Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 226-227
C
hương 226: Từ đường Trang thị
Lần này Tần Thiên đến thị sát thôn trang cách nhà tổ Trang thị không xa. Nay xảy ra việc này, Trang Tín Chẩn tức giận, không cho phân trần, sai người trói Tần Thiên và Phạm Thiên kéo đến nhà tổ, giao cho họ tộc Trang thị xử trí
Tội tư thông với một gia tộc chú trọng thể diện, chú trọng lễ pháp mà nói thì chính là một sự sỉ nhục. Một gia tộc để xảy ra chuyện này, để tránh không tiết lộ ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, tất nhiên sẽ đem gian phu dâm phụ ra xử tử, đối với bên ngoài thì tuyên bố đột ngột bị bệnh mà bỗng nhiên qua đời là xong chuyện.
Giờ, Tần Thiên cùng Phạm Thiên quần áo không chỉnh tề, lén lút xuất hiện ở trên thuyền, đổi lại là bị gia nô của Trang phủ nhìn thấy, lấy thân phận của Tần Thiên có lẽ còn có thể tạm thời ngăn chặn việc này, không đến mức nhanh như vậy đã thông báo đến dòng họ, tranh thủ được một chút thời gian để điều tra sự việc. Nhưng lần này lại là quản sự Trà Hành, lại là người trong họ, rất coi trong thể diện, vinh nhục, hơn nữa chính vợ của Trang Tín Chẩn vì hắn không ra gì mà cũng đi theo người khác, đây là nỗi sỉ nhục của đời của hắn, cho nên với nữ nhân hồng hạnh vượt tường, hắn rất căm hận, căn bản không cho Tần Thiên cơ hội giải thích. Bọn hạ nhân đều là người của thôn trang, tuy rằng không có kiến thức, nhưng cũng biết tư thông là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, dưới tiếng hô quát của Trang Tín Chẩn cũng bất chấp thân phận đương gia của Tần Thiên, phối hợp với Trang Tín Chẩn giải Tần Thiên và Phạm Thiên đi.
Tộc trưởng Trang Thành Chí nghe thấy chuyện này, tức giận đến cả người phát run, nếu là người nào đó, chỉ sợ đã giải quyết luôn cho xong việc. Có điều Tần Thiên là người của Đại phu nhân, xử lý Tần Thiên phải có mặt Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn
Vì thế Trang Thành Chí sai người tách hai người Tần Thiên và Phạm Thiên ra hai nơi, lại sai người vội vã báo cho Đại phu nhân đến đây. Hôm sau, tính giờ chắc hẳn Đại phu nhân sắp tới, Trang Thành Chí và mọi người trong tộc đều có mặt tại từ đường Trang thị
Từ đường Trang thị
Từ đường hình thức cổ kính. Đối diện với cổng lớn là bài vị của các vị liệt tổ liệt tông. Trước từ đường là một khoảnh sân rộng. Trong họ mỗi khi xảy ra chuyện lớn hoặc muốn xử trí ai đều làm ở đây, trước mặt liệt tổ liệt tông mà xử lý minh bạch, công chính nghiêm minh.
Tần Thiên và Phạm Thiên bị người áp giải quỳ ép gối xuống sàn đá lạnh như băng. Phạm Thiên bị trói chặt, trên mặt còn có chút bầm tím, đó là dấu bầm lúc bị trói giãy giụa nên bị đánh. Hắn quỳ trên đất, cúi đầu, không biết là vì lạnh hay vì sợ mà có chút run rẩy.
So với tình cảnh của hắn, Tần Thiên khá hơn rất nhiều.
Rốt cuộc là đương gia, bọn hạ nhân không dám làm càn, chỉ trói hai tay nàng sau lưng, cũng không dám động thủ động cước.
Hai bên sắp xếp mấy chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ mun cho các vị trưởng bối trong dòng họ, các thành viên còn lại trong dòng họ đều chia nhau ra mà đứng hai bên hành lang dài trong từ đường, già có trẻ có nam có nữ có, nhìn quanh chỉ cảm thấy bốn phía đông nghìn nghịt, cũng không biết có bao nhiêu người.
Tộc trưởng Trang Thành Chí ngồi ở ghế chính vị phía trên.
Phía sau hắn là một cánh cửa nhỏ sơn đen, qua cửa mở có thể thấy chiếc bậc thang cao 8, 9 tấc xếp đầy các bài vị theo tầng, khoảng 17 bậc thang, âm trầm mà trang nghiêm.
Lúc này, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường, giận dữ, như thể hai người Tần Thiên là hạng người dơ bẩn nhất trên đời, hận không thể lập tức giết chết bọn họ cho hả giận
Mà nha hoàn Thu Lan của Tần Thiên cũng tới đây, vẻ mặt hoảng sợ đứng phía sau Tần Thiên không xa. Sau khi gặp chuyện không may, tuy rằng dòng họ có sai người đi thông tri cho Đại phu nhân, nhưng Thu Lan vẫn sai người đem chuyện nàng biết báo trước với Đại phu nhân, để phu nhân trong lòng có định liệu trước
Mặt khác hai quản sự tới thôn trang này để thu chè tươi bởi vì không phải là người của Trang phủ, cho nên không được phép tới đây mà ở lại thôn trang, đối với chuyện đã xảy ra cũng không biết rõ.
Người chung quanh trước mặt tộc trưởng tạm thời cũng không dám cao giọng nói chuyện, nhưng loáng thoáng không thiếu những tiếng nhục mạ và phỉ nhổ đến, cái gì mà “Gian phu dâm phụ”, “Không biết xấu hổ”, “Nhanh đưa bọn họ bỏ dọ trôi sông, tránh để mất mặt xấu hổ”, còn có đứa trẻ lấy đá ném vào người bọn họ.
Thấy vậy, Tần Thiên trong lòng giận dữ, nàng từng này tuổi, mặc dù đã trải qua mấy năm gian khổ, cũng chưa từng phải chịu những ánh mắt như vậy. Nàng không làm gì cả, vì sao phải chịu sự đối đãi này? Nếu bản thân khuất phục nhịn nhục, chẳng phải là mình chột dạ? Nghĩ vậy, Tần Thiên đứng thẳng lưng, giãy dụa đứng lên.
Kẻ bên cạnh giữ nàng chính là gia đinh của dòng họ, cũng sẽ không coi địa vị đương gia của Tần Thiên ra gì. Thấy nàng muốn đứng lên, lại dùng lực mà ấn nàng xuống.
Tần Thiên nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn quát:
- Nô tài chết bầm, cút ngay, ta là người ngươi có thể chạm vào!
Tiếng quát chói tai thực sự có uy thế, nhất thời gia đinh kia cảm thấy khiếp hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước.
- Dâm phụ này, làm ra chuyện đáng xấu hổ này mà còn dám càn rỡ? Tam thúc, nhanh dùng gia pháp xử trí nàng!
Một giọng uy nghiêm truyền đến.
Tần Thiên theo tiếng nói nhìn lại, thấy người nói chuyện là Nhị lão gia của Trang thị, nổi tiếng là người cổ hủ thủ cựu. Hắn nhìn nàng, trên nét mặt tràn lộ vẻ chán ghét, như hận không thể tát một cái vậy.
Tần Thiên sao có thể để mặc người khác nhục mạ, lập tức xoay người nhìn Trang Thủ Văn, thản nhiên nói:
- Nhị lão gia, ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, xin ngươi cũng tôn trọng thân phận của mình, miệng của ngươi không sạch sẽ, cũng đừng có trách ta nói ra lời khó nghe!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, trong tộc không phải chưa từng xảy ra chuyện như thế này, cũng không phải chưa từng xử trí kẻ đó, nhưng chưa bao giờ có một ai giống như nàng, trước mặt liệt tổ liệt tông, trước mặt tộc trưởng, trước mặt mọi người trong tộc còn có thể càn rỡ như thế!
- Ngươi… Ngươi…
Trang Thủ Văn mặt trắng bệch, ngón tay chỉ vào Tần Thiên run run:
- Ngươi dám… Dám…
Lời nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa ho sù sụ.
Tần Thiên trừng mắt nhìn hắn không chút khách khí:
- Nhị lão gia, ngươi nếu là người đọc sách thánh hiền, cũng nên biết rằng, có đôi khi, mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật!
Nói xong, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua mặt tùng người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trang Thành Chí đang ngồi chính vị kia
Nàng ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói:
- Giờ ta nói rõ với các ngươi, ta bị người khác hãm hại! Trước khi chuyện chưa rõ ràng, các ngươi không được nói xấu ta, nhục mạ ta! Các ngươi phải biết rõ rằng, ta tuy rằng gả đến Trang phủ nhưng cũng không phải người để các ngươi có thể tùy ý đối xử
Nàng dừng lại, xoay người, sắc mặt lãnh trầm như nước, nàng nhìn mọi người gằn từng tiếng:
- Nếu ai dám tùy ý nhục mạ ta một câu, đừng trách ta sau này sẽ tính sổ!
Lời nói này lập tức nhắc nhở mọi người phía sau nàng còn có chỗ dựa to lớn vững chắc như núi Thái Sơn là Tống Thái phó, nhất thời, tất cả mọi người đều câm như hến. Nhưng miệng tuy rằng không dám nói nhưng ánh mắt nhìn hai người Tần Thiên vẫn giống như lưỡi dao.
Đúng lúc này, phía cửa lớn truyền đến một giọng nói uy nghiêm:
- Vì sao còn chưa chờ ta đến đã bắt đầu thẩm tra xử lí việc này? Như vậy đối với chúng ta không phải quá bất công rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói đó, Tần Thiên trong lòng lơi lỏng, quay đầu lại:
- Mẫu thân
Chính là Đại phu nhân, đi theo bên người bà chính là Trang Tín Ngạn. Chương 227: Sẽ không dễ dãi đâu
Hỉ Thước đi vào phòng đóng cửa lại.
- Tiểu thư, vừa rồi bên Đại phòng rất rối loạn, trời còn chưa sáng, Đại phu nhân đã cùng Đại thiếu gia mang theo vài người xuất môn. Xem ra, là đến nhà tổ. Hỉ Thước thấp giọng nói
Trang Minh Hỉ ngồi dựa vào đầu giường, tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nến lộ vẻ lạnh lùng
- Mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch, tốt lắm.
Nàng mỉm cười, lại nói:
- Chờ Trương Dũng trở về, gọi hắn tới gặp ta!
- Vâng.
Hỉ Thước đi đến bên giường Trang Minh Hỉ, vừa kéo lại màn cho Trang Minh Hỉ vừa nói:
- Tiểu thư, lần này Đại thiếu phu nhân có phải sẽ bị thả lồng trôi sông hay không?
- Sẽ không đâu
Trang Minh Hỉ lắc đầu, nàng vuốt một bên tóc dài, nhẹ giọng nói:
- Chỗ dựa của nàng ta vững chắc như vậy, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Có điều…
Nàng cười lạnh một tiếng:
- Hưu thư thì tuyệt đối không thể tránh khỏi, lúc trước nàng ta còn có nhiều lời đồn đại bất lợi, nay lại xảy ra chuyện này, người trong họ sao có thể dung được nàng ta? Nhất định sẽ ép đại ca hưu thê. Chuyện này, dù là đại nương hay đại ca đều chỉ có thể nghe theo người trong họ mà thôi
Hỉ Thước không ngừng tay, lòng lại suy nghĩ, như vậy gia nô bị vu oan thông dâm kia thì sao? Hắn không có chỗ dựa, chỉ sợ sẽ mất mạng. Nàng trong lòng có chút cảm giác mất mát.
Nhưng khế ước bán mình của nàng nằm trong tay tiểu thư, vận mệnh của nàng và tiểu thư cùng gắn chặt. Nếu nàng không nghe lời tiểu thư thì sao có được kết cục gì tốt?
Nghĩ vậy, Hỉ Thước thu hồi suy nghĩ.
Ít nhất, tiểu thư luôn luôn hậu đãi nàng. Nàng phải một lòng trung thành với tiểu thư.
- Ngươi đi xuống trước đi. Trang Minh Hỉ sai bảo.
Hỉ Thước đáp lời rồi đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ thổi tắt nến bên giường. Trong phòng nhất thời đen đặc lại, dần dần, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng theo cửa sổ chiếu vào.
Trang Minh Hỉ lại nằm xuống, hai mắt sáng long lanh trong bóng đêm
Thời gian nàng đến hỗ trợ ở Trà Hành cũng không phải vô ích, dần dần, nàng ngầm hiểu rất nhiều sự việc, hiểu biết rất nhiều tình huống của Trà Hành. Ví dụ như quản sự thôn trang ở ngoại ô là một đường huynh trong tộc, ví dụ như Trang phủ vừa mua một mảnh đất, gieo trồng trà, năm nay là năm thu hoạch đầu tiên.
Nàng biết Tần Thiên nhất định sẽ tới thôn trang kia, chỉ cần nàng thoáng lưu ý, không khó để biết được thời gian cụ thể nàng ta định đi. Thời điểm nàng quyết định trừ bỏ Tần Thiên, nàng thật sự đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, nàng an bài một người vào thôn trang làm việc, công việc ở thôn trang ngoại ô đều là việc nhà nông, lại không cần hầu hạ chủ tử, sắp xếp một người tới đó cũng không khó. Đợi đến khi Tần Thiên đi thị sát, nàng bảo Trương Dũng cùng người nọ nội ứng ngoại hợp, theo kế hoạch làm việc, sẽ tiện hơn rất nhiều…
Quả nhiên, kế hoạch tuyệt đối thành công.
Cũng trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Tạ Uyển Quân khiến Tần Thiên bất an, nếu không chỉ sợ cũng sẽ là tốn công tốn sức.
Việc này không giống như lần trước khigây ra lời đồn đại với Tạ Đình Quân, lần này bị người bắt tại trận, tội tư thông có muốn chối cũng không thoát. Không có nàng ta ở Trang phủ, Đại phu nhân lại mù, Đại ca thì câm điếc, ca ca cùng Tam ca đều vô dụng. Đến lúc đó, nàng tốn chút tâm tư, muốn nắm quyền đương gia chẳng khó khăn gì. Đến khi nàng có quyền, gạt bỏ hôn ước với Tạ gia thì ca ca làm được gì. Đến lúc đó nàng tự kén rể, cả đời làm người của Trang phủ. Vậy vị trí đương gia giống như vật nằm trong lòng bàn tay của nàng rồi
Đến lúc đó, ai còn dám coi khinh nàng, ai còn có thể làm thương tổn nàng?
Nghĩ ngợi, Trang Minh Hỉ lặng lẽ nở nụ cười.
***
Từ đường Trang thị
Cổng lớn sơn đen nặng nề được người đẩy ra, ngay sau đó, Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn một trước một sau đi vào. Phía sau có hai người là Nguyệt Nương và Hải Phú đi theo. Bởi vì chuyện này không tầm thường, cho nên hai người không mang theo nhiều người đến.
Sắc mặt hai người đều mệt mỏi. Đại phu nhân tiến vào đã vươn tay lo lắng gọi:
- Tần Thiên, Tần Thiên
Nghe thấy giọng nói lo lắng ấy, Tần Thiên vốn chịu bao tủi nhục lòng nóng lên,vội vàng chạy tới bên cạnh Đại phu nhân:
- Mẫu thân, con ở đây…
- Tần Thiên, ngươi có sao không, bọn họ có làm gì ngươi không?
Đại phu nhân loạng choạng rồi cầm tay Tần Thiên, lại chạm phải dây thừng trên người nàng thì biến sắc, hoảng sợ nói:
- Gì thế này? Chuyện còn chưa điều tra rõ, sao các người dám đối xử với con dâu ta như vậy!
Bên canh, Trang Tín Ngạn cũng nhận được tin mà cả đêm chạy về từ thôn trang bên kia. Lúc này thấy Tần Thiên quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, sắc mặt tiều tụy, không những vậy còn bị nhục nhã, lập tức trong lòng giận dữ.
Hắn vươn tay về phía Hải Phú, Hải Phú thấy vậy cũng rất tức giận, hắn hiểu ý thiếu gia, vội lấy thanh chủy thủ trong người đưa cho thiếu gia.
Hắn nhìn nàng như nhẹ giọng hỏi han.
Cảm nhận được sự thương tiếc thân thiết của hắn, mắt Tần Thiên nóng lên, nàng cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy nàng trong mắt có ánh lệ, Trang Tín Ngạn lo lắng, hắn cũng mặc kệ nhiều người ở đây, xoa xoa cổ tay nàng rồi lại che chở cho nàng Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ có sự giận dữ
Tần Thiên đứng ở phía sau hắn, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn của hắn giống như một tấm bình phong ngăn cách mọi ánh mắt miệt thị trong từ đường, Tần Thiên trong lòng vô cùng an tâm.
Có hắn ở đây, nàng không cần sợ hãi bất kỳ điều gì…
Thấy Phạm Thiên còn quỳ trên mặt đất, Tần Thiên bảo Hải Phú cởi trói cho hắn, Hải Phú không chút do dự, đi qua đỡ Phạm Thiên dậy, giúp hắn cởi trói, cuối cùng còn vỗ hai cái trên vai hắn như thể an ủi.
Phạm Thiên bị chịu dày vò mà thiếu chút nữa rơi lệ.
Ở đại mạc hai tháng, Hải Phú đã quen với Phạm Thiên. Hắn tin tưởng Tần Thiên, cũng tin tưởng Phạm Thiên, nói hai người tư thông, bất luận thế nào hắn cũng không thể tin.
Bên này, những hành động của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn sau khi tiến vào làm mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Sao lại thế này? Cho dù không phải đấm đá hay bạt tai cho hả giận cũng phải chửi ầm ĩ lên mới đúng, vì sao lại là phản ứng này, bọn họ điên rồi sao? Tất cả mọi người không thể hiểu nổi, trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Tam lão gia Trang Thủ Kính nhịn không được chỉ vào Tần Thiên lên tiếng:
- Đệ muội, các ngươi rốt cuộc có biết chuyện gì đã xảy ra không? Các ngươi rốt cuộc có biết nữ nhân này đã làm chuyện gì không?
Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ mà tiến lên từng bước, đi đến phía trước Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, đối mặt với người trong họ tộc mà nói:
- Trước khi đến ta đã nghe chuyện này, ta hiểu con dâu ta, nói nàng làm ra chuyện này, dù thế nào ta cũng không thể tin được
Trang Tín Chẩn ở bên vội vàng kêu lên:
- Hiểu lầm cái gì, đây là ta cùng một số người tận mắt nhìn thấy! Nếu nói nhìn lầm thì một mình ta nhìn lầm còn có thể, nhưng ở đây có hơn mười con mắt nhìn thấy, chẳng lẽ đều là nhìn lầm? Chúng ta cũng không mù hết đâu
Đại phu nhân giận tím mặt:
- Không sai, lão bà ta tuy rằng mù, nhưng trong lòng ta sáng như gương! Ta tin tưởng con dâu của ta không phải người như thế, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!
- Được rồi, đừng ầm ỹ nữa!
Tộc trưởng Trang Thành Chí lên tiếng, áp chế hai người cãi cọ lại. Hắn đứng lên, chỉ về phía bài vị đằng sau, nghiêm khắc mà cung kính nói:
- Hôm nay ta gọi mọi người tới đây, chính là muốn trước mặt liệt tổ liệt tông, đem chuyện này thẩm tra xử lí rõ ràng. Chúng ta sẽ không làm oan uổng một người trong sạch vô tội, nhưng, nếu thực sự người đó dám làm ra chuyện đồi phong bại tục, làm nhục môn phong Trang thị chúng ta…
Trang Thành Chí trừng hai mắt, lưng thẳng, giọng sắc lạnh:
- Ta tuyệt đối sẽ không nương tay! Nên xử lý như thế nào, đều dựa theo tộc quy của Trang thị, ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản!