A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119
dit: Hà
Tân nương tử vào cửa, sáng sớm ngày tiếp theo, Ngưng Hương dẫn đệ đệ và đường muội sớm một chút đi Đông viện.
Bên trong phòng bếp, Quản Bình đang giúp Lý thị nấu cơm, trông thấy ba tỷ đệ cười hì hì sang đây xem náo nhiệt, nàng vẫn như cũ tiếp tục làm việc, nhìn như bình thường không có gì sai biệt, bất đồng duy nhất chính là nàng gọi Lý thị là "nương".
Tẩu tử quá trấn định, nháo lên không có chút thú vị nào, Từ Thu Nhi nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái nói: "Đại ca đâu?"
Lý thị suýt nữa cười ra tiếng, bà nhìn con dây suy đoán nói: "Đại ca con chắc là đang thẹn thùng, không dám ra ngoài."
Thiệt là, nhà người khác chính là tiểu tức phụ thẹn thùng, nhà mình thì hay rồi, nhi tử lớn như vậy ngược lại giống như tân nương không dám ra cửa.
Từ Thu Nhi không biết huynh trưởng đã dậy chưa, nàng dụ A Mộc đi vào bên trong xem một chút. A Mộc ngửa đầu nhìn Ngưng Hương, thấy tỷ tỷ cũng không ngăn trở, lúc này hắn mới tươi cười chạy vào tây phòng, "Đại ca, Đại bá mẫu nói huynh thẹn thùng... A, đại ca đừng cù ta ngứa, tỷ tỷ... tẩu tử, tẩu tử..."
Gọi tỷ tỷ không được, A Mộc thông minh nhanh miệng gọi tẩu tử.
Mới vừa hô lên một tiếng, Từ Hòe liền cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng thả đường đệ xuống, A Mộc thở phì phò trốn thoát, Từ Hòe chậm chạp đi theo phía sau từ từ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ đến lạ thường, cho đến cả nhà ngồi ăn điểm tâm hắn mới miễn cưỡng khôi phục bình thường. Lý thị lặng lẽ quan sát cặp vợ chồng son, thấy nhi tử vẫn chỉ dám nhìn lén không dám công khai với Quản Bình, bà ho khan khụ khụ, ghét bỏ quở trách: "Sao chỉ biết ăn một mình vậy, con không bóc trứng gà cho Bình Nương sao?"
Ánh mắt mọi người trong nhà đổ dồn lên người hắn, mặt Từ Hòe lại đỏ lên, không chút nghĩ ngợi liền đem quả trứng gà vừa mới bóc vỏ xong bỏ vào trong chén Quản Bình.
Quản Bình nghía hắn một cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.
Từ Hòe không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đến tối qua hai người thân mật, nàng nhỏ nhắn xinh xắn dựa ở trong lòng hắn, lúc đó hắn cũng không cảm thấy căng thẳng như bây giờ. Công phu của nàng khá hơn nam nhân thì thế nào, hiện tại nàng là vợ hắn, ngay cả loại chuyện đó hắn còn làm được, bây giờ còn lý do gì để sợ nàng?
Vì vậy hắn tự mình đợi nàng, nhưng đến buổi chiều tức phụ lại đi Tây viện tán gẫu cùng muội muội, Từ Hòe không chịu nổi tịch mịch liền đi dạo ở trong sân hai vòng, sau đó từ từ đứng dưới mái hiên Tây viện, nhìn cửa sổ nói: "Bình Nương, ta có chút chuyện muốn hỏi nàng."
Quản Bình đang ngồi trên giường, nghe hắn nói vậy thì có chút ít kinh ngạc, nàng nhìn hai tỷ muội Ngưng Hương nói: "Ta qua đó một chút."
Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng tưởng huynh trưởng thật sự có chuyện, vậy nên hai người tiếp tục cúi đầu thêu thùa may vá.
Bên kia Quản Bình vừa đi vào trong viện, phát hiện trượng phu đã đi vào phòng từ lúc nào, cha mẹ chồng đều không ở nhà, trong sân trở nên rất yên tĩnh. Nàng hiếu kỳ không biết Từ Hòe muốn nói gì với mình, nàng vừa tò mò vừa bước vào thì đột nhiên bị người ôm lấy, một tay vô cùng nhanh chóng cài cửa phòng, sau đó thân thể rắn chắc ấn nàng xuống giường,.
Quản Bình sao có thể không hiểu được, nàng không vội vã động thủ mà nghiêng đầu trừng Từ Hòe, "Chàng muốn chết đúng không?"
Ban ngày hắn muốn làm gì?
"Chỉ một lần thồi, Bình Nương, ta thực sự nhịn không được." Sau cuộc ân ái thành công tối qua, Từ Hòe đã biết tức phụ thích mềm không thích cứng, hắn bèn dùng sức ôm tức phụ vào trong ngực, không ngừng cầu khẩn bên tai nàng.
Nam nhân trẻ tuổi mới vừa thành thân, khí lực toàn thân dùng chưa hết, thanh âm khàn khàn, cầu xin đến mức trong lòng tân nương cũng dậy sóng.
Quản Bình mặc dù cự tuyệt nhưng không có chút uy lực.
Từ Hòe đã từng lãnh hội mùi vị bị nàng nhẫn tâm đẩy ra, liền hiểu bây giờ nàng đang do dự, vì vậy hắn bèn lớn gan trực tiếp cởi áo nàng.
Ánh mắt Quản Bình lướt qua bả vai hắn nhìn sang chốt cửa, một hồi lâu sau nàng đành chấp nhận nhận nhắm mắt lại.
Một khắc sau, Quản Bình vội vã mặc quần áo tử tế, đi đến trước gương trang điểm lại.
Từ Hòe thích ý nằm trong ổ chăn, vẻ mặt thoả mãn như ruộng đã khô từ lâu nay được ông trời tưới tắm.
Hai chân Quản Bình còn chút run rẩy, nhìn vào trong gương chứng kiến bộ dáng trượng phu lười biếng đắc ý, sau khi vệ sinh xong nàng hung hăng liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài. Từ Hòe không chút xấu hổ, ánh mắt liên tục nhìn theo nàng, hảo tâm nhắc nhở: "Đợi tí nữa rồi qua đó, mặt nàng còn đỏ lắm."
Quản Bình không để ý hắn, nàng mở cửa bước đi ra ngoài súc miệng nước lạnh, sau đó đứng yên bình phục một lát rồi mới trở về Tây viện.
Khi nàng kéo rèm bước vào phòng, Ngưng Hương theo bản năng nhìn về phía nàng, liền thấy khuôn mặt trắng nõn Quản Bình đã đỏ như hoa đào, bên trong cặp mắt ngập nước tràn đầy xuân tình nhộn nhạo. Nếu không có đời trước, Ngưng Hương đương nhiên không hiểu những thứ này, nhưng kiếp trước Bùi Cảnh Hàn thường xuyên dùng loại chuyện đó kích thích nàng, Ngưng Hương cũng từng gặp qua bộ dáng Tố Nguyệt và Thẩm Du Du được hắn sủng hạnh, hiện tại chỉ nhìn một cái nàng liền đoán được ca ca và tẩu tử đã làm gì.
Không hiểu sao tim Ngưng Hương đập thật nhanh.
Bây giờ là ban ngày, không nghĩ tới đường huynh nhìn thành thật mà cũng hư hỏng như vậy.
Các nam nhân khác cũng đều như vậy sao?
Vậy nếu nàng gả cho Lục Thành, Lục Thành có thể chuyên cần chuyện này hơn so với đường huynh chăng?
Giống như ngày mai sẽ phải gả cho hắn, Ngưng Hương đột nhiên khẩn trương lên, sau phút căng thẳng nàng lén lút nhìn qua tẩu tử một chút, trong lòng tiểu cô nương lại có chút hâm mộ. Nếu nàng xuất giá, trong nhà liền có người trụ cột, tuy hắn hay bắt nạt nàng nhưng lại rất thương nàng che chở nàng, không như bây giờ, nàng là trụ cột của đệ đệ, buổi tối muốn tâm sự với ai cũng đều không có.
Tuy đường muội và đại bá mẫu đều là người thân của nàng, nhưng cảm giác này lại không giống nhau.
Ngưng Hương đột nhiên hiểu ra tâm tình Lục Thành hâm mộ ghen tị với đường huynh.
Lục Thành trông mong cưới nàng, nàng giống như cũng có chút muốn gả cho hắn.
~Cuối tháng 11, sau khi hai người đã qua đại định, Lục gia lại tới đưa sính lễ. Đầu tiên là hai con ngỗng lớn đã được nhuộm đỏ lông, âm thanh của chúng ken két kêu vang dội, còn lại là sính lễ bao gồm y phục tơ lụa chiếm đa số, kém nhất cũng là vải mịn, còn có vàng bạc, mã não, bạch ngọc, đồ trang sức đeo tay, mặc dù chỉ xếp hai hộp nhưng nhìn thấy hào quang sáng chói như vậy cũng khiến mọi người trong thôn yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Mà thứ nhiều nhất chính là tiền sính lễ, hai mươi lượng bạc trắng do hắn đổi từ ngân hàng tư nhân được sắp xếp chỉnh tề trong hộp lụa đỏ, mang từ thôn Đông Lâm đến Từ gia. Tiền sính lễ trong thôn, hai lượng đến mười hai lượng xem như là bình thường, đến cả hai mươi lượng cũng đã từng có nhưng rất hiếm, vậy nên chuyện này khiến không ít người hâm mộ Ngưng Hương tốt số.
Đến hôm nay Ngưng Hương cũng mới biết Lục Thành chuẩn bị nhiều như vậy, trong lòng nàng nhịn không được tính toán một chút, sau đó liền bực bội Lục Thành quá rêu rao, nàng cũng không phải là người sĩ diện.
Lý thị lại càng suy nghĩ nhiều hơn, buổi tối bà quở trách Lục Thành với cháu gái, "Cháu nói xem hắn chuẩn bị hai mươi lượng làm cái gì? Chỉ cần hai lượng tiền sính lễ là đủ rồi, chờ đến khi cháu gả qua đó thì đưa hết cho cháu quản. Hiện tại thì tốt rồi, hắn cưới cháu đưa ra hai mươi lượng, về sau lão nhị và lão tam thành thân cũng phải ra hai mươi lượng, ai bỏ tiền?"
Hiện tại Lục gia chỉ có mỗi Lục Thành kiếm được tiền.
Cháu gái còn chưa gả đi, Lý thị đã suy tính đến chuyện quan hệ chị em dâu. Nếu là Lục Ngôn và Lục Định tự mình có thể tích góp hai mươi lượng, bà nửa câu cũng không nói, nhưng hai mươi lượng đó, làm sao tích góp được đây? Lục Thành làm quản sự ở vườn trái cây mới có tiền công, chỉ dựa vào trồng trọt, hai đứa Lục Ngôn phải tích góp được bao lâu, cuối cùng vẫn là đại ca Lục Thành kiếm tiền. Đúng, Lục Thành là đại ca, đây là chuyện hắn nên làm, nhưng cộng lại bốn mươi lượng thì quá nhiều rồi, ngẫm lại Lý thị đau lòng thay cháu gái.
Đừng trách bà quản nhiều, có trưởng bối nào mà không suy tính cho con cháu mình?
Đều là thói thường của con người.
"Hắn rất có bản lĩnh, ở vườn trái cây làm bốn năm năm là có thể kiếm lại, vả lại những thứ như cây anh đào kia cũng kiếm được rất nhiều tiền." Ngưng Hương cười tính toán cho Đại bá mẫu nghe, "Hơn nữa nhị đệ... Lục Ngôn là vì phải nhà thổi lửa nấu cơm mới không đi làm được, chờ khi cháu gả qua đó rồi hắn cũng không thể rãnh rỗi như vậy nữa đâu. Còn Lục Định vẫn nhỏ tuổi, chuyện làm mai còn sớm lắm."
Trong thôn, nam nhân mười tám tuổi thành thân đã xem như tương đối sớm, nghe ý tứ Lục Thành, tuy Lục Ngôn sang năm đã mười tám nhưng chuyện làm mai cũng chưa đồng ý, dù sao Lục Thành cũng có tay nghề, chỉ dựa vào hắn thì ăn mặc cả nhà cũng không lo.
Lý thị sao không hiểu đạo lý này, bà chỉ muốn nhắc nhở cháu gái nên đo đếm một chút.
Sau khi tâm sự xong, Lý thị liền về Đông viện ngủ.
Ngưng Hương tiễn bà ra cửa rồi thổi đèn chui vào chăn, không kìm lòng nghĩ tới hắn.
Hai mươi tám định thân, đảo mắt sắp vào tháng chạp. Trời rét giá lạnh, trong ruộng cũng không có việc gì để làm, nông dân đều nhàn rỗi, buổi sáng ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng rõ mới dậy, sau khi ăn xong đi qua nhà người quen ghé chơi, hoặc là ở nhà làm công việc nhà. Năm nay Ngưng Hương đã trở về, lại có thêm tân nương tử Quản Bình, càng tỏ ra đặc biệt náo nhiệt.
Gần đến cuối năm, quét dọn nhà cửa lại chuẩn bị đồ tết, công việc lu bù nên thời gian nhanh chóng như thoi đưa.
Hai mươi ba tháng chạp, là ngày hết sức vui vẻ nhưng bầu trời lại rất âm u, sau khi ăn xong buổi trưa cơm, bông tuyết bắt đầu bay xuống, ban đầu còn rất nhỏ, sau đó liền to như lông ngỗng, trên đầu tường ngọn cây, trên nóc nhà trong thôn, tất cả đều trắng xóa.
A Mộc thích tuyết rơi, hắn kéo đường huynh ra ngoài bồi hắn đắp người tuyết.
Từ Hòe giúp đường đệ mang mũ, xoa xoa tay rồi dẫn tiểu tử đi ra ngoài.
Lý thị dẫn ba vị cô nương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp nhìn.
Động tĩnh bên này hấp dẫn Đại Tráng ở cách vách, nam oa ăn mặc như quả cầu chạy nhanh tới, giúp đỡ hai người đắp tuyết, hắn vừa chơi vừa nghiêng đầu về phía A Mộc nói: "Bắc Hà nhất định đã kết băng, ngày mai chúng ta đi Bắc Hà chơi không?"
"Đi cái rắm, ai dám đi ta cho một phát vào mông, lễ mừng năm mới cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn thịt!" Lý thị lập tức trừng mắt mắng.
A Mộc sợ Đại bá mẫu, nhỏ giọng cự tuyệt đồng bọn, "Ta không đi, ngươi cũng đừng đi."
Đại Tráng đưa lưng về phía đám người Lý thị nháy mắt ra hiệu với hắn, ý là hai người vụng trộm đi.
A Mộc có chút động tâm, nhịn không được nhìn về phía tỷ tỷ.
Ngưng Hương mặc một chiếc áo màu quả hạnh đỏ, nhìn thấy đệ đệ đang dò xét nàng, nàng thu hồi dáng vẻ tươi cười: "Không được đi."
A Mộc tuyệt đối nghe lời tỷ tỷ, hắn không chút do dự liền biểu hiện rõ thái độ không đi, sau đó quay sang chỗ khác nhặt tuyết.
Đại Tráng hừ hừ, làm ra vẻ hết sức ghét bỏ A Mộc không có tiền đồ, sau đó ném tuyết trong tay rồi bỏ chạy.
Ngưng Hương nhìn qua bóng lưng nam oa khỏe mạnh, nhớ lại ngày mai của kiếp trước chính là ngày đệ đệ xảy ra chuyện, nhất thời lòng nàng trầm xuống.
Nàng không muốn đệ đệ gặp chuyện không may, cũng không muốn Đại Tráng rơi xuống sông, nhưng bọn nhỏ không nghe lời, có thể canh chừng hắn một hồi nhưng chưa chắc có thể canh chừng mãi được.
Hôm sau dậy sớm, Ngưng Hương giúp đệ đệ mặc một chiếc áo bông thật dày, cười hỏi hắn, "A Mộc có muốn đi Bắc Hà trượt băng không?"
A Mộc theo bản năng gật đầu, gật xong lại bối rối lắc đầu, đặc biệt lớn tiếng nói: "Đệ không đi!"
Rõ ràng rất ngốc lại còn muốn giả vờ thông minh.
Ngưng Hương bật cười, "Nhưng tỷ tỷ muốn chơi, như vậy đi, lát nữa đệ đi nói cho Đại Tráng, cơm nước xong tỷ tỷ sẽ dẫn bọn đệ đi."
Nàng cũng gọi đường huynh đi theo, phải hù dọa một chút bọn chúng mới đàng hoàng được.
Đáng tiếc A Mộc quá nhỏ, không phát hiện ra ý xấu trong mắt tỷ tỷ.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân