Số lần đọc/download: 351 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:35 +0700
Chương 119:Em Rốt Cuộc Muốn Chơi Trò Gì? 2
T
ô Tiểu Mễ không dự liệu được, Lâm Khải lại không có phản ứng gì quá lớn.
"Người đàn ông kia làm cho em rất vui vẻ sao?" Lâm Khải phảng phất muốn trêu cợt cô một chút, mang theo ý cười xoa nhẹ cằm của cô, hắn quên mất mình tới nơi này ý đồ muốn trừng phạt cô nói láo hắn.
"Dĩ nhiên." Muốn cho một người đàn ông đau, liền đả kích hắn về "phương diện kia" không được, đây là Hạ Tử Vi nói cho cô biết, Tô Tiểu Mễ nhớ, không chút khách khí dùng trên người Lâm Khải.
"So với anh còn có thể làm cho em vui vẻ hơn?" Khóe miệng hắn ngược lại dấy lên một tia cười giảo hoạt, hắn muốn biết người này kế tiếp sẽ trả lời thế nào.
"Lâm tổng, cái này không nên lấy ra so sánh." Cô hảo tâm khuyên can hắn, hi vọng hắn có thể sớm không hỏi tới nữa, bằng không cô sẽ không cho hắn mặt mũi, đến lúc đó thì không thể trách cô không khách khí
"Hiện tại anh chính là muốn so sánh."
"Nhưng em sợ nói thật sẽ làm anh bị tổn thương, hơn nữa em cũng không muốn nói láo." Khuôn mặt cô tươi cười như hoa mang theo một tia giảo hoạt.
Lâm Khải liếc nhìn cô một cái, há lại không biết người phụ nữ này đang suy nghĩ gì sao? Chẳng qua là hắn thích xem bộ dạng thất bại của cô, hắn mong đợi chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
"Anh không sợ bị thương tổn, anh thế nào em chẳng lẽ không biết? Em cứ việc nói, anh rất rõ về bản thân mình." Hắn thập phần tin tưởng đáp trả cô
"Anh chắc chứ?"Tô Tiểu Mễ hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên!"
"Nếu Lâm tổng muốn biết đáp án, vậy em sẽ nói cho anh biết, anh mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng người kia so với anh lợi hại hơn, anh cũng biết em luôn không thích nói láo, tất cả mọi điều em nói đều là thật."
"Tô...Tiểu... Mễ..." Hắn từng chữ một nói ra, người phụ nữ này thật đúng là muốn đả kích hắn, có đủ ghê tởm! Nếu như người đàn ông kia không phải là Lâm Khải, Tô Tiểu Mễ nói ra lời như vậy, hắn chắc có thể đem cô xé rách.
"Được rồi, em sai lầm rồi, đã làm tình nhân hợp đồng, em dĩ nhiên cũng phải khen Lâm tổng lợi hại." Phía sau sẽ phát sinh chuyện gì kinh khủng cô không muốn để ý tới, có thể có cái cơ hội làm khó tên đáng chết này cô nhất định không buông tha, ai kêu hắn vũ nhục cô như thế!
"Hắn có bao nhiêu lợi hại, em nói nghe một chút!" Bờ môi của hắn không nhịn được nhẹ nhàng hôn cô một cái, mỉm cười nhìn về phía hai mắt của cô.
"Chi tiết này, Lâm tổng, anh cũng không nên hỏi." Người đàn ông này không chừng sau đó liền trở mặt, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
"Anh muốn em nói, em phải nói."
"Nói rồi Lâm tổng lại không vui, em lại vi phạm hiệp ước, cần gì phải như vậy." Tô Tiểu Mễ úp úp mở mở
Lâm Khải nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mễ có chút đắc thắng, trong lòng không nhịn được nở nụ cười, hắn nhất định phải bắt cô nói ra, sau đó sẽ hung hăng làm cho quá khứ một lần nữa quay lại.
"Em nói đi, anh bảo đảm, lần này em nói cái gì anh đều không so đo, ngay cả về sau cũng không so đo!" Lâm Khải đột nhiên nghiêm túc nhìn cô bảo đảm. Truyện Tiên Hiệp - -Y
"Thật chứ?" Tô Tiểu Mễ đơn giản không thể tin được, não người này đang bị co rút? Hắn thông minh như vậy, cô ám hiệu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn không biết cô sắp sửa nói ra là chửi hắn kém cỏi chuyện trên giường, so với người đàn ông kia đều không bằng một góc sao?
"Dĩ nhiên, anh không gạt em!"
"Nhưng là..." Tô Tiểu Mễ trong đầu thoáng qua một tia nghi ngờ, người đàn ông này sẽ không tốt như vậy, rồi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.
"Nói." Tay của hắn dùng sức siết chặt cằm của cô.
Tô Tiểu Mễ hạ quyết định, người đàn ông này đang buộc cô nói, kia đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.
"Anh ấy so với anh hiểu được phụ nữ nhiều hơn, cũng biết làm như thế nào để cho đối phương vui vẻ!" Tô Tiểu Mễ dầu gì cũng là làm công việc sáng tạo, muốn cô nói dối chẳng lẽ cô không nói ra được hay sao.
"Chẳng lẽ anh không làm cho em vui vẻ?"
"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua cảm giác vui vẻ không giống nhau, một loại là phát ra từ bản năng, trái ngược với một loại không phải là bản năng." Tô Tiểu Mễ cười, lần này, cô cười từ trong nội tâm cười, nghĩ đến có thể trả đũa, trong lòng cô đã cảm thấy thống khoái.
"Ý của em là hắn có thể để cho em cảm thấy vui vẻ một cách nguyên thủy nhất, phải không?"
"Đúng vậy!"
"Trừ những thứ này, còn có gì khác sao?" Hắn muốn cô nói nhiều một chút, nói càng nhiều càng tốt.
"Thủ pháp của người đó cũng hơn anh, so với anh có kiên nhẫn hơn, cũng biết rõ hơn phụ nữ cần chính là hình thức tốc độ." Muốn nói về việc làm thế nào đàn ông có thể để cho phụ nữ vui vẻ, Hạ Tử Vi ở trước mặt cô đã đàm luận qua không dưới nghìn lần, cô tùy tiện cũng có thể nói ra như vậy.
Nhìn thấy Lâm Khải tức cười, Tô Tiểu Mễ nhàn nhạt giải thích một câu: "Thật ra th́ì, chủ yếu nhất là em cùng người kia tương đối thích hợp, không phải em muốn nói Lâm tổng anh cũng không tốt."
"Thích hợp? Em cảm thấy hai người rất thích hợp sao?" Con người này vì đả kích hắn thật đúng là cái gì cũng dám nói.
"Dĩ nhiên, đàn ông lớn nhỏ mặc dù rất quan trọng, nhưng thích hợp hay không mới là trọng yếu hơn, thật ra thì Lâm tổng anh đã rất ưu tú, chẳng qua là trình độ thích hợp của hai ta không bằng hắn."
"Phải không? Xem ra em đối với đàn ông vẫn rất có nghiên cứu nha." Hắn lôi kéo thân thể của cô té ở trên ghế salon, nhẹ nhàng đè ép cô, vuốt gương mặt của cô nhẹ nhàng hỏi, phảng phất tuyệt không tức giận.
Tô Tiểu Mễ nhìn hắn không có dấu hiệu tức giận, không giống với phong cách của hắn.
"Có phải em vẫn còn rất hoài niệm cùng người đàn ông kia kết hợp?"Tay của hắn vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, cô thích là đêm đó hắn đối cô nhu tình.
"Em là người của Lâm tổng anh, về những người đàn ông khác tuyệt đối sẽ không nghĩ tới." Tô Tiểu Mễ đã trở nên nhu mì hơn.
"Anh nếu để cho em nếm thử một chút, như thế nào?"
"..."
"Em không phải nói thích thủ pháp của hắn sao? Em không phải nói hắn có thể để cho em có vui vẻ nguyên thủy nhất sao? Còn cả việc hắn là người thích hợp nhất của em, không phải sao?" Hắn một câu một câu tái diễn lời cô mới vừa nói với hắn.
"Lâm tổng, anh đã nói là không tức giận, anh không thể bởi vì em nói thật, còn đối với em có ý tưởng khác, đúng không!" Tô Tiểu Mễ nho nhỏ giải thích.
"Anh sao lại phải tức giận?"Lâm Khải hỏi ngược lại cô.
Không tức giận? Cô đả thương tự ái đàn ông của hắn, hắn lại không tức giận? Này chẳng phải là chuyện cười?
"Anh không chỉ không tức giận, ngược lại muốn cám ơn em, cám ơn em đã cho anh biết, thì ra là anh có mị lực như vậy, không trách được em đã thích anh, thì ra là từ sau khi ở Hàng Châu về liền bắt đầu mê luyến anh, tưởng niệm thân thể của anh rồi phải không?" Hắn hời hợt nói, ánh mắt lại một giây cũng không rời đi tầm mắt của cô.
Suy nghĩ của Tô Tiểu Mễ liền xoay không kịp, cái gì gọi là thì ra là cô đi Hàng Châu về liền bắt đầu tưởng niệm thân thể của hắn? Cái gì yêu hắn?
"Anh... Em..." Cô có chút kinh sợ, nhìn hắn như người ngoài hành tinh.
"Có phải rất ngạc nhiên không? Em cho rằng người đàn ông ở Hàng Châu đêm đó không phải là anh? Thật ra thì anh nói cho em biết, đêm đó cứu em lên chính là anh, người để cho em cảm giác được bản năng vui vẻ cùng hoàn hảo kết hợp kia cũng là anh, trừ anh, em không có trải qua cùng một ai khác, trước kia sẽ không, hiện tại cũng không, về sau... lại càng không!" Hắn nhìn cô, tà ác cười.
Mồ hôi Tô Tiểu Mễ toát ra như thác, cô hoài nghi nhìn hắn, mà trong mắt của hắn cũng là cười thâm hiểm, hắn ẩn nhẫn lâu như vậy chỉ chờ để nhìn thấy cô giờ phút này cảm giác bị thất bại, thì ra là hắn cho nên không tức giận, là bởi vì hắn sớm biết, trừ hắn ra, cô căn bản cũng không có trải qua một người nào khác.
"Đồ phúc hắc!" Cô cho hắn một cái ánh mắt rất không hữu hảo, phát điên muốn quất hắn, trong đáy lòng mắng hắn có nhiều tà ác, từng điểm từng điểm dẫn dụ cô nói ra, nhìn cô đắc ý, sau đó liền đánh đòn cảnh cáo.
"Hiện tại anh liền để cho em nếm thử mùi vị người đàn ông đêm đó, để cho em cảm thấy kết hợp tuyệt vời nhất với đàn ông là như thế nào!"Hô hấp của hắn đang từ từ tăng thêm, chân dài của hắn đan vào ở trên đùi của cô, một cái tay đã bò lên hai ngọn núi của cô.
Tô Tiểu Mễ nhắm mắt lại, giờ phút này, cô ghét hắn, ghét hắn đắc ý, ghét hắn phúc hắc, ghét hắn nắm mọi thứ trong tay...
Lâm Khải lại ngoài dự đoán trở nên ôn nhu, ở bên tai cô thấp giọng nói nhỏ "Anh thích mùi vị của em, mùi thơm nhàn nhạt, lại quanh quẩn không tiêu tan."
Tay của cô trèo lên bờ vai hắn, dùng sức cấu hắn, người này quá ghê tởm. Ở trước mặt hắn, cho dù là một chút xíu gì của cô cũng bị hắn nhìn thấu, loại cảm giác này làm cho cô vô cùng thất bại.
Thân thể của hắn nhẹ nhàng di chuyển lên, càng thêm nhạy cảm gần sát cô, hắn thở ra hơi thở quen thuộc, nhắc nhở cô về người đàn ông đêm đó, như vậy mà nhẹ nhàng, như vậy mà xâm nhập, như vậy mà kết hợp.
"Anh nghĩ muốn em... Hiện tại... ngay bây giờ..." Hắn cắn vành tai của cô, một đường hôn xuống, chút nhẹ chút nặng, hắn phảng phất quên mình tới đây vì mục đích chất vấn, hiện tại chỉ muốn ôm cô thật chặt, hôn cô, cảm thụ khí tức của cô.
Tô Tiểu Mễ dừng tay lại, hô hấp rối loạn, hơi thở mãnh liệt, để cho cô dần dần bị lạc, lại một lần nữa luân hãm vào bẫy hắn đã thiết kế tốt.
Có lúc, biết rõ là trò chơi, vẫn không kìm hãm được rơi vào không cách nào thoát ra.
Có lúc, biết rõ không thể làm vậy nhưng vẫn như cũ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thề không sợ chết.
Có lúc, biết rõ là sẽ sập bẫy, vẫn cố nhảy vào, tan xương nát thịt cũng không hề hối hận.
Có lúc, biết rõ hắn yêu người khác, biết rõ hắn bá đạo, lạnh lùng, phúc hắc lại không hiểu chuyện, nhưng yêu chính là yêu, người khác khuyên một ngàn lần, một vạn lần cũng không cải biến được. Trên đời này có vài người chính là như vậy!
Tô Tiểu Mễ sao lại không biết Lâm Khải người đàn ông này cô không thể yêu, nhưng tình cảm một khi rơi vào, muốn rút ra luôn là việc khó khăn, điều cô có thể làm chính là khống chế mình không rơi sâu vào nữa, cố gắng đem tổn thương hạ xuống thấp nhất có thể.
Cô khép hờ mắt, cảm nhận cao trào đánh tới, luôn là không ngăn được.