Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 187-188: Dịch Gia.
ính lại nào, tự mình tìm kiếm là tốt nhất.
Diệp Không khống chế pháp khí thay đổi phương hướng, phi hành ven theo dãy Thập Vạn Đại Sơn.
Hôm nay đã là ngày mười sáu, nếu như không tìm thấy thì coi như chấm dứt quá trình tìm kiếm phường thị kia. Diệp Không không khỏi lo lắng, hận pháp khí thú cốt của mình thật sự quá chậm.
Trong lúc hắn đang sốt ruột, đột nhiên có âm thanh xé gió vang lên, một bóng màu lớn màu đen đang đuổi theo Diệp Không.
Diệp Không cuống quít quay đầu lại, lập tức hít sâu vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một pháp khí hình thuyền màu đen đang chở bảy tám tên tu sĩ bay nhanh tới.
Tiên nhân con mẹ nó chứ, thật sự người so với người chỉ muốn tức điên, lão tử vẫn còn đang đi xe đạp, các người đã dùng xe bus phóng vụt qua.
Trong lúc cuống quít, Diệp Không tranh thủ thời gian trốn tránh.
Dọc theo con đường này, hắn cũng gặp phải một ít tu sĩ, Man tộc, Bắc tộc đều có. Cũng may tất cả mọi người đều vội vã chạy tới phường thị. Không một ai ra tay với tiểu tử Luyện Khí kỳ.
Đương nhiên, hắn gặp tu sĩ cũng tận lực trốn tránh, cách ra khá xa, phòng ngừa đối phương có ác ý.
Chẳng qua cái phi thuyền này khó có thể né tranh, đầu thuyền quá lớn lại đang bay về phía Diệp Không, Diệp Không cả kinh không khỏi lắc lư, lung lay suýt rơi.
- Không tốt, lai giả bất thiện! Lão tổ, ngươi mau tỉnh lại, tám! Bốn Luyện Khí kỳ ở bên trong, ba Luyện Khí kỳ ở đằng sau, trời ơi! Còn có Luyện Khí kỳ mười tầng, Đại viên mãn nữa!
Diệp Không không khỏi kinh hoảng, thực lực của tám người này vô cùng cường hãn, nhất là cái tên Đại viên mãn kia, hắn đã bước một chân vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Lúc đó sẽ chính thức là tiên nhân, nếu quả thật ra tay với Diệp Không, chỉ trong chớp mắt có thể giết hắn thành cặn bã.
Hoàng Tuyền lão tổ như xe bị tuột xích, căn bản không chút phản ứng.
Chẳng qua cái thuyền lớn kia cũng không đụng ngã Diệp Không mà vững vàng đứng trước mặt hắn.
Lúc này Diệp Không mới chú ý, ở đầu thuyền lớn màu đen có một cây cờ lớn, nền đen chữ đỏ, ở trên có một chữ Dịch như rồng bay phượng múa.
- Tiểu hữu chớ hoảng sợ, lão phu không có ác ý, Dịch gia chúng ta là thương gia, không đả thương người khác,
Một lão giả áo vàng đứng ở đầu thuyền cười nói.
- Các người bay chậm một chút thôi nha, nhanh như vậy rất dễ khiến người khác thót tim đó, lão bá.
Diệp Không cũng cười cười trả lời.
Trách không được có pháp khí phi hành lớn như vậy, hóa ra là thương thuyền buôn bán, thương nhân thật là trâu, đều là tài đại khí thô a. Không thể tưởng tượng được Tu Tiên giới cũng có người làm sinh ý, trước kia chỉ cho rằng tu tiên giả đều vùi đầu vào khổ luyện.
Kỳ thật thương thuyền không hay đi loạn, bởi vì trên thuyền có tiền a! Chuyện giết người đoạt bảo trong tu tiên giới là chuyện nhỏ, hàng hóa trên thuyền buôn càng nhiều thì đám tiên phỉ càng chảy nước miếng.
Cho nên thương thuyền đều thuê rất nhiều hảo thủ, hành tẩu vãng lai cũng rất cẩn thận, không dễ dàng dừng lại.
Hôm nay bọn họ đúng trước mặt Diệp Không là có nguyên nhân.
Dịch gia vừa mới mở ra buôn bán ở Thập Vạn Đại Sơn, hôm nay có thể nói là hàng mời chào cho nên không có nhiều. Mà Dịch gia là Bắc tộc tiêu chuẩn, trước kia chưa từng quen biết với Man tộc.
Chính vì vậy nên lão đại của thuyền buôn muốn tiếp xúc một chút với tu sĩ Man tộc, nghe ngóng quy củ giao dịch của Man tộc cùng các tập quán sinh hoạt với giá trị vật phẩm trên thị trường.. Tốt nhất là có quan hệ cùng với đại phái Man tộc.
Nếu mời tu sĩ cấp cao lên thuyền sẽ có chút nguy hiểm, mà Diệp Không chỉ là loại tu sĩ cấp thấp, đúng là vô cùng an toàn cho nên mới tìm được Diệp Không.
- Sự cố giao thông sao? Ha ha, tiểu hữu thật biết nói đùa.
Lão giả áo vàng cười cười, lại hỏi:
- Không biết có phải tiểu hữu cũng đi Bách Trùng trại phường thị hay không?
- Bách Trùng trại?
Diệp Không có chút mơ hồi. Hắn thực sự chưa từng nghe qua môn phái này, chẳng qua nghe nói tới phường thị, hắn vẫn mơ mơ màng màng đáp:
- Đúng vậy, chính xác.
- Ta thấy tiểu hữu phi hành rất nhàn nhã, không biết có nguyện ý lên thuyền của chúng ta hay không?
Lão giả áo vàng nói nhẹ nhàng, ý tứ chính là ngươi phi hành quá chậm, có cần chúng ta mang ngươi đi một đoạn hay không?
Diệp Không đang ngại chính mình quá chậm, hơn nữa còn chưa tìm thấy được địa điểm, nghe nói có người muốn đã hắn đi, lập tức kinh hỉ.
- Tốt lắm tốt lắm.
Hắn vội vàng đáp ứng.
- Mời.
Lão giả áo vàng dùng tay ra hiệu, để chỗ trống cho Diệp Không bay lên.
Chẳng qua Diệp Không chớp mắt một cái, trong lòng hơi chút khựng lại, có thể bọn họ đang lừa chính mình hay không? không có việc gì đưa chính mình đi, có người tốt như vậy sao? Lên thuyền hải tặc, muốn xuống cũng khó.
Có suy nghĩ này cho nên Diệp Không chần chờ không quyết định.
Nhìn thấy Diệp Không chần chừ, tu sĩ Luyện Khí kỳ Đại viên mãn trên thuyền lập tức mở miệng mỉa mai nói:
- Loại người Luyện Khí sơ kỳ rách nát như ngươi cũng đáng để chúng ta ra tay hay sao?
Một Luyện Khí kỳ tám tầng bên cạnh cũng cười theo:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn đoạt pháp khí thú cốt dưới chân ngươi sao? Ha ah, mười khối linh thạch có thể mua được ba cái như vậy,
Mọi người lập tức cười lớn, lại có một tu sĩ khác thúc giục lão giả:
- Cao bá, chúng ta mau đi thôi. Tiểu tu cấp thấp như vậy chưa chắc đã biết được nhiều, tốt nhất vẫn không nên chậm trễ thời gian của chúng ta!
Lão giả được xưng là Cao bá có chút suy nghĩ, thế nhưng hắn đã mời Diệp Không, nếu như vứt bỏ không để ý tới thì sẽ thành đắc tội.
Người làm ăn đều phải trưng khuôn mặt tươi cười đón khách, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn đắc tội với ai, đừng xem đây là tiểu tu sĩ ba tầm, ai biết sau lưng hắn có người nào không?
Hắn chưa đến khu vực Man tộc này bao giờ, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Về sau còn phải thường xuyên vãng lai, nếu có cừu gia sẽ không tốt.
Vì vậy Cao bá mở miệng cười lần nữa nói:
- Tiểu hữu chớ sợ, các tu sĩ Man tộc kia cũng không biết thương nghiệp Dịch gia chúng ta. Giá cả thương nghiệp chúng ta vừa phải, giao dịch thành thật, là Thương Nam đệ nhất chữ vàng, sao có thể ham lợi nhỏ mà ra tay với ngươi?
Trong lòng Cao bá cũng nghĩ qua, nếu như tiểu tu sĩ này tiếp tục nói nhảm, vậy không cần phải để ý tới hắn nữa, tranh thủ thời gian lên đường là tốt nhất.
Diệp Không bị mấy tu sĩ kia châm chọc khiêu khích một phen cũng không tức giận, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bọn họ có đạo lý.
Vì vậy hắn chắp tay hành lễ nói:
- Các vị tiền bối, vừa rồi tiểu đệ có chỗ đắc tội, mong mọi người không để bụng.
Diệp Không xin lỗi xong liền bay lên trên thuyền, nhảy ra khỏi pháp khí thú cốt.
Diệp Không xin lỗi cũng được những tu sĩ kia đáp lại, Tu tiên giả chỉ tôn kính với những tu sĩ cao hơn mình. Ai lại nguyện ý đi cãi lý với một Luyện Khí sơ kỳ không thể vận dụng pháp khí?
Những tu sĩ kia căn bản không để ý tới Diệp Không mà chỉ chắp tay nhìn về phía xa, làm ra vẻ cao thâm.
Cao bá điều khiển pháp khí phi thuyền tiếp tục phi hành, sau đó mới đi tới bên cạnh Diệp Không, cười nói:
- Ta là quản sự sinh ý của Diệp gia Cao Viễn Dương, không biết tiểu hữu là đệ tử của môn phái nào?
Diệp Không có được kinh nghiệm từ Trương Ngũ Đức cho nên quyết định ra ngoài làm việc không nói tên thật để tránh hóa diệt môn.
Lần đi này hắn mặc trang phục của tu sĩ Man tộc trong túi trữ vật. Giả mạo tu sĩ Man tộc, như vậy sẽ không ai nghĩ hắn là Bát thiếu gia Diệp gia của Nam Đô thành.
Mà chính vì bộ quần áo này cho nên khiến Cao Viễn Dương tưởng hắn là tu sĩ Man tộc.
- Cao quản sự khách khí rồi, tại hạ là tiểu tu sĩ Cốt Linh môn Hạ Huy.
Diệp Không cũng rất khách khí trả lời.
Những người này không phải Man tộc, vậy giả mạo Hạ Huy một chút có lẽ không vấn đề a, cũng không thể nói là tán tu được.
- À, Cốt Linh môn.
Cao Viễn Dương làm bộ đã từng nghe qua, kỳ thật loại môn phái nhỏ của Man tộc như này, hắn căn bản chưa từng nghe tới.
Chẳng qua cho dù một môn phái nhỏ cũng ít nhất có một lão tổ Nguyên Anh tọa trấn.
Đây là quy định bất thành văn của đại lục Thương Nam, chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể khai sơn lập phái. Nhưng còn một loại khách chính là sau khi Nguyên Anh lão tổ khai tông xong, trải qua một thời gian rồi phi thăng hoặc tọa hóa, lúc đó môn phái không có Nguyên Anh lão tổ mới xuất hiện sẽ bị suy thoái trong vòng trăm năm rồi thất truyền.
Kỳ thật Cốt Linh môn kia chính là loại này.
Cao Viễn Dương không biết cho nên không dám đắc tội, vì vậy lại dò hỏi thêm:
- Nghe nói ở trong Bách Trùng trại phường thị có rất nhiều linh trùng hồng hoang cho nên gia chủ mới lệnh cho Cao mỗ tới đây, đả thông tuyến đường giao dịch. Thế nhưng chúng ta không có kinh nghiệm giao du cùng tu sĩ Man tộc, không biết tiểu hữu có thể chỉ giáo được không?
- A, cái này…
Diệp Không khàn giọng, thầm nghĩ ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Lão tử là đồ giả mạo, nói về Man tộc ư, lão tử cũng khiếm khuyết nhiều lắm.
Hắn sợ lão đầu đá hắn xuống thuyền cho nên thoáng sững sờ một chút rồi nói:
- Cao bá, kỳ thật muốn liên hệ với Man tộc chúng ta vô cùng dễ dàng. Người Man tộc hào sảng, thái độ làm người phúc hậu chất phác, chỉ cần đối phương cho chúng ta điểm tốt thì chúng ta rất dễ ở chung. Đặc biệt là những thương gia có danh dự, chúng ta vô cùng hoan nghênh.
Diệp Không mặt dầy mở miệng nói. Man tộc là dân tộc thảo nguyên a, tính tình hảo sảng chắc chắn phải có, hơn nữa bọn họ thường xuyên phong bế, khẳng định cũng không hy vọng có thương gia tới giao dịch.
Cao Viễn Dương không hề nghi ngờ gì, với tư cách là người làm sinh ý, hắn thích nhất là khách hàng phúc hậu hào sảng, vì sao, vì tốt chứ sao.
Xem ra tuyến đường này sẽ kiếm được không ít lợi nhuận đây.
Cao Viễn Dương khoát tay, lấy một lệnh bài to khoảng lòng bàn tay đưa lên, cười nói:
- Đây là lệnh bài thương nghiệp của Dịch gia chúng ta, xin tiểu hữu vui lòng nhận lấy.
Gặp mặt liền đưa lễ? Cái này hay a nha.
- Quá khách khí rồi. Tiểu đệ vô công bất thụ lộc nha.
Diệp Không ngoài miệng khách khí nhưng tay đã không thể chờ được mà nhận lệnh bài.
- Không biết lệnh bài này có tác dụng gì?
Vừa cầm lệnh bài vào tay, hắn cảm giác không phải vàng cũng không phải mộc, cảm giác rất lạ.
Cao Viễn Dương cười nói:
- Đây là lệnh bài khách quý của thương nghiệp Dịch gia, có thể xuất nhập mọi chi nhánh thương nghiệp của Dịch gia, hưởng thụ ưu đãi.
À, thì ra là thẻ VIP, Diệp Không thu lệnh bài vào túi trữ vật, sau đó cười hỏi:
- Vậy thì cảm ơn Cao bá, không biết tấm bảng này có thể chiết khấu được bao nhiêu phần đây?
- Chờ thương nghiệp Dịch gia khai trương tại Bách Trùng trại. Ngươi đi thử một lần sẽ biết.
Cao Viễn Dương đỏ mặt lên, xem ra cái lệnh bài này không tốt lắm a, lão đầu đã không muốn nói, chẳng qua người ta vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho ngươi. Ngươi còn đòi gì hơn?
Chẳng qua Diệp Không cũng không ghét bỏ, chính mình không cần thì cho người khác cũng tốt a. Trước kia còn ở địa cầu, không ít lần hắn đi ăn KFC với thẻ ưu đãi, sau đó là tán gái làm trong đó luôn.
Tặng lễ xong, lão đầu liền hỏi dễ dàng hơn:
- Không biết giá của Bách Trùng trại là bao nhiêu đây?
- Ách, tiện nghi thôi, không phải bọn họ làm cái này sao?
Diệp Không tiếp tục lừa dối.
Thế nhưng lão đầu vẫn cố hỏi thêm nữa…
- Vậy có bán ra trung phẩm, thượng phẩm linh trùng không? Tu sĩ Man tộc cần nhất là vật phẩm cùng loại tài liệu nào? Vị trí tốt nhất trong Bách Trùng trại phường thị là ở đâu? Bình thường tu sĩ Man tộc vãng lai ở đó có nhiều không?
Diệp Không nghe một hồi cảm thấy nhức đầu, con mẹ nó chứ, lão tử không phải cố vấn đầu tư của ngươi!
- Bách Trùng trại có rất nhiều linh trùng, phần lớn bọn họ đều bắt bên ngoài hồng hoang. Chẳng qua ngươi không biết bình thường bọn họ chỉ bán chút linh trùng hạ phẩm, những linh trùng trung phẩm, thượng phẩm quý hiếm kia đều không lấy ra! Còn nữa, tu sĩ Man tộc chúng ta thiếu nhất là linh thạch, chúng ta ở gần hồng hoang, linh trùng linh thú cùng tài liệu tiên thảo có rất nhiều. Thế nhưng linh thạch lại chẳng được bao nhiêu, à, còn có đan dược nữa, Tạo Hóa đan chúng ta luyện chế ra đều có vị khét…
Tuy rằng vấn đều của Cao lão đầu nhiều nhưng Diệp Không cũng không bị lòi đuôi, hắn dựa vào tưởng tượng của mình nói hưu nói vượn một trận.
Những lời này có vẻ rất có lý, Cao lão đầu nghe được bất giác gật đầu, hắn cảm thấy lần này để tiểu tu sĩ lên thuyền là quyết định chính xác. Trong chớp mắt hắn đã xác định phạm vi giao dịch tại nơi đây.
- Cảm tạ tiểu hữu đã nói rõ.
Cao Viễn Dương chắp tay hỏi:
- Không biết tiểu hữu có thể báo danh hào trưởng lão Nguyên Anh cùng chưởng môn sư thúc được không? Ngày sau chúng ta có thể đến bái kiến.
Người làm buôn bán đương nhiên đều muốn tạo quan hệ với tất cả các phú hào, Cao Viễn Dương muốn Diệp Không dẫn kiến một vài trưởng bối của hắn.
Diệp Không nào biết những thứ này, ngay cả Cốt Linh môn ở đâu hắn còn không biết nha.
- Ách, chuyện này… bổn môn có chỗ không tiện. Xin thứ cho tiểu đệ phải trở về bẩm báo rồi mới nói lại cho Cao quản sự được. Còn danh hiệu của lão tổ tông chúng ta, có lẽ các ngươi chưa từng nghe qua, ngoại hiệu của lão tổ tông là Internet…
Cao Viễn Dương cười khổ:
- Ngoại hiệu của tu sĩ Man tộc thật thú vị, danh hiệu khiến cho người khác nhớ thật sâu.
Tốc độ bay của thuyền thật là nhanh, chỉ mới nói vài lời đã thấy một miếng đất ở phía trước, có hai ngọn núi ở giữa, bị ánh sáng rực rỡ tươi đẹp chiếu rọi giống như bọt xà phòng khổng lồ, ngăn trở tầm nhìn của người bên ngoài.
Đây là một loại mê trận tương đối thấp cấp, nếu như là phàm nhân sẽ không cách nào nhìn thấy bọt xà phognf kia. Thế nhưng tu tiên giả liếc mắt là thấy được.
- Tới rồi.
Cao Viễn Dương cũng không định mang theo Diệp Không xuống cùng một chỗ, hắn chỉ xuống bong bóng xà phòng ở phía dưới.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên