Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Dụ Dỗ Từ Công Minh Thành Công
gừng!
Tôn Vũ vội kêu lên:
- Ta chọc giận ngươi sao? Sao tỉnh lại liền mắng người rồi.
Từ Hoảng cả giận hừ một tiếng, cũng không muốn giữ bộ dạng giả trâu bò nữa, mặt như đưa đám nói:
- Ngươi... không ngờ... muốn bán ta cho Sơn Việt, ta liều mạng với ngươi!
- Ta ngất, ta nói muốn bán ngươi cho Sơn Việt lúc nào?
Tôn Vũ khó hiểu, hắn hiếu kỳ nói:
- Ta còn tính thu ngươi làm bộ hạ của ta ấy chứ, sao cần bán ngươi?
- Hả?
Từ Hoảng sửng sốt:
- Không bán ta?
- Khụ khụ, một cô nàng thật hay, sao giống Thái Sử Từ luôn xem người khác thành kẻ buôn lậu?
Tôn Vũ không biết Từ Hoảng là bị Thái Sử Từ lừa, hắn tức giận nói:
- Từ Công Minh, ngươi dù gì cũng là võ tướng cấp màu vàng, có chút suy nghĩ cho ta có được hay không? Ai cam lòng cầm đại tướng như ngươi đi bán cho Sơn Việt?
Em gái trâu bò:...
- Nói thẳng nhé, ta là giáo úy nghị quân trong quân Công Tôn Toản danh môn Hà Bắc, quan rất to đấy...
Tôn Vũ cũng bày ra bộ dạng hùng hổ nói:
- Tới dưới trướng ta làm tướng quân, thoải mái hơn sống lẫn trong giặc khăn vàng nhiều lắm.
- Hừ, không làm!
Từ Hoảng nói trắng ra:
- Ta sao phải nghe lời tên lừa đảo ngươi?
- Chẳng lẽ làm tướng quân kém hơn làm giặc?
Tôn Vũ dẫn dắt từng bước:
- Ta cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều nha, ngươi có thể nghe lời Dương Phụng, sao không thể nghe ta?
Từ Hoảng thầm có chút động tâm, làm tướng quân đúng là tốt hơn làm giặc. Hơn nữa nam nhân này cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều lắm, danh môn Hà Bắc Công Tôn Toản cũng là đại chư hầu có tiếng, cho dù nói thế nào, đều đỡ hơn bị bán cho Sơn Việt nhỉ? Huống chi nam nhân này làm người hình như cũng không xấu, tối qua đặt mình ở trên giường ngủ, bản thân ra khỏi phòng, cũng không xâm phạm mình, mặc dù hù dọa mình, nhưng chung quy chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Quan trọng nhất chính là, Dương Phụng vốn cũng chỉ lợi dụng nàng, e ngại nhiều hơn thân thiết với nàng, giao lợi nhiều hơn giao tâm, em gái trâu bò cũng không có cảm tình gì với Dương Phụng, giúp Dương Phụng làm việc chỉ là vì sống tạm, bây giờ giặc khăn vàng giải tán, mình không còn chỗ để đi...
Trong lòng nàng mặc dù có chút động tâm rồi, nhưng mặt vẫn đen như than, hùng hổ mà tuyên bố:
- Ta mới không nghe lời Dương Phụng ấy, hắn cho ta tiền, lúc có chuyện tìm ta làm đều thỉnh cầu ta làm. Hiểu không? Nhất định phải - thỉnh cầu!
Ta ngất Từ Công Minh ngươi nha, nghe lời này của ngươi, rõ ràng chính là cảm thấy làm tướng quân không tệ, nguyện ý làm tướng quân, vậy mà cứ muốn giả bộ, đây là cá tính kỳ quặc cỡ nào nha. Quên đi, chiếu cố cảm xúc kỳ quặc của tiểu cô nương, là chuyện một nam nhân không thể tránh được.
Tôn Vũ đành phải chắp tay nói:
- Xin Từ Hoảng tiểu thư tới chỗ ta làm tướng quân đi...
- Được!
Từ Hoảng lập tức đáp ứng không chút do dự, sau đó tùy tiện nói:
- Ngươi phải nhận lỗi vì chuyện ám toán ta! Hơn nữa mỗi ngày ăn cơm phải no, ngủ phải đủ, không được bất kính với ta, thỉnh an mỗi ngày, ngày lễ ngày tết tặng tiền lì xì, bổng lộc hàng năm không thể bớt một đồng...
Nàng cứ nói liên miên ở chỗ này, nói đến đủ loại yêu cầu không thể tưởng tượng. Nhưng Tôn Vũ đã mặc kệ nàng, hắn coi như đã hiểu rõ cô nàng này. Nàng chính là điển hình người cứng miệng, cứ tùy nàng chiếm tiện nghi ngoài miệng là xong, dù sao thu người này làm việc cho mình, rất lợi. Mặc dù sau này mỗi lần bảo nàng giúp mình làm việc phải nói lời thoại rất ghê tởm "Mời ngươi đi làm chuyện này này", nhưng với võ tướng kỹ màu vàng của nàng mà nói, mình nhịn một chút, cũng không có gì là không thể nói.
Tôn Vũ đưa tay cởi dây thừng trên người Từ Hoảng, còn tiện thể lục tìm một cái bánh bột ngô ra cho nàng, cười nói:
- Ăn đi, đói bụng cả ngày rồi, cũng không biết ngươi lấy đâu ra khí lực mà trả treo nhanh vậy.
- Ăn đi?
Hai hàng lông mày Từ Hoảng dựng lên nói:
- Không ngờ ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta? Nên nói như thế nào ngươi còn không biết sao?
- Khụ khụ!
Tôn Vũ đổ mồ hôi, nghĩ thầm: Ngươi này muốn ta nói ba chữ "Mời ăn đi?" mới chịu ăn bánh sao? Không được, ta cùng phải dùng đến câu mắc ói vậy ở trong chuyện vặt này sao? Hắn xoay đầu, hừ nói:
- Thích ăn lại không ăn!
- Ta cứ không ăn đấy! - Từ Hoảng cương lên với hắn.
- Ục ục!
Bụng của nàng bắt đầu kháng nghị, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vênh lên, đói bụng cũng không thể bị mất mặt.
Ngất, quên đi, ta là nam nhân, phải rộng lượng, không nên bực bội với tiểu cô nương, Tôn Vũ đưa bánh bột ngô qua, dịu dàng nói:
- Mời ăn đi.
Từ Hoảng nghe được câu này, lập tức mừng rỡ, giật phắt bánh bột ngô, hai ba miếng đã nuốt sạch.
- Ôi... ô... ô...
Người này ăn quá nhanh, nhất thời bị nghẹn, nàng vội rống nói:
- Nước... ô...
Tôn Vũ đưa một túi nước tới nói:
- Trong này có nước, uống đi...
Từ Hoảng thò tay ra, nhưng không nhận lấy, mặt đỏ nghẹn đến khó chịu không ngờ trợn mắt nhìn chằm chằm Tôn Vũ.
Ta ngất! Tôn Vũ lập tức hiểu vấn đề ở nơi nào, hắn lại nói lần nữa:
- Mời uống ạ! Truyện share by mangaclub.vn
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ mời, để Từ Hoảng có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này Từ Hoảng không hề căng thẳng nữa, nàng giật phắt túi nước, một hơi uống cạn đáy, lúc này rốt cuộc mới nuốt miếng bánh lớn nghẹn ở trong cổ họng xuống.
- Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta bị nam nhân tồi ngươi hại chết rồi
Từ Hoảng bày vẻ mặt khó chịu nói:
- Đều là ngươi làm hại!
Tôn Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, ta thắt cổ đây, vậy cũng tính là ta làm hại? Còn không phải ngươi muốn người ta nói chữ "Mời" mới chịu uống nước, mới nghẹn đến độ muốn chết không muốn sống sao, người không nói lý cũng phải có mức độ chứ.
Lúc này xe ngựa đột nhiên chấn động, hình như ngựa kéo xe chạy ở phía trước rẽ gấp vào chỗ ngoặt, kết quả làm hại cả xe ngựa xóc một cái, túi nước Từ Hoảng cầm trên tay cũng bị chấn động rơi xuống đất, Mi Trinh cùng Trương Bạch Kỵ thì lăn thẳng vào trong lòng Tôn Vũ.
Tôn Vũ ồ lên một tiếng, nghĩ thầm: Cổ đại cũng có tai nạn xe? Cũng may không có ai bị thương.
Thái Sử Từ đánh xe phía trước hét lớn một tiếng:
- Ai nha... tên đánh xe này đang làm trò gì vậy?
Sau đó truyền đến giọng một nam nhân nói:
- Xe ta đây chạy ngon ở trên đường, là ngươi tự từ trong đường nhỏ xuyên ra, sao ngươi có thể trách ta trước?
Tôn Vũ và chúng nữ cùng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa cũng tám ngựa kéo ngừng lại ngay tại chỗ rất gần bên cạnh, màu sắc buồng xe kia hết sức sặc sỡ, mỗi một tấc gỗ trên buồng xe nhuộm đủ màu sắc, đẹp tựa như một con sâu lông năm màu sặc sỡ.
Hơn nữa đập vào mắt cũng không dừng lại ở chiếc xe này, chỉ thấy giữa đường, hơn trăm chiếc xe ngựa đủ mọi màu sắc xếp thành đoàn xe thật dài... xe ngựa của mình thiếu chút nữa đụng vào, chỉ là một chiếc trong đội xe này mà thôi.
Ồ... đoàn xe lòe loẹt không đứng đắn này, đến tột cùng chủ nhân là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mắt híp thích hoa lệ kia?
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++