Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 119: Một Kích Vững Vàng Bình Tĩnh
Q
uách Vĩ Toàn mặt đỏ bừng bừng:
- Chủ tịch Lãnh, anh, anh đứng có mà độc tài nhá, cho dù không để tôi làm trong tổ lãnh đạo của hạng mục lớn, thì chuyện này cũng phải được bàn bạc trong hội nghị thường vụ, thì mới có thể quyết định được.
Ngụ ý chính là một mình Lãnh Phong nói thì không được tính.
Lãnh Phong cười lạnh lùng:
- Bí thư Lý đã gật đầu, bí thư Quế, anh có ý kiến gì không?
Quế Hiểu Kiệt ôm đầu, khó nhọc hít thở chút không khí mát mẻ, Quách Vĩ Toàn không được việc, khiến anh ta một mình phải xông lên phía trước, anh ta đứng về phía Quách Vĩ Toàn mới là chuyện lạ, tức giận nói:
- Tôi không có ý kiến.
- Tôi đồng ý, bí thư Lý không có ý kiến gì, bí thứ Quế cũng tán thành, Quách Vĩ Toàn, anh nói xem có cần đến hội nghị thường vụ để thảo luận nữa không, nếu cần thì kết quả sẽ như thế nào?
Quách Vĩ Toàn đã không nói nên lời, từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy Lãnh Phong mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách đến như vậy, quả thật, nhân vật số một, số hai đều đã gật đầu, nhân vật số ba là Lý Vĩnh Xương đã mất đi quyền phát ngôn, nhân vật thứ tư là Quế Hiểu Kiệt thì cũng đã có ý kiến phụ họa, hội nghị thường vụ còn dám có ý kiến phản đối sao? Y giận dữ không kìm nổi xoay người bước đi:
- Lãnh Phong, anh đợi đấy, tôi sẽ lên thành ủy để phản ánh về sự chuyên quyền, độc đoán của anh.
- Xin cứ tự nhiên,
Lãnh Phong lạnh lùng ném ra một câu, rồi nói với Quan Doãn,
- Quan Doãn, chỉnh sửa lại hạng mục, nhất định phải xem xét đầy đủ, không được bỏ xót bất cứ cái nào.
- Vâng,
Quan Doãn tiến lên, không chút khách khí nhận toàn bộ hạng mục, mấy người quản lý trực tiếp hạng mục của tổ lãnh đạo, trợn mắt há mồm, không người nào dám đứng lên cản lại, để mặc Quan Doãn tự tiện ôm đi.
Quan Doãn đã hiểu rõ mục đích Lãnh Phong đuổi Quách Vĩ Toàn đi, chính là muốn quét sạch thế lực của Lý Vĩnh Xương ở hạng mục lớn này, diệt trừ ảnh hưởng của Lý Vĩnh Xương đến hạng mục lớn, không những tiện kiểm tra toàn bộ tài khoản của hạng mục, cũng là để loại trừ việc Lý Vĩnh Xương lợi dụng dự án để đạt được mục tiêu chính trị bị phá sản.
Hơn nữa bây giờ Vương Xa Quân không ở trong dự án, đây là một cơ hội tuyệt vời để tiếp nhận toàn bộ dự án, Lãnh Phong ra tay, bình tĩnh, sắc bén, không để cho đối phương có cơ hội kịp trở tay.
Quan Doãn lại càng trông đợi vào cách Lãnh Phong xử lý vụ đình công và vụ người dân gây rối.
- Tài khoản thì phải đợi lát nữa mang về huyện xác minh một chút.
Lãnh Phong chỉ nói với Quan Doãn một câu, rồi quay lưng lại, bước ra khỏi bộ chỉ huy,
- Đi nào, trước tiên gặp qua Quan Chi Thư
Quan Chi Thư này coi như đã nổi danh rồi, đầu tiên là đánh Lý Vĩnh Xương một côn, rồi lại đánh Quế Hiểu Kiệt một côn, lấy thân phận một người dân bình thường trong thôn, mà đánh bật được hai cán bộ huyện ủy, y coi như cũng là một nhân vật có kỳ tích rồi, Quan Doãn nhìn nhìn, Lãnh Phong đứng đối diện mặt lạnh tanh, Quan Chi Thư sao mà có thể kiêu ngạo được đây.
Lãnh Phong bình tĩnh và ung dung khác thường bước vào chỗ đám người đang giằng co nhau, đám công nhân đều biết Lãnh Phong, vừa thấy chủ tịch huyện xuất hiện, liền xông tới, mồm năm miệng mười, yêu cầu huyện ủy và ủy ban nhân dân phải đảm bảo môi trường lao động an toàn cho bọn họ, nếu không công trình không thể đảm bảo sẽ giao đúng thời hạn, Lãnh Phong cũng không thèm để ý đến những lời kêu ca khổ sở của đám công nhân, quay đầu lại nói với Quế Hiểu Kiệt:
- Bí thư Quế, anh lên trấn an cảm xúc của công nhân trước đi.
Sau đó, anh ta bước đi như bay đến trước mặt Quan Chi Thư, ánh mắt như có điện nhìn thẳng vào mắt Quan Chi Thư nói:
- Anh là Quan Chi Thư?
Từ trước đến nay giọng điệu Lãnh Phong đã lạnh lùng như vậy rồi, nên đã tạo thành phong cách uy nghiêm, nhất là vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, khiến cho Quan Chi Thư bị dọa cho sợ, lùi lại một bước, còn dẫm cả vào chân người đứng đằng sau, khiến cho người dân được một trận cười, khiến cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.
Quan Chi Thư cho rằng đến rắn địa phương là Lý Vĩnh Xương mà anh ta còn dám đánh, huống hồ Lãnh Phong chỉ là một chủ tịch huyện ngoại lai, dám làm gì anh ta nào? Thế nên lại tiến lên phía trước một bước, dùng khúc côn chỉ vào mặt Lãnh Phong nói:
- Chủ tịch Lãnh, tôi đại diện cho toàn bộ nhân dân ở thôn Quan Gia, muốn đòi lại công bằng từ huyện ủy và ủy ban nhân dân...
Cũng đã tiếp xúc với bộ máy chính quyền lâu rồi, lại ở trại giam vài ngày, anh ta cũng có thể giả vờ giả vịt nói mấy câu có học.
Quan Chi Thư nghĩ Lãnh Phong và Quế Hiểu Kiệt giống nhau cả mà thôi, bày đặt giảng giải đạo lý, cảnh lần trước Lãnh Phong đứng trên ghế to mồm giảng đạo lý, vẫn còn được Quan Chi Thư ghi lòng tạc dạ, anh ta còn ngây thơ cho rằng Lãnh Phong và Quế Hiểu Kiệt là người bên ngoài, sẽ không dám động thủ với người dân của huyện Khổng, anh ta đã nghĩ mọi người đều đã là một, lại đùa giỡn với Lãnh Phong lạnh lùng đang đứng trước mặt, để cho bà con phải mở mắt to ra mà nhìn anh ta, không ngờ anh ta vừa vung côn ra, Lãnh Phong đã nhanh tay đoạt lấy.
Lãnh Phong giơ tay ra cướp lấy cây côn trong tay Quan Chi Thư, thủ pháp cực nhanh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi đột nhiên thấy chiếc côn đã đổi chủ rồi.
Chiếc côn to bằng ngón tay cái, hơn nữa lại còn bóng loáng, dài đến hai mét, chứng tỏ thường xuyên được lấy làm vũ khí, Lãnh Phong cầm lấy cây côn, đặt lên đầu gối, dùng sức bẻ một cái “rắc”, cây côn gẫy đôi, vươn tay ném sang một bên, cao giọng nói:
- Ai còn có gậy, thì cứ việc mang lên đây!
Việc làm này nhất thời làm chấn động tất cả mọi người, Quan Chi Thư lại bị dọa lùi xuống tận hai bước, thiếu chút nữa thì ngồi phịch xuống đất luôn, trong lòng nghĩ, tên này cừ thật, sao chủ tịch Lãnh này lại giống như là xuất thân trong quân ngũ vậy, sao lại có sức mạnh như vậy? Chiếc côn đó của anh ta đã theo anh ta hai năm trời, người bình thường đừng nói đến việc bẻ gẫy nó, muốn uốn cong nó cũng đã chẳng phải là chuyện dễ dàng gì rồi.
Lãnh Phong đứng trước mặt hơn một trăm người dân, xung quanh anh ta không có bất cứ cảnh sát nào để mà có thể tiền hô hậu ủng, chỉ có Quan Doãn và Quế Hiểu Kiệt đứng ở hai bên trái phải, nhưng anh ta không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Bà con cô bác, mọi người yêu cầu phải bồi thường thêm tiền cho mỗi một ngôi mộ, điều này là rất vô lý! Mọi người có biết tại sao mỗi một ngôi mộ ở thôn Tiểu Quách lại được bồi thường 100 tệ, còn mỗi một ngôi mộ ở thôn Quan Gia lại chỉ được bồi thường 60 tệ thôi không? Mọi người tự nghĩ mà còn không hiểu sao? Nếu như huyện ủy và ủy ban nhân dân đưa ra quyết định bồi thường, thì cũng phải đi tìm nguyên nhân được bồi thường đã chứ, sản lượng lương thực của thôn Tiểu Quách là bao nhiêu, sản lượng lương thực của thôn Quan Gia của các vị là bao nhiêu? Hơn nữa những phần mộ của thôn Tiểu Quách phần lớn đều tập trung ở những nơi đất được dùng để canh tác, còn mộ của thôn Quan Gia các vị thì tập trung ở đâu? Đất ven sông và đất dùng cho nông nghiệp làm sao có thể có giá trị giống nhau được?
Lời nói của Lãnh Phong đã đụng chạm đến nỗi đau của người dân thôn Quan Gia
Thôn Quan Gia là một thôn nghèo, không phải là do đất đai cằn cỗi, mà là do người dân lười biếng, người trong thôn Quan Gia đều là những người lười biếng và phụ nữ đã có chồng, ruộng vườn thường để cho cỏ mọc um tùm không có người chăm sóc dọn dẹp, đất ở Quan Gia là loại đất tốt nhất ở trong huyện, nhưng sản lượng lương thực luôn đứng nhất từ dưới lên, mỗi một huyện có một vẻ đẹp riêng, mỗi một thôn có nét đặc sắc của riêng mình, thôn Quan Gia chính là thôn có người lười nổi tiếng của huyện.
- Chủ tịch Lãnh, tôi không nghe anh giảng đạo lý, nếu như huyện không bồi thường cho chúng tôi mỗi một ngôi mộ thêm 40 tệ nữa, thì sẽ không xong với chúng tôi đâu, ngày nào chúng tôi cũng sẽ đến công trường gây rối, người khác cũng đừng hòng có được ngày tốt lành.
Người lười như Quan Chi Thư liền giở trò vô lại ra, lợn chết cũng không sợ bỏng nước sôi,
- Dù sao thì không ít phần mộ bị san bằng rồi, quan tài cũng được rời đi rồi, không có tiền, người trong Quan Gia hàng ngày sẽ đến công trường thắp hương, đốt vàng mã... chủ tịch Lãnh, anh xem thế nào đi!
Quan Chi Thư không dám động thủ với Lãnh Phong nữa, nên lại dở thủ đoạn của tên lưu manh vô lại ra.
Quả thực là, những phần mộ ở hai bên bờ sông của thôn Quan Gia, phần lớn đều chỉ là mộ, quan tài bên trong chưa được rời đi, không giống như những ngôi mộ bên thôn Tiểu Quách, chôn được hai năm rồi, sẽ tiến hành hỏa táng. Cũng không phải là người thôn Quan Gia không có tục hỏa táng tổ tiên, nhưng bởi vì lười cải táng, thực ra ở đấy cũng có tục chôn rồi sẽ cải táng rồi đem đi hỏa táng.
Chính sách xây dựng những ngôi mộ bằng xuất phát điểm là nghĩ cho tương lai sau này, hơn nữa đây cũng là quan niệm của người dân.
Chỉ có điều trong quá trình thực hiện cụ thể, đã xuất hiện rất nhiều vấn đề thôi.
- Hay, nói rất hay.
Lãnh Phong không những chẳng bị những lời nói vô lại của Quan Chi Thư làm cho tức giận, ngược lại còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Hiện tại chính sách lấp mộ phục hồi đất canh tác đã phải tạm dừng lại, huyện ủy cũng đã hủy bỏ nguồn tài chính cấp cho chính sách này, muốn huyện ủy bỏ thêm tiền ra, xin lỗi, không có tiền! Sau này chỉ cần người dân trong thôn Quan Gia tiếp tục đến công trường gây rối làm loạn, lập tức sẽ bị bắt tạm giam năm mươi ngày, những ngôi mộ mà không di rời quan tài đi cũng không có vấn đề gì, sau khi công trình đập lớn được xây xong, xả nước ra, xương cốt đều sẽ bị ngâm trong nước, đến một khúc xương cũng sẽ không tìm thấy đâu. Còn nữa, theo như phong thủy học mà nói, mộ mà ngâm trong nước, thì tổ tiên không được yên tĩnh, con cháu sau này cũng sẽ không được yên ổn đâu.
Quan Doãn thầm khen ngợi, trước đây hắn vẫn nghĩ Lãnh Phong lạnh lùng từ lời nói đến khuôn mặt, đối phó với dân chúng chỉ sợ kinh nghiệm không phong phú, nhưng những lời vừa rồi vừa nói ra, khiến hằn càng tin tưởng hơn, không còn nghi ngờ gì nữa, trước đây Lãnh Phong đã từng tiếp xúc với dân chúng rồi, và hiểu rõ người dân để ý đến cái gì nhất.
Lại nói, Lãnh Phong rõ ràng là người thành phố, trước khi về nhận chức ở huyện thì luôn làm việc ở thành phố, sao lại có kinh nghiệm làm việc với cơ sở như vậy nhỉ? Quan Doãn lại càng muốn đoán được bối cảnh làm việc của Lãnh Phong ở thành phố trước đây, trước khi về thành phố, chắc Lãnh Phong đã từng làm việc ở một vùng quê nào đó, hơn nữa đấy còn là lúc anh ta đang phơi phới tuổi xuân, hắn ta đã kết giao được với một nhân vật quan trọng rồi.
Mặc dù bối cảnh mà Lãnh Phong che dấu vô cùng thâm sâu và phức tạp, nhưng cái giọng miền Nam và những dấu vết trên ngón tay, đã vô ý tiết lộ rất nhiều thông tin, điều này cũng khiến Quan Doãn nhận thức được rằng Lãnh Phong là một ngọn núi vững chắc có thể dựa vào được.
Những lời Lãnh Phong nói, như một cơn hồng thủy, tấn công vào trong lòng những người dân đang đứng ở đây, người chết là chuyện lớn, không có một người nào dám bất kính với tổ tiên, không ai muốn không muốn thấy con thành rồng thành phượng, tổ tiên không yên con cháu sau này sống không được yên ổn, đối với ai cũng vậy thôi đây không thể là chuyện có thể coi nhẹ được.
Quan Chi Thư rốt cuộc cũng đã lĩnh hội được sự lợi hại của Lãnh Phong, á khẩu không nói được câu nào, muốn tiếp tục ăn vạ, nhưng lại không có dũng khí, muốn lui xuống, nhưng lại không thể bước được, buồn bực, đúng lúc Quan Chi Thư bước lên phía trước, thì Quan Doãn đến trước mặt, thì thầm vào tai anh ta mấy câu...
Quan Chi Thư lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng sợ hãi, người mềm nhũn:
- Tôi đi, tôi lập tức đi, anh Quan, tôi sai rồi, sau này không dám thế nữa, anh tha cho tôi một lần, được không?
Quan Doãn nửa cười nửa không:
- Còn không mau cút đi?
Nói xong, Quan Chi Thư không nói hai lời, xoay người bước đi với tốc độ cực nhanh, giống như thỏ nhìn thấy diều hâu vậy..., dám đứng trước mặt hai vị phó bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện diễu võ dương oai, nhưng lại bị Quan Doãn nói cho nghe một câu gì đó, vội vàng chạy mất hút, điều này khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên.
Quan Chi Thư vừa đi, người dân trong thôn cũng mất đi người cầm đầu, lại thấy chủ tịch huyện mạnh mẽ, cứng rắn, biết rằng có làm quá lên nữa cũng không có gì hay ho, đều bàn nhau giải tán, Lãnh Phong khẽ gật đầu, rời ánh mắt lạnh lùng về phía những người công nhân gây rối.