Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Đổi Thuốc (Ép Tôi Lấy Cô Ta? Không Có Cửa Đâu)
ditor: Lữ
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
***
Cơ thể Tưởng Viễn Chu cứng đờ ngồi trước giường, Hứa Tình Thâm đẩy ngăn kéo tủ, cô đứng dậy, người đàn ông vươn tay níu lấy cánh tay cô.
"Đến giờ ăn chưa? Em đói."
"Nếu cơm nấu xong, người giúp việc sẽ báo ngay, trước tiên em nói chuyện với anh đã."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu: "Nói gì?"
"Dì nhỏ cứ chạy tới chạy lui như vậy cũng không phải là cách, anh biết trong lòng em khó chịu, nhưng giống như trước đây em từng nói, em sẽ không tính toán so đo với bệnh nhân chuyện gì phải không."
"Em hiểu, nhưng mấu chốt không phải là em tính toán, là trong lòng cô Tưởng không bỏ xuống được, lúc này, em cũng không thể chủ động an ủi dì ấy, nói rằng em không để tâm. Em càng không hi vọng dì ấy cứ chạy qua chạy lại hai đầu như vậy..."
Tưởng Viễn Chu kéo cô qua, để cô ngồi lên chân mình, Hứa Tình Thâm so hai vai lại, người đàn ông gác khuôn mặt lên đầu vai Hứa Tình Thâm, cô có phần không được tự nhiên, muốn đứng dậy.
"Để anh ôm một chút." Người đàn ông nói xong, buộc chặt hai cánh tay Hứa Tình Thâm.
Hai người vẫn ôm như vậy, cho đến khi có tiếng đập cửa vang lên, Hứa Tình Thâm đẩy cánh tay của Tưởng Viễn Chu ra, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi anh: "Đi, ăn cơm thôi."
Đến phòng ăn, Tưởng Tùy Vân đang ngồi trước bàn, Tưởng Viễn Chu kéo ghế thay Hứa Tình Thâm, bầu không khí đương nhiên chẳng khá khẩm gì. Tưởng Tùy Vân lo liệu chuẩn bị cho bữa ăn của hai người, tâm tư của bà đơn giản, thật ra là muốn bọn họ mỗi một bữa đều ăn đầy đủ.
Hứa Tình Thâm ăn cơm, chén nhỏ trong tay chất đầy những món Tưởng Tùy Vân gắp cho cô, người giúp việc bưng một nồi canh ra. Tưởng Tùy Vân vội vàng đứng dậy múc một chén, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy bà tất bật như vậy: "Dì nhỏ, để bọn con tự làm là được rồi."
"Sẵn lúc canh còn nóng tranh thủ uống." Tưởng Tùy Vân đưa một chén nhỏ cho Hứa Tình Thâm: "Tình Thâm, nào, nếm thử một chút."
Hứa Tình Thâm cúi đầu, trong canh là củ từ, cô cảm thấy cổ họng nghẹn ứ: "Không cần đâu, con không muốn uống."
Tưởng Tùy Vân thấy vậy, cầm chén canh đó cho Tưởng Viễn Chu, lại cầm lấy một cái chén khác.
Thím gái ngồi bên cạnh, bà nhỏ giọng nói: "Cô Tưởng, để tôi làm."
"Không cần."
Thật ra thì Hứa Tình Thâm muốn nói rằng, Tưởng Tùy Vân không nhất thiết phải làm như vậy, ngược lại bà như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không được tự nhiên. Thời điểm chén canh đặt cạnh bên tay cô, Tưởng Tùy Vân lên tiếng: "Mau uống một ngụm đi."
"Cổ họng con hơi khó chịu..."
"Cổ họng khó chịu, hôm nay ta có mang theo mật ong rừng đến, pha một ly nước cho con nhé?"
"Không cần." Hứa Tình Thâm khẽ đẩy chén canh lên phía trước: "Lát nữa con uống nước ấm là được rồi."
"Ừm, được." Tưởng Tùy Vân lại đẩy chén canh qua: "Vậy con ăn hạt khiếm thảo bên trong đi."
Hứa Tình Thâm theo bản năng cản lại, không nghĩ đến cái chén con kia cứ thể lật ra, Tưởng Tùy Vân rụt tay lại, thím gái ở bên cạnh bị dọa đến lập cập đứng dậy: "Cô Tưởng? Không sao chứ, có bị phỏng không?"
"Không có không có."
Canh lan ra làm ướt sũng một mảng trên bàn, Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn bên cạnh chận lên, người giúp việc nhìn thấy đi đến thu dọn, Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống: "Em no rồi."
Cô cứ như trốn chạy mà đứng dậy, lại không muốn lên lầu, đi thẳng ra bên ngoài.
Tưởng Tùy Vân ngồi trở lại ghế, có chút bàng hoàng, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh bà: "Dì nhỏ, không sao chứ?"
"Không sao, không có trúng dì."
"Còn nói là không sao hả." Thím gái ở một bên nâng bàn tay bà lên: "Đầu ngón tay đỏ hết lên rồi."
Tưởng Tùy Vân rụt tay lại, nói với Tưởng Viễn Chu: "Con đi xem Tình Thâm một chút đi."
"Dì nhỏ, con vẫn là câu nói kia, dì cho cô ấy chút thời gian, ngày mai người cứ yên tâm đợi ở nhà đi, đừng chạy tới chạy lui nữa."
Tưởng Tùy Vân nghe vậy, gật đầu một cái: "Được, ta biết rồi."
Hứa Tình Thâm ngồi trong sân, cũng không ngại trời lạnh, cô lẳng lặng ngắm nhìn những khóm thảo dược kia. Tưởng Viễn Chu đến bên cô, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng động, cũng không ngẩng đầu: "Em không cố ý."
"Anh biết."
Hứa Tình Thâm ngồi bó gối ở đó: "Chỉ là đối với dì ấy... em không thể thân thiết như trước được nữa mà thôi, điều này cũng không thể trách em, cảm giác tự nhiên nảy sinh, tự em cũng không khống chế được."
Tưởng Viễn Chu không hề lên tiếng trả lời cô, hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy chân của mình: "Khi trước, cứ cho là dì chưa từng nói với em, bảo em xem dì là dì nhỏ, em cũng sẽ không nhịn được mong muốn thân thiết với dì ấy. Bởi vì dì thật lòng thật dạ đối xử tốt với em, quý mến em, em nhìn ra được."
"Cho nên, mấu chốt vẫn là chuyện kia."
"Tưởng Viễn Chu, em đã nói với anh là bỏ đi." Hứa Tình Thâm vươn tay ra, sờ sờ đống đất: "Nếu dì ấy đã đồng ý giúp đỡ, chắc chắn cũng đã nghĩ đến chuyện này sẽ mang đến cho em tổn thương như thế nào..."
Hứa Tình Thâm hít sâu một hơi, tiếp tục tỏ ra thoải mái nói tiếp: "Cho nên, thật sự không cần lại đối xử thật tốt với em nữa, có một số chuyện khi em đã nhận định, thì rất khó thay đổi, cố chấp đến mức ngay cả bản thân em cũng thấy đáng sợ."
"Ừm." Giọng nói Tưởng Viễn Chu lành lạnh, miệng có bao nhiêu phập phồng: "Anh đã nói với dì, để ngày mai dì không cần phải đến Cửu Long Thương nữa."
Nếu nói như vậy, Tưởng Tùy Vân sẽ không phải thận trọng, Hứa Tình Thâm cũng không cần phải lấy tinh thần mạnh mẽ để ứng phó.
Từ khi xảy ra chuyện đêm ấy, áng chừng đã khoảng nửa tháng trôi qua.
Bên phía nhà họ Lăng rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.
Bọn họ nhìn thấy, Lăng Thời Ngâm chịu thiệt thòi như vậy, cũng không ai chịu nói cho ra lẽ, quả thật nhịn không nổi. Mà bên phía nhà họ Tưởng, vẫn yên ắng hơn bọn họ, dù sao người chịu thiệt cũng không phải là Tưởng Viễn Chu.
Lăng Thời Ngâm bị bố mẹ ép đến nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình gọi một cuộc điện thoại cho Tưởng Viễn Chu, bảo anh nhất định phải về nhà, bằng không sẽ trực tiếp phái người đến Tinh Cảng trói Hứa Tình Thâm đưa đến nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu hoàn toàn không để tâm đến lời uy hiếp này của Tưởng Đông Đình, nhưng sau khi cúp điện thoại, anh vẫn lái xe chạy thẳng đến đó.
Đến nhà họ Tưởng, đi vào trong nhà, bên trong yên tĩnh gần như không có một ai, Tưởng Viễn Chu bước được vài bước, Tưởng Đông Đình ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.
"Đây là thế nào? Trong nhà mở đại hội à?"
Ông Lăng ngoảnh đầu lại, Tưởng Viễn Chu quét mắt qua, ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Thời Ngâm.
Anh thoải mái đi qua, sau đó ngồi xuống sô pha, dặn dò quản gia bên cạnh: "Một chút lịch sự cũng không có, dâng trà."
Quản gia thầm nghĩ Tưởng Viễn Chu vẫn còn có tâm tình này, nhưng ông cũng không dám chậm trễ việc anh dặn dò, toàn bộ người làm đã bị đẩy ra khỏi cửa, quản gia buộc lòng phải tự mình đi pha trà.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu chuyển hướng sang Tưởng Đông Đình: "Nói đi, gọi con đến đây có chuyện gì?"
"Bàn bạc chuyện hôn sự với Lăng nha đầu một chút."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi nhếch lên, ơ hờ, đáy mắt có vài phần u ám: "Haiz, ba, ba kiên trì mấy chục năm không hề tái hôn, đây là định tuổi già khó giữ được khí tiết?"
"Tưởng Viễn Chu!"
Tưởng Đông Đình tức giận đứng bật dậy, ông bà Lăng nghe vậy, sắc mặt cũng tái mét, bàn tay Lăng Thời Ngâm túm chặt áo, Tưởng Đông Đình chỉ chỉ Tưởng Viễn Chu: "Cái thằng con hỗn hào này!"
"Ba, nếu ba còn tiếp tục mắng chửi như vậy, chúng ta cũng không thể yên ổn nói chuyện được." Tưởng Viễn Chu nâng mắt lên, hung hăng quét về phía Tưởng Đông Đình: "Con kính ba là trưởng bối, ba lại có thể nói ra lời như vậy, còn không sợ người ngoài chê cười!
Tưởng Đông Đình rút tay lại, đặt mông lại ghế: "Chuyện với Lăng nha đầu, con định làm thế nào?"
"Làm là làm cái gì?" Hai tay Tưởng Viễn Chu bắt lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bày ra một dáng vẻ thờ ơ, ngay sau đó ánh mắt anh dời sang Lăng Thời Ngâm: "Cô Lăng nghĩ nên làm thế nào?"
Lăng Thời Ngâm ngồi im, không nói lời nào, Tưởng Đông Đình quát tháo: "Loại chuyện như vậy, con còn có thể bắt một cô gái tỏ rõ thái độ ư?"
"Đây là chuyện giữa con và cô ấy, cô ấy là người có tư cách nhất lên tiếng." Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rét mướt chụp lấy Lăng Thời Ngâm: "Em nói xem, phải không?"
Lăng Thời Ngâm gật đầu, sau đó nói với Tưởng Đông Đình: "Bác Tưởng, liên quan đến chuyện kết thông gia, con không..."
"Im miệng!" Ông Lăng đột ngột gắt lên, cắt ngang lời nói của Lăng Thời Ngâm: "Cho dù kết hôn là chuyện của riêng con, cũng không đến phiên con tự quyết!"
Nét mặt Lăng Thời Ngâm lộ ra vẻ oan ức: "Các người rốt cuộc muốn chúng con phải thế nào?"
"Con mất đi danh tiết, con nói xem phải làm sao bây giờ!"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu bật ra một nụ cười gằn: "Bác Lăng, lời như vậy không thể nói, con và cô ấy vì sao lên cùng một chiếc giường, các người biết rõ nhất. Ý của các người là thế này, con phải cưới đúng không? Vậy sau này còn có người làm theo, có đúng là con phải lấy người thứ hai, thứ ba nữa không?"
Lời của anh Lăng Thời Ngâm nghe không sót lấy một chữ, Tưởng Đông Đình ở bên cạnh chen vào: "Viễn Chu, trước đến nay quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Lăng rất tốt, chuyện là do con làm, là một người đàn ông, con phải chịu trách nhiệm."
"Tại sao lại biết chuyện là do con làm?" Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân dài, cơ thể nghiêng về phía Tưởng Đông Đình: "Lăng Thời Ngâm nói cô ấy hoàn toàn không hay biết chuyện gì, con cũng say đến mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại thì nói với bọn con chuyện đã thành, ba bảo con phải thừa nhận như thế nào?"
"Viễn Chu." Bà Lăng nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu không phải vì con gái, họ sao có thể ngồi đây mặc cho người ta sỉ vả?
"Không thể nói như vậy, huống hồ, cậu, cậu sao có thể không nhận chứ?"
"Có nhân chứng và vật chứng không?" Tưởng Viễn Chu bổng dưng bị người ta khi không bị người ta sắp đặt như vậy, anh còn phải giữ thái độ đúng mức làm quái gì? Dần dần trên khuôn mặt anh xuất hiện sự khinh miệt: "Hiện trường đã sớm xử lý sạch sẽ, con không điều tra được, các người cũng không tra ra được, con phải nói rằng nếu đêm đó con thật sự không uống say, căn bản con cũng sẽ không chạm vào Lăng Thời Ngâm, các người còn không phải điên hơn?"
"Con..." Tưởng Đông Đình im bặt trong chốc lát, quản gia bưng trà ngon nhất lên bàn.
"Có một số việc, đã làm thì phải nhận." Sắc mặt Tưởng Đông Đình đanh lại: "Nếu không, sẽ không công bằng với Lăng nha đầu."
Lăng Thời Ngâm mím chặt cánh môi, mặt trắng bệch như tờ giấy, Tưởng Viễn Chu cũng quét mắt qua: "Con biết, thật ra trong mắt con, chuyện đó có xảy ra hay không, kết quả cũng như nhau, các người sẽ không khờ dại cho rằng con và Lăng Thời Ngâm chỉ có một đêm, đã muốn bắt con cưới cô ấy chứ?"
Sắc mặt ông Lăng đã khó coi đến mức không thể khó coi hơn nữa: "Lão Tưởng, rốt cuộc là các người có ý gì?"
Tưởng Viễn Chu mỉa mai lên tiếng: "Chuyện này, ba con không thể thay con định đoạt, thái độ của con mọi người đã hiểu chưa, Lăng Thời Ngâm, con sẽ không cưới, về phần mọi người muốn giải quyết hoặc đền bù thế nào, tìm ba con."
"Nhà họ Tưởng các người cũng là gia đình có gia thế, không sợ chuyện này truyền ra ngoài, bị người khác chê cười ư?"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nhịn không được phá lên cười: "Truyền ra ngoài? Được, chuyện như vậy còn dám bày ra, một người đàn ông như con thì sợ cái gì? Nhà họ Lăng các người thích ầm ĩ, tôi theo các người đến cùng, chỉ là thời gian qua cô Lăng khiêm tốn, định dựa vào chuyện này để nổi tiếng sao?"
Lời của Tưởng Viễn Chu, trần trụi, không chút lưu tình, cứ như vậy tổn hại đến tôn nghiêm của người khác!
Bà Lăng đã tức giận đến mức không thốt nên lời, Lăng Thời Ngâm nghe thế, vành mắt nóng bừng lên, cô khẽ ngước lên: "Các người bàn bạc như vậy, đem con ra bỡn cợt hạ thấp như vậy, có từng để mặc đến cảm nhận của con không?"
Ánh mắt của cô chạm phải Tưởng Viên Chu, sau đó nói tiếp: "Chuyện kết hôn, con vẫn là câu nói kia, con không đồng ý."
"Bốp..."
Một tiếng bạt tai rõ mồn một đột ngột vang lên, Tưởng Viễn Chu cũng cảm thấy có chút bất ngờ, Lăng Thời Ngâm nghiêng đầu, ông Lăng nghiến răng: "Chuyện này, không được phép thương lượng!"
Khuôn mặt Lăng Thời Ngâm tấy đỏ, bà Lăng đau lòng ôm con gái vào lòng: "Ông làm cái gì vậy hả?"
"Chúng ta ở đây vì nó đến cả mặt mũi cũng không cần, nó còn nói không đồng ý, nó có nghĩ đến thể diện của nhà họ Lăng chúng ta nữa không?"
"Chẳng lẽ chuyện này còn định trách con ư?" Lăng Thời Ngâm uất ức khóc nấc thành tiếng, ánh mắt đảo qua từng người một: "Suy cho cùng mọi người là người bị hại, hay là con? Còn anh nữa, Tưởng Viễn Chu, anh không cần phải sỉ nhục em như vậy..."
Tưởng Viễn Chu nhìn người con gái đang ở cách đó không xa, cái tát kia của ông Lăng quả thật rất nặng, dấu ngón tay hằn rõ trên mặt cô ta. Tưởng Viễn Chu đứng dậy: "Thứ nên nói con cũng đã nói xong, ba, sau này không có chuyện gì quan trọng, đừng gọi bắt con quay về nữa, con bộn bề công việc."
Người đàn ông bước nhanh ra ngoài, Tưởng Đông Đình cũng không thể ngăn anh lại, nhưng qua việc này rốt cuộc cũng xem như nhìn thấu, Tưởng Viễn Chu cứ ỡm ờ như vậy, không nghĩ cách khác đúng là không được.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Bên ngoài phòng mạch của Hứa Tình Thâm, không một bóng người, cửa phòng làm việc đóng chặt.
Cô liếc nhìn người con gái trẻ đang bước vào: "Khó chịu chỗ nào?"
"Chào cô, bác sĩ Hứa, tôi có một số tư liệu cô xem một chút đi." Cô gái trẻ nói xong, đưa đồ trong tay ra, Hứa Tình Thâm liếc nhìn: "Cô là đại diện của bên hãng dược?"
"Đúng, chúng tôi có vài loại thuốc vô cùng khó tiêu thụ, nếu như bác sĩ Hứa có thể..." Cô gái trẻ ra dấu bằng tay: "Tôi cho cô ngần này phần trăm."
Hứa Tình Thâm trả lại tư liệu: "Tôi kê thuốc chỉ dựa vào tình trạng của bệnh nhân, không có chỗ cho những thuốc này của cô."
"Bác sĩ Hứa, đây cũng không phải là chuyện phạm pháp, cô sợ cái gì thế?"
"Không phải là tôi sợ." Hứa Tình Thâm lấy một tệp bệnh án qua xem: "Là tôi cảm thấy phiền toái."
"Cô không được có ý nghĩ như vậy, đợi đến sau khi thuốc được sử dụng trong bệnh viện, chúng tôi sẽ thanh toán hoa hồng theo kỳ hạn cho cô."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không đổi chăm chú quan sát cô ta: "Loại chuyện thế này ở Tinh Cảng, chắc chắn là cấm tiệt."
"Đây là do cô lo lắng quá mà thôi, bây giờ trong bệnh viện, có ai chúng tôi chưa từng tiếp xúc? Không ít chủ nhiệm ở Tinh Cảng, cũng là khách hàng của chúng tôi..."
Bàn tay uyển chuyển ký tên của Hứa Tình Thâm, thoáng chốc khựng lại hướng về phía cửa hô: "Người tiếp theo."
"Này, bác sĩ Hứa..."
Hứa Tình Thâm thấy ngoài cửa không có động tĩnh, dứt khoát đứng dậy đi đến, một phát kéo cửa ra: "Mời người tiếp theo."
Người đại diện cho hãng dược thấy thế, chỉ đành hậm hực đứng lên rời khỏi.
Hôm sau, Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại, nói rằng cơ thể Tưởng Tùy Vân không khỏe, lát nữa muốn đến khám bệnh.
Hứa Tình Thâm giành ra một khoảng thời gian rộng rãi, Tưởng Tùy Vân đến Tinh Cảng, cũng đã liên tiếp vài ngày Hứa Tình Thâm không gặp bà, đã thấy gò má bà trũng sâu, sắc mặt cũng khó coi.
Sau khi làm kiểm tra xong, Hứa Tình Thâm quay lại phòng khám, Tưởng Tùy Vân ngồi ở ghế dựa bên cạnh, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa rọi vào, bà nheo mắt lại, Hứa Tình Thâm nhìn bà: "Có cảm thấy chỗ nào đặc biệt khó chịu không ạ?"
"Nhức đầu tăng lên, ngủ cũng không thoải mái." Khóe miệng Tưởng Tùy Vân khẽ giãn ra: "Tình Thâm, thời tiết cũng sắp ấm áp lại, con có muốn đến chỗ nào chơi không?"
Hứa Tình Thâm cẩn thận xem báo cáo: "Gần đây tần suất đau đầu có phải càng lúc càng tăng không?"
Hứa Tình Thâm đến bên cạnh Tưởng Tùy Vân: "Thuốc thì sao? Vẫn uống thường xuyên chứ?"
"Uống, mỗi bữa đều uống." Bàn tay Tưởng Tùy Vân chống trán: "Nhưng uống rồi một chút tác dụng cũng không có, thường xuyên đau đầu đến nửa đêm không ngủ được yên giấc, còn có, thỉnh thoảng có vài lần cảm thấy nhìn không rõ."
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm cứng ngắc, Tưởng Tùy Vân thì lại mang một bộ dạng thoải mái: "Tình Thâm, có thể đổi thuốc không? Bây giờ những thuốc đó, có uống hay không cũng vậy."
"Vâng ạ." Hứa Tình Thâm đến trước bàn làm việc: "Con cho thuốc lại từ đầu cho dì, con từng tiếp xúc qua vài người, hiệu quả của thuốc kia cũng không tệ, hôm nay trở về dì liền đổi thuốc, ngày mai con gọi điện thoại cho dì, xem xem tình hình thế nào."
"Được." Tưởng Tùy Vân cười: "Có người nhà trong bệnh viện thật là tốt."
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, không nói thêm gì nữa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tưởng Tùy Vân nhìn thấy bộ dạng chuyên chú của cô, cũng không đến làm phiền cô nữa, Hứa Tình Thâm cầm bút ký tên, thỉnh thoảng lại nhíu mày, khi thì lại hí hoáy viết chữ, trong suốt thời gian cầm viết lưng giữ rất thẳng, áo blouse trên người tinh tươm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thuần khiết dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ yếu ớt. Tưởng Tùy Vân nhìn đến thất thần, nhưng càng nhìn thì sự áy náy trong lòng càng lúc càng chất chồng.
Hứa Tình Thâm như vậy, trước đây sao bà có thể cam tâm làm tổn thương đến cô cơ chứ?
Tưởng Tùy Vân cảm thấy trong lòng buồn bực không gì sánh bằng, huyệt thái dương tựa như bị ai cầm kim châm chích, bà gắng chịu đau đớn nhắm mắt lại.
Hứa Tình Thâm cho thuốc xong, bảo thím gái ở ngoài cửa đến phòng phát thuốc lấy thuốc, khi thím gái quay lại nhìn thấy Tưởng Tùy Vân đang thiếp đi, Hứa Tình Thâm kiểm tra thuốc trong túi, lại so với liều lượng đã cho. Cô xoay người lại định đánh thức Tưởng Tùy Vân, thím gái thấy vậy, vội lên tiếng: "Để bà ngủ một lát đi, hôm qua trằn trọc cả đêm không ngủ được."
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục xem bệnh, để lại một nơi yên tĩnh cho Tưởng Tùy Vân.
Chỉ là không quá lâu sau, Tưởng Tùy Vân liền tỉnh dậy, áo khoác rơi xuống đất, bà bị dọa đến ngồi bật dậy.
Thím gái vội vàng bước lên: "Gặp ác mộng phải không?"
"Đây là đâu?"
"Người quên rồi à, đây là Tinh Cảng."
Tưởng Tùy Vân hoàn hồn, trên mặt đều là mồ hôi, Hứa Tình Thâm rót một ly nước ấm cho bà, Tưởng Tùy Vân vui vẻ đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."
Một lát sau, Hứa Tình Thâm sắp xếp tài xế đưa Tưởng Tùy Vân về nhà họ Hứa.
Cửu Long Thương.
Khi Tưởng Viễn Chu trở lại, Hứa Tình Thâm đã ngủ rồi, trong phòng ngủ không hề để đèn, một mảnh đen kịt, người đàn ông đi thẳng vào phòng tắm, khi đi ra cái gì cũng không mặc, sờ soạng đi đến bên giường.
Anh vén chăn chui vào, cánh tay ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, toàn thân Tưởng Viễn Chu vẫn còn đôi chút ẩm ướt, vẫn chưa hoàn toàn lau khô, cứ như vậy vừa chạm vào, Hứa Tình Thâm đã lạnh đến rùng mình.
Tưởng Viễn Chu vùi mặt trong cổ của cô, anh ra ngoài đối phó với kẻ thù, chỉ là trong hơi thở không có chút hơi rượu nào, tựa hồ bắt đầu từ đêm đó, Tưởng Viễn Chu đã không hề chạm vào giọt rượu nào.
Hứa Tình Thâm bị anh ôm chặt, khó chịu ngọ nguậy, cánh tay vừa khẽ động một chút, Tưởng Viễn Chu đã ở bên tai nói với cô: "Chưa ngủ à?"
"Vừa mới ngủ, đã bị anh đánh thức."
Tưởng Viễn Chu cắn một cái lên cổ áo Hứa Tình Thâm, bắt đầu kéo xé quần áo Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm vội vàng mở mắt ra, bàn tay giữ chặt trước ngực: "Buông ra."
"Tình Thâm, em muốn cứ như thế này với anh sao?" Không lạnh không nhạt, cho dù không hề xa cách, nhưng cũng giày vò con người đến khó chịu.
Hứa Tình Thâm giữ chặt cổ áo của mình, Tưởng Viễn Chu hôn lên lưng cô, anh dứt khoát ôm lấy thắt lưng của cô, để cả người cô chìm vào giường lớn. Tay anh đặt trên thắt lưng, Hứa Tình Thâm vội vàng đè lại: "Em, em không muốn..."
"Hơn nửa tháng không làm, sao lại không muốn?" Giọng nói Tưởng Viễn Chu vang lên bên tai cô: "Em ghét bỏ anh có phải hay không?"
Bờ vai Hứa Tình Thâm run lên, mấy ngày nay, họ vẫn như thường ngày cùng nhau đến bệnh viện, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện, chỉ là không có thời gian cùng nhau ân ái.
Tưởng Viễn Chu biết không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không, anh cả đời có thể anh phải chịu cảnh không được chạm vào cô.
Hai tay anh nắm kéo áo ngủ của cô, Hứa Tình Thâm bị đè ép, sức lực không còn bao nhiêu, Tưởng Viễn Chu gần như chẳng dùng bao nhiêu sức đã kiềm hãm được cô, vòm ngực anh gắt gao chặn cô lại, Hứa Tình Thâm động đậy không được mấy cái, trán đã vã mồ hôi.
"Anh đã ngả bài với người trong nhà, anh sẽ không lấy người khác."
Cần cổ Hứa Tình Thâm hơi ngưa ngứa, không khỏi rụt lại, hai tay Tưởng Viễn Chu bóp chặt thắt lưng cô, không để cô có cơ hội lộn xộn: "Anh cam đoan, từ nay về sau một giọt rượu anh cũng không uống, anh bỏ rượu, kẻ khác cũng biết sẽ không thể tiếp cận anh, được không?"
Khuôn mặt cô ngây ngốc vùi trong gối, cố hết sức bật ra: "Anh buông ra trước đã, có một số việc, phải để nó từ từ trôi qua mới được, anh đừng ép em."
"Nếu anh không ép em, chuyện này sẽ mãi mãi không qua đi." Cả người Tưởng Viễn Chu ngả về phía trước, Hứa Tình Thâm níu chặt dra giường bên dưới, cô thò tay muốn đánh anh, Tưởng Viễn Chu giữ chặt tay cô: "Em không hề rời khỏi anh, đã nói lên em không thể rời bỏ anh, cùng nhìn về một hướng, đường có khó đi hơn nữa, chúng ta cũng phải nhảy qua."
Hứa Tình Thâm đau đến rên lên một tiếng, miệng bật ra những tiếng nhỏ vụn, nhịn không được mở miệng: "Có nhảy cũng không thể nhảy qua thế này, em không có nhiều sức lực như anh."
"Đó là anh nhịn không được." Khuỷu tay Tưởng Viễn Chu chống hai bên gò má Hứa TÌnh Thâm, đẩy dồn cô về phía trước.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu