Số lần đọc/download: 992 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:14:06 +0700
Chương 119: Chương 119
“D
ạ!” Đứa nhỏ gật đầu ngoan ngoãn, che cái miệng nhỏ nhắn đang cười không thể ngừng được: “Mẹ, đây là lần đầu tiên con thấy ba bị té như vậy đó, còn té thê thảm như vậy nữa chứ, ha ha ha, buồn cười quá đi. Ai...... Thật đáng tiếc vì không có chụp lại cảnh đó nha.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy sự tiếc nuối, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng trề ra.
Ninh Vi Nhàn cười cười, sờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Vậy chờ khi nào ba lại bị té ngã một lần nữa, Ninh Ninh nhớ phải chụp lại cho thật đẹp mới được.”
Nhan Ninh cũng nghĩ như vậy, đã có lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ hai nha, từ trước đến giờ, ở trước mặt mẹ, ba đều ngu ngốc như vậy nha, tay chân cũng không biết phải làm gì, cậu khẳng định sẽ có thêm cơ hội, bây giờ việc cậu cần làm là lúc nào cũng phải đem theo máy chụp hình ở bên người mới được, như vậy mới dễ dàng chụp lại được. Cái đầu nhỏ của cậu chui vào ngực của Ninh vi nhàn cọ tới cọ lui, còn không ngừng làm nũng: “Mẹ, con mới vừa đi xem em gái, bề ngoài của em hơi khó coi, không giống mẹ một chút nào hết, da vừa đỏ lại vừa nhăn nheo, mắt lại không có mở ra, nhìn hơi nhỏ một chút, đại khái là chỉ có dài cỡ nhiêu đây thôi.” Cậu vừa nói vừa đưa hai tay để diễn tả chiều dài, biểu hiện trên mặt rõ ràng không được vui: “Mẹ, con biết là nhiều em bé lúc mới sinh ra đều như vậy, nhưng mà em gái xấu quá đi.” Cậu dẩu đôi môi nhỏ, không vui chút nào hết, rõ ràng ba mẹ nhìn xinh đẹp như vậy mà, cậu là sự kết hợp những ưu điểm của bọn họ, lẽ dĩ nhiên là chỉ có đẹp hơn chứ không xấu hơn chút nào, nhưng sao em gái lại xấu xí như vậy?
Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nói không ngừng, Ninh vi nhàn thấy rất buồn cười, lắc đầu một cái, đang định nói thì Nhan Duệ ôm con gái nhỏ đi vào, trên mặt vừa thấp thỏm vừa dịu dàng, nhìn qua rất kỳ quái. Hiển nhiên, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy được, cô mỉm cười đưa tay đón nhận, con gái thật rất nhỏ bé, nâng trên tay cảm thấy mềm mại, giống như là không có xương vậy, khỏi phải nói đáng yêu đến cỡ nào. Chỉ cần nhìn cô bé như vậy thôi, trong lòng đã nổi lên một thứ cảm xúc cuồn cuộn, vô cùng, vô tận.
“Con, con bé nhìn rất đẹp, đúng không?” Thật sự Nhan Duệ không nhìn ra trong lòng Ninh Vi Nhàn đang suy nghĩ cái gì, anh lấy hết can đảm, hỏi lắp ba lắp bắp, anh không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại cười, có đứa bé nào vừa sinh ra mà xinh đẹp, đứa bé nào cũng nhiều nếp nhăn giống như con khỉ con —— bất quá là một con khỉ con đáng yêu cũng được rồi.
Nhan Duệ không nghe Ninh Vi Nhàn trả lời mình, cũng không nhìn thấy trên mặt cô có bất cứ biểu tình nào, đáy lòng của Nhan Duệ trở nên thấp thỏm. Anh nuốt nước miếng, đi thử về phía trước hai bước, muốn ngồi xuống cạnh giường, để có thể gần cô thêm chút nữa, Ninh Vi Nhàn lại nhìn anh một cái, khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô, trong thoáng chốc tay chân trở nên lạnh lẽo, không biết nên làm cái gì, thân hình anh cứng đờ, cứ duy trì cái tư thế đang ngồi xuống như vậy, nhưng trên thực tế anh lại không hề ngồi xuống, tư thế kia nhìn rất buồn cười, buồn cười đến nỗi Nhan Ninh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp liên tiếp vài tấm hình: “Anh ngồi xuống đi, đừng...... Đừng luống cuống như vậy.” Ninh Vi Nhàn nghĩ tốt nhất là nên để anh ngồi xuống trước đã.
Nhan Ninh nhìn hình trong điện thoại di động một chút, cười trộm hai tiếng, sau đó đem di động giấu kỹ, để khi nào ba không có ở đây thì sẽ lấy cho mẹ coi mới được. Sự chú ý của cậu lại trở về trên người em gái của mình lần nữa, còn lấy ngón tay út chọc chọc gương mặt nhỏ bé của em gái: “Mẹ...... Mẹ nói có phải em gái rất xấu đúng không?”
Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời, Nhan Duệ đã nói: “Lúc con vừa mới sinh ra cũng xấu như em gái con vậy, sau một thời gian thì mới đẹp hơn.”
“...... Có thật sau này em gái sẽ xinh đẹp không?” Nhan Ninh