lên trong những gia đình danh giá giàu có, từ nhỏ đều giống như mặt trăng được muôn ngàn vì sao vây quanh, nhận hết mọi quan tâm sủng ái, cả người toát ra khí thế cao quý làm người khác phải khiếp sợ, cho dù ở giữa đám người thượng lưu cũng không biết cao
Quay Đầu Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm Quay Đầu