Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Linh Boo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:05:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Ngoại Truyện 9 - 10: Vĩ Thanh ( 4 )
----------------------------------------------------------------------------------------
- Cậu còn trẻ, sao lại vội chuyện con cái quá thế?
Thanh Ngân liếc Đông Vy đang loay hoay bên gian sữa, nhấc hết hộp này đến hộp kia lên nghiên cứu thật kĩ lưỡng. Dù bé con sắp chào đời chẳng phải của mình, nhưng trông Đông Vy còn sốt sắng hơn cả bố mẹ nó. Về khoản này thì giống hệt Thanh Ngân, thế nên vào khoảng thời gian Hạ An sắp sinh, hai cô nàng cứ lăng xăng lôi nhau đi săn đủ thứ về cho em bé.
Cô gái nhỏ cười buồn:
- Tớ vội hay không vội, cũng vậy cả thôi!
- Ít ra nếu cậu không nghĩ tới chuyện đó quá sớm thì chưa phải mệt óc như bây giờ! - Thanh Ngân nhún vai - Tớ lại không thích bầu bí. Sẽ mũm mĩm như chị An mất!
Nhìn nàng hoa khôi đang nhăn mặt, Đông Vy cười lắc đầu:
- Để xem nhé, sau này cưới Minh Quý rồi, cậu lại chẳng...
- Không đời nào có chuyện ấy đâu! - Thanh Ngân nạt ngang, bờ má thoáng hồng nhưng vẫn mạnh miệng nói - Đã bảo đừng nhắc đến hắn trước mặt tớ rồi cơ mà!
- Thôi nào Thanh Ngân! Chẳng phải tớ đã giải thích rõ còn gì!
- Cậu nghĩ tớ đang giận dỗi đấy à? - Thanh Ngân bặm môi, giọng có hơi gắt gỏng - Tớ không rỗi hơi đến mức quan tâm tới anh trai cậu đâu! Nên hắn thế nào cũng đừng nói với tớ!
Thanh Ngân dứt lời liền quay gót bỏ sang gian hàng khác, để lại cô gái nhỏ với cái thở dài thườn thượt. Ôi quý cô cao ngạo và quý ngài kiêu căng! Đến Đông Vy cũng chẳng còn kiên nhẫn để đứng ra làm đại sứ hòa bình giữa hai con người đều có cái tôi quá lớn. Thanh Ngân thì dù đã biết Minh Quý vô tội thế nhưng chả chịu tha. Còn Minh Quý sau một cái hẹn bị từ chối thì thôi luôn ý định làm lành với Thanh Ngân, kệ cô nàng hờn dỗi vu vơ hay giận dữ sôi máu. Đông Vy về nước đã hơn nửa tháng nhưng hai người ấy vẫn chưa thèm nhìn mặt nhau.
Và cũng trong nửa tháng này, bóng dáng chàng quý tộc đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của Đông Vy. Trước kia khi bị Hữu Phong kiểm soát quá chặt, đôi lúc Đông Vy thấy ngột ngạt vô cùng, mọi hành động nhỏ nhặt hay mỗi nét mặt của cô đều bị đôi mắt xám tro lướt qua. Nhưng nhiều ngày qua khi anh bỗng để cô tùy ý sống, Đông Vy lại thấy hụt hẫng, mất mát vô cùng với sự tự do mình đang có.
Không chỉ mỗi Hữu Phong mới khư khư chiếm giữ Đông Vy bên mình mà chính cô gái nhỏ cũng đã quá quen với cuộc sống luôn quanh quẩn hơi thở anh, quen tới mức cô dần thấy hoang mang, hoảng hốt khi đã bẵng đi nhiều ngày qua, cô không thấy chiếc nhếch miệng cười đầy nham hiểm...
Mải chìm trong dòng suy nghĩ, Đông Vy cứ đứng lặng một chỗ cho đến lúc Thanh Ngân quay lại. Nàng hoa khôi xót xa nhìn bộ dạng đờ đẫn, thất thần của cô gái nhỏ. Khi còn là những nữ sinh ở học viện danh giá ấy, Thanh Ngân vẫn luôn ghen ghen, đố kị với con bé tầm thường, nhếch nhác. So về cả nhan sắc lẫn học vấn, rõ ràng con bé ấy chẳng nổi trội hơn ai, thậm chí con lem nhem nhất, vậy mà cuối cùng lại là người đốn được tim Gió Quỷ.
Mãi khi Đông Vy vẫn chịu về với Hữu Phong sau bao biến cố, Thanh Ngân mới hiểu vì sao cô gái nhỏ ấy có được vị trí như bây giờ. Bao kẻ thèm muốn Gió quỷ, nhưng liệu có ai đủ gai góc để chịu đựng nổi bản chất tàn bạo của anh? Đã bao nhiêu máu và nước mắt đánh đổi, không ai có thể biết! Và kể cả Tuệ Anh, dù cô ả yêu Hữu Phong không thua kém gì bất kì ai, nhưng từng bước cô ả đến với anh đều là bằng những thủ đoạn, âm mưu bẩn thỉu. Tuệ Anh đã đánh mất mình trước cả khi Gió Quỷ để ý tới ả!
- Đông Vy, cậu và Hữu Phong đã nhiều chuyện quá rồi! Cứ vui vẻ sống thôi, đừng lo nghĩ nhiều thế nữa! - Thanh Ngân đặt tay lên vai cô gái nhỏ, đôi môi đỏ thẫm nhoẻn một nụ cười rất đỗi thuần khiết.
Đông Vy hơi sững người trước vẻ hiền dịu hiếm có của nàng cáo, cô nổi hứng nửa đùa nửa thật:
- Thảo nào, có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh nhưng Hồ Minh Quý vẫn lắc đầu!
- Chỉ mình anh trai cậu có giá thôi chắc? Tớ cũng lắc đầu trước vô số vệ tinh rồi đấy!
- À, nói thế là chỉ mỗi Minh Quý lọt vào mắt cậu! - Đông Vy suýt thì cười thành tiếng.
Biết mình vừa nói hớ, Thanh Ngân im bặt. Cô hừ mũi bỏ đến quầy tính tiền, tỏ ý không thèm nói nhảm thêm với Đông Vy. Nhưng lúc rời khỏi khỏi siêu thị, nàng cáo lại chẳng cưỡng nổi cảm xúc của bản thân mà thốt ra:
- Đông Vy, hay là thôi đi! Làm như vậy chính cậu cũng không muốn, và Hữu Phong sẽ thế nào nếu cậu cứ khăng khăng quăng anh ấy lên giường của người phụ nữ khác?
Khoảnh khắc khi đôi môi đỏ thẫm vừa buông ra những chữ cuối, trong cơ thể Đông Vy có vô số thứ như bỗng rơi vụn. Ý nghĩ luôn lởn vởn quanh đầu cô suốt thời gian qua, đã được nàng hoa khôi đọc ra rõ ràng. Chính Đông Vy cũng không hiểu, rốt cuộc điều cô đang cố chấp làm là đúng hay sai? Rõ ràng mục đích lớn nhất của cô là vì Hữu Phong, nhưng anh chắc chắn sẽ là người tổn thương nhất. Đông Vy có lúc mệt mỏi cũng muốn để mặc mọi thứ, nhưng dù cố gắng tới đâu, người bình thường có đủ mọi tế bào cảm xúc như Đông Vy cũng không sống kiểu vô cảm giống Hữu Phong.
Cả đêm ấy, cô gái nhỏ nằm trằn trọc, cựa mình hàng tiếng đồng hồ trong đống suy nghĩ ngổn ngang. Chỉ khi trí óc đã mệt nhoài, mắt Đông Vy mới từ từ khép lại. Rồi cô mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ, có mùi nước hoa sắc lạnh quen thuộc chờn vờn quanh cánh mũi...
***
Đêm khuya vắng lặng, không gian im ắng đến mức tiếng chân chạy nhẹ nhàng cũng vang cả con đường. Hai bóng người cao ráo cùng đổ dài trên vỉa hè thưa thớt xác lá. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, từng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt họ trông thêm phần bí ẩn. Vẻ cao quí của họ cũng không hề mất đi trong bộ thể thao đơn giản.
- Sao chưa chịu cho Đông Vy biết là cậu đã về đây? - Một trong hai chàng trai bất chợt lên tiếng, anh ta có mái tóc dài đậm chất lãng tử, làn môi mỏng như cánh anh đào.
- Vy cần biết ư? - Chàng trai còn lại quăng ngược lại câu hỏi, đôi mắt xám tro lạnh lùng của anh hướng thẳng về màn đêm phía trước như ánh nhìn mãnh thú đang xuyên qua cánh rừng.
Minh Quý bỗng dừng bước một cách đột ngột, anh xô mạnh Hữu Phong vào gốc cây bên đường, trừng mắt với chàng quý tộc:
- Cậu có thôi ngay cái kiểu suy nghĩ quái đản ấy không? Cậu nghĩ Đông Vy không cần cậu à? Điên rồi! Nên nhớ là mấy năm trước, cậu từng hại Đông Vy khốn đốn thế nào? Em gái tôi vẫn quay về với cậu đấy thôi! Vậy mà giờ cậu lại nghĩ Đông Vy thế à?
Hữu Phong gạt tay Minh Quý ra khỏi người mình, nhếch miệng cười:
- Vứt tôi lên giường người khác là cần tôi à?
- Quả nhiên, cậu biết!
Minh Quý hừ mũi, vẻ mặt không lộ chút cảm xúc khi đã lường trước mọi chuyện. Dĩ nhiên, thì đã cái quái gì qua nổi mắt tên quỷ kia đâu? Đến chuyện móng tay Đông Vy bị gãy, hắn còn nắm rõ thì đừng hòng mong trò mèo gì của cô nàng mà hắn không biết. Chỉ là Gió Quỷ đang nhắm mắt làm ngơ thôi.
- Vậy cậu định thế nào?
Mắt Hữu Phong ánh lên những vệt sáng kì lạ, anh hơi cúi đầu trầm tư, môi mím nhẹ. Giọng anh mờ đục như phát ra từ hang động thẳm sâu:
- Không biết!
- Gì? Chuyện của cậu mà cậu không biết? - Minh Quý lườm, cũng vì dính líu tới chuyện này anh mới bị Thanh Ngân giận.
Hữu Phong lười biếng lắc đầu, như xác định lại câu trả lời một lần nữa. Anh ngước đầu nhìn nền trời đen thênh thang, để ánh mắt chơi đùa cùng những vì sao lấp lánh. Nửa khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh chìm trong bóng tối, phảng phất nét ưu tư.
Gió Quỷ bây giờ như loài dã thú đáng sợ nhưng đã bị thương, dáng vẻ cô độc ấy khiến Minh Quý phải sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy chàng quý tộc giằng xé như bây giờ!
" Không biết " - cụm từ đáng nhẽ không thể xuất hiện trong từ điển của Hữu Phong khi mà cậu ta có thể kiểm soát hết thảy. Chỉ cần cậu ta muốn, mọi thứ ắt sẽ như thế. Còn nếu cậu ta không thích, bất kì ai cũng chẳng thể khiến cậu ta gật đầu. Thế mà lúc này đây, một Gió Quỷ quyền lực như vậy lại dễ dàng bật ra câu " không biết " đến thế. Minh Quý cứ tưởng cậu ta sẽ giận điên lên với việc Đông Vy đang làm, hoặc ít nhất là lôi cổ cô gái nhỏ về Thụy Sĩ. Nhưng rốt cuộc, tất cả những gì chàng quý tộc làm là mặc kệ.
- Đừng nói với tôi, cậu chấp nhận để Đông Vy tùy ý sắp xếp một em gái khác cho cậu nhé?
Minh Quý nheo mắt đầy nghi ngờ. Giết anh đi, anh cũng sẽ không thể nào tin nổi Đinh Hữu Phong lại chấp nhận chuyện này. Đến việc bị nhìn ngó đôi tý, cậu ta cũng muốn xé xác người khác ra, huống hồ là động chạm và hơn thế nữa. Khi Đông Vy nhờ anh tìm giúp một em gái nào đấy cho Hữu Phong, anh còn cho rằng đầu óc cô gái nhỏ bị hỏng hóc ở đâu. Nhưng vì Đông Vy quá kiên quyết nên anh chiều theo. Và giờ thì anh đang sốc nặng với cái thái độ im ỉm như chấp thuận của chàng quý tộc kia. Ôi hai kẻ điên khùng này!
- Nói gì đi chứ! Cậu đang nghĩ cái chết tiệt gì hả Hữu Phong?! - Minh Quý gầm gừ.
- Chết tiệt? Cậu lại chửi thề. Và tôi không thích điều này chút nào! - Hữu Phong khinh khỉnh đáp.
Điên rồi! Minh Quý thật muốn tung ào khuôn mặt trơ cảm xúc kia một cú đấm thật mạnh. Thà là Hữu Phong nổi điên, tẩn cho anh một trận be bét máu khi giúp Đông Vy làm mấy trò vớ vẩn còn hơn là trông thấy cậu ta ngoan ngoãn, phó mặc mọi thứ như lúc này. Đây rõ ràng không phải Gió Quỷ luôn khiếp đảm cho người khác, và tùy tiện biến họ thành những con rối trong thế giới của chính anh. Đây rõ ràng không phải Đinh Hữu Phong mang mùi vị chết chóc cho những nơi anh đặt chân tới...
- Sẽ không, cậu sẽ không! - Minh Quý gằn giọng.
Đáp lại là ánh nhìn trống rỗng của chàng quý tộc. Anh siết chặt những ngón tay, từng thanh âm đứt gãy vang lên khô khốc trong không gian đầy gió lạnh:
- Tôi. sợ. mất. Vy.
Chỉ cần giữ được người con gái ấy lại... quy tắc của anh, cái nào cũng có thể phá vỡ. Mọi thứ của anh, cái nào cũng có thể đánh đổi. Và kể cả chính anh, cũng có thể tùy ý quăng vứt như món đồ.
***
Sáng sớm, Đông Vy mệt mỏi bước xuống giường, chợt cảm nhận được mùi vị quen thuộc vờn quanh căn phòng. Cô vội đưa mắt tìm kiếm, tim liền ngưng đập khi thấy Hữu Phong đang ngồi trên bậu cửa sổ, tay búng mấy cây con trong chậu đầy buồn chán. Anh mặc bộ đồ thể thao, đôi giày nền trắng sọc đen còn dính chút bụi đường.
- Vy dậy rồi à? - Hữu Phong thu tay về, thôi búng nát bét hết cây cỏ của vợ.
Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười, gật đầu rất khẽ. Người mà cô nhớ nhung điên cuồng suốt bao ngày qua đang xuất hiện ngay trước mắt, bất ngờ đến nỗi nhất thời cô không mở miệng nổi. Nhìn Hữu Phong một lúc lâu, như cả thế kỉ đã trôi qua, Đông Vy mới lên tiếng:
- Anh về đây từ tối qua à?
- Không, hai tuần rồi. - Hữu Phong thật thà đáp, nhảy phóc khỏi bệ cửa.
Đông Vy tròn mắt. Hóa ra hai tuần trước, không chỉ mình cô mới lẳng lặng rời Thụy Sĩ mà Hữu Phong cũng ngấm ngầm bám theo và âm thầm hít thở chung với cô một bầu không khí. Hóa ra Đông Vy không mơ mộng, mà mỗi đêm chàng quý quý tộc đều thầm lặng thực sự đến bên, đứng trong bóng tối nhìn ngắm cô ngủ. Chả trách cô luôn cảm thấy có đôi mắt nào đó dõi theo, cô lại còn nghĩ mình bị ám ảnh quá mức bởi chàng quý tộc.
- Anh tệ lắm. Sao không cho em biết, anh ở đây?
Đông Vy nửa trách móc nửa xót anh. Hơn ai hết, cô rất rõ đáp án. Anh không dám lộ diện, vì sợ cô nhìn anh với thái độ căm ghét, thù hận như hôm ấy. Hữu Phong của cô, tuy ma mãnh, quỷ quyệt là thế nhưng có lúc sẽ rất ngốc, chẳng thể biết cô buông ra lời tuyệt tình hôm ấy, hoàn toàn không phải vì căm ghét anh. Phải làm thế nào tên quỷ ngốc này hiểu, cô làm vậy chỉ để anh biết, việc anh dọa dẫm mạng sống của Tuệ Anh là hoàn toàn vô ích. Thứ cô muốn, đơn giản là anh chỉ cần nhận thức được việc có con quan trọng đến nhường nào.
- Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh... - Đông Vy ôm chặt Hữu Phong, nói ra ba chữ ấy vô số lần. Lúc này cô rất muốn anh biết, cô yêu anh, yêu anh vô cùng. Không hề có chuyện chút thù hận, ghét bỏ nào còn sót lại từ quá khứ hết. Đối với anh, cô chỉ có YÊU.
Một tia cười lướt qua trên môi Hữu Phong, anh vùi mặt vào tóc cô gái nhỏ, ừ một tiếng.
- Anh biết!
- Biết thật không?
- Thật.
- Cho dù em có làm gì, cũng vì yêu anh thôi. Anh phải biết đấy!
Chàng quý tộc không đáp...
Và cũng trong sáng hôm ấy, bé con nhà Tuấn Dương và Hạ An đến với thế giới.
Khi Hữu Phong và Đông Vy đến bệnh viện, Hạ An đã được chuyển sang phòng hậu sản. Tuấn Dương nắm tay cô rất chặt, ghé môi hôn mãi lên vầng trán rịn còn mồ hôi của cô. Em bé con thì Thanh Ngân nhanh tay giành bế, Minh Quý đứng bên vui vẻ ngắm cô nàng. Vạt áo nơi khoảng ngực của anh lưu vết son môi đỏ mờ, do vừa rồi Hạ An mất máu quá nhiều, cô nàng bị dọa đến khóc òa, là anh ượn vai.
Đông Vy bỗng thấy may mắn khi tới muộn đôi chút, bởi nếu để Hữu Phong nhìn thấy Hạ An vừa nãy đau đớn, quằn quại thế nào, hẳn anh sẽ không để cô sinh con. Ý nghĩ này thật ngu ngốc! Vì cô làm gì có thiên chức làm mẹ. Đông Vy thầm cười cay đắng với chính mình. Lúc cô được Thanh Ngân trao lại bé con đang nằm trong tã lót trắng tinh, Đông Vy phải kìm lắm mới không để rơi bất kì giọt khóc nào. Tưởng như chỉ cần một cái chớp mi nhè nhẹ, cả suối nước mắt sẽ đổ ập xuống.
- Hữu Phong, anh bế lát nhé!
Cả căn phòng tĩnh lặng trong chốc lát, chỉ còn mỗi tiếng khóc oe oe của em bé. Hữu Phong cũng không giấu nổi kinh ngạc, hết nhìn cô gái nhỏ rồi liếc " sinh vật nhăn nhúm " trên tay cô. Anh lắc đầu.
- Đi nào, một lát thôi! - Đông Vy hạ giọng năn nỉ, nhưng tay thì đặt luôn em bé vào người Hữu Phong. Không để anh từ chối.
Bỗng nhiên, tiếng khóc oe oe của trẻ con biến mất. Mọi người kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trên nằm ngoan trên tay chàng quý tộc, thôi khóc lóc một cách kì diệu. Những ngón tay bé xíu xiu yếu ớt vươn ra...
- Vy! - Chàng quý tộc bật ra ngay tên vợ khi tay đứa bé chạm vào áo anh.
Một tiếng " Vy " đầy hồn nhiên của Hữu Phong khiến tất cả những ai có mặt ở đó đều phía cười. Một Gió Quỷ luôn khiến bao kẻ hồn xiêu phách tán, lại sợ một đứa trẻ sơ sinh chỉ bởi cái chạm tay.
Đông Vy nhịn cười, nhỏ nhẹ đáp:
- Không sao đâu, bé thích anh đấy!
Chàng quý tộc hơi nhíu mi, bỗng đưa ngón tay trỏ chạm khẽ vào trán em bé. Trông anh hiếu kì chẳng khác gì cậu bé đang nghịch ngợm món đồ chơi mới.
Minh Quý thích thú nhìn Hữu Phong ẵm bé, lên tiếng hỏi:
- Cậu thấy em bé thế sao?
- Nhỏ.
-...
Hôm ấy cô gái nhỏ nằm cuộn mình trong lòng Hữu Phong, nói với anh rất nhiều lời xin lỗi, nhưng không phải vì những gì đã qua mà là cho những gì sắp xảy ra...
---
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Linh Boo