Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119
i, nói đến đây cũng phải công nhận rằng Bất Diệp và Vũ Hàn gần như là một cặp bài trùng về tính cách. Hai con người này một sống ở cổ đại, một sống ở hiện đại, nhưng lại không hề có sự khác biệt lớn. Cả hai khi thì lãnh đạm đến vô tình, khi thì ôn hòa văn nhã, khi lại nồng nhiệt ấm áp, nói chung là rất thất thường, đó là loại cảm giác làm cho người khác muốn đuổi theo cũng không kịp. Một khi Vũ Hàn đã không muốn dây dưa lằng nhằng thì hắn sẽ không do dự mà nói thẳng tuột ra. Chẳng có gì phải dấu diếm cả.
Bất Diệp nghe đến đó đột nhiên mỉm cười, hai mắt lấp lánh quầng sáng kì lạ.
Vũ Thần há hốc mồm, hắn hết quay sang nhìn Vũ Hàn rồi lại nhìn Bất Diệp, ngơ ngẩn một hồi, dường như tin tức này quá lớn nên hắn tiêu hóa có phần khó khăn.
“...Hai người...từ bao giờ...?” Dĩ nhiên việc đầu tiên Vũ Thần hỏi chính là vào thời gian nào mà Vũ Hàn và Bất Diệp bắt đầu nảy sinh tình cảm. Vị Tứ đệ này của hắn, hắn đương nhiên hiểu rõ. Ngày thường không có khi nào hắn thèm để ý đến nữ nhân, dù là tuyệt sắc khuynh thành như thế nào cũng không hề có cảm động. Nếu không phải vị đệ đệ này cũng không có hứng thú với nam nhân thì Vũ Thần đã khẳng định chắc chắn hắn đoạn tụ rồi.
“ Hoàng huynh, tìm nơi khác nói chuyện đi...Nơi này không tiện..” Vũ Hàn đánh tiếng. Giữa đường giữa chợ thế này, nói chuyện cũng không phải việc hay.
Bất Diệp gật đầu đồng ý.
Vũ Thần cũng không từ chối.
Cả ba tìm một quán trọ gần dó để nghỉ chân. Sau khi ném chút bạc cho tiểu nhị đi dắt ngựa vào chuồng, Vũ Thần lập tức quay sang hai người kia vồn vã hỏi, thái độ rất khẩn trương:
“...Nói xem, nói xem..Mọi chuyện là thế nào?”
Vũ Hàn chậm rãi quay sang nhìn Bất Diệp, thấy nàng không lên tiếng nên hiểu rằng nàng là nữ nhân, không tiện nói rõ. Vì thế hắn lên tiếng kể lại đầu đuôi sự việc, tất nhiên là đã giấu đi một vài chi tiết nhỏ.
Sau khi nghe xong đệ đệ nói hết mọi việc, Vũ Thần mới làm điệu bộ “ à, ra thế”, hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mỉm cười:
“....Không ngờ bốn người chúng ta lại có duyên như vậy...Xem ra lễ Nguyệt Mộng cũng linh nghiệm đấy chứ...”
Bất Diệp mỉm cười không nói gì. Nhưng trong lòng nàng thì thầm phản đối câu nói này. Nếu đổi lại là người khác, không phải là nàng, một thân nữ nhi rơi vào hoàn cảnh lúc đó khó mà sống sót nổi chứ đừng nói là kết duyên.
Vũ Hàn cười nhẹ, hắn tuy không biết nữ nhân của mình nghĩ gì nhưng nhìn nét mặt nàng hắn cũng đoán ra được tám, chín phần. Bản thân hắn cũng có ý nghĩ như vậy.
Nếu nói ông trời se duyên thì chỉ đúng với trường hợp của Vũ Thần và Phong Lữ mà thôi. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh quá lãng mạn, quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi không thể tìm ra được kẻ hở nào. Còn hắn và Bất Diệp, mỗi lần gặp nhau đều là trong hoàn cảnh không hắn bị thương thì nàng bị thương, đều có máu chảy, đều có đao kiếm. Nếu không có thực lực cùng bản lĩnh, e rằng họ đã chết trước khi gặp được nhau rồi.
“...Hôm nay ta dẫn Diệp nhi đến để gặp mặt huynh...Dù sao sau này mọi người cũng là người một nhà...”
Bất Diệp cười khổ, cái nam nhân này, mọi việc còn đang rối tung lên mà hắn còn nói vậy...
Vũ Thần cứng lưỡi, hắn không biết đây là lần thứ bao nhiêu hăn ngạc nhiên trong ngày nữa rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, đệ đệ hắn cũng không phải là người hay đùa, xem ra lần này chắc chắn là sự thật. Chỉ là hắn không biết, “người một nhà” trong lời nói của đệ đệ là có nghĩa gì? Ý là sau khi hắn lấy Phong Lữ thì trở thành tỉ phu của Bất Diệp? Hay....
Liều một phen vậy. Vũ Thần hít sâu, cẩn thận nói:
“...Đệ muội, sau này mong muội thường xuyên vào cung thăm Lữ nhi. Ta e nàng ấy mới vào sẽ không quen, ảnh hưởng đến sức khỏe..”
Quả nhiên, sau khi hắn nói lời này, cái mạng ngàn vàng cũng không mua được vẫn còn nguyên vẹn.
Vũ Hàn mỉm cười, ánh mắt ý tứ liếc sang bên cạnh, rất hài lòng với sự nhanh nhạy đặc biệt của Vũ Thần lần này.
Bất Diệp ngược lại biểu tình vẫn như cũ, chỉ là khóe môi có nhếch lên một chút, mi mắt khẽ động.
Không hiểu sao trong lòng nàng mấy ngày gần đây luôn không yên. Ngay cả khi việc của Phong Lữ đã giải quyết xong, cảm giác bứt dứt vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn. Không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra đây....?
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng