Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương NgoạI TruyệN 4(2)
oàng ngọc băng nhi mệt mỏi xuống nhà, mắt cô nheo lại nhìn trên bộ sofa bằng da hai tiểu tử đang ngồi. Lâm hàn phong chăm chú vào laptop, lâm thiên bảo lại dám mắt vào ipad chơi game
- hai đứa không đi học sao?
Hai đôi mắt long lanh nhìn cô, lâm thiên bảo nghịch ngợm cũng trầm lặng chỉ nhìn cô như một sinh vật lạ. Hoàng ngọc băng nhi lạ lẫm tiến lại gần cậu con trai thứ. Lâm thiên bảo lập tức đứng dậy, đặt bàn tay bé nhỏ lên trán cô, mắt chừng xem xét
- không nóng. Mẹ không mệt chút nào!- bất thì nhóc hét lên giận giữ- hôm nay là chủ nhật. Mẹ đúng là người mẹ vô cảm chỉ biết đến ba mà không quan tâm đến bảo bối
- mẹ xin lỗi
lâm hàn phong khẽ lắc đầu, cô lại bị rơi vào bẫy của tiểu tử ác ma
- mẹ đi siêu thị đi. Con muốn ăn cơm mẹ nấu
- được rồi. Chờ mẹ
lâm thiên bảo cười toét miệng, lúm đồng tiền xinh xắn, thân hình dễ thương lẽo đẽo ôm lấy cô
trên xe, lâm thiên bảo cầm gói bim bim vui vẻ nhìn sang mami đang cầm tay lái
- mẹ. Giữa con, ba và anh hai. Mẹ thương ai nhất
một câu hỏi hóc búa dành cho cô. Nhà có ba người đàn ông chỉ một mình cô cũng vô cùng đau đầu. Cô đã muốn sinh một tiểu công chúa nhưng sự thật thì quá phũng phàng
- mẹ không cần trả lời. Con biết câu trả lời rồi. Ban đêm mẹ thương ba, nếu anh phong đi học mẹ sẽ thương con, lúc con chưa chào đời mẹ lại thương anh phong
cô nín bặt. Một câu trả lời hợp hoàn cảnh nhưng không hợp với lòng cô
- mẹ định bao giờ sinh em bé
lại thêm một câu hỏi gây sock cho cô. Hoàng ngọc băng nhi vội thắng xe. Mắt kinh ngạc nhìn bảo bối đang nhăn mặt nhìn mình vẻ lên án
- mẹ. Mẹ chưa có bằng lái xe thì đừng lái. Thế mà dám tự xưng chủ bóng đêm- lâm thiên bảo gắt lên nhìn số bim bim đổ lên người mình
- con nói sao?
- hả! Mẹ định bao giờ sinh em bé
- cái gì?- cô nghi hoặc
- ba nói nếu con quấy rầy mẹ, mẹ sẽ không sinh em bé và không thành lập cho con một đội bóng nữa
- ba con nói- cô nghiến răng
- ba vừa nói hồi sáng, anh phong cũng biết. Ba nói là nếu con thực hiện được ba sẽ soạn hợp đồng
- lâm hàn thiên- cô nắm chặt vô lăng rồi phóng xe đi như đang trên đường đua F1. Lâm thiên bảo đem theo ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mama. Về đến biệt thự, gương mặt của cô mang vẻ sát khí đằm đằm. Lâm thiên bảo đi phía sau, không ngừng liến thoắng
- mẹ. Sau này mẹ phải dạy con đua đấy. Kỹ thuật của mẹ quả là hảo hạng
lâm hàn phong từ lúc cô đi đến về vẫn không có dịch chuyển tư thế, chỉ là ly sữa có hết mà thôi, mắt thì vẫn dõi theo hình từng con số đang nhảy trên màn hình cũng bị âm khí của cô buộc phải rời mắt, chân mày co lại rồi nhìn sang tiểu tử thối đang lẽo đẽo đi sau, trên tay cầm một cây kem và không ngừng ăn
- lâm thiên bảo. Em lại gây ra trò quái quỷ gì nữa!
- em không gây trò. Em nói thật
- anh đâu nói là em nói dối
- anh không tin em trai mình sao? Em chỉ hỏi là mẹ khi nào sẽ sinh em bé và kể chuyện hồi sáng ba nói với em thôi
- lần này em không chết vì mẹ cũng chết vì ba- lâm hàn phong lắc đầu
lâm thiên bảo lập tức bĩu môi chạy vào trong
- mẹ. Mẹ giận bảo bối sao- nhóc ngồi trên ghế, mắt chân thật nhìn cô
- mẹ không giận con
- vậy mẹ ghét con sao
- mẹ không ghét con
- mẹ...
- im đi- cô quát lớn
lâm thiên bảo tròn xoe mắt nhìn cô, rưng rưng
- mẹ ghét thiên bảo rồi. Anh phong nói đúng rồi. Mẹ không thương thiên bảo nữa
cô luống cuống, chỉ tại thằng bé liên tục hỏi cô làm cô phát cáu lên. Bây giờ nghĩ lại, trong chuyện này, cô cũng quá đáng, dù gì đó cũng chỉ là đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện. Song một điều mà cô không thể thừa nhận rằng con trai cô có độ siêu quậy không ai địch nổi
- mẹ xin lỗi. Mẹ hơi nặng lời
- không. Lời mẹ không có khối lượng chỉ là âm lượng đều quá lớn
cô chỉ cười, cho qua những câu nói không hiểu chuyện của lâm thiên bảo nhưng chuyện của lâm hàn thiên, cô nhất định không tha. Lâm thiên bảo ngồi nhìn những đồ ăn chưa được chế biến, đang còn đỏ tươi. Trông là ngon mắt
- mẹ. Tại sao những thứ này lại có màu đỏ?
Cô vui vẻ. Con trai cô đang muốn tìm hiểu những kiến thức cô đương nhiên sẽ giơ hai tay hai chân ủng hộ. Cô còn chưa kịp, lâm thiên bảo đã nói
- tế bào động vật luôn tồn tại các mạch máu lớn nhỏ nuôi dưỡng chúng sinh trưởng
- nếu con đã biết thì không cần hỏi mẹ
- con định kiểm tra tri thức của mẹ
cô quay người nghĩ thầm ' con còn chưa đủ cơ để kiểm tra mẹ '
- mẹ. Thật sự con muốn làm anh trai
cô im lặng, gương mặt vụt qua vài tia phức tạp
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh